Phòng Thủ nghiêm ngặt + Yêu ma quỷ quái + Kế sách bắt quỷ + Âm mưu động trời
4 chương liên tiếp
_________________________
Phòng thủ nghiêm ngặt
“Đây là cái gì?” Gulf nhìn cái kẹp cà vạt quái dị Mew kẹp mình.
“Kẹp cà vạt a.” Mew nhướn nhướn mi, giúp Gulf chỉnh trang lại, “Mèo này, sao em gầy thế? Mặc áo chống đạn rồi mà còn mỏng thế hả?!”
“Ừm ~~ Hôm qua có cân, sụt mất ba kí.” Gulf oán niệm nhìn cái kẹp chằm chằm, “Kẹp khó coi quá a!!!”
“Cái này đẹp nhất rồi đấy, bên trong có camera mini và máy nghe trộm!” Mew cho cà vạt vào trong áo khoác Gulf, “Gần đây có phải mệt mỏi quá không?”
“Đâu có a ~~” Gulf lắc đầu, “Cũng chẳng phải lần đầu phá án…”
“Dạo này không phải em lao động chân tay nhiều hơn sao?” Mew cười, vỗ vỗ phía sau eo Gulf…
“Chuột chết!!” Gulf giơ chân, hung hăng dẫm xuống, “Chủ yếu là thức ăn không ngon! Tối tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt!”
Mew đeo đồng hồ cho Gulf : “Trong này có thiết bị định vị, nhấn vào cái nút bên cạnh là có thể phát báo động, tôi ở đây nhận được, xảy ra chuyện sẽ xử lý!”
“Ừ… Sườn xào chua ngọt đấy…” Gulf nhìn vào gương, không còn vấn đề gì.
“Về nhà sẽ làm cho cậu.” Mew nhét một khẩu Reminton mini vào trong ống quần Gulf. “Thương Lạc dám làm gì em thì tặng hắn một phát!”
“Cảnh sát mà nói thế hả?!” Gulf trừng anh, sau đó tiếp: “Tôi sẽ nhấn đồng hồ gọi Anh, Anh tới đánh hắn gãy răng!”
“Đi! Thế này tạm đủ rồi!” Mew xoay Gulf hai vòng, kiểm tra không còn gì sơ sót, cuối cùng nói: “Mèo Nhỏ! Cẩn thận một chút!”
“Yên tâm!” Gulf cười tự tin.
“Anh!” Krist thò đầu vào, tay ôm một đống đồ, đều là thiết bị theo dõi, “Chuẩn bị xong rồi ạ.” Nói rồi, thấy hai tay Mew đang vòng qua eo Gulf, đỏ mặt rụt đầu về, “Em… Em chờ trong xe…” Sau đó vội vàng đào tẩu.
Trong phòng thay đồ, hai người nhìn nhau, không hiểu Krist đỏ mặt cái gì a~.
Sau khi Taytawan đốc thúc ngắn gọn vài câu, nói “Coi chừng mọi việc” rồi đưa hai người ra cửa.
Hành động lần này rất chặt chẽ, Gulf một mình tới hội trường, xe của Mew và Krist đi theo rất sát, Mã Hán Triệu Hổ nối đuôi nhận mệnh lệnh từ xa. Để không bị hoài nghi, Gulf không ngồi cùng Mew.
Xe tới cổng khách sạn Quốc Tế rất thuận lợi.
Gulf xuống xe, một cô lễ tân dẫn đường, cùng đi vào thang máy.
Krist mở máy tính, kết nối với camera và máy nghe trộm trên kẹp cà vạt của Gulf , tất cả tín hiệu đều tốt, mở miệng khen: “Anh Tưởng Bình giỏi quá, thứ gì cũng cải tạo được, còn không nhiễu nữa chứ.”
Mew đeo tai nghe, nghe thấy giọng Gulf lịch sự hỏi cô lễ tân: “Có phải tới đại sảnh tầng 13? “
“A, vâng.” Hôm nay cô lễ tân toàn đón những ông lão cùng mấy người trung niên, vất vả mãi mới đợi được một Gulf tuổi trẻ anh tuấn thế này, sớm bị hớp hồn rồi. Người ta còn cười hì hì hỏi chuyện mình, cô nàng tức khắc nhiệt tình giải đáp.
Thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng 13, Gulf lịch sự cảm ơn cô lễ tân, ra khỏi thang máy.
Mew đã thấy cô lễ tân kia ngây ngây ngất ngất, nghe giọng cũng thấy run, mới nghiến răng —- Đồ mèo trêu hoa ghẹo nguyệt!
Krist bên cạnh nghe rõ Mew lẩm bẩm cái gì, mặt lại lập tức đỏ ửng.
Mew không chú ý, chỉ chuyên tâm nhìn chăm chăm màn hình, xem hành động tiếp theo của Gulf.
Đó là một bữa tiệc nhỏ, đại sảnh có khoảng sáu bảy mươi người. Sau khi Gulf đi vào, việc đầu tiên là lượn xung quanh một vòng, để bọn Mew cũng có thể tương đối nắm được toàn cảnh hội trường bữa tiệc, số lượng người ước tính cũng như góc độ của cửa sổ.
Gulf vừa tới, thu hút không ít sự chú ý, kể ra, trong giới tâm lý học, nhất là tâm lý học tội phạm, Gulf xem như khá nổi tiếng, chỉ không hay tham gia các hoạt động của Hiệp hội Tâm lý, nên đa phần mọi người đều đã ngưỡng mộ từ lâu mà chưa từng gặp. Chỉ nghe đồn người này có vẻ ngoài rất xuất chúng, tuổi cũng rất trẻ, tao nhã, là kỳ tài tâm lý học hiếm thấy. Hôm nay xuất hiện ở đây, quả nhiên không sai…
“A! Tiến sĩ Gulf!” Hội trưởng Hiệp hội Tâm lý vội vàng ra đón, ông nhiệt tình bắt tay Gulf: “Hoan nghênh hoan nghênh a, đêm nay cậu có thể tới, tôi thực sự rất cao hứng.” Nói rồi, quay đầu giới thiệu với mọi người, “Các vị, vị này chính là nhân vật chính đêm nay, tiến sĩ Gulf, Gulfkanawut!”
Đối mặt với những ánh mắt soi mói cùng những lời khen ngợi, Gulf trái lại rất thong dong, nói cách khác, căn bản không để tâm. Anh cũng lịch thiệp vừa cười vừa đáp lễ với đám người, còn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Thương Lạc… Kết quả, vẫn chưa thấy gì
Gulf hơi bực bội, chẳng lẽ không tới? Vậy thì đúng là tính sai.
Mew và Krist cũng sốt ruột khi nhìn qua màn hình. Gulf đang nhanh chóng đối phó với những vị khách và người của nhà xuất bản, không thể phân thân ra mà tìm Thương Lạc được.
“Anh, anh bảo có phải Thương Lạc không biết hôm nay anh ấy muốn đi, nên mới không tới không?” Krist hỏi.
“…” Mew cau mày, “Không phải… Hắn không giống kiểu người rụt cổ thế. Hắn đã dám công khai thách thức cảnh sát, theo lý mà nói, cơ hội nghìn năm có một như vậy, hắn phải lộ diện mới phải a!”
Lúc này, Gulf rời khỏi đám người ồn ào, lấy một ly champagne, đi về phía ban công, còn trên khán đài, hội trưởng Hiệp hội Tâm lý đang đọc diễn văn. Bởi vì đây là bữa tiệc có tính chất là nghi lễ trao giải, cho nên bầu không khí rất thoải mái. Gulf tới vị trí trước cửa ban công. Nơi nay có góc quan sát lớn, có thể nhìn bao quát toàn bộ gian phòng, Mew và Krist có thể nhìn rõ từng vị khách… Nhưng mà, vẫn chưa thấy bóng dáng Thương Lạc, có chút thất vọng.
Gulf hơi cụt hứng, xoay người định đi, lại bị người đi tới đụng phải, champagne đổ cả lên áo…
“A! Xin lỗi… Là tôi không chú ý… Xin lỗi xin lỗi!”
Gulf bị đụng vậy thì giật mình, bởi vì champagne đổ thẳng vào kẹp cà vạt, không biết máy móc bên trong có bị hỏng không. Nhưng nghe thấy giọng nói người đụng vào mình thì sửng sốt, Gulf nhanh chóng đứng thẳng lên. Mew và Krist trước màn hình cũng trông thấy, đứng ngay bên Gulf—- Là Thương Lạc.
“Ai nha, là tiến sĩ Gulf a, thật khéo quá!” Thương Lạc vừa nói, vừa lấy khăn tay từ túi áo ra, đưa Gulf lau rượu rớt trên cà vạt.
Gulf vừa đáp “không sao”, vừa khéo léo nhận lấy khăn tay của Thương Lạc, lau áo cùng cà vạt của mình, thầm nhủ đồ Tưởng Bình làm, tính năng nhất định không vấn đề…
“Chiếc kẹp cà vạt khá đặc biệt a.” Thương Lạc chợt mở miệng.
Gulf cười: “Đúng vậy… Là người ta tặng.”
“Người trong lòng a?” Thương Lạc cười, hỏi: “Nhìn anh cười vậy, là tri kỷ?”
“Đúng thế ~~” Gulf thoải mái gật đầu, “Vợ ngoan, chỉ là không có mắt thẩm mỹ ~~”
Mew chợt nghe thấy tiếng cười truyền đến từ bộ đàm của Mã Hán và Triệu Hổ, tức không nói nên lời, thầm nhủ, con mèo đáng chết, giờ còn không quên mở mồm trêu chọc mình ~~ Tức chết!
Còn Krist mặt lúc đầu đỏ ửng, giờ lại càng đỏ thêm, cúi đầu chuyên chú nhìn màn hình, tim đập nhanh…
Mew bên cạnh liền chú ý tới sự mất tự nhiên của cậu, hỏi: “Krist, em nóng hả? Đầu đầy mồ hôi!”
“A?” Krist sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn màn hình, “Vâng… Hôm nay rất lạnh a… Không phải, ý em là hôm nay không nóng… Là bình thường…”
Sau cùng, Mew vỗ vỗ Krist ăn nói lộn xộn, cắn môi dưới, trơ mắt ếch, “Không sao, anh hỏi bừa thôi, không cần đáp nghiêm túc thế…”
Một lúc lâu sau, Krist mới “Vâng ~~” một tiếng.
Phía Mã Hán và Triệu Hổ lại cười thêm trận nữa ~~ Mew đang bực!
“Ngại quá…” Thương Lạc nhìn vệt rượu trên cà vạt của Gulf, bối rối nói: “Tôi với anh vào toilet giặt một chút…”
Gulf gật đầu, “Được.”
Sau đó, hai người ra khỏi đại sảnh, hướng về phía toilet.
Mew nhăn mày, Krist cũng căng thẳng, “Đây, hình như Thương Lạc cố ý đụng anh ấy… Tiếp theo sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm…” Mew ngoài miệng thì nói thế, “Mèo này thành tinh rồi, không sao đâu.” Nhưng hai đầu chân mày lại nhăn tít lại…
Thương Lạc dẫn Gulf ra khỏi đại sảnh, đi về phía toilet, tựa hồ như tùy ý tán gẫu, chuyển đề tài câu chuyện: “À mà, vụ án thế nào rồi?”
Gulf cũng đáp lại rất tùy ý: “Vụ án rương thi?”
“Đúng vậy, để ở trong nhà, chung quy cũng hơi lạnh…” Thương Lạc ha ha cười vài tiếng, “Thật muốn biết sự thật nhanh một chút.”
“Chúng tôi sẽ tận lực phá án.” Gulf cười đáp lại, thấy Thương Lạc tiến lên một bước, giúp mình mở cửa toilet, lịch sự gật đầu, đi vào.
Tới trước bồn rửa, Gulf vừa nhúng ướt chiếc khăn, vừa hỏi Thương Lạc: “Anh Thương sao lại thích sưu tập rương thi như vậy?”
“À… Cũng không phải là thích sưu tập gì.” Thương Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Bình thường tôi có buôn bán chút đồ cổ, thấy cái gì có giá trị thì thu mua cất giữ, rương thi được giá lắm, nên tôi mới mua.”
“Vậy à…” Gulf cúi đầu, cầm cà vạt lên, dùng khăn ướt lau vết rượu trên đó… Góc độ của camera biến đổi. Trên màn hình, Mew thấy được khuôn mặt của Gulf và Thương Lạc. Gulf đang chăm chú cúi đầu lau cà vạt, Thương Lạc lại nhìn Gulf chằm chằm, góc độ này, không cần nghĩ cũng biết là đang nhìn vùng cổ…
Krist cảm giác trên đầu Mew, mây đen ù ù kéo tới, áp thấp
“Tiến sĩ Gulf bình thường có sở thích sưu tập không?” Thương Lạc hỏi.
“Có a…” Gulf nói, “Tôi thích sưu tập mấy thứ về văn minh thổ dân, nhất là liên quan tới những nền văn hóa huyền bí.”
“Trong nhà tôi có vài món đồ, không chừng rất hợp với sở thích của anh.” Thương Lạc đưa tay cầm lấy chiếc khăn của Gulf, nhúng ướt xong, lại bước lại, đến gần Gulf, giúp anh lau cà vạt trong tay, “Có muốn tới xem không?”
“Sau khi bữa tiệc kết thúc?” Trong mắt Gulf xuất hiện một tia hứng thú, “Đều là đồ sưu tầm?”
“Vâng… Không gạt anh, là xác chết, phần lớn là các thi thể được mai táng một cách đặc biệt theo từng địa phương, có vài cái là của bộ lạc Tusti.”
“Tôi thích!” Gulf tỏ ra thật cao hứng, “Vậy thì qua phần trao thưởng… Được không, có phiền không?”
“Không sao… Tôi ở một mình mà.” Thương Lạc nhét chiếc cà vạt đã được lau gần sạch vào Âu phục của Gulf, giúp anh chỉnh sửa lại y phục, hỏi, “Sợ anh cơ, muộn thế này, cái người trong lòng kia có mất hứng không?!”
Gulf mỉm cười, “Không sao… Người ấy bận rồi.”
“Bận?” Thương Lạc vứt chiếc khăn ướt vào sọt rác, “Tối thế này rồi còn bận?”
“Vầng…”Gulf mở nước rửa tay, cười, “Bận làm sườn xào chua ngọt!”
Mew nghe thấy tiếng “ực” từ cổ họng Krist, bộ dạng đau khổ vì nhịn cười.
Qua bộ đàm, Mã Hán và Triệu Hổ chợt nói: “Sếp, chúng em muốn ăn cơm rang ~~”
Mew khẽ cắn môi, cười nhạt: “Được, hai cậu ai là xương sườn?!”
…… Không lên tiếng
~ Gulf và Thương Lạc ra khỏi toilet, sau khi tới đại sảnh, nghi lễ trao giải đơn giản được tiến hành xong. Gulf thoải mái làm một bài phát biểu ngắn gọn, thành công dùng phong thái êm dịu mê hoặc khách khứa nơi này đến ngây ngây ngất ngất, rồi cùng Thương Lạc ra khỏi hội trường, đi vào thang máy.
“Xe của tôi ở dưới hầm.”
Thương Lạc bấm nút -1, định nói tiếp, đã thấy Gulf đưa tay bấm vào nút 1, nói: “Tôi đợi anh ở ngoài… Muốn hóng chút gió, bên trong thực hơi bí… Được không, có tiện chăng?”
“Không thành vấn đề…” Thương Lạc gật đầu: “Tôi ở không xa, ngay Lâm Giang…”
Mew ở ngoài tòa nhà, ha ha cười, “Mèo chết, gian đủ a ~~” Nói xong, cầm bộ đạm: “Xương sườn xương sườn, mèo đã xuất động, mèo đã xuất động, không muốn bị nấu chín thì theo dõi chặt cho tôi.”
………… Một lúc lâu sau, Mã Hán và Triệu Hổ cùng đáp —- “Xương sườn rõ”
__________________
Yêu ma quỷ quái
Rất nhanh, xe của Thương Lạc đi từ tầng hầm lên, Gulf lên xe, cùng đi về khu biệt thự Lâm Giang.
Bởi vì trên người Gulf có vệ tinh định vị, nên mọi người Mew theo sau cũng không quá sát.
Ngồi trong xe, Thương Lạc vừa lái vừa hỏi Gulf: “Tiến sĩ Gulf, muốn nhờ anh dạy bảo vài vấn đề chuyên môn.”
Gulf đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe Thương Lạc nói xong, có chút hứng thú quay đầu lại: “Về tâm lý học?”
“Phải.” Thương Lạc cười, gật đầu, “Tôi đã muốn tìm một chuyên gia để hỏi từ lâu.”
“Anh hỏi đi.” Gulf vắt chân, im lặng chờ Thương Lạc đặt câu hỏi.
“… Tiến sĩ Gulf có tin có ma?” Thương Lạc hạ giọng.
“Ma?” Gulf thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Ý anh là ma thật á, hay là ý gì khác?”
“Cái thứ tồn tại nơi hậu thế, sống hay không sống thì khoa học vẫn chưa thể giải thích được…” Thương Lạc lại nghĩ một chút, tiếp, “Giống yêu ma quỷ quái.”
Gulf mỉm cười, thản nhiên đáp: “Tin.”
Nghe cuộc đối thoại này, Mew vừa lái xe vừa bĩu môi: “Con mèo này… Nói bậy.”
Đứa ngốc bên cạnh kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi lại: “Anh… Chẳng lẽ anh không tin?”
Mew trừng cậu: “Cảnh sát mà tin cái thứ này thì sao phá án?!”
Krist lẩm bẩm: “Không tin không có nghĩa là không có.”
Mew bật cười, thầm nhủ, nhóc con này học được cách tranh luận rồi ~~ “Đừng nói là chưa gặp, dù có gặp rồi, chỉ cần không tin, nó sẽ không tồn tại!!”
Krist tiếp tục lí nhí: “Thảo nào bị gọi là quỷ kiến sầu…”
“Nói gì vậy?” Mew liếc cậu.
“… Không có…”
“Anh tin?” Thương Lạc nghe được câu trả lời của Gulf cũng lấy làm kinh ngạc, “Tôi còn tưởng các nhà tâm lý học sẽ không tin vào những chuyện vô căn cứ.”
Gulf cười: “Nhà tâm lý học vì sao không thể tin chuyện này? Được rồi, anh Thương vì sao lại hỏi vậy?”
“À… Tôi muốn hỏi, nhìn thấy không phải là người, có thể nghe được những tiếng động không nên nghe thấy… Là một loại năng lực, hay là một loại ảo giác?!” Biểu tình trên mặt Thương Lạc tựa hồ có chút buồn khổ, “Vấn đề này làm tôi nhức đầu đã lâu.”
“Phải xem cụ thể thế nào đã.” Gulf nói, “Chẳng lẽ anh Thương có thể nhìn thấy những thứ tương tự vậy?”
… Thương Lạc chần chừ một chút, rồi gật đầu: “Quả thật… là chuyện xảy ra sau khi đem rương thi về, cũng mới gần đây thôi.”
Đang nói chuyện, xe đã đi vào khu biệt thự Lâm Giang, Thương Lạc dừng lại trước một biệt thự nhỏ, nói: “Tới rồi.”
Qua cửa sổ xe, Gulf quan sát tòa biệt thự sau cánh cổng sắt, thầm giật mình… Khu biệt thự này có thiết kế và phong cách không khác những khu biệt thự khác, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút quỷ khí dày đặc…
Thương Lạc dừng xe, xuống xe cùng với Gulf, mở cổng vào sân, đi vào biệt thự.
Sau khi hai người đã qua cửa, xe của Mew mới dừng lại sau một bồn hoa cách đó không xa.
Krist ló đầu nhìn biết thự một cái, “nha” lên.
“Sao vậy?” Mew tưởng cậu phát hiện ra cái gì, vội hỏi.
“Nhà này dọa người quá.” Krist chỉ vào biệt thự của Thương Lạc: “Nhìn mà rét run.”
Mew nhìn trái nhìn phải cũng chả thấy dọa người chỗ nào, khó hiểu hỏi Krist: “Dọa người chỗ nào?”
“Không nói được…” Krist lấy áo khoác vắt trên ghế, mặc vào, “Nhìn một cái là da đầu tê dại, toàn thân rét run.”
“Sếp… Chúng em cũng thế…” Triệu Hổ qua bộ đàm run giọng, “Thoạt nhìn là thấy ma quái như thế.”
Mew trầm mặc một lúc, “Mấy người các cậu ngày mai tới khoa mắt khám hết cho tôi!”
…
Lúc này, chợt nghe thấy giọng Gulf từ máy nghe trộm truyền tới: “Nhà này, cảm thấy có chút đặc biệt a…”
Thương Lạc lấy chìa khóa mở cửa, “Anh cũng nhận ra sao?”
Gulf bật cười: “Nhà này âm u, quái dị thế này, không nhìn ra thì đúng là phải tới khoa mắt khám…”
“Khụ khụ…” Mã Hán ho khan một tiếng qua bộ đàm.
Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi: “Em gái cậu có quen bác sĩ nào khoa mắt không? Giới thiệu cho sếp cái.”
Krist nhịn cười, Mew nghiến răng tức giận —- Con mèo kia ~~ em đợi đấy!!
“Phía sau tòa nhà này… Mấy năm rồi không có ánh sáng, cho nên mới u ám thế.” Thương Lạc giải thích, “Là tôi cố tình tìm thầy phong thủy chọn nhà.”
“Phong thủy?” Gulf thắc mắc, “Vì sao lại chọn căn nhà u ám vậy?”
“Có liên quan đến bộ sưu tập của tôi.” Thương Lạc đưa tay bật đèn, có ánh sáng rồi, bầu không khí quỷ dị cũng tán đi một chút, “Không thể để ánh sáng mặt trời chiếu vào thi thể, nếu không buổi tối sẽ không biết phát sinh chuyện gì.”
Gulf đi theo Thương Lạc vào phòng khách, “Bình thường một mình anh ở đây? Lá gan anh Thương cũng không nhỏ a.”
Thương Lạc thở dài, “Không còn cách nào… Chúng sẽ cháy khô mất.”
Krist trong xe càng nghe càng lạnh, nghĩ tới chuyện ngồi trong ngôi nhà toàn xác chết còn quỷ khí bức người, bất giác nổi gai ốc… Ở trong một căn nhà như thế, Thương Lạc này cũng đủ quái thai.
Mew bên cạnh còn như cười như không, “Thằng nhãi này nói nhăng nói cuội gì hả? Xác chết là xác chết, ban ngày phơi dưới ánh sáng mặt trời thì buổi tối vùng dậy, rú lên như điên ư? Xí”
Krist vừa nghe thấy vùng dậy còn rú lên như điên thì run rẩy, khẽ hỏi: “Sẽ vùng dậy thật sao?!”
Mew liếc cậu: “Đó là mê tín!”
“Nhưng mà các cụ nói là có thật.” Krist nơp nớp lo sợ, “Có người còn bảo trên chiến trường, ngày nào cũng có người đột tử, trở thành thây ma bổ nhào vào người ta…”
Mew bực mình: “Đó là chưa chết hẳn, trong nhà Thương Lạc là xác ướp đã thối nát lại hóa thạch rồi, còn làm được gì? Nếu thật có chuyện xác chết sống dậy, Type đã sớm đứt rồi!”
Krist cúi đầu nhỏ giọng, “Em… Cũng là lo một mình anh ấy trong kia…”
“Con mèo đó á?!” Mew bĩu môi, “Dù thực có chuyện như thế, phản ứng đầu tiên của cậu ta là bắt một đứa về nuôi, tiện thể đem ra chơi với Type…”
Krist nuốt nước bọt… Thật đáng sợ a
“Uống chút gì không?” Thương Lạc mở tủ rượu, quay đầu lại nhìn Gulf.
“Tùy anh.”
Gulf thưởng thức bức điêu khắc gỗ cổ quái, nhận ly rượu từ Thương Lạc.
“Đây cũng là đồ từ tộc Tusti…” Gulf chỉ chỉ bức điêu khắc gỗ.
“Tinh mắt…” Thương Lạc khen ngợi gật đầu, “Đây là pho điêu khắc nhỏ, tượng trưng cho trẻ em, rất đáng yêu nhỉ.”
Gulf gật đầu: “ ~~ Ta nên đi xem bộ sưu tập đi.”
“Được.” Thương Lạc đặt ly rượu xuống, đưa Gulf lên tầng hai, vừa đi vừa nói: “Bộ sưu tập ở tầng hai hết… Đúng rồi, nếu có tiếng động gì đặc biệt, anh không cần sợ đâu.”
“Tiếng động đặc biệt?”Gulf không hiểu, “Tiếng động đặc biệt là tiếng động gì?”
Thương Lạc lắc đầu: “Mấy tối hôm nay hay nghe thấy tiếng bước chân tản bộ…”
“Phụt…” Ngụm cà phê vừa nuốt của Triệu Hổ bị phụt ra ngoài.
Krist cả kinh, mở to hai mắt: “Tản… Tản bộ……”
“A…” Mew cười khẩy, “Thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì? Giả thần giả quỷ.”
Gulf nhìn Thương Lạc đẩy cánh cửa phòng sưu tập, bật đèn… Đập vào mắt là một loạt tủ kính, mà trong các tủ kính đó lại bày hàng loạt những quan tài thủy tinh…
Trong tủ, trong quan tài, đủ loại xác ướp khác nhau.
Còn chính giữa phòng, có một cột trụ pha lê, trong đó chính là rương thi.
Gulf thầm nhủ, hôm nay nếu đưa Type tới đây, anh ấy thấy những thứ này nhất định sẽ vô cùng phấn khích.
Thương Lạc giới thiệu ngắn gọn cho Gulf, nói ra từng thời điểm của từng cái xác, xuất phát từ nền văn minh nào vân vân.
“Đây là thi thể của một thiếu niên, cũng là người Tusti.” Thương Lạc chỉ vào cái xác nhỏ bên trong một chiếc quan tài.
Gulf nhìn thi thể được bảo tồn rất cẩn thận, hỏi: “Lúc mai táng ở Tusti, không phải đều làm dưới hình thức rương thi sao?”
Thương Lạc lắc đầu: “Không phải, chỉ có những người đặc biệt mới thế… Ngoài ra, phụ nữ và trẻ em đều mai táng theo cách thông thường… Chỉ là kỹ thuật chế tạo xác ướp khá thần bí, bảo tồn rất được, không thối không rữa.”
“…” Gulf nhìn bên cạnh cỗ thi thể thiếu niên kia có một quan tài, nhưng khi mở ra, bên trong trống không, đang muốn hỏi Thương Lạc là chuyện gì xảy ra ~~ Quay đầu lại, thấy Thương Lạc mở to mắt, kinh hoàng nhìn vào quan tài rỗng…
“Ừm… Anh Thương…” Gulf vỗ nhẹ hắn, “Làm sao vậy?”
Thương Lạc há mồm, sau đó lại ngậm mồm, tiếp nữa lại không dám tin đưa tay sờ sờ… “Đâu… Nó… nó đâu rồi…”
Gulf thấy hắn lắp bắp nhìn quan tài, liền hỏi: “Ý anh là, vốn trong quan tài có một thi thể nữa?!”
Thương Lạc gật đầu: “Có… Là thi thể của một người đàn bà Tusti… Với cái thi thể trẻ con này… Là hai mẹ con…”
Gulf chú ý tới nắp quan tài mở rộng, hỏi: “Cỗ thi thể đó vẫn ở đây suốt?”
Thương Lạc gật đầu: “Lúc tôi đi, còn kiểm tra một lần, vẫn như nguyên mà…”
Gulf quan sát bốn phía một chút: “Không phải là trộm chứ…”
“Không thể, hệ thống an ninh rất nghiêm ngặt, không có khả năng… Hơn nữa…” Nói đến đây, Thương Lạc dừng lại, tựa hồ có chút khó nói.
“Hơn nữa gì?” Gulf truy vấn.
“Hơn nữa, mấy tối nay tôi đích xác có nghe thấy tiếng mở quan tài và tiếng bước chân…” Thương Lạc khẽ nói, “Còn… Còn cả tiếng phụ nữ khóc… Tôi…”
Còn chưa nói hết, chợt nghe ngoài hành lang, đột ngột truyền tới tiếng động… nghẹn ngào nức nở… của phụ nữ.
Tuy tiếng khóc không lớn, nhưng qua máy nghe lén của Mew lại cực rõ ràng.
Krist cả kinh, hít sâu một hơi.
Mew cau mày, anh và Gulf đã dự liệu trước tình huống này có khả năng phát sinh, thế nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện khó tưởng như thế.
Mã Hán ở đầu dây bên kia hỏi qua bộ đàm: “Sếp, nếu không thì vào xem thế nào, tiến sĩ Gulf sẽ không sao chứ?!”
Mew cũng có chút do dự, lúc này, chợt nghe Gulf nói với Thương Lạc: “Đừng vội… Chúng ta đi xem.”
Thương Lạc gật đầu, cùng ra ngoài hành lang với Gulf.
Mew trong xe khẽ thở phào, ý của Gulf là bảo bọn họ đừng manh động trước… Cầm lấy bộ đàm, nói với Mã Hán và Triệu Hổ: “Hai người tới chờ trước cổng đi, đợi tín hiệu của tôi, đừng hành động vội.”
“Rõ.” Mã Hán và Triệu Hổ mang tai nghe, lấy súng ra kiểm tra lại, chuẩn bị hành động.
Triệu Hổ túm túm ống tay áo Mã Hán: “Anh… anh Tiểu Mã… Chốc nữa bắt ma, đạn dùng được sao?”
Mã Hán lườm Triệu Hổ: “Lát nữa nhớ kỹ, ma có áp sát cũng đừng quay đầu lại, không thì dương khí sẽ bị hút đấy ~~”
“Nha ~~” Triệu Hổ ôm lấy cổ Mã Hán: “Em làm cảnh sát là để bắt trộm, bắt biến thái, không ngờ còn có ngày phải đi bắt ma, anh Tiểu Mã, anh phải che chở em a…”
Mã Hán mở cửa xe, một cước đạp Triệu Hổ ra: “Đi nhanh lên! Còn lắm lời…”
Hai người xuống xe, nhanh chóng đi về phía tường bao của biệt thự.
“Một mình anh ấy bên trong… Sẽ không có việc gì a…” Krist lo lắng nói.
Mew lắc đầu: “Động dao động súng con mèo đó không rành, nhưng mà động não thì Thương Lạc còn kém xa Mèo… Mèo nếu đã bảo chúng ta đừng vào, nhất định là có cách của mình…”
Lúc này, Mã Hán và Triệu Hổ đã tới sân trước cửa vào biệt thự, mai phục.
Mew tựa vào ghế, chăm chú nhìn biệt thự âm u quỷ khí kia —- Mèo, xem cậu thế nào.
Gulf và Thương Lạc hướng về phía cửa phòng sưu tập, chợt nghe tiếng khóc ở hành lang dần dần biến mất… Sau đó, truyền đến tiếng động “rắc rắc”, như tiếng các khớp xương bị lệch, tiếp đó, tiếng bước chân vang trên hành lang.
Thương Lạc kéo Gulf: “Tôi đi trước… Anh nhớ, nếu có nguy hiểm thì chạy đi, không cần để ý tới tôi…”
Gulf gật đầu, nói với hắn: “Yên tâm… Tôi hiểu.”
Mew sau khi nghe câu nói đó, lộ ra nụ cười —- “Tặc miêu…”
_________________
Kế sách bắt quỷ
Gulf và Thương Lạc cùng đi tới cửa, bỗng dừng lại; bởi vì tiếng khóc, tiếng bước chân cùng tiếng các khớp xương ngoài cửa… Tất cả đều biến mất trong nháy mắt.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều nghi hoặc.
Thương Lạc một mình xông ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thì sửng sốt.
Gulf phía sau hắn, đi tới cũng ngây dại —- Trên hành lang, thình lình một cái xác khô đứng đó, đôi mắt tối mịt nhìn chằm chằm hai người, làn da khô quắt co lại, có màu đỏ tím… Nó xiêu vẹo tựa trên tay vịn, không nhúc nhích.
Trong xe, Krist nhìn rõ qua màn hình, một cái xác ướp đàn bà, sợ đến hụt hơi, hai tay nắm chặt quần áo, “Xác… Xác ướp thật!”
Mew không nói gì mà chỉ quan sát, sờ sờ cằm: “Vừa nãy lúc Mèo lên lầu, cũng không phát hiện có trò vui a… Sao lại đột ngột xuất hiện nhỉ.”
Lúc này, chợt nghe giọng nói dè dặt của Thương Lạc: “Tuy bình thường hay nghe thấy tiếng động, nhưng đi tới giống vậy, thật là lần đầu tiên.”
Gulf định bước lại kiểm tra, bị Thương Lạc ngăn lại: “Chờ chút, có thể có nguy hiểm.” Nói rồi, tiến về phía trước, “Tốt hơn để tôi đi…”
Gật đầu, Gulf rất phối hợp lùi lại vài bước, để Thương Lạc xử lý.
Đi về phía thây khô, Thương Lạc thử đẩy nó một cái. Cái xác mất thăng bằng, dựa theo tay vịn đổ xuống đất, căn bản không có dấu hiệu động đậy, vẫn là một cái xác chết.
“Phù ~~” Thương Lạc thở một hơi, vội vàng quay lại phòng sưu tầm lấy hai đôi găng tay, đưa cho Gulf một đôi, “Tiến sĩ Gulf, giúp tôi mang vào.”
Gulf vui vẻ đeo găng, cùng Thương Lạc đem xác ướp về phòng sưu tầm, bỏ vào quan tài.
“Thế này chắc là không sao rồi…” Đóng nắp quan tài, Thương Lạc tháo găng, có phần áy náy nói với Gulf : “Thật là… Sao lại phát sinh cái chuyện này.”
Gulf cũng có phần tán đồng, gật gù: “Chuyện này thực khó tưởng, thế nào lại nhằm đúng lúc tôi tới đây chứ, xem ra bát tự (*) của tôi với xác ướp không hợp rồi.”
(*) bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
“Ha ha…” Thương Lạc cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi, nói: “Có lẽ đã lâu rồi không có ai vào đây, đột nhiên có nhân khí thì thi thể vọt ra…”
Nghe Thương Lạc nói thế, Krist đột nhiên nói với Mew: “Anh, không phải xác chết thì không thể tới gần mèo đen sao… Nếu không âm khí của thi thể sẽ bay ra, khiến xác chết vùng dậy.”
“Câu này chính là trọng điểm.” Mew nghiêm túc gật đầu đồng ý, “Thương Lạc nhất định không biết tối nay hắn đã mời tới một con mèo tinh, còn là một con mèo đen từ đầu đến chân, một cọng tạp màu cũng không có.”
Nghe Mew nói nghiêm túc như thế, Krist bất giác lại run lên.
“Hủy lệnh!” Mew cầm bộ đàm nói với Mã Hán và Triệu Hổ, “Hai người quay lại tiếp tục theo dõi, đừng rút dây động rừng.”
“Rõ.” Triệu Hổ thu súng, vừa định trở về, đã bị Mã Hán chặn lại, kéo sang một bên.
“Sếp, tình huống phát sinh!” Mã Hán kéo Triệu Hổ nấp vào, báo cáo với Mew.
Mew nghe giọng nói trầm xuống đầy nghiêm túc của Mã Hán, biết là có phát hiện bất thường, lấy ống nhòm hồng ngoại ra, “Tình huống gì?”
Mã Hán vừa ra hiệu Triệu Hổ nhìn về phía tường bao, vừa trả lời Mew: “Trên tường có người.”
Mew cầm ống nhòm nhìn, trên tường bao quả thật có một người ngồi đó, hắn mặc quần áo màu đen, cho nên trong đêm tối rất khó nhận biết, cũng chỉ có nhân tài Mã Hán, đã từng làm tay súng bắn tỉa, dị thường nhạy bén với sự thay đổi xung quanh, mới phát hiện ra.
Kẻ đó ngồi trên bờ tường nhìn bốn phía, không dừng lại lâu, nhảy xuống, vào trong.
“Sếp, làm gì bây giờ?” Triệu Hổ hỏi, “Không phải là kẻ trộm chứ…”
“Hai người các cậu trước đừng nhúc nhích, tôi sẽ qua.” Nói rồi, hạ bộ đàm xuống, mang tai nghe lên, Mew nói với Krist: “Một mình em ở đây, nhớ kịp thời báo cáo tình huống Mèo Nhỏ cho anh.”
“Vâng! Rõ.” Gulf gật đầu, nắm chặt bộ đàm trong tay, nhìn thẳng màn hình.
Mew mở cửa xe, cúi người, bước nhanh tới chỗ bọn Mã Hán.
“Hổ Tử, cậu theo tôi vào trong.” Mew vỗ vỗ Triệu Hổ, lại xoay mặt nói với Mã Hán: “Cậu thủ ở đây, nếu hắn chạy ra, bắt hắn!”
“Rõ.” Mã Hán gật đầu, tiếp tục ẩn náu.
Mew cùng Triệu Hổ, hai người nhanh chóng vọt đến bờ tường.
Lui lại vài bước lấy đà, Mew không tiếng động nhảy lên tường, bám ở đầu tường, thò đầu quan sát bên trong sân.
Chỉ thấy bóng đen đi ngang qua sân, ngồi xổm ở một góc biệt thự, cảnh giác quay đầu lại.
Mew vội vàng thụt đầu xuống, một tay bám lấy tường, thân thể lơ lửng trong không trung.
Một lát sau, anh lại thò đầu lên nhìn, thấy bóng đen đã di chuyển tới một chỗ sát cửa sổ, kẻ đó móc ra miếng kim loại trông như dụng cụ bẻ khóa, chuẩn bị một hồi, thoáng “cạch” một tiếng.
Mew lại nhanh chóng thụt đầu xuống.
Cùng lúc đó, kẻ kia cuối cùng cũng lui lại, nhìn bốn phía. Sau đó, hắn nhanh chóng mở cửa sổ đi vào, tay nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Mew lẳng lặng nghe động tĩnh, Triệu Hổ dưới tường và Mã Hán cách đó không xa đều im lặng nín thở… Lúc này, chỉ thấy Mew nhẹ nhàng vẫy tay với Triệu Hổ, sau đó nhảy một cái, phi vào trong.
Triệu Hổ cũng chạy lấy đà vài bước, bám lên tường, vô thanh vô tức nhảy vào trong sân.
Sân vắng vẻ, hai người vừa đáp xuống, cũng không vội vàng hành động. Trước hết trốn sau một bụi cây, cẩn thận quan sát tình hình.
Mew ra hiệu với Triệu Hổ, ý rằng —- Anh đi theo lối kẻ kia vào, còn Triệu Hổ sẽ vào từ bên kia, qua tai nghe, ra chỉ thị hành động.
Triệu Hổ hiểu ý, gật đầu rồi ra hiệu Mew cẩn thận, hai người đi hai hướng khác nhau, đồng thời chạy ra khỏi bụi cây, chia nhau mỗi bên một sườn biệt thự.
Mew chạy tới cửa sổ nhìn, quả nhiên cửa sổ chưa đóng lại hẳn, xem ra tên kia định bụng sẽ trở ra theo lối này. Trước cánh cửa, anh chú ý tới vài dấu vết trên khóa cửa, hẳn là do mới mở… Trong lòng liền có cân nhắc. Vốn dĩ, anh còn nghi ngờ là kẻ trộm không có mắt, chọn thật đúng thời điểm tới đây gây án… Hiện tại, không phải trộm, là trộm thì sẽ không vụng về thế này.
Đúng lúc đó, chợt nghe giọng Krist khe khẽ truyền tới qua tai nghe: “Bọn họ bây giờ đang ở phòng sưu tầm.”
Mew thầm khen Krist thông minh, cậu nói cho anh biết hướng đi của Gulf và Thương Lạc, tiện cho anh tránh hành động của hai người, hơn nữa còn nắm bắt đúng thời cơ… Nhóc con này, nói không chừng, trời sinh làm cảnh sát quản lý a!
Không vội mở cửa vào trong, Mew cách lớp kính, nghe ngóng bên trong. Tiếng bật chốt cửa rất nhỏ vang lên, tức khắc đẩy cửa, lách mình vào.
Sau khi ở trong nhà, nhanh chóng chạy tới nơi cửa phòng hé mở, xem xét tình hình, đồng thời quan sát xung quanh —- Hiện tại anh đang ở một căn phòng nhỏ như phòng nghỉ, trong phòng không bật đèn, nhưng đứng ngoài cửa lại thấy le lói ánh sáng… Xem ra bên ngoài có nguồn sáng!
Mew tĩnh tâm phân tích
~~ Thương Lạc và Gulf sau khi vào biệt thự, tổng cộng bật ba công tắc đèn. Mew nhớ lại cảnh tượng qua camera kẹp cà vạt của Gulf…
Lần thứ nhất Thương Lạc bật đèn là ở phòng khách… Ánh sáng trắng rất sáng, không giống như thế này.
Lần thứ hai là bật đèn hành lang, ánh đèn màu vàng… Ánh sáng xuyên qua khe cửa lờ mờ… Có lẽ là đèn pin.
Lần thứ ba bật đèn là ở phòng sưu tầm tầng hai trên lầu, không cần cân nhắc tới.
Ánh sáng lọt phòng khá yếu… Có lẽ cách nguồn sáng hơi xa hoặc bị đồ vật che khuất. Căn cứ vào kết cấu trong phòng mà phán đoán, Mew khẳng định sau cánh cửa chính là cầu thang và hành lang.
Như vậy, kẻ đi vào đã có một chỗ trốn lý tưởng… Chính là góc khuất giữa hành lang và cấu thang.
Suy nghĩ xong, Mew muốn quan sát tình hình bên ngoài. Anh không chọn khe cửa khép hờ, đây là góc chết, từ chỗ này muốn nhìn cầu thang và hành lang phải mở rộng cửa, mà như vậy sẽ dễ dàng bị kẻ ẩn núp kia và Thương Lạc phát hiện.
Anh chọn bên kia, nơi tiếp nối giữa cửa và tường —- Khe hở vô cùng hẹp chỗ đó… Qua khe hở, Mew quả thật trông thấy một kẻ đang đứng nép vào góc khuất giữa hành lang và cầu thang.
Kẻ đó núp sau sau một bình hoa trang trí lớn. Mew nhíu mày, bởi vì anh chú ý tới trong tay kẻ kia, một con dao sáng loáng.
Càng làm anh kinh ngạc chính là, kẻ cầm con dao ẩn trốn đó… Mặt đeo mặt nạ —- Ưng Vương?!
Mew thầm giật mình, mặt nạ Ưng Vương rất giống đồ thật, với ánh sáng thế này, nhất định cho rằng kẻ đứng đó, chính là pho tượng Ưng Vương.
Mew chợt nghĩ tới đoạn băng ghi hình ở phòng quản chế tại nhà Phó Nghĩa Sơn… Nhất là cảnh cuối cùng…
Trong đầu chợt bật ra một cái tên —- Chẳng lẽ là hắn?!
Chọn lúc này tới hành hung… Mục đích hẳn không phải Gulf, là tới giết Thương Lạc. Như vậy nếu hắn thấy Gulf và Thương Lạc ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ cả kinh.
Lúc này, giọng Krist lại khẽ truyền tới: “Bọn họ muốn rời khỏi phòng sưu tầm.”
Mew cũng nghe thấy tiếng trò chuyện từ lầu hai, kẻ trong góc kia rõ ràng khẽ động… Tựa hồ hơi hoảng hốt, hắn chắc không nghĩ còn một người khác ở đây.
Bây giờ không thể để hai người xuống được! —- Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mew. Nếu hai người mà xuống, chưa kể phá hư kế hoạch hành động lần này, Gulf sẽ bị liên lụy.
Chỉ cần hai người bọn họ không xuống dưới, kẻ kia rất có thể sẽ bỏ qua kế hoạch, theo đường cũ chuồn ra, vừa vặn bắt được hắn!
Thế nhưng, làm sao để báo cho con mèo kia.
Nhanh trí, Mew lấy điện thoại ra, bấm bấm, vội vàng gửi cho Gulf một tin nhắn.
Gulf đã cùng Thương Lạc đi tới đầu cầu thang, vừa định bước xuống thì điện thoại rung lên.
Lấy ra xem, là tin nhắn của Mew, chỉ có 2 chữ số —- 96.
Mất một giây để phản ứng lại, Gulf đột ngột “a” một tiếng, xoay người chạy lại.
“Sao vậy?” Thương Lạc khó hiểu nhìn Gulf, sau khi đọc tin nhắn thì vội vàng trở lại phòng sưu tầm, hoài nghi theo sau.
Kẻ đang trốn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Mew nhìn ra, hắn vẫn còn chút do dự… Hành động của Gulf và tin nhắn phỏng chừng làm hắn và Thương Lạc hoài nghi…
Đang lo lắng, lại nghe thấy giọng Gulf: “Dám trù tôi khi về sẽ gặp quỷ?! Tôi phải chụp cái xác ướp về, hù chết hắn!!”
“Tặc miêu a ~~” Mew thầm khen. “Lanh thành tinh rồi.”
Từ trên lầu truyền xuống, tiếng cười như trút được gánh nặng của Thương Lạc, kẻ áo đen kia rõ ràng cũng nhẹ nhõm. Mew thấy hắn xoay người, nhanh chóng lui ra ngoài, khép cửa sổ lại, núp vào một góc tường, qua tai nghe khẽ lệnh: “Về đường cũ!”
Dứt lời, bên trong truyền tới tiếng động khẽ.
Cửa sổ được mở, kẻ đó sau khi đi ra, phi như bay về phía bức tường bao, leo lên bờ tường, nhảy xuống —- Sau đó, ngoài bờ tường truyền tới một tiếng kêu đau đớn.
Mew biết Mã Hán đã xử lý xong, cũng nhanh chóng leo tường ra. Mã Hán đã áp kẻ khả nghi lên tường, còng tay hắn. Lúc này, Triệu Hổ cũng trở ra.
Ba người không lên tiếng, nhanh chóng áp giải người về chiếc xe đậu bên bồn hoa.
Đưa tay lột mặt nạ kẻ kia, Mew mỉm cười: “Đã đoán là anh mà! Thư ký Khưu, Khưu Vũ!” (-_- có nhớ hắn không? Chính là thư ký của Phó Nghĩa Sơn…)
“Ngoan ngoãn đi!” Triệu Hổ mở cửa xe, nhét Khưu Vũ vẻ mặt buồn bực vào trong, Mã Hán cũng lên xe, tiếp tục theo dõi.
Mew chậm rãi vào xe, ngồi xuống cạnh Krist, điện thoại khẽ rung lên.
Là Gulf gửi tin nhắn, mở ra xem, Mew rất vui vẻ, đưa tay đóng cửa sổ xe trước, sau đó vỗ vỗ Krist bên cạnh: “Cho em xem này, vui cực.”
Krist hiếu kỳ, mở to mắt lại gần. Trên màn hình là một tấm hình, Gulf cười đắc ý, bên cạnh anh, là một hốc mắt đen thủi đang trừng người… Thây khô.
Krist sững sờ hồi lâu, sau đó “NHA” thảm một tiếng.
Tai tí nữa thì điếc, Mew vẫn vui vẻ —- May mà đóng cửa sổ xe rồi.
Sau khi Krist khôi phục sự bình yên, đột nhiên hỏi Mew: “Anh? 96 là ý gì? Em thấy qua màn hình.”
Mew mỉm cười: “Ngược đầu với 9 là gì?”
“À ~~” Krist đã hiểu, “Ngược đầu với 9 là 6, ý là —- Quay về chỗ cũ.”
____________________
Âm mưu động trời
9 giờ 12 phút tối, trụ sở cục cảnh sát, phòng Pháp y sát vách S.C.I..
Một mình Type đứng giải phẫu, anh đang giải phẫu mấy cỗ rương thi lấy được từ góc phòng làm việc của Tanaka.
Giờ anh đang cẩn thận bóc tầng chất cứng dùng để cố định bề ngoài xác chết.
Vừa bóc, Type vừa phân tích thành phần lớp bọc ngoài này — Chất rắn, lại rất mỏng, trong suốt như thủy tinh, sáng và bóng… Rốt cục là cái gì nhỉ?
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Type cúi đầu lên tiếng.
Người vào là Tưởng Bình, cậu nhìn thi thể trong tay Type, nuốt nước bọt:
“Type, tôi tan ca đây, anh không về à?”
Type lắc đầu: “Ừm… Tôi làm xong cái này đã.”
“Ừm…” Tưởng Bình xoay người muốn chạy, lại quay đầu lại, “Bọn Vương Triều cũng đi, các sếp đại khái nửa đêm mới về, anh một mình ở đây không sao chứ?”
Type nghe vậy thì bật cười, hỏi Tưởng Bình: “Có thể có chuyện gì hả?!”
“Chậc…” Tưởng Bình lại liếc cái xác.
Type lắc đầu, khoát khoát tay với cậu, “Nó không sống lại đâu, đi nhanh đi.”
Tưởng Bình hơi hơi ngượng ngùng, nói bye bye xong thì đi ra, tới cửa thang máy, nghĩ một chút, cuối cùng quay lại văn phòng gọi một cú điện thoại, nói ngắn gọn mấy câu, dập máy xuống, lúc này mới rời đi.
Type tiếp tục giải phẫu rương thi, càng làm càng thấy kỳ quái. Anh cau mày, cởi găng tay, lấy tài liệu giải phẫu rương thi Tusti, so số liệu một chút, thoáng chốc kinh ngạc phải mở to hai mắt, ý thức được mình đã phát hiện ra cái gì, không khỏi ớn lạnh cả người.
Đúng lúc đó, Type đột nhiên cảm thấy có người phía sau, đang muốn quay lại, đã bị ôm lấy eo.
“A ~” Quỷ kiến sầu cũng có lúc bị hù, Type bây giờ còn đang chìm đắm trong phát hiện vừa rồi, đột nhiên bị người ôm lấy, kinh hoảng la một tiếng.
Chợt nghe bên tai tiếng cười khẽ quen thuộc, sau đó vành tai và cổ truyền tới cảm giác ướt át ấm nóng.
Thở phào nhẹ nhõm, Type quay đầu lại trừng tên kia: “Cậu đã từng nghe người bị người hù chết — Ư ~~”
Vừa quay đầu đã bị tên đó bắt lấy, cằm bị nâng lên, môi dán môi, ôn nhu và quân phiệt, một nụ hôn bị đoạt lấy.
Phải mãi một lúc lâu sau, Type mới chầm chậm được buông ra, thở dốc.
Như cười như không, hỏi: “Anh mà cũng có lúc sợ a, thực đáng yêu. ”
Liếc mắt nhìn kẻ đột ngột xuất hiện là Tharn, Type tránh né cánh tay anh, hỏi lại: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tưởng Bình gọi điện cho tôi.” Tharn nhẹ nhàng đáp.
“Cậu ta gọi cho cậu làm gì?!” Type khó hiểu.
“Tôi nhờ cậu ta, chỉ cần lúc văn phòng có mỗi mình anh thì gọi cho tôi.” Tharn nhướn nhướn mi, “Tôi tới giúp anh…”
“Tôi đang làm việc!” Type chặn bàn tay đang dính lấy mình của Tharn, “Vẽ chuyện!!”
Tharn đột nhiên kéo Type vào lòng, một tay đóng cửa lại, một tay ra hiệu đừng lên tiếng với anh.
Type có chút không hiểu, nhưng vẫn nhìn ra vẻ nghiêm túc trên mặt Tharn… Chuyện gì vậy??
“A…” Tharn đột nhiên cười khẽ, “Xem ra, giờ thực sự phải cảm ơn Tưởng Bình rồi.”
Lúc này, Type cũng nghe thấy động tĩnh rất khẽ bên ngoài, hình như có kẻ đang rón rén tới gần, nhưng không chỉ một người… Có chút căng thẳng kéo kéo tay áo Tharn.
Thấy hành động bản năng của Type, khóe miệng Tharn chịu không đặng mà nhếch lên, cúi đầu nói: “Thế này là được rồi.”
Type không rõ ý Tharn là gì, mở to mắt nhìn anh.
Tharn lại cúi đầu xuống, hôn một cái, cười: “Sau này sợ gì, hoặc không vui, đều tựa trong lòng tôi thế này nhé.”
Mặt Type lập tức chuyển hồng, đang muốn buông tay,Tharn lại ôm chặt lấy eo anh, hỏi: “Có súng không?”
Đuổi hơi chậm theo lối suy nghĩ của Tharn, Type lắc đầu. Tharn cau mày, “Mew sao không cho anh súng?!”
“Tôi là văn chức!” Type nghiến răng trừng người, “Tôi mà có súng thì sẽ bắn cậu đầu tiên!!”
Tharn thò tay cầm lấy một con dao giải phẫu nhỏ bé xinh xắn, cười: “Anh làm sao mà nỡ lòng?!”
Nếu không phải nghe thấy tiếng động ngoài cửa càng lúc càng tới gần, Type thật muốn lấy dao đâm cho tên vô lại vô tâm vô phế đang cười toe toét này một phát
~~Tharn bảo Type trốn vào góc phòng, mình thì cầm dao, đi về phía cửa, Type đột nhiên nhẹ giọng: “Cẩn thận chút…”
Sửng sốt, Tharn sau khi phục hồi tinh thần, cười có phần tiếc nuối, “Mấy tên kia đích thực không có mắt, chọn chẳng đúng thời điểm… Không phải chứ, làm ở phòng giải phẫu nhất định rất kích thích…”
Type điên tiết, lòng thầm nói, có chết cũng quên đi! Lúc này còn nghĩ viển nghĩ vông!
Tharn cởi cúc áo khoác, tay phải cầm dao, phong thái thong dong đi tới cửa, nghiêng người…
Type nhìn Tharn, kinh ngạc phát hiện động tác dùng dao của tên đó sao thuần thục như thế, khóe miệng còn mang theo ý cười, ánh mắt… Nên hình dung thế nào đây ~~ Hưng phấn hay phải nói chính xác hơn — Lãnh khốc khát máu…
Cảnh cửa thoáng chuyển động, Tharn chậm rãi giơ tay phải lên, năm ngón linh hoạt xoay dao một vòng. Cùng lúc đó, cửa chậm rãi bị đẩy ra, một kẻ cầm súng, thò nửa người vào dò xét. Tharn nhấc chân, đạp mạnh cánh cửa sắt phòng giải phẫu, kẻ đó kêu lên đau đớn, bị cửa kẹp.
Type chau mày, kiến thức chuyên môn nói cho anh, kẻ kia đã gẫy ít nhất ba cái xương sườn…
Tharn nhếch mép, giơ tay hạ dao giải phẫu, tặng hắn một nhát chém dưới xương quai xanh…
“Ô…” Kẻ đó trợn mắt, đau đớn vô cùng khiến hắn muốn la lên cũng không phát nổi ra tiếng.
Tharn đưa tay đoạt súng của hắn, nói với Type: “Đừng ra vội.” Sau đó, một cước đạp hắn ra ngoài, trở tay đóng cửa phòng pháp y…
Type chợt nghe tiếng súng vang lên liên tiếp từ ngoài cửa… Tiếng súng làm người ta phải kinh sợ, nhưng trong lòng anh lại thấy bình tĩnh vô cùng ~~ Rất kỳ diệu, không chút lo lắng rằng Tharn sẽ bị thương. Ngược lại, bản thân phát hiện, động tác hung ác quyết liệt gần như tàn nhẫn của Tharn thật hấp dẫn… Cứ như là bản năng, đi tới cảnh cửa, kéo cửa ra — Muốn nhìn!
Mở cửa, chỉ thấy trên đất có mấy người nằm la liệt, vết thương đều ở dưới xương quai xanh, vị trí lệch tim — Ý thức thanh tỉnh, đau đớn, nhưng mất hết năng lực phản kháng.
Tharn lúc này chạy tới cửa ban công S.C.I., còn một kẻ căng thẳng cầm súng, lui về phía cửa thang máy, hắn nhìn vào ánh mắt Tharn, giống như đang nhìn một con quỷ.
Đúng lúc đó, thang máy đột nhiên “đinh” một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Type cả kinh, lúc này ai về vậy?!
Tay súng kia phản ứng cũng không chậm, hắn nhanh chóng chĩa súng, nhằm ngay vào cánh cửa thang máy mở ra, nhưng sau khi nhìn rõ bên trong, sợ đến tái mặt.
Tiếng dã thú gầm lên, từ trong thang máy, một bóng trắng to lớn vọt mạnh ra, một phen nhào vào tay súng, đối mặt với hắn mà rít gào một tiếng…
Kẻ đó vẫn trợn mắt, duy trì biểu cảm sợ hãi, mất ý thức, súng trong tay buông rơi.
Tharn giương mắt nhìn con sư tử trắng hung dữ đột nhiên lao tới kia, nhướn nhướn mày, huýt sáo một cái.
Lao ra từ thang máy chính là Lisbon, nó chú ý tới bên cạnh có người, chuyển đầu nhìn Tharn.
Tharn mỉm cười, giơ súng lên nhằm vào nó…
Lisbon cảnh giác nhìn Tharn, hơi lùi lại phía sau vài bước, tựa hồ có chút do dự.
Chợt nghe có tiếng cười từ thang máy: “Lisbon, thấy quỷ phải không, bị dọa sợ rồi hả?!”
Type vội vàng chạy ra, kéo Tharn, nói: “Đừng bắn nó, người nhà mình.”
Lisbon bình thường hay được Singto dẫn tới S.C.I., đã quen hết mọi người, nhưng chưa từng gặp Tharn. Thấy Type và anh có vẻ thân thiết, bỏ qua cảnh giác, ngoan ngoãn ngồi sang một bên liếm lông.
Trong thang máy, Singto xoa hai tay vào nhau, đi ra: “Đây là sao?” Vừa nói, vừa quan sát Tharn.
“Sao cậu lại tới đây?” Type tò mò hỏi Singto.
“Tôi muốn tới đón Tiểu Krist tan ca.” Singto nhún nhún vai, “Sau đó từ trong thang máy đã nghe thấy tiếng súng.”
Lúc này, lại có tiếng bước chân tán loạn từ thang máy vang ra, cửa mở một cái, Taytawan sắc mặt tối sầm đi tới, nhìn mọi người liếc nhau, lại nhìn đám người trên mặt đất —– Lần thứ hai trong cảnh cục xảy ra vụ bắn súng~~.
Đang theo dõi trong ô tô, điện thoại Mew chợt vang lên, tiếp máy, sửng sốt mãi không nên lời…
Krist thấy Mew cau mày cụp máy, khẽ gõ gõ cằm, tựa hồ có chút dở khóc dở cười.
“Chuyện gì xảy ra ạ?”
Mew không đáp, nhanh chóng gọi cho Gulf.
…
Gulf tiếp máy xong, đứng dậy khỏi sofa, nói với Thương Lạc: “Cảnh cục có chuyện, tôi phải về, hôm nay thực cảm ơn anh.”
Thương Lạc cũng vội vã đứng lên, “Việc gấp? Chuyện gì xảy ra ở cảnh cục vậy?”
Gulf cười nhạt, nói với Thương Lạc: “Anh Thương tốt nhất nên bố trí thêm nhiều nhân viên bảo vệ đi.”
“Hử… Tôi không hiểu lắm.” Thương Lạc vẻ mặt khó hiểu.
“Gần đây có rất nhiều người muốn rương thi, còn tới cảnh cục để trộm.” Gulf mỉm cười, “May mà toàn bộ đều bị bắt sống.”
Trong khi nói, Gulf quan sát vẻ mặt Thương Lạc.
Vẻ mặt Thương Lạc cứng đờ lại, nhưng nhanh chóng, hắn đã trở lại bình thường, đưa tay dẫn Gulf ra ngoài.
Từ chối đề nghị đưa mình đến cảnh cục, Gulf tạm biệt Thương Lạc, một mình ra khỏi khu biệt thự.
Xe của Mew đã đợi ở cổng tiểu khu, Krist đã chuyển sang xe của Mã Hán, về cảnh cục trước.
Gulf ngồi xuống ghế phó lái,Mew vắn tắt kể lại vụ bắt Khưu Vũ.
“Những tên tới cảnh cục, có lẽ liên quan đến Thương Lạc.” Gulf tháo các máy móc trên cà vạt.
“Đúng rồi.”Mew có phần ngờ vực, hỏi Gulf , “Vừa rồi tôi chỉ bảo cậu là có người mang súng xông vào S.C.I., sao cậu biết là tới trộm rương thi?”
Gulf mỉm cười: “Hôm này thực sự kiếm lời, không những bắt được Khưu Vũ, tôi còn phát hiện ra một bí mật lớn.”
Mew nhướn mi: “Cậu là đồ tặc miêu, lại phát hiện ra gì hả?!”
Gulf thò tay vào túi áo, lấy ra một khối màu đỏ tím, dùng giấy ăn bọc lại, “Trở về phải đưa cái này cho Type, nhất định sẽ cho chúng ta đáp án.”
Mew nhìn chằm chằm khối vật chất kia hồi lâu, cuối cùng, dè dặt hỏi: “Thứ này sao thấy quen mắt nhỉ?”
“Là từ cái xác ướp kia a.” Gulf nói như không hề gì, “Một tí da…”
“Đồ mèo điên!” Mew vẻ mặt kinh tởm gào lên: “Cậu về khử trùng toàn thân cho tôi, cái thứ này mà cũng cho vào túi áo, cái áo này vứt! Không, đốt!”
Gulf liếc anh một cái, hi hi cười, đột nhiên thò tay nắm lấy một bên tay áo khoác trắng…
“Mèo chết, đồ độc ác!” Mew kinh hãi nhìn tay áo mình.
“Hừ, có phúc cùng hưởng!” Gulf chà chà vài cái lên tay áo tên kia, muốn in một cái móng đen lên đó.
“Mèo bẩn!”
“Chuột khiết phích!”
……
Trở lại S.C.I., Mew vừa vào cửa đã thấy Taytawan trưng ra cái mặt đen xì…
“Hai cậu tốt nhất cho tôi vài tin tốt…” Taytawan ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm hai người, “Bằng không tôi cho cả đám đi cọ WC ~~”
Mew bất giác run một cái, vội vàng liếc Gulf —- “Mèo, nhìn em đấy.”
Gulf mỉm cười, “Cục trưởng Tay, giờ chúng cháu không chỉ phá được án nhỏ, chú chuẩn bị lời khen đi ~~”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, mở to mắt nhìn Gulf.
Đem phần da được gói trong tờ giấy ăn cho Type, Gulf nói: “Đây là lấy từ xác ướp được cất trong nhà Thương Lạc.”
Type nhận lấy thứ đó, nhìn, vội vàng lôi hai bản báo cáo ra, “Giống với phát hiện của tôi! Lần này thực kinh thế hãi tục.”
“Hai người nói bí hiểm gì thế?!” Tay nhíu mày nhìn cả hai.
Type mở báo cáo, nói: “Rương thi mấy trăm năm trước, xác ướp hơn một nghìn năm, thành phần và kỹ thuật chống phân hủy biểu bì, với những rương thi mới tìm được ở nhà Tanaka giống y hệt nhau, đều được làm bằng kỹ thuật hiện đại.”
Mọi người nghe xong đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Ý là, mấy thứ này đều được người hiện đại làm?” Krist kinh ngạc nói, “Tusti kia…”
Gulf cười nhạt: “Thần thoại Tusti, khởi nguồn văn minh Tusti, sách, hội họa, Đồ Đằng của Tusti… Tất cả mọi thứ, đều là một trò bịp bợm…”
Mew không thể tin nổi, lắc đầu: “Tác gia nổi tiếng thế giới, nhiếp ảnh gia, họa sĩ, người sưu tập đồ cổ… cùng nhau sáng tạo ra văn minh Tusti, mà khiến một mảnh gỗ vụn cùng xác chết thành những đồ cổ vô giá?”
“Nhưng chỉ cần người sáng tạo chết… Như vậy, văn minh giả tạo sẽ trở thành văn minh thật.” Gulf tổng kết, “Dùng kỹ thuật nghiên cứu chế tạo, có thể không ngừng sản xuất ra văn vật của thời kì văn minh Tusti — Âm mưu động trời nhất trong lịch sử, có thể mang tới tài phú vô tận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro