Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngôi mộ Sói + giao đấu trực tiếp + dã tâm + bắt hổ

_____________
Ngôi mộ Sói

Mild luôn làm người ta có cảm giác vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, ông ta là một sự tồn tại của tội ác cực độ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, ai cũng cảm thấy người này cực kỳ trong sạch, tâm hồn đơn giản tốt đẹp.

Gulf và Mew không biết phải đối mặt với Mild ra sao, dù sao thì từ khi người này xuất hiện, ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới đường đời của bọn họ. Nhìn thấy ông ta cười hì hì bước tới như lúc này, thật sự làm người ta khó giữ được bình tĩnh. Mew quay nhìn Gulf, quả nhiên thấy anh đã lộ ra cái vẻ mặt đầy chất “mèo” – cảnh giác, đề phòng, nhưng trên tất cả là sự tò mò, muốn tìm hiểu khám phá. Cái này thì con mèo có muốn chối cũng chẳng ai tin, rõ ràng là cậu ta thực sự thấy hứng thú với Mild mà.

Mild tiến tới trước mặt hai người, nhìn Gulf một hồi lại quay sang nhìn Mew, rồi đưa tay bắt tay Âu Dương Xuân.

Âu Dương Xuân rất lễ phép bắt tay lại, “Xin chào, không phải chúng ta đã hẹn sẽ gặp nhau tại Ý sao?”

Mild khẽ cười với Âu Dương Xuân, “Tôi nhớ bọn họ quá thôi.”

Âu Dương Xuân thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Gulf và Mew, mắt đầy ý hỏi — Nghe nói quan hệ của mấy người không tốt lắm mà?

Gulf cau mày, nhếch môi, “Đó là còn phải xem theo phương diện nào.”

Mew và Âu Dương Xuân liếc nhau — Có mùi thuốc súng.

Mild lại mỉm cười, tiến lại thêm chút nữa, len vào giữa Gulf và Mew, nhẹ nhàng vòng tay khoác cánh tay Mew, vô cùng thân mật hỏi han, “Đã đói bụng chưa? Tôi biết một nhà hàng Pháp rất ngon đấy.”

Mew nhìn Mild đang níu lấy cánh tay mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc – người này sao lại trẻ như vậy? Thật sự là người đã hơn bốn mươi tuổi sao? Hơn nữa anh không thể không thừa nhận, Mild trông thật sự rất đẹp, tuy rằng không phải cùng dạng xinh đẹp như con mèo kia…

Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên anh bị Gulf túm lấy tay lôi sang một bên; con mèo trừng mắt liếc cảnh cáo một cái, sau đó hung hăng trừng Mild. Mild bị chọc tới bật cười, vỗ vỗ Âu Dương Xuân, “Đi, tôi mời các cậu một bữa.”

“Ấy, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được.” Âu Dương Xuân còn đang định nói khách khí vài câu, đã bị Mild lôi đi. Mild chạy còn không quên nháy mắt khiêu khích Gulf vài cái, miệng cười tủm tỉm.

Mew lại nhìn Gulf, thấy con mèo kia cả bộ lông đã xù thẳng đứng lên rồi, đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ gáy người ta, nhỏ giọng thì thầm, “Chính là vì em vừa bị chọc chút đã xù lông như vậy, nên ông ta mới trêu không biết mệt đó.”

Gulf mất hứng, nhăn mặt nhăn mũi, cảnh cáo Meq, “Anh tránh xa ông ta ra một chút, cẩn thận ông ta ám thị, thôi miên Anh chết luôn!”

Mew vòng tay khoác vai Gulf, cười cười, “Yên tâm, có em ở đây cơ mà… Ừ, nói đi cũng phải nói lại, em khai ra mau, có phải bình thường em vẫn thường xuyên thôi miên tôi, hoặc là ám thị tôi, nên cả ngày đầu óc tôi chỉ toàn là em không?”

Gulf lúc này trên mặt mới lộ ra nét cười. Con chuột bạch này, lời tâm tình mà nói tự nhiên đến vậy… Tâm tình ngay lập tức sáng sủa trở lại.

Mild đi phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người, bất đắc dĩ bước chậm lại một chút, đưa quyển sách nãy giờ ông vẫn đọc cho Gulf.

“Cái gì đây?” Gulf nhận cuốn sách tới xem, đó là một cuốn tiểu thuyết tiếng Nhật, mang tên “Ngôi mộ Sói”.

“Tại sao lại là sách tiếng Nhật?” Gulf nhìn một hồi vẫn không hiểu, ngẩng đầu hỏi Mild, “Tôi nhớ bản gốc là tiếng Anh mà.”

Mild mỉm cười, liếc Gulf, “Đổi một ngôn ngữ khác để đọc cũng có cái hay riêng.”

Gulf nhíu nhíu mi, nhìn Mild.

“Đổi một ngôn ngữ cũng là thay góc nhìn của một người khác về câu chuyện.” Mild mỉm cười, “Nhờ thế cùng một lúc cậu có thể thấy được tư tưởng của hai người.”

Gulf vẫn cau mày, từ chối cho ý kiến về những lời này.

“Là sách gì thế?” Mew hào hứng hỏi Gulf.

“Là một cuốn tiểu thuyết về chiến tranh thế giới thứ hai.” Gulf bình thản giảng giải. “Kể về một đội quân nhỏ trong khu tự trị Mông Cổ, tự gọi là Sói. Họ tấn công chống phá một trại tập trung của Đức Quốc xã cũng mang danh Sói.”

“Vậy cuối cùng là con sói nào thắng?” Mew hỏi Gulf.

Gulf thản nhiên cười, “Thắng thua có gì đáng nói đâu, là đội quân Mông Cổ thắng. Có điều thiệt hại lớn nhất của chiến tranh nằm ở quá trình; sở dĩ gọi là Ngôi mộ Sói, là bởi vì khi sói đi săn đều cắn cổ họng con mồi, lưu lại vết thương vĩnh viễn không khép, bị nó cắn tức là vĩnh viễn xuống mộ rồi.”

Mew cầm lấy cuốn sách, huýt sáo, “Nghe có vẻ hay, là ai viết thế?”

“Đây là bản người đời sau đã chỉnh sửa rồi.” Gulf trả lời, “Giờ đã không còn có thể tìm ra tên tác giả nguyên tác nữa, nghe nói là bút ký về chiến tranh… Đây là chuyện có thật được cải biên.”

Mild cũng cười cười, nói với sang, “Tiểu thuyết này rất ít người biết tới, loại như thế này cậu cũng đọc sao?”

Gulf gật đầu, “Tôi thích xem tiểu thuyết của các tác giả vô danh.”

“Vì sao?” Mild có chút ngạc nhiên.

“Điều đó cho thấy tác giả cuốn sách này không viết vì chính mình.” Gulf xoa đầu, “Giống như anh hùng vô danh vậy, làm người ta rung động hơn những anh hùng nổi tiếng.”

Mild gật đầu, lại hỏi, “Vậy cuốn sách kia, đoạn nào cậu có ấn tượng sâu sắc nhất?”

Gulf nhẹ nhàng cười, “Là đoạn quyết đấu của đội trưởng đội Sói với quân công của Sói Quốc xã.”

Mild hài lòng gật đầu, “Ừ, giống tôi.”

Nói xong, hai người tách lẻ ra nói chuyện, thành ra đi hết một đoạn đường, đội hình bốn người đã có sự thay đổi: Gulf và Mild đi phía trước, cậu một câu tôi một câu tán gẫu mấy lời kỳ quái, Âu Dương Xuân đi phía sau, Mew bên cạnh lật lật mấy trang sách, có vẻ như muốn tìm đoạn quyết đấu của hai con Sói kia.

Âu Dương Xuân nghe Mild và Gulf nói chuyện, không chen được vào một chữ, mà nghe cũng không hiểu, liền hỏi Mew bên cạnh, “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Mew luôn tay lật trang sách, lơ đãng trả lời, “Là mấy thứ tốt nhất không nên biết làm gì, toàn là những chi tiết người bình thường không thể lý giải được đâu.”

“Chi tiết?” Âu Dương Xuân ngơ ngác vò đầu, rồi lại liếc Mew, “Cậu biết tiếng Nhật sao?”

Mew lắc đầu, “Không biết tí gì.”

“Vậy mà cậu còn đọc?” Âu Dương Xuân càng lúc càng mờ mịt.

“Thì có chữ Hán nữa mà.” Mew chớp mắt. “Đọc rồi đoán đại khái chắc cũng không sai lắm đâu, dù sao cũng biết qua tình tiết rồi.”

= =…. Âu Dương Xuân sáng suốt ngậm miệng, chạy nhanh tới trước mở cửa xe mọi người.

Sau khi thưởng thức mỹ vị Pháp của nhà hàng Mild giới thiệu, bốn người lái xe về biệt thự của Tharn, cũng vừa lúc trời sập tối.

Xe vừa vào sân, chợt nghe trên không trung vang lên từng đợt tiếng gió và tiếng cánh quạt. Mew và Gulf xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống sân bay giữa sân. Tiểu Lạc Dương hớn hở chạy tới, ôm cổ Gulf kêu to, “Chú Gulf!”

Gulf ôm lấy cậu bé, thấy vẻ mặt nó vô cùng hưng phấn, liền hỏi, “Disneyland chơi có vui không?”

“Vui lắm ạ!” Lạc Dương vẫn vô cùng hứng khởi, “Trực thăng rất ngầu nữa!”

Mew nhìn thoáng qua chiếc trực thăng đen tuyền phía đằng kia, cùng kiểu dáng với chiếc màu trắng thuần Tharn tặng mình ngày trước, xem ra anh hai mua không chỉ một cái.

Lạc Dương chào hỏi Gulf và Mew, rồi tới Âu Dương Xuân, cuối cùng tò mò ngó Mild.

Mild tiến tới, chọc chọc má Lạc Dương, bật cười, “Chào con.”

Lạc Dương ôm cổ Gulf, khe khẽ thì thầm bên tai anh, “Chú này trông thật giống chú Sing, có phải là anh chú ấy không?”

Mild nghe vậy dĩ nhiên là rất sung sướng, không ngờ Gulf còn nghiêm túc nói với Lạc Dương, “Dương Dương, ông ấy là chú của Singto, bằng tuổi bác Tay đấy, con phải gọi là bác Mild!”

“A?” Lạc Dương giật mình nhìn chằm chằm Mild, đột nhiên vô cùng lo lắng hỏi Gulf, “Vậy bác Tay sao lại trông già như vậy, có chuyện gì xảy ra ạ?”

Mild che miệng cười, Gulf và Mew cũng dở khóc dở cười. Lúc này, Lạc Thiên cũng đã xuống khỏi trực thăng, thấy nhóm Gulf đã về liền tiến lại, trên tay vẫn còn cầm con chuột Mickey vừa mua cho Dương Dương, nhưng vừa cách mọi người vài bước chân liền khựng lại.

“Ba ơi?” Lạc Dương vẫy vẫy Lạc Thiên, nhưng anh không động đậy. Gulf và Mew quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh ngơ ngác nhìn Mild, ánh mắt đầy khiếp sợ, còn có chút bối rối.

Gulf và Mew liếc nhau đầy nghi hoặc. Bọn họ quen Lạc Thiên đã lâu, cho dù là trong hoàn cảnh đáng sợ thế nào, Lạc Thiên cũng không bao giờ lộ ra biểu cảm kích động, một phần cũng vì anh đã trải qua một quá trình cải tạo đặc biệt về phương diện này.

Gulf nhìn theo ánh mắt của Lạc Thiên về phía Mild, thấy ông ta cũng nghiêng đầu xoa cằm, có vẻ như cũng thấy Lạc Thiên khá quen mắt. Nhìn một hồi, đột nhiên ông cau mày, “A… ra là cậu sao.”

Lạc Dương nhìn chăm chăm Lạc Thiên, đột nhiên quay nhìn Mil, “Ông là người xấu sao? Không được nhìn chằm chằm ba tôi như vậy!”

Mild giật mình nhìn Lạc Dương, hai người nhìn qua nhìn lại trong chốc lát, rồi đột nhiên Mild đầy ủy khuất trốn sau lưng Mew, “Đáng ghét, trẻ con thật hung dữ, bắt nạt người lớn!”

Lạc Dương cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Mild, sao lại có người lớn nào nhát gan như vậy? Cậu bé ngơ ngác nhìn Gulf, Gulf liền thả nó xuống đất. Lạc Dương chạy tới bên người Lạc Thiên, anh bế con lên, cảnh giác nhìn Mild, vẻ mặt đề phòng.

Gulf và Mew cũng nhận ra tình hình khá nghiêm trọng, Meq vừa muốn hỏi, liền bị Gulf khoát tay chặn lại. Ngay lúc đó, Tiểu Đinh Đại Đinh vừa mới trở về, còn có Triệu Hổ và Mã Hán đi dạo phố về đang chờ ở cửa, ai nấy đều rất vui vẻ hào hứng, nhưng vừa vào sân đã thấy cảnh tượng kỳ dị như thế này. Người nào vừa nhìn thấy Mild cũng đều ngây ngẩn cả người, liếc nhau một cái, rồi không ai bảo ai liền nâng cao cảnh giác. Tuy rằng họ cũng biết lần này phải hợp tác với Mild, nhưng ông ta đột nhiên xuất hiện cũng đủ kích thích bản năng của cảnh sát.

Mild nhìn mọi người xung quanh chăm chăm theo dõi ông, lắc đầu mỉm cười, “Thật là nhiều thú dữ.”

Gulf nói với Mã Hán, “Đưa Dương Dương vào nhà, những người khác quay về biệt thự đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Mai phải bay tới Ý rồi, gọi điện cho nhóm Krist, bảo họ đêm nay trở về đây, hoặc trước tám giờ sáng mai phải có mặt!”

Nơi này không thiếu người, nhưng Gulf chỉ chọn nói với Mã Hán, vì Mã Hán chắc chắn sẽ không cãi lại một lời, hơn nữa Triệu Hổ hay cãi lại nhất lại nghe lời Mã Hán. Tuy rằng trong lòng vẫn thắc mắc, nhưng Mã Hán vẫn ngầm hiểu ý, kéo Triệu Hổ vẻ mặt khó chịu đi theo, rồi tới bên Lạc Thiên, bế Dương Dương đi vào nhà. Những người khác cũng theo đi vào, đôi song sinh vốn muốn hóng chuyện vui, bị Mew liếc mắt một cái cũng ngoan ngoãn lủi mất. Âu Dương Xuân là kẻ thức thời, hơn nữa cũng không muốn quản chuyện riêng của người ta, liền đi theo những người kia vào nhà.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, trong sân chỉ còn Mew, Gulf, Lạc Thiên và Mild.

“Có chuyện gì vậy?” Mew hỏi Lạc Thiên.

Lạc Thiên nhìn Mild, nói, “Tôi ở trên đảo đã gặp ông ta.”

Gulf sửng sốt, giật mình hỏi lại, “Ông ta chính là thiên tài làm cho Allan Poe nổi điên? Cũng là người làm cho ông ta có ý tưởng tạo ra Dương Dương?”

Lạc Thiên gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mild.

Mild ôm gáy, bình thản cười cười, “Tên Allan Poe đó là kẻ ngu ngốc… Cậu và Dương Dương hẳn là chuyện tốt duy nhất mà hắn làm được, phải không?”

“Sự xuất hiện của ông làm mọi vật thí nghiệm khác đều phải chết!” Lạc Thiên đột nhiên cau chặt mày, trên mặt đầy cơn tức giận, làm Gulf và Mew cảm thấy lo lắng, đã lâu rồi không thấy Lạc Thiên tức giận như vậy.

Thế nhưng Mild lại là kẻ kỳ quái, người ta chán ghét cái gì, ông ta càng không để ý thứ đó. Thấy Lạc Thiên giận, ông ta cũng không sợ chết cười cười, nói một câu đầy thâm ý, “Chính cậu cũng nói đó, bọn họ đều là vật thí nghiệm cả.”

“Ông…” Lạc Thiên cắn răng, lời này của Mild tuy làm người ta tổn thương, nhưng đều là sự thật… Là vật thí nghiệm mà, có nghĩa là người ta muốn loại bỏ lúc nào cũng được.

Bốn người đang trong thế giằng co, đột nhiên từ đó không xa truyền tới một tiếng nhả hơi trầm trầm.

Mọi người sửng sốt ngẩng đâu, chỉ thấy Tharn tựa vào ban công lầu hai, trên miệng một điếu thuốc lá, nhả ra một ngụm khói, trầm giọng, “Đứng ở cửa làm gì?”

Mew gật đầu, đi tới kéo Lạc Thiên vào trong. Tharn liếc nhìn Mild một cái, bóp tắt điếu thuốc, thả vào gạt tàn bên cạnh rồi quay người trở về phòng.

Gulf đột nhiên nghe thấy Mild bên người khẽ cười một tiếng, anh quay lại nhìn, chỉ thấy Mild ngẩng đầu, nhìn chăm chăm bóng dáng Tharn biến mất nơi cửa phòng, nhẹ nhàng buông một tiếng, “Đã lớn vậy rồi sao…”

Giao đấu trực tiếp

Trong phòng khách của căn biệt thự, các thành viên SCI ngồi rải rác trên ghế sofa, ai nấy đều có chút cảnh giác nhìn Mild. Mild nhìn xung quanh đánh giá một chút, rồi tao nhã ngồi xuống một chiếc ghế thép nghệ thuật; một người phục vụ bưng trà tới, Mild nâng tách hồng trà nhấp một ngụm, nở một nụ cười hài lòng.

Lúc này, Type từ tầng hai đi xuống, Mild ngẩng đầu nhìn anh một lát, mỉm cười.Type cũng nhìn ông, rồi lại ngó cả đội SCI, không khỏi cảm thấy bất lực, không khí sao mà gượng gạo quá.

“Mọi người đã ăn gì chưa?” Type đi tới, ôm lấy Lạc Dương trên sofa vào lòng, “Dương Dương, con đã đói chưa?”

“Dạ.” Dương Dương gật đầu. Hôm nay chơi nghịch cả ngày, nhưng giờ mới nhớ tới cái bụng đói, là vì cậu bé nhận ra Lạc Thiên cứ luôn để mắt tới Mild, nên đột nhiên cảm thấy đề phòng.

Mew nhìn Gulf, nhấm nháy — Cái anh này là được con trai nuôi rồi, chậc chậc.

Gulf mỉm cười — Hâm mộ người ta hả? Hay cũng tìm người sinh một đứa?

Mew bĩu môi — Thường thôi. Không phải em sinh thì tôi chả cần.

“Anh hai đâu rồi ạ?” Gulf đỏ bừng cả mặt, chuyển tầm mắt nhìn sang Type.

“Vẫn trong phòng làm việc, nói là phải giải quyết một số chuyện.” Type dắt Dương Dương tới phòng bếp làm đồ ăn, những người khác trong đội cũng đã đói lả, cặp song sinh vội chạy đi thu xếp bữa tối. Mew, Gulf, Âu Dương Xuân và Mild vừa nãy đã ăn cơm, nên giờ ngồi lại trên ghế sofa uống trà.

Chỉ một lúc sau, không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Cả SCI vừa ăn uống vừa nói chuyện, Gulf cùng Mew ngồi trên sofa vừa xem xét tư liệu, vừa thảo luận tình tiết vụ án.

Mild nhìn quanh, đột nhiên hỏi Âu Dương Xuân, “Nhà vệ sinh ở đâu?”

Âu Dương Xuân cũng là lần đầu tiên tới đây, mù mờ nhìn Gulf với Mew. Gulf chỉ tay về phía phòng khách đối diện hành lang. “Đi qua hành lang rồi rẽ trái, nhà vệ sinh nằm cạnh cầu thang lên lầu hai.”

Mild đứng lên, bước tới hướng hành lang.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Mild không quay về phòng khách, mà theo cầu thang bên cạnh lên lầu.

Tầng hai không bật đèn. Bên cạnh cầu thang tối đen là lớp tường thủy tinh. Tòa nhà tọa lạc ở lưng đồi, nhờ thế từ đây có thể ngắm cảnh đêm thành phố, ánh đèn lấp lánh lung linh, vô cùng xinh đẹp.

“Cảnh đêm ở đây thật đẹp, nhỉ?” Mild hỏi người không biết từ lúc nào đã tới sau lưng ông, Gulf.

Gulf thấy Mild mãi vẫn chưa quay lại liền đi tìm, không ngờ lại bắt gặp ông đứng bên vách tường kính ngắm quang cảnh Paris buổi tối.

“Đúng vậy, rất đẹp.” Gulf hai tay đỡ gáy, đi tới bên Mild.

“Có điều, khi cảnh đẹp của một thành phố chỉ còn khi đêm xuống, chứng tỏ thành phố đó đã không còn thuộc về phần đông dân cư nữa rồi.” Mild nhìn Gulf, “Có đúng không?”

Gulf mỉm cười, “Chú sao vậy? Muốn chuyển sang nghiệp văn chương à?”

“Ha…” Mild nở nụ cười, nháy mắt với Gulf, “Cậu nói xem, xe gì chạy trên đường núi buổi tối mà không bật đèn pha?”

Gulf sững người, “Là xe sợ bị phát hiện.” Dứt lời, xoay người chạy xuống lầu.

Mild khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn con đường lưng chừng đồi cách đó không xa, bốn chiếc Jeep quân dụng không một tiếng động tiếp cận biệt thự.

“P'Meww, có người lên đây!” Gulf chạy xuống phòng khách thông báo cho Mew; cùng lúc đó, thiết bị báo động vang lên từng hồi “didi…”. Đại Đinh Tiểu Đinh bật màn hình quan sát bên tường, nhìn theo bốn chiếc Jeep quân dụng vượt qua cửa giám sát, hướng tới biệt thự trên đỉnh đồi.

“Ở đây chỉ có biệt thự này thôi phải không?” Mew hỏi.

“Ừ.” Cặp song sinh nhíu mày, nói với nhóm phục vụ bằng tiếng Pháp, “Tất cả trú ẩn trong tầng ngầm, không gọi không ai được đi lên.

Toàn bộ người phục vụ trong biệt thự đều đi ẩn núp.

“Là xe của lính đánh thuê.” Âu Dương Xuân thấp giọng, “Chúng ta không mang theo súng ngang cơ, sẽ có chút phiền phức đây.”

“Cần súng ư?” Tiểu Đinh quay đầu lại, cười với Âu Dương Xuân, “Anh muốn bao nhiêu? Loại gì?”

Âu Dương Xuân sửng sốt. Cặp sinh đôi vẫy tay với cả hội, mọi người theo họ tới một bức tường ngăn cuối hành lang, thấy hai người kéo một tấm cửa ngầm. “RẦM” một tiếng, cánh cửa mở ra, phía bên trong đủ loại vũ khí.

Âu Dương Xuân há hốc miệng nhìn cả tủ vũ khí kia, căp sinh đôi cầm lấy súng vừa tay, vẻ măt hưng phấn nhìn tất cả.

Mew có chút bất đắc dĩ, đành phải chỉ đạo người của SCI, “Ai quen dùng cái nào thì chọn cái ấy, ưu tiên sử dụng vũ khí lạnh, làm chết người ở đây rất phiền toái. Tưởng Bình đưa Type, Mèo Nhỏ và Dương Dương, mang theo notebook lên phòng làm việc của anh hai trên lầu theo dõi tình hình. Moi người đều phải đeo thiết bị liên lac, Lạc Thiên và anh hai chịu trách nhiệm thủ vệ phòng đó. Những người khác theo tôi phân tán. Mã Hán lên mái nhà, giải quyết mọi đối tượng có thể ở tầm bắn xa.”

Các thành viên SCI đã quen với những mệnh lệnh chớp nhoáng của Mew, tất cả mọi người đều răm rắp chấp hành trong tức khắc, cầm vũ khí rồi tản ra, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng.

Mã Hán một mình lên mái nhà, Đại Đinh Tiểu Đinh ra ngoài giữ cổng lớn, sẵn sàng “đóng cửa đánh chó”. Tưởng Bình cầm máy tính, cùng Type và Lạc Thiên đang bế Dương Dương lên phòng Tharn. Gulf túm tay Mew, “P'Mew, Anh phải cẩn thận đấy!”

“Yên tâm.” Mew giắt súng sau lưng, cầm trên tay dao găm đặc chủng của quân đội, gật đầu với Gulf, “Tôi ở ngay cạnh cầu thang.”

Triệu Hổ, Trương Long và Vương Triều mỗi người một phía thủ trong phòng khách, Âu Dương Xuân và Mew cùng nhau núp cạnh cầu thang.

Trong phòng Tharn cũng có một màn hình giám sát, nhờ thế anh cũng đã phát hiện ra có người tới từ lâu. Thấy nhóm người Gulf vào phòng, anh liếc mắt nhìn Dương Dương, vui vẻ hỏi, “Có sợ không?”

Lạc Dương đứng bên cạnh theo dõi màn hình, nhìn những kẻ mặc áo đen bịt mặt, vũ trang đầy đủ xuống xe, sẵn sàng bọc đánh biệt thự. Nghe thấy Tharn hỏi, cậu bé ngẩng mặt nhìn anh đầy khó hiểu, như muốn hỏi, “Có gì phải sợ ạ?”

Tharn mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc, “Can đảm hơn cả Mew ngày bé.”

Gulf mỉm cười, Tharn khen Dương Dương câu này là trúng rồi, thần tượng của nhóc kia chính là Mew mà. Quả nhiên mặt Lạc Dương ngay lập tức đỏ bừng, vô cùng tự hào.

“Những kẻ này có điểm kỳ quái.” Type theo dõi màn hình, nhíu mày, “Tác phong của bọn chúng rất giống bộ đội đặc công, nhưng trang phục là hàng tự chế, như là phần tử khủng bố vậy.”

“A!” Tưởng Bình đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Gulf bước tới.

“Anh nhìn xem!” Tưởng Bình chỉ tay vào màn hình. Từ chiếc xe cuối cùng bước ra ba người mặc áo đen, trên đầu trùm khăn.

“Là ba người sói trong video theo dõi lần trước!” Lạc Thiên chau mày.

“P'Mew!” Gulf cầm bộ đàm nói với Mew, “Ba người sói kia cũng tới đây, nhất định phải cẩn thận.”

Tất cả mọi người đều tiếp nhận được tin tức, Mew cau mày, nói với cả đội, “Nghe rõ chưa, người sói cũng tới, nhớ là phải bắt sống đấy, cục trưởng Tay sẽ có phần thưởng.”

“Ha…” Bộ đàm truyền đến tiếng mọi người phì cười.

Gulf lắc đầu cười, đặt bộ đàm xuống.

“Đôi cứu viện phải mười phút nữa mới tới.” Âu Dương Xuân cúp điện thoại, nói với Mew, “Chúng ta cầm cự mười phút là được.

Mew gật đầu, đôi mày chau lại. Giờ WOLF lại muốn chủ động sao, họ vừa mới đến đã thấy quà mừng đưa tới thế này.

Tất cả đèn đều tắt, mọi người nín thở chờ đợi. Chỉ trong chốc lát, nhóm người thứ nhất chạy vào biệt thự. Bọn chúng bọc đánh cả bốn mặt, còn có vài người đứng bên ngoài biệt thự, tay cầm máy cảm biến nhiệt, thế nhưng dụng cụ vừa mới giơ lên hướng về phía biệt thự, đã nghe “póc” một tiếng, thân máy xuất hiện một lỗ đạn, rồi chập điện hỏng hẳn.

Kẻ cầm máy cảm biến nhiệt trông có vẻ giống chỉ huy, mặt mày sửng sốt, vừa ngẩng đầu, lại nghe “póc” một tiếng nữa. Giữa đỉnh đầu một lỗ đạn máu, thân thể rơi xuống cùng máy cảm biến, cùng nhau đi đời.

Triệu Hổ dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa sổ kính, chặc lưỡi hai tiếng, “Tiểu Mã ca ra chiêu hiểm quá, một phát đã tiễn một em rồi.”

“Kỹ thuật không tồi.” Tharn theo dõi qua màn hình, không khói tán thưởng.

“Cái này gọi là ‘giết gà dọa khỉ’.” Tưởng Bình nói, “Là phát súng cảnh cáo của tay súng bắn tỉa, nếu vào thì phải chết.”

Những kẻ đột nhập thoáng hỗn loạn. Một thành viên nhóm đột nhập đầu tiên của WOLF đứng tại góc chết tìm ra vị trí của tay súng bắn tỉa, vừa định giơ súng bắn lên mái nhà, đột nhiên thấy pháo bông nổ sáng rực, một loạt đạn súng trường bắn phá xuyên qua màn khói, Tiểu Đinh đứng trong sân hô to, “Ông nội tặng chúng mày nguyên một băng đạn đó!” Đồng thời, từ sân sau cũng vang lên từng đợt tiếng súng, Đại Đinh cũng xử lý xong một loạt. Hai người vừa bắn vừa lui vào trong nhà, chỉ trong một chốc, toàn bộ đội đột nhập tiên phong đã bị xử lý.Mew từ tầng hai nhìn xuống nhíu mày, “Hai tên chết tiệt này.”

Âu Dương Xuân cũng cười khổ, “Muốn không chết người cũng khó.”

Những kẻ đột nhập phải chịu một trận nhục nhã, nhưng dù sao cũng đưa được thành công ba tên người sói cùng ba sát thủ vũ trang hạng nặng vào trong nhà.

“Sếp, ba tên kia vào được rồi. Một tên lên lầu chỗ anh, một tên vào từ phía sau lầu hai, một một tên đến phòng khách.”

Mew gật đầu, nói với nhóm Triệu Hổ, “Các cậu xử lý ba sát thủ kia, người sói để bọn tôi làm.”

Tharn cũng đứng lên, cởi áo vest, nói với Gulf, “Anh ra cửa.”

Gulf gật đầu, nhưng rồi lập tức nhảy dựng, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Mọi người có ai thấy Mild ở đâu không?”

Mọi người cũng sửng sốt, đúng rồi, ai cũng quên mất ông ta.

“Khi nãy ông ấy ở nhà vệ sinh cạnh cầu thang, bên cạnh tường thủy tinh!” Gulf chợt nhớ ra, “Không phải là vẫn ở đó đấy chứ?”

Tưởng Bình mở màn hình camera khu vực đó, chỉ thấy bên vách tường thủy tinh phía sau cầu thang, Mild tao nhã đứng nơi đó, hai tay chống mặt, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Ông ta làm cái trò gì vậy?” Tưởng Bình sốt ruột, “Còn một tên người sói hướng tới phòng khách sẽ qua chỗ ông ta đó!”

“Để tôi đi!” Lạc Thiên giắt súng vào túi sau, xoay người vừa định ra cửa, chợt nghe từ ngoài cửa truyền vào tiếng tru thê lương. Âm thanh kia làm cho tất cả mọi người lạnh gáy, nghe như tiếng hú của loài sói vậy.

Type và Gulf đều lo lắng, mở cửa đi ra, lại thấy Tharn đứng tựa cửa hút thuốc, trên mặt đất nằm dài một tên người sói mặc đồ đen. Mọi người bật đèn lên nhìn, ai nấy đều kinh ngạc nhảy dựng — phía dưới cổ hắn ta cắm một con dao, mồm há hốc, bọt máu sùi quanh mép, không phát ra nổi một tiếng kêu. Vừa nãy có lẽ hắn cũng đã vùng vẫy một hồi, bởi một cánh tay của hắn bị găm trên mặt đất, một con dao nhỏ cắm rất sâu xuống sàn, ghim chặt cả người hắn xuống mặt sàn.

Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ liếc Tharn… Thật là bạo lực!

“A!” Gulf kéo tay Lạc Thiên, “Mild!” Vừa nói xong, hai người chạy vội tới phía sau cầu thang, biến mất.

Type cũng muốn đi theo, lại bị Tharn giơ tay cản lại, “Đi vào phòng.”

Type trừng mắt liếc anh một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về phòng. Tharn ngậm điếu thuốc lá, đứng ở cửa chờ.

Đầu bên kia, Âu Dương Xuân trợn mắt há mồm nhìn Mew một cước đá tên người sói bay xuống lầu. Tên kia lại tru lên một tiếng phi lên, bộ dáng điên loạn; Mew tháo toàn bộ khớp vai và khớp đầu gối của hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng phản kháng. Mew nhíu mày, túm lấy hắn ném thẳng vào tường, một tay giữ hắn trên tường, tay kia rút dao, một nhát xuyên thấu cánh tay, ghim hắn lên tường. Tên người sói tru lên quơ cánh tay còn lại, Mew lại thêm một dao nữa… Cuối cùng, tên người sói điên cuồng bị đóng chặt trên tường; Mew thấy hắn còn nhe răng tru lên mấy tiếng, liền nâng tay cắt một dao dưới cổ hắn. Người sói ho khan, rồi cuối cùng cũng im hẳn.

“P'Mew…” Bộ đàm chợt truyền đến tiếng Gulf, “Nhanh tới phòng vệ sinh cạnh cầu thang đi, ở đó còn có một tên, Mild đang ở đó.”

“Cái gì?” Mew và Âu Dương Xuân sửng sốt, xoay người chạy xuống phòng vệ sinh dưới lầu.

Lúc này trong đại sảnh, cặp sinh đôi cùng nhóm Triệu Hổ đã chế phục hoàn toàn nhóm sát thủ, mà dưới chân núi cũng vọng lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Mấy sát thủ gần cửa tựa hồ muốn lái xe bỏ trốn, nhưng khởi động xe mới phát hiện, lốp xe một bên đều đã nổ, chẳng mấy chốc bị xe cảnh sát vây quanh. Mã Hán trên sân thượng tháo ống ngắm, cười lạnh, “Lũ giặc Tây chết tiệt, xem các ngươi còn chạy đường nào?”

Gulf từ đầu kia của tầng hai chạy về phía tường kính, thấy Mild vẫn đứng đó nhìn xe cảnh sát dưới lầu gào thét. Thấy ông còn sống, Gulf nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại lập tức căng thẳng, bởi nương theo ánh đèn từ bên ngoài, hắt vào một bóng người sói mặc đồ đen ngay phía sau Gulf, tay hắn lăm lăm con dao.

“Mild!” Gulf hô to. Lạc Thiên xông lên một bước, rút súng định bắn, Mew dưới lầu cũng vội vã phi lên, nhưng ngay lúc ấy, Mild đột nhiên chậm rãi quay đầu lại.

Ánh đèn từ xe cảnh sát phía ngoài kia xuyên qua bức tường kính, ánh đỏ lẫn ánh xanh chiếu sáng một bên gương mặt Mild. Gulf nhìn rất rõ, Mild đang cười với anh, trong nụ cười ẩn một tia khiêu khích.

Gulf đột ngột hướng Mew giơ tay, ngăn anh lại.

Mew sửng sốt dừng bước chân, Lạc Thiên cũng bị Gulf giữ chặt, đồng thời, họ nghe người sói kia ngẩng mặt tru dài một tiếng, sau đó nâng tay, con dao trong tay hắn tự xẹt qua một đường tàn nhẫn ngay yết hầu, trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp nơi…

Mild vẫn đứng nơi đó, bộ quần áo trắng thuần màu tuyết loang lổ những mảng máu sẫm đỏ, quỷ dị vô cùng.

Tất cả mọi người tại đó đều ngây ngẩn. Gulf đứng cách Mild không xa, nhìn thi thể người sói trên mặt đất, giật mình chết lặng.

Mild từng bước tiến lại gần Gulf, rút bàn tay vẫn đút túi quần, chầm chậm đưa lên muốn chạm vào mặt anh, giọng nói đầy trìu mến, “Cậu cũng có tài năng thiên phú, cậu cũng có thể làm được.”

Đầu ngón tay ông vừa chạm vào má Gulf, chợt bị một bàn tay vươn tới đập xuống.

Mild cúi đầu nhìn bàn tay mình bị đánh đỏ hồng một vết, xoay mặt nhìn Mew từ khi nào đã tiến lại chắn trước người Gulf, dường như hơi bất mãn.

Mew cau mày, liếc nhìn bàn tay Mild vẫn còn dính một vết máu, nhàn nhạt nói, “Tay ông quá bẩn, cậu ấy đang sạch sẽ, ông đừng chạm vào cậu ấy thì tốt hơn.” Nói xong, kéo Gulf đi xuống cầu thang.

Gulf đi theo Mew xuống lầu, quay đầu lại nhìn Mild. Hai người nhìn nhau chăm chú thật lâu, Gulf quay đi, cùng Mew rời đi những bậc cầu thang tối đen, tiến vào căn phòng khách ngời ngời rực sáng.

*Jeep quân dụng

*Vũ khí lạnh: Những vũ khí thông thường không có thuốc nổ, tức là ngoài các loại súng đạn bom mìn thì còn lại đều là vũ khí lạnh.

*Dao găm của bộ đội đặc chủng: (không chắc nó gọi là dao găm hay là cái gì luôn =.=)

Nhiều khả năng là “Tán đao” của lực lượng không quân Trung Quốc, tức cái này.

Dã tâm

Những gì xảy ra sau đó đều vô cùng hỗn loạn, cảnh sát tiến vào áp giải phạm nhân. Cũng may Âu Dương Xuân có quen biết với cảnh sát địa phương, nhờ thế hai bên trao đổi tình hình cũng thuận tiện. Người của SCI phối hợp điều tra với cảnh sát, Mew đề nghị Âu Dương Xuân giữ lại hai tên người sói, để tiện cho việc điều tra sau này.

Thấy mọi người ai nấy đều bận rộn, Gulf khi nãy bị Mew kéo xuống tầng đứng lên khỏi sofa, xoay người đi lên lầu. Trên lầu hai cũng có cảnh sát thu thập chứng cứ, anh đi ra ban công, thấy trên mảnh sân không mái che, Mild lẳng lặng ngồi đó.

Gulf đi qua, ngồi xuống trước mặt ông. Mild ngước mắt nhìn Gulf, mất hứng quay mặt qua nơi khác.

“Làm sao thế?” Gulf thắc mắc.

Mild tựa hồ vẫn để bụng, ẫm ức nói, “Không để ý tới cậu nữa, đỡ bị người ta ghét bỏ.”

Gulf dở khóc dở cười, “Chú giận P'Mew sao?”

Mild bĩu bĩu môi, bất mãn quay đầu nhìn chỗ khác.

“Này.” Gulf vẫy tay với Mild, “Hỏi chú cái này nhé.”

Mild quay lại, nhìn Gulf, chớp chớp.

“Tôi với P'Mew, chú thích ai hơn?” Gulf hỏi một câu chẳng ai ngờ tới.

Mild nghe vậy liền phục hồi tâm tình, ngẩng mặt nhìn Gulf, yên lặng trong chốc lát rồi mỉm cười, “Cậu muốn tôi nói thật hay nói dối?”

Gulf thản nhiên lắc đầu, “Nói dối để làm gì, chú nói dối có được câu nào tốt?”

“Ha…” Mild cười cười, “Cả hai người các cậu tôi đều thích cả, có điều hai cậu chẳng ai thích tôi.” Dứt lời, chỉ chỉ Gulf , “Cậu không thích tôi, tiểu lão hổ càng ghét tôi.”

“P'Mew chỉ không thích chú tùy tiện giết người mà thôi.” Gulf nhẹ nhàng, “Có điều vừa rồi cậu ấy cũng hơi nặng lời.”

Mild có vẻ nguôi giận, bình thản đáp, “Cậu ta sợ cậu biến thành người như tôi chứ sao, hừ.”

“Lạc Thiên kể khi anh ấy đã gặp chú ở phòng thí nghiệm của Allan Poe… Nhưng tôi nhớ đây cũng không phải lần đầu hai người gặp nhau, vụ án lần trước cũng đã chạm mặt một lần, sao lần ấy anh ấy không nhớ ra?” Mild hỏi.

(*Xem lại vụ 5 để biết thêm chi tiết*)

“Vì trí nhớ cậu ta không tốt?” Mild nhún vai, “Sao tôi biết được?”

“Tôi thấy chưa chắc đã là vậy đâu.” Gulf cười nhẹ, vươn người qua nhìn vào đôi mắt Mild, rồi đứng lên đi tới bên rào chắn ban công, bình thản, “Người bình thường có thể nhờ vào việc luyện tập ánh mắt của mình mà khai phá tiềm năng trí tuệ, tự rèn luyện đại não, khai thác toàn bộ năng lực tư duy của não bộ. Đây cũng chính là hình thức sơ khai nhất của đồng thuật.”

Mild mỉm cười, nhìn Gulf, “Vậy sao?”

“Thôi miên, xem quẻ… tất cả những thứ này đều nằm trong phạm vi của đồng thuật, có điều thứ lợi hại nhất, đã thất truyền hàng trăm năm nay, chính là Minh Chiếu thuật trong truyền thuyết.”

“Phư phư, miu cưng, lại xem nhiều phim hoạt hình quá rồi.” Mild bật cười, trêu ghẹo Gulf.

“Minh chiếu thuật có nguồn gốc.” Gulf vẫn thản nhiên, “Có người là bẩm sinh, nhưng cũng có người là luyện tập khai mở bộ não mới có được. Khả năng này cũng có ở cú mèo, cá heo… Những loài động vật này đều dùng toàn bộ bộ não, chỉ tiếc tư duy của động vật hữu hạn. Thế nhưng nếu con người có thể sử dụng được đồng thời cả hai bán cầu não….”

“Tôi đã bảo rồi, cậu cũng làm được.” Mild ha ha cười, “Nói Allan Poe là kẻ ngu cũng bởi năm đó hắn rơi vào ngõ cụt một cách ngu ngốc.”

Gulf gật đầu, “Ông ta khai phá một năng lực mà cả nhân loài đã phát triển, mà cũng chẳng phải khai phá, chỉ là tăng cường mà thôi.”

“Não bộ của con người có những tiềm năng vô tận, khó có thể khai phá hết.” Mild cười, “Từ thời cổ đại đã có người biết tới năng lực này. Nhưng mấy nghìn năm qua, chỉ có hình thức sinh hoạt cũng như tập quán sinh hoạt cộng đồng, khiến mức độ phát triển của não bộ chẳng đáng là bao; thỉnh thoảng có trường hợp đặc biệt, trong quá trình phát triển thì diễn ra chút nhầm lẫn, trở nên ‘thông minh’ hơn người thường. Là một thiên tài, cậu hẳn có chú ý tới, chút ‘thông minh’ ấy có giá trị gấp mấy lần sự nỗ lực của một người thường.”

Gulf suy nghĩ một chút, đáp lại: “Theo ghi chép, con người ba ngày không ngủ sẽ gây ảnh hưởng tới thân thể, nội tạng phát sinh bệnh lý, thần kinh suy nhược… Theo một cuốn tiểu thuyết bút ký về những trại tập trung của Phát xít Đức, năm ấy quân Phát xít có một hình phạt, đó là cấm ngủ.”

Mild thoáng phần mừng rỡ nhìn Gulf, tán thưởng, “Quả nhiên cậu có nghiên cứu qua phương diện này.”

“Hình phạt đó đã tạo nên nhiều kết quả đáng kinh ngạc.” Gulf nói, “Những tù nhân bị hành hạ vì sự sống đều luyện cách ngủ khi mắt còn mở, vài người không chịu đựng được mà chết, còn số chịu được thì đã luyện nên một khả năng kỳ diệu.”

Mild gật đầu, “Đôi mắt thực ra không phải là con đường duy nhất giúp não bộ trao đổi thông tin từ bên ngoài. Phạm vi năng lực của thị giác kỳ thực rất rộng, nhưng vì con người phụ thuộc quá nhiều vào đôi mắt để tiếp nhận thông tin, nên năng lực cảm nhận suy giảm. Mở mắt khi ngủ trong một thời gian dài, chẳng những mở rộng phạm vi thị giác, lại còn giúp đại não tiếp nhận thông tin qua một kênh nữa.”

Gulf gật đầu, “Có một số tù binh đã luyện được một loại năng lực khó tin, đó là khi người đó ngủ mở mắt, cảm giác sẽ mạnh hơn bình thường nhiều lần. Bất kể thời điểm nào có kẻ tới gần với ý đồ uy hiếp bọn họ, họ đều có thể phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng giết chết đối thủ, hơn nữa còn là trong vô thức.”

Mild thỏa mãn gật đầu, “Chính xác.”

“Chú nói Allan Poe ngu ngốc là vì lão ta chẳng hề khai thác tốt công dụng của bộ não con người, lại còn khiến người ta ráng sức phải quên đi năng lực này với mục đích huấn luyện cơ thể cùng tứ chi con người có khả năng như máy móc… Quả thật buồn cười vô cùng.”

Mild thở dài, “Đúng là, chỉ cần gợi ý một chút, cậu sẽ phát hiện ra tất cả.”

Gulf tiếp tục, “Thành công của Dương Dương ở chỗ ngay khi sinh ra đã được đặt trong không gian khép kín, khiến đôi con ngươi của nó không thể ỷ lại bất kỳ cái gì, còn không biết đến sự đau đớn, không bị ảnh hưởng của tâm lý… Lớn lên trong môi trường không có người xung quanh, cho nên khi nó vừa sinh ra, không những có đủ năng lực mà Lạc Thiên phải tập luyện vài chục năm mới có, thậm chí xuất sắc hơn, mà còn có bản năng mà bọn họ thiếu hụt. Chính điều này đã kích động Allan Poe, khiến hắn nhận ra bản thân quả thật ngu xuẩn đến cùng cực.”

“Ha ha ha…” Mild cười phá lên, vừa cười vừa lắc đầu, “Tôi hiểu ra điều này muộn hơn cậu.”

Gulf nhướng nhướng mày, “Chú khỏi cần coi nhẹ bản thân, hồi chú nghiên cứu vấn đề này, Internet chưa phát triển, không có nhiều tin tức hay tài liệu… Là chú vô sự tự thông, tôi chỉ đang đứng trên vai người khổng lồ mà thôi.”

“Cho nên cậu mới có thể tiến xa hơn.” Mild nhìn Gulf một cách chăm chú, “Xa hơn và xa hơn, vượt qua mọi ranh giới của con người.”

“Tôi không thấy hứng thú với cái kỹ thuật giết người bằng mắt đó.” Gulf nhún vai, “Tôi chỉ hứng thú với vụ án thôi… Không phải là trí nhớ của Lạc Thiên không tốt, mà là chú khiến anh ấy nhớ lại, không phải để gợi ý cho tôi thì còn để làm gì?”

Mild chậm rãi tới gần hàng rào chắn, nhìn ánh đèn lấp lóe từ xe cảnh sát, đượm buồn cất tiếng, “Thật ra đôi mắt con người là thứ không đáng tin tưởng nhất, tất cả mọi người đều bị hình thức bên ngoài mê hoặc… Đầu sói thì là người sói, đầu hổ thì là người hổ, nhưng điều này chẳng phải trọng điểm.”

Gulf cũng nhẹ nhàng gật đầu, “Trọng điểm là những người này đều có năng lực đặc biệt.”

“Điểm then chốt của WOLF là khả năng nâng cao năng lực của con người lên một đẳng cấp mới trong một thời gian ngắn.” Mild hạ giọng, “Chỉ là người chúng khai phá đều là người bình thường… Nếu đó là tiểu lão hổ nhà cậu xem, ngẫm đi?”

Gulf bất giác hít ngược một hơi lạnh, cảm thấy hơi kinh sợ.

“Nhưng đây cũng không phải điều đáng lo ngại nhất.” Mild bình thản nói, “Nếu ánh mắt của Medusa có thể khiến người ta hóa đá, ánh mắt của nữ hoàng Ai Cập xinh đẹp lại biết mê hoặc lòng người, hay ánh mắt của vị Pharaoh có khả năng khống chế ý thức kẻ khác…Nhưng nếu có người có thể dùng ánh mắt để thay đổi người ta, như ánh mắt của WOLF có thể biến người ta thành người sói, thế thì thực nguy hiểm.”

Gulf sửng sốt, nhìn Mild, “Chúng ta đều cho rằng WOLF đang thay đổi người khác; nhưng thực tế, hắn đang lợi dụng người khác để thay đổi chính hắn ư?”

“Kẻ đó, có dã tâm khổng lồ đấy.” Dứt lời, Mild nghiêng mặt, đưa mắt về phía cửa, “Nếu cậu không rời đi thì tiểu lão hổ lại tới cắn người đó.”

Gulf quay lại, chỉ thấy Mew đã dựa lên vách tường ở sân thượng, nhìn hai người chằm chằm.

Gulf lại nhìn Mild, “Chú đi ngủ sớm, sáng mai chúng ta phải tới Ý.” Sau đó, anh đi về phía cửa.

“Sao lại phụng phịu vậy?” Gulf đã trở lại phòng, đưa tay nhéo má Mew.

Mew cầm lấy tay Gulf, kéo anh lại hỏi: “Không cần mở miệng cũng có thể thôi miên người khác?”

Gulf nhướn nhướn mi: “Trên lý thuyết thôi, cũng đâu ai quy định phải dùng lời nói mới thôi miên được… Hơn nữa, trên đời này có rất nhiều hành động có thể thôi miên, ví dụ như ra ám thị chẳng hạn.”

Mew gật đầu, “Tôi hiểu rồi, thảo nào tôi cứ thấy em là muốn làm, ra là em hạ ám thị với tôi.”

Gulf nhấc chân đạp, “Anh nói bậy nói bạ! Có mà Anh háo sắc ấy!”

“Không phải à?” Mew đè Gulf lại hôn.

“P'Mew!” Gulf cảm thấy Mew có phần kỳ quái, lại đưa tay ngăn anh lại, quan sát vẻ mặt anh mà nheo mắt, “Cậu ghen hả?”

Mew thành công đặt Gulf xuống giường, hôn mạnh một cái, “Vừa nãy tôi đợi ở cửa mãi, em chẳng hề phát hiện ra tôi, dồn tất cả sự chú ý cho Mild rồi.”

Gulf dở khóc dở cười, “Anh một thân võ nghệ cao cường, lại cố tình không phát ra tiếng động, sao tôi phát hiện được.”

Mew vẫn bực dọc, chặn lời Gulf, “Mèo Nhỏ, tôi sợ em bị ông ta bắt cóc.”

Gulf cười, lại nhéo má Mew, “Anh sợ tôi ở cùng chú ấy thì sẽ tiếp nhận cái năng lực đó đúng không?”

Mew gật đầu, “Đó không phải là năng lực mà người bình thường nên có. Người như vậy đi tới đâu là tai vạ chỗ ấy, sao có thể tìm được hạnh phúc? Tôi chỉ muốn em luôn luôn vui vẻ.”

Gulf nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay du di lên những nét anh tuấn góc cạnh trên gương mặt Mew , thấp giọng thủ thỉ: “Nếu có một ngày không còn anh, chỉ còn lại mình tôi, e là tôi sẽ đi cùng một con đường với Mild.”

Mew nhìn Gulf một hồi… “Vì sao?”

Gulf khẽ cười, “Vì không có Anh, thời gian hay cuộc sống đối với tôi chẳng còn ý nghĩa.” Dứt lời, anh kéo lấy áo Mew, đặt tới một nụ hôn.

* Đồng thuật: “đồng” trong đồng tử, tức con ngươi. Thuật là kỹ thuật. Đồng thuật là những kỹ thuật siêu năng lực bằng ánh mắt con người, thường do biến dị, đa phần trong truyền thuyết, nhưng cũng không ít phần là thật, chi là khoa học chưa giải thích được. Gần gũi nhất mà mình biết là các doujutsu trong truyện tranh Naruto, tức Sharingan, Byakugan và Rinnegan đó (ー_ー゛)

* Minh chiếu thuật: một trong những chủng loại của đồng thuật (Đọc tốc độ cao, thôi miên, xem quẻ…). Đây là kỹ thuật liên quan tới giấc ngủ, qua nghiên cứu về cú mèo.

Bắt hổ

Hậu quả của một câu thú nhận của Gulf là bị Mew ôm ấp gặm nhấm cả đêm, chỉ có điều ngày mai có nhiệm vụ nên Mew phải nhẫn nhịn, cọ xát con mèo cả đêm để hạ hỏa, miệng thì thầm, “Mèo Nhỏ… Em muốn giết tôi phải không? Giờ tạm thời cho nợ, phá án xong chúng ta thanh toán nốt.”

Gulf dở mếu dở cười.

Hôm sau, Krist cùng Singto trở về, vừa vào sân đã thấy một trận hỗn loạn liền trợn mắt há miệng.

“Tiểu Kít Kít.” Song sinh lại gần Krist, bắt đầu chém gió, “Tối qua kinh thiên động địa lắm á!”

“Thực sao?”Krist ủ rũ cúi đầu, trong lòng buồn bã, hôm qua cậu không được tham gia vào hành động lớn như vậy, mà dù cậu có ở đây thì e cũng chẳng giúp gì được.

Singto đưa Lisbon xuống xe, vừa định vào nhà thì thấy Mild hai tay đan sau gáy từ bên trong đi ra. Tuy đã có chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn không khỏi sửng sốt khi phải đối mặt với Mild. Krist ở bên cũng trông thấy ông.

Mild nheo mắt nhìn Singto một chút, đoạn xoay sang Krist, đưa tay xoa đầu cậu, “Lâu rồi không gặp.”

“Vâng.” Krist gật đầu, đánh mắt về phía Singto một cái, lại cười toe với Mild, sau đó cậu vào nhà trước.

Mild nhìn theo bóng lưng Krist, rồi quay lại đối diện với Singto, “Cậu nhóc thật đáng yêu.”

Singto khẽ gật. Lisbon thong thả đi tới trước Mild ngửi ngửi, tựa hồ nó biết người này.

“A…” Mild xoa đầu nó, Lisbon cũng cọ đầu vào tay ông, rồi quay bước vào nhà tìm Krist và Gulf.

Singto đứng cùng Mild chốc lát, đang định bước vào nhà thì bị Mild kéo nhẹ lại… Singto thoáng kinh ngạc, hình như Mild thả gì đó vào tay anh.

Singto nhìn thứ đó, ánh mắt khó hiểu nhìn ông.

“Sẽ có lúc dùng tới.” Mild cười cười, không nói thêm nữa mà bước về phía vườn hoa.

Singto cất đồ vào túi áo, cau mày nghĩ nghĩ ngợi, rồi bước vào bên trong.

Mọi người đang bận bịu thu dọn hành lý, máy bay riêng của Tharn đã đậu ở sân bay nhỏ cách đó không xa. Tất cả lên máy bay tới Rome, cùng cảnh sát địa phương hợp tác hành động phá án. Mặt khác, hai người sói bị bắt tối qua đã bị khóa lại bằng xích sắt, đưa lên máy bay để đi thẩm tra.

SCI vốn nổi danh nhờ Gulf cùng Mew, lần này quân viện trợ còn chưa tới đã thành công bắt được hai người sói, phá tan đợt tập kích của WOLF, gây chấn động cho giới cảnh sát địa phương.

Lúc cả đoàn xuống phi cơ, cảnh sát trưởng chịu trách nhiệm phá án lần này – Mason cùng hai trợ lý là Elena và Kraft ra đón.

Số lượng người hôm nay nhiều hơn lần trước, việc bố trí có phần khó khăn, cho nên Tharn lại đưa cả đoàn về biệt thự ở Rome cư ngụ, lấy đó làm tổng bộ cho đợt hành động phá án sắp tới. Mason biết Tharn và Leonard có quan hệ, hơn nữa thế lực của anh tại Ý cũng không phải người thường có thể đụng tới; đối phó với WOLF thì ở lại khu biệt thự của Tharn còn an toàn hơn ở cục cảnh sát. Chính vì vậy, mọi người chia ra: Mew, Gulf cùng Âu Dương Xuân theo Mason đi chào hỏi các bộ ngành cấp cao; Krist, Lạc Thiên, Mã Hán và Triệu Hổ theo Elena tới cục cảnh sát để lấy toàn bộ tài liệu về; cặp song sinh cùng Vương Triều, Trương Long áp giải hai người sói tới biệt thự; Tharn, Type, Singto, Mild, Tưởng Bình và Kraft về biệt thự chuẩn bị trước.

Mew trao đổi vài vấn đề cơ bản với cục cảnh sát quốc tế. Dù sao thì có cảnh sát quốc tế xúc tiến hợp tác, WOLF đắc tội với cả hai phe cảnh sát và xã hội đen, bởi vậy mà thủ tục điều tra về tổ chức này rất thuận lợi, cũng thu được một đống tài liệu.

“Đêm qua WOLF lại hành động.” Mason lái xe đưa Mew, Gulf cùng Âu Dương Xuân rời khỏi cục cảnh sát, “Chúng ta cũng tiện đường, qua xem sòng bạc nhỏ bị tập kích đã nhé.”

Mew và Gulf nhìn nhau, đều cảm thấy có phần kỳ lạ. Tối qua WOLF phát động tấn công du kích bọn họ, thế nào lại còn tổ chức một cuộc tấn công khác?

Rất nhanh, xe dừng lại trước cổng một nhà nghỉ. Đó là một nhà nghỉ cao bốn tầng, khá tráng lệ, chỉ có điều tầng trên cùng đã cháy đen. Đi vào trong, Mason xuất trình thẻ cảnh sát với nhân viên phục vụ, còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy phía sau có tiếng cười, “Bất ngờ nhỉ, thiếu chút thì tôi nhảy dựng lên đấy.”

Mew và Gulf đều thấy thanh âm này quen tai, quay đầu lại nhìn, tới khi nhận ra ai thì cả hai đều cảm thấy muốn nhìn trời bó tay. Kẻ đó không ai khác, chính là Eugene.

Eugene xoa cằm nhìn hai người, lại đưa mắt sang Mason cùng Âu Dương Xuân, gật đầu, “Tôi đã bảo là cảnh sát SCI đẹp trai nhất thế giới mà.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đến lượt Âu Dương Xuân và Mason nhìn nhau. Âu Dương Xuân đã hơn ba mươi, thẳng đuột vuông vức; Mason cũng hơn ba mươi rồi, cong queo xiên vẹo… Hai người lại nhìn Gulf cùng Mew, họ mới hơn hai mươi, xét về mặt anh tuấn ấy hả… Muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng. Mà bây giờ mới chú ý, những vị khách và cả các nhân viên phục vụ đã sớm bị hút hồn bởi hai thanh niên ấy. Người Ý bẩm sinh mang tế bào nghệ thuật, hai cá thể này làm bản năng thưởng thức kiệt tác nghệ thuật của người ta không khỏi trỗi dậy.

Âu Dương Xuân và Mason bất đắc dĩ tằng hắng, cũng thấy chút tự ái nha.

“Sao anh lại ở đây?” Mew hỏi Eugene.

Eugene nhìn Mew, nháy mắt mấy cái, lại gần Gulf, “Tôi không biết tên này, lần trước hắn ta làm gãy của tôi một cái xương sườn.”

Mason hít ngược một hơi khí lạnh, mắt mở lớn nhìn Mew, thầm nhủ, trần đời có người bẻ gãy được xương sườn của Eugene? Kỳ lạ hơn nữa, người làm gẫy một chiếc xương sườn của Eugene vẫn còn sống, cũng không thấy Leonard hạ lệnh truy sát.

“Nhà nghỉ này là của Leonard?” Gulf hỏi.

Eugene lắc đầu, “Không phải, nhưng sòng bạc thì là của lão đại… Còn nhà nghỉ là của tôi.”

Mew và Gulf đồng thời nhướn nhướn mi, như đang hỏi, “Bộ hai người ly thân hả?”

Eugene tủm tỉm, “Đây là tiền riêng của tôi.”

“Xem hiện trường thôi chứ?” Mason hỏi Eugene.

“Được.” Eugene dẫn đường, “Đây là sòng bạc thứ ba bị phá sập, thêm năm anh em nữa bị giết…” Anh ta liếc sang Mason, “Hy vọng các ngài nhanh tay phá án, đại ca của tôi nhịn hết nổi rồi, đến khi anh ấy thực sự ra tay, không chừng lại xảy ra sự vụ gì.”

Mason thở dài, gật đầu, “Tôi hiểu.”

Ra khỏi thang máy, đoàn người đi về phía sòng bạc, bốn bức tường đã cháy đen không nhìn ra hình dạng gì, nhưng ngờ ngợ vẫn có thể thấy được tình hình tối qua. Gulf chậm rãi bước vào, quan sát xung quanh.

“Hôm qua anh vắng mặt?” Mew hỏi Eugene, “Một hai tên người sói loại này thì sao làm khó được anh?”

Eugene nhún vai, “Chẳng phải tôi đây đang dưỡng thương sao? Với lại, cả châu Âu này ai dám động vào tài sản riêng của sếp sòng chứ… Không muốn sống? Thế nên mới chỉ có bấy nhiêu bảo vệ, thời gian chúng nó có mặt cũng trễ… Khi ấy cũng khoảng chừng ba bốn giờ sáng rồi, bọn nó cũng tản đi gần hết.”

Gulf và Mew lại nhìn nhau, Gulf khẽ nhíu mày, “Có chỗ không ổn.”

“Chỗ nào?” Eugene nghiêng đầu ngơ ngác, rồi lại gần Gulf, “À phải, Mild đâu? Không phải đi với các cậu ư?”

Gulf và Mew cùng nhìn Eugene, “Hiện ông ấy đang ở biệt thự của anh trai tôi, anh muốn gặp ông ấy không?”

Eugene trợn mắt, “Tôi không thèm tới nhà họ Jongcheveevat.” Dứt lời, nói lảng sang chuyện khác, lại hỏi Gulf, “Không ổn chỗ nào?”

“Lần đầu tiên WOLF phóng hỏa.” Gulf thản nhiên, “Có chắc bọn chúng là người gây hỏa hoạn không?”

“Đúng.” Mason gật đầu, “Trước tiên tưới xăng, sau đó thả mồi lửa.”

“Khách khứa đều tử vong hết?”Mew hỏi Eugene.

“Đều chết hết.” Eugene gật đầu, “Chúng tôi có camera. Chúng lao vào đây, gặp người nào chém người ấy nhưng lại phóng hỏa khắp nơi. Nếu lúc trước coi WOLF là sát thủ thì bây giờ nghĩ bọn chúng là cướp còn hợp lý hơn.”

Gulf trầm mặc chốc lát, “Cho tôi xem băng ghi hình.”

“Bên này.” Eugene đưa đoàn người tới phòng giám sát, gọi thuộc hạ đưa băng ghi hình cho phía Gulf xem.

Mọi người xem được một lúc lâu thì chợt nghe Mew lên tiếng, “Không phải WOLF, là kẻ khác giả mạo.”

“Cái gì?” Mason giật mình nhìn cả hai.

Gulf cũng gật đầu, “Đúng là không phải.”

“Hả? Vậy là sao?” Eugene hứng thú hỏi Gulf.

“Cảm giác mà WOLF theo đuổi là một loại cảm giác gây khủng bố… Thi thể la liệt mặt đất, máu me be bét, lộ rõ sức phá hoại cũng như lực sát thương của chúng.” Gulf mở miệng, “Đối với những con sói, vệt máu là cái gì đó rất đẹp. Một mồi hỏa phóng ra, sắc đỏ tươi đẹp đó sẽ chẳng còn tồn tại nữa, tất cả đều cháy đen… Không hợp với thẩm mỹ quan của chúng.”

… Eugene chớp mắt mấy cái, rồi xoay sang nhìn Mew; Âu Dương Xuân và Mason nhìn nhau, rồi cũng đưa mắt về phía Mew

Mew có phần bất đắc dĩ mà diễn giải lại: “Thủ pháp không giống nhau. Của WOLF chuyên nghiệp hơn, bản lĩnh cũng khá hơn, kẻ ra tay cũng biến thái hơn.”

“Mặt khác…” Gulf nhìn Eugene, “WOLF chỉ làm việc khi được thuê, chỉ biết giết chết đối thủ, sẽ không giết người không liên quan… Giết khách hàng rồi thì sau này ai tới làm ăn chứ, đúng không?”

Eugene gật đầu, “Ừm, có lý. Quả thật là không giống với hai lần trước.”

“Là ai giả mạo WOLF gây ra chuyện này?” Mason nghĩ ngợi, “Là ai làm chứ?”

“Mang về thôi, phân tích đã mới biết được.”Mew để nhân viên kỹ thuật lấy băng ghi hình lại, cùng Gulf dạo một vòng ở hiện trường, sau đó quyết định về nhà.

“Bảo Leonard bình tĩnh.” Trước khi ra khỏi cửa, Gulf có nói với Eugene như vậy, “Bây giờ chưa phải lúc.”

Eugene gật đầu, cười cười, “Tôi hiểu.”

Bốn người rời khỏi nhà nghỉ của Eugene.

Mason và Âu Dương Xuân còn phải tới địa bàn của cảnh sát quốc tế hoàn thành nốt thủ tục, Gulf cùng Mew quay về biệt thự của Tharn.

~Hai người tới một quảng trường của Rome, Mew mua một tấm bản đồ thì dừng lại tra tìm. Gulf đợi một bên, sau năm phút, Mew chỉ vào một điểm, “Gọi xe đến chỗ này.”

“Ừ.” Gulf gật đầu, hai người đi thêm một đoạn rồi bắt taxi.

Xe lái về hướng biệt thự của Tharn, tài xế rất nhiệt tình, hỏi hai người có phải người Thái không. Mew gật đầu, người lái xe cười ha ha nói đủ thứ chuyện, nào là người Thái Lan thật đẹp, nào là muốn làm quen. Gulf nhìn phong cảnh ngoài khung cửa, còn Mew lại luôn chú ý tới những cột mốc ven đường.

Xe chạy theo hình vòng cung chừng ba trăm mét rồi đi thẳng là tới biệt thự của Tharn. Mew nói với tài xế, “Bác tài, dừng ở đây đi.”

Người lái xe đạp lên chân phanh, hơi ngạc nhiên nhìn Mew, “Còn một đoạn nữa mà.” Tài xế dùng tiếng Anh nói với anh, “Ở đây không gọi được xe nữa đâu.”

“Vâng, tôi biết.” Mew gật đầu, rút súng từ trong áo ra.

“Ối… Lạy Chúa tôi!” Người lái xe hoảng hốt kêu lên.

“Đừng sợ.” Mew khoát tay với anh ta, lấy tiền trả: “Anh cứ đi thẳng về phía trước, tới trước một biệt thự thì dừng lại.”

Dứt lời, anh giật chốt súng, đưa cho Gulf, “Mèo Nhỏ, nếu trên đường tới biệt thự có tên tiểu tốt nào xồ ra thì em bắn hắn nhé.”

“P'Mew ?” Gulf hoang mang nhìn Mew.

Mew rút khẩu Five-seveN* mà hôm qua Tharn tiện tay đưa cho, giật chốt, mỉm cười với Gulf, “Cây súng này nổi tiếng trong lịch sử là mạnh nhất, bắn liền hai mươi phát, không giật, tầm bắn ba trăm mét, tôi muốn thử đã lâu rồi.”

Tài xế vừa làm dấu thập tự, vừa gọi Đức mẹ Maria.

Bây giờ, Gulf mới nghe thấy tiếng động cơ xa xa truyền tới. Mew xuống xe, bảo tài xế, “Chạy đi!”

Người lái xe thoáng do dự, Mew bắn một phát chỉ thiên, anh ta bị dọa sợ, vội vàng nhấn chân ga, lái về phía trước.

“P'Mew!” Gulf gọi to, Mew đứng giữa đường, vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đừng lo lắng. Quả nhiên, không bao lâu có hai chiếc Jeep theo đường cua xuất hiện, bất ngờ trông thấy Mew đứng giữa đường, tay cầm súng, kẻ lái xe nhanh chóng nhấn ga.

Mew cười lạnh, hai trăm mét, tưởng súng lục bắn không tới? Anh nhếch mép, giương súng…

“Hắn có Five-seveN!” Một kẻ trong xe gào lên, “Mau lùi lại!”

Chiếc xe vội vàng lùi xuống, thế nhưng phía sau lại có thêm hai chiếc Jeep đang tiến tới, không xe nào kịp phản ứng, lập tức xảy ra va chạm. Chỉ trong nháy mắt, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Gulf ở trong taxi nhìn rõ, biết gặp phải mai phục, vội vàng gọi điện về, “Alo, anh ơi, chúng em gặp mai phục ở chân núi, P'Mew đang đối phó với chúng, mau phái người đến giúp!”

* Súng Five-seveN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro