Nhà ma + sương mù dày đặc + Nhiếp ảnh gia
Nhà ma
Singto, Krist cùng hai anh em song sinh đứng canh ở cửa trước, Gulf, Mew, Type và Tharn bốn người đi vào trong cùng Ách đại thúc mở cửa từng phòng một. Mew cùng Tharn tìm kiếm rất tỉ mỉ, Gulf cùng Type lại đặc biệt lưu ý đến thần sắc của Ách đại thúc. Ký túc xá có tổng cộng là năm tầng, toàn bộ đều đã xem qua, cuối cùng, mọi người đứng ở ngoài cửa phòng bị cháy năm đó. Đó là một gian ở lầu ba, phòng 311, trong phòng đã kết đầy mạng nhện, còn có bụi, tuy rằng đã qua bảy năm, nhưng trên mặt đất, trên vách tường, trên giường vết cháy xém còn rất rõ ràng, thảm cảnh năm đó như hiện ra mồn một trước mặt. Những nam sinh này có ngoan giỏi đến mức nào, qua trận hỏa này, thoáng cái chỉ còn lại một nắm xương khô..
Mew đứng ở cửa nhìn quanh, sau đó cùng Gulf và Type đi vào, từ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, vừa nãy Dương Dương hẳn là hướng về cửa sổ này vẫy tay, nói cách khác, người kia là ở phòng này..
“Ai?” Ngay lúc này, chợt nghe Tharn đứng ở cửa quát lên một tiếng, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Tharn đã đuổi theo, Gulf cùng Mew cũng nhanh chân đuổi theo...
“Anh hai, thấy gì thế?” Mew hỏi...
Tharn đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm xuống phía dưới vắng vẻ có chút khó hiểu, “Hừm… Anh rõ ràng vừa thấy một người mặc áo sơ mi trắng quần trắng chạy qua…”..
Gulf cùng Mew nhìn nhau, Type túm lấy Tharn, “Cậu không nhìn lầm chứ?”.
Tharn lắc đầu, “Sao có khả năng, tôi vừa liếc mắt một cái, người tóc ngắn, áo sơ mi trắng quần trắng đó… chợt lóe lên rồi không thấy tăm hơi.”..
Đúng lúc đó, Gulf thấy Ách đại thúc đưa điện thoại ình. Gulf nhận lấy, thì thấy trên màn hình có một dòng chữ: đó là Mạt Mạt, hắn chỉ là không nỡ rời đi mà thôi… Hắn không hại ai đâu...
Gulf cùng Mew nhìn nhau, Gulf đánh chữ —— Mạt Mạt là chỉ Hác Mạt sao?.
Ách đại thúc nhìn xong, gật đầu, không tiếng động thở dài
“Ông trước đây làm nghề gì?” Gulf đánh chữ hỏi Ách đại thúc, “Vì sao đối với chuyện ở đây rất quen thuộc, ông có quen Hác Mạt sao?”
Ách đại thúc gật đầu —— tôi trước đây là bảo vệ của ký túc xá này, Mạt Mạt là một đứa trẻ ngoan, hắn không sợ tôi cũng không trêu cợt tôi, bình thường còn mua đồ ăn giúp tôi nữa...
“Những nam sinh khác thì sao?” Mew hỏi...
Ách đại thúc nhìn nhìn rồi trầm mặc một lúc lâu, đánh chữ —— Mạt Mạt quá ngốc, hắn nếu như muốn giết bốn thằng khốn nạn kia, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi có thể ra tay giùm, dù sao cái mạng này của tôi cũng không đáng giá, hắn không nên lãng phí chính sinh mệnh của mình..
Gulf cùng Mew nhìn đoạn tâm sự kia xong có chút giật mình, mấy người tra xét bên trong ký túc xá một lúc, xác định trên lầu cũng không có ai mới đi xuống dưới lầu, Singto, Krist cùng hai anh em song sinh vẫn cố thủ tại chân cầu thang bộ..
“Có người đi ra không?” Mew hỏi..
Krist cùng Singto đều lắc đầu...
Mọi người đầy một bụng hồ nghi...
“Thấy thế nào?” Gulf hỏi Mew...
Mew nở nụ cười, “Tôi không tin trên đời này có quỷ.”.
Type cũng gật đầu, “Có quỷ cũng không có ban ngày ban mặt chạy loạn thế.”.
Gulf vỗ vỗ Ách đại thúc, ý bảo ông ấy đưa mọi người đến phòng của mình, Ách đại thúc gật đầu, đưa mọi người đến phòng trực cổng mà ông ấy vẫn ở..
Gian phòng rất nhỏ, nếu tất cả mọi người cùng vào, thì chỉ có thể chen chúc nhau mà đứng, Tharn có chút khó thở nên chỉ đứng ngoài cửa; Singto lôi kéo Krist đi tham quan tòa nhà, Krist bất đắc dĩ bị hắn lôi lên lầu, hai anh em sinh đôi cũng hăng hái bừng bừng đi thăm thú xung quanh. Trong phòng chỉ còn lại Ách đại thúc, Gulf, Mew, còn có Type. Mew đứng dựa ngoài cửa hút thuốc..
“Bốn nam sinh kia rất hư sao?” Mew đánh chữ hỏi Ách đại thúc..
Ách đại thúc gật đầu, trả lời Mew —— bọn chúng là đồ bại hoại, cũng không biết vì sao chúng lại tập trung một chỗ, trước đây mỗi khoa có vài tên hư hỏng như thế là chuyện bình thường, thế nhưng bốn người gom lại ở cùng một phòng thì là lần đầu tiên..
“Nghe nói bọn chúng thay phiên nhau cưỡng hiếp bạn gái Hác Mạt?” Mew tiếp tục hỏi..
Ách đại thúc trầm mặc một lát, gật đầu —— chính vì chuyện này, Mạt Mạt đã phát điên, mới giết chết bọn họ.
“Còn có một nam sinh trong phòng đúng không?” Type hỏi, “Vì sao cậu ta vừa may không ở lại phòng? Cậu ta người thế nào?”
—— hắn gọi Trương Hoa, là con trai của hiệu trưởng, không ai dám khi dễ hắn, hắn cũng không bao giờ khi dễ người khác, bình thường không thể ở cùng bốn tên điên kia, nên rất ít khi về ký túc xá ở...
Gulf cùng Mew nhìn nhau, đều hiểu rõ, thảo nào Trương Kiến Khải kia không thấy tăm hơi đâu, hóa ra là muốn tránh bị nghi ngờ a.
Ngay lúc này, Type nhẹ nhàng túm lấy Gulf, ý bảo anh nhìn giá sách đặt phía sau giường của ông lão. Gulf vừa nhìn, đã thấy ông lão này quả có chút học vấn, nơi này có không ít sách, hơn nữa có vài quyển đã tả tơi. Chỉ là vừa nhìn tên sách, Gulf hơi nhíu mày: “Othello”, “Hamlet”, “trả thù gia đình”, “Bá tước Monte Cristo “,” Đồi gió hú “……..
Gulf sờ sờ cằm, liếc nhìn Ách đại thúc, chỉ thấy Ách đại thúc cũng cau mày dè dặt nhìn anh, hai mắt giao nhau, Ách đại thúc lập tức cúi đầu, tiếp tục trả lời câu hỏi của Mew..
Tharn đứng ở cửa, đột nhiên thấy ở đầu hành lang phía xa xa, có một bóng người lướt qua..
… Tharn lần này không hô lên nữa, chỉ một mình tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá đi tới đầu hành lang bên kia, chỉ thấy dưới ánh sáng chói chang nơi cửa sổ hình như có một cậu nhóc mặc đồ trắng đang đứng. Do ngược nắng, toàn thân cậu nhóc phát ra một vòng ánh sáng vàng nhạt nhìn không rõ được ngũ quan. Tharn muốn đến gần thêm một chút, chợt nghe thanh âm nhẹ nhàng xa xăm truyền đến, “Đừng bước nữa.”.
Tharn dừng lại, đầy một bụng nghi ngờ nhìn thiếu niên kia..
“Ngươi là học sinh?” Tharn hỏi cậu..
Thiếu niên nọ ngẩng đầu nhìn hắn một hồi mới nói, “Anh không hỏi tôi là người hay quỷ?”.
“A…” Tharn vẫn đứng yên nơi đó, “Trên mặt đất có một cái bóng.”.
Thiếu niên hơi cười cười, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa chân, “Anh không phải cảnh sát sao?”.
Tharn gật đầu “Sao lại giả thần giả quỷ?”.
Thiếu niên trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói, “Tôi có một việc chuyện rất quan trọng muốn làm, nếu như không làm xong, tôi không thể an tâm rời đi.”.
“Đi chỗ nào?” Tharn có chút khó hiểu..
Thiếu niên nhìn mặt đất ngoài cửa sổ một chút rồi nói với Tharn, “Anh có thể thả tôi đi không, sau đó đừng nói với cảnh sát là đã gặp qua tôi?”
Tharn khẽ nhíu mày, lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, thiếu niên khẽ liếc Tharn..
Tharn gật đầu..
Thiếu niên đó cười cười với anh, nói câu “Cảm tạ ” rồi leo tường ra ngoài ….
Tharn khe khẽ thở dài, lắc đầu, lúc này, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Nha~!”
Tharn xoay mặt, thấy Krist cùng Singto đứng ở cầu thang, Krist hoảng sợ kêu lên..
“Gì thế?” Tharn nhìn cậu..
“Đại ca sao tự nhiên đứng ở chỗ này, làm em sợ muốn chết.” Krist vỗ ngực nói..
Tharn dập tắt điếu thuốc, hỏi Krist, “Án tử này thế nào?”.
“Ừm…” Krist sờ sờ đầu, “Rất phức tạp a, án tử năm đó có liên quan đến án tử hiện tại, lại không có đầu mối.”
Tharn gật đầu, xoay người quay về..
“Đại ca làm sao vậy?” Krist khó hiểu giương mắt nhìn Singto, chỉ thấy hắn vuốt cằm, vẻ mặt tính toán nhìn theo bóng lưng Tharn..
“Ừm… rất thú vị.” Singto mỉm cười ôm vai Krist đi về, Krist đưa tay hất hắn ra, nhỏ giọng cảnh cáo, “Ở bên ngoài không được ôm ôm ấp ấp.”..
….
“Bốn nam sinh kia là Vương Lượng, Hứa Phong, Lưu Minh, Trần Tử Nam.” Type lật lật tư liệu, “Theo học bạ thì không qua được môn nào, lời phê của giảng viên cũng rất nghiêm khắc.”.
“Sinh viên hư hỏng thế này, bình thường cũng không thấy nhiều lắm a.” Gulf cũng nhìn tư liệu một chút, rồi đánh chữ hỏi Ách đại thúc —— bọn họ bình thường có hay khi dễ bạn học?..
Ách đại thúc nhếch miệng cười nhạt, đánh chữ —— làm đủ chuyện xấu..
“Nhà trường sao không đuổi học bọn họ?” Mew hỏi..
Câu trả lời rằng —— không biết..
“Không biết?” Mew cùng Gulf nhìn nhau, hỏi Ách đại thúc, “Sao lại không biết?”
“Tất cả mọi người đều nghĩ bọn chúng chắn chắn sẽ bị đuổi.” Ách đại thúc đánh chữ, “Nhưng không biết vì sao, bọn chúng vẫn được ở lại ngông nghênh làm trò xằng bậy, đừng nói là sinh viên, ngay cả giảng viên bọn họ cũng không tha!”.
Mew cùng Gulf đều nhạy bén nhận ra, bên trong chắc chắn có đầu mối không bình thường..
“Nữ sinh tên Diệp Linh, ông có ấn tượng gì không?” Gulf đổi chủ đề..
Ách đại thúc lắc đầu —— nữ sinh ở phía bên trong, không phải cái gì tôi cũng biết rõ, tôi chỉ phụ trách ký túc xá nam.
Gulf cùng Mew liền nhìn nhau, Ách đại thúc khi nhắc đến Diệp Linh, không hề phẫn nộ cũng không quá đồng tình, chỉ là một loại ngữ điệu nhàn nhạt, như là thờ ơ, hoàn toàn không giống với thái độ khi nhắc đến Hác Mạt..
“Án tử năm đó, ông có thấy cái gì khả nghi không?” Gulf hỏi tiếp..
Ách đại thúc trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khép mở đôi môi nói gì đó với Gulf cùng Mew. Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng Gulf cùng Mew có thể tinh tường nhận ra, đó là hai chữ, “Hiệu trưởng”.
Gulf gật đầu —— Ách đại thúc, hỏi ông một vấn đề cuối cùng..
Ách đại thúc gật đầu chờ đợi..
Gulf bấm bấm bàn phím —— tên của ông chính xác là gì?.
Ách đại thúc sửng sốt, một lúc lâu mới đánh chữ trả lời —— tôi là nhân viên trong trường, có nghi ngờ gì, có thể đến phòng nhân sự điều tra.
Gulf gật đầu, đánh hai chữ “Cảm tạ”, rồi cùng Mew đứng dậy cáo từ, Ách đại thúc khách khí tiễn mọi người ra ngoài.
Ra khỏi rừng, đã thấy Lạc Thiên cùng Dương Dương đang ở sân trường nhìn các nam sinh chơi bóng..
Mew liếc mắt đã thấy Dương Phàm, Dương Phàm cũng thấy bọn họ, liền thả bóng xuống chạy tới chào Mew cùng Gulf, “Hai vị cảnh sát.”.
“Phương pháp đó dùng được không?” Mew cười hỏi hắn..
Dương Phàm lập tức cười cười gật đầu, “Thực sự rất tốt, Mew đại ca, thực sự cảm tạ anh!”.
Gulf nheo mắt, nhìn chằm chằm Mew, “Là chuyện gì?”.
Mew chỉ cười mà không nói, hỏi Dương Phàm, “Được rồi, Dương Phàm, hiệu trưởng Trương Kiến Khải, cậu có biết rõ không?”
Dương Phàm sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói, “Trương hiệu trưởng là quản lí bên xã hội … là một người rất ôn hòa, bình thường vẫn cùng chúng tôi đánh bóng, vừa rồi còn ở đây a.”..
“Cái gì?” Gulf cùng Mew nhìn nhau nhíu mày, trong bụng nói, nếu thực sự là đi công tác thì coi như bỏ qua, thế nhưng người còn đang ở đây, lại dám tùy tiện nói dối muốn đuổi cảnh sát đi? Này cũng quá là kiêu ngạo rồi!
“Hắn bình thường ở đâu cậu biết không?” Mew hỏi..
Dương Phàm gật đầu, “Ở tòa dạy học phía nam, ngay sát phòng làm việc của trưởng khoa xã hội nhân văn có một văn phòng cho hiệu trưởng, thầy ấy bình thường ở đều đó.”.
Gulf cùng Mew nhìn nhau, rồi cùng mọi người đi đến tòa dạy học phía nam..
“P'Mew, trước đây đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?” Gulf tàn bạo trừng mắt với Mew..
Type vui vẻ, “Tiểu Gulf, thế nào cậu lại không biết?”.
Gulf mở to hai mắt giật mình nhìn Type, “Anh cũng biết sao?”.
Type nở nụ cười lắc lắc đầu, “Chuyện này lúc đó rất nổi tiếng nha, cậu thực sự không biết?!”
… Gulf hoàn toàn mờ mịt, một lúc lâu mới hỏi, “Vậy vì sao tôi một chút ấn tượng cũng không có? Lẽ nào tôi bị mất trí nhớ?”
Mew bên cạnh nhếc môi cười xấu xa.
Sương mù dày đặc
Đã tới tòa nhà phía nam, Mew thành công tóm được Trương Kiến Khải đang ngồi trong phòng làm việc, sau đó, Mew nói Mã Hán đưa No đến. Đến cửa phòng rồi, Trương Kiến Khải và No nhìn thấy nhau, đều rất xấu hổ..
Mew cũng không nói gì chỉ kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu cười nhìn hai người..
“Mew đội trưởng…” No không chịu nổi áp lực đành xấu hổ cười cười với Mew, “Chúng tôi, cũng không có ý định giấu diếm…”.
“Không có ý định?” Mew không đợi No nói xong, trực tiếp cắt lời bà, “Trương Hoa lúc đó là người trực tiếp có liên quan đến vụ án, Trương Kiến Hải rõ ràng là hiệu trưởng phụ trách bên xã hội, nhưng lại nói với chúng tôi là phụ trách bên kỹ thuật, mục đích là muốn để những vụ án này không dính dáng tới mình. Chuyện này đã làm cản trở đến việc phá án, làm đánh lạc hướng điều tra, hành vi này là trái pháp luật, hai vị đều là hiệu trưởng, không lẽ một chút kiến thức pháp luật như thế cũng không biết?”
No và Trương Kiến Khải mặt đều đỏ tới mang tai, hai người tuổi đã không còn trẻ, mặt khác, làm hiệu trưởng chính là làm công việc chuyên giáo huấn người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị giáo huấn, hơn nữa giáo huấn bọn họ lại là một thanh niên mới hơn hai mươi..
“Kỳ thực No hiệu trưởng cũng là muốn giúp tôi.” Trương Kiến Khải có phần xấu hổ nói với Mew, “Các cậu muốn trách thì trách tôi đi… Là tôi cầu xin cô ấy, cô ấy mới hỗ trợ.”.
Mew lắc đầu nhìn Gulf, Gulf vuốt cằm quan sát Trương Kiến Khải, một lúc lâu mới hỏi, “Trương hiệu trưởng, ông lúc này hẳn là đứng ngồi không yên mới phải, vì sao còn có hăng hái đi đánh bóng cùng sinh viên? Có phải, là bởi vì sân bóng rổ cùng tòa nhà cũ khá gần nhau, nên ông muốn đi xem xét tình hình… Bất quá đi xa như vậy, cũng không thể theo dõi được gì, nói cách khác … Ông căn bản không thèm để ý chúng tôi nói gì, mà chỉ quan tâm đến những thứ khác?”.
Trương Kiến Khải sắc mặt trắng bệch, cười nhẹ với Gulf, “Tôi đã đọc qua sách của cậu … Không nghĩ tới người thật so với sách còn thần thông hơn.”
Gulf nhăn nhăn mi, “Có liên quan đến con trai của ông phải không? Cậu ta làm ông thấy có gì đó không thích hợp sao?”.
Trương Kiến Khải thở dài nói, “Trương Hoa vốn rất ngoan, học tập tốt, tính tình cũng tốt … Lỗi gì cũng chưa từng mắc phải, sống rất có chí hướng. Thế nhưng từ lúc xảy ra chuyện đó, thằng bé như bị kích thích, bản thân trở nên ù lì cam chịu, cả ngày ở nơi loạn thất bát tao, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng chưa lấy được … Thằng bé vốn định làm nghiên cứu sinh, thế nhưng…”.
“Trương Hoa vì sao lại thay đổi như vậy?” Mew hỏi, “Ông đã bao giờ hỏi qua cậu ta về chi tiết vụ án chưa?”
Trương Kiến Khải lắc đầu, “Tôi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng thằng bé không chịu nói..”
“Cậu ta hiện tại thế nào?” Gulf hỏi..
“Tôi nói dối các cậu, cũng là vì vậy.” Trương Kiến Khải bất đắc dĩ lắc đầu, “Trương Hoa cứ như vậy nhiều năm nay, người không ra người quỷ không ra quỷ, bất quá vài ngày gần đây không biết vì sao, thằng bé hình như đã nghĩ thông, liền trở về con người trước đây.”
Mew cùng Gulf nhìn nhau, này quả là mới mẻ nha..
“Tôi cùng bà nhà rất vui sướng, thế nhưng sau khi hỏi Cục trưởng Tay về vụ án, mới biết được các cậu muốn điều tra lại, tôi sợ các cậu nhắc tới án tử đó, sẽ kích thích đến thằng bé, rồi nó lại làm chuyện ngốc nghếch.”
Mew nhìn Gulf, cau mày —— Mèo Nhỏ, ông ta nói rất có bài có bản.
Gulf mỉm cười, nói với Trương Kiến Khải, “Chiếu theo hành vi của con trai ông mà phân tích, chuyển biến của cậu ta trước đây là bởi vì bị kích thích mà sản sinh khúc mắc, hành vi đó chính là để giải cứu chính mình, tình huống của cậu ấy như thế, là rất nghiêm trọng. Mà bây giờ con trai ông đã nghĩ thông, có lẽ đã quên được chuyện năm đó rồi… Hai khả năng này không thể cùng tồn tại. Cho nên lý do chỉ có một, chính là khúc mắc của cậu ấy đã được tháo bỏ.”.
“Trong tâm… có khúc mắc?” Trương Kiến Khải khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt..
Gulf suy nghĩ một chút rồi nói, “Chúng tôi muốn gặp con trai ông.”.
“Ách… chuyện này…” Trương Kiến Khải tựa hồ có chút hơi..
“Không muốn để chuyên gia tâm lý học gặp con trai?” Type ở bên cạnh cười cười nhìn Trương Kiến Khải, “Cho dù con trai ông đã bình thường lại, trong lòng ông không sợ hãi sao? Không muốn cậu ta được chữa trị tận gốc sao?”.
Trương Kiến Khải do dự một chút, sau đó gật đầu, “Được rồi! Tôi sẽ gọi điện thoại cho thằng bé, thằng bé hiện tại đang trong lớp, vì muốn đi nghiên cứu ở nước ngoài nên thời gian tương đối eo hẹp.” Nói xong, bắt đầu gọi điện thoại..
Gọi điện xong, Trương Kiến Khải nói với Mew cùng Gulf, “Tôi cùng Trương Hoa vừa nói chuyện rồi, sau khi thằng bé tan học, tôi sẽ đi đón nó, sau đó… gặp mặt ở đâu?”.
Mew cùng Gulf nhìn nhau một chút rồi nói.”ở cảnh cục.”.
Trương Kiến Khải gật đầu..
“Lại nói đến Ách đại thúc kia.” Gulf ngẩng đầu nhìn Trương Kiến Khải cùng No, “Vì sao để một người đáng sợ như thế làm quản lý ký túc xá?”.
“A… Cậu ấy làm rất tốt.” Trương Kiến Khải cùng No đều nói, “Tuy rằng hình dạng đúng là hơi đáng sợ…”
Gulf lắc đầu, “Đó không thể là lý do để giữ ông ấy lại quản lý một tòa nhà ma quái được… Ông ấy có địa vị gì? Vì sao muốn giữ làm quản lý ký túc xá, còn có … ông ấy có đúng là vừa câm vừa điếc không?”.
No cùng Trương Kiến Khải nhìn nhau, trên khuôn mặt hai người đều hiện ra chút khó xử..
“Có cái gì không thể nói sao?” Mew hỏi, “Chỉ là một nhân viên trong trường mà thôi.”.
“Tên của cậu ấy, là Trần Kiến Tiên.” Trương Kiến Khải thở dài nói “Trước đây là sinh viên của trường này, mười bốn năm trước xảy ra một trận hỏa hoạn, làm cậu ấy biến thành hình dạng như bây giờ… Lúc đó bởi vì trường học còn rất nhỏ, cháy là do bớt xén nguyên vật liệu, cho nên mới hại đến sinh viên. Lúc đó để không làm to chuyện, chúng tôi cho cha mẹ cậu ta một ít tiền, cha mẹ cậu ta đồng ý không đề cập tới nữa, nhưng muốn chúng tôi đảm bảo tương lai cho Trần Kiến Tiên. Chỉ là khuôn mặt của Trần Kiến Tiên thật sự không cách nào làm giảng viên vân vân, hơn nữa cậu ta còn bị câm, cho nên chỉ có thể cho làm quản lý ký túc xá, bất quá tiền lương của cậu ấy chúng tôi đã áp dụng mức đãi ngộ cao nhất.”.
“Ông là nói … Mười bốn năm trước đã từng có hỏa hoạn?” Gulf giật mình.
“Đúng a.” Trương Kiến Khải gật đầu, “Hoàn hảo là không có ai chết, chỉ có cậu ấy gặp nạn.”.
“Không có ai khác thụ thương, chỉ có một mình hắn?!”Gulf cùng Mew liếc mắt, này quả là tà môn.
“Tư liệu về bạn học cùng lớp của hắn ngày đó, có thể cho chúng tôi xem không?” Gulf hỏi..
Trương Kiến Khải gật đầu, rồi đến lục tìm trong ngăn hồ sơ, “Tôi giữ toàn bộ hồ sơ về các khóa sinh viên, còn có ảnh chụp lễ tốt nghiệp vân vân.”.
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra quyển album của mười bốn năm trước, đưa cho Gulf..
Gulf tiếp nhận, tất cả mọi người đều nhìn qua, những tấm ảnh cũng cũ đi nhiều..
“Trần Kiến Tiên…” Gulf cùng Mew tìm tên nam sinh này trên trong sổ, tại trang thứ ba tìm được tên cùng ảnh chụp của Trần Kiến Tiên, tất cả mọi người nhíu mày… Trần Kiến Tiên này lúc còn trẻ nhìn rất có tinh thần, ngũ quan đoan chính, là một thanh niên dễ nhìn, cùng Ách đại thúc người không ra người quỷ không ra quỷ hiện tại hoàn toàn bất đồng..
“A?” Krist ở bên cạnh bỗng kêu lên một tiếng, rồi chỉ vào tấm ảnh ở giữa, thắc mắc với Gulf cùng Mew, “Anh, các anh nhìn người này, có thấy quen mắt không?”.
Mọi người liền nhìn vào cái người Krist chỉ, hắn tuy còn trẻ, nhưng ai cũng nhìn ra được thấp thoáng trong đó là bóng dáng của một người, chính là kẻ bắt cóc suýt chút nữa bị đè chết, Hứa Trung!.
“Hô…” Mọi người quay mặt nhìn nhau, Type cũng nhún nhún vai, “Thật không thể tưởng tượng được!”.
“Đúng là Hứa Trung a!” Gulf tra ra tên ở chỗ ảnh chụp, sau đó, Gulf bỗng lật lật sang mấy trang khác, “Chờ một chút…”
Mọi người xoay mặt lại nhìn, thì thấy Gulf chỉ một tấm ảnh bên trong cùng cái tên, “Ngô Tiễn Lương!”
“Là gã nhảy lầu kia?” Mew nhanh chóng nhận ra… Mọi người đều há to miệng..
“Ách… Làm sao vậy?” Trương Kiến Khải cùng No ngơ ngác nhìn nhau, không thể hiểu nổi vẻ mặt kinh ngạc của mấy người đó.
“Hai nam sinh này với Trần Kiến Tiên là bạn học?” Gulf hỏi..
Trương Kiến Khải tiếp nhận danh sách nhìn một chút, rồi gật đầu, “Không sai, bọn họ là bạn cùng phòng, mã số rất gần nhau, ký túc xá của chúng tôi luôn là sáu người một phòng.”.
“Nếu như nói cho hai người biết, Ngô Tiễn Lương nhảy lầu tự sát, nhưng lại thiếu chút nữa đè chết Hứa Trung, hai người nghĩ sao?” Gulf đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người họ, chỉ thấy Trương Kiến Khải bỗng nhiên run lên một trận, sau đó vẻ mặt trở nên khiếp sợ..
“Nghĩ đến cái gì thế?” Gulf nhìn ông ta, “Ông vừa nghe xong đã có sự nghi ngờ đúng không?”
Trương Kiến Khải nuốt nước bọt, một lúc lâu mới nói, “Kỳ thực… Năm đó cũng có người nói, Trần Kiến Tiên vẫn luôn bị xa lánh, còn bị bạn cùng phòng khi dễ, lúc hỏa hoạn cậu ấy không thoát được, là bởi vì đúng lúc bạn cùng phòng muốn chỉnh cậu ta, nên đem cậu ta nhốt nào WC, định nấu cơm xong sẽ thả ra.”.
Gulf cùng Mew nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới những quyển sách ở đầu giường Ách đại thúc:: “Othello”, “Hamlet”, “trả thù gia đình”, “Bá tước Monte Cristo “,” Đồi gió hú “……..
Type nhún nhún vai nói, “Chết chưa hết tội sao… Cậu đoán xem Hứa Trung khi ngẩng mặt lên thấy Ngô Tiễn Lương đang rớt xuống đầu hắn thì sẽ nghĩ gì?”.
“Ngô Tiễn Lương kia trước khi chạm đất đã hét to, dựa vào hành vi này của y chứng tỏ trước khi nhảy lầu đã bị ai đó đầu độc.” Gulf nói, “Sau đó khi còn cách mặt đất rất gần, thấy được Hứa Trung, lúc đó có lẽ đã nghĩ về hắn rất nhiều, thế nhưng hối hận đã không kịp nữa, bởi vì y chết chắc rồi.”.
“Mã số gần nhau thì sẽ ở chung phòng sao?” Mew xem lại sổ ghi chép của ký túc xá, rồi hỏi Trương Kiến Khải, “Ba người nữa là ai?”..
“Ách… Tôi tra một chút.” Trương Kiến Khải luống cuống tay chân lật quyển sổ, “Thấy rồi, ở chỗ này, Chương Hàn, Vương Hữu Nghị, Lưu Phương.”.
“Có địa chỉ liên hệ hiện tại không?” Gulf hỏi, “Nghề nghiệp nữa?”.
“Cái này … Đã lâu lắm rồi… Chúng tôi chỉ chứng giấy tờ, sau đó…” Trương Kiến Khải nói còn chưa nói xong Mã Hán đã gọi điện về SCI, đem thông tin nói cho Tương Bình để anh tra tình hình của mấy người này..
Không lâu sau, Tương Bình đã tra ra tin tức, Chương Hàn tốt nghiệp xong ra làm giảng viên, Vương Hữu Nghị làm việc tại môt đơn vị hành chính một thời gian rồi chuyển qua buôn bán, Lưu Phương trở thành một nhiếp ảnh gia. Mà khiến ọi người hãi hùng hơn, chính là Chương Hàn cùng Vương Hữu Nghị đều đã chết, một người chết do tai nạn xe cộ, một người là tự sát… Chỉ còn mỗi Lưu Phương còn sống, đang làm việc tại một Studio ở thành phố S.
“Đi!” Mew nghe điện thoại xong, để Mã Hán cùng Type ở lại tiếp tục hỏi về vụ án năm đó, chính mình cùng Gulf, Krist, Lạc Thiên, chạy tới Studio nơi Lưu Phương làm việc..
Nhiếp ảnh gia
Mew cùng Gulf, Krist, Lạc Thiên dựa theo địa chỉ Tương Bình cung cấp đi đến một studio ở trung tâm thành phố S. Rồi hỏi một cô gái đang đứng trước sân, “Lưu Phương có ở đây không?”.
Cô gái nói, “Anh ấy hôm nay nghỉ ngơi.”.
“Cô có địa chỉ nhà hắn không?” Mew hỏi..
“A… Có.” Cô gái đi tìm một chút, rồi đưa địa chỉ của Lưu Phương cho Mew, mọi người nhanh chóng chạy đến.
Lưu Phương ở trong một tòa nhà cao tầng, địa chỉ trên tờ giấy là ở tầng thứ mười một..
Bốn người vừa xuống xe liền chạy lên lầu, đến nhà của Lưu Phương, căn nhà số 1102, Mew đứng ấn chuông nhưng ấn đến mức nào cũng không có ai ra mở.
Mew cùng Gulf nhìn nhau, Triển Chiêu sờ sờ mũi, “Có mùi cháy.”
Mọi người đều trợn mắt, “Tôi đi tìm quản lý lấy chìa khóa.” Lạc Thiên xoay người lao xuống, Mew cùng Gulf cố sức gõ cửa….
“Quá chậm.” Gulf nói..
Mew móc súng ra, quay lại đang định bắn một phát thì “lách cách” một tiếng, cửa mở ra. Một người đang đứng ngáp mơ mơ màng màng hỏi, “Ai a?”
Mọi người đứng ngốc bên ngoài, ra mở cửa là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, có lẽ hơn một chút, chỉ là hắn nhuộm tóc vàng, mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần bó, cơ thể lại rất gầy, bởi vậy thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi..
Người nọ dụi dụi mắt, rồi ngẩng đầu nhìn thì thấy ở bên ngoài, Gulf vẫn đang trong tư thế gõ cửa còn Mew thì đang lăm lăm tay súng..
Người nọ trên dưới quan sát Mew cùng Gulf một chút, sờ sờ cằm, “Oa ~~ tôi thích.”.
Gulf cùng Mew nhìn nhau, cùng hỏi, “Anh là ai?”.
Người nọ cười cười, nhún nhún vai, “Là các cậu đến gõ cửa nhà tôi, câu này phải là tôi hỏi mới phải chứ nhỉ?”.
“Nhà anh?” Krist hỏi, “Anh là Lưu Phương?”
Người nọ nhún nhún vai, “Là bậc thầy nhiếp ảnh Lưu Phương.”.
Lúc này, Lạc Thiên cũng túm được người quản lý vội vã chạy lên, bởi vì chờ hụt thang máy nên Lạc Thiên trực tiếp lôi viên quản lý chạy lên bằng thang bộ, quản lý này cũng không còn trẻ, bị Lạc Thiên kéo xềnh xệch đến đây, đang thở hồng hộc tưởng chừng như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Đến trước cửa, Lạc Thiên nhìn thấy tình hình trước mắt cũng ngây ngẩn cả người, quản lý nọ tay cầm chìa khóc miệng thở dốc, “Hộc… hộc… Đã nói… Đã nói là Lưu tiên sinh ở trong phòng mà.”.
“Ông xác định người này là Lưu Phương?” Mew hỏi, câu hỏi này làm Lưu Phương nọ rất không hài lòng, mắt hướng lên trời tỏ vẻ giận dỗi, người quản lý gật đầu sau đó hỏi lại, “Sao thế?”.
Lạc Thiên thấy viên quản lý hỏi mình liền lúng túng không biết trả lời làm sao, thì được Gulf đỡ lời, “À, chúng tôi ở phòng kiểm định, đến đây để kiểm tra năng lực phản ứng nhanh của nhân viên đối với các tình huống đặc thù phát sinh… Uhm, ông đã đạt tiêu chuẩn, có thể đi rồi, chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên”
“A?” Viên quản lý sờ sờ đầu, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu quay đi..
“Phòng kiểm định từ lúc nào lại có nhân viên đẹp trai như vậy? ” Lưu Phương cười ha hả, “Lại còn mang theo súng? Là thật sao?”
Mew thu hồi súng, móc ra thẻ cảnh sát đưa cho hắn nhìn..
Lưu Phương nhìn qua cái tên trên thẻ cảnh sát liền xuýt xoa, “Tôi đã nghe hai người bạn kể chuyện về các cậu, không ngờ ngoài đời so với truyền thuyết còn thú vị hơn.”.
Gulf cùng Mew nghi hoặc nhìn nhau, thì nghe Lưu Phương cười nói, “Là hai vị mỹ nữ, đều là đại minh tinh, nói là có bạn trai trong SCI.”.
Mọi người trong lòng liền hiểu rõ, hẳn là Tề Nhạc cùng Trần Giai Di đi..
“Có thể vào trong nói chuyện không?” Mew hỏi Lưu Phương..
“Đương nhiên.” Lưu Phương mời mọi người vào nhà, trong phòng rất sạch sẽ, cũng rất mô đen, có thể thấy thu nhập của Lưu Phương không hề thấp. Lúc đầu, Gulf cùng Mew nghĩ hắn chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường thôi, nhưng xem ra hắn cũng khá được người trong giới coi trọng đi..
“Tôi ngửi thấy có mùi cháy” Gulf nhìn quanh..
“Chắc là bà cụ bên cạnh đang nấu cơm a.” Lưu Phương nhún nhún vai xoay người đến bên tủ lạnh, “Muốn uống gì không? Tôi chỉ có rượu.”.
“Không cần đâu.” Mew nói, “Chúng tôi chỉ muốn làm rõ vài vấn đề.”.
“Được rồi.” Lưu Phương lấy cho chính mình một lon bia lạnh rồi đi tới sô pha, ý nói Gulf cùng Mew cũng ngồi xuống đi.
Gulf vừa ngồi xuống, liền cảm thấy dưới mông có gì đó mềm mềm ấm ấm, sau đó nghe thấy một tiếng kêu thanh thoát, “Meo meo…”.
Gulf quay đầu lại, thì thấy ngay phía sau mình, bên trên ghế sô pha, có một con mèo Garfield trắng đang nằm.
Móng vuốt của mèo nọ vừa bị Gulf ngồi lên, đang bất mãn nằm trên ghế liếc nhìn Gulf, thuận tiện liếm liếm đôi móng vuốt.
Gulf nheo mắt… nhóc mèo này hảo khả ái nha, không biết là đực hay cái, bất quá trên tai có cột một chiếc nơ hồng, hẳn là một nàng mèo nhỏ rồi… Có thể mang về làm bạn với Hazard nha..
“Lilya a, đến đây, để chỗ cho khách ngồi nào.” Lưu Phương vẫy vẫy tay gọi, mèo nọ nghe xong nhẹ nhàng “Meo meo” một tiếng, liếc liếc Gulf rồi không cam lòng đứng dậy chậm chạp lết tới chỗ bên cạnh Lưu Phương, nhẹ nhàng nhún người phốc cái đã yên vị trên đùi Lưu Phương, sau đó ưu nhã nằm xuống bắt đầu liếm liếm lông..
Lưu Phương đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông nàng mèo, cười nói, “Nhóc này không thích ai đẹp như nó nha.”.
Gulf ngồi xuống sô pha, hứng thú hỏi, “Là cái sao? Đã triệt sản chưa? Nhà tôi có một chú mèo Myanmar nha.”.
Lưu Phương sửng sốt, rồi lập tức tựu nở nụ cười gật đầu, “Lilya a, nhóc muốn đi hẹn hò không?”
Lilya kiêu ngạo xoay người lại quay mông vào Gulf, lắc lắc đuôi.
Gulf nheo mắt —— quả nhiên mèo Garfield con nào cũng rất kiêu ngạo!.
“Vào chuyện chính a.” Mew đem lực chú ý của Gulf từ trên nàng mèo kia kéo về, hướng Lưu Phương hỏi, “Anh là cựu sinh viên của trường đại học sư phạm phải không?”.
Lưu Phương nhún nhún vai, “Chính xác mà nói thì tôi cũng chưa tốt nghiệp, hồi đó phân nửa số buổi học tôi đều trốn đi chụp ảnh, sau đó vừa đi làm vừa đi du lịch khắp nơi để chụp ảnh… Cuối cùng thì thành như bây giờ.”.
“Anh ra trường lúc nào?” Mew hỏi..
Lưu Phương đưa tay gãi gãi lỗ tai Lilya, mèo nọ vô cùng thoải mái mà rên nhẹ, “Mười bốn năm trước.”
“Anh nhớ rất kỹ?” Mew lại hỏi..
“Năm đó tôi mới mười chín… Một năm nữa là hai mươi tuổi, sao có thể quên được.” Lưu Phương thản nhiên nói.
“Vậy cái tên Trần Kiến Tiên, anh có ấn tượng gì không?” Mew vừa hỏi xong, thấy Lưu Phương hơi hơi nhíu mày, sau ngẩng đầu nhìn Gulf cùng Mew, “Xảy ra chuyện gì?”.
“Anh ta là bạn cùng phòng của anh, trận hỏa hoạn mười bốn năm trước anh còn nhớ không?” Gulf hỏi.
“Tôi chết cũng sẽ không quên.” Lưu Phương tùy tiện nói, “Nói đi, đến tột cùng là có chuyện gì.”
“Hứa Trung cùng Ngô Tiễn Lương là bạn chung phòng của hai người lúc đó đúng không?” Mew hỏi, “Còn có Vương Hữu Nghị cùng Chương Hàn.”
Lưu Phương gật đầu, “Ừ, bất quá từ sau khi tôi thôi học thì không còn giữ liên lạc nữa.”.
“Là bởi vì vụ hỏa hoạn nên bỏ học sao?” Krist hỏi hắn..
Lưu Phương nhún nhún vai, “Có rất nhiều nguyên nhân, thế nhưng vụ hoả hoạn là nguyên nhân chủ chốt.”
” Thế nào?” Gulf hỏi..
“Vụ hỏa hoạn này nói cho tôi biết, lưu lại những khoảnh khắc đẹp thật quan trọng biết nhường nào.” Lưu Phương nhàn nhạt trả lời, rồi hỏi ngược lại, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Vương Hữu Nghị, Chương Hàn, còn có Ngô Tiễn Lương đều đã chết, lúc Ngô Tiễn Lương nhảy lầu tự sát, người dưới lầu suýt bị đè chết là Hứa Trung.” Mew trả lời..
Lưu Phương sửng sốt thật lâu, sau đó với lấy gói thuốc trên bàn, hít vào nhả ra một hơi dài, “Sau đó sao?”.
“Chúng tôi nghĩ rằng anh có thể là người bị hại tiếp theo.” Gulf nói thẳng..
“Các cậu cho rằng, Trần Kiến Tiên giết chết bốn người kia, sau đó sẽ giết tôi sao?” Lưu Phương hỏi..
“Có người nói Trần Kiến Tiên năm đó do bị các anh nhốt vào WC, mới bị bỏng nặng như vậy.” Mew nói.
Lưu Phương nhăn mày, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cậu ấy sẽ không giết tôi đâu.”.
Gulf cùng Mew nhìn nhau, rồi xoay mặt lại khó hiểu nhìn Lưu Phương..
“Nói rõ một chút, tôi chưa từng khi dễ Kiến Tiên… Tôi lớn tuổi nhất trong phòng, lúc tôi có ở đó bọn họ tương đối thu liễm không dám bắt nạt cậu ấy.” Nói đến đây, Lưu Phương thở dài, “Bất quá ngày hôm đó tôi không có trong phòng, sau đó liền xảy ra chuyện.” Nói rồi, hắn đưa tay cởi cúc, xắn tay áo lên ọi người thấy, trên cánh tay ấy có một vết thương lớn… nhìn thấy mà giật mình. Gulf hơi nhíu mày, anh biết đây chính là vết thương do bị bỏng mà có, trên tay Mew cũng có.
Tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn Lưu Phương..
“Lúc tôi trở lại ký túc xá, hỏi bốn tiểu tử kia Kiến Tiên đâu, bọn họ nói còn đang trong WC, tôi liền chạy vào cứu cậu ấy, tiếc là cuối cùng cả hai chúng tôi đều phải chờ nhân viên chữa cháy cứu ra. Tôi với cậu ấy phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt mất ba tháng… Các cậu biết khi Kiến Tiên tỉnh lại câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi là gì không?”.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, lắc đầu..
“Cậu ấy nói… Cảm ơn anh đã cứu em một mạng, em giữ được mạng này, còn có rất nhiều chuyện muốn làm.” Lưu Phương rút điếu thuốc ra, dụi tắt tàn lửa..
“Anh có biết nơi ở hiện tại của Trần Kiến Tiên không?” Gulf lại hỏi..
Lưu Phương lắc đầu, “Từ sự kiện đó tôi đã nghĩ, đời người thật ngắn ngủi, tôi phải đi làm chuyện tôi thích, phải đem những khoảnh khắc đẹp lưu giữ lại. Sau đó liền xách hành lý bỏ đi, những chuyện sau này tôi không biết.”.
Mọi người nghe xong đều trầm mặc..
“Nếu nói cho anh biết… Bảy năm trước trong ký túc xá đại học sư phạm lại xảy ra hoả hoạn làm chết bốn mạng, mà bốn người này đều là kẻ vô lại… thì anh nghĩ sao?”..
Lưu Phương đang định đốt điếu thuốc thứ hai liền khựng lại một chút, khẽ nhíu mày, một lúc lâu mới lắc đầu, “Tôi nghĩ không ra.” Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Lưu Phương tiếp cuộc gọi, “Tôi biết rồi, tới ngay đây.” Rồi cúp máy.
Sau đó, Lưu Phương đứng lên nói với Gulf cùng Mew, “Các vị, thật ngại quá, tôi lập tức phải đến chỗ làm, các cậu còn gì muốn hỏi không?”
Gulf cùng Mew nhìn nhau, rồi lắc đầu, Mew lấy ra danh thiếp đặt lên bàn, “Anh nếu nghĩ ra cái gì, thì gọi cho tôi.”.
“Nhất định.” Lưu Phương nhận lấy danh thiếp rồi tiễn bốn người ra cửa..
Sau khi ra khỏi gian phòng bốn người đi vào thang máy..
“Mèo Nhỏ, thấy thế nào?” Mew hỏi Gulf..
“Ah… Lilya rất khả ái.” Gulf giảo hoạt cười cười, liếc Mew đang bất lực nhìn mình, rồi thu lại vẻ tươi cười, thấp giọng nói, “Mặt khác… Lưu Phương đang nói dối.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro