Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giả thần giả quỷ + Nhiều Hung Thủ

__________________
Giả thần giả quỷ

Hai người vừa nghe Tay hùng hổ một câu “Theo tôi vào đây” liền cảm thấy khí lạnh bốc lên sau gáy.

Gulf ra hiệu với Mew —– Làm sao bây giờ? Sếp lớn nổi trận lôi đình rồi.

Mew nhướn mi, nhăn mặt —— Cả đám người điên đều đến cảnh cục, có thể không tức giận sao, trước cứ làm thùng trút giận cho sếp đã.

Đi vào phòng làm việc, Tay ném âu phục lên sofa, châm điếu thuốc, bắt đầu trừng người.

Mew cùng Gulf mắt nhìn mũi, mũi ngó tim, thành thành thật thật đứng yên.

“Chuyện này không quan hệ gì đến vụ án các cậu đang điều tra chứ?!” Tay phả ra một làn khói.

“À ừm… Có vẻ thế…” Mew nhìn Gulf.

“Kiểu… Rất giống…” Gulf nói tiếp, “Còn cần điều tra…”

Tay dụi điếu thuốc dở xuống gạt tàn, tựa như muốn nghiền chết con vật nào vậy.

Nhìn động tác của ông, Mew cùng Gulf nuốt nước bọt —— Bão sắp nổi rồi

Tay hít sâu một hơi, vừa định mở miệng, điện thoại của Mew đột nhiên reo lên, người gọi là Mã Hán…

Gulf vội nói: “P'Mew! Nhất định là bọn Mã Hán có phát hiện lớn!!”

“Đúng vậy!” Mew như trút được gánh nặng, mở cửa, nói với Tay, “Cục trưởng, chúng cháu đi trước, công sự quan trọng hơn!”

Nói xong, hai người chạy biến ra ngoài. Tay thấy hai đứa chớp mắt đã chạy mất dạng, tức đến mức không thể tưởng nổi, hét lớn: “Phá án trong một tuần cho tôi! Bằng không tất cả đi cọ WC!!!”

“Hô…” Hai người chạy ra cửa, Mew vừa nhận điện thoại vừa nói, “May mà chuồn nhanh… Mã Hán, làm sao vậy?”

“Sếp! Sếp mau dẫn người đến đây, bọn em phát hiện…”

Còn chưa dứt lời, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai…

Sau đó là một loạt tiếng “rẹt rẹt” ồn ào, giống như tiếng nhiễu sóng, cũng không còn nghe thấy giọng của Mã Hán nữa.

“A lô?! Mã Hán! A lô!!”Mew gọi vài câu, điện thoại truyền đến tiếng máy bận.

“Làm sao vậy?” Gulf đứng bên cạnh, cũng nghe thấy tiếng thét chói tai qua di động, tuy rằng đã bị biến âm, nhưng vẫn nghe ra là của Morris.

“Chắc chắn có chuyện rồi!” Mew bấm số gọi, “Tưởng Bình, dò qua vệ tinh xem Mã Hán giờ ở đâu.”

Tưởng Bình nhanh chóng tìm ra, xác định được vị trí rồi báo lại cho Mew cùng Gulf đã lên xe.

“Gọi những người khác tập trung ở đó đi! Bọn Mã Hán có thể xảy ra chuyện rồi!” Mew cúp máy, đạp chân ga, còn Gulf khẩn trương nói cho Tưởng Bình địa điểm tập kết.

Không chỉ Mew với Gulf, mà Mã Hán và Triệu Hổ cũng bị tiếng thét chói tai của Morris làm giật mình.

Hoàn hồn lại, điện thoại không gọi được nữa, Mã Hán tắt máy. Mew nhất định sẽ tới, vấn đề là…

Anh quay đầu liếc nhìn Morris, “Anh làm sao vậy?”

Morris chỉ vào vật thể trên mặt đất, nói, “Làm tôi sợ muốn chết, cái này… Tại sao lại ở đây…”

Triệu Hổ nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Mã Hán —— Có vẻ không bình thường!

Mã Hán không nói, ý bảo Triệu Hổ xem cái vẻ mặt khủng hoảng của Morris bên cạnh —— Tên này có vấn đề.

Trên mặt đất là cái gì, lại có thể dọa Morris đến thế… Thực tế không chỉ Morris, Triệu Hổ và Mã Hán cũng lấy làm kinh hãi…

Đằng sau một đống đồ đạc, chỗ bị tấm ván gỗ che khuất, là ba chiếc rương thi đặt song song.

Hình dạng vuông vức, tứ chi cùng các khớp xương vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn, càng khoa trương hơn, mấy cỗ cổ thi này dễ nhận thấy là mới làm ra chưa lâu, bên ngoài thi thể như được bôi một thứ thuốc phát quang gì đó, giống đánh véc-ni… Rất sáng, rất bóng, hơn nữa, không thối rữa.

Triệu Hổ đưa tay vuốt cổ, “Mẹ ơi, buồn nôn quá!”

Hai người muốn nói là dùng rương thi mà làm đồ dùng gia đình với vật trang trí thì thật…

Chính lúc này, đột nhiên “phụt” một tiếng, toàn bộ bóng đèn vụt tắt.

Sắc trời bên ngoài đã tối, tuy rằng chưa phải là tối hẳn, nhưng căn phòng này chỉ có cửa chính chứ không có cửa sổ, toàn bộ ánh sáng đều đến từ ánh đèn. Chốc lát, căn phòng tối sầm xuống.

“A ~~” Morris ôm chầm lấy Triệu Hổ, chỉ ra hướng cửa.

Triệu Hổ và Mã Hán nhìn theo hướng anh ta chỉ, đều kinh ngạc, hai mắt mở lớn. Trước cửa, một bóng người bất ngờ đứng đó… Không phải, chính xác thì cũng không phải người.

Nhìn kỹ, là một pho tượng hình người —— Ưng Vương!

Triệu Hổ và Mã Hán đều là kiểu người thân kinh bách chiến (*), cũng không phải đồ nhát gan, nhưng đột nhiên thấy pho tượng Ưng Vương kia sừng sững xuất hiện trước cửa, đồng loạt cảm thấy lạnh toát sống lưng.

(*) thân kinh bách chiến: trải qua bao chuyện, chiến đấu qua bao trận, kinh nghiệm bản thân không ít.

Súng vừa mới thu về lại được rút ra, Mã Hán quát một tiếng: “AI?!”

Hai người thăm dò đi về phía cửa, lúc này, chợt nghe “RẦM” một tiếng —— Cửa sập mạnh vào.

Trong phòng, nháy mắt một mảnh đen ngòm, Morris kêu gào sợ hãi, Triệu Hổ nhíu mày quát anh ta: “CÂM MIỆNG!”

Morris ngậm mồm, trong phòng lại đột nhiên vang lên một tràng cười, tiếng cười chua chát khàn khàn trống rỗng, vang vọng trong bóng tối, khiến người ta sởn gai ốc.

Tiếng cười lắng dần, một giọng nói vang lên: “Trừng phạt… tất cả đều phải chết…”

“NHA A” Morris lại kêu ầm lên. Trên vách tường xuất hiện một bóng quỷ màu trắng dữ tợn, giống hệt khuôn mặt Ưng Vương, há to miệng nói, “Các ngươi đều phải chết…”

Mew và Gulf xuống xe, chạy đến trước cánh cửa đóng kín của biệt thự, đang bực bội, lại nghe thấy hai tiếng súng nổ từ bên trong…

Hai người cả kinh, vội vàng rút súng ra, phá cửa…

Trong phòng, đang đứng cầm súng chính là Mã Hán và Triệu Hổ, còn Morris ngồi ngây ngốc trên đất.

“Làm sao vậy?” Mew cùng Gulf tiến vào.

“Có người giả thần giả quỷ!” Mã Hán nói xong, ấn công tắc cạnh cửa bật đèn, nháy mắt phòng sáng lên.

Triệu Hổ chỉ tay lên trần nhà.

Mew và Gulf ngẩng đầu, thấy hai góc trần treo hai thứ. Một cái hình như là loa, cái kia hoặc là máy chiếu, hoặc là ống kính phát hình.

Hai vật này đều bị bắn nổ, bị Mã Hán và Triệu Hổ mỗi người một phát, bắn trúng.

Gulf quay đầu nhìn một vòng xung quanh, bốn phía đều bằng phẳng… Không có chỗ nào để nấp.

Mew chỉ tay lên lầu… Mã Hán và Triệu Hổ gật đầu —— Máy chiếu và loa phải có người mở… Nói cách khác, kẻ kia còn ở trong nhà.

Lúc này, trên lầu có động tĩnh, Mew và Triệu Hổ lập tức chạy lên. Mã Hán đang định đuổi theo thì bị Gulf giữ lại, “Bên ngoài!”

Mã Hán hiểu ý, Gulf e kẻ đó nhảy từ cửa sổ ra chạy trốn, muốn anh ra ngoài coi chừng.

Hai người chạy ra, chính diện biệt thự không có cửa sổ, liếc nhau một cái rồi chuyển hướng ra đằng sau.

Phía sau là một vườn hoa đơn giản, trung tâm có một bể bơi.

Hai người vừa chạy tới, cửa sổ lầu hai mở ra, một người phi thân nhảy xuống, tiếp đất không ổn lắm, ngã về phía trước… Nghe tiếng hự của kẻ đó, Gulf và Mã Hán đã xác định, là nữ…

“Bắt lấy hắn!” Mew trên lầu hô to một tiếng, Mã Hán cùng Gulf mới hồi phục tinh thần.

Đang muốn tiến lên, kẻ đó đột nhiên đứng dậy móc súng, nhắm ngay Gulf…

Ngay khi súng nổ, Mã Hán một tay đẩy Gulf, Triệu Hổ trên lầu bổ nhào xuống dưới, bắt người, tước vũ khí…

“Mèo Nhỏ!” Mew kinh hãi, Gulf được Mã Hán đẩy, không bị thương, nhưng lại ngã ngay vào bể bơi.

Mã Hán vừa định xuống cứu, chợt nghe “ùm” một tiếng, Mew nhảy thẳng từ lầu hai xuống nước.

Gulf mới vừa trồi lên mặt nước, đã bị Mew ôm cổ.

“Sao cậu cũng xuống đây…” Gulf đưa tay vuốt nước trên mắt.

Mew ôm lấy anh, kéo ra khỏi mặt nước, bế lên.

“Làm gì…” Gulf có chút ngượng ngùng, trên bờ Mã Hán và Triệu Hổ đang đứng xem.

Mew một tay nâng Gulf, một tay lên bờ, bám vào cánh tay đang chìa ra của Mã Hán, cảm thấy Gulf đang giãy dụa, quát nhẹ: “Đừng nhúc nhích, tay cậu không được để dính nước!”

Nghe xong, Gulf cũng sửng sốt… Chính mình cũng quên trên tay có vết thương, người kia sao lại nhớ kỹ thế.

Ngoan ngoãn để Mew đưa lên bờ, Triệu Hổ đã còng tay kẻ tình nghi. Quả thật là một phụ nữ, hơn nữa Gulf và Mew cũng biết mặt, chính là thư ký của Carlos —— Lữ Yên.

Rất nhanh, những người khác của S.C.I. cũng chạy tới. Type vừa nhìn thấy ba cỗ rương thi, liền há hốc mồm: “Không phải kỹ thuật chế tác rương thi đã thất truyền rồi sao?”

Mọi người đem tương thi và pho tượng Ưng Vương đột ngột xuất hiện kia về cảnh cục, còn Mew và Gulf ướt sũng thì về nhà —— Tắm rửa thay quần áo.

Trong phòng tắm, Mew bật nấc quạt sưởi lớn nhất, kéo Gulf  cũng đang ướt sũng lại gần, cẩn thận giúp anh cởi áo khoác và cà vạt.

Gulf còn đang suy nghĩ vụ án: “P'Mew, vừa rồi Lữ Yên mai phục định giết Morris nhỉ.”

Mew gật đầu: “Có lẽ vậy, nếu bọn Mã Hán không đi theo, Morris dù không bị giết chết, cũng sẽ bị hù chết.”

“Trường hợp của cô ta và Khúc Ngạn Minh không khác nhau lắm.” Gulf nói, “Chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, còn biết chạy trốn.”

“Ừ…” Mew cởi bỏ cà vạt của Gulf, lại đến khuy áo sơ mi, “Bị bắt rồi cũng không nói gì.”

“Sao cô ta lại giả thần giả quỷ chứ?” Gulf thắc mắc, “Phạm nhân hiện giờ chia làm hai loại, một là thần trí thanh tỉnh giống Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên, một loại là điên điên khùng khùng giống Chu Lộ… Còn cả hai cảnh sát kia, hình như cũng có liên quan đến vụ này.”

“Nhưng không biết La Bằng thì dính líu gì đến vụ án.” Mew cởi xong áo sơ mi cho Gulf, thật cẩn thận xem xét miệng vết thương được băng gạc cuốn chặt, may mắn, không ướt.

“Cậu đã phái người đi điều tra La Bằng chưa?” Gulf nhìn Mew cầm một lớp gạc mới cuốn lấy tay mình.

“Tôi đã bảo Krist cùng đi với Vương Triều Trương Long rồi. La Bằng là thủ trưởng cũ của nó, nó đi sẽ giúp ích nhiều.” Mew vừa lòng nhìn cánh tay được quấn kín của Gulf, gật gật đầu, bắt đầu cởi áo mình.

“Mew… Làm gì ~~” Gulf mặt đỏ hồng nhìn động tác của Mew.

“Tắm a…” Mew đáp rất đúng lý hợp tình, “Nếu không tắm sẽ bị cảm.”

Gulf cầm lấy chiếc khăn tắm ngay cạnh, cuốn lên mình, “Cậu tắm trước đi. Cậu tắm xong thì tôi vào.”

“Không được!” Mew lột cái khăn tắm của anh, ném ra ngoài, “Tôi giúp em tắm, em đang bất tiện.”

“Tôi tiện… Làm gì!” Gulf kinh hãi khi Mew đang giúp anh cởi quần, “Ai cần Anh giúp…”

Mew cười thâm thúy, “Mèo Nhỏ, em đang nghĩ gì a? Tôi đã bảo làm gì đâu, chỉ giúp em tắm thôi… Chúng ta tiếp tục nói về vụ án nào.”

Gulf mặt càng hồng, con chuột này, bộ dạng chuyên nghiệp, cảm thấy hình như mình hiểu lầm thật.

“… Vụ này, có lẽ tôi thấy chút manh mối rồi.” Gulf tận lực chú tâm vào chuyện khác.

“Thế hả?” Mew cởi hết đồ của mình và Gulf, cầm lấy lọ dầu gội, đổ ra tay, miệng hỏi, “Đầu mối gì?”

“Ừm…” Gulf muốn tập trung vào vụ án, nhưng gương mặt Mew ở gần quá, đôi tay người nọ còn đang xoa lên tóc anh, bọt trắng nổi lên theo động tác đó, trượt xuống đầu vai… Ám muội.

Mew đột nhiên cười: “Mèo Nhỏ, hôm nay chúng ta thay quần áo lần hai rồi.”

“Ừ…” Gulf gật đầu, chợt Mew ghé sát lại tai anh, “Nhắm mắt vào, tôi xả nước nóng đây.”

Nhắm mắt, Mew vặn van nước nóng. Dòng nước ấm ào ào chảy xuống, nháy mắt trong phòng tắm nghi ngút hơi nước.

Cảm nhận được tay Mew đang chậm rãi trườn dọc từ gáy xuống eo, ấm và ướt từ cổ truyền lại cảm giác, Gulf mở mắt. Mew đang hôn cần cổ anh, hai tay đang lưu luyến nơi hông và cánh mông.

“Anh… Đây là tắm rửa bình thường hả?” Gulf lui về sau một chút, tựa vào tường…Mew từng bước tới gần, bắt lấy bờ môi Gulf, hôn…

“Mèo Nhỏ…” Ngậm lấy môi dưới Gulf, Mew cười, “Hôm nay giúp em mặc quần áo, lại giúp em cởi quần áo… Có phải ám chỉ gì đó hay không…”

“Ám chỉ cái gì… A…” Gulf giãy dụa, xoay người muốn chạy, lại bị Mew ôm chặn về, ấn lên tường. Gulf cảm thấy lưng đang dán lên ngực người nọ… Nóng quá.

“Hôm nay em làm tôi phát sợ hai lần…” Mew nói xong, hai tay vòng qua eo Gulf, lướt qua phần lõm dưới háng, nhẹ nhàng bắt lấy…

“A!” Gulf giật mình, “Anh sờ chỗ nào hả… Chuột chết…”

Mew một tay lấy chút sữa tắm, từ từ vuốt ve chơi đùa, làm Gulf sợ hãi thở dốc liên tục, “Mau dừng tay… Chuột chết!”

Gulf ngoài miệng thì mắng người, nhưng thân thể đã bị Mew khơi mào hứng thú, hai chân dường như hơi nhũn ra.

Cảm giác người trong lòng có biến đổi, Mew cười khẽ, tay động nhanh hơn, còn cúi đầu nhấm nháp dái tai Gulf, đầu lưỡi tiến vào lỗ tai anh…

“A…” Gulf một tay chống tường, khẽ thở gấp, cắn môi dưới nén tiếng rên rỉ mị người…

“Mèo Nhỏ…” Mew nâng Gulf đang dần mềm nhũn lên, một tay tiếp tục trêu đùa dục vọng đứng run rẩy của anh, một tay lại dính sữa tắm, tách cặp đùi kia ra, nhẹ nhàng ấn vào… Ngón giữa chậm rãi thâm nhập…

“A…” Gulf khó nhịn ngửa đầu lên, hai mắt nhắm chặt, nghiến răng: “Đồ chuột chết… Anh nói chỉ có tắm mà… A!”

“Mèo Nhỏ…” Mew dán sát lấy lưng Gulf, hôn đường cổ dài trắng nõn, thêm một ngón nữa thăm dò, “Mèo Nhỏ, còn nhớ quyển sổ anh hai đưa không, trang 18…”

“A…” Gulf có che miệng cũng không bịt được tiếng kêu sợ hãi tràn khóe môi, ngón tay của Mew đã ấn vào điểm chết người trong cơ thể anh, “Anh… Biến thái!”

Mew cười, rút tay ra, nhìn dịch thể trắng đục trên tay, nhẹ nhàng nâng một chân Gulf lên.

Cảm thấy ngón tay rút ra, thay vào nơi huyệt khẩu là thứ cứng nóng như lửa… Gulf quay đầu muốn trừng người, lại bị Mew hôn, “Mèo Nhỏ, trang 18… Đứng làm ấy…”

“Biến ~ thái… A! Đừng…” Gulf toàn thân vô lực, rõ ràng cảm giác được Mew đang tiến vào, trong người nóng như thỏa thiêu, đầu váng mắt hoa…

“Mèo Nhỏ… cũng khá dẻo dai a… Tư thế này rất khó…” Mew còn cố tình ghé vào tai anh nói những lời nguy hiểm, “Mèo Nhỏ, bên trong rất nóng… cũng rất chặt.”

“Câm miệng… Câm miệng, Anh… Biến thái…” Gulf muốn chết quách đi. Mew cứ tùy ý luật động tìm kiếm trong cơ thể anh, hung hăng khi dễ anh, ngoài miệng còn nói ra những lời khiến anh mặt đỏ tim dập dồn…

“P'Mew… Chậm… A…” Gulf cảm thấy thân thể dần dần không thuộc về mình nữa, không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại những âu yếm và kích thích mà Mew dành cho anh, là rõ ràng nhất.

Hai người quấn lấy nhau ôm hôn, phòng tắm tràn ngập hương vị ngọt ngào cùng tiếng rên rỉ thở dốc mị người…

Gulf run rẩy thở hắt theo những cú tập kích của Mew, đến khi người phía sau ôm sát lấy anh, đem dục vọng nóng rực, tiến thật sâu vào cơ thể anh…

Xoay Gulf úp sấp đỏ ửng mềm nhũn lại, Mew hôn anh, phun ra một câu khiến Gulf muốn nổi điên…

“MèoNhỏ, lại giống như chưa tắm rồi, chúng ta lại lần nữa…”

…………



_________________

Nhiều hung thủ

Lấy khăn tắm phủ lên Gulf đang mềm nhũn, Mew ôm anh ra khỏi phòng tắm, đặt lên chiếc giường êm ái. Con mèo này còn tiếp tục lý sự.

“Mèo Nhỏ, khát không?” Mew cầm lấy một ly nước, hỏi Gulf đang vùi vào chăn.

Tắm rửa xong đương nhiên khát, lại còn cộng thêm vừa trải qua một màn vận động kịch liệt tiêu hao hết năng lượng như thế, Gulf bây giờ phải nói là vô cùng khát, liền gật đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay Mew.

Mew cười cười, uống một ngụm, cúi đầu xuống…

Sau đó, nước được truyền từ miệng Mew sang miệng Gulf. Nước ngấm được một nửa, bốc hơi một nửa. Con mèo non nớt nào đó da mỏng, tiếp tục làm máy hơi nước.

Vốn định để Gulf ngủ sớm một chút, nhưng khi Mew quay mặt sang nhìn người trong chăn, thấy đôi mắt đang chớp chớp, hình như không hề buồn ngủ, tức cười hỏi, “Thế nào Mèo Nhỏ, còn tinh thần?”

Gulf cảnh giác trừng tên kia: “Tôi đang suy nghĩ vụ án!”

“Đúng rồi, lúc nãy cậu nói có manh mối.” Mew vừa nói vừa bò lên giường, nâng Gulf dậy, cầm khăn bông giúp anh lau tóc, “Nói nghe xem nào.”

“Ừm…” Gulf suy nghĩ rồi nói, “Chúng ta bắt đầu phân tích từ vụ đầu tiên, án mạng của Carlos… Thoạt tiên còn thấy rất khả nghi, nhưng mà, giờ cả Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên cũng liên quan…”

“Đúng.” Mew gật đầu, “Nếu hai người bọn họ hợp tác, muốn giết Carlos đồng thời còn ngụy tạo chuyện căn phòng bí mật, dễ như trở bàn tay.”

“Tiếp theo là Tanaka, Mặc Ninh, trước đó là cái chết của tác giả Tiêu Lục, còn Akasha bị mưu giết không thành, Phó Nghĩa Sơn, cả La Bằng… Bọn họ có điểm gì giống nhau nhỉ?” Gulf hỏi Mew.

“Giống nhau…” Động tác lau tóc của Mew chậm dần, “Đều có liên quan đến văn minh Tusti… Mà không, La Bằng có liên quan hay không còn chưa biết…” Lắc đầu, “Mèo Nhỏ, tôi thực sự không thấy manh mối, hơn nữa, còn một người hôm nay thiếu chút mất mạng, Morris.”

“Morris là mấu chốt vấn đề!” Gulf quay đầu lại nói, còn chưa quay lại hẳn, đã ôm thắt lưng gục. Mew cười, đỡ lấy, ghé vào tai anh thì thào, “Làm sao thế? Thắt lưng đau a?”

Gulf hung dữ trừng tên kia, nói tiếp: “Những người này có một điểm chung, nhưng Morris lại không có.”

“Nói vậy là sao?” Mew trở lại nghiêm túc.

“Khi Carlos chết, Lữ Yên, Khúc Ngạn Minh ở đó; khi Tanaka chết, Morris ở đó; khi Mặc Ninh chết, hai học trò của bà ta ở đó; khi Tiêu Lục chết, tuy tình hình cụ thể không rõ, nhưng báo chí có nhắc tới một người bạn của cô ta; khi Akasha bị giết, có một khách hàng quen Chu Lộ; bên cạnh Phó Nghĩa Sơn có bảo vệ… còn thêm một thư ký thân cận; La Bằng, bị hai cấp dưới lâu năm bắn chết…” Gulf nói xong, nhìn Mew, “Anh đã thấy điểm chung chưa?”

Mew mở to mắt, gạt chiếc khăn bông sang một bên, “Đúng vậy Mèo Nhỏ!”, có chút kích động đưa hai tay lên vò đầu, “Bên cạnh những người bị hại đều có những người cực kỳ thân cận, Carlos, Tanaka, Mặc Ninh, cả Phó Nghĩa Sơn. Âm mưu giết người đều rất tinh vi, thế nhưng nếu thủ đoạn của Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên là giống nhau, do người sắp đặt, rất dễ dàng thực hiện. Kẻ giết Akasha và La Bằng lại không phải sắp xếp trước, mà là phát điên…” Nói đến đây, nhìn Gulf, “Nếu như, bọn họ thực sự điên ~~”

“Thông minh!” Gulf khen ngợi, gật đầu, “Nếu Chu Lộ và hai cảnh sát kia giống như tình trạng của Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên, căn bản không điên… Vậy thì, vụ án đơn giản rồi!”

“Sau đó tôi còn phát hiện một quy luật rất thú vị!” Gulf nói, “Có nhớ giai đoạn đầu vụ án đặc biệt tên điên giết người không?”

“Akasha…” Mew vỡ ra, “Tôi hiểu rồi, Akasha là một biến số, bởi vì chúng ta ngăn cản Phó Nghĩa Sơn bị giết, hung thủ không còn cách nào khác, tạm thời quyết định giết Akasha. Bị chúng ta bắt được… Liền giả bộ bị điên!”

“Vụ La Bằng sau đó cậu nghĩ thế nào?” Gulf hỏi.

“Giống kiểu đi mua vé bổ sung!” Mew mỉm cười, “Nói như vậy, vụ Akasha thì có thể tin, chuyện Chu Lộ giả điên là không còn gì đáng nghi nữa.”

“Vụ của Morris sau đó…”

“Cũng là vé bổ sung!” Gulf còn chưa nói hết, Mew đã tiếp lời, “Hành vi của Khúc Ngạn Minh như thế thì cũng có thể tin… Mà rốt cuộc, vật hy sinh, thực tế chỉ có Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên.”

“Chỉ cần hai người đó không mở miệng, lại có chứng nhận tinh thần bọn họ có vấn đề, như thế những kẻ khác sẽ an toàn!” Gulf đưa tay xoa cằm, “Lần này, rất có thể có nhiều hung thủ —- Là toàn bộ những người có liên quan! Chúng ta vẫn cứ nghĩ hung thủ chỉ là một hai người, quả thực tất cả các vụ án đều liên quan đến nhau, nhưng thủ đoạn lại khác biệt hoàn toàn.”

“Tính phạm tội quần thể lớn như vậy, hy sinh có Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên để bảo vệ một bí mật nào đó lớn hơn nữa…” Vẻ mặt Mew dần dần trở nên nghiêm trọng, “Mèo, em cũng thấy những rương thi trong phòng làm việc của Tanaka… e là có liên quan!”

“Sáng mai chúng ta đi thẩm vấn hai cảnh sát kia, tìm đường đột phá từ bọn họ!” Gulf nói, “Hai người đó, nhất định là giả bộ điên!”

“Vì sao lại khẳng định vậy?” Mew có chút khó hiểu, “Mèo, bộ dạng bọn họ thực sự rất giống không kiểm soát được bản thân.”

“Bọn họ thực sự không kiểm soát được bản thân!” Gulf gật đầu, “Thế nhưng, thực sự người không kiểm soát được mình, sẽ không lý trí đến nỗi cầm được súng lục, lên đạn ngay được…”

“A ~~”Mew bừng tỉnh, “Đúng vậy, nếu như điên rồi, chí ít phải cầm súng một lúc mới bóp cò…”

“Còn nữa…” Gulf cười cười, “Có nhớ lúc cục trưởng nổ hai phát súng không?”

Mew nhớ lại một chút, lắc đầu cười, “Đúng là cáo già… Ông í bắn chính xác vào vị trí khớp vai, không phải vị trí khớp xương tay… Nếu thực sự điên, bị thương chỗ đó khẳng định sẽ không ngoan ngoãn ném súng xuống đất!”

“Ừ ~~” Gulf gật đầu, “Bọn họ nắm thời cơ rất khéo, lúc đó nếu không ném súng xuống, tuyệt đối sẽ bị bắn chết!”

“Phù” Mew thở phào nhẹ nhõm, “Thảo nào sếp già muốn chúng ta phá án trong một tuần, ra là đã biết có đột phá… Mèo…” Nói tới đây, Mew dừng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Gulf, “Mèo Nhỏ, em thực thông minh… Hình như mỗi lần đi tới đường cùng, em cuối cùng vẫn đưa chúng ta thoát ra!”

Gulf nghiêng đâu, cọ hai cái lên vai Mew, “P'Mew, vụ án này, e là phải nhờ một người giúp đỡ.”

“…” Mew trầm mặc chốc lát, đã hiểu: “ Singto… Phải không?”

Gulf nhắm mắt lại, thoải mái trở mình, chui vào chăn, khẽ nói: “P'Mew, Anh mới lợi hại… Văn võ song toàn…”

Thấy một giây trước Gulf vẫn còn tràn đầy sức lực nói về vụ án, thế mà một giây sau đã ngủ… Mew bất đắc dĩ lắc đầu, đắp lại chăn cho người ta, vừa định tắt đèn, lại nghe Gulf đột nhiên mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, thốt lên, “Tức chết đi được! Vừa văn vừa võ, lại còn ở trên nữa… Chuột chết!!”

……………………………

Trong văn phòng S.C.I., Mã Hán đang trực bưng cà phê vào phòng làm việc của Gulf, xem những tài liệu liên quan đến văn minh Tusti mà Krist tìm được. Cửa đột nhiên mở ra, ngẩng đầu lên, thấy Triệu Hổ ôm gối đứng đó.

“Anh Tiểu… Tiểu Mã…”

“Phụt… Khụ khụ…” Bị Triệu Hổ gọi vậy, Mã Hán phải phun cà phê ra.

“Không phải cậu bảo đang mệt sao?” Mã Hán vẻ mặt chán nản nhìn cậu chàng, “Mau đi ngủ đi ~~ Đại ca.”

“Tôi muốn ngủ ở đây…” Triệu Hổ ôm gối từ từ đi đến trước sofa, “Cậu cứ làm việc cậu, không cần quan tâm đến tôi.”

“Hổ Tử?” Mã Hán nhíu mày nhìn anh, “Cậu bị ốm hả?”

“Không a?” Triệu Hổ lắc đầu, “Tôi còn chưa bị cảm cúm bao giờ.”

“Vậy nửa đêm nửa hôm cậu chạy tới đây muốn tôi nôn mửa?!” Mã Hán lé mắt, “Sofa phòng nghỉ không phải thoải mái hơn sao? Còn có giường nữa, cậu không ngủ ở đó, đến đây bon chen trên cái sofa tí tẹo này làm gì?”

Triệu Hổ ngồi xuống, vẻ mặt chán nản nói: “Phòng đó… Không phải để người ở!”

“…” Mã Hán lúc này mới nhớ ra, cười, “Tôi hiểu rồi… Cậu không muốn ở cùng một chỗ với pho tượng Ưng Vương kia chứ gì?!”

“Còn nữa…” Sắc mặt Triệu Hổ trắng bệch, “Sát vách là phòng pháp y a!!”

“Type không phải ở đó sao?” Mã Hán nhịn cười, “Có anh ấy thì cậu sợ cái gì? Trong cảnh cục, ai trừ tà giỏi hơn Type?? Quỷ kiến sầu a!!”

“Cái tôi sợ chính là anh ta á!” Triệu Hổ run rẩy, “Tôi sợ anh ấy nghiên cứu rương thi quá say mê… Nửa đên đem tôi ra làm thí nghiệm, cũng biến tôi thành rương thi!!”

Lắc đầu, Mã Hán không thèm để ý Triệu Hổ nữa, tiếp tục đọc sách, lại chợt nghe Triệu Hổ nói, “Này… Có phải tôi hoa mắt?”

“Cái gì?” Mã Hán nghe giọng Triệu Hổ có vẻ hơi run, khó hiểu nhìn anh.

Run rẩy giơ tay chỉ, Triệu Hổ chỉ ra cửa hỏi, “Cái… Cái Ưng Vương kia vốn đứng từ đây sẽ không thấy… Sao giờ lại thấy được?”

Mã Hán nghe vậy liền ngửng đầu nhìn về phòng nghỉ, chỉ thấy pho tượng Ưng Vương vốn dĩ đứng trong góc… Không biết từ bao giờ đã đi tới cửa…

“…” Mã Hán ra hiệu với Triệu Hổ, ý bảo hãy tiếp tục nói chuyện, Triệu Hổ ngầm hiểu, hai người tiếp tục tán gẫu, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía pho tượng kia.

Một lát sau, chuyện lạ xảy ra —- Pho tượng đó, đang chậm rãi di chuyển về hướng cửa ra vào… Không, phải nói là… đang nhảy…

Mã Hán và Triệu Hổ đồng thời hít một hơi lạnh, cũng đồng thời đưa tay áp lấy súng bên hông, Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi, “Người anh em… Đó là cái quái gì a? Vì sao lại di chuyển được?”

Mã Hán cân nhắc một lúc, đáp, “Chỉ có thể giải thích… là còn sống!”

“Gì??” Triệu Hổ cảm thấy hơi choáng váng, “Mịa cậu! Giờ còn thời giờ để dọa tôi?”

Mã Hán trừng Triệu Hổ, “Ý tôi là, thứ này vốn không sống, nhưng bên trong thì có thể có người sống!”

“Bên trong?” Triệu Hổ sững sờ, nhìn lại hình dạng pho tượng, hình người, hơi lớn… Nếu rỗng, một người nhét rất vừa…

Hai người móc súng ra, định lao tới, chính lúc đó, cửa phòng S.C.I. lại được mở ra. Đi vào, chính là Krist, Trương Long và Vương Triều trở về từ chuyến lục soát nhà La Bằng.

Krist đi trước, đẩy mạnh cửa ra, đúng lúc trông thấy pho tượng kia nhảy từ phòng nghỉ về phía cửa…

………………………

Krist và pho tượng nhìn nhau ba giây.

“NHA A A A A A A A A A~”

Hét thảm một hơi, quả thật đó là tiếng thét chói tai nhất năm nay của Krist.

Trương Long Vương Triều ở ngoài văn phòng, Triệu Hổ Mã Hán trong văn phòng đều bị tiếng thét này làm giật bắn mình; Type một cước đá văng cửa phòng pháp y vọt ra; nhân viên trực ban từ trên xuống dưới của cảnh cục, buổi chiều vừa chịu kinh hãi một trận, hồn phách cũng bay ra ngoài.

“Rú cái gì?!” Type một cước nữa đá văng cửa phòng S.C.I., chỉ thấy mọi người trong phòng đang đứng đối diện với pho tượng quỷ dị kia.

Sửng sốt hồi lâu, Mã Hán bất chợt chỉ pho tượng nói, “Ban nãy… Hình như nó cũng hét…”

Type quát pho tượng: “Ra đây!”

Không nhúc nhích.

Mọi người im lặng, chợt nghe từ trong pho tượng truyền đến thanh âm “ô ô”, giống như tiếng động vật, lại như tiếng người khóc…

Sắc mặt Krist trắng đi vài phần.

Type nhìn chằm chằm pho tượng một hồi, đột nhiên đi về phía trước, sau một lúc lần mò chỗ hai mắt pho tượng, ấn xuống, chợt nghe “rắc” một tiếng, giữa pho tượng xuất hiện một vết nứt.

Mã Hán và Trương Long mỗi người một bên, giật ra theo khe hở dọc pho tượng, lại nghe “rầm” một tiếng… Pho tượng giống vỏ nghêu tách ra —- Bên trong có một người đang đứng, hai tay hắn bị trói, mồm bị dán băng dính, trông quen quen…

Type liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là người cùng trông coi rương thi với Khúc Ngạn Minh, người bảo vệ còn lại —- Phùng Kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro