CATCH ME + Tiểu Xảo + Mục Đích
CATCH ME + tiểu xảo + mục đích
___________
CATCH ME
Sự xuất hiện của Tharn khiến người đàn bà mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt lập tức mất hết vẻ kiêu căng; khuôn mặt ngang ngược hung dữ, trong nháy mắt liền trở nên uất ức nhu nhược, ngay cả hai tiếng “Tharn” cũng nhão nhẹt yếu ớt. Type nghe mà nổi hết da gà da vịt. Anh ngoảnh lại thì thấy vẻ mặt vô cùng háo hức của Mew và Gulf. Type lắc đầu, nâng ly lên uống một hớp rượu, sau đó quay người lại để tiếp tục xem cuộc vui.
Mew cau mày, nhìn chằm chằm vào người đàn bà kia.
“Em xin lỗi, Tharn.” Cô ta vội vàng đưa tay muốn giúp anh lau rượu trước ngực.
Tharn bình thản lùi lại một bước, xoay sang cặp song sinh bên cạnh, phán một câu khiến tất cả mọi người ngã ngửa, “Cô ta là ai? Nhìn quen quen.”
Mọi người vốn tưởng có thể thấy một cảnh phim lâm li bi đát với chuyện tình tay ba nam nữ nhà giàu đầy hấp dẫn … Nản cả lượt. Mew và Gulf nhìn nhau một cái, một bạn bĩu môi, một bạn dẩu mỏ —— Ghét, nhạt phèo!
Cơ mà kẻ có sắc mặt khó coi nhất không ai khác chính là cô nàng hiện giờ đang ngây dại chết đứng tại chỗ, tay vẫn dừng lại giữa không trung, thu về không được, tiến tới cũng không xong.
Đang lâm vào tình thế hết sức xấu hổ thì chợt nghe có tiếng cười vang lên từ sau lưng: ” Ngài Tharn thiệt là người hay quên nha.”
Mọi người quay đầu lại, thấy hai người chậm rãi đi tới: một ông già hơi mập, ăn mặc phô trương; đi bên cạnh là một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi.
Mew cùng Gulf vừa nhìn thấy ông già kia đều đồng loạt sửng sốt —— Không phải là Bàng Cát sao? Nhưng điều kỳ quái chính là, lần cuối cùng giáp mặt với Bàng Cát cùng lắm chỉ mới nửa năm về trước; làm sao mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ta đã già đi như thế? Cả mái đầu bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, chẳng giống như người sáu mươi tuổi chút nào. Nhìn vào, ai cũng tưởng ông ta tám mươi là ít.
Tharn quay đầu lại, thấy Bàng Cát, cũng có phần khó hiểu. Đại Đinh vội tiến đến gần, ghé vào tai anh, “Đại ca, trí nhớ của anh cũng kém ghê. Cô ta là con gái của Bàng Cát, Bàng Hiểu Cầm. Hai người trước kia đã từng gặp nhau.”
Tharn chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngờ ngợ nhìn Đại Đinh: “Thật sao?”
Mọi người bên cạnh đã nản nay còn nản hơn. Quả nhiên là Bàng Hiểu Cầm kia bị bệnh tưởng hơi nặng, tự mình đa tình.
Mew khẽ tóm lấy Tiểu Đinh bên cạnh, hỏi: “Vậy sao cô ta lại nói mình là một nửa chủ nhân ở đây?”
Tiểu Đinh bĩu môi, “Tòa khách sạn quốc tế này là do đại ca thu mua lại từ lão Bàng già kia; cổ phần Jongcheveevat thị khống chế 51%, Bàng gia có 20%, Ngôn Lệ 25%.”
“A ~~” Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau —— Quả nhiên là tự mình đa tình!
Thực ra thì tới giờ, Tharn vẫn chẳng nhớ ra được cô ta là ai, chẳng qua anh để bụng trong lòng vì hành động tạt nước vừa rồi của Bàng Hiểu Cầm với Type. Tharn cau mày, quay đầu lại nhìn Bàng Hiểu Cầm vẫn mang bộ mặt vô cùng lo sợ, lạnh giọng hỏi, “Vừa rồi cô mới làm gì vậy?”
“Em…” Bàng Hiểu Cầm định biện hộ vài câu, nhưng Tharn đâu thèm để ý, quay sang nhìn song sinh, ra lệnh, “Đuổi cô ta ra ngoài!”
Những người khác đều giật nảy người. Bàng Cát đứng phía sau họ, vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
“Ông chủ Tharn khẩu khí lớn nhỉ?” Người thanh niên đứng phía sau Bàng Cát đi tới trước Tharn , “Buổi tiệc hôm nay là do bà chủ Ngôn tổ chức, nếu đuổi người cũng phải là do bà Ngôn đuổi mới phải.”
“E hèm…” Hắn vừa dứt lời, đã nghe một tiếng hắng giọng khẽ vang lên bên cạnh. Ngôn Lệ đã phát hiện có chuyện ồn ào ở đây, bèn đi tới, Phương Ác theo sát bà ta.
Tầm mắt của Mew và Gulf lập tức đổ về Phương Ác, hai người lẳng lặng chờ xem mọi chuyện sẽ phát triển ra sao.
“Vậy thì thật xin lỗi, mời tiểu thư rời đi cho.” Ngôn Lệ mỉm cười.
Bàng Cát cau mày, mặt lạnh nhìn Ngôn Lệ, “Bà Ngôn… Như vậy không khỏi có phần thất lễ.”
Ngôn Lệ vẫn cười, “Mặc dù tôi là người mời khách, nhưng Jongcheveevat thị mới là chủ nhân của nơi này. Hơn nữa, tôi cảm thấy quý cô đây cư xử cũng có phần không thỏa đáng… Cho nên, hoặc là mời tiểu thư rời đi trước, còn không thì ông Bàng cũng rời đi với cô ấy thôi.”
Sắc mặt người thanh niên đứng sau Bàng Cát vô cùng khó coi, hắn cười lạnh, “Bà Ngôn, làm thế chẳng hợp tình hợp lý chút nào.”
Tharn từ nãy tới giờ đã chán ngấy cái tiết mục này rồi, ôm lấy vai của Type, cầm lấy ly rượu trong tay của anh, uống một hớp rồi kéo anh sang một bên, “Mệt chết đi được.”
Type giương mắt, thấy Tharn quả là có phần rất mệt mỏi, liền hỏi: “Anh mới vừa xuống máy bay à?”
“Ừ.” Tharn ngẩng mặt uống cạn ly champagne, gọi bồi bàn đưa thêm một ly nữa, sau đó ghé sát vào tai Type nói, “Nhớ em sắp chết đây.”
Mew và Gulf đồng loạt run lên, liếc mắt nhìn nhau —— Anh hai thật giỏi a, trước mắt bàn dân thiên hạ mà tán tỉnh trắng trợn dễ sợ!
“Chị tôi là chính bà Ngôn đây mời tới, hiện tại lại muốn đuổi chị ấy đi.” Người thanh niên phía sau Bàng Cát cười lạnh, “Như vậy không hay lắm đâu.”
Ngôn Lệ cười khổ lắc đầu, hạ giọng nới với Bàng Cát, “Ông Bàng, rượu mời thì hãy uống đi, ông không nhìn thấy con gái mình đã đắc tội với ai sao? Chỉ mời cô ấy ra ngoài đã là nể mặt ông lắm rồi. Nói đi cũng phải nói lại, cũng may là vừa nãy cô ta không tạt trúng, nếu không, tôi e rằng tối nay ông phải đi nhặt xác con mình đấy.”
Sắc mặt Bàng Cát thay đổi mấy bận, bất đắc dĩ liếc Bàng Hiểu Cầm, gật đầu với cô ta. Vành mắt Bàng Hiểu Cầm đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Tharn và Type một cái rồi xoay người bụm mặt chạy.
“Ba, để con đi xem chị hai.” Người thanh niên đứng sau Bàng Cát trả ly champagne cho bồi bàn, đuổi theo Bàng Hiểu Cầm.
“Vậy tôi vào toilet một chút.” Phương Ác cười cười với mọi người, cúi đầu, hôn lên má Ngôn Lệ một cái, “Anh sẽ quay lại ngay.” Sau đó rời đi.
Mew cùng Gulf liếc nhau một cái – Hết tuồng rồi.
Ngôn Lệ tươi cười với khách khứa. Những vị khách ở đây cũng đều là người hiểu chuyện, cũng cười đáp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Này!” Mew vỗ vai Tiểu Đinh, hỏi, “Họ Bàng làm sao mà sợ anh hai dữ vậy?”
Tiểu Đinh liếc Mew, “Cậu cũng thật là, đại ca làm vậy đều là vì các cậu đó.”
Gulf và Mew quay sang liếc nhau, rồi lại khó hiểu nhìn Tiểu Đinh, “Nói vậy là sao?”
“Hai cậu quên vụ Bàng Dục rồi à?” Tiểu Đinh hạ giọng, “Bàng Dục là quý tử mà Bàng Cát cưng chiều nhất. Anh hai sợ lão ôm hận trả thù các cậu, cho nên làm ăn suốt một năm này đều nhằm vào Bàng Cát mà triệt hạ. Bây giờ 80% tài sản của Bàng thị đều đã bị đại ca thu mua. Nhìn bề ngoài thế thôi chứ thật ra Bàng Thị bây giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, có muốn giãy giụa thì cũng chẳng được bao lâu nữa đâu.”
Gulf và Mew nghe mà giật mình, không ngờ Tharn lại vì họ mà làm đến vậy. Nhìn sang phía bên kia, lại thấy Tharn đang cùng Type trò chuyện hết sức mặn nồng. Chẳng biết là Type nói gì mà Tharn cười híp cả mắt.
Gulf đột nhiên vỗ vỗ Mew, hơi bĩu môi với anh. Mew đưa mắt theo ra hiệu của Gulf. Cách đó không xa, Off đang nhướng mày nhìn Tharn.
“Ông cụ mất hứng rồi.” Mew và Gulf lại trao đổi một ánh mắt, sau đó đi về phía trước hai bước, làm bộ lơ đãng chắn tầm mắt Off.
“Thằng nhóc chết tiệt!” Off lầm bầm mắng một câu.Gun bên cạnh vỗ vai ông, “Quên đi, vui vẻ cả làng không được hay sao? Tụi nó hạnh phúc là được rồi. Tôi phải đi đây, cậu có đi không?”
“Đi.” Off gật đầu ra ngoài, bỏ lại một câu, “Càng trông càng ngứa mắt!”
Gun lắc đầu cười rồi cùng ông rời đi.
Thấy hai vị trưởng bối đã đi mất, Gulf và Mew cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một tiếng. Hai người đảo mắt một vòng, quyết định tìm xem có náo nhiệt ở đâu để mà coi nữa không.
Cách đó không xa, Krist và Singto đang đứng ở bên cạnh bàn. Singto cầm đĩa, ăn gì đó; Krist ngẩng mặt nhìn anh; hai người tán gẫu. Lúc này, có ba thanh niên mặc Âu phục đen, đột nhiên tiến đến vây lấy hai người họ.
Gulf và Mew nhìn nhau một cái, quyết định thẳng tiến về phía đó, cũng thấy cặp song sinh gần đấy di chuyển cùng hướng. Tư tưởng lớn gặp nhau —— Sắp có náo nhiệt để xem.
Krist lấy thêm một chút thức ăn cho Singto. Singto ngoài miệng tuy nói đói, nhưng chỉ ăn vài miếng rồi bưng đĩa nói chuyện huyên thuyên với Krist. Krist cũng cảm thấy tâm tình Singto hôm nay dường như không tốt, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Đang muốn tìm cơ hội để hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì thì lại nghe có tiếng người vang lên bên cạnh, “Đây không phải là anh Sing sao?!”
Krist xoay mặt lại thì thấy có ba người đi tới, đều là người ngoại quốc. Người dẫn đầu tầm ba mươi tuổi, có một mái tóc màu vàng, mặt hơi râu ria. Vẻ ngoài trông cũng tạm được, mà chẳng biết có phải do góc nhìn hay không, Krist cảm thấy mũi anh ta méo mó kỳ dị. Đó là người vừa lên tiếng. Người thứ hai thoạt nhìn như người châu Á, vóc dáng lại có vẻ lai giữa Á và Âu, vẻ mặt hơi lạnh lùng, trông quai quái. Người thứ ba thì là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, tóc vàng cắt ngắn, da trắng như tuyết không tỳ vết, mắt to màu xanh, mũi nhỏ hơi vểnh, vóc người cũng không cao, lướt qua còn tưởng cậu là búp bê tóc vàng. Krist không khỏi giật mình, là con trai hay con gái vậy? Nhưng khi cậu ta mở miệng, Krist đã biết, giọng trầm, rõ ràng là con trai. Nhưng mà cậu ta không thản nhiên như hai người bên cạnh, rất hưng phấn, oang oang nói với Singto, “A, anh là Singto thật sao?! Nhìn anh đẹp hơn nhiều so với trong TV nha! Tôi tên là Matthew, tôi là thần tượng của anh… A, không phải, anh là thần tượng của tôi!”
Tựa hồ, Singto có biết người tóc vàng đầu tiên với cái mũi kỳ dị, nhưng không nhận ra hai người còn lại. Anh lãnh đạm, khẽ gật đầu với người nọ, coi như chào hỏi.
Krist tò mò nhìn mấy người bọn họ, hỏi Singto, “Bạn của anh à?”
Người tóc vàng với cái mũi kì dị gật đầu với Krist, “Xin chào, tôi là Stewart, đây là Rick.” Nói xong, đưa tay ra, giống như là muốn bắt tay Krist.
Krist đương nhiên lễ phép đưa tay ra bắt, nhưng hắn đột nhiên siết chặt tay cậu, cảm giác có gì đó rất kỳ quái —— Tay của đối phương lạnh quá. Tay của người sống sao có thể lạnh như vậy được? Nhưng ngay sau đó đã nghe thấy người nọ thét thảm lên một tiếng “ỐI!” Anh ta lui ra sau mấy bước, thống khổ ôm cánh tay ngồi xổm xuống.
Krist sửng sốt, cảm giác lạnh như băng vẫn còn trên tay, nhưng đối phương đã lùi ra xa rồi mà. Cậu nhìn xuống, giật mình kêu lên: “A!” Cậu đang nắm một bàn tay đứt rời!
“Ha ha ha…” Stewart đang đau đớn quằn quại, đột nhiên cười ha ha đứng dậy. Hai người bên cạnh hắn cũng phá lên, thằng nhóc Matthew giống búp bê kia cười đến mức dậm chân bình bịch, chỉ vào Krist mà nói, “Sao anh ngu vậy? Mới thế đã bị hù són ra quần! Đúng là đần độn.”
Krist nhìn lại, bàn tay của Stewart rõ ràng khi nãy nằm bên trong tay áo hắn. Cậu cúi đầu nhìn kỹ thì nhận ra bàn tay mình đang nắm là tay giả…
Krist muốn ném bàn tay giả kia xuống, lại phát hiện ra bàn tay đó đã dính chặt trên tay mình, vứt không xong, cậu hơi hoảng lên. Đột nhiên, Krist nghe thấy Singto thấp giọng, “Đừng cử động.” Krist lập tức ngưng phủi, có chút đáng thương nhìn Singto.
Singto đưa tay gạt nhẹ một cái, bàn tay giả dính chặt lấy Krist lập tức rớt xuống. Krist tò mò nhìn tay của mình, hoàn toàn không có dấu vết keo dán.
“Làm sao lại như vậy?” Krist ngẩng mặt hỏi Singto.
Singto khẽ nhíu mi, đáp, “Tên kia cũng là ảo thuật gia.”
“Chúng tôi tới tham gia cuộc tranh tài ảo thuật lần này.” Matthew cười ha ha, nói với Krist, “Bọn này thấy cậu thân thiết đi cùng anh Sing, còn tưởng rằng cũng là một cao thủ, ai dè lại là một tên ngốc ngoại đạo.”
“Này…” Nãy giờ chứng kiến toàn bộ, song sinh bất bình tiến lên, ôm lấy Krist, nói với ba người, “Bất kể phải hay không phải người trong nghề, gặp chuyện như thế, bị dọa cũng là đương nhiên. Sao có thể khinh người vậy?!”
Stewart cười khẩy, “Là nó nhát gan thôi.”
Krist thấy song sinh có vẻ tức giận thay mình, sợ chuyện bé xé ra to. Dù sao nơi này cũng là chỗ kinh doanh của anh hai, người tổ chức bữa tiệc lại là người hợp tác với Singto, gây chuyện phiền phức thì chẳng có gì tốt. Cậu vội vàng giảng hòa, cười với song sinh, “Không sao, là em nhát thật mà, cũng rất thú vị.”
“A…” Matthew cười cười, liếc Kít Kít, “Đúng là nhát cáy, chẳng có cá tính gì cả.”
Krist bối rối. Song sinh nheo mắt, lòng thầm nói —— Ăn gan hùm mật báo rồi, dám khi dễ em út Jongcheveevat gia?
“Bắt tay nào.” Singto đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, đột nhiên đưa tay ra, chìa về phía Matthew. Matthew theo bản năng đưa tay bắt lại, nhưng chợt cảm thấy trên tay trơn mềm, hơn nữa dường như có gì đó đang bò lên cánh tay mình? Cúi đầu vừa nhìn…
“Á!” Matthew hét toáng lên. Bàn tay mới giây trước giây sau vừa mới bắt lấy tay mình đột nhiên biến thành một con trăn dài khoảng một mét… Hơn nữa còn là một con trăn có sọc còn sống. Con trăn kia vô cùng linh hoạt, vòng quanh cánh tay Matthew, nhoáng cái đã bò lên và quấn một vòng quanh cổ của nó. Con trăn ngẩng cái đầu hình tam giác, há miệng thè lưỡi về phía Matthew.
Matthew hãi hùng tới mức hết dám nhúc nhích; đột nhiên lại nghe ai đó vỗ tay. Mew và Gulf tán thưởng: “Thật là lợi hại!”
Matthew vốn đã trắng, giờ càng thêm trắng, gương mặt hệt như một tờ giấy, hai mắt kinh hãi nhìn con rắn lừ lừ trước mắt, đến cử động một ngón tay cũng không dám.
Stewart và Rick bên cạnh cũng đứng hình không biết làm sao. Cuối cùng, Stewart bất đắc dĩ mở lời với Singto, “Anh Sing, chỉ là đùa một chút thôi mà, đừng làm thật như vậy. Dù sao nó cũng là trẻ con, không hiểu chuyện.”
Singto nhìn chằm chằm Matthew rồi liếc một cái. Matthew xem như nhanh trí, vội vàng nói với Krist, “Thật xin lỗi…”
Krist bây giờ càng thêm bối rối, Singto vừa làm gì vậy? Chẳng lẽ anh giấu một con mãng xà trên người? Nhưng anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, làm gì có chỗ nào mà giấu rắn chứ?
Sau khi Matthew xin lỗi xong, Singto lười biếng búng tay. “Tách” một tiếng, con mãng xà quấn quanh trên cổ Matthew đột nhiên lóe sáng, trong nháy mắt bùng cháy rồi biến mất.
Tất cả đều ngây người, Matthew mắt trợn to, không dám tin, nếu không phải xung quanh vẫn còn vương mùi cháy khét nhàn nhạt, nó chắc chắn sẽ cho là Singto mới vừa thôi miên mình, khiến nó bị ảo giác.
Singto buông chiếc đĩa trên tay xuống, kéo Krist sang một bên, nói độc một chữ, “Mệt.”
Krist vẫn còn ngẩn người, ngơ ngác nhìn bốn phía, thấy chỗ phía sau góc tường gần cửa sổ có hai chiếc sofa, bèn kéo Singto rời khỏi đám người.
Vừa dựa vào ghế, Singto liền thiếp đi rất nhanh. Krist cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người anh. Singto ngủ rất say, thế này càng làm cậu lo hơn, thế là Krist quyết định ngồi bên cạnh trông chừng.
“Singto… có vẻ bị sao đó.” Gulf khẽ cau mày, liếc Mew, “Tôi cảm thấy cậu ấy sắp mệt chết rồi.”
Mew cũng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn ba người kia. Matthew sau khi bị dọa mất mật, mặt đã chuyển sang màu ráng chiều, hạ giọng hỏi hai người bên cạnh, “Vừa rồi rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”
Stewart và Rick liếc nhau một cái, tiu nghỉu lắc đầu với hắn, an ủi, “Rồi cậu sẽ quen thôi.”
Gulf và Mew đang lo lắng cho tình trạng của Singto, chợt nghe từ sau lưng vang lên một giọng nói hưng phấn, “Anh…. Anh có phải tiến sỹ Gulf không?”
Gulf quay đầu lại, một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt hệt như búp bê, mái tóc đen nhánh, mặc váy liền màu trắng, hai tay ôm một cuốn sách, chính là cuốn sách mới xuất bản của Gulf, vẻ mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Anh có phải là tiến sỹ Gulf không ạ?” Cô bé thấy Gulf không trả lời, liền lại lặp lại câu hỏi.
“À, vâng….” Gulf ngần ngừ gật đầu.
“Làm ơn cho em xin chữ ký.” Cô bé càng thêm hưng phấn, “Em là độc giả trung thành của anh đấy!” Có lẽ là do quá kích động, cô nói khá to, khiến rất nhiều người chú ý.
“Ừm…” Gulf có chút ngượng ngùng. Đúng lúc này, một người từ xa vội bước tới, nghiêm khắc nói, “Giai Giai, sao lại vô lễ như vậy?!”
Người đó đến cạnh Gulf và Mew, là Ngôn Lệ. Bà đưa tay xoa đầu cô bé Giai Giai đáng yêu, đầy áy náy quay sang Gulf, “Tiến sỹ Gulf, thật xấu hổ, con bé này luôn hâm mộ sách của cậu.”
Gulf mỉm cười, nhận lấy sách và bút từ Giai Giai, kí cho cô bé một cái. Giai Giai mãn nhãn, vô cùng phấn khởi.
“Chữ ký của anh đẹp ghê!” Giai Giai ôm sách xem, vẻ mặt thích thú không muốn buông. Đúng lúc ấy, đèn phụt tắt, một ánh đèn chiếu đến, vừa vặn soi sáng bộ dạng hạnh phúc của Ngôn Lệ và khuôn mặt cười mỉm của Phương Ác. Bồi bàn đẩy một chiếc bánh đính hôn rất lớn từ ngoài cửa vào.
“A, bắt đầu rồi!” Giai Giai ôm cuốn sách, tạm biệt Gulf và Mew rồi vội vàng chạy tới bên Ngôn Lệ.
“Kính thưa các vị quan khách!” MC tao nhã đi đến cạnh Ngôn Lệ cùng Phương Ác, “Bữa tiệc đêm nay của chúng ta là để tôn vinh giới cảnh sát tinh anh tài nghệ của thành phố S! Cơ mà trước khi tiệc rượu này bắt đầu, chúng ta hãy cùng chúc phúc cho đôi tân uyên ương…” Nói rồi, đưa tay giới thiệu Ngôn Lệ cùng Phương Ác, “Chúng ta hãy cùng chúc mừng lễ đính hôn của cô Ngôn Lệ cùng ngài Phương Ác.”
Khách khứa lập tức vỗ tay rào rào. Âm nhạc du dương từ bốn phía cũng bắt đầu nổi lên. Phương Ác và Ngôn Lệ đón lấy dao cắt bánh từ tay Giai Giai, tiến đến chỗ chiếc bánh đính hôn xa hoa.
Mew một mặt vỗ tay, một mặt thì thầm với Gulf, “Mèo, Phương Ác nhỏ hơn Ngôn Lệ mười mấy tuổi vậy mà?”
Gulf gật đầu, đáp, “Thì vậy chứ sao, chung quy tôi thấy hắn chẳng có vẻ vui mừng như Ngôn Lệ.”
“Tên này…” Mew lcười lạnh, “Không chừng quan hệ cũng chỉ như người qua đường, nhưng chắc chắn hắn không phải loại hời hợt thông thường.”
Gulf cười, “Ít ra bây giờ hắn cũng chịu lộ mặt rồi, càng tiện cho chúng ta theo dõi.”
Hai người đang bàn luận, đột nhiên có một tiếng thét thất thanh vang lên. Mew cùng Gulf ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người kinh hoàng nhìn trân trân về phía trước. Họ cũng quay đầu nhìn lại, thấy tay cầm dao cắt bánh của Phương Ác và Ngôn Lệ khựng lại giữa không trung. Dao cắt vào chính giữa chiếc bánh cao gần bằng một người rất ngọt, vấn đề ở chỗ…. từ vì trí cắt xuống, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ từ chảy ra….
Mew cau mày, quay sang bên cạnh hô lên, “Bật đèn!”
Bồi bàn vội vã bật đèn lên, căn phòng trở nên sáng trưng. Lúc tất cả rõ ràng thì càng thêm kinh hãi, ai nấy đều hét ầm lên. Từ vết cắt trên bánh, chất lỏng màu đỏ xối xả tuôn ra, nhuộm đỏ cả nửa chiếc bánh.
Tay đứng gần nhất cũng nhíu mày. Ông tiến tới hai bước, lấy con dao từ trong tay hai người, gảy đám bánh ra……
“BỘP!” Từ vết cắt, một bàn tay đầm đìa máu rơi xuống.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á…” Hội trường tức khắc trở nên tán loạn.
Mew và Gulf nhìn nhau một cái, chạy ngay đến. Tay lại tiếp tục gạt đám bánh ngọt ra, một tấm lưng lộ ra, là phụ nữ. Váy liền hở lưng thật quen mắt, trên tấm lưng trắng là dòng chữ được khắc rõ ràng bằng dao – CATCH ME.
Mew chạy tới, giúp Tay gột hết chiếc bánh, một mớ tóc dài buông lơi… Mái tóc uốn xoăn cùng bộ lễ phục dạ hội khiến mọi người nổi lên một dự cảm không lành. Quả nhiên, sau khi chiếc bánh hoàn toàn bị gột xuống, trước mắt họ là khuôn mặt của một người phụ nữ, mắt mở trừng trừng. Khách khứa đã loạn càng loạn hơn.
Một tiếng hét vô cùng thảm thiết bất chợt vang lên, “HIỂU CẦM!”
=========
Tiểu xảo
Người hét lên là Bàng Cát, mà cái đầu người đầm đìa máu kia không phải ai khác, chính là cô gái vừa bị đuổi ra ngoài — Bàng Hiểu Cẩm.
“NHA!!” Cả đám người ngây ngẩn, bây giờ mới có phản ứng, một tiếng thét sợ hãi phát ra, ai nấy đồng loạt muốn rời khỏi hiện trường quỷ dị đáng sợ này. Bất chợt, Tay lớn giọng: “KHÔNG AI ĐƯỢC RỜI KHỎI ĐÂY!”
“Phong tỏa tòa nhà!” Mew tức khắc ra lệnh cho người của SCI, “Đưa các vị khách tập trung vào một phòng, lục soát khắp tòa nhà, tìm kiếm mọi kẻ khả nghi, đến phòng an ninh kiểm tra băng giám sát!”
Sau mệnh lệnh, cảnh viên SCI ào ào lao ra khỏi đại sảnh, nhanh chóng rời đi. Các cảnh sát khác có mặt ở đây cũng phối hợp đưa khách khứa tập trung ở một căn phòng chờ.
Gulf tiến lại gần thi thể nằm trong chiếc bánh gato, quan sát từ trên xuống dưới, dòng chữ tiếng Anh chảy máu be bét nơi lưng cô gái thật chướng mắt.
Bàng Cát đã hôn mê bất tỉnh, được con trai Bàng Khánh chăm sóc cùng nhân viên y tế.
Tharn nhíu mày nhìn cái xác trong bánh gato, song sinh ở phía sau nhỏ giọng: “Đại ca, mai có cần đi mời một thầy phong thủy về xem không?”
Tharn trợn mắt lườm họ. Type bên cạnh cởi áo khoác, vội vàng lại gần, xắn tay áo muốn kiểm tra qua thi thể. Chợt ai đó hét lên: “Mày cút ngay!”
Bàng Khánh gào lên, lao tới chắn trước xác chết, vô cùng kích động rống với Type, “Đừng có giả nhân giả nghĩa, chị tao là do mày hại chết!”
Mew nhíu mày, nhưng niệm tình hắn vừa mới phải chịu một cơn kích động lớn nên không thèm so đo, anh nhẹ giọng khuyên giải: “Anh Bàng, xin đừng gây trở ngại cho cuộc điều tra, phải mau chóng khám nghiệm tử thi thì chúng tôi mới nhanh phá an được.”
“Các người cũng cút hết cho tôi!” Gã con trai của Bàng Cát không ngừng khua tay kêu gào, “Đều tại các người, các người hại chết chị tôi… Là các người!” Nói còn chưa dứt hơi, động tác quá mạnh, hất tay một cái đã làm đổ “RẦM” chiếc bánh gato phía sau. Mọi thứ bung bét.
Mew biến sắc, rất hối hận bởi ban nãy đã không gọi ai kéo tên điên này đi. Kẻ họ Bàng quả nhiên đều là phường giá áo túi cơm, chỉ toàn làm hỏng việc! Anh xoay sang nói với một cảnh sát: “Kéo hắn ra ngoài, tố cáo hắn tội rắp tâm phá hoại hiện trường và cản trở điều tra!”
Người cảnh sát vội vàng kéo Bàng Khánh vẫn còn kêu la ầm ĩ rời đi. Gulf cùng Mew nhìn nhau một cái rồi quay đầu nhìn Type; Type đã đanh mặt!
“Nguy rồi.” Gulf vừa bất đắc dĩ vừa ảo não, “Còn chưa kịp để nhân viên giám định chụp ảnh lại, hiện trường quan trọng nhất đã bị phá hủy!”
“Thằng nhãi kia…” Mew cười lạnh, nhìn Type lần nữa, “Cũng không thể trùng hợp thế được!”
Type đi tới đống bánh ngọt và những khối thi thể, anh ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ rồi thở dài lắc đầu, “Không biết làm thế nào mà đưa được thi thể vào trong chiếc bánh.”
“Mèo nhỏ… Bàng Hiểu Cầm rời đi bao lâu?” Mew hỏi.
“Trừ trước trừ sau, chưa đến nửa giờ.” Gulf nhíu mày, “Trong nửa tiếng thì sao có thể giết một người, phân thây, khắc chữ, nhét vào bánh gato chứ?”
Gulf im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Không thể!”
Ngôn Lệ vì kinh hoàng, vẫn đứng gần đó nãy giờ, nay đã tỉnh táo hơn. Sắc mặt bà ta trắng bệch, nắm chặt bàn tay Phương Ác, hoảng hốt thốt lên: “Trời ơi, nếu em không đuổi cô ấy ra ngoài thì cô ấy đã không chết!”
Phương Ác im lặng, vuốt tóc Ngôn Lệ như an ủi: “Không phải tại em. Nhưng chết thế này thực là quỷ dị, giống như làm ảo thuật vậy.”
Tất cả những ai có mặt đều sửng sốt, Mew và Gulf lại nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Mew quay sang Phương Ác cùng Ngôn Lệ: “Những ai không phải nhân viên cảnh sát, cảm phiền ra ngoài trước; chúng tôi phải bảo vệ hiện trường, khi nào cần sẽ tìm mọi người để yêu cầu phối hợp.”
Ngôn Lệ và Phương Ác gật đầu, cùng xoay đi, định kéo theo Giai Giai đang rất phấn kích nhưng Giai Giai giãy ra, “Con không sao, con muốn ở đây xem phá án! Thật đặc sắc, lần đầu tiên con được biết đến hiện trường gây án thực sự, thật khoái làm sao!”
Mew nhíu mày, đột nhiên thấy vô cùng phản cảm với cô bé thoạt nhìn như thiên sứ kia, không biết nên nói cô hồn nhiên hay là lãnh cảm.
Tharn trừng mắt với cặp song sinh mặt dày mày dạn không muốn đi. Song sinh tâm không cam tình không nguyện cất bước. Tharn lại gần Type, thấp giọng: “Tôi ở tầng 27, em xong việc thì qua đó đi.”
Type dở khóc dở cười, nhìn Tharn, “Tôi phải về khám nghiệm tử thi.”
Tharn hôn lên tóc Type, lại thì thầm: “Cũng được, tôi ngủ một giấc dưỡng thần trước vậy.” Nói rồi nháy mắt với anh, “Nhớ em muốn chết.” Sau đó cũng khoan thai rời đi.
Type ngẩng đầu, thấy Gulf và Mew đang vểnh tai nghe lỏm, chỉ có thể lắc đầu, “Trên thi thể còn nhiều kem với bánh, phải xử lý sạch sẽ mới tiến hành khám nghiệm tử thi được!”
Mew gật đầu, định mở miệng lại thấy Gulf bên cạnh đột nhiên quay đầu ra sau. Mew cũng quay đầu theo, Singto vốn đang ngủ trên sofa không biết tỉnh từ bao giờ. Anh tựa vào sofa, hình như đang suy nghĩ gì đó mà ngây người, nhìn về hiện trường.
Krist ngay lúc có mệnh lệnh đã cùng Lạc Thiên chạy tới phòng quản chế xem băng ghi hình, để lại mình Singto. Singto thấy Gulf và Mew đang nhìn mình, thức thời đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe Gulf nói, “Singto… Bọn tôi cần cậu cố vấn.”
Singto bất đắc dĩ cười cười, tay đút túi ở lại. Đã quen biết được một thời gian, hơn nữa Singto từng cứu mạng Gulf và Lạc Dương, thêm mối quan hệ càng ngày càng thân của anh với Kít Kít, sự cảnh giác của Mew và Gulf với Singto đã dần dần biến mất. Ba người bọn họ thi thoảng còn hay tán gẫu. Nói đến đây, Singto ngoại trừ tính cách có phần quái đản, thật sự là một người hiếm có, ở chung rất thoải mái.
Singto đi về phía Gulf, “Cố vấn cái gì?”
“Màn này có liên quan đến ảo thuật không?” Mew hỏi, “Có giống thủ pháp nào không?”
“Bánh ngọt kẹp thịt?” Singto nhún vai, “Chắc chẳng ai chế ra cái màn thiếu thẩm mỹ vậy đâu.”
Cả Mew lẫn Gulf đều thấy nản lòng. Đúng lúc đó, Type đang kiểm tra thi thể chợt “A” lên.
“Sao vậy?” Mew ngồi xổm xuống, “Có phát hiện gì?”
“Trước ngực nạn nhân có hàng loạt vết hoen tử thi.” Type nhíu mày, “Đã chết ít nhất hơn hai giờ.”
“Cái gì?” Mew và Gulf đưa mắt nhìn nhau. Hơn hai giờ? Nghĩa là Bàng Hiểu Cầm đã chết trước cả khi bữa tiệc bắt đầu? Vậy người vừa mới gây sự với Type và bị đuổi ra ngoài là ai? Tất cả mọi người đều bị ảo giác ư?
“Thi thể nhất định được đặt nằm sấp.” Type giải thích, “Các cậu nhìn dòng chữ này nữa.” Vừa nói vừa chỉ vào phần chữ máu khắc trên lưng nạn nhân, “Vết máu đã hoàn toàn đông cứng, nếu mới chết được nửa giờ, máu phải chảy không ngừng mới phải!”
“Thật quỷ quái.” Mew nhìn Gulf.
“P'Mw, nhìn này!” Gulf chỉ vào chỗ nối giữa đầu và vai cổ nạn nhân, hỏi, “Có thấy màu da không giống nhau không?”
Type cũng gật đầu, “Phải, vết tiếp nối cũng không giống nhau!”
“Tức là, phần đầu và phần thân thể không phải của một người?” Mew giật mình.
“Nói cách khác, thi thể ở đã sớm được đặt vào trong bánh gato, chỉ có phần đầu là được bỏ vào sau.” Gulf nghĩ nghĩ, xoay sang Singto, “Làm thế nào đưa đầu vào được?”
Singto lắc đầu, “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao mình lại buồn ngủ như thế.”
Ba người còn lại đều bị câu nói không đầu không đuôi của Singto làm sửng sốt. Sau chốc lát, Gulf lập tức phản ứng lại, “Có người đánh thuốc mê cậu, như thế thì thời gian hắn ra tay sẽ không ai chứng kiến, mà trừ cậu ra, tất cả mọi người sẽ không thể thấy được tiểu xảo của hắn!
Singto gật đầu, “Cậu phản ứng nhanh đấy… Ban nãy tôi không uống rượu, chỉ ăn chút bánh Gaufre (1)Krist đưa, mới cắn được nửa miếng đã thấy mùi vị quái lạ, không ăn tiếp nữa… Sau đó đột nhiên thấy rất buồn ngủ. Các cậu thử tra xét thành phần của mấy cái bánh Gaufre đó xem.”
“Bánh Gaufre …” Mew gật đầu với tổ viên tổ giám định, “Đưa chỗ bánh Gaufre về kiểm nghiệm!”
“Rõ.” Cánh sát tổ giám định nhanh chóng lại gần, tìm một vòng bàn ăn, quay lại báo cáo, “Đội trưởng Mew, không có bánh Gaufre.”
Mew và Gulf liếc nhau một cái, đồng loạt quay sang Singto.
Singto ngáp, “Hỏi Kít Kít xem lấy ở đâu, hoặc ai đưa cho em ấy.”
Mew gọi điện gọi Krist. Gulf tiếp tục hỏi Singto một cách hiếu kỳ, “Có thể có mẹo gì chăng?”
“Cậu đã từng nghe tới chuyện dịch chuyển đồ vật từ xa (2) chưa?” Singto uể oải hỏi Gulf.
“Rồi.” Gulf gật đầu, “Cả siêu năng lực (3) nữa.”
Singto gật đầu, giơ tay trái lên trước mặt Gulf, mở tay ra, bên trong có một đồng xu. Anh vừa nói vừa mở tay phải của mình cho Gulf nhìn, “Tay phải không có gì, tay trái có đồng xu! Thấy rõ không?”
“Có!” Gulf gật đầu.
“Giờ tôi sẽ chuyển đồng xu từ tay trái sang tay phải.” Nói rồi mở tay trái ra, đồng tiền đã biến mất.Ta yphải mở ra, đồng xu xuất hiện.
Gulf xoa xoa cằm, Mew và Type đứng bên cũng có chút suy nghĩ.
“Thực ra ảo thuật đều lừa người ta thôi, mấu chốt chính là lợi dụng được thói quen bản năng của con người để tạo hiệu ứng giả.” Singto thản nhiên nói, “Đặc điểm của thủ thuật dịch chuyển đồ vật từ xa chính là: Di dời thị giác (4)!”
“Di dời thị giác?” Mọi người chăm chú lắng nghe.
“Mắt của người thường khi phải nhìn cùng lúc vào các diễn biến, sự tập trung chỉ dồn vào một, chỉ có một thứ là tiêu điểm chú ý, những thứ khác sẽ bị lơ là hơn…”
“Ý cậu, hung thủ lợi dụng tiêu điểm chú ý của mọi người, hoàn thành bước giấu thi thể?” Mew nghĩ nghĩ, “Làm thế nào?”
“Đáng tiếc là tôi cũng hoàn toàn không phát hiện ra.” Gulf nhún vai, “Nếu có băng ghi hình thì tốt rồi.”
Đúng lúc đó, Krist vội vàng chạy tới, “Anh, anh tìm em à? Mà phải rồi, ban nãy em với anh Lạc Thiên muốn xem băng ghi hình trong đại sảnh nhưng… không có máy nào thu lại!”
“Không thu?” Gulf giật mình, “Sao có thể như thế?” Vừa nói vừa ngẩng lên nhìn các camera trên bốn vách tường, “Rõ ràng…”
“Không biết bị kẻ nào động tay vào, tất cả các video theo dõi đều là một màu đen, không thu được gì hết.” Krist cũng lo lắng, “Anh Tưởng Bình đang phân tích kỹ thuật, bảo chốc nữa sẽ tìm ra nguyên nhân.”
Mew gật đầu, hỏi: “Vừa rồi em lấy cho Singto một miếng bánh Gaufre?”
“Vâng.” Krist gật đầu.
“Ai đưa cho em?” Mew hỏi tiếp, “Trên bàn tiệc không có.”
Krist sửng sốt, “Là của bồi bàn mà, em sợ lấy từ trên bàn thì không sạch bằng nên vừa thấy bồi bàn bưng lên hai miếng bánh Gaufre thì cầm luôn cho Singto… Sao ạ?”
“Kít Kít, anh bị đánh thuốc mê.” Singto tựa đầu lên vai Krist, cọ cọ, “Mệt.”
“Cái gì?” Krist kinh hãi, “Đánh thuốc mê? Là thuốc nào? Có nặng không? Chả trách anh ăn bánh xong cứ lờ đà lờ đờ!”
“Vậy để tôi thử miêu tả một chút cho cậu nhé.” Gulf tả lại tỉ mỉ một lần cho Singto. Singto nghe xong liền cười, lắc đầu, “Thứ ảo thuật hạng ba.”
“Là sao?” Tất cả đều thấy hứng thú.
“Ừm… Như các cậu nói, đầu của thi thể bị đặt ở tầng cuối cùng, mà các cậu nhìn thấy đầu người mới phán đoán thân phận nạn nhân đúng không?” Singto hỏi.
“Phải!” Mọi người gật đầu.
“Từ lúc chiếc bánh được đẩy vào đại sảnh đến khi phát hiện ra thi thể, toàn bộ quá trình, có ai để ý tầng cuối cùng của chiếc bánh không?” Singto hỏi.
“Ừm…” Ai nấy đều chần chứ, Krist gãi đầu, nhớ lại, “Bởi vì có đèn rọi theo nên em thấy rõ nhất là hai đứa nhỏ mặc đồ cô dâu chú rể trên đỉnh bánh, sau đó cắt bánh thì thấy máu đổ ra, cuối cùng nghe tiêng hô mở đèn của anh ba…”
“Mấu chốt là chỗ này!” Singto đột nhiên ngắt lời Krist, “Trong toàn bộ quá trình, có quá nhiều thứ có thể di dời tầm mắt mọi người! Cho nên trước đó, sẽ chẳng ai chú ý tới chiếc bánh có điểm gì bất thường, mà điều quan trọng, chính là trước khi câu ‘Bật đèn’ của đội trưởng Mew được thốt ra!”
“Bật đèn thì sao?” Krist chưa hiểu, nhưng Gulf tựa hồ đã vỡ lẽ. Anh đi tới trước đống bánh gato, nhặt lên chiếc khay bánh hình tròn đã bị đập nát, xoay đi xoay lại mấy lần, kinh ngạc: “Tầng cuối cùng có thế xoay được?!”
“Xem ra, nhân tố quyết định chính là ở tầng xoay này!” Mew cũng đã sáng tỏ.
Singto lắc đầu, cười gượng, “Nếu ai cũng nghĩ ra như các cậu thì các nhà ảo thuật chẳng có chỗ kiếm cơm.”
“Là sao?” Krist sốt ruột, kéo kéo tay áo Singto, “Anh nói rõ chút đi, tôi dốt lắm!”
Singto, chiều xoa đầu cậu, cười, “Không phải em dốt, chỉ là em quá đơn thuần thôi. Nguyên lý kỳ thực rất đơn giản!” Singto kiên nhẫn giải thích cho Krist, “Chiếc bánh gato này có mấy tầng?”
“Năm tầng.”
“Tầng đầu tiên có gì?”
“Hai đứa nhỏ mặc lễ phục.”
“Dễ thương không?”
“Dễ thương.”
“Còn tầng thứ hai?”
Krist nghĩ nghĩ một chút, “Chắc là hoa văn trang trí…”
“Tầng thứ ba?” Singto hỏi tiếp.
“Là… hoa văn…” Krist ấp úng.
“Tầng thứ tư?”
= =… Krist ngã lòng — Hoàn toàn không chú ý.
“Tầng thứ năm?” Singto hỏi nốt.
“Sao tôi thấy được?! Đèn có rọi tới đâu!” Krist cãi.
“Kỳ thực đây là một tiểu xảo rất đơn giản!” Singto nói, “Bốn tầng trên của chiếc bánh liền nhau, thi thể đã được nhét vào đó. Tầng cuối cùng thì tách ra, hơn nữa, nửa sau còn hoán đổi được… Vô cùng hoàn mỹ cho việc gây án!”
“Nửa sau?!”Krist ngộ ra, “A, tôi hiểu rồi. Trong vòng nửa tiếng, giết người, phân thây, cho vào bánh e không dễ dàng. Nhưng trong khoảng thời gian này, nhét một cái đầu thì dễ hơn!”
“Không sai!” Singto khen ngợi, gật gật, “Chỉ cần mở bên nửa độc lập kia ra, bỏ phần bánh, cẩn thận nhét chiếc đầu vào… Nửa tiếng là đủ!”
“Thế nhưng, vì sao lại muốn đánh mê cậu?” Mew nhíu mày, “Chẳng lẽ, thủ phạm hoán đổi đầu người ngay tại hiện trường? Vận dụng thủ thuật di dời thị giác kia, thừa dịp đám người nghe thấy tiếng tôi, tất cả sự chú ý trong nháy mắt đều dồn đến đèn đóm, kẻ nào đó đã nấp sau chiếc bánh lớn kia, rồi cho đầu người vào, để mặt cô ta hướng về phía trước rồi xoay đĩa quay, như vậy đầu của thi thể sẽ nằm trong bánh ngọt, hơn nữa còn là hướng về phía mọi người!”
Singto ha ha cười, “Thông minh thông minh, tôi cũng nghĩ vậy!”
“Còn một điểm nữa cũng rất khả nghi!” Gulf nheo mắt, “Nếu tầng bánh cuối cùng bị động tay động chân, chỉ cần lại gần nhất định sẽ nhìn ra. Cách duy nhất để không ai biết chỉ có — Phá hủy chiếc bánh!”
(1) Bánh Gaufre – “tùng bính”
(2) cách không thủ vật – telekinesis – Việc dùng siêu năng di chuyển các vật ở ngoài xa, siêu năng, ngoại lực (tác động từ xa, lực tác động từ bên ngoài đến).
(3) đặc dị công năng – khả năng đặc biệt – hay dùng để chỉ những khả năng kỳ lạ của con người trong các mục Chuyện lạ ấy) Kiểu như nhìn xuyên tường hay có thể hút kim loại chẳng hạn.
(4) dời thị giác – Tạm gọi là line-of-sight distraction: một trong những nguyên tắc chính của nhiều màn ảo thuật. Ví dụ đơn giản nhất của phương pháp này là mấy màn chạy trốn kinh điển trong mấy phim hài – kẻ thù đứng trước mặt bạn, bạn giơ tay chỉ lên trời “A máy bay!”, kẻ đó sẽ nhìn theo tay bạn chỉ, và bạn “biến mất một cách thần kỳ” – chạy đi lúc kẻ đó mất tập trung =))
+++++++++
Mục đích
“Đưa Bàng Khánh về cục!” Mew ra lệnh cho cậu cảnh sát bên cạnh, “Tạm giam hắn 48 tiếng, tội danh gây cản trở công vụ, không được để hắn chạy thoát!”
“Rõ!” Người cảnh sát nhanh chóng rời đi, Mew quay đầu lại, “Có hai thi thể, tức là có hai người bị hại trong vụ này!”
“Đúng thế, vậy nên việc tiếp theo cần điều tra là thân phận của cỗ thi thể kia, và phần còn lại của Bàng Hiểu Cầm ở chỗ nào.” Gulf lắc đầu, “Không có ai tự dưng đi giết người cả, rút cuộc mục đích của kẻ sát nhân là gì?”
Singto vẫn còn mơ mơ màng màng, ôm Krist gà gật. Gulf và Mew nói không còn việc gì cần anh cố vấn nữa, bảo Krist đưa anh sang một bên nghỉ ngơi.
“Người mang bánh ngọt tới là ai?” Mew hỏi một nhân viên cảnh sát bên cạnh, “Gọi người đó tới.”
“Vâng.” Người cảnh sát chạy đi; một phút sau quay về, “Đội trưởng Mew, chúng tôi đã tìm được anh ta, có điều trông anh ta rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Mew và Gulf liếc nhau một cái, hỏi lại, “Sao mà kỳ lạ?”
“Thợ cả nói với chúng tôi, người ông ấy giao cho việc đưa bánh tên là Trần Lập; chúng tôi đã tìm được anh ta. Những người khác cũng nói chính anh ta là người đưa bánh. Thế nhưng anh Trần Lập đó lại bảo mình không hề đưa bánh ngọt!”
“Vụ này mới nha!” Mew bật cười, hỏi cậu cảnh sát, “Có đưa anh ta tới đây không?”
“Có ạ!” Cậu cảnh sát gọi Trần Lập đứng chờ ngoài cửa tiến vào.
Trí nhớ của Gulf vô cùng tốt, chỉ cần gặp qua một người là sẽ không quên mặt. Anh liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là người giao bánh gato khi nãy.
“Anh tên là Trần Lập phải không?” Mew hỏi, “Vừa rồi là anh mang bánh gato tới đây?”
Trần Lập chớp chớp mắt, ngơ ngác gãi đầu, “Bánh gato gì cơ?”
Mew cười, “Vừa rồi có rất nhiều người đã thấy anh, anh có nói dối cũng không ăn thua đâu!”
Trần Lập càng bối rối, lắc đầu hỏi: “Bánh nào? Tôi còn chưa thấy cái bánh gato nó như thế nào cả!”
Gulf đưa tay ngăn Mew đã bắt đầu tỏ ra bực mình. Anh tiến đến gần, nhìn vào hai mắt Trần Lập, quay đầu nói với Mew, “Tình trạng của anh ta không bình thường!”
“Ý cậu là sao?” Mew thắc mắc.
Gulf gọi cậu cảnh sát khi nãy tới, dặn dò vài câu, cậu ta liền gật đầu rời đi. Gulf quay đầu lại, tiếp tục hỏi Trần Lập, “Khoảng nửa giờ trước, anh đang làm gì?”
Trần Lập nghĩ ngợi một hồi, “Tôi đi giao cơm.”
“Anh giao những thứ gì?” Gulf hỏi, “Đưa đi đâu?”
“Đưa tới tầng trên cùng.” Trần Lập trả lời, “Một phần bò bít-tết và một chai rượu vang đỏ.”
Mew nhìn Gulf, “Tầng trên cùng chỉ có một hội trường này thôi.”
“Ai nhận hàng?” Gulf hỏi tiếp.
“Tôi không biết. Tôi đặt thức ăn ở đó rồi đi luôn, không có ai ra nhận.” Trần Lập trả lời, “Chắc người ta đang tắm.”
Lúc này, người cảnh sát kia đã trở lại, cầm trên tay một cái bánh gato, hỏi Gulf: “Tiến sỹ Gulf, cái này được không?”
Gulf nhìn qua, gật đầu: “Được!” Nói xong liền đỡ lấy chiếc bánh, đưa tới trước mặt Trần Lập, hỏi “Đây là cái gì?”
Trần Lập nhìn thoáng qua liền trả lời, “Bò bít-tết và rượu vang đỏ.”
Mew và mọi người xung quanh đều há hốc mồm.
“Phòng này là phòng nào?” Gulf
hỏi Trần Lập.
Trần Lập nhìn nhìn xung quanh, “Là hội trường.”
Gulf hướng về phía người nhân viên đứng ở cửa, hô một tiếng, “Tắt đèn!”
Toàn bộ hệ thống ánh sáng tắt ngấm, bốn phía trong nháy mắt tối sầm, chỉ còn ánh đèn ban công mỏng manh hắt qua cửa sổ.
“Đây là nơi nào?” Gulf hỏi tiếp.
Trần Lập nhăn mặt nhíu mày, “Đây là hội trường, anh hỏi thế là sao?”
Gulf nghĩ nghĩ, rồi cho người đi phát lại bản nhạc khi nãy trong bữa tiệc.
Âm nhạc vừa vang lên, Trần Lập đột nhiên ngây người.
Gulf vừa thấy liền hiểu ngay vấn đề, nhẹ nhàng hỏi, “Chỗ này là chỗ nào?”
Yên lặng một lúc thật lâu, Trần Lập mới ngập ngừng trả lời, “Là… phòng khách sạn.”
“Phòng khách sạn của ai?”
“Là… Là phòng vừa nãy tôi đưa thức ăn tới…” Trần Lập tựa hồ đã bắt đầu hỗn loạn, Gulf liền lệnh tắt nhạc bật đèn. Bốn phía vừa sáng lên, Trần Lập liền hít một hơi, “Sao lại… Sao lại trở lại đây rồi…?”
Mew nhíu mày nhìn Trần Lập, hỏi Gulf, “Mèo, hắn ta làm cái trò gì vậy?”
Gulf nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải, anh ta bị thôi miên.”
Mew cau mày, những cảnh sát xung quanh cũng cảm thấy thật thần bí.
“Có thể thôi miên một người đến tình trạng này… cũng không đơn giản đâu.” Gulf ra lệnh đưa Trần Lập tới phòng cách ly, bởi vì không biết anh ta bị hạ chỉ gì, cứ cho đi như vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Mèo, chắc không nhiều người có thể thôi miên ở trình độ này, phải không?” Mew hỏi Gulf.
“Có lẽ là không nhiều lắm.” Gulf gật đầu, “Nhưng cũng có thể là một người không chuyên, tự học mà thành.”
“Như vậy là sao?” Mew không hiểu.
“Dùng bò bít-tết và rượu vang đỏ thay thế cho bánh gato, dùng phòng khách sạn thay cho hội trường… Sự khác biệt giữa các sự vật này không lớn lắm.” Gulf sờ sờ cằm, “Có thể là trùng hợp, nhưng cũng có thể là năng lực của kẻ đó còn chưa đủ.”
“Mèo… tự dưng tôi nghĩ tới một chuyện.” Mew đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Cậu đoán câu ‘Catch me’ kia là hung thủ nói với ai?” Mew cảm thấy vấn đề này vô cùng hứng thú, hỏi.
Gulf sửng sốt, lắc đầu.
“Trong cả hội trường này, có thể nhận ra loại ảo thuật như thế này, chỉ có mình Singto. Có điều hung thủ lại đánh thuốc mê Singto… nói cách khác, mục đích của hắn không phải cậu ta… Như vậy, trong cả hội trường này, còn ai có thể nhận biết người bị thôi miên?” Mew hỏi tiếp.
Gulf nhìn anh một lát rồi chỉ chính mình, “Cậu nói tôi à?”
“Còn cái I LOVE YOU lần trước nữa.”
Mew bổ sung.
“Còn không xác định có phải là một người làm hay không mà?” Gulf nhíu mày.
“Tôi cảm thấy là một người.” Mew cau mày, chọc chọc vào ngực Gulf, “Chẳng lẽ cậu nghĩ không phải?”
Gulf không nói gì.
“Có chỗ rất kỳ quái!” Trong lúc hai người đang nhìn nhau, Type đột nhiên mở miệng, “Chủ nhân thi thể này rất trẻ tuổi.”
“Trẻ tuổi?” Mew tiến về phía anh, “Khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Nhiều nhất hai mươi tuổi.” Type nhìn nhìn thi thể một lúc nữa, “Có lẽ còn trẻ hơn.”
Gulf và Mew trao đổi một cái liếc mắt, cùng lắc đầu.
Sau khi công tác thu thập chứng cứ tiến hành xong xuôi, mọi tang chứng ở hiện trường đã thu thập đầy đủ, Type liền cùng các cảnh sát khác đưa thi thể trở về, kiểm nghiệm thêm một bước nữa.
“Sếp.” Trương Long trở lại, báo cáo: “Đã lấy lời khai của toàn bộ nhân viên rồi.”
Mew gật đầu, “Có phát hiện người nào khả nghi không?”
Trương Long lắc đầu, “Không phát hiện ra người nào khả nghi, nhưng lại phát hiện một số chuyện không bình thường.”
“Chuyện gì?” Cả Gulf lẫn Mew đều cảm thấy hứng thú, hỏi lại.
“Vừa rồi có người từ xưởng bánh tới giao bánh gato.” Trương Long trả lời.
“Cái gì?” Gulf và Mew lại trao đổi một ánh nhìn, chỉ thấy Trương Long hướng cánh cửa đối diện vẫy tay, một nhân viên xưởng bánh chạy vào, tay cầm tờ khai khi nãy.
“Sao bây giờ các anh mới mang bánh tới?” Mew nhìn cái bánh, hỏi anh ta.
“Đơn đặt hàng vốn là bảy giờ đưa tới, có điều có một người gọi điện, xưng là nhân viên quản lý khách sạn, nói mang chậm hơn một tiếng!” Người giao hàng trả lời.
“Bánh gato anh đưa tới giờ đang ở đâu?” Mew hỏi.
“Ở bên ngoài.” Người giao hàng đáp xong, đi ra ngoài cửa đẩy cái bánh cưới vào.
Mọi người vừa thấy, đã thấy quả nhiên cái bánh này và cái bánh chứa thi thể khi nãy giống nhau như đúc. Mew đưa mắt ra hiệu cho Gulf, cầm một đĩa đựng mấy miếng bánh ngọt khi nãy rơi xuống đất, hỏi người giao hàng, “Hai cái này có giống nhau không?”
Anh nhân viên xưởng bánh nhìn phần bánh vỡ nát, đưa ngón tay quệt một chút kem tươi nếm thử, chẹp miệng mấy tiếng, lắc đầu, “Không giống, thứ này chất lượng quá kém, xưởng bánh của bọn tôi làm ngon hơn nhiều!”
“Ra vậy…” Mew gật gật đầu. Mấy người bên cạnh lại hồi tưởng tới cái bánh kia từng phủ lên thi thể, mà anh nhân viên xưởng bánh còn thử một miếng, sau này anh ta mà nghĩ lại chắc sẽ khốn khổ lắm đây.
“Kiểu dáng này chỉ có ở cửa hàng các anh hay là nơi khác cũng có?” Mew hỏi tiếp.
“À…” Anh nhân viên nghĩ ngợi, “Dáng bánh này khá khó làm, lại còn là kiểu bánh cưới kinh điển; hẳn là chỉ có người làm bánh cao cấp mới có thể làm được. Hơn nữa… muốn làm một cái bánh như thế này, phải đặt trước ít nhất một tháng!”
Mew gật gật đầu, cho anh ta trở về, quay sang nhìn Gulf, “Mèo Nhỏ, muốn cắt bánh cưới không?”
Gulf cau mày, “Cậu còn đùa nữa!”
“Nhìn thử xem, không chừng nửa thi thể kia lại ở trong này thì sao.” Mew cười, một tay đã cầm con dao cắt bánh.
“Một cái bánh đẹp như vậy…” Gulf đưa tay ngăn lại, “Phá thì tiếc lắm!”
Mew muốn cắt bánh, Gulf lại không cho; hai người cùng cầm con dao, ai cũng không chịu nhượng bộ. Nhưng đừng nói một, chứ đến hai Gulf cũng không thể đọ sức với một Mew, chỉ một lúc sau, con dao đã cắt xuống chiếc bánh gato.
Đột nhiên, một tràng “tách tách” phát lên, ánh đèn gì đó chợt lóe.
Hai người quay đầu lại, song sinh tay cầm máy ảnh, cười hì hì, “Ha ha! Bách niên giai lão nha!”
Hai bạn trẻ đều sửng sốt đến ngây người, nhưng ngay lập tức có phản ứng: cả hai đều mặc lễ phục, còn cùng nhau cầm dao cắt bánh gato đính hôn….
“Chúng tôi đem đi in ảnh!” Đại Đinh xoay người bỏ chạy.
“Không được chạy!!!” Gulf toan đuổi theo, Mew liền giữ ngay lại, lại còn hướng về phía cửa hét to: “Nhớ in nhiều nhiều tấm vào! Tôi cũng muốn có!”
“P'Mew!!!” Gulf phát cáu, “Cậu…” Hai người còn đang náo loạn, lại nghe ngoài cửa có tiếng ho khan. Cả hai cùng quay đầu lại, ở cửa là là người phụ trách vụ án Phương Ác lần trước — An Hữu Đạo, chú An.
“Chú An, có chuyện gì vậy?” Mew hỏi.
“À… chú nghe nói, thi thể và phần đầu… không phải của một người, đúng không?” Chú An thấp giọng hỏi.
“Vâng.” Mew gật đầu, trao đổi với Gulf một cái liếc mắt, tám phần là do cậu cảnh sát trẻ khi nãy nói ra.
“Vậy… cỗ thi thể kia, các cậu có biết là của ai không?” An Hữu Đạo hỏi.
Mew và Gulf đột nhiên phát hiện tình trạng của chú An không hề bình thường. Trông ông già đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, quầng mắt thâm đen, đôi môi khô khốc.
“Chú An, chú có manh mối gì sao?” Gulf hỏi.
An Hữu Đạo lắc đầu, trầm mặc chốc lát, lại nói, “Các cậu… có thể cho chú xem thi thể đó không?”
Mew sửng sốt, “Thi thể đã được đem về cục cảnh sát để kiểm nghiệm rồi.”
“À… vậy sao…” Chú An gật gật đầu, ngẩn người đi ra ngoài.
Mew và Gulf đều thấy kỳ quặc, cùng chạy tới gọi lại, “Chú An, chú đợi đã!”
“Có chuyện gì vậy?” Mew hỏi.
“…” An Hữu Đạo thở dài, lắc đầu.
“Chú không nói sao bọn cháu giúp được?” Gulf nghĩ một hổi, rồi lại nhẹ giọng hỏi, “Hay là… chú nhận ra cỗ thi thể ấy?”
“Chú… chú không chắc…” Chú An đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt đỏ bừng.
Mew và Gulf đều chấn động — Không thể nào, sao lại có phản ứng này…
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Mew bê một chiếc ghế dựa tới, đỡ ông ngồi xuống, “Chú nói một chút xem sao.”
Chú An hít sâu một hơi, khó nhọc nói, “Đêm qua… Con gái chú sau khi tan học không về nhà.”
Mew nghe xong liền chau mày, “Con gái chú bao nhiêu tuổi?”
“Nó… mười chín, vừa mới học đại học năm nhất, cuối tuần nào nó cũng về nhà… Đáng lẽ ra tối qua nó phải về tới nơi rồi, cuối cùng cả nhà đợi tới nửa đêm vẫn không thấy nó về, gọi tới ký túc xá của nó… bạn cùng phòng của nó lại nói buổi chiều nó đã đóng gói đồ, bảo đi về nhà rồi!”
“Chú An… Chú nghi là…?” Mew nhìn Gulf, lại vội nói tiếp, “Nói không chừng mấy cô sinh viên rủ nhau ra ngoài chơi, hoặc là tới nhà bạn gì đó, chú đã hỏi rõ chưa?”
“Không có…” Chú An lắc đầu, “Con gái chú rất ngoan, không bao giờ đi đâu mà không báo trước… Hơn nữa… hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Gulf hỏi.
“Ngày xưa con gái chú chơi pháo bông, chạy chậm, bị bỏng một vết nhỏ trên lưng…” An Hữu Đạo nói xong, nước mắt đã chực chảy ra, “Trên lưng thi thể vừa rồi…”
Gulf và Mew đều kinh ngạc, miệng an ủi chú An, nói có thể có người giống người thôi, nhưng trong lòng đều hiểu được — làm gì có chuyện trùng hợp tới vậy.
Bảo mấy người cảnh sát đưa chú An về chỗ Type nhận dạng thi thể xong, Mew và Gulf nhìn nhau, không biết phải nói gì. Chú An một lòng chuyên tâm công tác, cả đời cảnh sát chỉ có một đứa con gái rượu… Ông trời có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ.
Đang mặt cau mày nhíu, lại thấy Lạc Thiên vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói, “Đội trưởng, có chuyện!”
Gulf và Mew liếc nhau một cái, theo Lạc Thiên ra ngoài. Ba người đi xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, tới sân thượng của tầng cao nhất, chỉ thấy mọi người đều đang tập trung ở đó.
“Tất cả ở đây làm gì?!” Mew nheo mắt, lại nghe từ phía xa vọng lại một thanh âm già nua đang gào thét: “Chúng mày hại chết con gái tao, lại còn bắt con trai tao. Chúng mày là một lũ quan thương cấu kết với nhau, hại cả nhà tao. Hôm nay tao không sống nổi, nhưng sẽ chết đi, thành ma cũng không buông tha chúng mày!”
Vừa nghe giọng nói này, mặt mày ai nấy đều cau vào. Ngoài lan can của sân thượng, một lão già tóc trắng xóa đang bám víu — Bàng Cát.
“Không phải có người đưa ông ta đến bệnh viện rồi sao?” Gulf hỏi.
“Không… Vừa mới tỉnh, nghe tin con trai bị bắt, liền phát điên làm loạn một trận, rồi vùng chạy tới đây.” Lạc Thiên nhỏ giọng nói, “Lão ta vừa khóc vừa kêu la, nói muốn nhảy lầu, còn nói muốn anh Jongcheveevat và Ngôn Lệ chôn cùng hắn.”
“Anh tôi đâu?” Mew hỏi.
“Đại ca đi mệt cả ngày đường, giờ còn đang nghỉ ngơi.” Cặp song sinh thản nhiên đáp, “Lão cua này cũng chẳng phải người tốt, muốn chết thì cứ chết đi, coi như vì dân trừ hại.”
Mew trừng mắt liếc cả hai, “Đã chết quá nhiều người rồi, giờ lại chết thêm người nữa; tòa nhà này của anh hai đổi tên thành Nhà Ma được rồi đó.” Nói xong, cởi áo vest, vẫy tay với Lạc Thiên, hai người đi vòng qua đám người, cúi thật thấp, chầm chậm bò dọc lan can, tới phía sau lưng Bàng Cát.
Gulf vì sợ kích thích lão Bàng, cũng không dám tới gần, chỉ biết lo lắng nhìn theo Mew và Lạc Thiên.
“Gọi Tharn Jongcheveevat ra đây! Gọi Ngôn Lệ ra đây, tao kéo bọn nó cùng chết!” Bàng Cát càng lúc càng điên lên, rống thật to. Mew và Lạc Thiên đã tới rất gần ông ta, chỉ cần duỗi tay là có thể bắt lấy… Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua.
Lão Bàng cũng đã rất suy yếu, giờ lại cộng thêm đau thương mất đi con gái, trận gió này làm lão chưa kịp phản ứng, chỉ biết kêu thảm một tiếng rồi rớt xuống dưới.
“Nguy hiểm!” Mew lao thân túm lấy áo Bàng Cát, nhưng lúc này nửa người trên của anh đã vươn ra ngoài, thân thể lão Bàng lại to nặng, theo đà lao thẳng xuống.Mew bị lão ta lôi theo, ngã ra ngoài!
“Đội trưởng!” Lạc Thiên vội vàng vươn tay ra…
Tất cả mọi người kinh hãi mở to hai mắt. Chỉ thấy Lạc Thiên bám trên lan can, đôi tay vươn xuống phía dưới, mắt cũng nhìn chằm chằm xuống dưới kia… Giờ phút này, không ai biết anh có bắt được Mew, hay đã tuột tay…
Gulf đứng ngoài đám người, bên tai vang lên tiếng ong ong đau nhức, trong đầu trống rỗng, một cơn rét lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân…P'Mew.
Giây phút này, tất cả mọi người dường như đều ngừng hít thở, chợt nghe Lạc Thiên nghiến răng rít một câu, “Giữ chặt!”
Giờ thì mọi người mới tỉnh táo lại. Gulf là người đầu tiên chạy tới, nhìn ra bên ngoài. Giữa không trung, Mew một tay nắm lấy tay Lạc Thiên, mà tay kia, túm lấy Bàng Cát.
Bàng Cát thân hình to mọng, nặng vô cùng. Lần này thật may Lạc Thiên có sức lực kinh người, bằng không Mew và Bàng Cát chắc chắn sẽ rơi từ tầng hai mươi này xuống đất.
Mọi người đều chen chúc tiến đến, giúp Lạc Thiên kéo Mew lên. Mew vừa lên được trên lan can, liền vung tay quăng Bàng Cát xuống mặt sân. Lão ta đã đã sợ tới ngất đi từ lúc nào.
“Hộc… Lão già này, nặng muốn chết!” Mew thở một hơi, lắc lắc tay, nhìn Lạc Thiên, “Anh giỏi thật, từng đó…” Nói còn chưa dứt lời, liền bị ai đó choàng tay ôm cổ.
Mew thoáng kinh ngạc, rồi lại mỉm cười, nhè nhẹ vỗ lưng người trong lòng như an ủi, khẽ nói, “Mèo Nhỏ, tôi không sao, không chết được đâu. Có ngã xuống cũng không vấn đề gì, tôi sẽ bay lên, thành Phi Thiên Tiểu Mew Thử!”
“P'Meww còn đùa nữa!” Gulf chôn mặt vào bả vai Mew không chịu ngẩng lên. Mew ôm lấy anh một chốc, rồi thì thầm vào tai anh, “Mèo Nhỏ, tôi biết phần thi thể còn lại ở đâu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro