Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viếng mộ + trò chơi + truy tìm sát nhân bí ẩn

Viếng mộ

Ở nghĩa trang lúc hơn nửa đêm, đối với người bình thường thì quả là chuyện kinh khủng, thế nhưng với Gulf cùng Mew mà nói, lại có chút thú vị, bạn muốn hỏi vì sao, hai người họ cũng không giải thích được.

Vì Gulf nói hôm nay chủ yếu là quan sát, cố gắng không được đả thảo kinh xà nên lúc đi ngang qua sân thể dục Mew đã ghé vào mua hai cái kính viễn vọng rồi lên xe, chạy đến một vị trí tuyệt hảo trên sườn núi cạnh nghĩa trang, dừng lại ở xa xa, hai người lấy ra kính viễn vọng nhìn về phía nghĩa trang.

“Tối như mực, chẳng nhìn thấy gì cả.” Mew cầm kính viễn vọng nhìn nhìn vài lần.

“Cậu nhìn chỗ nhà của Kiều Vĩ Minh đi.” Gulf đưa tay chỉ về nơi ở của Kiều Vĩ Minh.

Mew nhìn một chút, “Rèm cửa sổ mở, nhưng đèn không bật, cậu đoán xem có người ở nhà không?”

Gulf nhún nhún vai, “Nghĩa trang phía trước một chiếc xe cũng không có, xem ra người nọ vẫn chưa có đến.”

“Mèo Nhỏ, cậu đang nói đến ai?” Mew hỏi.

“... Lưu Phương.” Gulf thoáng trầm mặc một chút, rồi trả lời.

“Lưu Phương?” Mew khẽ nhíu mày, “Tôi xem anh ta khá bất cần đời, cậu còn nói anh ta bình lặng lãnh đạm?”

Gulf mỉm cười đưa tay gãi gãi cằm Mew, “Cậu thoạt nhìn cũng rất giống một hoa hoa công tử, ai biết cậu lại tình thâm như biển a?”

Mew sờ sờ cằm cười, “Cũng đúng.”

Gulf lắc đầu, suy nghĩ một chút, “Một người nuôi mèo, đại thể là muốn tránh nỗi tịch mịch, nhưng lại sợ gặp cảnh ồn ào.”

“Đích xác.” Mew suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Nếu như thực sự rất sợ tịch mịch, nuôi chó sẽ náo nhiệt hơn nuôi mèo nhiều, nhưng nếu như rất sợ ầm ĩ, có khi cả mèo cũng không muốn nuôi.”

“Lưu Phương cũng không quá che giấu chính mình, anh ta không muốn Kiều Vĩ Minh tận tâm như thế, nhưng dù vậy tin tức anh ta tiết lộ cho tôi cũng không nhiều, cho nên tôi mới nói anh ta không có hứng thú gì. Bất quá anh ta có nói một câu, làm tôi thấy rất quái lạ.” Gulf nói.

“Câu nào cơ?” Mew đưa tay nhéo nhéo gáy Gulf.

Gulf suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Cậu còn nhớ không, khi chúng ta nói với anh ta, nếu như Trần Kiến Tiên là hung thủ của vụ án này, rất có thể nạn nhân kế tiếp chính là anh ta?”

“Ừ, nhớ.” Mew gật đầu.

“Anh ta đã trả lời thế nào?” Gulf hỏi.

“Không có khả năng.” Mew trả lời, “Thái độ rất chắc chắn.”

Gulf cười, “Lý do là gì?”

Mew suy nghĩ một chút, “Bởi vì anh ta đã cứu Trần Kiến Tiên.”

“Điều này cũng không thể trở thành lý do tuyệt đối để Trần Kiến Tiên không giết anh ta!” Gulf nói, “Anh ta nói là “không có khả năng”, chứ không phải là “không thể nào” hoặc “không phải đâu”.”

Mew nhớ lại rồi gật đầu, “Mèo nhỏ, ý của cậu là, Lưu Phương rất chắc chắn rằng Trần Kiến Tiên sẽ không giết anh ta?”

Gulf gật đầu.

“Vì sao?” Mew nhíu mày, “Bây giờ nghĩ mới thấy, thực sự rất quái lạ a!”

“Anh ta loại bỏ khả năng Trần Kiến Tiên sẽ giết mình rất nhanh.” Gulf nói, “Dựa theo cách nói của anh ta, anh ta đã rất lâu chưa gặp lại Trần Kiến Tiên, vì sao có thể khẳng định chắc chắn về một người đã lâu không gặp như thế?”

Mew vuốt cằm, “Câu nói này quả là có chút quái dị... Trừ phi, anh ta có mười phần chắc chắn...” Nói đến đây, Mew mở to hai mắt nhìn Gulf, “Mèo Nhỏ... Cậu đoán xem, có khi nào, Ách đại thúc kia, không phải là Trần Kiến Tiên?”

Gulf sửng sốt, liếc Mew, “Vì sao lại đoán thế? Những thứ không có căn cứ thế này, bình thường cậu sẽ không nói ra.”

Mew có chút bất lực cười cười, “Bởi vì... Tôi kỳ thực đã nghi ngờ từ lâu rồi, khả năng Ách đại thúc này giả vờ câm điếc là rất lớn, vì sao? Còn có, lúc chúng ta hỏi tên hắn, hắn trả lời rất qua loa.”

Gulf gật đầu, “Hợp tình hợp lý.”

“Cậu cũng từng nghi ngờ qua?” Mew nhìn Gulf.

“Ừm.” Gulf gật đầu, “Tôi để ý đến lớn ba tôi nói hơn.”

“Có quan hệ với chuyện Trần Kiến Tiên đột nhiên rút đơn kiện sao?” Mew hỏi.

“Ừ.” Gulf gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “P'Mew... Lưu Phương kia bộ dáng thế nào?”

Mew sửng sốt, “Cậu thay đổi trọng tâm câu chuyện lẹ quá vậy?”

Gulf cười, “Thành thật trả lời.”

“Cũng không tệ lắm nha.” Mew suy nghĩ một chút, “Nhưng mà gầy quá.”

Gulf gật đầu, “Cậu có chú ý tới vết bỏng trên tay anh ta không?”

Mew gật đầu, “Điểm này tôi cũng có chút nghi vấn, anh ta bị bỏng khá nặng, hơn nữa hầu như bị khắp cánh tay, kể cả mặt trong cũng bị... Lúc xảy ra vụ cháy cũng không phải mùa hè, sao lại có thể bỏng thành như vậy?”

“Trừ phi anh ta cởi áo khoác ngoài ra.” Gulf thở dài, “Nếu như chỉ là bạn học bình thường sao có thể liều chết chạy vào đám cháy, sau đó cởi áo khoác liều mạng cứu một người không thân thích?” Nói đến đây, Gulf vươn tay vén ống tay áo của Mew lên, “Đây là chuyện cậu làm vì tôi... Tôi không nghĩ bạn học thông thường sẽ vì nhau mà làm chuyện tương tự.”

“Ý của cậu là, quan hệ của Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên không đơn giản như vậy?” Mew hỏi Gulf, “Em hoài nghi bọn họ là tình nhân?”

Gulf nhún nhún vai, “Tôi không ngại đặt giả thiết bọn họ chính là như thế, cũng có khả năng mà, đúng không? Nếu như Lưu Phương thực sự yêu Trần Kiến Tiên, vậy nếu hắn có bị hủy đi khuôn mặt, cũng vẫn sẽ thương hắn. Hơn nữa hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, điều kiện của Lưu Phương tốt như vậy, Ách đại thúc cũng không phải quá nghiêm trọng, hoàn toàn có thể đi phẫu thuật chỉnh hình, phương pháp nào cũng có thể... Vì sao lại không chịu giải quyết?”

Mew ngả lưng tựa vào ghế, “Mèo Nhỏ, những điều này đều là suy đoán a, lòng người khó dò.”

Gulf cũng gật đầu, cười nói, “Kỳ thực tôi còn có một suy nghĩ táo bạo hơn nữa... Để đêm nay chứng thực xem.”

Mew nhìn qua, “Mèo Nhỏ, em sao lại giấu tôi nhiều chuyện thế a?”

Gulf cười, “Đó là …”

Một lúc sau...

“Tới rồi!” Mew đột nhiên chỉ vào lối vào dưới chân núi, thì thấy một chiếc xe Toyota màu xanh ngọc đang chậm rãi chạy vào bên trong nghĩa trang.

“Xuống xe thôi!” Gulf cầm kính viễn vọng nhìn thì thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, một tay cầm đèn pin một tay ôm bó cúc nhỏ, chậm rãi bước dọc theo bậc thang đi lên sườn núi, dựa theo dáng người, đúng là Lưu Phương!

“Mèo Nhỏ!” Mew nhìn Gulf, “Anh ta thực sự đến viếng mộ a!”

Gulf gật đầu, “Nhớ kỹ vị trí ngôi mộ anh ta đến tế bái nha.”

Lúc này, Lưu Phương đã quen bước tiến đến gần một ngôi mộ phía trước, cúi đầu nhìn chằm chằm tấm bia một lúc lâu, sau đó, anh ta đặt bó cúc xuống, móc ra bao thuốc, đứng ở một bên đốt thuốc hút... Một điếu lại một điếu.

Từng giây từng giây trôi qua, Gulf cùng Mew vẫn lẳng lặng ở trong xe quan sát, Lưu Phương vẫn đứng trước ngôi mộ hút thuốc không ngừng.

“Hô...” Đợi được khoảng một tiếng, Mew lắc đầu nhìn Gulf, “Người này... tới nghĩa trang hóa ra là để tự sát a.”

Gulf khó hiểu, “Tự sát?”

“Ừ.” Mew gật đầu, “âm mưu dùng nicotin độc chết chính mình.”

“Aiz...”Gulf  lắc đầu, “Không biết anh ta muốn đứng bao lâu nữa.”

“Mèo Nhỏ!” Mew kêu một tiếng, rồi chỉ chỉ về phía nơi ở của Kiều Vĩ Minh.

Gulf nhìn theo tay Mew chỉ, thì thấy từ cửa sổ nhà Kiều Vĩ Minh có một tia sáng yếu ớt vọng lại, giống như đang phản quang, chính là —— thấu kính của kính viễn vọng.

“Kiều Vĩ Minh ở cạnh nghĩa trang là để nhìn anh ta sao?” Mew lắc đầu, “Hắn này đang nghĩ gì không biết?”

Gulf nhìn một lúc lâu rồi nói, “Kiều Vĩ Minh đối với Lưu Phương, tựa hồ rất cố chấp a.”

“Như thế.” Mew lắc lắc chân cho đỡ mỏi, “Bất quá tôi vẫn thắc mắc, hai người bọn họ làm sao biết nhau a.”

“Đích xác là làm người ta khó hiểu.” Gulf ngáp một cái.

Mew hạ ghế xuống cho Gulf, “Anh chàng này còn phải đứng một lúc nữa, Mèo Nhỏ, em ngủ một chút đi, khi nào anh ta đi tôi gọi cậu dậy.”

Gulf cười tủm tỉm nằm xuống, Mew lấy từ ghế sau một tấm nệm đặt ở dưới đầu, rồi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cho anh.

Sau đó, Mew tựa lưng ra sau ghế, vừa ngắm Gulf ngủ say bên cạnh, vừa nhìn Lưu Phương đang đứng ngốc trong nghĩa trang, lại nhìn cả Kiều Vĩ Minh đang ở trong nhà... Cứ máy móc quan sát như vậy cho đến tận sáng.

Mew xoa xoa cái cổ, Lưu Phương thực sự đứng đó hút thuốc cả đêm, bây giờ đã biết người này vì sao lại gầy gò như vậy, Mew thật khó tưởng tượng ra cái phổi của anh ta hiện tại đã ra cái hình dạng gì.

Cuối cùng, lúc mặt trời chầm chậm ló dạng, Lưu Phương đã ném điếu thuốc cuối cùng xuống, lấy chân di di tàn thuốc rồi xoay người rời đi.

“Mèo Nhỏ.” Mew nhẹ nhàng đẩy đẩy Gulf, “Lưu Phương đi rồi!”

“Ưm?” Gulf đang ngủ say, nhưng cũng nhanh chóng ngồi dậy, quả nhiên thấy Lưu Phương đang lái xe rời khỏi nghĩa trang.

“Kiều Vĩ Minh đâu?” Gulf hỏi.

Mew cầm lấy kính viễn vọng nhìn một chút, “Rèm cửa cũng kéo lên rồi.”

Gulf gật đầu, “Ừ... Chúng ta vào nghĩa trang...”

Mew nhìn vẻ mặt Gulf còn đang mơ mơ hồ hồ biết anh chưa có tỉnh hẳn, liền đưa tay nhéo nhéo quai hàm Gulf, mở một lọ nước khoáng đưa qua, “Tỉnh táo đi đã.”

Gulf ngây ngốc nhìn Mew, “Hả?”

Mew lắc đầu, há miệng tu một ngụm nước rồi quay qua, toàn bộ đẩy qua miệng Gulf.

“Ưm...” Gulf lúc này mới tỉnh hẳn, bất đắc dĩ nuốt ngụm nước kia xuống rồi nhìn qua vẻ mặt tinh quái của Mew, “Tôi chưa có đánh răng, cậu không phải rất khiết phích sao?”

Mew cười cười dùng nước khoáng làm ướt khăn giấy, rồi đưa qua cho Gulf lau mặt, “Tôi đối với em miễn dịch rồi, em có là con mèo bẩn vừa lăn lộn trong vũng bùn, tôi cũng cam tâm tình nguyện hôn em.”

Gulf nhận lấy khăn tay vừa lay mặt vừa nhỏ giọng nói thầm, “Đồ chuột mặt dày~.”

Hai người chạy xe đến trước cổng nghĩa trang, xuống xe, bước lên từng bậc thang. Gulf còn nhớ rất kỹ nơi Lưu Phương đứng, hơn nữa nơi đó còn có một đống đầu thuốc lá cùng một bó cúc nhỏ.

Hai người đi tới trước ngôi mộ cúi đầu nhìn... nhìn rồi ngây ngẩn cả người. trước mặt không phải là một ngôi mộ đơn, mà là một khối mộ song bia, một khối viết Trần Kiến Tiên, một khối viết …. Lưu Phương.

Gulf cùng Mew nhìn một lúc lâu, rồi quay lại ngó nhau, tình huống này là sao đây?

“Đã loại trừ được một người... Cái này vốn là hai chọn một, Lưu Phương này tự mình viếng mộ mình sao?”

Gulf lẳng lặng lắc đầu, “Bó cúc được đặt ở bên phải, là trước phần mộ của Trần Kiến Tiên... Mà đầu thuốc lá lại ở trước phần mộ của Lưu Phương.”

Mew nhíu mày, “Anh ta là đứng ở vị trí của Lưu Phương kia, bồi Trần Kiến Tiên cả đêm sao?”

Gulf trầm ngâm một lát, “Nếu như bia mộ này là của Trần Kiến Tiên... Vậy Ách đại thúc kia đến tột cùng là ai?”

Trò chơi

Tám rưỡi sáng, Krist vừa tới cửa văn phòng SCI đã thấy Gulf cùng Mew đang ở trên sô pha trong phòng nghỉ ngủ vù vù.

Type mặc áo blouse trắng tiến vào thấy vậy liền thắc mắc, “Hai con người này làm sao vậy? Tối hôm qua cơm nước xong xuôi không phải nói muốn đi hóng gió sao, lại đi đâu cả đêm a?”

“Ưm?” Mew tỉnh lại trước, ngồi dậy xoa xoa cái cổ, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp chín giờ.” Vương Triều đưa cho Mew một ly cà phê, “Đội trưởng, đêm qua anh với tiến sỹ Gulf đi đâu vậy?”

“Cho mọi người xem cái này.” Mew lấy ra một máy ảnh kĩ thuật số đưa cho Tương Bình, “Mở ra xem xem!”

Tương Bình tiếp nhận máy ảnh mở lên.

“Mẹ ơi!!!” Tương Bình nhịn không được run lên, “Sao kinh khủng vậy?”

“Cái gì vậy nha?” Krist hiếu kỳ đi qua chỉ thấy trên màn hình máy vi tính là vài tấm ảnh, một tấm chụp Lưu Phương đang rời khỏi nghĩa trang, một tấm khác, là chụp một ngôi mộ song bia... mặt trên là tên hai người, Trần Kiến Tiên cùng Lưu Phương.

“Lưu Phương này không lẽ viếng mộ của chính mình sao?” Triệu Hổ nhíu mày.

“Trần Kiến Tiên không phải là Ách đại thúc sao? Vì sao cũng có tên trên mộ thế này?” Mã Hán thắc mắc.

“Tôi cùng Mèo Nhỏ chuẩn bị để chiều này qua chỗ Lưu Phương.” Mew nói, “Sáng nay đúng ra Trương Kiến Khải phải mang Trương Hoa tới chứ nhỉ.”

“Bây giờ còn chưa thấy đâu, không biết ông ta có thể đối phó với con trai của mình không nữa.” Tương Bình thở dài, “Thoạt nhìn là một thiếu niên có vấn đề.”

“Còn thiếu niên gì nữa.” Type nói, “Cũng hơn hai mươi rồi.”

“Ách đại thúc nếu không phải là Trần Kiến Tiên, Trương Kiến Khải hẳn là phải nhận ra chứ nhỉ.” Lạc Thiên khó hiểu, “Vì sao ông ta không nói gì?”

“Có khi do bị bỏng nhận không ra chăng?” Mew cuối cùng cũng đã tỉnh hẳn, Gulf vẫn còn đang mơ màng.

“Không thể nào, khuôn mặt hắn cũng không phải bị bỏng quá nặng a.” Krist nói, “Không có lý gì mà không nhận ra”

“Ừ.” Mew gật đầu.

“A...” Type nhiên nói, “Năm đó cả Trần Kiến Tiên cùng Lưu Phương đều bị bỏng nặng sao?”

Tất cả mọi người gật đầu nhìn anh, “Đúng vậy.”

“Nói cách khác, bệnh viện hẳn là còn lưu lại ghi chép... Ví như nhóm máu các loại?” Type nói, “Nếu như lấy được mẫu máu của Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên thì có thể so sánh một chút rồi.”

“Có lý a.” Mew  sờ sờ cằm, “Làm sao lấy được máu của bọn họ đây? Hơi khó a...”

“Mặc dù có ngôi mộ song bia đó nhưng cũng không thể xin tòa án được cưỡng chế chấp hành, dù sao chứng cứ này cũng không vững vàng.” Type suy nghĩ một chút, “Chỉ có thể giải quyết riêng.”

“Giải quyết riêng?” Mew dở khóc dở cười.

“Tỷ như xin bọn họ ít máu mũi?” Triệu Hổ hỏi.

Mọi người nhìn nhau, không nói gì.

“Cũng là một biện pháp a...” Mew ngẫm nghĩ, chợt nghe Gulf ở bên cạnh mơ hồ hỏi, “Biện pháp gì a?”

“Lấy chút máu của Lưu Phương cùng Ách đại thúc a.” Mew đưa tay xoa xoa đôi mắt mờ mịt của Gulf.

“Không phải để cho bọn họ kiểm tra sức khoẻ là được sao?” Gulf dụi mắt.

“Kiểm tra sức khoẻ?” Mew cân nhắc.”Cũng đúng a.”.

“Lưu Phương làm ở công ty, Trần Kiến Tiên thuộc về trường học, chúng ta có thể cùng công ty và trường học phối hợp cho bọn họ thử máu.”

“Biện pháp này ổn đó.” Type gật đầu, “Các công ty bây giờ không phải mỗi năm đều có hai lần kiểm tra sức khỏe sao? Nếu vậy, chúng ta cũng không cần đánh động tới bọn họ mà vẫn làm được việc.”

Mew gật đầu, “Chuyện này để Lư Phương đi làm.”

“Ừ!” Type gật đầu rời khỏi, “Cứ để Lư Phương nghĩ cách, nếu không lấy được, các cậu cứ bịt mặt đi chém bọn họ đi rồi gọi tôi tới lấy máu.” Nói xong, vui tươi hớn hở chạy đi.

Gulf híp mắt tiến đến gần Mew, “P'Mew, Type hình như tâm tình rất tốt.”

Mew ngáp một cái, “Không tốt mới lạ, cha mẹ chồng đều đã thông qua, anh ấy bây giờ vô cùng xuân phong đắc ý.”

“Cái gì đắc ý nha?” Krist hiếu kỳ nhìn qua, Gulf cùng Mew cười cười không nói gì.

Sau đó, Gulf cùng Mew rửa mặt xong đang ngồi vừa uống sữa vừa gặm bánh mì thì, Trương Kiến Khải mang theo Trương Hoa tới.

“Mew đội trưởng, tiến sỹ Gulf, đây là con tôi, Trương Hoa.” Trương Kiến Khải giới thiệu với Mew và Gulf, rồi quay qua nói với con trai, “Trương Hoa, đây là hai vị cảnh sát SCI ba nói với con”

Gulf cùng Mew tinh tế quan sát Trương Hoa, thấy hắn nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, đang mặc một bộ đồ thể dục, mình đầy mồ hôi, có lẽ vừa vận động mạnh xong. Ngoài dự liệu của hai người, Trương Hoa này không hề giống một tên côn đồ bất kham, cũng không giống một con sâu rượu sa ngã lâu năm... Hắn da ngăm đen, tướng mạo đoan chính, vóc người to lớn, vừa nhìn đã thấy là một người thích vận động, rất khỏe mạnh. Gulf cùng Mew nhìn nhau, đều có chút buồn bực.

“Tới phòng làm việc ngồi đi.” Gulf dẫn hai cha con vào bên trong.

Vừa ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc của Gulf, Trương Kiến Khải dặn Trương Hoa, “Trương Hoa a, có chuyện gì thì cứ nói với các vị cảnh sát, hảo hảo phối hợp a, nghìn vạn lần đừng giấu diếm nha.”

Trương Hoa nhìn lão ba một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng sau đó không hề ngẩng đầu nhìn Gulf cùng Mew, chỉ cúi đầu ngồi trên sô pha.

Gulf nhìn hắn một chút, xoay mặt nói với Trương Kiến Khải, “Trương hiệu trưởng có thể ra ngoài trước? Chúng tôi muốn hỏi riêng anh ta.”

“Ách...” Trương Kiến Khải chần chờ một chút, nhưng cũng gật đầu rồi một mình đi ra ngoài.

Phòng làm việc sau đó chỉ còn lại Gulf, Mew cùng Trương Hoa.

“Trương Hoa.” Gulf gọi hắn một tiếng.

Trương Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn Gulf , không nói gì.

“Chúng tôi muốn hỏi anh một chút về vụ hỏa hoạn năm đó.” Gulf nói, “Anh còn nhớ rõ không?”

Trương Hoa nhún nhún vai gật đầu, “Nhớ rõ.”

“Vậy kể lại cho chúng tôi đi.” Mew ngồi xuống, nhìn thẳng vào Trương Hoa.

“Các anh muốn tôi nói gì?” Trương Hoa trầm mặc một hồi lâu.

“Về chuyện Hác Mạt thiêu chết bốn người trong phòng, nhưng anh may mắn thoát được.” Gulf nói, “Anh nếu nhớ mọi chuyện, hãy kể một chút đi.”

“Tôi cái gì cũng không biết, tôi lúc đó không ở trong trường, tôi chỉ biết bốn người bọn họ là kẻ du thủ du thực, không thể sống chung, Hác Mạt là người rất khiêm tốn, thành tích học tập cũng tốt, nhưng điều kiện gia đình không tốt, nên chỉ có thể chịu đựng sống cùng với bốn kẻ kia.” Trương Hoa ngữ điệu rất bình tĩnh, “Sau này tôi nghe kể lại, cũng rất khiếp sợ.”

“Còn có gì không?” Mew hỏi, “Hác Mạt trước đó có dấu hiệu muốn giết người không?”

Trương Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi không biết a, tôi cơ bản không có ở trọ trong trường, nói chuyện với Hác Mạt cũng không được quá ba câu, thật không rõ vì sao cậu ấy lại làm ra chuyện cực đoan như vậy.”

Mew cùng Gulf nhìn nhau, ý tứ của Trương Hoa rất đơn giản, chuyện năm đó hắn không rõ, cũng không ở trọ trong trường, bởi vậy cái gì cũng không biết, không rõ hắn đang nói thật hay là đang cố ý phiết thanh quan hệ.

“Không nói về Hác Mạt nữa, nói về anh đi.” Gulf nói, “Vì sao đột nhiên trở nên thất thường? Bị như vậy từ sau khi hỏa hoạn phát sinh sao?”

Trương Hoa lắc đầu, “Tôi đã bị kích thích rất lớn, anh cũng có thể tưởng tượng a, ở chung một phòng ký túc xá, tất cả mọi người đều chết chỉ còn một mình tôi sống.” Nói đến đây, Trương Hoa có chút thống khổ thở dài, “Tôi thường mơ thấy bọn họ tới tìm tôi, mỗi lần tỉnh lại đều một thân mồ hôi lạnh.”

“Bọn họ tìm anh làm gì?” Gulf hứng thú hỏi.

“Bọn họ hỏi tôi, có muốn theo bọn họ đi không.” Trương Hoa vô lực nói, “Giấc mộng này thường xuyên xuất hiện, thế nào cũng không biến mất, tôi cũng không thể làm gì ngoài cam chịu.”

Mew nhìn Gulf —— Mèo Nhỏ, sao nghe có vẻ qua loa đại khái vậy.

Gulf mỉm cười —— tiểu tử này không thành thật, có việc giấu diếm.

“Sau đó, vì sao lại đột nhiên biến mất?” Gulf bất động thanh sắc, hỏi tiếp.

“Tự nhiên thế... Tôi cũng không biết làm sao, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.” Trương Hoa trả lời, “Mẹ tôi mỗi ngày đều cầu thần bái phật, có khi là Phật tổ hiển linh a.”

Trương Hoa chưa nói hết lời chợt thấy Gulf cùng Mew không một tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn thì thấy hai người đang nhìn chằm chằm hắn, biểu tình trên mặt như đang nghiềm ngẫm gì ghê lắm.

Trương Hoa không được tự nhiên liền hỏi, “Các anh, còn có cái gì muốn hỏi không? Chuyện năm đó tôi thực sự không biết, tôi cùng bọn họ cũng không quá thân thiết.”

Gulf gật đầu, “Diệp Linh thì sao? Có quen không?”

Trương Hoa sửng sốt, lập tức lắc đầu, cười gượng hai tiếng, “Không quen.”

“Thật không.” Gulf gật đầu, nói với Mew, “Cậu cứ hỏi anh ta, tôi đi gọi điện thoại một lát.”

Mew gật đầu, Trương Hoa thấy Gulf đứng lên đi tới bên bàn học vừa lật tìm tư liệu vừa gọi điện thoại, “A lô, Đổng Mạt, chuyện lần trước tôi nói với cô, cô nói với Diệp Linh chưa?”

Đầu dây bên kia nói nói mấy câu,Gulf bên này cũng đã tìm ra tư liệu, gật đầu, “Tốt, cô đưa Diệp Linh đến đây, mười lăm phút nữa nhé.” Nói xong, cúp điện thoại.

Mew ngồi bên sô pha, nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt biến hóa của Trương Hoa khi Gulf hẹn Diệp Linh tới đây, không chỉ là giật mình còn có chút phiền toái cùng lo sợ.

Gulf cầm tư liệu về Diệp Linh quay trở lại, thì thấy Trương Hoa đang ngồi ngốc trên sô pha, chân tay trở nên luống cuống.

Gulf cười, “Sao lại khéo vậy, Diệp Linh là bệnh nhân của tôi, cô ấy bị bệnh khá nghiêm trọng, hơn nữa đối với nguyên nhân phát bệnh cũng không thể nhớ ra, cho nên chúng tôi muốn tiến hành một bước trị liệu quan trọng nhất, chính là làm cho cô ấy nhớ lại những ký ức cũ.”

Trương Hoa gật đầu, “Các vị đang bận rộn, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi, đứng dậy muốn đi.

Mew ngăn cản hắn, “Aiz, gấp cái gì, giúp Diệp Linh khôi phục ký ức, anh chính là phần quan trọng nhất.”

“Tôi?” Trương Hoa khẩn trương, “Này... Này cùng tôi có gì quan hệ?”

“Anh là bạn học của cô ấy a.” Gulf cười nói, “Nếu như có thể gặp mặt anh, nói không chừng có thể khiến cô ấy nhớ ra chuyện quá khứ... Đúng rồi.” Nói đến đây, Gulf mỉm cười, “Anh có thường nói chuyện với Diệp Linh không?”

Trương Hoa lắc đầu, “Ta đã nói rồi, tôi với cô ấy không quen biết.”

“Thật không?” Gulf gật đầu, “Vậy sao anh không hỏi xem cô ấy bị bệnh gì?”

“Tôi... Chuyện này không quan hệ tới tôi.” Trương Hoa khẩn trương, lúc này, chợt thấy một cô gái đang tiến tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa.

Bởi vì có cửa chớp bên trên nên không thể nhìn rõ mặt, Mew cười cười, “Đến ngay đây.” Nói rồi đứng lên ra mở cửa.

“Chờ một chút...” Trương Hoa nói, “Tôi không muốn gặp cô ta, cô ta là người điên, lời nói không thể tin tưởng a!”

Mew có chút khó hiểu mở cửa ra, một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi đưa đến một phần văn kiện cho Mew, “Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm tử thi lần trước.”

Mew hướng Mã Hân gật đầu, Mã Hân xoay người rời đi.

Trương Hoa há hốc mồm, Gulf ở một bên cười khẽ, “Cô ấy là pháp y của SCI, anh cho rằng đó là Diệp Linh à? Sao lại khẩn trương như vậy?”

“Ách...” Trương Hoa giờ mới biết chính mình đang bị đùa giỡn, có chút buồn nản nhìn Gulf, “Các anh lừa tôi?”

Gulf thu hồi dáng vẻ tươi cười, nhìn Trương Hoa, “Anh thật sự đã lâu không gặp Diệp Linh, cho nên ngay cả hình dạng của cô ấy cũng không nhớ rõ, thế nhưng sao anh biết cô ấy bị điên? Anh sợ cô ấy khai ra cái gì?”

Mew cũng lạnh mặt, “Trương Hoa, anh nên phối hợp một chút, năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Hoa cụt hứng ngồi ở trên sô pha, móc ra một điếu thuốc đốt lên, một lát sau mới nói, “Năm đó... Đều là lỗi của chúng tôi, kỳ thực, chúng tôi chỉ là chơi một trò chơi.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau, “Trò chơi?”

“Phải.” Trương Hoa gật đầu, “Trò chơi này tên là, truy tìm sát nhân bí ẩn.”

Truy tìm sát nhân bí ẩn

“Truy tìm sát nhân bí ẩn?” Gulf cùng Mew nhìn nhau, khó hiểu nhìn Trương Hoa, “Trò gì vậy?”

Trương Hoa trầm mặc một hồi rồi nói, “Là trò tôi cùng vài người trong câu lạc bộ chơi với nhau.”

“Câu lạc bộ?” Gulf cùng Mew nhíu mày, “Nói cụ thể hơn một chút!”

Trương Hoa hít một hơi thuốc, “Chúng tôi khi đó không có cái gì để giải trí được cả, máy vi tính này nọ cũng chưa phổ biến như bây giờ, sau khi học xong chỉ có thể nghe chút nhạc gì đó thôi.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau, gật đầu, tiếp tục nghe Trương Hoa kể, Mã Hán bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, đang ở ngoài cửa vừa hút thuốc vừa nghe. Vừa rồi khi Mã Hân đi ra, cửa chỉ khép hờ, là do Mew cố ý để thế, như vậy tiếng nói chuyện bên trong bên ngoài đều nghe thấy được, điểm mấu chốt là, những người ở ngoài có thể quan sát được biểu tình của Trương Kiến Khải, xem có biến hóa gì đặc biệt không.

“Phòng ký túc xá của chúng tôi có sáu người, tôi, Hác Mạt, Vương Lượng, Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam...” Trương Hoa rút ra điếu thuốc khác, “Kỳ thực... Kỳ thực Vương Lượng bọn họ, không hề xấu như mọi người nói, là lúc xảy ra chuyện kia, để tránh trách nhiệm nên chúng tôi đã bịa ra!”

“Cái gì?” Gulf cùng Mew sửng sốt, mấy người ngoài cửa khẽ nhíu mày.

“Bốn người họ, thỉnh thoảng có gây sự đánh nhau hoặc cúp học đi chơi, thế nhưng đó là chuyện rất bình thường. Bọn họ chỉ là vẻ ngoài hơi hung dữ nhưng ở chung rất ổn, chỉ vì đang có ý định lập một ban nhạc, nên có chút tách biệt khỏi mọi người, không muốn trò chuyện cùng mấy đứa mọt sách mà thôi.”

“Nói cách khác, bốn người bọn họ căn bản là không hề cưỡng hiếp Diệp Linh?!” Gulf hỏi.

Trương Hoa lắc đầu, “Vì bọn họ đều đã chết, Diệp Linh cũng phát điên rồi, chúng tôi mới...”. Truyện mới cập nhật

“Là chủ ý của ba anh phải không?” Mew hỏi, “Nếu không sao toàn bộ giảng viên cùng sinh viên đều nhất trí?”

Trương Hoa do dự một chút rồi gật đầu, mấy cảnh sát đang đứng ngoài cửa ngoảnh đầu nhìn Trương Kiến Khải, thì thấy ông ta vẻ mặt đỏ bừng, đang cúi đầu rầu rĩ, không giống như nói dối.

“Nói một chút về câu lạc bộ kia.” Mew nói, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”

“Ừm.” Trương Hoa gật đầu, bắt đầu chậm rãi kể lại.

“Lúc đó thời gian rảnh rỗi của chúng tôi rất nhiều, Diệp Linh là hoa khôi của trường, khuôn mặt rất đẹp, cô ấy đang cùng Hác Mạt hẹn hò.” Trương Hoa cười khổ, “Hác Mạt là từ nông thôn tới, học tập rất chăm chỉ, tính cách cũng hiền lành đơn giản... một cô gái như Diệp Linh, kỳ thực không thích hợp với cậu ấy, mấy anh em chúng tôi đều cảm giác được điều đó.”

“Diệp Linh có vấn đề gì sao?” Gulf hỏi.

“Diệp Linh là một thiên kim tiểu thư, vô cùng sành điệu, bạn trai của cô ta còn ít sao?! Cùng Hác Mạt hẹn hò đơn giản chỉ vì Hác Mạt rất tuấn tú, kỳ thực chuyện cô ta hẹn hò với rất nhiều nam sinh khác trong trường cũng không phải bí mật gì.” Trương Hoa nói, “Năm người bọn tôi khuyên Hác Mạt không được, nên đã gặp mặt Diệp Linh, mong cô ta biết khó mà lui, để tránh sau này làm tổn thương Hác Mạt... Cô ta để cải thiện quan hệ với chúng tôi, đã đưa chúng tôi đến một chỗ.”

“Câu lạc bộ?” Gulf hỏi.

Trương Hoa gật đầu, “Câu lạc bộ kia tên là Dạ Đô, là một câu lạc bộ âm nhạc ngầm dưới lòng đất, có DJ, rất nhiều đĩa nhạc rock, còn có loại nhạc Âu Mĩ mê hoặc mà chúng tôi chưa từng nghe qua, heavy metal...”

Gulf cùng Mew nghe xong liền thấy đau đầu.

“Những người ở trong đó đều rất điên cuồng, lúc đó chúng tôi thấy thật mới mẻ, Vương Lượng bọn họ vốn thích âm nhạc, được đến đó liền vui đến phát điên rồi.” Trương Hoa liên tục lắc đầu, “Chúng tôi ở câu lạc bộ đó rất vui vẻ, quan hệ với Diệp Linh cũng được cải thiện, sau đó còn quen được rất nhiều người bạn lớn tuổi hơn, có một người còn từng học chung trường nữa, cho nên...”

“Học chung trường?” Gulf cùng Mew sửng sốt, Gulf lấy ra ít tư liệu đưa cho Trương Hoa nhìn, “Anh xem có đúng là những người này không?”

Trương Hoa tiếp nhận tư liệu nhìn một chút, rồi chỉ vào gương mặt của Hứa Trung, Ngô Tiễn Lương, Vương Hữu Nghị cùng Chương Hàn, run run nói, “Lúc đó... tất cả mọi người đều cùng nhau chơi cái trò kia.”

“Có thật không?!” Gulf cùng Mew trong lòng vui vẻ —— tìm được điểm chung rồi!

“Lúc đó, chúng tôi quen được bọn họ cùng vài người khác nữa.”

“Là những ai, anh còn nhớ tên không?” Gulf hỏi.

Trương Hoa lắc đầu, chỉ vào ảnh chụp của Ngô Tiễn Lương bọn họ, “Chúng tôi lúc đó không dùng tên thật, cho tôi xem ảnh chụp may ra tôi nhận ra chứ tên thì tôi không biết..”

Gulf cùng Mew nhìn nhau một lát, rồi lấy ra ảnh chụp Lưu Phương cùng Kiều Vĩ Minh đưa cho Trương Hoa, “Anh nhìn kĩ xem, hai người kia có trong câu lạc bộ đó không?”

Trương Hoa cầm hai tấm hình nhìn nửa ngày, rồi bỏ hình của Lưu Phương xuống, “Không phải người này!”

“Còn người kia?” Gulf chỉ chỉ vào ảnh chụp của Kiều Vĩ Minh.

“Này...” Trương Hoa hình như không thể xác định được.

Đúng lúc đó, Type bước đến, vừa ở cửa nghe thấy liền tiến vào, cầm cây bút trên tay, tiếp nhận tấm hình của Kiều Vĩ Minh, vẽ thêm vào đó một hàng ria mép rồi sửa đôi kính viền vàng trong ảnh thành kính đen, sau đó đưa cho Trương Hoa, “Như vầy thì sao?!”

“Là hắn! Là hắn!” Trương Hoa đột nhiên kích động, “Số hiệu 11!”

“Số hiệu 11?” Gulf hỏi Trương Hoa, “Đây là tên của hắn?”

“Là số hiệu để chúng tôi chơi trò chơi đó!” Trương Hoa nói, “Chúng tôi tổng cộng có mười bốn người tham gia, cho nên phải đánh số như vậy.”

Gulf suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Sáu người các anh, bốn người nhóm Ngô Tiễn Lương, một Kiều Vĩ Minh, một Diệp Linh... Như vậy tổng cộng mới mười hai người, còn hai người kia là ai?”

“Có một người là bạn học của chúng tôi, tên là Vương Minh.” Trương Hoa vừa nói xong Gulf cùng Mew liền liếc nhau... Lúc đó trong phòng hiệu trưởng, cô ta còn nói Vương Lượng bọn họ không đáng một xu, này đúng là nói dối trắng trợn a.”

“Còn người kia?”Mew hỏi.

“Tôi không biết, là số hiệu 01.” Trương Hoa trả lời, “Số hiệu của chúng tôi đều quyết định bằng rút thăm, khởi xướng hoạt động lần này là số hiệu 11.”

Mew cùng Gulf nhíu mày, là Kiều Vĩ Minh nghĩ ra sao?! Hắn quả nhiên là kẻ tình nghi số một!

“Trò chơi đó chơi thế nào?” Gulf hỏi tiếp.

“Là thế này, lúc đó chúng tôi rất si mê loại nhạc phương Tây đó, ca từ rất bạo lực, đều là giết người phóng hỏa, ngược đãi tàn sát vân vân, chúng tôi khi đó còn thấy rất tuyệt vời nên vô cùng cuồng nhiệt. Loại nhạc này là do số hiệu 11 từ nước ngoài mua về, hắn cũng hay mua đĩa tặng chúng tôi, sau đó chúng tôi trở thành bạn tốt, người này hình như rất giỏi giang, có rất nhiều tiền, nên mới có thể làm mấy chuyện này.”

Type cau mày, “Kiều Vĩ Minh khi đó ngoại trừ làm pháp y ra còn tham gia giảng dạy, thu nhập hẳn là rất cao, hơn nữa nghiên cứu y học có rất nhiều cơ hội xuất ngoại.”

Gulf cùng Mew gật đầu, Kiều Vĩ Minh chắc chắn biết rằng những ai thích loại âm nhạc kia tất sẽ nguyện ý cùng hắn chơi trò chơi đó.

“Trò chơi là như vầy.” Trương Hoa nói, “Mười bốn người chúng tôi rút thăm, nếu ai rút được thăm có chữ “sát nhân bí ẩn” thì sẽ phải nghĩ ra mọi cách để giết chết những người còn lại, thế nhưng lúc giết chúng tôi, nếu bị chúng tôi phát hiện thì trò chơi sẽ chấm dứt!”

“Giết chết các anh?” Mew dở khóc dở cười.

“Trò chơi mô phỏng theo cuộc sống thường ngày a, chúng tôi cứ sinh hoạt như bình thường, thế nhưng sát nhân bí ẩn kia sẽ phải nghĩ cách để giết chết chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng phải gặp gỡ như thường lệ, có thể đi riêng theo nhóm nhỏ, nói chung là cho sát nhân bí ẩn kia cơ hội để hành động, cũng là để chúng tôi có thể tra ra hung phạm. Dấu hiệu để nhận biết là một đường kẻ bằng bút đỏ ở trên cổ.” Trương Hoa dùng bàn tay cắt qua cổ, “Giống như bị dao cứa qua yết hầu vậy.”

“Sau đó sao?” Gulf hỏi, “Ai là hung thủ?”

Trương Hoa trầm mặc liễu một lúc lâu rồi lắc đầu cười, “Tôi không biết.”

“Sao?” Mew khó hiểu.

“Lúc đó, người đầu tiên bị giết là Hác Mạt.” Trương Hoa nói, “Trên cổ cậu ấy có một đường màu đỏ, thế nhưng cậu ấy không thể nói cho chúng tôi biết hung thủ là ai, hơn nữa chúng tôi cũng không thể nói chuyện với cậu ấy, bởi vì cậu ấy đã chết. Người thứ hai là Vương Lượng... Kế tiếp là Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam, ngoại trừ tôi ra, trên cổ ai cũng có một vết cắt màu đỏ. Một thời gian sau,trước khi sát nhân bí ẩn kịp giết tôi thì tôi bắt được hắn, chính là số hiệu 01.”

“Người kia rất thần bí sao?” Gulf giật mình.

“Đúng a.” Trương Hoa gật đầu, “Bởi vì đã bắt được hung thủ, nên trò chơi chấm dứt, trò chơi này rất kích thích, nên chúng tôi tham gia thật vui vẻ, đêm hôm đó, chúng tôi đi ra ngoài uống rượu chúc mừng, rồi chuẩn bị tham gia một trò chơi kích thích khác.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau lắc đầu, mấy người này sao đầu óc rỗng tuếch vậy.

“Cái đêm đi ăn nhậu đó, năm người Hác Mạt bọn họ không có đến.” Trương Hoa nói, “Bởi vì tôi sau khi học xong đến thẳng quán bar, Hác Mạt nói muốn đi đón Diệp Linh, còn bốn tiểu tử kia đã trốn học từ trước, nói sẽ tới sau, nhưng bọn họ không hề xuất hiện... Sau đó Diệp Linh tới, nói là tìm không được Hác Mạt nên cho rằng đã bị tôi túm đi trước.”

Tất cả mọi người nhíu mày, đêm đó... hẳn là đêm xảy ra hỏa hoạn.

“Chúng tôi ở đó chúc mừng, uống rượu...” Trương Hoa nhún vai, “Tôi lúc đó uống hơi quá chén, nên Diệp Linh đã đưa tôi về.”

“Lúc đó đã lên đèn, nhưng Ách đại thúc không ở trong phòng trực, Diệp Linh cũng muốn xem Hác Mạt vì sao không tới liền cùng tôi len lén đi lên.” Trên mặt Trương Hoa hiện ra một biểu tình sợ hãi, “Chúng tôi đi lên phòng, phát hiện cửa không có khóa liền đi vào thì ngửi thấy có mùi lạ.”

“Mùi lạ?” Gulf liếc Mew, Mew cũng cau mày, thầm nhủ, thật là quái dị a!

“Tôi phát hiện mấy người bọn họ đều nằm ở trên giường liền muốn đi gọi từng người dậy, tôi bước tới Vương Lượng ở gần tôi nhất... Thế nhưng phát hiện cả người cậu ấy lạnh ngắt cứng đơ, tôi đẩy vài cái cậu ấy cũng không tỉnh, tôi mới đưa tay đánh đánh vào mặt cậu ấy thì sờ phải thứ gì đó dính dính, tôi nhìn lại, là máu... là máu a!” Trương Hoa lắc đầu, “Diệp Linh cũng tới lay Hác Mạt, thế nhưng cậu ấy cũng không tỉnh, trên cổ cũng toàn máu là máu... Chúng tôi lúc đó sợ hãi, liền lôi hộp quẹt ra, bật lên, để sát vào nhìn xem, thì thấy Vương Lượng mắt đã trợn trắng... Cậu ấy đã chết rồi... Vết cắt giả trên cổ toàn máu là máu, thực sự bị cắt vào yết hầu... Chúng tôi lúc đó bị dọa cho choáng váng, rồi...nhoáng một cái, không rõ vì sao, thi thể tự dưng bốc cháy, rồi lan ra, cháy hết cả giường chiếu bàn ghế chung quanh!”

Gulf cùng Mew vừa nghe đã hiểu, cái mùi lạ kia, hẳn là mùi của một loại chất dễ bắt lửa.

Trương Hoa càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, “Tôi... Tôi rất sợ, vừa lúc đó ở phía sau, Hác Mạt toàn thân rực lửa đột nhiên ngồi dậy... Cậu ấy chưa chết a!” Trương Hoa đứng bật dậy, “Tôi không biết cậu ấy chưa chết, tôi cùng Diệp Linh lúc đó sợ đến điên rồi, Diệp Linh muốn hét lên, tôi liền bưng miệng cô ta lại... Dù sao cũng là tôi châm lửa, tôi đã giết người, hơn nữa Hác Mạt cả người toàn lửa đang lê bước ra ngoài, tôi rất sợ, cho nên...”

“Cho nên anh kéo Diệp Linh chạy đi, còn đóng cửa lại?” Mew lạnh lùng nói, “Diệp Linh vì bị kích thích quá lớn, nên đã phát điên?”

Trương Hoa gật đầu, “Đêm đó, Ách đại thúc không có trong phòng trực, tôi cùng Diệp Linh bỏ chạy ra ngoài, khi tôi về nhà, Diệp Linh đã có dấu hiệu không bình thường... Ngày hôm sau... Chuyện này phát triển đến mức không thể tưởng được, ba tôi thấy tôi là lạ mới hỏi thăm, tôi liền kể hết mọi chuyện, rồi ông ấy...”

“Ông ấy vì muốn che giấu cho anh, nên đã nói dối?” Mew hỏi.

Trương Hoa chán nản gật đầu, “Tôi... Tôi thực sự không biết vì sao lại thành như vậy, tôi muốn tới quán bar hỏi mấy người ở đó một chút, thế nhưng tôi làm không được... Tôi không dám.”

Lúc này, Trương Kiến Khải cũng đi vào an ủi Trương Hoa, rồi nói với Gulf cùng Mew, “Hai vị cảnh sát, ngàn sai vạn sai, đều là ở tôi.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau, lắc đầu.

Ngoài cửa, Mã Hán siết chặt điếu thuốc trong tay, thấy Krist đang điên cuồng chà sát hai cánh tay liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Triệu Hổ ở bên cạnh mắng một tiếng, “Mẹ ôi, lão tử nghe xong nổi hết cả da gà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro