Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trời sinh người Xấu + Tình tiết xen giữa (1+2)

Trời sinh người xấu

Mew nhìn Gulf, “Sao cậu biết hắn nói dối?”.

“Lưu Phương này ngoài mặt rất bình tĩnh.” Gulf mỉm cười, “Bất quá hắn cho tôi một cảm giác, rằng hắn đang nỗ lực khống chế tâm tình gì đó.”.

“Tâm tình?” Mọi người hiếu kỳ nhìn Gulf..

“Hắn đặt mèo ở trên đùi, liên tục xoa lông nó … Là vì loại tiếp xúc với thứ mềm mại này sẽ làm cho con người bình tĩnh lại. Bất quá… động tác hút thuốc đã làm bại lộ tâm tư của hắn.”.

“Tâm tư gì?” Mew thắc mắc..

“Phẫn nộ.” Gulf thấp giọng nói..

“Phẫn nộ?” Lạc Thiên suy nghĩ một chút, “Lưu Phương bắt đầu hút thuốc khi cậu nhắc tới việc Ngô Tiễn Lương thiếu chút nữa thì đè chết Hứa Trung… Hắn tức giận cái gì?”.

“Có lẽ là khinh bỉ cách thức giết người này?” Mew nhún nhún vai mở cửa xe, “Cũng có thể là, bởi vì Hứa Trung đã thoát chết.”.

“Xem ra chúng ta nên về hỏi lại Hứa Trung một lần nữa.” Gulf thắt dây an toàn..

“Hứa Trung đã chính thức nhận tội, hiện đang giam giữ chờ xét xử, bắt cóc cùng giết người có chủ ý…” Krist lắc đầu, “Tuy rằng đứa trẻ kia không có việc gì, Hứa Trung sẽ không đến mức phải tử hình, thế nhưng em nghĩ án phạt cũng không nhẹ đâu.”.

“Không sai.” Mew cũng gật đầu, “Ít nhất là hai ba mươi năm.”.

“Trừ phi…” Gulf suy nghĩ một chút, “Hắn là bị xui khiến, phía sau còn có kẻ chủ mưu, hắn chỉ là bị lợi dụng.”

“Nếu như thế án phạt lại rất nhẹ.” Krist cũng gật đầu, “Hắn dù sao cũng đã lớn tuổi.”

Đang trò chuyện thì điện thoại của Mew vang lên, là Trương Kiến Khải gọi tới, nói ông ta đi đón Trương Hoa, thế nhưng Trương Hoa vừa nghe thấy phải gặp cảnh sát liền la hét không chịu, Trương Kiến Khải xin Mew cho ông ta một đêm để khuyên nhủ con trai, sáng mai nhất định sẽ mang theo anh ta đến cảnh cục.

Mew tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng bó tay, không thể làm gì khác hơn là đồng ý,.

“Xem ra nên trở lại thẩm vấn Hứa Trung thôi.” Mew quay xe chuẩn bị quay về cảnh cục, điện thoại lại rung lên. Gulf giúp anh xem qua, vừa nhìn liền sửng sốt, “P'Mew, mẹ Anh gọi a.”.

Mew nhíu mày, “Đúng rồi, tôi đã lâu không về nhà, chắc là muốn gọi chúng ta về ăn cơm.”.

“Ừ, chắc vậy.” Gulf tiếp được điện thoại.”Con chào dì … À, P'Mew đang lái xe… Vâng?”

Jongcheveevat gia ma ma không biết nói gì, làm Gulf bối rối nhìn Mew, Mew cũng thấy rất buồn bực, Gulf chỉ có thể “Vâng” một tiếng, rồi cúp điện thoại..

“Làm sao vậy?” Mew trông thấy vẻ mặt anh không được tự nhiên liền hỏi..

“Mẹ cậu nói muốn anh hai về nhà ăn cơm… Mang theo Type Thiwat về.” Gulf thấp giọng nói, “Bà ấy nói, cũng đã kết hôn rồi, sao lại không dẫn về nhà ăn một bữa cơm, cũng để mẹ gặp mặt.”.

< [ Ối chết •́ ‿ ,•̀ mình quên viết Đám Cưới Tharntype mất rồi,hì hì,ngại quá kết thúc vụ án này mình viết Phiên Ngoại đám cưới Của TharnType. ] >

Mew mở to mắt nhìn Gulf, “Không phải chứ?!”.

“Làm sao bây giờ?” Gulf bối rối, “Bà ấy cũng bắt chúng ta về.”.

“Gì?” Mew há to miệng liên tục lắc đầu, “Tôi không muốn, về gì chứ, xấu hổ chết!”

“Đúng nga.” Krist ở phía sau cũng lên tiếng..

Gulf quay đầu lại liếc Krist, “Kít Kít, hay là em về đi.”.

“Em không về đâu.” Kít Kít lắc đầu ngay lập tức..

“Trời ạ, ba ba của cậu đã bao lâu không ăn cơm cùng anh hai rồi?” Gulf càng nghĩ càng sợ, “Hai người bọn họ có khi nào sẽ động tay động chân không?”

Lạc Thiên ở một bên nghe ngóng, suy nghĩ một chút rồi góp ý, “Hay là mang theo Dương Dương tới, có trẻ con trong nhà, người lớn sẽ kiềm chế lại.”

“Đúng nga!” Gulf cùng Mew nhìn nhau rồi liên tục gật đầu, “Nói cũng đúng.”.

Krist ở một bên nháy mắt mấy cái, “Cái kia, mang theo một đứa trẻ về… có khi càng thêm kích thích bọn họ nha”

Mew cùng Gulf nhìn nhau —— này cũng đúng..

“Còn có.” Gulf liếc Mew, “Mẹ cậu nói, ba ba của cậu bà ấy đã xử lý yên ổn, việc của hai chúng ta là mời anh hai cùng Type đến, nếu như mời không được hai ta nhất định sẽ tiêu đời.”.

Mew vẻ mặt đưa đám nhìn Gulf, “Làm sao bây giờ?!”.

Gulf quay đầu lại liếc Krist, “Kít Kít, em tối này có nấu cơm không? Cho anh ăn ké nha?”.

Mew mở to hai mắt trừng Gulf, “Mèo thối, không có nghĩa khí, nói cho em biết, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn theo tôi về nhà tiếp bọn họ!”

Gulf vuốt cằm nghĩ a nghĩ, “Hay là mang Lisbon theo? Có thể làm dời lực chú ý…”

Cuối cùng cũng về tới cảnh tục, những ai đi điều tra ở trường sư phạm cũng đã trở về, bởi vì lấy được rất nhiều đầu mối, nên một đám người đang vây quanh chiếc bàn sắp xếp dữ kiện..

Mew và Gulf vừa vào thì thấy Tharn đang ở bên trong nói chuyện phiếm với Singto, hai người liếc nhau nhau rồi nhìn sang Krist.

Krist đi qua vẫy vẫy Singto, gọi anh ra phía sau, Mew cùng Gulf đi vào.

“Làm sao vậy?” Tharn thấy hai người biểu tình bối rối thì vô cùng buồn bực.

“À…” Mew liếc liếc Gulf, ý là—— Mèo Nho, em nói!.

Gulf quay mặt đi chỗ khác —— tôi cái gì cũng không biết!.

Tharn thấy hai con người trước mắt cứ mắt đi mày lại thật thú vị, liền tựa lưng vào sô pha đánh mắt liếc Mew, “Sao thế? Có gì thì nói.”

“Khụ khụ, mẹ muốn anh dẫn Type về ăn cơm.” Mew một hơi nói ra. Gulf vẻ mặt bội phục nhìn sang —— thật nhanh gọn!

Mew lườm lại —— đỡ phiền phức.

Hai người liếc Tharn, thì thấy y sau khi sửng sốt ít lâu cũng không có biểu tình gì đặc biệt, Mew suy nghĩ một chút rồi góp ý, “Hay là nói với bọn họ anh có việc đột xuất phải đi công tác… Lấy cớ né đi.”

Tharn nhăn nhăn mày, “Không cần, cứ về thôi.” Nói rồi, đứng dậy ra về.

Gulf cùng Mew nhìn nhau, nghi hoặc ——dứt khoát vậy sao?!.

Sau đó, hai người cũng vứt việc này qua sau đầu, nói Triệu Hổ đưa Hứa Trung đến đây rồi cùng đi vào phòng thẩm vấn.

Hứa Trung sa sút đi nhiều, đang ngồi ngốc lăng trong phòng thẩm vấn, đầu cúi gằm.

“Hứa Trung.” Mew ngồi xuống trước mặt Hứa Trung, Gulf cũng ngồi ở một bên.

Hứa Trung ngẩng đầu nhìn qua hai người, nói, “Hai vị cảnh sát, cái gì cần nói tôi đều đã nói rồi… Các cậu, còn muốn hỏi tôi gì nữa?” Mew gật đầu hỏi, “Hứa Trung… Cái người thiếu chút nữa đè chết anh kia, anh có nhìn rõ mặt không?”

Sắc mặt Hứa Trung trong nháy mắt trở nên trắng bạch, Gulf mỉm cười, xem ra hắn có thấy.

“Không… Không thấy rõ ràng lắm.” Hứa Trung lắp bắp, “Cái kia… nhanh quá.”

“Thật không?” Mew lấy ra một tấm ảnh chụp Ngô Tiễn Lương đưa qua cho Hứa Trung, “Như vậy nếu cho xem ảnh chụp, có nhận ra được không?”

Hứa Trung nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, “Không, không nhận ra.”

Mew gật đầu, đưa những ảnh chụp lấy từ hiệu trưởng Trương đưa cho hắn nhìn, rồi chỉ vào Ngô Tiễn Lương, “Tấm này thì sao? Không phải cả bạn cùng phòng cũng quên chứ?”.

Hứa Trung xấu hổ chần chờ một chút, “Nga… Lúc đó còn trẻ.”.

“Mấy người này thì sao?” Mew đưa tấm hình chụp nguyên phòng bọn họ đưa ra, “Anh có biết họ không? Những người này? Đều là bạn cùng phòng với anh.”.

Biểu tình của Hứa Trung trở nên rất vi diệu, trầm mặc một lúc lâu mới lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ… Khi đó ai cũng còn trẻ, mà từ sau khi tốt nghiệp chúng tôi chưa từng lui tới.”.

Gulf nhíu mày, “Ngoại trừ Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên, những người khác đều đã chết, anh có biết hay không? Anh nghĩ sự việc vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?”.

Hứa Trung nuốt nước bọt, nhưng vẫn như cũ lắc đầu, thấp giọng nói, “Tôi không biết.”.

Gulf cùng Mew nhìn nhau, biểu tình này của Hứa Trung, trong miệng nói không biết, nhưng biểu hiện của hắn rõ ràng là biết, biết rất rõ là đằng khác..

“Chúng tôi vừa đi tìm Lưu Phương.” Mew tiếp lời, “Anh ta nói bình thường các anh vẫn luôn khi dễ Trần Kiến Tiên, cũng là các anh làm hắn bị bỏng nặng, có đúng không?”.

Hứa Trung nhíu nhíu mày, do dự một hồi mới gật đầu, sau đó trầm mặc thật lâu rồi lên tiếng, “Chúng tôi đều là kẻ khốn nạn, nên mới bị báo ứng.”.

“Anh đang làm việc yên ổn, vì sao lại muốn đi bắt cóc?” Gulf hỏi, “Là ai gợi ý cho anh?”

Hứa Trung ngẩng đầu lên sửng sốt nhìn Gulf, “Không, tự tôi nghĩ ra.”

“Anh chưa từng có tiền án.” Mew nói, “Thế nhưng lần bắt cóc này được chuẩn bị rất cẩn thận, từ chọn đối tượng, đến cách thức đòi tiền đều rất chuyên nghiệp, là có người chỉ cho anh đúng không?”

“Không biết.” Hứa Trung kích động đứng bật dậy, “Tôi không biết, các cậu còn muốn hỏi bao lâu, tôi là kẻ bắt cóc, tôi thiếu chút nữa giết người, các cậu cứ xử tôi chết được rồi, cứ hỏi đông hỏi tây làm gì, chết cũng được ở tù cũng được, tôi có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Ngồi xuống.” Mew đối với kẻ đột nhiên đứng dậy gào thét kia lạnh lùng nói một câu.

Hứa Trung ngồi xuống nhẹ giọng nói, “Chúng tôi năm đó hay khi dễ Trần Kiến Tiên, cũng không nghĩ tới lại có vụ hỏa hoạn này, mọi chuyện sau đó trở nên ầm ĩ, đúng ra chúng tôi phải ngồi tù, thế nhưng Kiến Tiên không hề tố giác chúng tôi, giúp chúng tôi thoát được một kiếp, chúng tôi rất cảm kích cậu ấy… Việc này đã qua lâu rồi, hiện tại chúng tôi không còn liên lạc được với cậu ấy, các cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa?”.

Gulf thích thú vuốt cằm quan sát Hứa Trung, tựa hồ đã phát hiện ra một điều gì rất thú vị..

Đúng lúc đó, Tương Bình gõ cửa đi vào, gật đầu với Mew cùng Gulf, “Đội trưởng, tiến sỹ Gulf.”.

Gulf cùng Mew nhìn nhau rồi cùng ra ngoài, đóng cửa lại.

“Làm sao vậy?” Mew hỏi..

“Tôi vừa mở máy tính của Hứa Trung, đăng nhập vào hòm thư cùng QQ của hắn, phát hiện một số thứ rất thú vị, các cậu nhìn một chút đi.” Tương Bình vừa nói, vừa dẫn hai người vào phòng làm việc, “Người này có tham gia vào một diễn đàn khá đặc biệt”.

“Diễn đàn?” Gulf cùng Mew cảm thấy thú vị, “Cái kiểu tụ tập nói chuyện phiếm sao?”.

“Đúng.” Tương Bình gật đầu, “Diễn đàn đó tên là, Trời Sinh Người Xấu.”.

“Trời Sinh Người Xấu?” Gulf hơi nhíu mày..

“Phải, trong thông cáo của diễn đàn có một đoạn rất thú vị, viết là, “có những người trời sinh đã là người xấu …”

“Không thể giải thích được.” Gulf không đợi Tương Bình nói xong, đã tiếp lời, “Tựa như có người thấy thú nhỏ bị thương ven đường sẽ nhặt về nuôi, cũng có người sẽ nhặt đá ném cho nó chết hẳn. Có người thấy người khác khổ sở thì cảm thông, cũng có người nhìn thấy sẽ rất vui sướng. Trên đời này có người tốt cũng có người xấu, thế nhưng, bản chất tốt mà làm điều xấu, thì vẫn là người tốt, còn bản chất xấu mà làm chuyện tốt, thì vẫn là người xấu mà thôi … Bởi vì con người từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi, có những người, trời sinh là người xấu.”

Tương Bình giật mình nhìn Gulf, “Một chữ cũng không sai, sao cậu biết hay vậy?”.

Gulf cau mày, khe khẽ thở dài, “Đây là lời tự bạch của gã hung thủ trong 《 người bị hại tiếp theo 》, Tội Phạm Thứ Mười Một.”

Mew cũng nhíu mày, “Kiều Vĩ Minh viết sao?”

Tình tiết xen giữa

Phát hiện ra án kiện cùng Kiều Vĩ Minh có quan hệ, tâm tình mọi người trở nên rất phức tạp, không thể nói được đó là loại tâm tình gì, có chút vui vẻ, bởi vì hắn kỳ thực không hề ít điểm đáng ngờ, bất quá cũng có chút lo lắng, bởi vì sự góp mặt của hắn làm án kiện càng trở nên phức tạp hơn.

“Diễn đàn kia còn hoạt động không?” Mew hỏi.

Tương Bình nhún nhún vai, “Hứa Trung đã bị kick rồi, nhưng tôi đã kiểm tra được những bài nói chuyện của hắn trên đó, phát hiện ra vài thứ rất thú vị đó.”

“Nga?” Mew cùng Gulf nhìn nhau rồi cùng đi tới bàn vi tính, thì thấy máy in đang loạt xoạt in những bài nói chuyện đó ra.. Gulf cầm tờ giấy lên nhìn qua, nhíu mày.

“Diễn đàn này đều là người xấu a.” Krist cũng cầm tấm giấy lên nhìn, rồi lập tức buông ra, “Hừ… Bụng toàn thứ xấu xa!”

“A…” Lạc Thiên cũng nhịn không được nở nụ cười, “Nhìn này, giết người phóng hỏa mà bọn họ xem là chuyện thường tình a.”

“Tra cái diễn đàn này cho tôi, xem có thêm manh mối gì không.” Mew nói với Tương Bình.

“Rõ.” Tương Bình vừa xao bàn phím vừa trả lời, “Tôi vẫn đang làm đây.”

“Chúng ta mang thứ này đi hỏi Hứa Trung, xem có tra thêm được gì không đi.” Gulf nháy mắt với Mew, rồi cầm tờ giấy kia quay lưng đi lại phòng thẩm vấn. Mew thấy bộ dáng thần thần bí bí của Gulf, biết con mèo này đã nghĩ ra gì đó rồi liền nhanh chân đi theo vào.

Gulf đem tờ giấy đặt ở trước mặt, vừa nhìn vừa cười.

Hứa Trung ban đầu vô cùng buồn bực khi thấy Gulf cứ ngồi đó cười cười, Gulf sau đó cầm tờ giấy lên vừa đọc vừa hỏi Mew, “P'Mew a, Anh nếu thấy một đứa bé rơi xuống nước thì Anh sẽ làm sao?”

Mew hơi sửng sốt, “Tất nhiên là cứu nó a.”

“Cậu đoán xem những người này nói gì?” Gulf cười cười hỏi.

“Cái gì?” Mew đưa tay nhận lấy.

“Cậu xem chỗ này.” Gulf chỉ vào vài đoạn bình luận, “Một người nói, mặc kệ thôi, tôi rất lười cứu, thích nhìn nó chết đuối hơn. Người khác nói, ném cho nó tảng đá. Lại có người nói, cứ đứng đó chờ cho nó chết dần thôi… Cái này càng thú vị hơn, đứng chờ nó chìm hẳn rồi gọi điện cho cha mẹ, sau đó nhìn vẻ mặt thống khổ của bọn họ.”

Mew đọc xong cười không nổi.

Gulf nhìn lại tờ giấy vài lần rồi cười nhạt, “Tôi thấy cái đám Trời Sinh Người Xấu này thật ra chỉ là một đám nhát gan đang cố biện minh ình.”

Mew gật đầu, “Đúng là toàn thể loại hèn nhát”.

Gulf đem những đoạn chuyện phiếm này ném tới trước mặt Hứa Trung, vô cùng nhẫn tâm cười nhạo hắn, “Các ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi, đúng là nạn nhân của chứng hoang tưởng cực độ, đã nhát gan không dám thực hiện nghĩa vụ với xã hội thì thôi đi, đừng mượn cớ này nọ, cái gì mà Trời Sinh Người Xấu, có bản lĩnh thì hãy làm như Hitler đi, đừng trốn ở một xó làm loạn rồi cứ tưởng mình là ma vương tái thế.”

Mew nhịn cười, thầm nghĩ đừng thấy Type kia cay nghiệt là thế, Gulf đây mà đã bực lên thì cũng đanh đá chẳng kém Type đâu, aiz miệng lưỡi này ….

Nhìn qua Hứa Trung, sắc mặt đã ửng đỏ, hiển nhiên là đang áp chế cơn phẫn nộ.

Gulf thấy đâm chọt chưa đủ đô, liền chuẩn bị đâm tiếp cú tiếp theo. Anh đưa tay chỉ chỉ đống văn kiện trên bàn rồi nói với Mew, “P'Mew, Anh biết không, những người suốt ngày ra rả đống từ ngữ bại hoại này, rõ ràng là những kẻ vô dụng, không có dũng khí, còn dám nói rằng trời sinh không giống người bình thường, kỳ thực là do không có cách nào hòa nhập với xã hội hiện tại. Những kẻ này hầu hết đều có sự nghiệp thất bại, cuộc sống khó khăn, theo tôi thấy, bọn họ còn không bằng một đám học sinh trung học suốt ngày chìm đắm trong game online mà hoàn toàn quên sạch những giá trị tốt đẹp của cuộc sống đời thường.”

“Ngươi không có quyền nói như vậy!” Cơn tức giận của Hứa Trung không thể kìm nén được nữa, “Các người tưởng cứ suy nghĩ theo lối truyền thống đó thì đúng sao? Đảng Quốc xã của Hitler năm đó đã làm cho hệ tư tưởng của chúng ta ngày một phát triển đó! Thế giới này bình đẳng, có người tốt tất có người xấu, dựa vào cái gì mà kỳ thị chúng ta!”

Gulf thấy buồn cười, liếc Mew, “Thế giới bình đẳng mà được giải thích theo cách này à? Thúi thật! Vậy cậu lấy người làm gì, lấy heo không phải cũng thế sao, vì có những kẻ như thế này,nên mới có gian thi (1), biến thái cũng càng ngày càng nhiều!”

“Này chỉ là một loại hành vi!” Hứa Trung cãi cố, “Bản thân con người vốn vô tội! Đều là do trời sinh …”

“Trời sinh cái gì?” Mew lạnh lùng liếc hắn một cái, “Im ngay cái mớ ngụy biện của anh đi, ai trời sinh cũng muốn giàu không muốn nghèo, mỗi người đều đi ăn cướp sao? Ai vừa nhìn thấy có kẻ không vừa mắt, thì đều có thể giết người? Này cũng quá nực cười đi.”

“Tôi… Các người không cho phép.” Hứa Trung nổi giận đùng đùng, “Tôi nói cho các người biết, thế giới này đang từ từ cải biến, cho nên ngày càng nhiều người nhận ra thật ra mình là người trời sinh ra đã xấu.”

Gulf cười nhạt, “Thật không, vậy chuyện anh muốn đi bắt cóc thì sao? Cũng là do Trời Sinh Người Xấu này dạy đúng không? Xem ra đám người các anh không thể nào sống có ích hơn được, anh xem, kết cục cuối cùng của anh không phải là ngồi tù mọt gông sao?”

“Không… Không liên quan đến bọn họ, phương pháp của bọn họ một điểm cũng không sai!” Hứa Trung hung tợn nói, “Nếu không phải vận khí tôi không tốt, các người căn bản là không có cách nào phát hiện ra!”

“A.” Gulf lắc đầu cười, “Vận khí của anh không tốt à? Theo tôi thấy vận khí của anh tốt lắm rồi đấy.” Nói xong thu hồi tư liệu, cùng Mew đứng lên rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Xem ra chính là cái diễn đàn kia xui khiến hắn.” Mew thấp giọng nói.

“Ừ.” Gulf sờ sờ cằm, “Chủ mưu phía sau rất có thể là ở ngay trong diễn đàn này, đợi Tương Bình tra ra được các cuộc nói chuyện khác trong đó xem có liên quan đến những người chết khác hay không… Nói không chừng đó là một đầu mối lớn.”

Mew gật đầu nghĩ có lý, hai người về tới phòng làm việc liền nói Tương Bình bắt đầu tra đầu mối.

Tương Bình đã in ra thật nhiều văn kiện, những người khác đều đang ở bên trong kiểm tra.

“Đội trưởng, vài vụ chết người do tai nạn hình như cùng diễn đàn này có quan hệ a” Mã Hán cầm lên một xấp văn kiện.

“Đúng vậy.” Triệu Hổ cũng vừa xem vừa nói, “Cái án giết người ngụy trang bằng tai nạn xe cộ này cũng mới diễn ra không lâu, cách thức này cùng những mánh khóe trên diễn đàn kia khá giống nhau a.”

“Đúng a.” Kít Kít nhớ rất kỹ án tử này, “Một đôi vợ chồng đều đã chết, kết luận là sự cố ngoài ý muốn.”

“Xem ra cần phải vào diễn đàn này nghiên cứu một chút.” Mew nói với Tương Bình, “Cậu tìm cách tham gia diễn đàn đó đi, coi chừng câu được cá lớn đó.”

“Được.” Tương Bình tìm tư liệu xong liền quyết định trà trộn vào trong diễn đàn nọ.

Mọi người vất vả cả buổi chiều mới tập trung được dữ liệu, sau khi kết luận xong thì, đại đa số những vụ chết người ngoài ý muốn đều có liên quan đến trang web này.

“Quả nhiên có quỷ a.” Mew cầm kết quả điều tra nhìn đi nhìn lại.

“Trước Ngải Hổ đã từng nói số người tự sát trong tháng này đột ngột tăng cao, P'Mew, có muốn tra một chút không?” Gulf hỏi.

Mew gật đầu, gọi Vương Triều cùng Trương Long đến chỗ Ngải Hổ xin ít tư liệu.

Sau đó, tất cả mọi người đều vội vã đi làm nhiệm vụ.

Sắp đến giờ tan tầm, điện thoại của Mew vang lên, Mew lấy ra nhìn thì thấy trên màn hình một chữ “Mẹ” thật to lắc qua lắc lại, Mew xém nữa quên mất đêm nay mình còn một nhiệm vụ vô cùng trọng đại, liền nhanh chân chạy ra ngoài cửa tiếp điện thoại, “Mẹ…”

“A …” Mew còn chưa nói xong, điện thoại đã bị một cánh tay của ai đó vươn ra cướp mất.

Gulf hiếu kỳ đi theo thì thấy Tharn không biết đã đứng bên cạnh Mew từ lúc nào, đang cầm trong tay điện thoại của anh, “Mẹ.”

Đầu dây bên kia dội đến âm thanh ngọt như đường của Jongcheveevat ma ma, “A, Tharn nha, muốn mẹ buồn chết à, Mew đã nói với con chưa, đêm nay dẫn Type Thiwat về nhà ăn cơm nha.”

“Vâng.” Tharn gật đầu.

“Vậy các con khi nào trở về a? Bảo Kít Kít tới luôn nha, còn có Dương Dương nữa, nói là bà rất nhớ nhóc, gọi nhóc ấy tới ăn.” Tharn nhìn Gulf cùng Mew một chút, “Mấy giờ?”

Mew nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng nữa.”

Mew trả lời Jongcheveevat ma ma, “Nửa tiếng nữa con về.”

Jongcheveevat ma ma cười nói, “Mẹ làm toàn món con thích đó, nhớ đến sớm một chút nha, moazzzzz…”

Tharn có chút bất lực đem điện thoại trả lại cho Mew, “Anh đi lấy xe, chờ ở dưới lầu.” Nói rồi quay lưng đi, Gulf cùng Mew nhìn nhau, Mew nhịn không được hiếu kỳ hỏi,”Anh hai, mỗi lần mẹ gọi điện cho anh đều làm điệu bộ đó sao?”

Trên mặt Tharn thoáng có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn hai người, “Không làm thế với hai đứa à?”

Hai người cùng nhau lắc đầu, Tharn sắc mặt khẽ đổi, xoay người xuống lầu.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Gulf chọc chọc Mew, “P'Mew, anh được nhặt về phải không? Mẹ anh rõ ràng thương anh hai hơn!”

Mew vươn tay bóp gáy Gulf dúi vào lòng mình, “Mèo thối!”

“A nha!” …

Nửa giờ sau, mọi người tập hợp ở dưới lầu.

Vốn muốn mang cả Kít Kít theo, nhưng Krist sợ đến mức cùng Singto bỏ trốn, muốn mang Dương Dương theo, nhưng Dương Dương đang cùng Hân tỷ tỷ ăn tối, cuối cùng, chỉ có mỗi Gulf, Mew, Tharn cùng Type.

Trên đường trở về nhà, Gulf cùng Mew vô cùng hồi hộp, thế nhưng Type cùng Type lại tỏ ra rất bình thường, một điểm cũng không để ý.

Xe chạy tới dưới lầu, mọi người xuống xe, Mew lo khóa xe lại, Gulf túm lấy tay áo anh, “P'Mew, cậu xem Type mang theo gì thế?”

Mew cũng tò mò liền xoay mặt lại nhìn, thì thấy Type xách trên tay một cái túi thật lớn, không biết bên trong là những thứ gì nữa.

Mew nhìn nhìn một chút, “Cha … Có thể nhét cả cỗ thi thể vào ấy chứ.”

Gulf liếc sang, Mew hở dài vươn tay ôm vai Gulf, “Ai… Sợ cái gì, ký lai chi tắc an chi (2), bọn họ mà đã động tay động chân thì làm thế nào được? Không phải còn có ba cậu sao, còn có hai bà mẹ, không có việc gì đâu.”

Gulf sờ sờ cằm, “Thật ra tôi nghĩ Type kinh nghiệm phong phú, nói không chừng sẽ có tuyệt chiêu gì đó.”

Mew chớp chớp mắt, “Hảo mong chờ a.”

Sau đó mọi người lên lầu, chuông cửa vừa kêu lên một tiếng đã có người ra mở cửa, Tharn đứng ở phía trước, cửa vừa mở liền có một bóng người lao ra ôm lấy Tharn, hôn chụt lên má anh một cái, “Tharn, con cuối cùng cũng về, mẹ thơm miếng nào!”

Mọi người chưa kịp hoàn hồn đã thấy trên má Tharn xuất hiện một dấu son môi, vị tỷ tỷ trẻ tuổi đứng trước mặt kia chính là mẹ của bọn họ …

Gulf nheo mắt nhìn một lúc lâu, rồi xoay mặt liếc Mew, nghiêm túc nói, “Anh được nhặt về chắc rồi!”

Mew bất lực.

“Type!” Jongcheveevat ma ma đi tới kéo Type đến gần, “Lại đây ngồi nào.”

Type rất lễ phép trưng ra một nụ cười mê người, “Bác gái nhìn thật trẻ.”

“Ai nha… Sao lại là bác gái, gọi mẹ nghe chưa.” Jongcheveevat ma ma được Type gãi đúng chỗ ngứa, vươn tay vỗ vỗ Tharn, “Con biết không, mẹ con khi còn trẻ thích nhất chính là kiểu người nhã nhặn lịch sự thế này đó, hận nhất là kiểu của ba ba con, vừa cộc lốc vừa khô khan!” Vừa nói vừa kéo mọi người vào trong đã thấy Off cùng Gun đang ngồi trên sô pha, Traipipattanapong ma ma như trước đang ở trong bếp hỗ trợ, Gulf cùng Mew ngoan ngoãn chào hỏi xong liền nhanh chóng vọt vào trong bếp.

“Mẹ, tình hình thế nào?” Gulf hỏi mẹ mình.

Traipipattanapong mama nhướn nhướn mày, “suỵt” một tiếng với Gulf và Mew, “Đừng làm phiền.” Vừa nói vừa đưa mỗi người một phần cơm, “Bưng ra ngoài đi.”

Tharn cùng Type đứng ở trước mặt Off cùng Gun, Off cười, “Tharn.”

“Chú Gun.” Tharn chào, rồi quay qua nhìn lão ba của mình, gọi một tiếng, “Ba.”

“Ừ.” Off gật đầu.

Gun đứng lên đi tới cạnh Tharn cùng anh hàn huyên vài câu, sô pha bên này chỉ còn lại hai người, Type cùng Off.

Gulf và Mew đứng ở trước cửa phòng bếp, tay bưng tô cơm vừa ăn vừa nhìn.

Off ngẩng đầu nhìn Type, Type rất bình tĩnh cười với ông rồi chào một tiếng “Bác trai.”

Off gật đầu, trên dưới quan sát Type một chút rồi nói, “Ngồi đi.”

Type thoải mái ngồi xuống bên cạnh Off, không đợi Off mở miệng đã từ trong túi xách ra một cái hộp đưa cho Off, “Cháu và Tharn chuẩn bị chút lễ vật, không biết bác có thích không.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau —— lễ vật? Đi tuần trăng mật mang về sao?

Off tiếp nhận nhìn qua, thì thấy đó là một chai rượu vang Étiquette 50 năm (3), Off nhìn chai rượu một chút, giãn giãn chân mày, phun một câu, “Cảm ơn.”

=o=… Gulf cùng Mew nhìn nhau —— họ Thiwat đâm trúng chỗ ngứa của Jongcheveevat lão gia rồi! Đã là rượu vang, còn là loại lão ba mình thích nhất.

Off vừa buông bình rượu ra, Type lại đưa qua một cái hộp gì đó. Off giật mình, nhận lấy rồi mở ra nhìn thì thấy đó là một hộp xì gà Cu Ba COHIBA (4). Off nhướn nhướn đôi mày, trên mặt bất giác xuất hiện môt nụ cười, gật đầu, “Ừ.”

=o=, Gulf cùng Mew lại nhìn nhau,chọc trúng lần hai rồi, Jongcheveevat ba ba đã bắt đầu dao động.

Buông xì gà, Type lại lấy từ trong túi ra… là gậy đánh Golf …

Off nhận lấy, mỉm cười gật đầu, sau đó, hai người từ rượu vang tới xì gà, từ xì gà tới gậy đánh golf, rồi từ gậy đánh golf tới cần câu cá… Sau còn hẹn nhau đi câu, cuối cùng, Off phán, “Sao lại là bác trai? Gọi ba đi!”

Typecười kêu một tiếng, “Ba~.”

=o=… Gulf cùng Mew há to miệng… Lợi hại a, Type trong vòng nửa giờ đã hạ gục Jongcheveevat lão gia nổi tiếng bảo thủ nhất cảnh cục! Đương nhiên, chi tiền mua lễ vật này nọ khẳng định là Tharn a.

Trầm mặc một lúc lâu, Mew hỏi Gulf, “Mèo Nhỏ, ba em thích gì?”

Gulf vừa há mồm, chưa kịp nói thì Traipipattanapong ma ma từ phía sau đã vươn tay kéo Mew qua một chỗ nói, “Mew, ta nói cho con!”

Gulf đen mặt.

Sau đó, Type còn tặng Jongcheveevat ma ma lễ vật mà bà rất thích, hai người trò chuyện với nhau thật vui, nói theo cách của Jongcheveevat ma ma chính là, nếu như bà trở lại tuổi ba mươi, chắc chắn sẽ đá Jongcheveevat ba ba mà chạy theo Type…

Gulf cùng Mew vừa ăn cơm vừa lắc đầu thở dài, dù sao cũng phải mà nói, hữu kinh vô hiểm (5), Type vượt qua cửa ải quá thuận lợi a!

(1) Gian thi: xxoo với xác chết

(2) Ký lai chi tắc an chi: mọi chuyện đến rồi hẵng lo

(3) Rượu vang Étiquette 50 năm: rượu vang cộp mác 50 năm

Étiquette không phải là tên chai rượu, Étiquette có nghĩa là “nhãn rượu”, một chai rượu vang Pháp thường có 2 chiếc nhãn: 1 chiếc nhãn rượu chính “Étiquette” ở phía trước và một chiếc nhãn rượu phụ “Contre-étiquette” thường dán ở phía sau chai rượu.

(4) Xì gà CuBa COHIBA: khoảng 136 USD/điếu

(5) Hữu kinh vô hiểm: đe dọa nhưng không nguy hiểm

Tình tiết xen giữa (tiếp theo)

Mọi người được ăn ngon tâm tình trở nên thoải mái, Type nghiễm nhiên trở thành đứa con được Jongcheveevat ma ma sủng ái nhất trong nhà, cứ mở miệng ra là Sách Sách, tiếng gọi thật ngọt ngào a. [ Cà Ri,Sách Sách biệt danh của Type ].

Mew cùng Gulf bưng điểm tâm ra sô pha ngồi ăn, Hazard đã lâu không được gặp hai người liền tranh thủ cơ hội dựa vài người Gulf liếm liếm lông. Tharn cùng Gun ở một bên nói chuyện, hình như là về chuyện làm ăn đầu tư tài chính này nọ. Off ngồi xuống cạnh Mew hỏi, “Gần đây có án tử gì không?”

“Aiz, có một vụ ở trong một tòa nhà ma quái.” Mew lắc đầu, Gulf đột nhiên nghĩ ra liền hỏi Off, “Đúng rồi chú, mười bốn năm trước, trường đại học sư phạm có xảy ra hỏa hoạn chú biết không?”

Off sửng sốt, hít một hơi xì gà Type vừa tặng rồi thoả mãn gật đầu, “Án tử này chú có chút ấn tượng... Ừm, có một nam sinh bị trọng thương đúng không?”

“Đúng” Mew tinh thần tỉnh táo, “Ba, ba biết sao?”

Off suy nghĩ một chút rồi quay qua hỏi Gun bên cạnh, “Gun, cái án tử ở trường đại học sư phạm, cậu có nhớ không?”

Gun nghĩ nghĩ, “Nhớ a, án tử này lúc đó thật ầm ĩ.”

“Ầm ĩ thế nào?” Gulf ôm gối hiếu kỳ hỏi.

Gun nhớ lại, “Nhà trường tố cáo bên kiến trúc thi công không đảm bảo chất lượng, sinh viên tố cáo nhà trường tắc trách không quan tâm đến an toàn của sinh viên, sinh viên bị nạn tố cáo nhà trường, tố cáo bạn học, vốn rất huyên náo, sự tình này cũng tốn không ít bút mực của báo giới... Thế nhưng ngay trước phiên tòa một ngày đột nhiên tuyên bố muốn giải hòa.”

“Gì?” Mew cùng Gulf đều giật mình nhìn sang Gun, “Thế này là sao? Gây xôn xao dư luận một hồi rồi tuyên bố giải hòa?”

Gun gật đầu, “Lúc đó giới truyền thông rất quan tâm đến chuyện này, vì ai cũng nghĩ sinh viên bị bỏng kia là người vô tội, bên cạnh đó, sự lo lắng của nhà trường đã tạo áp lực cho cậu ta, làm cậu ta quyết định ngừng tố tụng. Ta lúc đó còn đang làm công tố viên, có cố ý đi thăm sinh viên đó, cậu ta thực sự bị bỏng rất nặng, ta hỏi cậu ấy có muốn kiện hay không, có gì không rõ cứ việc hỏi. Thế nhưng cậu ta nói không muốn kiện tụng gì cả, bởi vì vụ hỏa hoạn là do cậu ta xài thiết bị điện không đúng cách..., nếu đi kiện mà nhà trường cùng bạn học khác tố cáo ngược trở lại thì cậu ta sẽ thảm hại hơn nữa, … cứ như bây giờ…. ít nhất … nhà trường đã đáp ứng lo lắng cho tương lai cậu ra.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau, Gulf hiếu kỳ tiếp tục hỏi, “Ba, người nọ tên là gì ba nhớ không?”

Gun suy nghĩ một chút, “Họ Trần, tên không nhớ rõ.”

“Chú, chú xác định hắn lúc đó vẫn có thể nói?” Mew hỏi.

Gun sửng sốt gật đầu, “Có thể mà.”

Gulf cùng Mew nhìn nhau, có chút buồn bực.

“Làm sao vậy?” Gun khó hiểu hỏi.

“Trần Kiến Tiên hiện tại vừa câm vừa điếc, nếu như không phải do thương tích năm đó tạo thành, vậy thì sau này đã xảy ra chuyện gì, hay là đang giả bộ?.” Mew suy xét, “Bất quá giả câm vờ điếc đối với hắn có ích lợi gì nhỉ?”

“Hai đứa ăn thì lo ăn đi, nghỉ ngơi được chút không nghĩ đến án thì không chịu được à?” Off lắc đầu hỏi Mew, “Án này lão Tay hẳn là có biết, sao các con không đi hỏi?”

“Aiz, mới hỏi chuyện bảy năm trước, giờ lại phải đi hỏi chuyện mười bốn năm trước sao.” Gulf có chút bất đắc dĩ nói.

“Bảy năm trước?” Gun suy nghĩ một chút, “Ta nói a, cái trường này quả là có duyên với hỏa hoạn đi, có hơn chục năm ngắn ngủi mà tới ba vụ hỏa hoạn.”

“Cái gì?” Gulf hòa Mew giật mình đồng thanh hỏi Gun, “Ba lần?!”

Gun thấy bộ dạng của hai người cũng giật mình theo, “Nếu ta nhớ không lầm thì đúng là ba lần a”.

“Ngoại trừ hai lần vào bảy năm trước và mười bốn năm trước, còn lần nào nữa a?” Gulf ôm gối ngồi xuống cạnh Gun, “Là sớm hơn sao?”

Gun suy nghĩ một chút, “Mười năm... à không, mười một năm trước.”

“Mười một năm?” Mew khẽ nhíu mày, “Cũng là cháy ký túc xá sao?”

Gun lắc đầu, “Là cháy nơi ở của công nhân viên.”

“Công nhân viên?” Gulf suy nghĩ một chút, “Như vậy là các giảng viên sao, có ai chết không?”

“Có.” Gun lắc đầu, “Là một nhân viên chuyển phát nhanh.”

“Cái gì?” Gulf giật mình, “Vì sao lại chết một nhân viên chuyển phát nhanh?”

“Là một phòng trong đó bị rò khí gas, người chuyển phát nhanh này đến phòng đó, mở cửa ra, sau đó thì nổ tung.” Gun kể, “chết ngay tại chỗ, lúc đó kiện tụng cũng rất phiền phức.”

“Gặp đại hạn rồi.” Mew bất đắc dĩ địa lắc đầu, “Người chuyển phát nhanh đó cũng thật xui xẻo đi.”

“Ừ.” Gun gật đầu, “Lúc đó nhà trường cho điều tra rồi nói rằng khí gas bị rò rỉ là do đường ống bị hỏng, nguyên nhân này rất khó kiểm tra xem đúng không, người thì nói là do người trong ký túc xá gây ra, người thì nói là do đường ống đã qua sử dụng nhiều năm nên hỏng hóc.”

“Rốt cuộc là chết người vô ích rồi.” Mew thở dài.

“Thực sự là...” Gulf vuốt cằm nói, “Mấy hiệu trưởng của trường này còn nói không cố tình sao, rõ ràng là có án mạng mà không nói, cố tình giấu diếm.”

“Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” Gum nói, “Ban giám hiệu đều là như vậy.”

“Cũng đúng...” Gun đột nhiên chống cằm, ngồi ngây ra đó, tựa hồ như đang nghĩ tới cái gì.

“Mèo Nhỏ, làm sao vậy?” Mew chọt chọt Gulf một chút, “Nghĩ đến cái gì thế?”

“P'Mew, căn phòng ký túc xá bảy năm trước bị thiêu số bao nhiêu?” Gulf đột nhiên hỏi.

“311 a.” Mew trả lời.

“Biển số nhà Lưu Phương là bao nhiêu?”

“... 1102″ Mew suy nghĩ một chút, “Mười một năm trước cũng có hỏa hoạn... Không phải chỉ là trùng hợp thôi chứ?”

Gulf gật đầu, “Bút danh của Kiều Vĩ Minh?”

“...” Mew nhìn Gulf, “….Tội Phạm thứ Mười Một.”

“Chỉ là trùng hợp?” Gulf nghiêng đầu suy nghĩ, “Thế nhưng nhìn không ra có quan hệ gì.”

“Kiều Vĩ Minh a?” Gun cười nói, “Hai đứa cũng quen người này sao?”

“Ba, ba cũng biết hắn?” Gulf nhìn Gun.

“Hắn đi vào nhà giam rất nhiều lần để gặp gỡ trọng phạm, tốn không ít công phu, người trong tòa án hầu hết đều biết hắn.” Gun nói, “Người này ta cũng gặp qua một hai lần, mặt ngoài khiêm tốn, bên trong tự phụ, luôn tự cho là đúng.”

Gulf ngẩng đầu nhìn Gun, “Ba, ít khi nào thấy ba bất mãn với ai nha.”

Gun nhún nhún vai, “Những trọng phạm này đều là gánh nặng của xã hội, không có gì đáng để tuyên dương, kẻ mạnh không phải là kẻ đi hại người khác, còn người đã sẵn lòng giúp đỡ người khác thì không cần bất kì ai tán tụng.”

...

Ăn cơm xong, mọi người lục đục ra về, trước khi ra khỏi cửa, Jongcheveevat ma ma vươn tay tóm Gulf lại nhỏ giọng hỏi, “Con khi nào mới gọi mẹ đây?”

Gulf đỏ mặt xấu hổ nhanh chân chạy mất, vào đến thang máy rồi vẫn còn buồn bực, hai bà mẹ này khả năng tiếp nhận sao mà lớn quá vậy?

~~Khi trở về, bốn người phân ra hai xe, Tharn cùng Type đi trước, Gulf nói muốn đi dạo một vòng, Mew liền đưa anh đi.

“Đúng rồi.” Gulf chống cằm dựa vào cửa sổ xe hỏi Mew, “Biết không, lần này là do Type gọi điện hẹn mẹ cậu ra ngoài, hai người hàn huyên đến nửa ngày, sau đó mẹ cậu mới về giày vò ba cậu bắt làm một bữa cơm gặp mặt đó.”

Mew nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười lắc đầu, “Type thật lợi hại a, với tính tình anh hai, cũng chỉ có thể phối hợp với hắn.”

“Đúng vậy.” Gulf thở dài, suy tư nhìn cảnh phố xá về đêm bên ngoài khung cửa.

“Mèo Nhỏ, đang nghĩ gì thế?” Mew cười hỏi, “Sao lại đa cảm như vậy?”

“Tôi đột nhiên nghĩ đến Mild.” Gulf nói.

“Gì?” Mew sửng sốt, “Nghĩ đến chú ta làm gì? Mà chú ta đúng là xuất quỷ nhập thần, bây giờ không biết đang ở chỗ nào.”

“Bất luận kẻ nào làm việc gì cũng có nguyên nhân.” Gulf nói, “Cậu đoán xem, vì sao Kiều Vĩ Minh lại ở gần nghĩa trang như vậy?”

...”Hắt xì” một tiếng, Mew phanh gấp, xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

Gulf bị ngã người về phía trước, may mà có dây an toàn mới có thể ngồi yên, liền xoay mặt lại liếc Mew, “Anh làm gì thế?”

“Mèo Nhỏ, nếu em chết tôi sẽ không chết theo đâu, tôi nhất định sẽ sống để canh giữ bên cạnh em.” Mew thốt ra. Gulf sửng sốt một lúc, sau đó một cước đá qua, “Nói bậy bạ gì đó.”

Mew sờ sờ đầu, “Tương tự thế đó.”

Gulf nhìn Mew một chút, ” Ý cậu là, lý do Kiều Vĩ Minh ở gần nghĩa trang có liên quan đến án tử này?”

“Ừm.” Mew gật đầu, “Có thể là hắn đang canh giữ cho ai đó”

Gulf suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “P'Mew, Kiều Vĩ Minh là người sẽ vì bản thân mà cố chấp, nhưng không thể nào vì ai đó mà cố chấp được.”

“Nói tiếng Thái đi~.” Mew bất đắc dĩ nhìn Gulf.

“Tôi đã đọc qua sách của hắn, hắn lệ khí tương đối nặng, đối với mọi chuyện tương đối cố chấp, bản thân cũng không thành công... Nói chung, bây giờ có rất nhiều người tự mình là cao cao tại thượng như vậy nhưng lại bị thói đời gây khó dễ, người như thế, sẽ không thể vì ai mà cố chấp cả.”

“Tiếng phổ thông hơn một chút nào.” Mew đưa tay vuốt ve cổ áo tây trang của Gulf.

Gulf suy nghĩ một chút rồi giảng giải, “Nếu như người yêu đã chết, thì đối với tình cảm, ham muốn đều trở nên lãnh đạm, thứ duy nhất khiến hắn cuồng nhiệt chỉ có thể là người hắn yêu hơn mạng sống, thế nhưng tôi đi vài vòng quanh nhà Kiều Vĩ Minh, không hề thấy được bất cứ thứ gì gợi nên những hồi ức ấm áp bình lặng như vậy. Kiều Vĩ Minh cho tôi cảm giác hắn vẫn còn rất điên cuồng, tựa như đang truy tìm thứ gì đó, có thể làm hắn điên cuồng như vậy, chỉ có thể là người đang sống, không thể là người đã chết.”

” Ý cậu là, hắn ở gần nghĩa trang là để nhìn thấy ai đó đang sống?” Mew sửng sốt, “Có người nào thường hay đến nghĩa trang, làm cho hắn cố chấp như vậy?”

Gulf lắc đầu, “Cái này tôi không xác định, bất quá... cái loại khí chất nhàn nhạt bình tĩnh này, tôi đã thấy qua rồi.”

Mew sửng sốt, xoay mặt nhìn Gulf, “Cậu nói Mild sao?”

Gulf lắc đầu, “Mild cũng có chút lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức này, hắn chính là hồ ly, những gì biểu hiện ra bên ngoài là những thứ hắn muốn chúng ta thấy, còn về phần chủ chốt, chúng ta không thể nhìn thấu, người tôi nói kia, hắn cũng sẽ không che giấu như vậy.”

“Ai?” Mew hỏi.

“Giờ đi qua nghĩa trang hẳn là có thể thấy.” Gulf thấp giọng nói.

“Bây giờ sao?” Mew nhăn mày nhìn Gulf, “Mèo Nhỏ, đã sắp mười hai giờ, đi nghĩa trang giờ này cậu xác định là để xem người chứ không phải xem thứ khác?”

Gulf dở khóc dở cười trừng Mew, “Còn nhiều chuyện, đi nhanh!”

Mew cười cười khởi động xe, Gulf đột nhiên hỏi, “Nếu tôi chết cậu thực sự sẽ ở lại bên cạnh nghĩa trang sao?”

Mew nhìn qua, thấp giọng nói, “Ừ... Làm một cái bia bên cạnh em luôn.”

Gulf nở nụ cười, vươn người qua hôn nhẹ lên khóe môi Mew, rồi sờ sờ cằm anh, “Lái nhanh đi, chậm không thấy được đâu.”

Mew gật đầu, khởi động xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro