Rồi thành chính quả + chân tướng + Kế hoạch hành động
_____________________
Rồi thành chính quả
“P'Mew, nhiều bong bóng quá!” Gulf cảm thấy tình hình phòng tắm hơi bất thường, cả gian buồng nhỏ hẹp chỗ nào cũng có bọt. Anh cúi đầu, thấy bọt xà phòng dâng tới tận cổ, mà Mew trước mặt cũng chỉ lộ có cái đầu, cả người đều bị bao trùm bởi một màu trắng tinh.
“Sữa tắm này đậm đặc lắm mà!” Mew cười, lại gần ôm lấy Gulf, “Mèo Nhỏ, khi nào về chúng ta mua một chai nhãn này nhé! Chai lớn!”
“Ra ngoài hẵng rồi tính sau.” Gulf đẩy Mew, “Em không muốn bị bọt xà phòng chôn sống.”
Mew hôn Gulf một cái, vuốt ve từ trên xuống dưới. Gulf nóng bừng, cũng đụng chạm lại. Hai người cứ vậy, hôn lên những phần cơ thể lộ ra, sờ tới sờ lui những phần không nhìn thấy…
Cuối cùng cũng xong công đoạn chà sát, Mew vẫn nhớ bên ngoài còn chiếc giường nước có tính đàn hồi cao đang đợi, phải nhanh chóng gột sạch bọt để còn thực hiện chuyện chính; anh mở vòi nước. Thế nhưng…
“A!” Gulf kêu lên, bọt trào một lượng lớn, nhấn chìm cả hai…
“Mèo Nhỏ? Em đâu rồi?” Mew gạt đám bọt, cứu lấy Gulf, lúng túng mở cửa, kéo con mèo vọt ra ngoài.
Bong bóng xà phòng theo ra, làm cả hai trượt chân trước cửa phòng tắm, ngã xuống thảm. Lúc ngoảnh đầu lại, chỉ còn cơ man bọt là bọt…
Gulf và Mew hãi hùng nhìn đám bọt khó tan ấy, lại xoay sang nhìn nhau. Mew nhướn mi, trên người Gulf toàn bọt xà phòng; Gulf cũng nhướn mi, trên người Mew cũng toàn bọt trắng… Ưm, cơ thể dính bọt xà phòng dễ khiến người ta nổi cơn háo sắc…
“Mèo Nhỏ…” Mew hôn Gulf, “… gợi cảm vô cùng.”
“Muốn gột nước chắc phải đợi một lúc nữa.” Gulf nhìn phòng tắm, “Nhưng cũng không thể cứ đầy bọt thế này mà lên giường được, vô văn hóa quá.”
Mew giang tay chặn Gulf, “Chúng ta bắt đầu từ phòng tắm luôn đi!” Dứt lời, lại hôn.
~Krist đẩy Singto ra, nhanh nhẹn rửa chân, lau khô, quấn khăn quanh hông, chạy khỏi phòng tắm, bắt đầu tìm đông tìm tây.
Singto cũng quấn khăn đi ra, hỏi, “Kít Kít, em tìm gì đó?”
“Ưm… Cái ấy ấy.” Krist nhỏ giọng đáp, “Anh chẳng nói trước nên em không chuẩn bị.”
Singto muốn cười, bèn ôm Krist lại, “Em muốn chuẩn bị thế nào?”
Cuối cùng Krist cũng tìm thấy thứ cần tìm dưới gối, thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề nghĩ đến tại sao nó lại bị giấu ở dưới gối, còn tưởng rằng khách sạn cao cấp nào cũng như vậy.
“Singtuan, anh lại đây. Nằm xuống!” Krist vẫy Singto.
Singto vẫn mắc cười, nhưng chiều theo Krist. Anh đi tới, nằm xuống chiếc giường nước, liếc Krist, “Kít Kít, em đã từng chưa?”
Krist lắc đầu, “… Ưm, chưa.”
Singto tựa vào thành giường, xoa cằm, ra chiều nghĩ ngợi, “Ở nước ngoài, khách sạn kiểu này… thường có CD… Em muốn xem tham khảo không?”
“Không cần!” Krist lắc đầu, “Thứ đó khó coi chết!”
“Em xem rồi hả?” Singto giật mình.
“Ừm…” Krist thừa nhận, “Hồi còn làm cảnh sát tuần tra, trong lúc làm nhiệm vụ thì hay thấy mấy thứ đó…”
“Sau đó thì sao?” Singto hứng thú hỏi, “Em xem?”
“Ừ… Hiếu kỳ mà.” Krist viện cớ, “Nói chung là em biết phải làm thế nào, anh cứ nằm đi, em làm chứ có phải anh đâu?”
Singto gật đầu, không nói gì nữa, để Krist bò lên giường, cái khăn mỏng lỏng lẻo ẩn ẩn hiện hiện trước mặt khiến Singto phải nuốt nước miếng, nỗ lực kiềm chế sự hưng phấn. Krist lên giường xong, ngồi bên cạnh Singto, nghiêng đầu suy nghĩ rồi phun ra một câu, “Bước đầu tiên là cởi quần áo… hay là hôn?”
Singto dở khóc dở cười, “Em hỏi anh anh biết hỏi ai? Mới lại, chúng ta còn quần áo à?”
“Ừ nhỉ, mà anh không được nói nữa, để em làm.” Krist vẫn cố gắng ra dáng ‘người đàn ông chân chính’, lại gần, “Vậy thì hôn trước.”
“Ừm.” Singto cười, ngẩng đầu lên, “Hôn cái.”
Krist nhẹ nhàng đặt môi lên môi Singto, lập tức như bị điện giật, lùi lại thật mau, hồi hộp hỏi, “Anh có cảm giác không?”
Singto méo mặt, “Cảm giác cái gì? Còn chưa chạm nữa là.”
“Vậy… làm lại!” Krist cúi xuống lần nữa, chạm lâu hơn một chút, rồi ngẩng lên, căng thăng hỏi, “Thế nào? Anh có thấy choáng váng, ý loạn tình mê không?”
“Phì…” Singto nhịn cười cả tối, cuối cùng cũng hết chịu nổi. Thêm ba lần bốn lượt như vậy nữa, anh bị Krist chọc cho phát bực. Đến lúc Krist chuẩn bị thực hiện nụ hôn chuồn chuồn lướt lần thứ năm thì Singto nắm lấy cánh tay cậu, xoay người một cái đặt cậu xuống, sau đó bịt miệng cậu bằng môi mình, áp chế Krist, khều mở đôi môi đóng kín của cậu, vươn đầu lưỡi vào trong.
Krist mở to mắt nhìn Singto.
Singto thấy bộ dáng Krist trừng trừng nhìn mình trông thật tức cười. Anh hơi lùi lại, đầu lưỡi kéo theo một sợi chỉ bạc… Singto vươn tay chạm nhẹ vào đôi mắt Krist, “Bây giờ phải nhắm mắt vào.”
Cách nhau chỉ một khe hở, thấy ý cười trong mắt anh,Krist ngoan ngoãn nghe lời… Singto lại cúi xuống, hai môi dán vào nhau, lần đầu tiên hai người có một nụ hôn thật sự, dây dưa và say đắm. Hôn cho đến khi Krist cảm nhận được cái cảm giác say say choáng choáng, ý loạn tình mê…
Nụ hôn dài vừa dứt, cả hai đều hổn hển, họ nhìn nhau… Đột nhiên, Krist cảm thấy bất thường, vội bám vào Singto rồi trở mình nằm trên, “Sai rồi!”
“Sai?” Singto thoáng giật mình, Krist lại nói, “Em cũng biết mà!” Dứt lời, cậu cúi xuống, hôn anh… Không hổ với chỉ số IQ 180, cậu học thành thạo nhanh chóng, kỹ thuật hôn khiến Singto phải nhận thấy nguy cơ. May mà Krist không hứng thú với mấy thứ phim ảnh kia nên xem rất qua loa, mai này nếu đủ lông đủ cánh… Khéo lại chẳng?
Singto đang tính toán biện pháp ngăn cản sự học của Krist, bất chợt cảm thấy hơi bức bối bèn mở mắt, sắc mặt Krist đỏ lựng…
Singto vội vàng đẩy cậu, “Kít Kít, mau thở!”
“Ha… ha ha…” Krist hít sâu, “Nghẹn chết mất…”
Singto lắc đầu bất lực, “Sao em không thở?” Lại nghĩ, vừa rồi mình cũng làm một hơi… Biện pháp ngăn việc học tập của Krist thình lình xuất hiện!
Cười xấu xa, Singto vỗ lưng Krist, hỏi: “Tốt hơn chưa?”
“Ừm.” Krist gật đầu, hơi bị xấu hổ, vội ngụy biện, “Chỉ là sự cố nhỏ thôi.”
Singto gật đầu, “Tiếp tục chứ? Nào…”
“Ừm… Được.” Krist đẩy Singto ngả xuống, tiếp cận, phân vân không biết nên hôn tiếp hay không… Phải bỏ cái khăn ra đã, rồi bắt đầu vuốt ve nhỉ.
“Nhanh lên, Krist.” Singto giục.
“A… Đây.” Krist nghĩ thế nào liền thực hiện thế ấy, tay đặt lên vai Singto, dần dần vuốt xuống, vuốt này ve này…
Với Singto, Krist còn gà lắm… Chẳng khác đang mát xa cho anh.
Có lẽ Krist còn xấu hổ, cố ý tránh né hai điểm gờ lên trước ngực Singto, mò mẫm xuống khu vực dưới…
“Kít Kít… Em làm sai rồi.” Singto cười, “Không phải thế.”
“Vậy thì thế nào?” Krist thắc mắc. Singto nhẹ nhàng vòng tay ra gáy cậu, vuốt ve từ đó xuống ngực, chậm rãi qua eo… Bàn tay anh đi qua nơi nào là nơi đó trở nên ngứa ngáy. Mười ngón tay ma thuật thon dài khiến Krist dấy lên cảm giác lạ lùng, không biết phải diễn tả sao.
“Kít Kít…” Singto ôm lấy eo Krist, trở mình đặt cậu xuống, “Em còn chưa chạm vào nơi quan trọng nhất…” Dứt lời, anh kéo chiếc khăn quấn quanh hông cậu xuống.
Tuy rằng đều là đàn ông, lại còn đôi bên tình nguyện, nhưng Krist vẫn thấy hơi mất tự nhiên; giờ Singto lại lấy khăn bịt mắt cậu.
“A?” Krist không hiểu, nhưng rồi hốt hoảng kêu lên, bởi Singto bắt đầu đụng chạm cậu theo một nhịp điệu…
“Không được sờ chỗ ấy!” Krist muốn kéo chiếc khăn ra, bị Singto ngăn lại, giữ tay cậu bên gối.
Singto tăng tốc, cúi xuống đặt môi lên môi Krist. Cậu không nhìn thấy, xúc giác trở nên nhạy cảm hơn. Kỹ thuật của Singto không tệ, thêm những nụ hôn làm chướng ngại hô hấp, khiến Krist phải rên lên, khó chịu…
Singto buông Krist, chậm rãi lui xuống, ngậm lấy dục vọng đã cương lên của cậu.
“A…” Krist kinh hãi, muốn bỏ khăn ra, chỉ là vẫn bị Singto giữ tay. Theo từng động tác nuốt vào nhả ra của anh, cậu chịu không nổi, nghiêng đầu căn răng, thắt lưng cứng đờ, ngón chân căng cứng… Rốt cục cậu cũng phóng thích, hổn hển nằm im, hít thở không thông, lần đầu tiên nếm vị tình dục khiến cậu không biết phải nói thế nào, còn nghe rõ tiếng nuốt xuống họng từ Singto… Thế rồi, chiếc khăn được xốc lên.
Krist ngẩng đầu nhìn Singto, bị hôn… Nụ hôn này có vị tanh nhạt.
Choáng váng, tim trong ngực Krist đập loạn, những hình ảnh từ mấy bộ phim ấy ấy hiện lên trong đầu khiến gương mặt cậu đỏ bừng.
Singto nhìn cậu, “Cảm giác thế nào?”
Krist nghĩ nghĩ, mơ hồ không biết lúc nãy Singto làm ra sao, cậu hổn hển mấy hơi để lấy lại sức rồi lập tức lật mình lên trên Singto, “Đến phiên em!”
Singto vui sướng gật đầu. Krist cũng bỏ chiếc khăn quấn hông của anh đi, cũng muốn che mặt Singto lại, nhưng cậu lại chẳng có chút dũng khí nào nhìn cái nơi ấy.
“Sao vậy?” Singto hỏi, “Tiếp tục đi em.”
Krist chỉ định chạm vào thôi, nhưng khi vừa tiếp xúc, cảm nhận được nhiệt độ và phản ứng… Cậu lập tức nhìn chòng chọc vào nó. Singto miệng méo xệch, cậu nhỏ này háo sắc gớm, mà thế này thì chẳng phải dễ gây ra tội ư?
Krist ngẫm nghĩ, lại lấy khăn che lên nó rồi… chộp lấy!
“Shh…” Singto giật thót, vội vàng né, chặn Krist lại, tay cậu nắm thành đấm rồi, “Kít Kít ơi là Kít Kít, em định giết anh hả?”
Krist chớp chớp, “Dùng miệng chứ gì, em biết rồi!” Dứt lời, cậu há mồm, để lộ bốn cái răng nanh…
Singto nhanh chóng thực hiện công tác ‘bảo vệ’, lật Krist xuống, “Kít Kít, miệng với tay phải có kỹ xảo nhất định mới được, chỉ có một chỗ là không cần kỹ thuật gì sất, lại đem tới khoái cảm tuyệt vời nhất.”
Krist hiếu kỳ, thấy Singto lấy ra một lượng kem màu sữa từ ngăn kéo bên, rồi chậm rãi vòng tay ra sau eo cậu, men tới khe mông, chạm vào cửa động khép chặt, đảo quanh vờn nhẹ ở đó…
Krist trợn tròn hai mắt, “Phải là em làm ch… Á!” Chưa dứt câu, Singto đã đưa một ngón tay vào trong.
Có lẽ nhờ nhiều năm làm ảo thuật, ngón tay Singto thật thon và dài, một ngón vẫn không khó khăn gì. Krist định mở miệng, Singto cúi xuống hôn cậu, bên dưới tiện thể thêm một ngón tay nữa, nhẹ nhàng mở rộng. Thân thể cả hai dán chặt lấy nhau, Krist mẫn cảm phát hiện… Phía trước của Singto vừa nóng vừa cứng.
“Ưm…” Cậu đột nhiên có cảm giác lạ.
Singto mỉm cười, tiếp tục giãn mở. Anh sợ Krist đau, lại lấy thêm bôi trơn, nhẫn nại trấn an cậu, mãi cho đến khi nơi vừa phóng thích của Krist lại bắt đầu một đợt phản ứng mới, ánh mắt cậu mang theo tia mong chờ. Singto biết, đến lúc rồi.
Anh nhẹ nhàng nâng eo cậu lên, dịu dàng tách chân cậu ra, gác một chiếc lên eo mình, rồi đưa dục vọng sớm đã đứng thẳng của bản thân vào huyệt động nhỏ bé đã được chuẩn bị chu đáo…
“Ư…” Krist rên lên, ngoại trừ cảm giác bên ngoài, khi Singto tiến vào mang theo nhưng xung động, khiến cậu hưng phấn một cách khó hiểu, khuấy động bên trong cậu, khiến cậu không cam tâm…
Nhìn vẻ mặt Krist, thấy cậu không có biểu cảm đau đớn, Singto tiến sâu hơn… Từng chút từng chút thúc về phía trước, lại để ý từng biến đổi trên nét mặt cậu, anh đột nhiên cảm thấy mê mẩn, không biết cậu bé nhỏ nhắn, hay e dè, chỉ thích trốn sau thư viện đọc sách, lại còn sợ ếch trước đây đâu rồi…
Tuy chưa bao giờ tin vào duyên phận, nhưng đến nước này, anh với Krist quả thật đã dính duyên với nhau từ nhỏ; và anh, cũng suốt một thời niên thiếu, hình bóng cậu bé này không hề phai nhòa trong trí nhớ. Krist thoạt trông sạch sẽ, mắt thật to cùng với gương mặt búp bê, lúc nào cũng khiến người ta nghĩ cậu chỉ là một học sinh chứ không phải đối tượng để “nhất kiên chung tình”… Vả lại, đối với người đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân như Singto, sớm còn chẳng tin nổi vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, huống chi một gương mặt tươi tắn phổ thông như Krist, lúc nào cũng sơ mi trắng quần jean đơn giản; vậy mà chẳng biết tự bao giờ, hình bóng cậu đã luôn luôn in hằn vào trong tâm trí.
Luật động theo tiết tấu từ chậm tới nhanh, Singto ngắm nhìn biểu cảm cũng dần dần mê loạn của Krist, anh càng thêm say đắm. Đến lúc cả hai đều đạt đỉnh, mở mắt ra, chỉ có đối phương trước mặt; Singto cúi xuống, thì thầm vào tai Krist câu nói dịu dàng nhất, “Kít Kít, anh yêu em.”
Krist rất muốn trở mình, nhưng eo cậu đau gớm, không còn sức nữa… Nghe thấy lời Singto, cậu thoáng ngẩn ra. Đáy mắt Singto ánh lên một tia chờ đợi, cậu bất chợt mỉm cười, vòng tay qua cổ anh, gật đầu, “Ừ, em cũng yêu anh.”
Singto sửng sốt, dục vọng còn đang ở trong cơ thể Krist một lần nữa lên tinh thần. Anh đè Krist xuống, “Kít Kít, lần nữa nhé!”
“Ư… Khoan đã, em muốn nghỉ, em muốn lên… Á!” Còn chưa nói hết, Singto lại động thân, chiếc giường nước một lần nữa phát huy hết công dụng. Krist thế mới biết, chuyện ấy… rõ tốn sức.
~Mặt khác, tình hình phòng sát vách lại chẳng hề như tưởng tượng…
Gulf và Mew ở cửa phòng tắm lăn qua lăn lại một hồi, nhưng bởi nối nhớ của Mew với cái giường nước quá tha thiết, anh bèn kéo con mèo chạy vào phòng tắm gột hết bọt.
Lúc lên được giường, Mew còn nhún nhún vài cái, nhận thấy độ đàn hồi siêu tốt, vô cùng thỏa mãn, định bắt đầu tiến hành hoạt động… Thế nhưng Gulf chỉ muốn áp tường nghe ngóng tình hình “hàng xóm” thôi. Hai người một muốn làm một không, lăn tới lăn lui trên giường. Mew tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc thô bạo nhưng không được gây thương tích cho con mèo, hết gãi gãi cù cù lại đến bao vây trói buộc. Cuối cùng, Gulf cũng bị trấn áp thành công, được tha vào giữa giường. Trong lúc vẫy vùng, bàn tay Gulf bắt được một sợi dây màu vàng bên giường, rồi thì “bụp” một tiếng nho nhỏ…
Lúc đầu chẳng ai để ý, Mew mải mê đè con mèo nào đó vẫn muốn nghe lén, bắt đầu động tay, mượn tính co giãn của chiếc giường nước mà bày binh bố trận; Gulf phản kháng, muốn nghe trộm cơ!
Và… Cả hai phát hiện một vấn đề nghiêm trọng… Chiếc giường tụt dần xuống, nói chuẩn xác hơn là bị hai người ấn cho tụt xuống.
“A!” Gulf đưa mắt một cái, phát hiện dưới đất đầy nước.
“Không phải chứ?” Mew xoay người nhìn xuống, thấy cái nút của giường đã bị Gulf giật đi từ lúc nào… Vốn dĩ nước sẽ không tràn ra đâu, nhưng họ cứ hết sức “dồn ép” nó… Vì vậy…
Từ đó, hai bạn trẻ bắt đầu công tác dọn dẹp nặng nhọc…
~Trưa hôm sau, Mew cùng Gulf lê thân thể mệt nhoài ra khỏi khách sạn, vừa lúc gặp Krist và Gulf.
Đôi bên nhìn nhau, không cần mở lời cũng hiểu. Gulf muốn hỏi thăm Krist tối qua ra sao, nhưng Krist vẫn ngậm tăm, tựa hồ mất hứng, làm anh không dám hỏi nữa.
Về tới cổng biệt thự, mọi người tụ tập rất đông. Type tiếp cận, thì thầm hỏi Gulf, “Thế nào? Gạo xay thành cám chưa?”
Gulf nhìn trời, “Chuyện này… cũng không rõ…”
Type lộ vẻ khinh thường, nhìn Mew lại nhìn Gulf, nói như đúng rồi, “Sớm biết là thế mà…”
Ai nấy bề ngoài im thin thít, nhưng bụng rất lưu tâm.
Lúc này, Tharn đột nhiên lên tiếng, “Sao về muộn vậy? Đi đâu đấy?”
Cả đám người nín thở, thầm nhủ — Không hổ là đại ca, hóng hớt cũng có khí thế.
Krist và Singto hơi xấu hổ. Krist thấy mọi người cứ nhìn mình, nghĩ nghĩ rồi đáp, “Chuyện ấy… Singtuan, em sẽ chịu trách nhiệm, sau này sẽ thương anh suốt đời!” Dứt lời, xoay người lên lầu.
Singto nghe tiếng hít vào từ bốn phía, ai cũng nhìn nhau — Thật không ngờ nha, Krist ở trên? Người họ Jongcheveevat vô địch rồi!
Mew cùng Gulf tỏ vẻ nghi ngờ.
Singto dở khóc dở cười, gật đầu, “Được.” Rồi đuổi theo Krist, vỗ nhẹ một cái vào eo cậu.
“Á!” Krist giật mình nhảy bắn lên, quay đầu lườm Singto, “Đau! Đừng có chạm vào!”
Tất cả lại thở dài… Quả nhiên…
___
Chân tướng
Âu Dương Xuân coi như đã quen với phong cách làm việc của SCI, phút trước còn bông đùa, nhắc tới vụ án một cái lập tức trở nên nghiêm túc, cùng nhau nghiên cứu tình tiết.
“Tình tiết vụ án đã gần như sáng tỏ, vấn đề duy nhất còn lại là làm thế nào để bắt được Wolf.” Mason nói, “Lần này chúng ta đã thành công tìm được nơi ẩn náu của hắn. Hôm qua tôi cũng đã nhận được sự đồng ý từ cấp trên, có thể huy động mọi lực lượng cảnh sát, diệt trừ căn cứ của Wolf. Nhưng quan trọng là hòn đảo đó rất khó tấn công mà lại dễ phòng thủ, cả người dân vô tội cư trú ở đó, chúng ta phải cố gắng hết sức để tránh thương vong.”
“Vậy, phương pháp tốt nhất là phải dụ Wolf ra?” Âu Dương Xuân lắc đầu, “Điều này khó khăn vô cùng. Ben phản bội, Wolf nhất định biết mình bị lộ, cho nên sẽ càng cẩn thận.”
Mọi người thảo luận đủ các phương pháp để khiến Wolf tự chui ra, nhưng vẫn cảm thấy không khả thi. Mild ngồi uống cà phê trên sofa, chợt xoay sang hỏi Gulf, “Cậu có chủ ý quỷ quái gì rồi?”
Gulf cũng cầm cốc chocolate nóng lên uống một ngụm. Kể lại, hôm nọ ở khách sạn, Mew với anh vần nhau trên mặt đất trước phòng tắm; sau đó lại phải quét dọn dẹp căn phòng cả buổi; xong xuôi, mệt quá, cứ thế nằm lăn trên chiếc giường đã vơi nửa lượng nước; trở về, Gulf liền đau dạ dày. Mew áy náy, tự trách mình sao hôm đó lại nghịch ngợm như thế, bèn dâng đủ thịt cá với ba cốc chocalate nóng mỗi ngày cho Gulf.
Gulf nghe thấy câu hỏi của Mild, mỉm cười thần bí.
“Có đầu mối gì ư?” Âu Dương hỏi.
“Phải… Tôi đã nhờ Lư Phương tìm vài người.” Gulf tiếp tục uống chocolate, “Muốn câu cá, ít nhất phải có mồi hẵng chứ, đúng không?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đưa mắt về phía Mew. Mew nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
~Tới chiều, một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự của Tharn, Lư Phương đưa một số đối tượng tới.
Vừa gặp nhau, tất cả đều sửng sốt. Lư Phương mang đến bốn người: một người tầm tuổi trung niên tay bị còng và ba người thanh niên rất tiều tụy, trong đó có một cặp song sinh.
Mà điều khiến mọi người kinh ngạc chính là… họ biết người trung niên kia, vị hiệu trưởng trường cảnh sát.
Krist giật mình nhìn chằm chằm hiệu trưởng rất lâu, rồi chớp mắt nhìn Gulf. Những người ở đây đều biết Ben khai rằng vị hiệu trưởng này có qua lại với Wolf, nhưng vẫn chưa nắm được căn cứ chính xác, sao đã bắt người tới đây?
Còn ba sinh viên cạnh ông ta nữa, đây không phải chính là những sinh viên mất tích trước đó, hay phải nói là đối tượng khả nghi đã sát hại Lý Phi ư… Lúc ấy, rất nhiều cảnh sát được phái ra cũng không thể tìm được họ, tại sao bây giờ lại tìm thấy?
Gulf và Mew ngồi ở sofa, bốn đối tượng đối diện họ, những người khác ngồi xung quanh lắng nghe.
“Hiệu trưởng Vương.” Mew nhìn vị hiệu trường trước mặt hai tay bị còng, tinh thần sa sút; mỉm cười, “Ở thành phố S, ông cũng được xem là có địa vị… Lần này, vụ gièm pha thực động trời đấy.”
Hiệu trưởng Vương tái nhợt, ngẩng lên, lạnh lùng hỏi, “Làm thế nào các người biết là tôi?”
Gulf cũng mỉm cười, “Kỳ thật ông khá cao tay.”
Mew tiếp lời, “Khi chúng tôi phát hiện có sinh viên nhà trường thiệt mạng, mất tích; phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ những người mất tích, e sợ những người ở lại gặp nguy hiểm… Nhưng ở đây lại ngược lại.”
Hiệu trưởng Vương khẽ nhíu mày.
“Lúc này, người mất tích mới là người gặp nguy hiểm.” Gulf không nhanh không chậm lên tiếng, “Nói cách khác, mục đích uy hiếp đã đạt được, bởi vì các ông đã tóm được con tin. Sau khi Ben bị bắt, chắc chắc Wolf sẽ thông báo cho ông trước tiên để ông đưa những sinh viên này tới nơi khác; cho nên, chỉ cần theo dõi ông một cách sát sao, sớm muộn cũng sẽ phát hiện manh mối.”
Lư Phương gật đầu, “Tôi bảo bọn Ngải Hổ theo dõi ông ta suốt cả ngày, đến đêm thì bắt được.”
“Tức là Lý Phi bị hiệu trưởng Vương giết chết?” Krist hoảng hốt, “Ông ta còn bắt cóc nhóm Mạnh Khuông Nguyệt, vì sao chứ?”
“Để cung cấp mẫu cho Wolf thí nghiệm và làm mới huyết dịch phải không?” Type lập tức hiểu ra vấn đề, cười nhạt, “Như Krist nói, thực ra, sinh viên trường cảnh sát tốt nghiệp xong, mấy ai được trực tiếp tham gia vào lực lượng cảnh sát. Gia đình nhóm Mạnh Khuông Nguyệt cũng có điều kiện, cha chú không ở trong quân đội hoặc cảnh sát thì cũng là quan chức; bởi vậy chẳng cần chăm chăm học hành như những sinh viên khác, họ cùng có thể dễ dàng có chức có quyền.”
“À…” Singto gật đầu, “Chiêu này cao siêu thật, biến đổi những sinh viên này rồi thì vừa có thể lợi dụng lại không tốn nhiều phí tổn.”
Mew nhìn Mạnh Khuông Nguyệt và anh em Tiền Khải Lăng, Tiền Khải Minh, “Các cậu gặp nhau như thế nào, tự nói đi.”
Mạnh Khuông Nguyệt hít sâu một hơi, mở miệng, “Lúc chúng tôi mới vào trường, tính tình tương đối kiêu ngạo, cho nên chơi với nhau. Không muốn chơi với đám nhà quê kia nên chúng tôi luôn tách ra một mình. Sau đó cảm thấy ở ký túc xá rất gò bó, tôi gọi điện cho bố mẹ để nói chuyện với hiệu trưởng, xin cho tôi và bọn Khải Lăng ra ngoài ở, ngay tiểu khu gần trường.
“Sau khi dọn ra, cả ngày chúng tôi đều rảnh rỗi, hiệu trưởng thường tới thăm. Chúng tôi nghĩ, chắc ông ta muốn nịnh bợ mấy cụ ở nhà nên không để tâm lắm.” Mạnh Khuông Nguyệt nói tới đây, lại hít sâu một hơi, tiếp tục, “Ngày nọ, ông ta mở cho chúng tôi xem một CD, hình ảnh trong đó là cảnh người sói giết người… Lúc chúng tôi xem hết, đều cảm thấy vô cùng kinh khủng, còn hỏi ông ta sao ‘bộ phim’ đó trông như thật vậy?”
Tất cả đều lắc đầu, Mild nhướn mi, vừa uống trà vừa lẩm bẩm, “Thế mới nói, không dưng lại tốt bụng thế. Nhàn rỗi sinh nông nổi, bị lừa là phải.”
Nhóm Mạnh Khuông Nguyệt hơi xấu hổ. Mew giục họ, “Kể tiếp đi, sau đó thế nào?”
“Sau đó… Hiệu trưởng bảo, đấy không phải phim mà là cảnh thật, chỉ cần qua một khóa huấn luyện thì có thể trở nên như vậy.”
“Các cậu bị lung lay?” Gulf cười.
“Chúng tôi… Đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi, nhưng thật ra cũng có nguyên nhân khác.” Mạnh Khuông Nguyệt đáp, “Chúng tôi đã từng được nghe chuyện về các anh.” Cậu ta nhìn Mew và Gulf, “Ông già nhà tôi biết cha các anh. Ba tôi lúc nào cũng than phiên, chửi tôi vô dụng, nhìn con trai nhà người ta, biết bao anh khí… Dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng ông, tôi cũng chỉ là một thằng bất tài ham chơi mà thôi.”
“Chúng tôi cũng thế.” Tiền Khải Minh và Tiền Khải Lăng lên tiếng, “Ba chúng tôi là cấp dưới trực tiếp của sở trưởng Chion Jongcheveevat, lúc nào cũng lải nhải bên tai chúng tôi rằng con trai người ta lợi hại thế nào, tuổi trẻ đã vào SCI… Trên đời này được mấy ai có chỉ số IQ 180 chứ?” [ bố Krist Jongcheveevat là Chion Jongcheveevat ]
Khi Tiền Khải Minh nói ra lời này, mọi người có chút ngơ ngác, cha Mew đâu phải tên Chion Jongcheveevat; hơn nữa trong quân đội, từ lúc nào có chức sở trưởng chứ? Nghĩ nghĩ một hồi, còn một người họ Jongcheveevat nữa cơ mà, chẳng phải chính là Krist Jongcheveevat ư?
Ai nấy đều hết hồn nhìn Krist, lòng thầm thốt lên, cậu nhỏ này kín miệng gớm, gia thế cậu em họ của Mewsuppasit cũng không bình thường nha, chẳng ngờ cha chú lại xuất sắc vậy! Thâm bất khả lộ, nhìn không ra gia thế lại khủng khiếp thế!
Gulf có phần bất đắc dĩ, lắc đầu hỏi ba người, “Cho nên các cậu quyết định tham gia thí nghiệm? Các cậu muốn làm gì sau khi được huấn luyện xong? Batman hay Spiderman?”
Ba sinh viên không còn gì để nói, ngẫm lại quyết định lúc đó, quả thật là thiếu suy nghĩ.
“Tiếp tục đi.” Mew lại giục.
“Sau đó, chúng tôi tham gia thực nghiệm. Bước đầu rất kỳ quái, có vài người thật quái lạ, chỉ giải thích miệng với chúng tôi, sau đó cho chúng tôi dùng thuốc, tiến hành thôi miên, rồi lại cho chúng tôi xem mấy bức họa nuôi sói linh tinh,…”
“Nghe cũng bình thường nhỉ.” Lạc Thiên đã từng nếm mùi những ‘thí nghiệm’ để có được năng lực không thuộc về mình hôm nay, rất đau đớn. Với anh, thà chẳng có năng lực gì, chỉ làm một người bình thường với cuộc sống giản dị là điều hạnh phúc nhất.
“Chúng tôi tiếp tục tham gia huấn luyện, cảm thấy khó chịu.” Mạnh Khuông Nguyệt tiếp tục, “Thời gian đầu, nhiều lúc thấy mình như bị nhân cách phân liệt, hình như đã làm những chuyện mà bản thân không biết có phải mình làm hay không… Chúng tôi bắt đầu sống trong lo sợ, e không thể tự kiềm soát mà làm hại tới người nhà.”
“Ngoài hiện tượng bài xích về mặt tinh thần ra, các cậu có phản ứng sinh lý gì không?” Gulf đột nhiên đặt câu hỏi.
“Có.” Mạnh Khuông Nguyệt trả lời, “Chúng tôi không ăn uống nổi, lúc nào cũng thấy hoa mắt chóng mặt, đôi lúc còn bị nôn.”
Nghe đến đây, Gulf xoa xoa cằm, tựa hồ đã có chủ ý. Mild bên cạnh cũng không nhanh không chậm thì thào, “Cái mặt mèo…”
Gulf liếc ông ta, không thèm để ý, lại hỏi nhóm Mạnh Khuông Nguyệt, “Rồi các cậu chạy trốn?”
Mạnh Khuông Nguyệt lắc đầu, “Chúng tôi phát hiện, ngoài mấy đứa bọn tôi, còn có vài sinh viên khác. Hôm trước trông họ còn khỏe khoắn, vài ngày sau chẳng hiểu vì sao lại đờ đờ đẫn đẫn, đại thể đều đã tiếp nhận thực nghiệm.”
“Chúng tôi liên hợp lại, không muốn tiếp tục nữa, cũng dọa dẫm hiệu trưởng, nếu dám ép chúng tôi tham gia thí nghiệm nữa thì chúng tôi sẽ tố cáo ông ta.” Tiền Khải Lăng thấp giọng tiếp lời, “Khủng hoảng nhất là chuyện với Lý Phi… Chúng tôi đã nhiều lần khuyên Lý Phi là không được vội, dù sao song phương đều nắm thóp nhau; nhưng cậu ta không chịu, đánh nhau với Tiểu Mạnh… Sau đó…”
“Sau đó, các cậu nhận được điện thoại từ hiệu trưởng. Ông ta bảo các cậu tới phòng ký túc xá của Lý Phi, nói cho các cậu cái gọi là ‘gieo gió gặt bão,’ một khi đã bước vào thì đừng hòng thoát khỏi, đúng không?” Gulf mở miệng, “Các cậu tới phòng của Lý Phi. Vì hôm đó tất cả mọi người đều tới hội trường nghe tọa đàm của SCI, cho nên không ai phát hiện ra. Lúc các cậu trông thấy cái chết gieo gió gặt bão của Lý Phi thì vô cùng hoảng hốt, lại thêm đúng lúc SCI đang ở trường cảnh sát, sợ bị nghi ngờ, càng sợ sự việc sẽ trở nên ồn ào, cho nên mới ngoan ngoãn cúi đầu trước hiệu trưởng, tiếp tục làm thí nghiệm, đúng chứ?”
Ba cậu sinh viên nhìn nhau, gật đầu.
…
“Các sinh viên khác đã được cứu thoát.” Lư Phương lên tiếng.
“Được.” Mew gật đầu, “Tình hình của các cậu vẫn chưa đến nỗi nào, còn hơn những người không đáng chết mà phải chết. Coi như trong họa có phúc.”
Ba sinh viên xấu hổ, sớm nghe tiếng về sự độc miệng của Mew, quả nhiên…
“Anh để hiệu trưởng lại là được.” Gulf cười với Lư Phương, “Mấy sinh viên này còn cần điều trị tâm lý đặc biệt.”
Lư Phương gật đầu, đưa ba sinh viên về thành phố S, để lại hiệu trưởng. Cặp song sinh đưa hiệu trưởng vào phòng giam với Ben.
Tất cả mọi người đều lắc đầu ngán ngầm, rành rành một người mang trách nhiệm trồng người, lòng dạ lại độc ác không từ thủ đoạn như thế, biết bao nhiêu mầm non đã bị ông ta đầu độc rồi.
“Mèo Nhỏ, nghĩ gì thế?” Mew thấy Gulf cứ nhìn chăm chăm vào căn phòng giam hiệu trưởng và Ben đến xuất thần.
“Ừm…” Gulf tủm tỉm, “Có mồi câu rồi, câu cá thôi… Mà, tôi còn có ý này.”
Kế hoạch hành động
Ý tưởng của Gulf quả nhiên làm người ta phải ngỡ ngàng: anh muốn cả Leonard và Karula hợp tác cùng cảnh sát, ba mặt cùng bao vây; cắt nguồn ma túy, thuốc tê, thuốc an thần cung cấp cho đảo Lipari, nhất là khu vực phía nam đảo, nơi đầu não bị Wolf chiếm đóng.
”Mèo Nhỏ, chặn nguồn thuốc này có tác dụng gì?” Mew thắc mắc.
“Khả năng điều khiển con người của Wolf chưa đạt tới độ hoàn hảo, vì thế hắn đa phần phải phụ thuộc vào các loại thuốc. Chỉ cần cắt nguồn cung của hắn vài ngày, hắn sẽ không khống chế được nữa.” Gulf giải thích.
“Nếu người của hắn không còn thuốc, chuyện gì sẽ xảy ra?” Âu Dương Xuân tò mò.
Gulf mỉm cười, “Yếu điểm của việc dạy thú chính là giữ chúng ở trạng thái vô hại, chỉ khi nào người thuần phục phát lệnh công kích, chúng mới ở trạng thái tấn công.”
“Mà nếu không còn thuốc để khống chế chúng nữa…” Singto tiếp.
“Thì chúng không còn là gia súc, mà là dã thú.” Mild nhẹ hẫng kết thúc, lại nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Mew ngẫm nghĩ một lát, rồi quay sang Mason, “Anh bài trí lực lượng cần thiết ở các bệnh viện lớn có trữ các loại thuốc này, mang dùi cui điện và lưới, bắt sống toàn bộ.”
Mọi người đều nín cười, Mew sau khi bị bắt đã kịp học chiêu này mà ăn miếng trả miếng.
“Ấy chết, hỏng rồi!” Triệu Hổ đột nhiên vỗ đùi cái đét, kêu toáng lên.
Tất cả mọi người ngồi bên cậu ta đều bị dọa hết hồn vía, Mã Hán lườm cậu, “Hổ tử, kêu gào cái gì?”
“Mọi người nghĩ mà xem!” Triệu Hổ vung tay loạn xạ, “Nếu sau này ai muốn bắt sếp nhà mình, chẳng phải cứ dùng súng bắn lưới và dùi cui điện là được sao?” Nói vừa dứt lời đã bị Vương Triều tung một cước vào mông.
“Kẻ nào có thể bắt sếp hai lần hả?! Mới một lần người ta đã bắt bài rồi!”
Triệu Hổ gãi đầu, liếc Mew. Anh nhìn cậu chàng cười cười, “Cậu muốn thử không?”
“Ai, thôi ạ.” Triệu Hổ ngơ ngẩn lùi lại.
Mason đi chuẩn bị lực lượng. Gulf nghĩ ngợi một hồi, mở tập tài liệu ngày trước Mild đưa cho anh, nhìn Mild: “Chú làm hay tôi làm?”
Mild nhận lấy tài liệu, trả lời, “Cùng làm đi.” Nói rồi hai người cùng vào phòng sách, bảo Tưởng Bình chuẩn bị máy ghi âm.
Mọi người bên ngoài nhìn nhau, không biết hai người này lại bàn tính làm chuyện gì.
Mew dù rất hiếu kỳ, nhưng cũng biết không nên quấy rầy. Cả hội ngồi bên ngoài chờ tới quá trưa, Gulf và Mild cuối cùng cũng đi ra, mang theo mấy đĩa CD.
“Mèo Nhỏ, chuẩn bị xong rồi chứ?” Mew tò mò tiến tới, hỏi Gulf.
“Ừ.” Gulf gật đầu, “Xong việc rồi.”
“Đây là cái gì?” Mew cầm lấy mấy chiếc CD.
“Đấy là vài bản ghi âm có tác dụng khống chế cảm xúc.” Gulf day trán, giải thích, “Chẳng mấy chốc Mason sẽ bắt được một số lượng không nhỏ người bị Wolf thôi miên. Dùng thuốc tiếp thì cũng có thể kiềm chế bọn họ, nhưng thứ như vậy không tốt cho cơ thể. Những bản ghi âm này có thể trấn an họ trong một thời gian ngắn, sau đó đưa họ đi điều trị tập thể, như vậy sẽ phục hồi mau hơn; chứ nếu muốn chờ họ khỏe lại ấy à, riêng việc cai thuốc cũng đã ngốn hết thời gian rồi.”
Tất cả mọi người gật gù. Mew thấy Gulf mệt sắp chết tới nơi, liền lon ton đến bên người ta xoa cổ bóp vai. Cả hội nín cười, cảnh Mew làm cu li quả là ngàn năm có một.
Mild ngồi bên lườm Mew một cái, lầm bầm, “Tôi cũng mệt muốn chết đây, tôi còn lớn tuổi hơn cậu ta, tốn sức hơn bao nhiêu…”
Mew và Gulf đều trợn tròn mắt nhìn nhau, mọi người không ai hó hé một câu. Một hồi lâu sau Âu Dương Xuân bỗng buột miệng, “Ờm, tôi cũng biết mát xa…”
Singto híp mắt trông anh chàng một lúc lâu, chộp lấy cái gối, đập!
~Ba ngày sau, Mason truyền tới một tin tức làm người ta phải giật mình kinh hãi: họ bắt được tới mười “người sói”, chưa kể vài tiểu đội đột kích của Wolf, tất cả đều tới vì muốn cướp thuốc.
Người của Leonard và Karula đều thông báo, Wolf tìm mọi cách để giành thuốc, nhưng đều không đạt được mục đích.
“Hóa ra tử huyệt của hắn thực sự đúng là điểm này.” Karula không ngừng lắc đầu, nhìn Gulf, “Quá tuyệt vời, cái này gọi là ‘không đánh mà thắng’. Hiện giờ sức chiến đấu của Wolf, ngoại trừ mấy tên TVA phản bội không năng lực thì đã gần như cạn kiệt cả rồi.”
Gulf mỉm cười, lắc đầu, “Không phải gần như, mà đã cạn kiệt rồi.”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng chằm chằm nhìn Gulf, “Là sao?”
“Tác phong làm việc của Wolf tương đối cẩn thận, hẳn trong sinh hoạt bình thường hắn cũng rất kín đáo cẩn trọng? Gần như không có tâm phúc phải không?” Gulf hỏi Karula.
“Chính thế.” Karula châm xì gà, gật gù, “Thằng nhãi đó không tin bất kỳ kẻ nào. Hắn là kẻ làm việc gì cũng không hề có bản kế hoạch, không thông báo cho ai, tất cả chi tiết đều giấu trong đầu.”
“Mèo Nhỏ, ý cậu là những người trên đảo đó đều ít nhiều bị Wolf ‘cải tạo’ ư?” Mew hỏi.
Gulf gật đầu, “Kẻ đã từng phản bội sợ nhất bị phản bội.”
“Vậy nghĩa là giờ thằng nhãi Wolf đó một tham mưu cũng không có hả?” Karula nổi hứng, quay sang lệnh cho thủ hạ, “Chuẩn bị ca nô, trang bị đầy đủ vũ khí cho ta, ông đây sẽ quyết đấu cùng hắn một phen.”
“Từ từ.” Gulf ngăn Karula đang tràn đầy hưng phấn lại, “Hiện giờ vấn đề quan trọng nhất không phải là bắt người, mà là cứu người.”
“Cứu người?”
“Dựa theo tính cách của Wolf mà nói, hắn nhất định phải cho toàn bộ người trên đảo chôn cùng mới chịu.” Mew nhẹ nhàng thở dài, “Chúng tôi muốn lên đảo tìm cách cứu viện trước.”
“Phải… Muốn tìm cách cứu người, cần phải có kỹ xảo đặc biệt.” Gulf tiếp lời, “Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Sẽ rất nghiêm trọng sao?” Âu Dương Xuân hỏi.
“Wolf là kẻ có thiên phú dị bẩm.” Mild vốn chỉ ngồi nghe một bên bỗng buông tách trà, “Nói cách khác, hắn cảm thấy đa số con người, đặc biệt là những người hắn bắt được và dễ dàng cải tạo là hạ đẳng, giá trị kém hơn hắn một bậc. Những người như thế chôn cùng hắn, cùng lắm chỉ được coi là vật bồi tang rẻ tiền mà thôi. Những người như vậy dù cho chết cả vạn người, hắn cũng không thỏa mãn bằng một kẻ có thế lực ngang bằng hắn đâu.”
Tất cả mọi người nhìn nhau, len lén liếc Mild. Ông ta nói những lời này, sao giống tự bạch quá vậy…
Mild nhìn thái độ của những người khác, chỉ khẽ mỉm cười, không mở miệng thêm.
“Hắn dùng tính mạng những người trên đảo làm mồi nhử, dùng cả hòn đảo làm bẫy, chỉ để dụ người bắt hắn đồng vu quy tận, và đương nhiên phải là người xứng đáng với thân phận hắn.” Gulf nói rồi, liếc nhìn Karula.
“Tôi hả?” Karula cười cười, “Đúng là phù hợp tính cách của hắn.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Type hỏi Gulf, “Cậu hẳn là đã có kế hoạch rồi?”
“Có.” Gulf gật đầu cười, “Tương kế tựu kế.”
Tất cả nhíu mày — Quả nhiên đã có kế hoạch sẵn rồi.
“Phải tương kế tựu kế như thế nào?” Tharn từ khi bắt đầu vụ án rất ít khi tham gia, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Mew và Gulf phá án, cũng cảm thấy thú vị, liền chen vào một câu.
“Cho Wolf biết, chúng ta không định tự mình lên đảo, mà là chuẩn bị lực lượng hạng nặng tấn công.” Gulf đáp, “Trong trường hợp đó, nếu anh là Wolf, anh sẽ làm gì?” Anh hỏi Karula.
“Ha ha ha…” Karula lắc đầu, trỏ Gulf, “Cậu thật là gian xảo, nếu tôi là Wolf, tôi sẽ thiết kế bẫy trên đảo, giết toàn bộ quân đội và những người lên đảo tìm cách cứu viện, còn bản thân sẽ lẻn tới đây, tìm cái kẻ đáng hận nhất nhưng cũng xứng đáng nhất kia để báo thù, đồng vu quy tận.”
“Như vậy người hắn hận nhất đó sẽ là ai?” Gulf lại hỏi Karula.
“Ta…” Karula ngẫm nghĩ, “Hay là các cậu? Leonard?”
Gulf nghe tới đó, mỉm cười, “Kẻ hắn hận nhất có hai loại.”
Karula nhíu mày, “Hai loại nào?”
“Cả anh, Wolf và Leonard… thực ra đều không khác nhau lắm về mặt tính cách. Người như anh, trên đời này hận nhất hai loại người.”
“Ồ?” Karula hào hứng cười cười, “Nói nghe thử xem?”
“Một là kẻ anh không bao giờ có thể vượt qua, và hai là kẻ phản bội chính anh.” Gulf Gulf nói, “Anh là kẻ Wolf không thể đánh bại, nhưng vẫn còn một người, kẻ phản bội đáng chết nhất với hắn.” Dứt lời, anh nhìn Mew.
Mew cau mày, “Ben?”
Gulf gật đầu.
“Wolf là kẻ có tính nhẫn nại.” Gulf nói, “Hắn có thể chờ đợi, trước tiên tìm cơ hội xử lý Ben, sau đó mới quyết đấu cùng anh.”
“Để Wolf thoát khỏi đảo rất nguy hiểm.” Âu Dương Xuân lên tiếng.
“Cho nên, chúng ta cần chúng ta cần tạo tình huống để cả Karula và Ben xuất hiện…” Singto nghĩ đến đây, nhìn Gulf, “Tình huống gì mới được?”
Gulf cười, “Ngoài việc phản bội Wolf, Ben còn hãm hại Karula, bởi vậy việc Karula cho người cướp Ben đi là hoàn toàn hợp lý, sau đó dùng hình phạt của TVA để xử hắn.”
“Ha…” Karula cười, “Tôi cũng muốn dùng tên nhãi đó nuôi sói!”
“Hắn sẽ tới pháp trường của Karula…” Mew nói, “Nơi này có lẽ là bí mật với kẻ khác, nhưng hẳn Wolf sẽ biết, phải không?”
Karula gật đầu, “Hắn biết.”
“Vậy việc cứu người thì sao?” Âu Dương Xuân vẫn quan tâm việc giảm thương vong hơn, “Nếu trên đảo có bẫy rập, vậy chúng ta sẽ cứu người như thế nào?”
“Có một biện pháp rất đơn giản.”
“Đó là gì?” Âu Dương Xuân ngồi xuống, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
“Lợi dụng thời gian chênh lệch.” Gulf ngồi xuống, “Wolf là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan, hắn sẽ không để những người trên đảo chết trước hắn, vì nếu chết quá sớm, sẽ không đạt được ý nghĩa ‘chôn cùng hắn’.”
Mọi người nhìn nhau, rồi gật đầu.
“Bởi vậy, ngày hắn giết hết tất cả những người đó cũng sẽ là ngày hắn tiêu diệt Karula và Ben.” Gulf tiếp tục, “Nếu Wolf không muốn dùng tay chân nào khác, hắn chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi chuyện. Mà giết người hàng loạt một cách hiệu quả và nhanh chóng chỉ có hai cách.”
“Đầu độc, hoặc cho nổ toàn bộ.” Mew tiếp lời, “Mà có thể điều khiển từ xa chỉ có thể là kích nổ. Hơn nữa một vụ nổ hoành tráng sẽ có tầm ảnh hưởng lớn hơn nhiều, có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của truyền thông.”
“Đúng vậy.” Gulf gật đầu, “Dựa theo tính đa nghi của Wolf, hắn phải xác nhận rằng kế hoạch hoàn mỹ của mình đã được thực thi, hắn mới chịu làm bước tiếp theo. Ví dụ như, hắn nghe được tin, Karula ngày hôm trước cướp Ben, mà người cứu hộ ngày hôm sau mới tới, hắn sẽ thừa thời gian trống ở giữa đi xác nhận Karula có thực sự cướp người không. Sau khi xác nhận thông tin chính xác, hắn sẽ xác minh lại xem người cứu hộ đã lên đảo chưa, sau đó mới kích bom nổ, làm tất cả hoảng loạn… Rồi cuối cùng khi biết tin cho nổ xong xuôi, hắn mới yên tâm không để lại hậu hoạn, toàn tâm toàn ý đi tìm Karula báo thù.”
“Ồ…” Tất cả gật đầu, “Chúng ta phải lợi dụng chính thời gian Wolf xác nhận lại thông tin để cứu người!”
“Đúng thế.” Gulf gật đầu, tất cả thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ cần làm Wolf lệch thời gian một chút thì có thể tránh việc đối đầu trực tiếp gây thương vong lớn hay tạo hậu quả khó lường trước.”
“Nhưng… Nếu như vậy, thời gian chúng ta có để cứu người trên đảo sẽ vô cùng ngắn.” Âu Dương Xuân hỏi Gulf, “Trụ sở của Wolf lại rất lớn, làm thế nào có thể tìm ra chỗ mấy người đó bị nhốt đây?”
Gulf trầm mặc một hồi rồi mới cất tiếng, “Những người này đối với Wolf không phải là con người… mà là vật thí nghiệm, là rác rưởi, là món đồ chơi.” Nói tới đây, anh quay nhìn Lạc Thiên, nhẹ giọng, “Lạc Thiên, anh có thể lên đảo cùng đội đặc công được không?”
Lạc Thiên thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức gật đầu, “Tôi hiểu.”
Thấy Gulf có ý xin lỗi mình, Lạc Thiên cười, “Tất cả những kẻ làm thí nghiệm đều coi thực nghiệm của mình là vinh quang, thời điểm cuối cùng phải làm cho thỏa thích. Còn nhớ cái nhà kho ngầm ở thành phố S ngày trước không? Tất cả vật thí nghiệm hắn đều giấu ở đó… Cũng giống lần này thôi, phải nhốt họ ở nơi làm họ thống hận nhất, nhưng cũng sợ hãi nhất, nơi hắn đã giết người hoặc bắt họ dần giết lẫn nhau, làm cho họ dù chết cũng phải sợ hắn. Tôi nghĩ tôi có thể tìm được chỗ đó, nói cho cùng những thực nghiệm trên con người đâu cũng giống nhau, bình mới rượu cũ mà thôi.”
Không ai nói một lời. Lạc Thiên nói đúng, lần này thật sự phải dựa vào anh, nhưng đồng thời cũng sẽ làm anh tổn thương không ít.
“Lạc Thiên, em đi cùng anh!” Krist nói, Singto bên cạnh cũng gật đầu.
Sau đó, mọi người phân công nhiệm vụ. Gulf tính toán một chút, hai ngày nữa là thời cơ tốt nhất, tất cả chuẩn bị hành động.
Tharn tiến lại gần Mew, vỗ vỗ vai cậu em, “Mew ạ, anh thấy chú mày làm đội trưởng rảnh thật đấy, có Gulf lập sẵn kế hoạch rồi. Mà nói đi nói lại, đầu óc của Gulf đúng là hữu dụng hơn cái đầu chú thật.”
Mew nghe xong cũng không buồn, ngược lại còn vui vẻ cười, “Đúng vậy, nên chuyện em làm đều là hoạt ~ động ~ thể ~ lực ~”
Tharn hiểu ý gật gù, Gulf một bên nghe thấy mấy chữ ‘hoạt ~ động ~ thể ~ lực ~’ Mew cố ý nhấn mạnh, phóng một ánh mắt sắc như dao sang. Mew vội vàng chạy mất.
Karula nhìn quanh chẳng có việc gì làm, cũng đành trở về bố trí lực lượng. Nhưng vừa ra tới cửa, hắn đột nhiên quay lại nhìn Gulf, “Đúng rồi, cậu thiên tài, có chỗ cậu nói sai rồi.”
Gulf ngẩng đầu nhìn hắn.
Karula trông Gulf một lát, rồi cười, “Tôi và Leonard thực ra không giống Wolf, chúng tôi còn căm hận một loại người nữa.”
Gulf nghe xong sửng sốt nhìn hắn, rồi nhanh chóng mỉm cười, gật đầu, “Tôi hiểu rồi, là những kẻ làm tổn thương người các anh yêu thương.”
Karula hơi nhíu mày, vừa lòng xoay người rời đi, miệng lẩm bẩm, “Phải… Thiên tài quả chính là thiên tài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro