Giải mật mã + manh mối + điên cuồng
Giải mật mã
“Mèo Nhỏ, không thể đánh thức cô ta sao?” Mew hỏi.
Gulf lắc đầu, “Tôi không biết năm đó người nọ thôi miên cô ta bằng chỉ thị gì, cho nên không có biện pháp…”
“Vậy có thể áp chế một chút không?” Đổng Mạt hỏi Gulf, “Không biết năm đó người kia đã đặt chỉ thị nào, chị ấy có thể làm ra chuyện dại dột gì không?”
Gulf nhíu mày thật sâu, “Không được, cô ta đã bị thôi miên một lần, hơn nữa bây giờ đang rất rối loạn, nếu như tôi lại ám thị một lần nữa… Nói không chừng cô ta sẽ hoàn toàn bị mất phương hướng.”
“Bị mất phương hướng?” Mew thắc mắc.
“Chính là cô ấy có thể sẽ không nhớ ra những chuyện trước kia nữa.” Gulf nói, “Hoàn toàn biến thành một người khác, vậy chẳng khác nào chính tay tôi giết chết cô ta, tuyệt đối không được!”
Mew gật đầu, “Nhưng tình trạng của cô ta bây giờ tương đối nguy hiểm, tôi sẽ tìm người thay phiên theo dõi.”
Gulf gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vào Diệp Linh đang ôm cứng lấy mình không tha, “Linh, em nghỉ ngơi đi, được không?”
Diệp Linh vừa nghe Gulf nói liền hỏi, “Mạt Mạt, anh phải đi rồi sao?”
Gulf gật đầu, “Anh còn có việc phải làm, vài ngày nữa anh lại tới thăm em được không?”
Diệp Linh tựa hồ có chút không muốn, nhỏ giọng hỏi, “Vài ngày sao? Có khi nào anh lại bỏ đi luôn không đến thăm em nữa?”
Gulf lắc đầu, cười nói, “Yên tâm, trong vòng ba ngày nữa anh sẽ trở lại, em cố chờ anh nha.”
Diệp Linh mờ mịt gật đầu, Gulf cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Linh, nghiêm túc nói, “Linh, em hãy hứa với anh, nhất định phải kiên trì trụ lại, được không?”
Diệp Linh nghiêng đầu khó hiểu nhìn Gulf.
Gulf mỉm cười, “Em mới là chủ nhân chân chính của thân thể này, mặc kệ thứ gì đáng sợ muốn đuổi em đi, chiếm lấy thân thể này, em cũng không được đáp ứng hắn, biết chưa? Anh sẽ đến cứu em.”
Diệp Linh nhìn vào mắt Gulf, nhẹ gật đầu, “Vâng, em tin anh!”
Gulf đứng lên, chợt thấy Đổng Mạt vành mắt hồng hồng đang rưng rưng nhìn mình, khó hiểu hỏi, “Sao thế?”
Đổng Mạt vẻ mặt say mê ngưỡng mộ, “Anh sẽ đến cứu em… A, hảo ôn nhu ~~, kỵ sĩ a ~~, anh mà nói thế này với em thì em cũng phát điên mất!~~”
Gulf dở khóc dở cười, Mew túm lấy tay anh tức giận, “Đi Mèo Nhỏ!” Vừa nói xong liền kéo Gulf ta khỏi gian phòng. Đổng Mạt khoát khoát tay áo, “Ai nha mùi giấm thật nồng nha~~.” Vừa nói vừa xoay người đắp chăn cho Diệp Linh rồi nói với cô ta, “Linh, chị ngủ đi nha, hai ngày nữa em sẽ tới thăm chị, có muốn ăn gì không, em mang đến cho?”
Diệp Linh lắc đầu.
“Vậy, chào nha.” Đổng Mạt vẫy vẫy tay rồi mở cửa ra ngoài, Diệp Linh cũng vẫy tay chào lại.
Mọi người vừa đi, Diệp Linh từ trên giường trèo xuống, chạy đến bên cửa sổ, mở to hai mắt chăm chú nhìn về phía cổng lớn, chỉ thấy Gulf cùng Mew bọn họ đang đi ra ngoài, Diệp Linh đưa tay túm lấy một bên rèm, lẳng lặng nhìn…
“Thế nào? Có muốn tin tưởng anh ấy không?”
“… Anh ấy hình như rất lợi hại.”
“Có lợi hại hơn y không?”
“Không biết nha.”
“Tôi muốn tin tưởng anh ấy, tôi mệt mỏi quá a.”
“Ừ…”
“Vậy để đi nói với hắn nha?”
“… Chờ một chút, chờ một chút…”
Bên ngoài trại an dưỡng, Đổng Mạt cùng bọn họ nói lời từ biệt, Gulf đột nhiên nói với cô gái, “Đổng Mạt, trong khoảng thời gian này cô không nên trở lại đây, mặt khác, tạm thời đình chỉ tất cả các trị liệu với Diệp Linh, được chứ?”
Đổng Mạt sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Vâng, thưa thầy.” Nói rồi trèo lên xe, vẫy vẫy tay chào Gulf, thuận tiện cho Mew một cái hôn gió, “Bye bye, anh đẹp trai!!!.” Nói xong, hoan hỉ lái xe đi.
Mew dở khóc dở cười mở cửa xe, “Mèo Nhỏ, lên xe, Tương Bình tra ra được chủ của nhà hàng Duyên Hà hơn mười năm nay chưa đổi, xem ra lần này chúng ta có thể có đầu mối rồi.”
Gulf gật đầu, ngoái lại nhìn trại an dưỡng một lần nữa rồi bước lên xe.
Mew vừa khởi động xe vừa hỏi, “Cậu làm sao vậy? Tâm sự trùng trùng thế?”
Gulf trầm mặc một hồi rồi hỏi, “Muốn trói buộc một người, cậu nói xem nhốt ở nơi nào thì hay nhất?”
Mew ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, “Trong ngục giam?”
Gulf ảm đạm cười, lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy nhốt ở đâu?” Mew vừa lái xe vừa hỏi.
Gulf bắt chéo chân, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, một lúc lâu mới nói: “Nhốt tại thân thể của chính mình… Vĩnh viễn trốn không thoát.”
Mew trầm mặc… Xe chạy được chừng mười phút thì ra khỏi vùng ngoại thành vắng vẻ, chậm rãi nhập vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, bốn phía cũng ồn ào náo nhiệt hẳn.
Mew thấy sắc mặt Gulf không tốt liền gọi, “Mèo Nhỏ.”
Gulf ngẩng đầu nhìn anh, Mew đột nhiên vươn người qua hôn anh một phát, chiếc xe liền lượn một đường, từ đằng sau rít lên tiếng hàng loạt chiếc xe phanh gấp.
Gulf cả kinh thiếu chút nữa hét lên, Mew giữ lấy vô lăng, cười lớn đem chiếc xe lệch khỏi quĩ đạo chỉnh về, đằng sau lại vang lên hàng loạt tiếng còi xe cùng tiếng chửi đổng.
Gulf nhìn dáng vẻ khoái trá của Mew, mây đen trong lòng liền tán đi không dấu vết, vốn muốn hung hăng mắng con chuột kia vài câu, nhưng vừa há mồm chợt bật cười, cuối cùng chỉ hơi lắc lắc đầu nhẹ giọng, “Con chuột điên.”
“Có đói bụng không?” Mew thấy tâm tình Gulf đã khá hơn nhiều liền hỏi, “Hay là tới nhà hàng Duyên Hà kia nếm thử món cơm gà trong truyền thuyết đi?”
“Ừ…” Gulf cười tủm tỉm, “Tôi muối hai cái đùi!”
Mew nhướn mày, tăng tốc chạy thẳng về nhà hàng ven sông.
Type ở trong phòng pháp y nghiên cứu hồ sơ của Kiều Vĩ Minh đã mấy ngày nay, đến mức đầu choáng não căng mà vẫn chưa tìm ra mật mã, liền phiền muộn không ít.
Đúng lúc đó, Mã Hân đi vào, thấy Type đang ở bên trong nhíu mày nghiên cứu báo cáo khám nghiệm tử thi liền lẩm bẩm, “Tiên sinh nha, ngài để đầu mình thảnh thơi một chút đi.”
Type xoay mặt nhìn cô gái, chỉ thấy Mã Hân một tay đút túi áo, một tay cầm hot dog, rất không hình tượng vừa đi vừa ăn, trên mép dính đầy thịt vụn.
Type thở dài, “Hân, cô vốn là một mỹ nữ, sao tính tình lại quái vậy chứ?”
Mã Hân nhún nhún vai, “Đây là đặc quyền của nữ pháp y a, con gái mà làm pháp y, lại còn thục nữ ôn nhu, sẽ bị người ta nhìn thành quái vật mất, không bằng cứ tự tại chính mình đi, đúng không?”
Type nghe xong thấy cũng đúng, liền gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi, “Báo cáo cô xem qua chưa?”
Mã Hân dở khóc dở cười, “Ngài bắt tôi coi bao nhiêu lần rồi? Giờ tôi nằm mơ cũng mơ thấy xác chết cháy nha.”
“Không thấy có manh mối gì sao?” Type ủ rũ.
“Vâng…” Mã Hân cắn một miếng hot dog lớn, vừa nhai vừa nói, “Tiên sinh a, tôi nghĩ Kiều Vĩ Minh kia đưa mấy thứ này cho anh, còn nhắc tới chuyện mật mã này nọ với anh, điều này chứng minh, mật mã này chỉ có anh mới giải được.”
Type ngẩng đầu nhìn Mã Hân, “Sao?”
Mã Hân cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, “Tên Kiều Vĩ Minh kia, theo tôi phân tích thì ở phương diện chuyên môn nghề nghiệp y rất chú ý đến anh.”
Type rất hứng thú chờ Mã Hân tiếp tục nói.
“Y hẳn là rất muốn chiến thắng anh.” Mã Hân nói, “Nói cách khác, tôi nghĩ Kiều Vĩ Minh này muốn thấy nhất chính là sự thống khổ của anh khi giải không ra mật mã, cuối cùng khi anh đã bừng tỉnh ra thì sẽ tự nhận lấy sự thất bại của mình!”
Type gật đầu, “Tôi có thể tưởng tượng ra loại biểu tình thỏa mãn này xuất hiện trên khuôn mặt biến thái của y ra làm sao.”
Mã Hân bật cười, đem miếng hot dog cuối cùng nhét vào miệng, lùng bùng nói, “Tôi nói nha, mật mã này khẳng định anh có biết.”
Type bất đắc dĩ nhìn Mã Hân cố phát âm bằng cái miệng toàn hot dog, nhưng lời của cô anh rất rõ ràng, ý tứ của Mã Hân chính là, “Mật mã này có thể chính mình đã biết rồi, chỉ là không có nghĩ ra thôi.”
Vừa lúc tiếng hút Coke “khố lỗ khố lỗ” của Mã Hân vang lên, Type ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút rồi nói, “Xem ra tốt nhất tôi nên tìm chỗ thay đổi đầu óc.”
Mã Hân gật đầu a gật đầu, rồi chỉa chỉa ra bên ngoài, “Đúng rồi, vừa rồi tôi đi mua hot dog, thấy dưới lầu có một chiếc Mercedes-Benz đen đang đậu, một người đàn ông rất đẹp trai đứng tựa vào chiếc xe, tại nơi công cộng mà không thương tiếc bày ra tư thế hút thuốc rất mị nhân, lấy được không ít cái liếc mắt đưa tình của mấy cô em xinh đẹp nha … Anh có muốn đến cạnh người ta hít thở loại không khí tràn ngậm hương vị gợi cảm này chút không?”
Type dở khóc dở cười lắc lắc đầu ôm bao văn kiện ra ngoài, trước khi xuất môn không quên nhắc nhở, “Người đẹp uống ít coke thôi, coi chừng béo!”
Mã Hân nhướn nhướn mày, “Gần đây mỗi ngày tôi đều cùng anh hai vật nhau vài tiếng đồng hồ, tốt nhất nên nhiều thịt một chút, như vậy khi bị đạp xuống đất cũng không đau nha.”
Type bất lực, Mã Hân quả là người khoái đùa bỡn, liền vẫy vẫy tay với cô rồi xoay người đi thẳng.
Mã Hân ở trong phòng nhìn trái nhìn phải một hồi, tay sờ sờ bụng —— hay là đi pha mì tôm ăn đi, đập vào quả trứng. Ngon a!
…
Type cởi áo blouse, mặc áo khoác vào rồi đi ra cửa, vừa ngẩng đầu nhìn thì … Quả là bội phục khả năng quan sát của Mã Hân, Tharn đang đứng cách đó không xa tựa người vào chiếc xe, hắn ta hẳn là vừa từ công ty bước ra, tùy ý mặc một chiếc áo sơmi đen, cổ mở ra không đeo caravat, tóc rối loạn, sáng nay khi đi làm hơi vội vàng nên chưa kịp cạo râu, cằm lún phún vài sợi …. thoạt nhìn so với người bình thường có chút khác biệt.
Tharn biết nếu không xong việc Type sẽ không xuống lầu, cho nên chỉ đứng cạnh xe lẳng lặng hút thuốc. Dưới sự khống chế của Type, bây giờ mỗi ngày Tharn chỉ hút có vài điếu, hơn nữa định kỳ sẽ đi kiểm tra thân thể, chỉ có hôm nào đến đón quá sớm phải đứng chờ thì sẽ hút vài điếu để tránh buồn chán …
Xuất phát từ một chút tư tâm, Type kỳ thực cũng không muốn Tharn bỏ hẳn thuốc lá. Dùng lời của Tương Bình, khoảnh khắc Type hắn một thân blouse, tay cầm điếu thuốc bắt chéo chân đọc báo nhìn như một thiếu niên hư hỏng sắp bước vào giai đoạn lão hóa, một chút mỹ cảm cũng không có. Hắn liền hỏi vậy Tharn thì sao, câu trả lời Tương Bình là, “Chán chường, u buồn, cô độc, cuồng dã, gợi cảm đều có.” Vừa nói vừa tấm tắc hai tiếng, lại lắc đầu, “Cái loại mị lực này, cho dù có đứng trong đám đông cũng có khả năng tiết ra hormone kích thích phái nữ nha.”
“Sớm thế?” Type mải mê suy nghĩ, đi tới bên cạnh Tharn lúc nào không hay.
“Ừ.” Type vươn tay đoạt lấy điếu thuốc trên môi Tharn đưa tới bên môi mình hít một hơi rồi nói, “Hôm nay không vội …”
Vừa mới dứt lời, Tharn đã kéo Type lại hôn lên môi …
Type trên tay vẫn kẹp theo điếu thuốc, hai người không kiêng nể gì đứng ngay trước cổng cảnh cục nồng nhiệt hôn nhau, trên tay còn đeo nhẫn cặp, làm những người đi ngang qua lắc đầu lia lịa.
Tharn hôn xong đem Type nhét vào trong xe, sau đó cũng leo lên khởi động xe, “Hôm nay sao nhiệt tình thế, hay là cơm nước xong về nhà làm vài vận động có ích đi, chiều nay anh rảnh rỗi.”
Type gẩy gẩy tàn thuốc, “Ừ, hôm nay tôi cũng cần thay đổi đầu óc.”
Tharn bật cười, “Thế nào, gặp phải người đã từng bị em mắng qua nhưng không nhớ sao?”
Type sửng sốt xoay mặt liếc Tharn, “Anh… vừa nói gì?”
Tharn có chút buồn bực nhìn hắn một cái, “Em vừa nói muốn thay đổi đầu óc, không phải bởi vì trên đường đã gặp phải người bị em mắng té tát cho cẩu huyết lâm đầu, nhưng em không thể nhớ ra được người ta …”
Tharn còn chưa nói xong, Type đã vội vàng lấy báo cáo khám nghiệm ra nhìn, một lúc lâu sau hắnđem văn kiện khép lại hưng phấn reo lên, “Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Tharn khó hiểu nhìn hắn, Type đột nhiên xoay mặt túm lấy áo Tharn, “Tharn, anh là thiên tài!”
Tharn nhướn nhướn mày cười nói, “Anh ở trên giường càng thiên tài nha!”
Type không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho Gulf, “Tiểu Gulf, tôi biết mật mã trên báo cáo khám nghiệm là gì rồi!” Nói xong, liếc nhìn Tharn một chút, lại nói, “Các cậu đến tối mới về được? Vậy buổi tối chúng ta nói chuyện, buổi chiều tôi cũng bận rồi.”
Cúp điện thoại, Type nhìn Tharn đang nhếch môi cười bên cạnh rồi vươn tay sờ sờ chiếc cằm vì có vài cọng râu mà trở nên gồ ghề, “Một buổi trưa thôi, có đủ không a?”
Tharn nhướn mày, “Tự em tìm đến đó nha, Sách.”
Manh mối
Gulf cùng Mew đã tới trước cổng nhà hàng Duyên Hà, nhà hàng này không lớn lắm, được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhìn qua có chút lớn tuổi, bởi vì bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa nên bên trong cũng không nhiều người, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp còn một người đàn ông đang ở sau quầy tính toán gì đó.
Gulf cùng Mew đi vào, nhân viên bên trong theo bản năng ngẩng đầu chào mời: “Hoan nghênh quí khách! Quí khách đi mấy người?”
Mew ra ý bảo hai người, người nhân viên liền mang họ tới một chiếc bàn gần cửa sổ rồi đưa cho họ thực đơn.
Mew không nhìn đến thực đơn, chỉ hỏi người phục vụ, “Nghe nói cơm gà chỗ này rất nổi tiếng?”
“… Cơm gà?” Người bán hàng tựa hồ có chút khó hiểu nói, “Tiên sinh, chỗ chúng tôi gọi cơm theo món, không có cơm gà a.”
Mew cùng Gulf quay lại nhìn nhau, lúc này, ông chủ đang ngồi tại quầy tính tiền ngẩng đầu lên cười nói, “Cơm gà ở đây đã thành dĩ vãng rồi… Từ bốn năm năm trước đã không còn bán nữa. Ha ha.”
“Thật đáng tiếc.” Mew bất đắc dĩ lật lật thực đơn, “Một người bạn của chúng tôi đến giờ vẫn luôn nhớ đến cơm gà ở đây, nói rằng cậu ta cùng bạn gái lúc trước vẫn thường ra đây ăn.”
“A, khẳng định là khách lâu năm rồi.” Ông chủ thu dọn lại một chút rồi đi ra, “Hiện tại kỳ thực vẫn có thể làm, đây vốn là món cơm chiên gà xé phay thêm một phần đùi gà nha”. Nói rồi lập tức phân phó người nhân viên kia, “Cậu đi vào nói với lão Lưu làm hai phần cơm gà, lão ấy sẽ biết phải làm cái gì.”
“Vâng.” Người nhân viên kia đi vào trong, ông chủ cười ha hả nhìn Gulf cùng Mew, “Nhà hàng của tôi mở đã nhiều năm, đã rất lâu không còn ai nhắc tới cơm gà nữa rồi, thực hoàn niệm a.”
“Ông chủ, vì sao không bán nữa?” Gulf có chút hiếu kỳ hỏi, “Nếu còn sẽ rất được hoan nghênh nha.”
Ông chủ cười cười, “Ở đây lúc đầu cũng không phải cố định món ăn gì, đã từ nhiều năm trước, có một nhóm sinh viên thường đến đây ăn, mỗi lần đều gọi cơm chiên gà xe phay thêm một phần đùi gà.Tôi liền biến món này thành cơm gà, trực tiếp làm cho bọn nhỏ ăn, cũng để rửa ít đi một phần khay đĩa. Bất quá sau này nhóm sinh viên kia đã tốt nghiệp, từ đó không quay lại đây nữa, cơm gà cũng không còn.”
“Những sinh viên này, ông chủ còn nhớ rõ không?” Mew hỏi.
“Ừm…” Ông chủ nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tôi không biết tên, giờ gặp người chắc có thể nhớ ra, bất quá cũng lâu quá rồi không biết có thay đổi gì không.”
“Từ những tấm ảnh này, ông có thể nhận ra không?” Mew đưa ra một xấp ảnh bày ra trên bàn để ông chủ nhìn.
Ông chủ cúi đầu nhìn nhìn một chút, có chút chần chờ, rồi ngẩng đầu hỏi Gulf cùng Mew, “Hai vị… Vì sao muốn hỏi những thứ này?”
Mew xuất ra thẻ cảnh sát cho ông ấy nhìn, “Có một số việc muốn hỏi ông.”
Ông chủ vừa thấy là cảnh sát liền gật đầu, “Hóa ra là cảnh sát đi tra án a.” Vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, đem xấp ảnh nhìn thật kỹ rồi lấy ra hai tấm chụp Hác Mạt, Diệp Linh trước, “Đây là một cặp tình nhân, cũng hay đến, con bé này thì luôn líu ríu rất hoạt bát, còn thằng nhóc thì lại im lặng không nói lời nào, tôi còn nhớ rất rõ ràng nha.”
Gulf cùng Mew nhìn nhau rồi gật đầu, để cho ông chủ tiếp tục xem hình.
“Mấy người này cũng đã tới.” Ông chủ đem hình bốn người bạn chung phòng với Hác Mạt ra chỉ vào Trương Hoa, “Cậu này cùng con bé lúc nãy từng cãi nhau trong quán của tôi nha.”
“Cãi nhau?” Mew cùng Gulf giật mình nhìn ông chủ, “Cụ thể cãi về cái gì ông còn nhớ không?”
“Ai u, tôi không nhớ rõ đâu.” Ông chủ lắc lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ là cãi rất dữ, sau đó bạn của con bé kia cũng tiểu tử này đánh nhau, còn phá hỏng của tôi một cái bàn, sau đó còn nhờ tôi đỡ ra xe.”
Gulf cùng Mew gật đầu có chút buồn bực, bất quá nghĩ đến Diệp Linh cũng đã kể qua rằng bạn cùng phòng của Hác Mạt không thích Hác Mạt hẹn hò với cô, cho nên phát sinh chút ẩu đả cũng không phải không có khả năng.
“Người này cũng đã tới.” Ông chủ lấy ra tấm ảnh chụp Kiều Vĩ Minh nói, “Còn có mấy người này.” Ngón tay đang chỉ vào chính là ảnh chụp của mấy người Hứa Trung.
“Người này thì sao?” Gulf đưa ra ảnh chụp Lưu Phương.
“A…” Ông chủ nhìn một lúc lâu rồi lắc đầu, “Tôi không có ấn tượng.”
“Vậy còn đây?” Sau đó lấy ra tấm ảnh của là Ách đại thúc.
“Ai u má ơi, ai vậy a?” Ông chủ giật nảy mình liên tục lắc đầu, “Tôi chắc chắn chưa nhìn thấy bao giờ.”
Gulf cùng Mew cũng dở khóc dở cười, hình dáng Ách đại thúc ở trong ảnh quả thật có chút dọa người, liền hỏi lại, “Ông chủ, tóc tai hắn hơi rối loạn, mặt cũng đen đúa, ông cẩn thận nhìn lại xem đã từng gặp qua chưa.”
“Ừ…” Ông chủ liền cầm lấy tấm ảnh lên nhìn.
Lúc này, một đợt hương thơm truyền đến, người phục vụ đã bưng hai đĩa cơm gà lên đặt trước mắt Mew cùng Gulf, “Cơm gà của hai vị!”
Gulf cùng Mew cúi đầu nhìn, liền lập tức muốn ăn, đừng nói là ăn, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
Ông chủ cũng cười, “Cơm chiên đùi gà của chúng tôi nổi tiếng nhất vùng này đấy, mấy đứa sinh viên kia cũng rất sành ăn nha.”
Gulf cùng Mew cầm muỗng nĩa lên ăn thử một ngụm, cơm rang thơm dẻo, đùi gà lớn, da giòn, thịt mềm, độ béo vừa phải, mang theo một ít hương trà, quả là một món ngon.
“Ông chủ, có nhận đưa cơm không?” Gulf hỏi, “Cảnh cục sau này nếu như mua cơm bên ngoài sẽ đặt ông làm.”
“Có chứ.” Ông chủ đưa danh thiếp qua, rồi đem ảnh chụp Ách đại thúc đặt xuống, “Tôi nhớ ra rồi, người này đã từng đến qua, là cùng bọn nhóc kia tới, chỉ là tóc tai không rối loạn, cũng không đen đúa, lại càng không có vệt sẹo trên mặt thế này a.”
“Không có những sẹo này?” Gulf cùng Mew đều giật mình nhìn ông chủ, “Ông chắc không?”
Ông chủ gật đầu, “Bất quá khối bỏng từ cổ đến cằm này của hắn tôi nhớ rất kĩ, trên người còn có một tảng lớn, ngày đó tôi bưng cơm ra có nhìn thấy, thật dọa người a.”
“Ông nói trên mặt không có sẹo? Chỉ có khối bỏng trên cổ thôi?” Mew cùng Gulf đều có chút hoài nghi, bởi vì vết bỏng trên mặt Ách đại thúc tuy không còn quá rõ rệt, nhưng dấu vết này nhìn rất thật, thoạt nhìn không giống hàng giả a.
“Ừm, hai vị cảnh sát, nói thế này đi, người này có phải người năm đó không tôi cũng không xác định, tôi chỉ nhớ rõ có một người cùng ăn cơm với bọn nhóc kia, từ cằm tới cổ, ở lưng nữa, đều có một mảng bỏng lớn, nên tôi đặc biệt nhớ tới giờ.”
Gulf cùng Mew gật đầu, ông chủ nói xong rồi trở lại quầy tính toán tiếp.
“Vậy đến tột cùng ai là ai a?” Gulf cầm đùi gà gặm a gặm, “Ách đại thúc nếu như đã đi cùng bọn họ, vậy vì sao Trương Hoa chưa bao giờ nhắc tới?”
“Lời Trương Hoa nói chưa chắc đã thật.” Mew nói, “Lúc trước bọn họ nói khi quay về ký túc xá, lúc ký túc xá cháy Ách đại thúc không ở phòng trực, cũng đã rất khả nghi rồi.”
“Nói như vậy, cái số hiệu 01 kia, cũng chính là sát nhân bí ẩn, rất có thể là Ách đại thúc?” Mew suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy dấu vết trên mặt hắn thì sao a?”
Gulf lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói “Hai ta ăn xong rồi đi tìm Lưu Phương thôi? Hỏi một chút chuyện hắn đi viếng mộ người sống, cả đám người bọn họ đều có chuyện giấu diếm, nhưng Lưu Phương có vẻ dễ khai thác nhất.”
“Đi!” Mew uống một ngụm nước, rồi đứng dậy tính tiền rời đi.
“Hai vị cảnh sát!”
Hai người vừa tới cửa, ông chủ đã đuổi tới, “Có một việc, không biết có giúp được gì cho hai vị không.”
“Chuyện gì?” Mew hỏi.
“À, người này.” Ông chủ từ trong túi công văn của Mew lấy ra hình chụp Kiều Vĩ Minh rồi nói, “Hai ngày trước, hắn ta có dẫn một nhóm sinh viên tới đây.”
“Bọn họ đã tới? Lúc nào, trò chuyện cái gì ông biết không?” Gulf hỏi.
Ông chủ lắc đầu, “Đã ba bốn ngày trước rồi, nói chuyện gì tôi không nghe thấy, chỉ nhớ trên bàn của bọn họ có rất nhiều sách vở tư liệu vân vân, những sinh viên đó gọi người này là thầy.”
Mew gật đầu nói cảm ơn ông chủ, rồi cùng Gulf đi về phía xe.
“Kiều Vĩ Minh không được phân công giảng dạy a.” Gulf nói, “Làm thầy giáo ở chỗ nào nhỉ.”
“Mèo Nhỏ, fan sách của cậu gọi cậu là gì?” Mew hỏi.
“Tiến sỹ Gulf… hoặc là thầy Gulf.” Gulf trả lời, “Ý của cậu là, Kiều Vĩ Minh tụ tập một ít người mê sách của y?”
Mew gật đầu, “Cũng địa điểm này, cũng tụ tập người trẻ như vậy, nếu vụ án năm đó có liên quan đến Kiều Vĩ Minh, không biết hàng loạt tai họa có thể tái diễn hay không.”
“Xem ra nếu không sớm giải quyết vụ án này, tình hình sẽ phát triển theo hướng không thể vãn hồi mất.” Gulf lắc đầu, “Chúng ta nhanh đi tìm Lưu Phương thôi, sau khi trở về sẽ kết hợp lại đầu mối một lần nữa, Krist bọn họ đi thăm dò câu lạc bộ kia hẳn là phát hiện ra không ít.”
“Ừ.” Mew gật đầu, “Đừng quên còn có mật mã chỗ Type, thứ duy nhất có quan hệ với Kiều Vĩ Minh chính là mật mã này.”
…
Trong một gian phòng ở tòa nhà cao tầng đối diện tập đoàn Jongcheveevat thị thành phố S, trên chiếc bàn ở phòng khách còn một bữa trưa được bày trong ánh nến, chất rượu sóng sánh màu đỏ trong ly chiếu xạ thứ ánh sáng hôn ám trong phòng, nhìn qua có chút xa hoa lộng lẫy. Cửa phòng ngủ được khép hờ, từ bên trong truyền ra tiếng thở dốc rất mĩ hoặc.
Trên chiếc giường mất trật tự có hai con người lõa thể đang quấn lấy nhau, một chút ánh sáng xuyên qua khe cửa, làm nổi bật lên hai thân thể vô cùng hoàn mỹ.
“Có mệt hay không?” Tharn nhìn Type đang nằm dưới thân, hai mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng thở dốc, “Muốn tiếp tục không?”
Type lười biếng lắc đầu, vươn tay lấy cái gối ụp lên mặt “Mệt chết được, tôi muốn ngủ.”
Tharn bật cười, xoay người leo xuống dựa bên cạnh Type, “Từ khi có trợ lý kia, em so với lúc trước nhàn rỗi hơn nhiều.”
“Ừ.” Type gối đầu lên tay Tharn, gật đầu, “Mã Hân rất có khả năng.”
“Vậy mời thêm vài người nữa đi?” Tharn hỏi, “Em mỗi ngày chỉ việc lượn qua theo dõi, thế nào?”
Type dở khóc dở cười, “Tìm đâu ra nhiều pháp y giỏi như vậy a? Hiện tại cả nước đang thiếu người.”
Tharn hôn nhẹ lên trán Type một cái, quan tâm hỏi, “Án tử thế nào rồi?”
“Ừ… Sắp có manh mối.” Type duỗi duỗi thân thể, “Tôi tìm ra đầu mối then chốt rồi, Gulf cùng Tiểu Mew cũng có chút tiến triển, hẳn là rất nhanh có thể phá án.”
Đang nói chuyện điện thoại đột nhiên vang lên, Tharn vươn tay tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ, “A lô, xin chào, xin hỏi Type Thiwat tiên sinh có ở đó không?”
Tharn sửng sốt một chút, sao lại gọi Type là Type Thiwat tiên sinh, chắc là học sinh của hắn a, sau đó liền đưa điện thoại đưa cho Type.
“A lô?” Type tiếp nhận điện thoại, “Ai thế?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, “Mau nhìn ra ngoài cửa sổ!”
Type sửng sốt, “Cô là ai?”
“Mau nhìn ra ngoài cửa sổ!” Giọng nữ lặp lại câu kia, rồi cúp điện thoại.
“Thật khó hiểu.” Type đem điện thoại đưa cho Tharn, khoác áo ngủ đứng lên, “Nhìn cái gì ngoài cửa sổ?” Vừa nói, vừa đi qua kéo rèm lên.
“Soạt” một tiếng rèm cửa bị giật ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào làm Type giật mình nhắm tịt mắt lại, rồi đột nhiên tựu cảm thấy Tharn đang ở trêm giường kéo ngược áo ngủ của hắn lại phía sau.
Cùng lúc đó, “Rầm” một tiếng, cửa sổ vỡ vụn.
Tharn ôm Type lăn xuống giường, vừa trốn vào một bên chợt nghe từ phía sau “Phốc phốc” vài tiếng vang lên, chính là tiếng đạn bắn trúng vào cạnh giường.
Type lúc này mới rõ, có người muốn giết hắn, nữ nhân vừa rồi gọi điện dụ hắn ra mở rèm cửa sổ, là để người trên lầu đối diện có thể ngắm bắn …
“Gần đây em đắc tội với ai?” Tharn kéo kéo Type, vừa vươn tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
Type ngẫm nghĩ, “Không a, tôi rất lâu rồi chưa có mắng chửi ai.”
Tharn lắc đầu gọi một cú điện thoại cho hai anh em sinh đôi, “A lô, trên lầu đối diện có người muốn bắn Cà Ri, đi xem xem là kẻ nào chán sống.”
Điên cuồng
Hai anh em sinh đôi lúc này đang ở gian sát vách gặm cánh gà coi bóng đá, chợt nghe từ phòng Tharn vang lên tiếng “leng keng” của cửa sổ bị vỡ, Tiểu Đinh lập tức tắt TV còn Đại Đinh chạy đến bên giường vén rèm nhìn ra ngoài… thì thấy trên sân thượng của tòa nhà sát vách Jongcheveevat thị có một tia sáng vừa lóe lên, là của ống kính phản quang.
Hai người lập tức xông ra ngoài, lúc điện thoại của Tharn gọi tới hai người đã chạy ra cửa chính rồi, Đại Đinh tiếp điện thoại, Tiểu Đinh dùng bộ đàm gọi thuộc hạ vây đánh tòa nhà kia.
Nhân viên quản lý toàn nhà đối diện không biết chuyện gì, chỉ nhìn thấy một đám người vọt vào, Tiểu Đinh hung dữ quát một câu, “Ít nói nhảm, cảnh sát phá án!”
Nhân viên quản lý thấy ai cũng cầm súng, tự nhiên không dám hó hé gì, dù sao ở một quốc gia an toàn thế này, một người có súng cũng đủ kinh thiên động địa rồi, đừng nói ai cũng có thế này, chắc chắc là cảnh sát rồi.
Tiểu Đinh mang người đi lên, Đại Đinh chạy đến phòng an ninh, quả nhiên vị bảo vệ kia đang ngủ… Đại Đinh chỉnh góc quay của camera hướng đến sân thượng, liền thấy một người mặc áo đen đang thu dọn đồ nghề chuẩn bị rời đi. Đại Đinh lập tức nói qua bộ đàm, “Sân thượng hướng đông nam, áo ba-đờ-xuy đen… hẳn là một kẻ chuyên nghiệp, bắt sống, hỏi xem ai thuê hắn!”
Tiểu Đinh ra lệnh cho thuộc hạ bằng ánh mắt, mọi người canh giữ ở cửa ra cầu thang, đứng chưa được bao lâu thì cánh cửa dẫn lên sân thượng mở ra… Người kia xách theo một cái hộp màu đen đang định bước tiếp, thì thấy hàng loạt mũi súng đang chĩa vào mình.
Người nọ hoảng sợ, lập tức giơ tay đầu hàng.
Tiểu Đinh thấy dáng vẻ của hắn liền phun nước bọt, “Mẹ ôi, hóa ra là chim non a, thảo nào dám động thủ trên đầu thái tuế.”
Người nọ cũng ngẩn mặt ra, hắn làm sát thủ đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Tiểu Đinh thu hồi súng, đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi đầu.
Người nọ thấy bốn phía đều là súng, liền nhẹ nhàng cúi đầu, không nghĩ tới vừa thấp người xuống thì Tiểu Đinh nhấc cao chân, một cước trực tiếp dộng vào mặt hắn.
“Thình thịch”một tiếng.
“Ngô…” Người nọ bụm mặt, tay đầy máu. Tiểu Đinh đưa tay kéo áo để hắn ngẩng đầu, cười nhạt, “Tiểu tử, nếu không phãi lão tử đã gác kiếm, trực tiếp ày một băng đạn, còn ai nhận ra mày được? Quy củ còn chưa rõ đã xuất chuồng sao?!” Nói xong, ném hắn qua một bên, “Ai sai mày tới?”
“Tôi… Tôi là nghe lệnh làm việc, người ủy thác chỉ có ông chủ mới biết.” Người nọ bưng mũi kêu khổ không ngớt, trong lòng buồn bực, đây là chuyện gì a? Đừng nói kẻ mà người ủy thác muốn giết là đại ca mafia chứ.
“Ai là người ủy thác?” Lúc này, Đại Đinh cũng đã lên tới nơi.
“Tôi… chỉ có số điện thoại.” Người nọ đưa số điện thoại cho Đại Đinh. Đại Đinh nhìn dãy số một chút, rồi ý bảo Tiểu Đinh quay về.
Tiểu Đinh liếc nhìn người nọ, rồi nói với mấy thủ hạ đang chờ ở đằng sau, “Còn không đi, đứng hầu hắn làm gì?”
“Không cần phế đi ngón tay bóp cò của hắn sao?” Một thủ hạ tò mò.
“A, không nên a!” Người nọ hoảng sợ kêu lớn.
Tiểu Đinh lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chỉ thẳng vào mặt mấy tên thủ hạ, “Thảo nào người ta đều nói, một ngày xã hội đen cả đời xã hội đen, các ngươi con mẹ nó đều đã gia tài bạc triệu rồi mà còn háo hức đi chặt tay người ta à, không chịu thua kém đi một chút được à?!”
Mấy tên thủ hạ ngượng ngùng thu súng, đoạt đi súng bắn tỉa của người nọ rồi liếc hắn một cái, “May cho mày đấy.” Nói xong, đạp hắn một cước, rồi theo hai anh em sinh đôi xuống lầu.
Người nọ vừa kịp hoàn hồn, liền dùng bàn tay rảnh rỗi rút điện thoại gọi cho chủ, “A lô, anh… anh kêu tôi đi giết ai vậy?”
Người ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt một chút rồi hỏi lại, “Theo như tôi biết, chỗ chúng ta từ trước tới nay làm việc không hỏi tên cơ mà, đã cho cậu ảnh chụp cùng địa chỉ còn gì?”
“Mẹ ôi, có phải là một đại ca xã hội đen không?” Sát thủ nọ lau lau mồ hôi, “Tôi còn chưa ra khỏi cửa đã có hơn mười cây súng chĩa vào đầu, làm tôi sợ muốn chết.”
“Là ai?” Đối phương hỏi.
“… Tôi chỉ biết, dẫn đầu là hai anh em song sinh…” Hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít mạnh.
Đại Đinh vừa định tra số điện thoại kia thì có một cuộc điện thoại tới, chính là cái dãy số đó. Đại Đinh cười nhạt một tiếng, tiếp điện thoại…
Đến khi Đại Đinh Tiểu Đinh trở lại nhà Tharn, đã thấy Tharn đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách hút thuốc, Type ngồi một bên gặm táo.
“Đại ca.” Đại Đinh nói, “Là người của một trung tâm sát thủ làm, người ủy thác chỉ đưa ảnh chụp cùng địa chỉ, chủ của trung tâm kia vừa gọi điện đến xin lỗi, nói rằng mong đại nhân đừng chấp tiểu nhân, nếu biết đó là người của đại ca, hắn tuyệt đối không dám động vào.”
“Người ủy thác?” Type hỏi, “Sát thủ chuyên nghiệp sao? Ai muốn mạng của tôi vậy?”
“Người ủy thác là Kiều Vĩ Minh.” Tiểu Đinh trả lời.
“Để tự tôi xử hắn.” Tharn nhíu mày, Type lập tức xua tay, “Aiz, chờ một chút, không được xài luật rừng!”
Tharn nhìn hắn, “Tiểu tử này muốn chết.”
“Y nóng nảy vì sợ tôi phát hiện ra mật mã.” Type cười nhạt, “Yên tâm đi, y kiêu ngạo không được mấy ngày đâu, chờ án này phá xong, đủ để y ở tù một gông rồi.”
Tharn gật đầu, “Vậy sẽ xử hắn ở trong tù!”
Type tức giận dùng quả táo chỉ vào hắn, “Tharn Jongcheveevat, cậu ngoại trừ mấy chuyện này còn có thể làm gì?!”
Tharn nhướn nhướn mày nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay Type rồi nhếch môi cười cười, “Anh rốt cuộc là đang ám chỉ sao?”
“Hả?” Type sửng sốt, Tharn đứng lên một tay ôm lấy Type khiêng vào phòng vừa nói với hai anh em sinh đôi, “Cho người thay kính vỡ đi, còn có, nói với cái trung tâm đó, cút qua bên kia quả đất mà làm ăn!” Nói xong, đóng cửa.
Đại Đinh bất đắc dĩ nhún nhún vai quay đầu lại thì thấy Tiểu Đinh đang chăm chú dí sát vào tai nghe rồi hưng phấn hét lên, “Vào rồi!!!”
Đại Đinh nhìn trời, túm áo Tiểu Đinh lôi về phòng.
…
Một nơi khác, Mew vừa lái xe vừa nghe điện thoại, sau khi buông xuống thì sắc mặt đen sì.
“Làm sao vậy?” Gulf đang gặm một quả bắp cực đại.
“Có người ngắm bắn Type .” Mew nói, “Hai anh em sinh đôi đã bắt được tại trận, là sát thủ chuyên nghiệp làm, người ủy thác là Kiều Vĩ Minh.”
“Cái gì?” Gulf thất kinh, “Y sợ Type phát hiện ra mật mã? Sẽ không a, sao không chọn lúc khác lại nhằm đúng lúc này, làm sớm có hơn không?”
Mew nhíu mày lắc đầu, gọi điện thoại cho Mã Hán, nói anh cùng Triệu Hổ dẫn người đi bắt Kiều Vĩ Minh.
Xe dừng lại ở dưới nhà Lưu Phương, Mew vừa xuống xe thì điện thoại vang lên, là Mã Hán gọi tới, “Đội trưởng, Kiều Vĩ Minh chạy rồi, người chúng ta phái đi theo dõi nói lại là, Kiều Vĩ Minh sáng nay ra ngoài đã dạo qua năm bảy vòng rồi cắt đuôi được cậu ấy.”
“Cái gì?” Mew nhíu mày ra lệnh, “Đều đi tìm đi!”
“Rõ!” Mã Hán treo máy.
“Kiều Vĩ Minh sẽ chạy đi đâu nhỉ?” Gulf gãi cằm, Mew nhíu mày lắc đầu, lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mew một tay kéo Gulf qua một bên, hai người song song nhíu mày, bởi vì ngửi thấy được mùi quen thuộc nhất cũng là mùi đáng ghét nhất —— mùi máu tươi!
Hai người móc súng ra, Mew dùng chân ngăn cửa thang máy đang dần đóng lại rồi ẩn mình vào trong.
Hàng lang không ai, thế nhưng cửa phòng Lưu Phương lại mở.
“Nguy rồi!” Mew lập tức vọt vào, Gulf đuổi theo. Hai người vào cửa thì thấy trong phòng không có ai, trên mặt đất có một bãi máu, nằm trong vũng máu đó, là một con mèo nhỏ lông trắng.
“Lilya!” Gulf lập tức chạy đến xem xét, bụng Lilya mở ra như cái động, chắc là đã trúng đạn nhưng vẫn còn tri giác, đang suy yếu mở mắt nhìn Gulf mà kêu, “Meo meo......”
“P'Mew” Gulf nhìn Mew đang lục soát từng căn phòng một.
“Không có ai.” Meq lấy ra điện thoại gọi người, nhìn thấy con mèo bị chảy máu thật nhiều, máu còn chưa thể khô lại liền suy luận, “Người mới đi chưa bao lâu!”
“Ừ!” Gulf cởi áo khoác đem nàng mèo bọc lấy, rồi cùng Mew xuống lầu, tại trước mắt bọn họ bây giờ là một thang máy khác đang mở, bên trong còn có vết máu.
Hai người đi xuống lầu, Gulf vội vã kêu một chiếc taxi, mang theo Lilya đến bệnh viện thú y gần nhất. Mew ở lại kiểm tra xung quanh, vừa thông tri cho cảnh sát phong tỏa đường trong vòng bán kính mười km để tiến hành kiểm tra. Hắn đột nhiên nghĩ đến cảnh sát lúc trước được phái đi theo dõi Lưu Phương … Có dự cảm không lành Mew liền chạy tới gara, thì thấy một chiếc xe đậu ngay ở giữa, vừa bước nhanh qua nhìn liền hít sâu một hơi, đó là cảnh sát phụ trách theo dõi Lưu Phương, giữa đầu có một vết thương, Mew đưa tay kiểm tra, vẫn còn hơi thở!, lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương chạy tới gara. Lại tiếp tục đi tới trạm gác, thì thấy thúc thúc trông cửa cũng đang ngã trong vũng máu, Mew sờ phía sau gáy ông ấy … rất may chưa chết!!!.
Ba tiếng sau, bên ngoài khu chung cư được căng dải phân cách cảnh tuyến, xe cứu thương hụ còi ầm ĩ đưa viên cảnh sát cùng thúc thúc trông cửa đi bệnh viện, Krist đi theo chờ kết quả giải phẫu, thuận tiện theo hỏi một chút tình hình. Mew đưa mọi người vào phòng giám sát theo dõi camera… thì thấy người cầm súng bắt cóc Lưu Phương, chính là Kiều Vĩ Minh.
Đoạn băng ghi lại cảnh trong gara xe cũng có, chỉ thấy Kiều Vĩ Minh lôi kéo Lưu Phương xuống lầu, cảnh sát nọ chạy ra ngăn cản thì bị Kiều Vĩ Minh bắn một phát, may mà Lưu Phương đánh vào tay Kiều Vĩ Minh làm đạn lệch đi một chút không bắn trúng mi tâm, viên quản lý kia hình như là định gọi điện thoại báo nguy liền bị đánh…
“Đội trưởng … Kiều Vĩ Minh này bị điên rồi sao?” Triệu Hổ nhíu nhìn băng ghi hình, “Cầm súng đi bắt cóc con tin còn đả thương người khác, dù sao cũng là một phần tử trí thức, đều là bỏ mạng vô ích mà, y kích động cái gì a?”
Mew lắc đầu, “Phát lệnh truy nã đi, truy nã toàn thành, các cậu bố trí người kiểm tra mấy đoạn đường, còn có tất cả những nơi Kiều Vĩ Minh có thể đi, càng nhanh càng tốt, Kiều Vĩ Minh có hành vi thất thường, để lâu sẽ rất nguy hiểm!”
Mọi người gật đầu chia nhau ra hành động, lúc này Gulf cũng đã trở về.
“Thế nào?” Mew hỏi anh.
“Một phát đạn này xuyên thủng bụng của Lilya, rất may không có việc gì, chỉ là máu chảy hơi nhiều, nên phải ở trong bệnh viện truyền nước.” Gulf hỏi, “Tôi nghe nói còn đả thương một cảnh sát với một người quản lý?”
Mew gật đầu, cho Gulf xem băng ghi hình.
“Nguy rồi.” Gulf lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương: “nguy rồi! để lâu rất nguy hiểm.”
“Kiều Vĩ Minh nếu như muốn giết hắn, thì sẽ không bắt sống hắn…” Mew đoán, “Tạm thời hẳn là không có vấn đề đâu?”
“Không phải…” Gulf lắc đầu, “Cái tôi nói, không phải là sinh mệnh gặp nguy hiểm.”
“Vậy là cái gì?” Mew nhướn nhướn mày, “Cũng đúng a, Kiều Vĩ Minh hình như yêu Lưu Phương thành cuồng rồi, có khi nào sẽ dùng bạo lực với hắn không?”
Gulf thở dài, “Nếu như tôi đoán không sai, trong vòng hai tư tiếng nữa nếu chúng ta không cứu được Lưu Phương ra, thì hậu quả sẽ không thể vãn hồi”.
Đang nói chuyện, xe của Tharn dừng lại trước cửa, Type chạy ra, trên tay ôm theo mớ tư liệu.
“Type?” Mew cùng Gulf trăm miệng một lời, “Anh không sao chứ?”
Type lắc đầu, “Tôi nghe nói Kiều Vĩ Minh phát điên rồi bắt cóc Lưu Phương cùng giết cảnh sát phải không? Nên nói mật mã cho các cậu thôi, để các cậu nhanh phá án một chút.”
“Mật mã đến tột cùng là cái gì?” Mew cùng Gulf thắc mắc.
“Là kích thước!” Type thấp giọng nói.
“Kích thước?” Gulf cùng Mew nhìn nhau, có chút khó hiểu.
“Các cậu xem!” Type đem ảnh chụp khám nghiệm tử thi bày ra bàn rồi giải thích, “Thi thể của Hác Mạt được chụp riêng với bốn thi thể khác, không hề được chụp chung, đúng không?”
Gulf cùng Mew nhìn nhau, nhíu mày.
“Bảy năm trước khi chúng tôi làm pháp y, còn chưa giống bây giờ có một khoa giám sát riêng, chụp ảnh cùng thu thập chứng cứ đều do một mình chúng tôi làm!” Type nói, “Nên có thể nói, những ảnh chụp hiện trường cùng ảnh chụp giải phẫu, toàn bộ đều do Kiều Vĩ Minh chụp!”
“A…” Gulf gật đầu, ” Ở đây bốn cỗ thi thể đề được chụp trong một tấm hình, thế nhưng thi thể của Hác Mạt lại không cùng xuất hiện với những thi thể kia, mà đều là chụp một mình!”
“Không sai!” Type nghiêm túc nói, “Ảnh được chụp rất cẩn thận, ngay cả một cái vật để tham chiếu cũng không có, không có cái để so sánh, hơn nữa người đã bị thiêu đến không thể nhận ra, làm phân tích giám định thân phận lại là Kiều Vĩ Minh…”
“Như vậy, Kiều Vĩ Minh muốn nói y là Hác Mạt, y chính là Hác Mạt!” Mew ngẩng đầu nhìn mọi người, “Nói cách khác, người kia căn bản không phải Hác Mạt!”
Type gật đầu, “Chính xác!”
“Hác Mạt không chết?” Mew hỏi, “Vậy người chết kia là ai?”
“A…” Gulf đột nhiên vuốt cằm suy tư, “Hình như tôi hiểu rồi… từ đầu đến cuối vụ án, sự thật năm đó, cùng với mục đích chân chính của Kiều Vĩ Minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro