Ngoài ý muốn + Không rõ kẻ tình nghi + Đột biến
_______________
Ngoài ý muốn
Nơi làm việc của Akasha nằm ở khu chợ buôn của trung tâm thành phố S. Vì bà ta thường xuyên có những phát ngôn khác thường, lại tự làm một chương trình trực tuyến trên Internet, cho nên khá nổi tiếng, muốn tìm cũng không khó.
Tới chợ buôn, đứng trước một tòa nhà hai tầng đúng chất là nơi ở của một bà đồng, Gulf và Mew xuống xe.
Hai người mở cửa bước vào, chợt nghe tiếng chuông gió “đinh đinh đang đang” kêu.
Đây là một căn phòng được trang trí rất đẹp, trên tường có nhiều gương, chung quanh sắp đặt hỗn độn những tấm bình phong cao… Trần nhà treo chùm đèn mờ, ánh sáng xanh vàng đan xen, toàn bộ gian phòng trở nên mơ hồ, bầu không khí cũng thực quỷ dị.
Hai người vào nhà, cũng không thấy ai ra chào đón. Đáng lý, khi nghe thấy tiếng chuông gió, hẳn phải có người mới đúng… Gulf và Mew nhìn nhau, dự cảm chuyện chẳng lành.
Mew đặt tay lên khẩu súng bên hông, Gulf lấy súng, hai người một trước một sau, qua từng tấm bình phong, đi về phía cầu thang lên tầng hai.
Vừa đi hết cầu thang, chợt nghe trên lầu “RẦM” một tiếng, giống như ghế đổ.
Liếc nhau, hai người bước nhanh.
Cửa phòng mở rộng, tình cảnh bên trong cực quái dị —- Một cô gái khoảng đôi mươi, tay nắm chặt sợi dây thừng, siết lấy cổ Akasha. Akasha một tay không ngừng cào lên cổ mình, một tay vung vẩy trên không, mắt bắt đầu trợn lên, miệng mở lớn, đầu lưỡi thè ra, khàn giọng “Ha ha ha” cười.
Mew lao tới tóm lấy tay cô gái, dùng ba phần lực, cô ta buông tay, Gulf lập tức túm lấy sợi dây, kéo Akasha sang một bên… Akasha ho khan mạnh hai tiếng, từng hơi từng hơi hổn hển, nguy hiểm quá, may vẫn giữ được cái mạng này.
Còn cô gái kia đột nhiên hét lên một tiếng, điên cuồng giật tay khỏi Mew, vớ lấy sợi dây trên mặt đất đánh tới, ánh mắt hung hãn chĩa về Akasha. Mew thầm giật mình, cô nàng này điên rồi sao, thế nào mà khỏe vậy?!
Bị bẻ quặt hai tay ra sau, ấn mạnh xuống sàn, cô nàng vẫn đang không ngừng giãy dụa.Mew lớn giọng: “Mèo Nhỏ, người này không bình thường!”
“Đánh ngất cô ta!” Gulf nói. “Cô ta như là…” Còn chưa nói hết, đột nhiên một bóng người vụt qua. Kẻ đó ẩn mình, giơ súng lên, nhắm vào Akasha, bóp cò.
Gulf giống như phản xạ có điều kiện đẩy Akasha ra… Nháy mắt súng nổ…
“MÈO NHỎ!” Mew chỉ kịp hô to một tiếng, đã thấy thân thể Gulf nghiêng ngả ngã xuống.
Một tay vẫn đè cô gái xuống đất, Mew rút súng nhằm ngay về phía cửa… Viên đạn bắn ra xuyên cửa trúng bả vai kẻ ẩn nấp. Tên đó đau đớn kêu lên, xoay người bỏ chạy.
“Mèo Nhỏ…” Mew đánh mạnh vào gáy cô gái đang giãy dụa khiến cô ta lập tức bất tỉnh.
Bất chấp tất cả, Mew lao đến kiểm tra thương thế của Gulf, Gulf đã ngồi dậy, bưng lấy cánh tay, “Tôi không sao, chỉ trầy da…” Lại nhìn vẻ mặt phức tạp của Mew, có chút nôn nóng thúc giục: “Mau đuổi theo a! P'Mew!”
Thấy Gulf đã không việc gì, Mew mới cảm thấy hồn phách đang trở về, lại thấy máu chảy qua kẽ tay Gulf… Chân mày Mew lập tức nhíu chặt, vẻ mặt cũng trở nên hung dữ.
Nhấc một chiếc ghế phá nát cửa sổ, vừa thò người ra ngoài nhìn đã thấy một kẻ lao ra khỏi cửa, tay phải cầm súng, bưng lấy vết thương trên vai trái, hoảng hoảng hốt hốt chạy ra ngoài. Mew một tay chống lên cửa sổ, phi thân nhảy ra, đáp xuống nóc một chiếc xe vận tải đỗ bên dưới, lấy đó làm điểm tựa nhảy tiếp xuống đất, vọt nhanh theo kẻ kia. Tên này quay lại giương súng, nhưng kinh ngạc khi chẳng thấy ai phía sau, đang rối loạn, đột nhiên cổ áo bị túm lại, hắn theo bản năng ngã ngồi sụp về phía sau, lập tức vai phải thấy nhức buốt, kêu lên một tiếng, súng “CẠCH” rơi xuống.
Mew tháo khớp vai hắn, một tay quăng mạnh hắn lên tường, nhặt khẩu súng dưới đất, nhìn lại kẻ đang dựa tường bệt xuống kia. Mew kinh ngạc… “Sao lại là cậu?!”
Người ngồi trên mặt đất ôm vai hổn hển thở không phải ai khác, chính là lính cũ của Mew —- Khúc Ngạn Minh.
Mew nghiến răng, một tay túm áo nhấc Khúc Ngạn Minh lên, “Tiểu tử cậu điên ư?! Chạy đi giết người?!”
Sắc mặt Khúc Ngạn Minh xanh xám, ngậm chặt miệng, không đáp.
Không nhiều lời nữa, Mew còng tay hắn lại, kéo lên lầu, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi về S.C.I..
Khúc Ngạn Minh bị ném lên sàn nhà, Gulf lúc này cũng đứng đó, thấy người trên mặt đất: “Là… cậu?!”
Mew lấy một chiếc ghế cho Gulf ngồi, cúi đầu kiểm tra vết thương của anh… May mà không bị thương nặng, chỉ bị trầy chút da. Nhìn trên cánh tay trắng như tuyết, vết máu thật chướng mắt, sắc mặt Mew xấu đi vài phần.
“Vì sao cậu muốn giết bà ta?” Gulf ngược lại không để ý đến vết thương của mình, không tin nổi hỏi Khúc Ngạn Minh.
Khúc Ngạn Minh vẫn im lặng như trước.
Nhìn sang Akasha, bà lão vừa rồi bị dọa đến choáng váng, bây giờ tựa như đã tỉnh táo lại, khàn giọng hô: “Lời nguyền a… Là nguyền rủa…”
Tâm trạng Mew vốn đã vô cùng tồi tệ rồi, nhấc chân đá bay cái bàn, lạnh giọng với Akasha: “Câm miệng!”
Ngay cả Gulf cũng bị kinh ngạc bởi cơn giận của Mew, hơi khó hiểu mở to mắt nhìn anh, Mew cúi đầu, đi tới bên cửa sổ, cau mày nhìn ra ngoài.
Akasha cũng thức thời, im lặng ngồi bên, không dám nói nửa lời.
Không lâu sau, cảnh sát và cứu thương cùng tới, giao người cho Vương Triều cùng Trương Long xong, Mew không nói hai lời lôi Gulf tới bệnh viện.
………
Tuy chỉ là trầy da, nhưng dù sao cũng là bị súng bắn, muốn gì thì gì cũng phải khâu hai mũi. Gulf vô cùng sợ đau cau mày nghiến răng nhẫn nại, để một cô nhóc tay nghề không tệ khâu ình, kỹ thuật cực tốt, lại nhanh chóng, gần như không đau chút nào đến khi kết thúc.
Trong lúc băng bó, cô nhóc quay đầu liếc ra ngoài cửa, xem cái vẻ mặt lạnh như băng của Mew, cười hỏi Gulf: “Đội trưởng kia a, anh trai em còn bảo đối xử với mọi người tốt lắm í, sao lại đáng sợ thế chứ ~~”
Gulf sửng sốt, nhìn cái thẻ công tác trước ngực cô bác sĩ trẻ: “Thực tập… Mã Hân…” Cái tên này như thấy ở đâu rồi.
Nhìn kỹ cô thực tập sinh xinh xắn tươi cười này… Cặp lông mày này có chút quen quen…
“À ~~” Gulf nhớ ra rồi, “Em là em gái Mã Hán!”
“Hì hì…” Mã Hân vừa cười vừa cắt đoạn vài thừa, sau đó dán hai miếng băng dán, “Nhớ đừng để vết thương dính nước, chủ nhật tuần sau đến cắt chỉ ~~ Tiến sĩ Gulf ~~” Nói xong, nói to về phía cửa, “Được rồi.”
Mew đi đến, cầm lấy áo khoác của Gulf, kéo anh chuẩn bị rời đi, Gulf lại giật nhẹ lại: “P'Mew, nhìn quen không?” Chỉ chỉ Mã Hân: “Mã Hân, em gái Mã Hán.”
Hơi ngạc nhiên, Mew nhìn Mã Hân một cái, lịch sự gật đầu, vẫn không nói gì.
Mã Hân thu dọn đồ đạc, lắc lắc đầu nói: “… Ai, anh mình nói không sai…”
Gulf không hiểu hỏi cô: “Anh em nói cái gì?”
Bưng khay kim loại lên, Mã Hân vừa ra ngoài vừa nói: “Anh em bảo a
Đội trưởng Mew ngày thường thì ôn hòa, nhưng mà muốn anh ấy phát hỏa cũng rất dễ thôi ~~” Nói rồi, đưa mắt nhìn Gulf, “Ai thử đụng vào tiến sĩ Gulf xem ~~ Tay chưa chạm vào, ngón đã đứt rồi…” Sau đó, hi hi cười đi ra.
Trong phòng, Gulf cùng Mew xấu hổ đứng tại chỗ.
Lúc lâu sau, Mew mãi không nói giờ đột ngột mở mồm, “Tiểu tử thối, cuối tuần này cho em ta tăng ca!”
Gulf ươn cánh tay không bị thương ra, vuốt vuốn mái tóc Mew, kéo con chuột bạch ủ rũ nào đó, “Đi thôi ~~ Đội trưởng Mew.”
Hai người trước tiên về nhà đã, Gulf muốn thay quần áo. Sau khi cố gắng mặc được sơ mi vào, tay phải không giơ lên được, bối rối đứng trước tủ quần áo nhìn Mew: “P'Mew, giúp tôi cài khuy… Cả cà vạt ~~”
Mew ngồi trên sofa, không động đậy, vẫy Gulf: “Qua đây.”
Gulf đi tới, đứng trước Mew.
Mew không đứng lên, mà đưa tay vỗ vỗ lên chân mình, nhếch miệng cười với Gulf.
Gulf có chút xấu hổ với động tác của tên kia, con chuột này… Đang do dự, Mew đã vươn tay kéo lấy góc áo sơ mi của anh, kéo anh lại gần, ôm lấy eo Gulf, để anh ngồi lên hai chân mình.
Hai đầu gối Gulf vùi trong sofa mềm mại, ngồi tách chân trên đùi Mew, có chút không tự nhiên mà cúi đầu, đỏ mặt để người ta cài nút áo cho.
Mew đưa tay, từ dưới lên trên, từng nút một được cài… Động tác từ tốn, Gulf nhìn những ngón tay linh hoạt kia di chuyển, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì mờ ám, khuôn mặt bất giác đỏ lên…
Cài xong chiếc khuy cuối cùng, Mew không tiếp tục thắt cà vạt cho Gulf, hai tay ôm lấy eo anh, để anh tựa vào ngực mình, vuốt ve tấm lưng người ta, chậm rãi hôn lấy đường cổ ấy.
Gulf không ngọ ngoạy, mặc cho Mew càng lúc càng siết chặt lấy mình.
“Mèo Nhỏ… Em làm tôi sợ muốn chết…” Trầm mặc một lúc, Mew mới thở dài, “Tóc bạc thêm rồi đây này.”
Gulf cười, vươn tay xoa xoa đầu anh: “Làm gì có… Đen hết mà!”
Bắt lấy cằm Gulf, Mew có chút trách cứ: “Lần sau, đừng làm ẩu… Tôi không giống cậu, không có chín cái mạng cho cậu dọa!” Nói xong, ghé lại, hôn lên khóe miệng đang cong lên của Mew.
Môi răng dần dần giao hòa, hai người chậm rãi hôn… Mew tựa lưng vào sofa, ngẩng đầu lên, hai tay nâng thắt lưng người bên trên, hôn thật dịu dàng. Tay trái Gulf bám lấy vai Mew, cúi đầu… cắn người.
Nụ hôn dài kết thúc, Mew cười khổ: “Mèo Nhỏ, sao em cứ cắn tôi vậy? Kỹ thuật kém quá đấy!”
Thấy Gulf đỏ mặt trừng mắt, vội vàng bồi thêm: “Để tôi dạy cậu…” Nói rồi, dùng ngón tay, nhẹ nhàng tách môi dưới Gulf, “Mở miệng ra…”
Gulf do dự một chút, từ từ mở miệng, cảm thấy ngón tay nhẹ nhàng dò tiến vào miệng mình, ngâm miệng cắn.
“Không phải cắn…” Mew bất đắc dĩ, ôn nhu nói: “Nhả ra nào…”
Theo lời anh, Gulf nghe theo.
“Đầu lưỡi…” Mew hôn lên má Gulf, “Đầu lưỡi liếm nhẹ.”
Nhắm mắt lại, Gulf vươn lưỡi, dè chừng liếm liếm ngón tay Mew… Cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay, truyền thẳng đến đáy lòng… Nhu thuận, ấm áp không nói nên lời.
Mew chậm rãi rút tay về, với ra sau đầu Gulf, luồn vào mái tóc ngắn của anh, ngửa khuôn mặt anh lên, lại một lần nữa hôn… Lúc này, Gulf không cắn người nữa, ngoan ngoãn đáp trả…
Hai người cứ như vậy dán vào nhau. Hôn một cái, ôm một cái, thắt cà vạt ~~ Hôn một cái, ôm một cái, mặc áo khoác…
Một giờ sau, cuối cùng cũng xong việc thay quần áo, Mew kéo Gulf bộ dạng như máy hơi nước ra cửa, xuống dưới lầu, đã thấy một chiếc ô tô đen đậu phía trước, cửa xe mở ra, một người xuất hiện…
Hai người đều sửng sốt.
Gulf nhìn người đó đang lại gần, có phần khẩn trương khẽ gọi: “Cha…”
Gun nhìn Gulf một chút, lại quay sang nhìn Mew, có chút không rõ hai người khẩn trương cái gì, đưa một bình giữ nhiệt cho Gulf : “Mẹ con bảo cha mang tới.”
“À vâng…” Gulf đưa tay nhận.
Thấy Gulf đưa tay phải ra rồi lại rụt về, đổi tay trái, Gun hơi cau mày: “Tay làm sao vậy?”
“Ưm… Bị thương nhẹ ạ…” Gulf cầm bình giữ nhiệt, đáp.
Gật đầu, không nói gì nữa, Gun xoay người mở cửa xe, đột nhiên lại nghe Mew nói: “Bác trai a, sao không để người giúp việc đưa tới, tự mình đi…”
Gun tựa hồ vì câu hỏi mà dừng động tác, Gulf cũng ngây người.
“… Tiện đường đi làm…” Trầm mặc một lúc, trả lời.
“Tiện đường ư?” Mew thắc mắc, nhìn trời, “Tòa án cách chỗ này khá xa…”
Hơi bực bội trừng Mew một cái, Gun vào xe, nhanh chóng rời đi.
Mew cười duyên đến trước mặt Gulf: “Mèo Nhỏ, canh gì a? Bình có nắp mà vẫn ngửi được mùi này.”
Gulf lườm anh, “Không có phần của cậu!” Nói rồi, xoay người bỏ đi, nhưng miệng không kiềm được nhếch lên.
Mew phía sau cũng cười sung sướng, đang định đi theo, điện thoại di động lại vang lên.
Gulf tới bên cạnh xe, thấy Mew tiếp điện thoại xong, kích động chạy tới: “Mèo Nhỏ, Tưởng Bình nói, Morris muốn cung cấp thông tin quan trọng!”
________________________
Không rõ kẻ tình nghi
Mew và Gulf trở lại S.C.I., vừa ra khỏi thang máy, đã thấy cửa phòng pháp y bị kéo mạnh đánh “rầm” một tiếng, Triệu Hổ lao ra, úp mặt bên tương nôn khan. Theo sau anh, Mã Hán cũng bước ra, tuy không trật vật như Triệu Hổ, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, nhanh chóng châm thuốc, rít một hơi dài.
“Làm sao vậy?” Mew khó hiểu nhìn hai người.
“Type… Type… Lột da… Còn dùng cưa… Ọe…” Triệu Hổ nói chưa xong đã xoay người lao vào WC, Mã Hán nhíu nhíu mày, rồi cũng vọt đi.
Mew với Gulf nhìn nhau, đi tới phòng pháp y của Type, dè dặt đẩy cửa, thò đầu vào nhìn thoáng qua, thu đầu về, đóng cửa lại, xoay người, quay về phòng làm việc… May thật, ban nãy chưa uống canh.
Đi vào văn phòng S.C.I., thấy Krist đang ở phòng làm việc của Gulf bận bịu. Các loại giấy tờ phủ kín trên mặt đất, cậu nhanh chóng xem lướt qua. Singto ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn Krist.
Morris nói có thông tin quan trọng muốn cung cấp, đang ngồi trên một cái ghế trong phòng nghỉ, đôi mắt có phần dại ra khi nhìn về hướng văn phòng Gulf, không biết đang nghĩ cái gì.
“Sếp!” Tưởng Bình ngẩng đầu nhìn hai người, nhanh chóng bắt chuyện.
Morris đang ngồi cũng lập tức đứng lên, đi tới phía hai người: “Tôi có chuyện quan trọng muốn cung cấp cho cảnh sát.”
“Chuyện gì?” Mew hỏi.
“Tôi biết hung thủ là ai!” Morris ngắn gọn đáp.
Lời vừa thốt ra, toàn bộ người trong văn phòng, cả Krist cùng Singto trong phòng làm việc của Gulf cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Morris.
“… Vào phòng tôi nói.” Mew trao đổi ánh mắt với Gulf, dẫn Morris vào văn phòng riêng.
Ba người ngồi xuống sofa, Gulf mở lời trước: “Anh biết hung thủ, là hung thủ giết ai?”
“…” Thoáng trầm mặc, Morris nói: “Mọi người.”
Mew mỉm cười: “Ý anh là kẻ giết mọi người, là cùng một người?”
“Không sai!”
“Là ai?” Gulf hứng thú khẽ gõ cằm.
“Tôi không biết.” Morris đáp.
Mew và Gulf nhìn nhau, cười: “Đây tuy không phải là thẩm vấn, nhưng cũng là câu hỏi chính thức từ phía cảnh sát, ngài Morris đùa bỡn vậy có phải quá tự đắc?”
“Ấy… Không phải.” Morris vội vàng xua tay, “Tôi không có ý đùa bỡn các anh, tôi muốn nói, tôi biết có một người như vậy, nhưng cụ thể tên tuổi thì tôi không biết.”
“Vậy thì, anh hãy kể lại những gì anh biết đi.” Gulf nói.
“Trước tiên, tôi muốn mọi người nghe đoạn ghi âm này.” Morris lấy từ trong túi ra một cuốn băng, “Đây là lời nhắn ghi âm từ máy điện thoại trong phòng làm việc của Tanaka.”
Mew hơi nhíu mày, “Chúng tôi đã cho người kiểm tra qua phòng làm việc của Tanaka, không hề thấy cuộn băng này a.”
“Ha ha…” Morris lắc đầu cười, “Các anh đến cái phòng làm việc đó, chỉ là một cái mánh của Tanaka thôi, dùng để hù người, phòng làm việc thực của ông ta không ở đó! Chỉ tôi mới biết.”
Gulf nhận lấy cuốn băng, cho vào điện thoại bên cạnh, hỏi: “Lúc đầu, vì sao anh không nói cho cảnh sát biết phòng làm việc thật của ông ta ở đâu?”
“À…” Morris có chút khó xử lắc đầu, “Là vì danh tiếng của Tanaka, cách làm việc của ông ta có chút cực đoan, cũng nhiều tính xấu, nếu công khai ra, khẳng định sẽ làm mất hết danh tiếng của ông ta… Nhưng mà…” Nói tới đây, Morris ngẩng đầu nhìn Gulf và Mew một cái, “Sau khi tôi nghe cuộn băng này, cảm thấy có phần kỳ quặc, cho nên tôi mới nhờ Sing đưa tôi đến đây.”
Gulf nhấn nút chạy tin nhắn ở điện thoại, đầu tiên là đoạn ghi âm của Tanaka: “Tôi hiện không có nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp, tôi sẽ nhanh chóng hồi đáp.” Ngay sau đó, là một tiếng “píp”, tiếp theo, sự im lặng kéo dài cỡ ba bốn giây —- Tuy là im lặng, nhưng Gulf và Mew vẫn nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ, tựa hồ có người ở đầu dây bên kia, đang cố gắng giữ im lặng… Càng quái lại chính là dù chỉ có tiếng thở, người nghe lại thấy sờ sợ.
Sau khi tiếng thở lặng đi, là một giọng nói đã qua xử lý bằng thiết bị điện tử: “Các ngươi đã đi quá xa rồi, đã xâm phạm đến thần Tusti… Các ngươi sẽ bị trời phạt…” Dứt lời, là tiếng lạch cạch, giống như có người tiếp máy, sau đó, là giọng nói kinh hoàng của Tanaka: “Buông tha cho tôi… Tôi không cố ý, tha cho tôi…” Nhưng tất cả còn lại chỉ là tiếng “tút tút” dài.
Cả đoạn băng ghi âm chỉ có mỗi đoạn đối thoại này. Gulf tắt điện thoại, lấy cuộn băng ra, cho vào túi vật chứng.
Mew trầm tư chốc lát, hỏi Morris: “Anh cho rằng người gọi cuộc điện thoại này là người giết Tanaka, và cả những người khác?”
“Không sai!” Morris gật đầu.
“Lý do gì mà anh nghi ngờ như vậy?” Gulf nhìn anh ta, “Không đơn giản là bởi cuộn băng này chứ?”
Lại trầm mặc một lúc, Morris thở dài, nói: “Thực ra, xác thực có một người… Tanaka gọi kẻ đó là Tusti.”
“Tusti?” Mew và Gulf nhìn nhau, “Đó là người thế nào? Anh đã từng gặp chưa?”
Lắc đầu, Morris nói: “Tôi chỉ hay nghe Tanaka nhắc tới thôi.”
Tựa hồ đang bắt đầu hồi tưởng, Morris kể: “Tôi và Tanaka gặp nhau lần đầu trong một buổi chụp hình tự do, sở trường của tôi là về chụp phong cảnh, còn Tanaka rất giỏi chụp người… Hai chúng tôi sở thích gần giống nhau, kỹ thuật lại bù được cho nhau, cho nên dự định hợp tác chụp một bộ ảnh. Trong quá trình hợp tác, tôi phát hiện Tanaka có một bí mật… Ông ta rất giỏi chụp biểu cảm kinh sợ của người mẫu… Kỳ thật kỹ xảo chụp chỉ là thứ yếu, quan trọng là làm sao để người mẫu lộ vẻ kinh sợ khác thường.
Ban đầu, ông ta thử nghiệm rất nhiều phương pháp, như tôi đã nói với các anh, thế nhưng không hiệu quả lắm, mãi đến khi ông ta gặp một người…”
Morris dừng lại, uống một ngụm nước, không gian thoáng im lặng, mới tiếp tục: “Người nọ được gọi là Tusti, hắn vẫn hay nói chuyện qua điện thoại với Tanaka, chỉ cần Tanaka chọn được người mẫu, cung cấp cả thông tin liên quan đến người mẫu, hắn sẽ nguyền rủa người mẫu… Có thể làm bọn họ bị ảo giác, lộ vẻ kinh sợ vạn phần —- Chính nhờ phương thức này, tác phẩm của Tanaka mới sinh động như thế!”
“Dùng lời nguyền để khiến người ta lộ vẻ kinh sợ?” Mew nhíu nhíu mày, “Nghe có phần hoang đường a.”
“Đích thật là rất kỳ quái!” Morris thoáng xúc động, “Ban đầu tôi cũng không tin, thế nhưng, sau này ông ta cho tôi tự thể nghiệm một thời gian!”
“Tự thể nghiệm?” Gulf rất hứng thú, hỏi: “Anh cảm thấy sợ hãi?!”
Morris đáp: “Quả thực khiến da đầu tê dại, nhưng tột cùng là sợ cái gì, sau này tôi nghĩ mãi cũng không ra… Nhưng mà, cảm giác sợ hãi thì vẫn còn, không thể quên được!”
“Tusti chính là người gọi điện thoại?” Mew hỏi, “Anh có thể khẳng định?”
Morris gật đầu, lập tức, có chút chán nản vỗ lên đầu mình, nói: “Xét cho cùng… Thật ra là tôi hại chết Tanaka.”
“… Cái gì?!” Mew và Gulf kinh ngạc nhìn Morris, “Ý anh là sao?!”
“Đều tại tôi thấy văn minh Tusti này thần bí… Mới bảo Tanaka đi chụp về Tusti…” Morris thở dài, “Nếu ông ta không tự tiện chụp những tấm ảnh kiêng kỵ đó… Cũng sẽ không bị trời phạt!!”
Mew và Gulf lẳng lặng nghe Morris nói hết, liếc mắt trao đổi với nhau, đứng dậy, đưa Morris ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Morris còn dặn đi dặn lại: “Cảnh sát, các anh nhất định phải tin lời nguyền tồn tại thật a… Tusti kia khẳng định chính là hung thủ!”
“Chúng tôi sẽ điều tra!” Mew gật đầu, “Cảm ơn thông tin anh đã cung cấp… Còn nữa, tôi muốn cho người đến văn phòng riêng của Tanaka kiểm tra một chút, anh có thể nói cho chúng tôi địa chỉ không?!”
“Có thể có thể!” Morris vội vàng gật đầu, “Bây giờ tôi đưa bọn họ đi cũng được!”
Mew bảo Mã Hán và Triệu Hổ đi theo Morris, sau đó, cùng Gulf quay về văn phòng.
Mã Hán và Triệu Hổ đi lấy xe trước, Morris đứng ở hành lang trước cửa văn phòng, thấy Singto và Krist, hai người đang giằng co:
Singto kéo Krist: “Lúc anh về có mua sườn heo, em tới ăn đi.”
Krist trừng: “Anh mua sườn heo thì ích gì, không phải muốn tôi nấu sao, tôi không tới!”
“Sao không tới?!” Singto cười, “Trước kia không phải rất tốt ư!”
“Trước kia là vì tay anh bị thương!” Krist tiếp tục trừng, “Tôi là bất đắc dĩ! Tôi còn chưa làm hòa với anh!!”
“Sing…” Morris mở miệng, xen ngang vào, anh ta liếc Krist, lập tức lại nhìn Singto: “Đi.”
“Cậu về trước đi.” Singto khoát khoát tay với anh ta, “Tôi đợi cậu ấy tan tầm rồi cùng về.”
“Ai cần anh chờ?!” Krist rụt tay áo về, “Tôi phải về nhà, không đi cùng anh!”
Singto cười: “Vậy cũng được, anh về nhà với em, Lisbon cũng đi!”
“Vậy tôi đi trước…” Lại xen ngang một lần nữa, Morris tiến lại vài bước, kéo Singto qua, hôn lên mặt anh một cái: “Quay về sẽ tìm cậu.” Nói xong, xoay người rời đi.
Singto tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục quấn lấy Krist, “Anh muốn ăn canh bí nấu sườn heo.”
Krist nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Morris, trong bụng đột nhiên thấy kỳ lạ… Tên đó vừa rồi nhìn Singto chằm chằm, còn ánh mắt nhìn mình… Lại quay lại nhìn Singto, khuôn mặt Krist thoáng hồng lên: “Anh… anh ta vừa rồi, sao lại hôn anh?”
Singto sửng sốt, rồi lập tức cười rộ lên: “Em ghen a?”
Krist trừng mắt: “Nói… nói linh tinh!”
Singto nhún nhún vai: “Người Pháp đều chào nhau thế.”
Krist chu chu miệng: “Anh ta là người Pháp, không phải anh…”
“Anh lớn lên ở Pháp.” Singto buồn cười xoa xoa tóc Krist, “Cũng biết Morris ở Pháp.”
“Chung quy tôi thấy…” Krist suy nghĩ một chút, “Anh ta hơi kỳ lạ…”
Singto nhìn cậu thật lâu, đột nhiên ôm chầm lấy: “Bé cưng, em đáng yêu quá!”
“Nha” Krist kêu thảm thiết, đỏ mặt đẩy Singto, “Anh… Anh còn dám làm bậy, tôi… sẽ đánh anh!”
Singto ôm cậu không buông: “Anh bị kẻ nguy hiểm theo dõi, em sao có thể mặc kệ anh như thế… Em là cảnh sát… Thế này nhé, từ giờ trở đi, em bảo vệ anh 24/24 đi…”
Krist ra sức giãy dụa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chạy vào văn phòng Gulf đóng cửa lại, vùi mình vào đống sách báo. Singto dừng ở hành lang một hồi, nụ cười thu về, lộ vẻ cau mày trầm tư, bước về cửa sổ cuối hành lang, nhìn xuống dưới.
Dưới lầu, Morris đi ra khỏi cảnh cục, tựa hồ đang đợi xe của Mã Hán và Triệu Hổ, anh ta đứng cạnh xe của Krist, cúi đầu nhìn chằm chằm con bọ rùa màu vàng.
Bởi vì khoảng cách khá xa, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Morris, thế nhưng…
Lùi lại vào trong hành lang, đầu chân mày cau chặt, Singto bước nhanh vào toilet, vốc nước, rửa mặt…
Trong văn phòng của Mew, Gulf chơi với khối rubik trên bàn.
“Thế nào Mèo Nhỏ, chúng ta coi như có một kẻ tình nghi!” Mew cười, “Ý kiến của chuyên gia cậu thế nào? Morris đó nói thật chứ, hay chỉ là vớ vẩn?”
Gulf trầm mặc chốc lát, cười nhạt: “So với vớ vẩn còn be bét hơn…” Đặt khối rubik xuống, nhìn Mew, “Hắn làm thừa rồi!”
Lúc này, bên ngoài, Trương Long và Vương Triều đã trở về.
Mew mở cửa phòng, đi ra: “Thế nào?”
Hai người ủ rũ đi vào, Trương Long lắc đầu: “Cô ta tên là Chu Lộ, bất ngờ đến tìm bà bói Akasha… Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện thì không còn nhớ gì!” Hổn hển tiếp tục, “Mụ Akasha kia càng thêm tà môn, thiếu chút nữa xong cái mạng, còn ở đó hô hào cái gì mà nguyền với chả rủa… Thật bó tay.”
“Vậy còn Khúc Ngạn Minh?”Mew hỏi.
Vương Triều nhún nhún vai: “Tiểu tử kia chẳng nói gì.”
“Không nói gì sao?” Gulf nhìn Mew.
“Kể ra, tiểu tử đó cũng mình đồng da sắt đấy.” Vương Triều tiếp tục, “Lấy viên đạn từ vai ra… Cả hừ cũng không hừ một tiếng.”
“Mang người về chưa?” Mew hỏi, thấy Vương Triều gật đầu, nói với Gulf: “Đi Mèo, chúng ta đi thẩm vấn…”
“Tôi thấy không nhất thiết nữa đâu…”
Gulf vừa dứt lời, cánh cửa S.C.I. bị đẩy ra, hai người bước vào.
Đi trước, là Thương Lạc, theo sau hắn là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tay cầm cặp tài liệu. Mọi người ở S.C.I. vừa nhìn thấy đã chau mày —- Người theo sau Thương Lạc, cảnh sát thường cũng biết: Đó là Hồ Liệt, một luật sư lớn, tỷ suất thắng kiện rất cao, hơn nữa còn khét tiếng vô lương, để thắng cuộc thì không từ thủ đoạn, là luật sư tay sai của rất nhiều kẻ quyền quý.
Hồ Liệt và Mew coi như chỗ quen biết cũ, gã nhanh chóng bước lên trước, mỉm cười: “Tôi là luật sư của anh Khúc Ngạn Minh, tôi tới đề nghị nộp tiền bảo lãnh anh ấy.”
Mew cũng mỉm cười: “Anh ta mang súng giết người, tang chứng bị bắt ngay tại chỗ, còn là kẻ tình nghi mưu sát của nhiều vụ án, cho nên phải bắt giữ.”
“Có phải anh ta làm hay không còn chưa biết.” Hồ Liệt hơi đắc ý nói: “Hành vi của anh ta có thể không do đại não khống chế, hơn nữa các anh cũng chưa có căn cứ xác thực chứng minh anh ta có liên quan đến mấy vụ án đó… Cảnh sát các anh không phải đang nhức đầu vì sát nhân nguyền rủa sao.”
“A…” Gulf không nén được nụ cười: “Anh cho rằng anh ta có nhân cách phân liệt thì thuyết phục hơn là do lời nguyền? Anh muốn chứng minh anh ta không bình thường, nhờ chuyên gia chứng minh. Cơ mà tôi thấy anh ta rất tỉnh táo.”
“À ~~” Hồ Liệt gật đầu với Gulf: “Tiến sĩ Gulf nói quả không sai, hình như lời nguyền đích thực phản khoa học quá. Nhưng mà, cảnh sát các anh còn chưa chứng minh được tất cả có phải là do lời nguyền hay không… Nếu tất cả còn là nghi vấn, tôi yêu cầu đương sự của tôi được mang đi kiểm tra tình trạng tinh thần. Các anh muốn giam anh ta, nhất định phải đưa ra cho tôi chứng nhận động cơ phạm tội và căn cứ chính xác rằng đương sự của tôi có liên quan tới vụ án, nếu không tôi xin nộp tiền bảo lãnh.”
Mọi người trong S.C.I. nghe xong, mặt mũi đều trầm xuống. Không chờ ai mở miệng thêm, từ ngoài cửa đã nghe thấy có người chậm rãi nói: “Anh muốn chứng cứ ư, tôi có thể cho anh.” Đẩy cửa vào, chính là Type vẫn đang mặc áo blouse trắng.
Mọi người đều dồn mắt về phía Type, anh cầm một tập báo cáo khám nghiệm tử thi dày, đi tới, đưa báo cáo cho Mew: “Kết quả khám nghiệm tử thi của cả Carlos, Tanaka và Mặc Ninh đều ở đây, đều là bị hại chết, không có nguyền rủa gì cả, Khúc Ngạn Minh hoàn toàn có thể bị tình nghi là hung thủ mưu sát những người này, chúng tôi hoàn toàn có quyền tiến hành điều tra anh ta.”
Gulf nhìn Hồ Liệt, hỏi: “Luật sư Hồ, báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, đã đủ tính khoa học chưa?!”
Hồ Liệt quay đầu liếc Thương Lạc. Thương Lạc không có biểu cảm gì, quay sang hỏi Type: “Có thể tỉ mỉ nói lại, giải thích cho tôi một chút không?!”
Type lạnh lùng liếc hắn, ngoài cười mà trong không cười, đáp: “Tôi không có nghĩa vụ phải nói lại hay giải thích với anh, chờ tuyên bố từ cảnh sát đi.” Nói xong, xoay người ra ngoài, tới cửa rồi, còn ngoảnh lại bổ sung một câu, “Đúng rồi, nếu anh muốn giấu cái rương thi đó, có thể yên tâm đặt nó trong nhà, bởi vì căn bản chẳng có nguyền rủa nguyền riếc gì ở đây… Còn nếu không muốn giữ, nhớ bán lại cho tôi, tôi rất hứng thú với nó.” Nói xong, đóng cửa bỏ đi.
Mew gập báo cáo khám nghiệm tử thi lại, cười cười với Thương Lạc và Hồ Liệt: “Hai vị… Cửa ở đây, không tiễn…”
_________
Đột biến
Mew và Gulf tới phòng thẩm vấn. Sau lớp kính đơn trong phòng, Khúc Ngạn Minh ngồi đó, mặt lạnh tanh. Hai người không vội đi vào, đứng ngoài quan sát hắn một lúc.
“Mèo Nhỏ…” Mew đột nhiên mở miệng, “Tinh thần nó thế nào?”
Gulf cẩn thận quan sát, đáp: “Cậu ta không có vấn đề gì.”
“Ý em là nó giờ rất tỉnh?” Mew xác nhận lại.
“Ừ.” Gulf gật đầu, “Rất tỉnh táo!”
“Tôi muốn nói chuyện một mình với nó.” Mew hơi áy náy bảo Gulf.
Gulf mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: “Tôi cũng hiểu quyết định khá sáng suốt này.” Nói xong, liền ra khỏi phòng thẩm vấn.
Mở cửa đi vào, Mew ngồi xuống đối diện Khúc Ngạn Minh, không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, lông mi Khúc Ngạn Minh có chút rung rung.
Mew khẽ thở dài: “Cậu không muốn nói gì ư?”
Khúc Ngạn Minh trầm mặc chốc lát rồi dè dặt hỏi: “Anh ấy… Thế nào?”
“Cậu hỏi ai?” Mew đã biết nhưng vẫn hỏi ngược lại.
“…” Khúc Ngạn Minh càng cúi đầu thấp, “Xin lỗi… Em không ngờ sẽ bắn trúng anh ấy.”
“Tại thời điểm nổ súng, cậu có do dự.” Mew thản nhiên nói, “Không thì Mèo Nhỏ sẽ bị thương rất nặng.”
“… Cho nên anh mới không đánh chết em…” Bờ vai vẫn luôn căng cứng của Khúc Ngạn Minh hơi buông lỏng, “Anh ấy không bị thương nặng a… Thế là tốt rồi.”
“Nói thật cho tôi, rốt cục là vì sao?” Mew nhìn Khúc Ngạn Minh chằm chằm.
“…” Sau đó là một quãng thời gian im lặng đáng kể, cuối cùng, Khúc Ngạn Minh cười khổ lắc đầu, “Đội trưởng… Em không thể nói.”
“Vì sao?” Mew nhíu mày.
“Em không thể hại người…” Khúc Ngạn Minh vẫn liên tục lắc đầu, “Anh đừng hỏi.”
“Hại người?!” Mew càng nghe càng thấy kỳ, “Cậu nói ra thì sẽ làm hại ai?!”
…… Khúc Ngạn Minh ngẩng đầu, nhìn Mew, “Anh…”
“A…” Mew phì cười, “Ý cậu là nếu cậu nói ra sự thực thì tôi sẽ bị hại?”
Khúc Ngạn Minh nghiêm túc gật đầu.
“Không sao.” Mew gõ nhẹ lên bàn vài cái, “Tôi không quan tâm, cậu cứ nói đi!”
“Em không nói giỡn!” Khúc Ngạn Minh đột nhiên kích động, “Em không muốn hại anh! Chuyện này không phải chuyện con người có thể giải quyết!”
“… Cái gì?” Mew nhìn Khúc Ngạn Minh một lúc, “Cậu nói con người không làm gì được? Hung thủ chẳng lẽ không phải là người?!”
“Đúng…” Khúc Ngạn Minh gật đầu.
“Đừng có bảo nguyền rủa gì với tôi!” Mew lạnh lùng nói.
… Khúc Ngạn Minh lại một lần nữa cúi đầu, giống như đã hạ quyết tâm: “Anh có thể bắt giam em, tra tấn em, thậm chí bắn chết em… Dù chết em cũng không nói đâu!”
Thấy vẻ mặt quyết tâm của Khúc Ngạn Minh, Mew không nói gì, chỉ dựa trên ghế, chuyện này cũng không tránh khỏi chút bất thường.
Một mình Gulf đi về S.C.I., thấy Krist đang xoa cổ bước ra khỏi văn phòng của anh.
“Có phát hiện gì không?” Gulf lại gần.
“Không có ạ… Nhiều tài liệu lắm.” Krist vừa đáp, vừa e dè nhìn vào vết thương trên cánh tay phải Gulf.
“Mọi người bảo anh bị thương.” Có chút thương xót, “Có đau không ạ?”
Gulf xoa xoa đầu cậu, “Trầy da thôi mà.”
Lúc này, chợt nghe bụng Krist “rột” một tiếng.
Hai người sửng sốt, khuôn mặt Krist lập tức đỏ lên, hỏng rồi, mới nãy mải tìm tài liệu, quên không đi ăn.
Gulf kéo cậu tới canteen.
Lúc này không phải giờ cơm, thế nhưng trong canteen vẫn có rất nhiều người. Canteen cảnh cục nhất định phải cung cấp đủ thức ăn 24/24, bởi vì cảnh sát là một trong những nghề không tuân theo quy luật ăn uống trên thế giới này.
Hai người vừa tới quầy gọi món, chợt nghe phía sau một trận hỗn loạn. Hiếu kỳ quay đầu lại, thấy một cảnh sát trung niên đang giáo huấn hai cảnh sát cấp dưới: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai cậu làm cảnh sát a?! Súng bị mất, chuẩn bị khai trừ đi!”
Krist vừa nhìn thấy đã chau mày, người đang giáo huấn kia là thủ trưởng của cậu tại đội Tuần cảnh, đội trưởng La Bằng. Mà người bị giáo huấn, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông lúc nãy gây sự với cậu.
“Súng mất…” Krist vẫn chau mày, lòng thầm nhủ, không phải là Singto chứ?! Hắn ta đùa cũng quá đáng thật.
“Krist ?” Gulf thấy vẻ mặt khác thường của Krist, hỏi, “Em làm sao vậy?”
“Anh… Anh có thấy Singto không?”
Gulf ngạc nhiên, lắc đầu, “Không thấy, vừa rồi không phải ở cùng với em sao?”
Giờ đây, giọng giáo huấn của La Bằng càng lúc càng lớn, lời ra khỏi miệng cũng càng lúc càng khó nghe.
Gulf thấy Krist tựa hồ có phần lo lắng, nghĩ ngợi, đưa tay kéo cậu qua, nhỏ giọng: “Em cho rằng Singto cầm súng của bọn họ? Vì sao?”
Krist hơi bối rối, “Anh ta là thế đó, chẳng biết chừng mực lại hay đùa giỡn… Sao…” Còn chưa nói hết, đã thấy trước cửa canteen, Singto hai tay đút túi, thong dong đi đến, ngẩng đầu nhìn Gulf và Krist, cười hì hì chào. “Tôi cũng đói a… Đồ ăn ở cảnh cục của mọi người có vẻ không tệ…”
Thấy Gulf và Krist đều nhìn mình chằm chằm, Singto bị hai người nhìn phát sợ, hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Nhanh chóng, anh phát hiện ra một góc hỗn loạn ở canteen, sau khi nghe hiểu, cười nhìn Krist, “Gì chứ? Em cho là anh làm?”
Krist nhỏ giọng nói: “Anh đừng có nghịch ngợm nữa, chuyện này không đùa được đâu!”
Singto bật cười, “Anh không cầm, anh cầm thứ đó làm gì?”
“A! Chính là hắn!” Ba người đang nói chuyện, chợt nghe giọng Ngô Khải từ xa vang lên. Sau đó, hắn và Từ Á Đông đồng thời vọt lại.
“Trả súng đây!” Ngô Khải quát Singto.
Singto liếc hắn một cái, cười nhạt: “Cậu thấy tôi cầm súng cậu lúc nào?!”
“Trừ mày ra thì còn ai?!” Từ Á Đông có phần kích động, “Đây là cảnh cục, người bình thường ai dám vào đây trộm súng?! Mày vừa rồi thần không biết quỷ không hay lén trộm đạn của bọn tao.”
Singto nhíu mày, định nổi giận, Krist vội ngăn lại, nói với Từ Á Đông cùng Ngô Khải, “Không phải anh ấy cầm, các anh hiểu lầm rồi.”
Ngô Khải bất chấp, vươn tay tóm lấy cổ áo Singto, Từ Á Đông cũng lôi còng số tám ra, “Mày phạm tội lớn, chúng ta vào phòng thẩm vấn từ từ nói chuyện.”
Singto nghiêng người né Ngô Khải, nhấc chân tặng hắn một cú lên gối.
Từ Á Đông nóng nảy, “Mày còn dám đánh cảnh sát?!”
“Trường hợp này hình như là tự vệ!”
Singto vung tay dành cho Từ Á Đông một quyền vào sườn, khiến hắn ôm bụng té xuống đất.
Krist nhíu mày, lại thấy Gulf lấy một ly trà sữa từ quầy, uống.
“Anh…” Krist vội vàng kéo anh, “Chuyện này, anh không đi khuyên sao?”
Gulf nhún nhún vai, “Anh đánh không lại cậu ta, cả cảnh cục này ngoài P'Mew chắc không ai đánh được Singto.”
“Không phải…” Krist gấp gáp, “Chuyện này có phải là chuyện lớn không? Anh ấy đang đánh cảnh sát trong cảnh cục!”
Uống thêm một ngụm, lắc đầu, Gulf không thấy quan trọng, nói, “Cậu ta nói không sai, đích xác là tự vệ đúng đắn.”
Thấy Krist vẫn luống cuống, Gulf lại tới trước quầy lấy thêm một ly trà sữa đưa cậu, “Này, đứng nguyên đó đi.”
………
“DỪNG TAY LẠI HẾT CHO TÔI!” La Băng bước tới gần ngăn cản, trừng mắt liếc hai bộ hạ đang chật vật đứng trên mặt đất, “Còn chưa ngại mất mặt a?!”
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi về phía Gulf , chỉ Singto: “Tiến sĩ Gulf, cậu ta là người của S.C.I.?”
Gulf lắc đầu, “Không phải, S.C.I. không có người này.” Sau đó tiếp tục, “Được rồi đội trưởng La, anh vừa nói súng bị mất, là mất trong cảnh cục?”
La Bằng gật đầu, nói với hai tên thủ hạ: “Đều là phế vật, trước tạm thời đình chỉ công tác, quay về ngẫm nghĩ lại cho tôi, rốt cuộc là quăng súng ở đâu?!”
Ngô Khai và Từ Á Đông trừng Singto, xoay người tức tối rời đi.
La Bằng cũng cười với Gulf, rồi rời đi.
“Súng mất trong cảnh cục… Không biết là để đâu?” Gulf vừa uống trà sữa vừa trở về, miệng lẩm bẩm.
Vừa về đến nơi đã thấy Mew đi ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt nghiêm trọng khó coi.
Nhìn sắc mặt là biết, Gulf khẳng định cuộc thẩm vấn không thuận lợi rồi, “P'Mew, thế nào?”
“Haiz…” Mew đưa tay cầm lấy chiếc ly trong tay Gulf, uống một ngụm, “Không biết thế nào!”
Krist bên cạnh, mặt hồng lên nhìn Mew và Gulf uống cùng một ly trà sữa… Thế này có tính là hôn gián tiếp không??
Mew vừa định kể lại tình huống với Gulf, ánh mắt lại hướng về phía xa, sửng sốt.
Gulf và Krist cũng nhìn theo ánh mắt anh. Đầu hành lang, Lư Phương đưa theo hai người tới, một người là luật sư Hồ Liệt đã đi nay quay lại, người kia là một ông lão tóc bạc trắng, đeo kính mắt.
“Ông ta là chuyên gia tâm thần.” Gulf nhẹ nhàng nói với Mew, “Đại khái Hồ Liệt muốn chứng minh Khúc Ngạn Minh không bình thường.”
“A…” Mew cười khan hai tiếng, “Không cần chứng minh, tôi cũng thấy nó không bình thường!”
Quả nhiên, Lư Phương tới trước mặt cả ba, sau lời giới thiệu ngắn gọn, nói với Mew và Gulf: “Luật sư Hồ có chứng nhận y khoa chuyên nghiệp, nói tình trạng tinh thần của Khúc Ngạn Minh không tốt, lời của cậu ta không đáng tin.”
“Chúng tôi sẽ xin tòa án trị liệu thích đáng cho Khúc Ngạn Minh, nhưng mà trong lúc này…” Hồ Liệt tạm dừng một chút, nhìn Mew, “Các anh không thể tái thẩm vấn anh ta.”
Đuổi vị luật sư cũng chuyện gia tâm thần đi rồi, Mew hỏi Gulf : “Mèo Nhỏ, thấy thế nào?”
Gulf mỉm cười: “Tôi thấy… Bọn họ hình như rất sợ Khúc Ngạn Minh sẽ nói ra chuyện gì.”
“Chưa đánh đã khai!” Mew lắc đầu.
Lúc này, chợt nghe “ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG”, mấy tiếng súng vang lên.
Ngỡ ngàng… Tiếng súng?!
Cùng thời điểm, người của các văn phòng khác trong cảnh cục cũng nhao nhao thò đầu ra nhìn xung quanh, sao lại có tiếng súng?
Lập tức, chợt nghe tiếng thét chói tai từ dưới lầu truyền lên.
Sau đó, tiếng súng lại liên tiếp vang lên.
“Mèo Nhỏ, mấy tiếng?” Mew lôi súng chạy về phía hành lang, Gulf và Krist theo kịp, “12 tiếng!”
Xuống dưới lầu, đập vào mắt là hai cảnh sát mặc đồng phục đang cầm súng lục của mình. Trên mặt đất, vài cảnh sát đang bị thương nằm đó.
Gulf và Krist cả kinh, hai kẻ cầm súng kia, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông ban nãy nói mất súng… Dưới chân bọn họ, một cái xác bị bắn nổ đầu —- Nhìn y phục, chính là đội trưởng La Bằng.
Hai kẻ kia ngẩng đầu nhìn thấy đám người Mew, nhanh chóng giương súng, còn chưa kịp ngắm, đã nghe hai tiếng nổ vang lên từ xa, phần vai của cả hai đều trúng đạn, súng lục rơi xuống, ngã nhào.
Mew và Gulf ngẩng đầu lên, đứng sau hai kẻ đó không xa, đang cầm súng, sắc mặt xanh xám lại —- Taytawan.
Vài cảnh sát xuất hiện, chế ngự hai kẻ kia… Đôi mắt hai kẻ đó đầy tơ máu, khóe miệng toàn nước dãi, dáng vẻ đáng sợ dị thường.
La Bằng cùng các cảnh sát thành viên bỏ mạng tại chỗ, hai người bị thương…
Tay mặt lạnh tanh nhìn nhân viên y tế bận rộn, một lúc lâu sau, nói với Mew và Gulf: “Hai cậu, đi theo ta!”
Trước một biệt thự vùng ngoại ô, một chiếc Jeep của cảnh sát đứng đó.
Morris nhảy xuống xe, nói với Mã Hán và Triệu Hổ: “Là ở đây.”
Hai người đi theo Morris vào biệt thự.
“Tầng một là nơi cất giữ tư liệu…” Morris giới thiệu đơn giản, đi thẳng lên lầu, “Phòng làm việc ở tầng hai…”
Triệu Hổ theo Morris lên lầu, chợt thấy Mã Hán đang đứng dưới nhìn chằm chằm vào một góc gian phòng, đồng thời đưa tay lên hông tìm súng…
Nhanh chóng cũng rút súng ra, Triệu Hổ làm ám hiệu im lặng với Morris, bước chậm xuống lầu, nhìn theo hướng nhìn của Mã Hán.
Chỉ thấy trong góc gian phòng bày một loạt đồ đạc, sofa, ghế tựa, còn vài tấm ván gỗ…
Mã Hán nhìn hồi lâu, rồi bước nhanh lại, “Rầm” một tiếng đẩy ván gỗ xuống, Triệu Hổ xuống tới nơi nhìn thấy, hai người đồng thời hít một hơi lạnh.
Sửng sốt hồi lâu, chợt nghe Triệu Hổ nói: “Mau… Mau gọi sếp!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro