
Chân tướng hay âm mưu + Hội đấu giá + Hàng hóa thần bí + Thanh xuân vĩnh hằng
Chân tướng hay âm mưu
Sáng sớm hôm sau, Gulf rời giường, thấy Mew tựa ở một bên ngủ gật, vẻ mặt tiều tụy. Cúi đầu, sư tử con trong lòng đang vẫy đuôi, thấy Gulf tỉnh, đi tới dụi dụi, Gulf xoa xoa nó, liếc Mew, “P'Mew, vành mắt Anh đen quá.”
Mew trở mắt nhìn trời, nhìn Gulf, “Tôi mới cúp được điện thoại.”
Gulf kinh ngạc há to miệng, hỏi, “Gun mắng lâu như vậy a?”
Mew ngoáy ngoáy tai, “Tôi ù tai.”
“Cậu có muốn ngủ một hồi hay không a?” Gulf hỏi.
Mew lắc đầu, “Ba vừa gọi về nhà một chuyến, nói tôi lấy máu đi kiểm tra thân thế, xem có đúng là thân sinh của ông ấy không, rồi sẽ chém tôi, mà cho dù có là thân sinh của ông ấy thật, cũng sẽ chém tôi.”
Gulf dở khóc dở cười, “Vì sao đều chém cậu?”
Mew đi qua ôm Gulf dụi dụi, “Mèo nhỏ…”
Gulf vỗ vỗ anh, rốt cuộc thoải mái.
Sau đó, hai người người nhanh tay lẹ chân rời giường rửa mặt thay quàn áo, Gulf ôm sư tử con xuống lầu, quản gia bưng lên một bình sữa giao cho Gulf, Gulf cho sư tử con uống sữa. Quản gia nói khẽ với Gulf và Mew, “Sư tử con mỗi ngày muốn uống sữa bốn lần, nó còn có thể ăn chút thức ăn giản đơn, thịt non tươi các loại, bất quá không thể ăn nhiều.”
Gulf hơi giật mình, nhìn quản gia, hỏi, “Có ý gì?”
Quản gia nói, “Nó không thể trực tiếp uống sữa tươi, mà là uống sữa bột, cần tăng độ glucose nhất định.” Vừa nói, vừa đưa cho Mew tờ giấy, nói, “Đây là thực đơn của nó.”
Mew cười cười, tiếp nhận thực đơn, nói với Gulf, “Mèo nhỏ, Mild hình như là muốn đem nó tặng cho cậu.”
Gulf nhìn sư tử con một chút, sư tử con đúng là rất khả ái, thế nhưng Gulf lại có chút do dự, nói, “Nó khi còn bé rất khả ái, thế nhưng trưởng thành, nếu cũng to như Lisbon? Lisbon của Singto đã nuôi hơn 10 năm, khá thân cận với con người, anh ấy cũng là ảo thuật gia, lúc biểu diễn còn cần đến… Nhưng chúng ta ở trong thành phố…”
Mew nghe xong cũng có chút lo lắng, sư tử dù sao cũng là loài động vật họ mèo cực độ nguy hiểm, khi còn bé đúng là vô cùng khả ái, thế nhưng nếu như sau này trưởng thành, vậy… Trong thành phố nhân khẩu dày đặc như vậy, công tác của bọn họ lại bận rộn như vậy…
“Yên tâm đi.” Quản gia đột nhiên nói, “Chủ nhân kêu tôi nói cho các vị, nó sẽ không lớn lên.”
“Cái gì?” Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau, nhìn quản gia.
Quản gia bất đắc dĩ cười cười, nói, “Chủ nhân nói như thế, hơn nữa tôi đã chiếu cố nó hơn một tháng, nó thực sự một chút cũng không lớn lên, xem thực đơn của nó, đây cũng là chủ nhân đưa, nó mặc dù đã thành niên, ăn cũng nhiều nhất chỉ có như một con chó thôi.”
Gulf nhìn chằm chằm sư tử con một lúc lâu, giương mắt liếc Mew, “Vậy không phải vĩnh viễn cũng không thể oai phong được như Lisbon sao?”
Mew vô lực nhìn Gulf, nói, “Mèo nhỏ, cậu thật mâu thuẫn a.”
Gulf cũng hiểu được chính mình rất mâu thuẫn, suy nghĩ một chút, lại hỏi quản gia, “Mild đâu?”
“Chủ nhân còn đang ngủ, ngài nói ngài hôm nay không tiễn các vị, những gì ngài biết đến đều đã nói.” Quản gia lễ phép trả lời xong, lui xuống và nói, “Tôi đem bữa sáng lên, bất luận như thế nào, xin ở chỗ này ăn xong bữa sáng hãy đi.”
Lúc này, Krist và Lạc Thiên cũng tới, vừa nghe nói sư tử con được tặng cho Gulf, Krist vui vẻ nói, “Lisbon rốt cuộc có bạn chơi.” Lại nghe nói sư tử con sẽ không lớn lên, Krist càng vui vẻ, nghiêm túc nói với Gulf, “Anh, như vậy hay nhất, anh biết không, chăm nuôi Lisbon, Singto hàng năm.”
Gulf và Mew nhướn mày, “Đủ bằng thu nhập một năm, được nhận.”
Sau đó, quản gia bưng bữa sáng lên, mọi người ngồi xuống ăn, quản gia còn đem đệm giường, đồ dùng sinh hoạt của sư tử con bao gồm cả đồ chơi cùng tất cả đồ đạc đưa cho Gulf và Mew đưa lên xe, cảm giác… giống như là nuôi một con mèo lớn vậy.
Gulf trái lo phải nghĩ, đem sư tử con nhét vào trong tay Mew, nói, “Các cậu ăn trước đi.” Nói xong, một mình lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ của Mild.
Gõ gõ cửa, bên trong không có phản ứng.
Gulf đẩy một cái… Cửa mở, trong phòng rèm cửa sổ mở rộng, ánh sáng tốt, Mild đang tựa ở trên giường, có chút lười biếng lật một quyển tạp chí, thấy Gulf tiến đến, Mild liếc mắt nhìn, không nói.
Gulf đi tới bên giường, “Còn không dậy?”
Mild liếc mắt nhìn, vẫn không nói lời nào.
“Sao lại không nói gì?” Gulf nói, “Đều là ông làm hại, P'Mew bị mẹ cậu ấy mắng cả đêm.”
“Phụt…” Mild che miệng phá lên cười.
…
“Sư tử con, vì sao sẽ không lớn lên?” Gulf hỏi.
Mild lật lật tạp chí, nói, “Có chứ, chỉ bất quá chậm lớn mà thôi, vô cùng vô cùng chậm, chậm đến mức nó còn chưa kịp to ra, cũng đã chết già.”
Gulf nhíu mày, hỏi, “Nói cách khác, chỉ có dung nhan bất lão, thực chất lại chẳng thay đổi gì sao?”
Mild nở nụ cười, lắc đầu, nói, “Cậu thực sự là thông minh.”
Gulf khó hiểu, “Vậy bất lão có có ý nghĩa gì? Chỉ bất quá là khuôn mặt mà thôi.”
Mild nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Có một số việc cậu sẽ không hiểu, kỳ thực bất lão cũng phải xem thời cơ, nếu như bất lão lúc còn nhỏ, vậy có thể vô ưu vô lự hơn một ít. Bất lão khi thanh niên, có thể có hoài bão nhiều hơn một chút. Thế nhưng nếu như lúc cậu đã từng trải hơn người về buồn vui rồi, lại phát hiện mình sẽ không già đi… Chỉ càng rước lấy bi thương mà thôi.”
Gulf nhẹ nhàng gật đầu, hỏi, “Người đó, đến tột cùng là ai? Vì sao giống P'Mew như vậy? Không có quan hệ huyết thống chứ?”
Mild trầm mặc một lát, mới nói, “Cậu và Mew giống nhau như đúc, số phận hai cậu cũng là tương liên, cậu có thể điều tra rõ ràng số phận của mình, vậy cũng có thể biết rõ ràng số phận của Mew, cứu chính cậu, cũng chẳng khác nào cứu cậu ta, hiểu chưa?”
Gulf gật đầu, lại hỏi, “Ông muốn báo thù ai, có quan hệ với bốn đoạn video ông đưa cho chúng tôi chứ?”
Mild trầm mặc một hồi, xoay mặt nói với Gulf, “Qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Hả?” Gulf thấy Mild đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, có chút buồn bực, hỏi, “Vì sao?”
Mild suy nghĩ một chút, nói, “Còn một chút thời gian hữu dụng, tôi cần làm một vài chuyện, có đầu mối, tôi sẽ gửi cho cậu, sắp tới hẳn là không có phiền phức đâu, các cậu có thể chuyên tâm phá án.”
Gulf gật đầu, hai người lại ngồi một hồi, Gulf nói, “Sư tử con… Tôi sẽ nhận, cảm ơn.”
Mild nở nụ cười, xoay mặt nhìn Gulf, “Những khi cậu không đối chọi gay gắt, thực sự là đáng yêu.”
Gulf nhếch miệng, nói, “Đó là bởi vì ông trêu cợt P'Mew.”
Mild cười cười, nhìn Gulf, “Trêu chọc các cậu rất thú vị.”
Lúc này, chợt nghe dưới lầu còi ô tô kêu một tiếng, Gulf biết Mew bọn họ đang gọi mình, đứng lên.
Hai người lại nhìn nhau một hồi, Gulf đột nhiên nói, “Bên mình nhất định sẽ thắng.”
“Bên mình?” Mild mở to hai mắt nhìn Gulf, cười hỏi, “Là chỉ cậu và Mew?”
“Nói chung là bên mình.” Gulf cười đi ra ngoài, mở cửa trước, quay đầu lại nói với Mild, “Mild, tôi mong đến cuối cùng, khi tất cả kết thúc, ông có thể có một kết cục tốt.”
Mild nhìn chằm chằm Gulf một lúc lâu, “Kết cục tốt?”
Gulf gật đầu, suy nghĩ một chút, nói, “À,… ít nhất … Có thể khiến cho bản thân ông thoả mãn vui vẻ, mặt khác, hai chúng ta tính tình đúng là có chút giống, tôi cũng hiểu được trốn tránh số phận không bằng đối mặt với thực tế sớm một chút, có thù tất báo, hơn nữa cần báo một cách lâm li hả hê.”
Mild đột nhiên nở nụ cười, nói, “Cậu rốt cục thừa nhận là giống tôi?”
Gulf nhún nhún vai, nói, “Chỉ là một phần mà thôi, cái này không phải giống, xác thực mà nói, là một loại thái độ phản ứng với sự việc.”
Mild gật đầu, Gulf mở cửa, nói một tiếng cuối cùng với Mild, “Ông hãy bảo trọng.” Nói xong, đóng cửa lại, chạy xuống lầu, ngồi lên xe của Mew, cùng Krist Lạc Thiên, mang theo sư tử con, rời đi.
Mãi đến trong sân khôi phục sự yên lặng, Mild ngồi yên trên giường, trước mắt mình là hình ảnh Gulf có chút tùy tính phất tay nói bảo trọng với mình vừa rồi, nghĩ đến quá mức xuất thần, thế cho nên cửa thủy tinh cận sàn bị đẩy ra, ông ta cũng không có chú ý.
“Em vui vẻ nhỉ?” Người vừa vào, đi tới bên người Mild, nhìn ông ta nói.
Mild cũng không có ngẩng đầu nhìn, một lúc lâu mới gật đầu, “Đã mấy thập niên không được hài lòng như thế.”
Người nọ khe khẽ thở dài, nói, “Tumcial gọi điện thoại đến cho tôi ăn mắng.”
“A…” Mild nở nụ cười, nói, “còn gì nữa, hiện tại con trai nghi ngờ vợ cậu ấy ngoại tình, không xù lông mới là lạ đó, tôi còn tưởng rằng cậu ấy không tìm em đánh nhau không được cơ.”
“Em quá tùy tiện rồi.” Người nọ đưa tay nhẹ nhàng vén tóc Mild ra sau tai, “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
Mild nhướn nhướn mày, “Anh cũng thấy đấy, đứa trẻ đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khiến tôi thất vọng!”
“Em không thể ở chỗ này thêm nữa, sẽ có nguy hiểm, theo tôi trở về đi, hiện tại đi luôn.” Người nọ nói.
Mild gật đầu, gọi quản gia thu thập đồ đạc, mang theo hai đứa bé, chuẩn bị rời đi.
…
Trên đường trở về, Lạc Thiên lái xe, Mew và Gulf ngồi ở ghế sau, Gulf ôm sư tử con, Mew dựa vào Gulf, thuận tiện ngủ bù. Gulf biết hai ngày nay Mew bị lăn qua lăn lại đến thảm, vốn buổi tối hôm trước đã thức đêm không ngủ, sau lại bôn ba tới thôn, rồi lại đến trong nhà Mild, bị kích thích không nhỏ sau đó lại bị mắng cả đêm, đến Ironman cũng phải mệt. Bởi vậy lẳng lặng để cậu ấy dựa vào mình ngủ. Sư tử con có phần nghịch ngợm, muốn với móng vuốt bám lấy y phục Mew, bị Gulf túm trở về, che miệng nó không cho quấy rối.
…
Type chịu một suốt đêm khám nghiệm tử thi kết quả là càng nghiệm càng có tinh thần, tới khi sắc trời sáng lên, anh cùng Mã Hân hai người ngồi ở trong phòng pháp y, trạng thái hưng phấn đã không còn, trở thành hoảng hồn cùng chấn động.
“Type, Hân Hân.” Mã Hán thăm dò tiến đến gọi Type và Mã Hân, “Nghỉ ngơi một chút đi, ra ăn sáng.”
Thấy hai người vẻ mặt không bình thường, Mã Hán đi vào, hỏi, “Làm sao vậy?”
Mã Hân liếc mắt nhìn Type, Type gật đầu, Mã Hân nói với Mã Hán, “Anh, trên người những người này, phát hiện rất nhiều đầu mối kỳ quái.”
“Đầu mối kỳ quái?” Mã Hán khó hiểu, nói, “Anh thấy vết tích trên tường, hẳn là bị tra tấn đến chết.”
“Không giống a.” Mã Hân nói, “Vô cùng kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào?” Đang nói, Gulf và Mew vừa trở về bưng cà phê đi đến.
Mã Hán nhíu mày, “Sếp, anh không nghỉ ngơi a? Thần tiên cũng chịu không nổi đâu.”
Mew khoát khoát tay, nói, “Nghe xong báo cáo khám nghiệm tử thi rồi đi.”
Mã Hân nhìn Type, Type nói, “Những người này là cùng chết, bị chém hoặc đâm chết, thủ pháp giống như là hành hình.”
“Cái gì?” Gulf và Mew liếc mắt nhìn người chết, hỏi, “Không phải bị tra tấn chết sao?”
“Ngược lại.” Type nói, “Trên người những thi thể này, có dấu hiệu vết thương từng được trị liệu khỏi.”
“Được trị liệu?” Gulf nhíu mày.
“Còn có.” Type nói, “Ở đây phát hiện khá nhiều vết tích giải phẫu ngoại khoa tương đối tinh vi, ví dụ như có vết cắt, còn có vết da thịt khâu lại … Ở thời đó mà nói, tuyệt đối đòi hỏi dũng khí và kiến thức y học, hành vi phản giáo hội.”
Gulf suy nghĩ một chút, hỏi, “Nói cách khác, vết cào và giãy dụa trên tường, có khả năng không phải bởi vì không muốn chịu cực hình, cũng có thể là bởi vì ốm đau, hoặc là sợ loại y thuật thoạt nhìn giống như cực hình?”
“Không sai.” Type gật đầu, nói, “Bởi vì là tử vong cùng lúc, nói cách khác nơi bị giết căn bản không ở trong tầng hầm ngầm, mà là ở bên ngoài, cùng bị đưa vào trong tầng hầm ngầm treo lên.”
Gulf trầm mặc một lúc lâu, liếc mắt nhìn nhau với Mew.
“Mèo nhỏ, đây thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.” Mew nói, “Nói như vậy, bá tước Bathory kia không giống như đồ tể, ngược lại giống như là một bác sĩ a.”
Gulf nhìn cuốn sách nguyên bản trên tay lấy từ chỗ Mild về, một lúc lâu mới nói, “Gia tộc quái vật… Có thể là một âm mưu kinh thiên động địa hay không? Gia tộc nợ máu nặng nề cổ xưa đó, có thể là một người vô tội bị oan uổng mấy trăm năm hay không?”
“Trong đó, chắc chắn có ẩn tình gì.” Mew nói, “Chỉ tiếc chân tướng đã mất trăm năm, chỉ có người chết biết.”
_Hội đấu giá
Nghe xong báo cáo khám nghiệm tử thi, Mew bị Gulf ép vào văn phòng, nằm ở sô pha, đắp áo ngủ bù.
Sư tử con Gulf mang về, tạo oanh động không nhỏ trong SCI, tất cả mọi người ôm qua bế lại nó, một nhóm đại nam nhân bị sinh vật màu trắng còn nhỏ ấy toàn bộ đánh bại, đồng thanh —— thật đáng yêu a.
Lúc này, điện thoại Type reo, vừa thấy là Tharn gọi tới, Type chỉ biết anh chắc chắn là bị giục phải về nhà ngủ, liền tiếp.
“Ừ, em đây.” Ngoài dự liệu của Type, Tharn câu đầu tiên hỏi chính là, “Đang ở SCI sao? Anh đang ở dưới lầu cục cảnh sát, hiện tại đang lên.”
“Làm sao vậy?” Gulf hỏi Type.
“Tharn nói muốn lên đây.” Type nói.
Gulf gật đầu, không bao lâu, liền thấy Tharn đi đến, cặp song sinh tối hôm qua ở trong phòng khám nghiệm tử thi vây xem một trận, đang ở phòng nghỉ ngủ bù, thấy anh tới, đi qua hỏi, “Đại ca, anh tới đón bọn em a?”
Tharn liếc mắt lườm hai người, đưa tay đưa qua một khối chocolate đen cho Type, còn có một hộp vitamin.
Type nhận lấy, Gulf nhìn Type, “Sao phải uống vitamin? Gần đây thân thể không tốt sao?”
Type nhún nhún vai, gần đây anh tuột huyết áp rất nặng, thường hay choáng đầu hoa mắt, phần của ngày hôm qua đã uống xong rồi, nên Tharn mới cố ý đưa tới. Mặt khác, Krist và Mã Hân đều cũng có tâm, vừa nhìn thấy tình huống ấy, chắc chắn sẽ về mua 10-20 hộp chocolate đen trữ trong SCI, mỗi ngày ép Type ăn.
Tharn nhìn một chút bốn phía, hỏi, “Mew đâu?”
Gulf quay văn phòng bĩu bĩu môi, nói, “Còn đang ngủ bù, tối hôm qua bị Gun niệm cả một đêm.”
Tharn nghe xong, khóe miệng hơi nhếch nhếch, Gulf hí mắt —— quả nhiên là cố ý!
Type thu thập đồ đạc một chút, nói, “Em có thể về rồi.”
Tharn gật đầu, từ trong túi lấy ra hai tấm vé, đưa cho Gulf, nói, “Cậu sẽ cảm thấy hứng thú, bất quá Mew cần ngủ bù, có thể đi không được.”
Gulf nhận tấm vé nhìn một chút, khó hiểu hỏi, “Hội đấu giá?”
“Ừ.” Tharn gật đầu, nói, “Lý Hạo tổ chức.”
“A.” Gulf chân mày nhướn lên, nói, “Em phải đi chứ, đang lo tìm không được cách nào thăm dò hư thực về hắn đây.”
“Salon nghệ thuật ấy, mấy người bạn bè của hắn cũng ở đó.” Tharn nói, “Anh đã nhờ người lấy 4 vé, cậu đưa vài người đi thôi.”
Gulf gật đầu, nhận vé, tiểu Đinh nói, “Con mèo nhỏ, tôi đưa chú đi, thằng Lý Hạo đó ăn tươi nuốt sống ghê lắm, phải cẩn thận a.”
Mã Hán và Lạc Thiên cũng đi theo, Krist cũng muốn đi, thế nhưng thiếu vé, thì có chút lo lắng đứng ở một bên.
Tiểu Đinh đưa vé cho cậu, nói, “Tiểu Kít Kít, chú đi đi.”
Krist nhìn cặp song sinh, “Vậy các anh?”
Tiểu Đinh cười, nói, “Bọn anh muốn vào, không cần phải vé viếc, tự khác có cách.”
Sau đó, mọi người thương lượng xong, lên đường.
Trước khi đi, Gulf dặn Triệu Hổ bọn họ, đừng đánh thức Mew, để anh hắn mà ngủ.
Triệu Hổ nói, “Tiến sĩ Gulf, anh đi một mình, sếp tỉnh lại sẽ mắng bọn em.”
Gulf nói, “Cậu ấy đã hai ngày không ngủ, chờ cậu ấy tỉnh nói chúng tôi đi đâu vậy là được.” Nói xong, đưa người đi.
Tại cửa nhà hàng quốc tế, Lạc Thiên dừng xe, Gulf xuống xe, bốn người tiến vào nhà hàng, dựa vào vé, phục vụ đưa mọi người, đi tới phòng khách tầng hai mươi, nơi đó đang ở cử hành bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật.
Bên trong tập hợp không ít nhân vật xã hội nổi tiếng, bán đấu giá còn chưa bắt đầu, bốn phía đều là hàng triển lãm, mọi người tham quan trước.
Gulf và Krist bọn họ phân công nhau hành động, Lạc Thiên và Mã Hán một người theo dõi, một người phụ trách an toàn của hai người ấy.
Gulf nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Lý Hạo, liền đi dọa quanh, đường nhìn rất nhanh bị một bức tranh thu hút. Đó là một bức tranh cổ điển, hình ảnh là một cô bé hơn mười tuổi, mặc áo khoác màu đỏ, trước ngực đeo một sợi dây chuyền giá chữ thập… Thứ thu hút Gulf đầu tiên chính là cái mặt dây giá chữ thập, đó là gia huy gia tộc Bathory… Nhìn lại cô bé, Gulf trong lòng hiểu rõ, đây là bức họa vẽ con gái bá tước Bathory lúc hơn mười tuổi. Rất đúng với suy đoán của bọn họ, con gái bá tước Bathory, chưa chết.
Gulf nhìn hình vẽ cùng với bối cảnh phía sau bức tranh, hơi nhíu mày. Anh đối với hội họa cũng có sự hiểu biết nhất định, bức tranh này hẳn là phong cách lưu hành trong giới hoạ sĩ năm đó tại Ý, màu vẽ và bố cục đều đậm chất Millan… Đồng thời, nhìn thời gian người hoạ sĩ kí tên đánh dấu… cùng với tuổi của người con gái bá tước hơn mười tuổi này không hợp, xác thực mà nói, đã muộn đi chí ít hai mươi năm. Nói cách khác, cô bé thoạt nhìn là có hơn mười tuổi này, kỳ thực đã hơn ba mươi tuổi sao?
Gulf sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm bức tranh xuất thần.
“Anh thật tinh mắt.” Phía sau, một giọng nói vang lên.
Gulf quen thuộc giọng này, nhìn lại, chỉ thấy chính là Lý Hạo… Gulf trên mặt hiện ra vài phần kinh ngạc, nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo cười cười, nói, “Salon này là tôi tổ chức, tôi thật không nghĩ tới anh sẽ đến, sớm biết anh cảm thấy hứng thú với tác phẩm nghệ thuật, tôi đã sớm đưa vé đưa đến tận tay anh, tôi tháng nào cũng cử hành triển lãm như vậy.”
Gulf gật đầu, thuận miệng nói, “Tôi cũng không hiểu nhiều, chỉ là nghỉ ngơi giết thời gian mà thôi.”
Lý Hạo cười cười, hỏi, “Ngày hôm nay không cùng Mew đội trưởng đến sao?”
Gulf lắc đầu, nói, “Cậu ấy có việc cần hoàn thành, tôi nghỉ ngơi.”
“Đi uống ly cà phê chứ?” Lý Hạo đến gần hơn, cười hỏi.
Gulf lắc đầu, nói, “Tôi vừa tới, muốn xem thêm một chút, bức họa này cũng là của anh sao?”
“Đúng.” Lý Hạo gật đầu, nói, “Một trong số những thứ tôi cất giữ.”
Gulf cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Một bức tranh như vậy, cần bao nhiêu tiền?”
Lý Hạo có chút giật mình nhìn Gulf, cười hỏi, “Anh thích sao?”
“Vâng.” Gulf gật đầu.
“Vì sao chỉ thích bức này?” Lý Hạo hỏi.
“À…” Gulf suy nghĩ một chút, nói, “Thiếu nữ này tuy rằng còn rất trẻ, bất quá ánh mắt hình như rất thành thục, có chút cảm giác bi thương … Hoạ sĩ miêu tả lại thần tình đó rất khá… À, tôi nghĩ người hoạ sĩ đó có khả năng rất yêu thiếu nữ này.”
“Ha ha.” Lý Hạo nhịn không được nở nụ cười, đưa tay, mở xích bảo vệ bức tranh, đưa tay lấy bức họa xuống, lật lại, cho Gulf nhìn mặt trái, chỉ thấy trên đó dùng tiếng Ý viết, “Tặng cho Paris người tôi yêu nhất, Miraya suốt một đời trung thành với nàng.”
“Miraya là một nhân vật đại diện của trường phái hội họa ở Milan giai đoạn cuối, bất quá hắn là một người vẽ tranh phong cảnh, không thích vẽ người, đây là một bức trong số tranh vẽ người không nhiều lắm, cũng là nổi tiếng nhất, tên là Paris.” Lý Hạo có chút tán thưởng nhìn Gulf, “Từng nghe nói anh có thể đọc được lòng người, ra là cả tâm tư người trong tranh cũng có thể đọc được.”
Gulf trong lòng cũng có một chút ngạc nhiên, Paris… Paris? Bathory, con gái bá tước Bathory, tình yêu chân thành đã rời bỏ ông ta.
“Tiến sĩ Gulf.” Lý Hạo thấy Gulf ngây ra, gọi anh một tiếng.
Gulf quay đầu, nhìn hắn, “Vâng?”
“Anh nếu thích bức họa này, tôi có thể tặng cho anh.” Lý Hạo chuyên gia nói.
Gulf bật cười, lắc đầu, nói, “Điều này sao có thể.”
“Có cái gì không thể chứ.” Lý Hạo nói, “Danh họa hẳn là thuộc về người hiểu nó.”
Gulf lắc đầu, nói, “Tôi cũng chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút, cũng không dự định nhận món quà quý giá như thế, tôi lại là thân phận cảnh sát, tùy tiện nhận quà sẽ bị truy tố.”
“À…” Lý Hạo có chút tiếc nuối nói, “Đúng vậy, tôi quên mất.”
Gulf cười cười, lại hỏi, “Còn có bức tranh nào của vị hoạ sĩ này không? Tôi muốn xem một lần.”
“A, còn có mấy bức tranh phong cảnh.” Lý Hạo đưa Gulf đi, đến một bên xem.
Lạc Thiên đứng ở cách đó không xa, chợt nghe bên cạnh Mã Hán thấp giọng nói, “Thật tốt là sếp không có tới, nếu không gã Lý Hạo đó đẹp mặt rồi.”
Lạc Thiên cũng gật đầu, nói, “Hắn hình như đối với tiến sĩ Gulf có ý đồ?”
Mã Hán cười gượng hai tiếng, nói, “Lý Hạo này chỉ thích nam giới, tiến sĩ Gulf như vậy, là kiểu hắn thích nhất.”
“Thảo nào nhìn một lần là thấy.” Lạc Thiên nhíu mày.
“Ngày đó tôi hỏi thăm Giai Di một chút.” Mã Hán thấp giọng nói, “Lý Hạo này cũng không giống bên ngoài thoạt nhìn tinh khiết lương thiện vậy đâu, chỉ cần là hắn thấy vừa ý, không cần biết anh là người mẫu ngôi sao nổi tiếng nào, đều được đều tìm cách giành được tới tay mới thôi… Hai ta phải theo dõi cẩn thận.”
Lạc Thiên gật đầu, cùng Mã Hán phân công nhau đi theo sát Gulf, Mã Hán còn có chút lo lắng cho Krist, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng thấy một người…
Mã Hán khơi mào khóe miệng cười, xem ra không cần phải lo lắng cho Krist nữa, xoay người, tiếp tục theo sát Gulf đi.
Krist đứng trước một hàng triển lãm, nhìn chằm chằm bên trong một chuỗi dây chuyền ngọc bích, nhìn một hồi, thì cảm giác phía sau hình như có người tới gần, Krist nghĩ có phải cũng có người muốn xem vật triển lãm này hay không, liền tránh sang một bên, thế nhưng người nọ cũng vẫn đứng phía sau cậu, Krist có chút buồn bực, vừa định liếc mắt nhìn phía sau, nhưng cảm giác… Có người vỗ mông cậu.
Krist cả kinh nhảy dựng lên, quay mạnh đầu lại, đã thấy Singto cầm một ly champagne, đứng ở sau người, cười nhìn mình.
“Singtuan? Anh sao lại ở chỗ này?” Krist giật mình.
“Ai…” Singto làm một dáng vẻ thương tâm, nói, “Người yêu của anh tối hôm qua để mình anh ở nhà, anh cùng Lisbon đói đến mắt nổ đom đóm, sau đó đồ ăn mua ngoài đã cứu mạng bọn anh… Sáng sớm ngày hôm nay, vợ còn chưa trở về, anh thương tâm quá độ, nghĩ có phải cậu ấy không thương anh nữa hay không, đã định đến một buổi triển lãm nghệ thuật, tìm một món quà xinh đẹp một chút, để cứu vãn trái tim của vợ…”
Krist bất đắc dĩ lườm anh một cái, nhẹ nhàng đạp anh một cước, “Buồn nôn muốn chết.”
Singto vòng tay ôm lấy Krist, hỏi, “Tối hôm qua ở đâu vậy? Lúc anh gửi tin nhắn không thấy hồi âm, anh nghĩ em ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không dám gọi điện thoại cho em.”
“Ừ, đến chỗ chú anh.” Krist nói.
“Chú Mild?” Singto giật mình phi tiểu, hỏi, “Chú ấy ở trong thành phố S?”
“Vâng.” Krist gật đầu, lại bổ sung một câu, “Nhưng mà anh hai nói, chú ấy có khả năng sẽ rời khỏi đây sớm.”
Singto nhún nhún vai, nói, “Anh thật ra đã lâu không gặp chú ấy.”
Krist lại hỏi, “Nói chuyện chính đi, sao anh lại ở chỗ này a?”
Singto cười nói, “Anh vốn định lái xe đến SCI tìm em, bất quá đang đi ngang qua triển lãm mỹ thuật, Lisbon phát hiện xe jeep của mọi người, sau đó anh đoán thử xem em có thể tới chỗ này hay không, hỏi thăm một chút, hoạt động đối ngoại của nhà hàng quốc tế chỉ có phòng khách ở đây, nên mới đến a.”
Không gật đầu, nói, “Như vậy a.”
Singto nhìn một chút bốn phía, hỏi, “Các em bắt kẻ trộm a?”
Krist liếc mắt nhìn Gulf ở xa xa cùng Lý Hạo đứng chung một chỗ, nói, “Bọn em đến thăm dò tình hình bên trong.”
Singto giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Lý Hạo đang lấy hai ly champagne từ trong tay một nhân viên tạp vụ cầm đến, đưa một ly cho Gulf.
Singto cau mày, nói, “Hắn gian lận.”
“Cái gì?” Krist khó hiểu nhìn Singto.
Singto nói, “Lý Hạo thả gì đó trong ly rượu của Gulf.”
“Em không nhìn thấy a…” Krist cũng có chút luống cuống, thấy Mã Hán và Lạc Thiên một bên cũng đều hình như cũng không chú ý tới.
“Hắn thủ pháp rất nhanh.” Singto nói, “Hơn nữa hắn đã phát hiện Mã Hán và Lạc Thiên, là lén làm sau lưng bọn họ.” Singto nói, đã nghĩ phải đi qua ngăn cản, thế nhưng Gulf đã nhận ly rượu Lý Hạo đưa qua.
“Anh tuy rằng nói không hiểu nghệ thuật, bất quá bản năng giám định và năng lực thưởng thức đối với nghệ thuật thật là ngoài dự liệu của tôi.” Lý Hạo nói, nâng ly với Gulf, “Đáng cạn một ly.”
Gulf cười cười, cảm thấy thật buồn chán, hỏi thăm nửa ngày, Lý Hạo ngoại trừ xum xoe và thần kỳ hóa những thứ hắn cất giữ ra, cũng không nói ra đầu mối gì.
Gulf cảm thấy thiếu hứng thú thiếu hụt, nâng ly đưa đến bên khóe miệng vừa định uống, môi lại chạm vào một thứ ấm áp gì đó.
Cúi đầu vừa nhìn, là bàn tay quen thuộc đang chặn cái ly, còn có cái nhẫn quen thuộc.
Gulf ngẩng đầu, Mew chẳng biết bao giờ đã đứng bên người mình.
“P'Mew?” Gulf giật mình.
Mew giương mắt, liếc nhìn Lý Hạo, hai người đối diện, Lý Hạo có vẻ có chút xấu hổ.
Mew nhìn Gulf, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa, may mà anh tỉnh giấc sớm, vừa nghe nói Gulf đơn độc đối phó Lý Hạo, nhanh chóng phóng đến đây.
Đưa tay lấy ly champagne trong tay Gulf, Mew cười nói, “Mèo nhỏ, đổi ly đi… Rượu này khá nặng.”
Gulf thông minh, tự khắc nhìn ra, xoay mặt liếc mắt nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cười, nói, “Mew đội trưởng cũng tới rồi, bán đấu giá bắt đầu rồi, xin lỗi, không đi cùng được.”
Nói xong, xoay người bước nhanh đi.
Lạc Thiên và Mã Hán ở phía sau nhìn nhau, Mew quay đầu lại dùng ánh mắt với hai người bọn họ, ý bảo —— không có việc gì, theo dõi Lý Hạo nhé.
Hai người gật đầu.
Gulf liếc mắt nhìn Mew, nói, “Cậu ngủ bù nhanh như vậy sao?”
Mew tìm thùng rác gần đó, đổ champagne vào, nửa thật nửa đùa nói, “Mèo nhỏ, không có em tôi ngủ không được.”
Gulf dở khóc dở cười, liếc mắt lườm Mew, “Buồn nôn!”
_Hàng hóa thần bí
Lúc này, Lý Hạo chạy lên lễ đài, tuyên bố hội đấu giá bắt đầu.
Lúc MC chủ trì hoạt động bán đấu giá, Lý Hạo đi xuống, cùng một người đàn ông trung niên nói mấy câu, cùng nhau rời phòng khách, đi vào thang máy.
“Không có hỏi ra đầu mối gì cả.” Gulf nhìn như có chút tiếc, Mew lại cười cười, đưa tay, móc ra từ trong túi một cái tai nghe, nhét vào tai Gulf.
Gulf ban đầu còn có chút buồn bực, nhưng rất nhanh, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng người nói, có một giọng quen thuộc, là Lý Hạo.
“Gulf và Mew có lẽ là tới điều tra vụ án, gần đây tin đồn lan truyền, các người làm việc cẩn thận một chút.” Lý Hạo nói với một người khác.
“Tôi biết.” Một giọng khác trả lời, “Gần đây, cô ả kia đến tìm chúng ta phiền phức.”
“Đừng để ý ả.” Lý Hạo thản nhiên nói, “Cố gắng đừng tạo mối quan hệ với ả, thứ đó tới tay được là tốt rồi, nghĩ cách vận chuyển ra ngoài.”
“Ngày mai sẽ đưa ra.” Một giọng khác trả lời, “Đêm nay chuẩn bị thuyền.”
“Ừ.”
Lúc này, “Đinh” một tiếng truyền đến, cửa thang máy mở, Gulf liếc mắt nhìn Mew, hiển nhiên là lúc anh đi lên đây đã gắn máy nghe trộm trong thang máy.
“Đi a.” Gulf cười.
Lúc này, Mew lấy ra điện thoại, nói, “Trương Long và Vương Triều theo tôi cùng đến.”
Gulf nhướn mày, “Bọn họ sợ cậu lái xe mệt đó.”
Mew cười cười, gọi cho Trương Long, “Alo, có thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi ra không? Hơn ba mươi tuổi, đi cùng Lý Hạo, khoảng 1m75 gì đó, hơi có chút béo.”
“Hắn mặc quần màu xanh dương, giày damàu đen, tóc mái 3:7, chải kỹ phía sau, mắt hơi có chút hình tam giác, mũi khá lớn, môi màu nhạt, có râu.” Gulf ở một bên bổ sung.
“Thấy.” Trương Long nói, “Hắn lên xe rồi.”
“Theo dõi hắn.” Mew nói, “Người này rất then chốt, theo dõi sát sao hắn, đêm nay hắn có hàng hóa cần đưa lên thuyền, gọi người thay phiên theo dõi, đừng bứt dây động rừng.”
“Được.” Trương Long cúp điện thoại, thấy xe người đàn ông kia rời đi, liền lái xe đuổi theo, Trương Long gọi điện thoại, thông báo người điều tra biển số xe và thân phận người đàn ông kia.
Lúc này, bán đấu giá đã tới bức tranh Paris, giá khởi đầu cũng không cao, hơn nữa hình như cũng không có ai cảm thấy hứng thú, chính lúc này, chợt nghe có người đấu giá, Gulf và Mew nghe thấy giọng thật quen thuộc, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy cặp song sinh đang đấu giá, còn nháy mắt mấy cái với bọn họ.
Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, cuối cùng, cặp song sinh cũng không có tốn bao nhiêu tiền đã mua được bức tranh, Singto cũng mua hai thứ hữu dụng khi biễu diễn, cùng mọi người, rời khỏi hội bán đấu giá.
“Singtuan, Mild tặng một con sư tử con trắng cho anh hai đó.” Krist có chút hưng phấn mà nói với Singto nói, “Rất dễ thương nhé.”
“Thật không, sư tử con trắng kiếm khó lắm, chú Mild xem ra tìm tốn không ít công đâu.” Singto vừa nói, vừa mở cửa xe jeep, Lisbon thấy Krist tới, vô cùng thân thiết dụi dụi cậu. Krist vỗ vỗ đầu nó, nói, “Lisbon, đưa mày đi gặp sư tử con nhé?”
Mọi người về tới cục cảnh sát, trong văn phòng ngoại trừ Tương Bình còn đang tra tài liệu ra, những người khác đều ra ngoài thu xếp, mà Type và Mã Hân cũng bởi vì thức suốt đêm, trở về nghỉ ngơi.
“Có tra được tin tức gì về người hoạ sĩ kia hay không?” Gulf hỏi Tương Bình.
“À, chỉ có một ít ghi chép vụn vặt, không có gì có giá trị, chỉ là nói hắn ở vậy cả đời, bất quá hắn không nổi tiếng chút nào.” Tương Bình nhún nhún vai, “Bức tranh cũng không đáng giá gì.”
“Ừ.” Gulf sờ sờ cằm, nói, “Lý Hạo vào lúc này, lại đi bán một bức tranh như vậy, đúng là làm cho người ta nghi ngờ.”
“Cậu là nói, hắn là cố ý lấy bức họa này ra bán?” Mew hỏi, “Để khiến cho chúng ta chú ý?”
“Ừ…” Gulf để sát vào nhìn một chút na bức họa, nói, “Lý Hạo hình như biết không ít thứ, không biết hắn đêm nay cần đưa đi là cái gì.”
Vừa nói, Gulf vừa đưa tay ôm lấy sư tử con trên sô pha.
Sư tử con sáng sớm vẫn đang gật gù ngủ gật, vừa rồi Dương Dương tới, ôm nó chơi một hồi, sau đó phải đi học.
Gulf ôm sư tử con đi tới trước mặt Lisbon, nói, “Nhìn!”
Lisbon híp mắt nhìn chằm chằm sư tử con, sau đó nhẹ nhàng mà kêu gừ gừ hai tiếng.
Sư tử con hình như là bị Lisbon dọa sợ hãi, trốn rúc vào nách Singto, chỉ lộ ra một cái mông.
“Bình thường.” Singto nói, “Sư tử con rất sợ sư tử thành niên, trừ phi là cha nó, nếu không thì gặp chẳng khác nào sẽ bị ăn tươi.”
Gulf nhanh chóng ôm chặt sư tử con sang một bên.
“Nó tên gọi là gì?” Singto hỏi.
“À…” Gulf ngồi vào trên sô pha, đặt nó lên trên đùi, đùa đùa, có chút khó xử nói, “Không nghĩ ra được, muốn lấy một cái tên thú vị một chút.”
Mew đang pha sữa bột tăng glucose mà sư tử con cần uống, chuẩn bị thành độ ấm mà nó thích ứng, giao cho Gulf, Gulf cho sư tử con uống sữa.
Mew sờ sờ cái bụng mềm mềm của nó, nói, “Nên lấy một cái tên hay chứ nhỉ.”
“Ừ, Lisbon, Hazard, Lilya…” Krist ở một bên vuốt cằm nói, “Phải lấy một cái tên đồng bộ một chút mới được a.”
“Tính sau đi.” Gulf bóp bóp tai nó, “Đến lúc đó, lấy ày một cái tên có ý nghĩa, chính mày cũng thích luôn.”
Sư tử con hình như biểu thị đồng ý, dụi dụi trên tay Gulf.
Sau đó, mọi người ăn cơm, mấy ngày nay liên tục tác chiến đều mệt muốn chết rồi, mọi người cùng nhau đến phòng nghỉ ngủ bù, chuẩn bị buổi tối hôm nay hành động.
Chạng vạng, Mew đứng lên, tinh thần sảng khoái vào toilet rửa mặt chải đầu một chút, điện thoại reo, gọi tới chính là Trương Long, nói đã điều tra rồi, đêm nay có một con tàu hàng nhỏ muốn rời bến, một con tàu hàng đem một đám hàng hóa vận chuyển đến vùng biển quốc tế bỏ neo.
Mew khẽ nhíu mày, hỏi hắn, “Có bao nhiêu hàng?”
Trương Long trả lời, “Chỉ có một loại thùng đựng hàng cỡ nhỏ.”
“Thùng đựng hàng cỡ nhỏ?” Mew suy nghĩ một chút, “Như là buôn lậu thuốc phiện sao?”
“Không giống.” Trương Long nói, “Cảm giác là lạ … Sếp, tôi nghĩ bọn chúng giống như lén vận chuyển động vật hoang dã quý hiếm.”
“Cái gì?” Mew cũng có chút khó chịu, suy nghĩ một chút, nói, “Các cậu chuẩn bị mai phục, thông báo cho các hoạt động hàng hải … Chúng ta buổi tối trước khi hàng hóa rời bến, đến tóm cả người lẫn vật.”
“Rõ.” Trương Long treo điện thoại, cùng Vương Triều chuẩn bị đi.
Mew trở lại văn phòng, làm nóng cà phê, đem những gì Trương Long vừa nói, đều nói lại cho Gulf.
“Động vật hoang dã quý hiếm?” Gulf nhíu mày, hỏi, “Ý Trương Long là, trong những cái lồng sắt đó là vật thể sống?”
“Có lẽ là thế.” Mew nói.
“Sếp.” Triệu Hổ đột nhiên nói, “Các anh đã xem “Công viên kỷ Jura [1] chưa?”
Gulf và Mew đồng thời có chút vô lực nhìn, biết cậu ta lại muốn nói cái gì đó nhảm nhí rồi.
“Anh nghĩ xem a.” Triệu Hổ nói, “Mấy đoạn video đó không phải giống phim kinh dị sao, vậy có thể là làm ra một công viên kỷ Jura hay không? Đoạn mở đầu phim, một nhân viên công tác bị khủng long chúa kéo vào trong thùng đựng hàng mà.”
“Kinh dị?” Gulf hơi nhíu nhíu mày, hình như là nghĩ tới cái gì.
“Nghĩ đến cái gì, Mèo nhỏ?” Mew hỏi.
“À…” Gulf đột nhiên cười cười, nói, “Hay là… Đêm nay chặn cái mớ hàng hóa kia, đúng là then chốt.”
Mọi người nhìn nhau, không hiểu rõ ý Gulf.
Qua loa ăn cho xong bữa chiều, mọi người lúc trời còn chưa tối, chạy tới bến tàu bố trí, tất cả chuẩn bị sắp xếp, chỉ còn chờ trời tối.
Chờ tới hơn nửa đêm, mãi đến khoảng một giờ sáng, trên bến tàu mới bắt đầu có một ít người đến tụ tập.
Có hai chiếc xe đen chạy đến, một nhóm người từ trên xe xuống, trong đó dẫn đầu chính là người đàn ông trung niên trước đó trong hội bán đấu giá gặp qua, chỉ thấy hắn chỉ huy người, dùng cần cẩu đem một thùng đựng hàng cỡ nhỏ, chuyển lên một tàu hàng.
Gulf bọn họ mắt thấy cái thùng chạm xuống sán tàu hàng, cái kia người đàn ông phất phất tay, ý bảo chạy thuyền, Mew nói với chúng cảnh sát đã mai phục từ lâu trong bộ đàm, “Một tên cũng không được để thoát, hành động.”
Trong nháy mắt, cảnh sát tuôn ra, bắt hết cả bọn, Lạc Thiên bắt tên khống chế cái cần cẩu, đem thùng đựng hàng, từ trên thuyền chuyển lại về, để trên mặt đất bằng phẳng.
Gulf nhìn gã trung niên, chỉ thấy trên mặt hắn biến sắc, cười cười, hỏi, “Trong thùng giấu cái gì?”
Người nọ cau mày, lắc đầu.
Mew cho người mở thùng hàng, người nọ nóng nảy, ầm ĩ lên, “Đây là tài sản tư nhân.”
Mew cười nhạt một tiếng, nói, “Hiện tại không phải nữa.”
Người nọ trên mặt có chút hoảng loạn, lúc này, điện thoại trên người hắn vang lên.
Mew đưa tay, người nọ tâm không cam lòng không muốn, đem điện thoại đặt vào trên tay Mew, chuông điện thoại chỉ reo ba lần, lập tức im bặt, mà số điện thoại, là loại không hiện thị.
“Sếp!” Triệu Hổ và Mã Hán ở bên thùng đựng hàng nói, “Mở rồi!”
Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau, đi tới phía trước thùng đựng hàng.
Mã Hán chờ, chậm rãi mở thùng đựng hàng.
Đèn chiếu cái thùng sáng trưng, tất cả mọi người có chút căng thẳng, Triệu Hổ đứng ở bên người Mã Hán, nói, “Xem kìa, thực sự có chút tình tiết của công viên kỷ Jura đấy thôi?”
Mã Hán lườm, mọi người theo ánh đèn nhìn vào bên trong, thấy trong thùng đựng hàng chứa đầy khăn tay, từng lớp từng lớp.
Mew nhíu mày, nói, “Moi hết khăn tay ra… Hơn nửa đêm mà là vận chuyển khăn tay sao?”
Có mấy người cảnh sát đi tới, moi hết đống khăn tay, không bao lâu, liền nghe được có người hét, “Mew đội trưởng, bên trong có một lồng sắt!”
“Lồng sắt?”
Mew và Gulf liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ giật, chợt nghe một cảnh sát nói, “Là người! Trong lồng sắt giam giữ người!”
“Đưa người đó ra!” Mew hỏi, “Người sống hay chết?”
“Người này bị trói!” Lạc Thiên và Triệu Hổ bọn họ đều qua, ba chân bốn cẳng đem một cái lồng sắt lớn lôi ra.
Mọi người vừa nhìn, đều nhịn không được nhíu mày, chỉ thấy trong lồng sắt, một người đàn ông bị trói, đầu của hắn đeo một mặt nạ bằng gỗ, căn bản nhìn không thấy gương mặt, mặt nạ còn có đeo xiềng xích, hình như là sợ người này mở ra, trên người dùng dây thừng to bằng ngón cái và xích trói lại, cố định ở trong lồng, gần như chỉ khẽ động cũng không thể.
Mew và Gulf đều nhíu mày, người này xem ra có lực sát thương cực cao, lại cần vận chuyển như vậy.
“Sếp, người này khí lực rất lớn.” Lạc Thiên đứng ở bên lồng sắt, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, chỉ thấy người đó hình như là đang giãy dụa, dây xích kẽo kẹt kêu lên, “Hiện tại thả ra sợ rằng sẽ có nguy hiểm.”
“Bằng không gây mê trước đi?” Triệu Hổ nói, “Sao lại có cảm giống với Hannibal thế nhỉ?”
Mã Hán bất đắc dĩ nhìn, “Cậu ít xem phim kinh dị đi có được không?”
Triệu Hổ nhỏ giọng nói thầm, “Em đây cũng chỉ là học tập thôi mà.”
Gulf suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy điện thoại ra, ấn gọi một dãy số, chỉ chốc lát sau điện thoại chuyển tiếp … Anh bèn nói, “Chúng tôi cứu ra một người từ trong tay Lý Hạo, có điều người này hình như không muốn hợp tác với chúng tôi.”
Người đầu kia điện thoại không biết nói một câu gì, Gulf đem điện thoại đưa cho Lạc Thiên, nói, “Giữ cho người đó nghe.”
Lạc Thiên nhận điện thoại, mở lồng sắt, đi tới bên cãnh người nọ, đặt điện thoại đặt ở bên tai người đó.
Người đầu kia điện thoại hình như nói cái gì đó, người trong lồng sắt, chậm rãi bình tĩnh xuống, không giãy giụa nữa.
Mew liếc mắt nhìn Gulf, nhướn nhướn mày —— Mèo nhỏ, là ai vậy?
Gulf cười cười, nói, “Chúng ta đều biết.” Nói rồi, đi qua, nói với người trong lồng sắt, “Chúng tôi thả anh ra, anh đừng phản kháng!”
Người nọ chậm rãi, gật đầu.
Lạc Thiên và Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, nhận cái kìm, bẻ gãy xích sắt trên thân người đàn ông, Lạc Thiên dùng kìm sắt, bẻ đứt cái khóa trên mặt nạ… Đưa tay, nhẹ nhàng giúp người nọ gỡ mặt nạ xuống.
Mọi người nhờ ánh đèn nhìn qua, đều hiểu rõ Gulf vì sao nói người này bọn họ đều biết.
Mew cũng nhíu mày, một lúc lâu mới hỏi một câu, “Anh là Từ Thiên?”
_Thanh xuân vĩnh hằng
Lúc mặt nạ của Từ Thiên bóc ra, mọi người nhìn qua, chỉ thấy xuất hiện trước mắt mọi người, là một người đàn ông không khác lắm so với Từ Thiên trong ảnh chụp, thoạt nhìn, bất quá ba mươi tuổi hơn, cảm giác có chút giống với Lạc Thiên, tài giỏi, tang thương, trầm mặc ít lời…
Mew nhìn Gulf, hỏi, “Cậu vừa gọi điện thoại cho Trương Dĩnh?”
“Vâng.” Gulf thu hồi điện thoại, hỏi Từ Thiên, “Trương Dĩnh nói báo thù, là vì anh sao?”
Từ Thiên liếc mắt nhìn Gulf, hỏi, “Các cậu là cảnh sát?” Đang nói, đưa tay tháo hết còng sắt đây xích xuống, mở lồng sắt đi ra, hỏi, “Miêu Miêu ở đâu?”
Gulf nhướn mày, hỏi, “Trương Dĩnh quả nhiên là Trương Miêu Miêu sao?”
Từ Thiên gật đầu.
“Cô ấy ở đâu tôi không biết, bất quá hẳn là an toàn, con gái hai người đang ở chỗ Mild, được chăm sóc rất tốt.” Gulf nói.
Từ Thiên thở ra mọt hơi, Gulf hỏi, “Sau đây… Anh sẽ theo chúng ta trở về chứ?”
Từ Thiên nhìn hai người, gật đầu, nói, “Ừ, Miêu Miêu nói tôi ở chỗ các cậu.”
Gulf và Mew gọi người áp giải bọn người vận chuyển Từ Thiên về, sau đó, Từ Thiên ngồi trên xe bọn họ, quay về cục cảnh sát.
Lạc Thiên và Từ Thiên cùng nhau ngồi ở trong xe của Mew và Gulf, nhìn Từ Thiên bên cạnh… Cảm thấy rất kinh ngạc… Vì sao không già đi? Còn trẻ đến như vậy?
Gulf quay đầu lại, nhìn Từ Thiên, nói, “Chúng tôi đã đi tìm mẹ anh.”
Từ Thiên ngẩng đầu, hỏi, “Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, bạn của anh rất chiếu cố bà ấy.” Gulf trả lời.
Từ Thiên gật đầu, hình như có chút tiu nghỉu.
“Là bởi vì còn trẻ, nên mới không có cách nào gặp bà ấy?” Gulf hỏi.
Từ Thiên giương mắt nhìn, nói, “Cậu có thể tưởng tượng đứa con trai bốn mươi năm mươi tuổi đột nhiên biến thành hình dáng chỉ có hơn hai mươi tuổi không?”
“Hơn hai mươi tuổi?” Mew nhíu mày, nhìn Gulf, “Nhưng anh ta thoạt nhìn thì giống chỉ hơn ba mươi…” Nói đến đây, đột nhiên không nói nữa, nhíu mày mở to hai mắt.
Gulf gật đầu.
Từ Thiên thấy hai người trao đởi, nhịn không được cười cười, “Hai cậu thật nhạy cảm.”
“Làm sao vậy?” Lạc Thiên khó hiểu hỏi Gulf.
Gulf nhíu nhíu mày, nói, “Đoạn video Mild gửi tới.”
Lạc Thiên sửng sốt đột nhiên hiểu ra… Ban đầu là bất lão, sau đó chết già cấp tốc…
“Anh chính là dạng này?” Gulf hỏi.
Từ Thiên trầm mặc một lúc lâu, gật đầu, “Mười năm đầu… Ít già đi, càng ngày càng trẻ ra, một năm lại đây, già rất nhanh, một tháng giống như già đi vài tuổi… Hơn nữa nghe nói là tăng cường lên, không biết… còn có được bao nhiêu ngày nữa.”
“Là bọn Lý Hạo biến anh thành dạng này?”
Từ Thiên lắc đầu, nói, “Hắn không phải tên Lý Hạo… Là Lý Nguyên Hạo.”
Gulf và Mew đồng thời sửng sốt, lập tức nhíu mày —— Lý Nguyên Hạo? Tên này chưa nghe nói qua a.
“Kẻ tên Lý Nguyên Hạo này đã chết.” Từ Thiên nói, “Bí mật của hắn không ít, tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là có quan hệ với thân thế của Miêu Miêu.”
“Thân thế của hắn?” Gulf suy nghĩ một chút, hỏi, “Trương Miêu Miêu và gia tộc Bathory có quan hệ sao?”
Từ Thiên hơi có chút giật mình liếc mắt nhìn Gulf, gật đầu, nói, “Xem ra các cậu đã nắm giữ không ít tin tức.”
“Vậy a ~~” Gulf sờ sờ cằm, hiểu rõ nói, “Thảo nào Lý Hạo lại lấy ra bức tranh đó cho tôi xem, chính là vì muốn thử xem tôi có biết chuyện gia tộc Bathory hay không sao.”
Mew nhíu mày, nói, “Đừng nóng vội, tôi đã tìm người đồng thời mời hắn đến cục cảnh sát lúc chúng ta hành động rồi… Dưới sự khống chế, hắn hẳn là trốn không thoát đâu.”
“Hắn hẳn là đã đi rồi.”Từ Thiên đột nhiên nói.
Gulf và Mew nhìn hắn, hỏi, “Làm sao anh biết?”
“Hắn rất gian xảo… Có thể giả vờ với các cậu là rất vô dụng, lá gan cũng rất nhỏ, thế nhưng đó là ngụy trang của hắn, hắn rất thông minh.” Mew cau mày, lấy ra điện thoại ấn gọi, quả nhiên, những người được phái đi bắt Lý Hạo, không ai có thể liên lạc được.
“Nguy rồi.” Mew lấy ra điện thoại, gọi người đến trợ giúp.
Không bao lâu, có người gọi điện thoại đến nói, những người cảnh sát đó đều bị điện giật ngất đi, Lý Hạo không thấy bóng dáng đâu.
Mew chau mày, cắn răng, “Để hắn chạy, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, còn tưởng rằng chỉ là tay thương nhân bình thường.”
Gulf vỗ vỗ anh, ý bảo, “Đừng nóng vội.”
Xe về tới cục cảnh sát, mở cửa xe, thấy có người đứng ở cửa cục cảnh sát chờ, một cô gái mặc bộ đồ màu đen.
“A Thiên.” Trương Dĩnh, hay là Trương Miêu Miêu kêu lên một tiếng rồi chạy tới, bộ dáng ôm Từ Thiên vừa mừng vừa sợ, Gulf và Mew có chút khó chịu, sao lại giống như cảnh sinh ly cửu biệt vừa gặp lại ấy, chẳng lẽ Từ Thiên bị bắt đã lâu rồi? Lúc này, cách đó không xa ra có một chiếc Bentley màu đen.
Mew nhướn mày, nhìn Gulf, “Không phải bị tôi phá nát rồi sao, Leonard thật nhàm chán a… Dùng có mỗi hãng này mãi.”
Lúc này, cửa xe mở, Mild quay về phía Từ Thiên khoát tay, “Nhanh lên!”
Từ Thiên quay đầu lại nhìn Trương Dĩnh, hai người có chút lưu luyến từ biệt, sau đó, Từ Thiên chạy về hướng xe Mild.
“Này.” Mew và Gulf đồng thời muốn cản người, nhủ thầm làm cái gì vậy?
Trương Dĩnh ngăn cản bọn họ, nói, “Để anh ấy đi đi, có thể chữa cho khỏi hay không các anh phải hiểu, một giây đồng hồ cũng không thể phí, có chuyện gì, tôi trực tiếp nói cho các anh, tôi không đi đâu.”
Chúng cảnh viên đều liếc Mew nhíu mày, vô thức nhìn Gulf, Gulf gật đầu, Mew để Từ Thiên đi, Từ Thiên lên xe, cửa xe đóng, rất nhanh chạy đi.
Trương Dĩnh nhìn theo xe đi xa, cùng Gulf Mew bọn họ, đi vào cục cảnh sát, lên lầu.
Đi vào trong văn phòng SCI, mọi người để cho Trương Dĩnh ngồi xuống, Trương Dĩnh giương mắt, đầu tiên là thấy được bức ảnh cặp song sinh chụp lén, đặt ở bên tường, chậm rãi đi qua, cầm lấy bức ảnh xem.
Lúc này, sư tử con từ trên sô pha nhảy xuống, đi tới, cắn ống quần Gulf làm nũng, Gulf khom lưng bế nó lên, Mew nhìn Tương Bình, Tương Bình chỉ chỉ bình sữa trống không, nói, “Đã cho ăn rồi.”
Gulf ôm sư tử con, đi tới cái sô pha lớn trong phòng nghỉ ngồi xuống, Trương Dĩnh lẳng lặng nhìn bức ảnh một hồi, quay lại đầu liếc Mew, hỏi, “Là ở chỗ này nói, hay phải đến phòng thẩm vấn nói?”
Mew suy nghĩ một chút, nói, “Cô là người bị tình nghi sát thủ môi đỏ, chỉ có thể đến phòng thẩm vấn nói.
Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Tôi chuẩn bị rồi, hiện tại cứ đi thôi.”
Gulf giao sư tử con cho Krist, cùng Mew, đưa Trương Dĩnh vào phòng thẩm vấn.
Krist bọn họ hết thảy đều vây quanh ở trước tường thủy tinh nhìn một hướng bên ngoài phòng thẩm vấn, ngay cả Type và Mã Hân nghe nói Trương Dĩnh tới, cũng cố ý chạy qua.
“Không cần còng tay?” Trương Dĩnh hỏi Mew.
Mew lắc đầu, phản hỏi, “Cô muốn nói từ đâu?”
“Còn phải xem, các anh muốn nghe từ đâu.” Trương Dĩnh nói, “Từ vài thập niên trước tôi và Từ Thiên gặp nhau, hay từ thời gia tộc quái vật kia bắt đầu sớm nhất, mấy trăm năm trước?”
Gulf xoay mặt liếc Mew, Mew nhún nhún vai, ý bảo anh không có ý kiến, Gulf bèn nói, “Từ khởi điểm luôn đi, chúng tôi muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh.”
Trương Dĩnh cười cười, đột nhiên nói, “Có thể tìm một nhóm tác giả viết sách đến không? Hay nhất là những ai có ảnh hưởng một chút.”
Gulf khó hiểu, hỏi, “Cô cần để làm gì?”
“Câu chuyện này rất dài rất đặc sắc.” Trương Dĩnh nói, “Tôi nghĩ đây là tài liệu sống vô cùng tốt, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết hay.”
Gulf ngẩn người, hỏi, “Cô muốn có tiền để sửa lại án xử sai của lớp người trước của cô?”
Trương Dĩnh cúi đầu cười.
“Cô nói đi.” Gulf nói, “Tôi sẽ viết sách, tôi là tác giả có danh tiếng đây.”
Trương Dĩnh thoả mãn gật đầu, nói, “Tiến sĩ Gulf viết, hẳn là sẽ rất đặc sắc đây.”
Lúc nói, Mew mở máy ghi âm đặc biệt trên bàn, cho Trương Dĩnh bắt đầu kể.
“Tổ tiên tôi, cũng chính là gia tộc Bathory… Ban đầu là quý tộc đế quốc Hungary, cũng chính là nữ bá tước Bathory đầy tai tiếng trong lịch sử.”
Gulf và Mew đồng thời nhướn mày —— quả nhiên!
“Tôi đã xem qua những thứ được bảo tồn của lớp người trước, có quan hệ với bức họa và nhật ký của bà… Bà ấy là một người phụ nữ rất đặc biệt, có rất nhiều ưu điểm… Tuy rằng không thể nói bà ấy cao quý cỡ nào, thế nhưng bà ấy cũng không phải là ma cà rồng… Bà ấy là một người phụ nữ độc tài nhiệt tình, tôn thờ tình yêu, nghệ thuật… cùng với, y học.”
Gulf và Mew đều nhịn không được nhíu mày, “Y học?”
“Vâng.” Trương Dĩnh gật đầu, “Người gia tộc Bathory chúng tôi, có lẽ là bởi vì nguyên nhân di truyền nào đó, đặc biệt lão hóa rất chậm, tuổi thọ cũng rất dài.”
Ở cửa mọi người nghe xong, nhìn Type, Type nhún nhún vai, “Bản thân con người sẽ có một vài nơi đặc biệt, rất khó nói rõ ràng.”
“Bà ấy vô cùng xinh đẹp, nên rất sợ sẽ già đi.” Trương Dĩnh chậm rãi giải thích, “Bởi vậy tìm kiếm bác sĩ và tìm kiếm ghi chép sách cổ khắp nơi, luyện chế thuốc bất lão, gần như toàn bộ phương pháp đều đã dùng, chỉ để có thể giữ gìn thanh xuân vĩnh hằng ình.
Gulf và Mew đều cảm thấy bất đắc dĩ, sợ già quả nhiên là bệnh chung của tất cả phụ nữ… À không, xác thực mà nói, hẳn là bệnh chung của cả nhân loại.
“Bất quá bà ấy cũng không phải loại phụ nữ ích kỷ ác độc.” Trương Dĩnh nói, “Bà ấy đem bí quyết giữ gìn dung nhan, chia xẻ với rất nhiều người.”
“Ừ… Hành động này của bà ấy, hẳn là làm phía giáo hội tức giận, không ít người đâu.” Gulf nói.
Trương Dĩnh cười cười, nói, “Trong thế giới lúc đó, có thể làm cho người ta trường sinh bất lão thân thể khỏe mạnh thanh xuân vĩnh hằng, là thượng đế, không phải y dược.”
Mew gật đầu, thảo nào cuối cùng bị hãm hại.
“Cộng thêm tài sản dễ làm người ta động lòng của bà, còn có khuôn mặt đẹp.” Trương Dĩnh khe khẽ thở dài, nói, “Nên cuối cùng bị phán tù chung thân, chết ở trong phòng giam.”
“Vậy gia tộc cô?” Gulf hỏi.
“Lúc đó hậu duệ gia tộc Bathory có rất nhiều, tổ tiên tôi, hẳn là em họ nữ bá tước Bathory, nữ bá tước Bathory hình như đem bí quyết giữ nhan sắc nói cho bà ấy, hoặc là bà ấy lúc còn trẻ đã dùng loại thuốc này nhiều… Nói chung lúc bà ấy từ khi sinh ra, càng ngày càng không dễ dàng già đi, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, đợi đến khi lớn lên, thậm chí còn gặp phải tình trạng trẻ hóa, các cậu rất khó tưởng tượng có những thành viên gia tộc vừa được hai mươi ba mươi tuổi thì sẽ không bao giờ già đi nữa, vẫn luôn giữ được dáng vẻ hai mươi ba mươi tuổi đó…
Gulf và Mew đều nhịn không được nhíu mày —— đúng là rất khó tưởng tượng.
Ở cửa tất cả mọi người lại nhìn Type, Type nhún nhún vai, nói, “Trường hợp mắc chứng bất lão có tồn tại, phát sinh giống như chứng sớm già… Đã từng có trường hợp đứa trẻ chỉ sáu bảy tuổi mà sống tới ba mươi bốn mươi năm. Bất quá chứng bệnh này khá là thần bí, có những thân thể người đồng thời với việc dừng sinh trưởng, chức năng trí lực và các phương diện khác cũng sẽ dừng phát triển, vậy tương đương với đứa trẻ không lớn lên… Nhưng cũng có vài người, mọi mặt đều phát triển trưởng thành, lúc thanh xuân hoàn mỹ nhất thì dừng sinh trưởng, vậy so với ma cà rồng còn thuận tiện hơn.
Tất cả mọi người gật đầu —— Đúng thế.
“Bất quá kiểu người thế là rất ít.” Mã Hân nói, “Xác suất tồn tại gần như bằng 0.”
“Kỳ thực đây cũng là một loại biến dị của nhân loại, là tình huống thân thể bệnh biến, vĩnh viễn không già vĩnh viễn không chết, không phù hợp với định luật bảo tồn năng lượng vạn vật, các cơ quan nội bộ bị sử dụng của nhân thể, những cơ quan này sớm muộn gì sẽ có một ngày sẽ bị hư hao, hoàn toàn không già không chết thì… Tuyệt đối không có khả năng, người của gia tộc này, chỉ bất quá là tốc độ chậm một chút mà thôi… Mặt khác, xem thời điểm nữ bá tước Bathory mất, tuổi thọ của bà ta cũng cũng không có dài hơn bao nhiêu so với người bình thường. Nói cách khác, chẳng qua chỉ là một dạng biểu tượng bất lão mà thôi.” Type vừa nói, vừa sờ sờ cằm, “Bất quá cái mũ giáp mà kẻ hút máu dùng kia, đến tột cùng là dùng để làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro