body + gây hấn + nội quỷ + mưu toan
Body + gây hấn + nội quỷ + mưu toan
_____
Body
Mew nói khiến Gulf sửng sốt, ngẩng mặt nhìn anh. Không ngoài dự liệu, Mew thấy đôi mắt đỏ hoe của Gulf… Ngực không khỏi đau nhói, nhưng vẫn xen lẫn chút ngọt ngào trong đó. Thành thật mà nói, lúc nãy phát hiện Gulf bị dọa thành như vậy, Mew thực sự rất vui, có thế mới biết Mèo Nhỏ xem trọng mình thế nào; thế nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy hối hận không thốt nên lời.
“anh nói… anh biết phần còn lại của thi thể được giấu ở đâu rồi?” Gulf hỏi lại, “Làm sao anh biết? Cái gì làm anh nhận ra?”
Mew khẽ mỉm cười, đáp: “Mèo, vừa rồi tôi bị treo lơ lửng ở ngoài, một tay bắt lấy Lạc Thiên, một tay phải giữ Bàng Cát, cảm giác giống như bị phân làm hai vậy!”
Gulf nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn chưa xác định được, giật mình nhìn Mew.
Mew vẫn mỉm cười, “Lúc nãy khi tôi nhận ra điểm ấy, cũng cảm thấy giống như bóng đèn bật sáng. Sau đó, khi ngẩng đầu lên… Tôi đã thấy chỗ kia!” Vừa nói, Mew vừa đi đến phía sau Gulf, nhẹ nhàng nâng cằm anh, quay sang một hướng, “Cậu xem, đó là gì?”
Đối diện với khách sạn Quốc Tế là một tòa khách sạn sáu sao tương tự —— Khách sạn Thế Kỷ. Khi vừa được khởi công, hai tòa khách sạn này vốn được dự kiến sẽ nối với nhau bằng một đường đi bộ trên không (*), cho nên hai tòa khách sạn này cơ bản có cùng phong cách kiến trúc, hình dáng bù trừ cho nhau, giống như hai nửa đồng dạng. Nhưng sau đó, vì nhiều nguyên nhân kỹ thuật nên đường đi bộ trên không ấy không được xây nữa.
“… Một nửa – một nửa?” Gulf bấy giờ mới hoàn toàn thông suốt. Hai người trao đổi một ánh mắt rồi đồng thanh —— “Rượu vang đỏ và bò bít-tết!”
Nói xong, họ không để ý tới các nhân viên SCI vẫn đang mờ mịt chưa hiểu gì mà cùng chạy xuống lầu. Lạc Thiên và Mã Hán nhìn nhau, chỉ biết vội vàng đuổi theo.
Chạy ra khỏi khách sạn Quốc Tế, hai người băng thẳng qua quốc lộ, chạy đến tòa khách sạn Thế Kỷ ở đối diện.
Lạc Thiên vừa chạy vừa hỏi Mã Hán, “Đội trưởng Mew và tiến sỹ Gulf bị sao vậy?”
Mã Hán cười cười với anh, “Nhất định là đã phát hiện ra một đầu mối khó lường nào đó rồi!”
Sau khi vào trong khách sạn, hai người chạy thẳng đến quầy tiếp tân. Viên quản lý tiếp tân vừa nhìn là đã nhận ra Mew, cười ha hả chào, “Cậu chủ Gulf, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Gulf giật mình, hỏi Mew: “Anh của cậu cũng mua khách sạn này rồi hả?”
Mew nhún vai, “Sao tôi biết được?”
Viên quản lý nở một nụ cười hết mức chuyên nghiệp, “Thế tôi có thể giúp gì cho hai vị?”
“Giúp tôi tra xem, sau bốn giờ chiều nay, có phòng nào gọi phục vụ món rượu vang đỏ và bò bít-tết không?” Mew nói, “Chúng tôi đang điều tra!”
“À… Vâng!” Viên quản lý vội mở máy tính tìm kiếm rồi trả lời, “Tổng cộng có sáu phòng gọi phục vụ với rượu vang đỏ và bò bít-tết.”
“Giúp tôi gọi điện cho từng phòng để kiểm tra xem!” Mew nghiêm túc nói, “Tìm phòng nào không bắt máy ấy!”
“Ừm…” Viên quản lý có chút khó xử, “Bây giờ cũng đã khá muộn rồi… Làm vậy nhỡ đâu lại làm phiền các vị khách ấy nghỉ ngơi…”
Mew và Gulf nhìn nhau một cái. Bác quản lý này thật có đạo đức nghề nghiệp; lúc về phải kêu anh hai tăng lương cho ông ấy mới được. Gulf cười, “Bác có thể tìm một cớ gì đó mà. Phối hợp với cảnh sát phá án, bắt được người xấu thì đối với khách sạn của mình cũng đâu phải không có lợi, đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Viên quản lý vội lấy số điện thoại của các phòng mà bấm gọi từng số một.
Gulf nhìn tay nhấn từng dãy số điện thoại. Ba cuộc gọi đầu đều có người bắt. Viên quản lý bảo rằng họ có phục vụ nước trái cây trước khi ngủ, hỏi các vị khách có muốn hay không. Khi ông nhấn dãy số điện thoại thứ tư ——215425, Gulf đột nhiên chau mày, dường như là đang suy nghĩ gì đó.
Điện thoại vang lên gần mười hồi chuông mà vẫn không có ai bắt máy. Gulf và Mew lại nhìn nhau một cái, hỏi quản lý, “Vị khách đặt phòng này tên gọi là gì?”
Viên quản lý tra một chút, trả lời, “À, là An Linh Lệ.”
“Họ An?” Mew sửng sốt, “Có chứng minh nhân dân không? Bao nhiêu tuổi?”
Viên quản lý lại tra tư liệu, nhìn một chốc rồi nói: “19 tuổi, lấy phòng vào bốn giờ chiều nay, phòng số 1407.”
Mew gật đầu, “Vậy hãy tìm người giúp chúng tôi mở cửa.”
“Tôi đi được rồi!” Viên quản lý lấy thẻ phòng, đưa Mew và Gulf vào thang máy. Không lâu sau đó, mọi người đã đến tầng 14, phòng số 07.
Gõ cửa, vẫn như cũ, không ai đáp trả. Viên quản lý thấy Mew gật đầu với mình, liền lấy thẻ của phòng đút vào khe… Cửa được mở ra.
Trong phòng xộc lên một mùi nước hoa cực nồng trộn lẫn một ít vị ngọt khiến cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.
Sau đó, viên quản lý lấy thẻ cắm vào chốt mở điện, căn phòng lập tức sáng lên.
“Á…!!!” Người quản lý kinh hãi kêu một tiếng, bởi vì căn phòng vốn tối đen như mực, không một bóng người đột nhiên xuất hiện một cô gái ngồi chình ình ngay cạnh bàn. Cô lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt mở thật to, nhìn chằm chằm vào mọi người ở cửa.
“Làm tôi sợ muốn chết… Tiểu thư, sao cô lại… NHA A A A…!!!” Viên quản lý vừa nói vừa nhìn kỹ lại; và đến khi thấy rõ rồi, ông điếng hết cả người. Đối với một người bình thường mà nói, bị kinh sợ như thế mà vẫn tỉnh táo, không ngất đi, chỉ thét lên như vậy thì cũng đã rất không dễ dàng rồi.
Các nhân viên SCI cũng đồng loạt hít một hơi lạnh. Ngồi trên ghế là một cô gái khá trẻ tuổi, gương mặt trắng nhợt không còn chút sinh khí, đôi mắt trợn trừng, vô hồn nhìn chằm chằm ra cửa. Cô mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ quý phái, hai tay đặt trên mặt bàn, không hề nhúc nhích.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở cổ của cô ấy có một đường máu đỏ tươi, vết nối cũng không chỉnh tề; hơn nữa, có thể thấy rất rõ khuôn mặt not nớt này của cô gái hoàn toàn không phù hợp với một vóc người trưởng thành như vậy. Mặt khác, bộ váy lộng lẫy kia cùng làn da trắng bóc bê bết máu, trên mặt đất cũng là một vũng máu rất lớn. Đầu của cô ấy đã được đặt lên một thi thể không đầu, mà bộ lễ phục ấy lại giống hệt như bộ váy mà Bàng Hiểu Cầm đã mặc lúc trước.
Mew nhìn một lúc lâu rồi quay đầu lại nói khẽ với Mã Hán, “Gọi Type tới… Trong các cậu, ai đã gặp con gái của chú An?”
Mãi mới thấy Triệu Hổ chậm rãi giơ tay lên, giọng nói có phần nghẹn lại, “Em… Em đã gặp.”
“Có phải người này không?” Mew hỏi.
Trầm mặc một hồi, Triệu Hổ gật đầu, vành mắt đỏ lên, “Sếp à, ông trời thật không có mắt!”
Tất cả mọi người đều buồn bã.
“Có một tờ giấy.” Gulf từng bước đến gần, cẩn thận rút tờ giấy được chặn dưới cánh tay thi thể trên bàn. Anh đưa lên xem rồi chậm rãi đọc, “Xin tặng An Hữu Đạo chút lễ mọn, đa tạ hắn đã chiếu cố suốt thời gian này.” Góc dưới tờ giấy còn vẽ một mặt cười lè lưỡi… khiến cho người nhìn có cảm giác quỷ dị không nói nên lời. Gulf lần đầu tiên cảm thấy vẻ mặt đáng yêu như thế cũng có thể đáng sợ đến vậy.
Không bao lâu sau, Type mang theo nhân viên giám định nhanh chóng chạy tới. Chú An cũng đi theo, vừa nhìn thấy xác của con gái thì bất tỉnh.
Gulf nắm chặt tờ giấy kia, không muốn đưa cho ông. Thật ra cô bé An Linh Lệ vô tội bị rơi vào kết cục như vậy hoàn toàn là bởi kẻ xấu muốn trả thù người cha làm cảnh sát của cô… Nếu để cho ông ấy biết vì mình mà con gái đã chết oan, không chừng ông không sống nổi nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều tương đối ăn ý, không một ai nhắc tới lời nhắn đó.
Gulf và Mew không đành lòng nhìn bộ dạng đau thương của chú An, cùng nhau rời khỏi phòng, gọi nhân viên phụ trách đến, yêu cầu xem băng ghi hình theo dõi của khách sạn.
Lần này băng ghi hình không bị phá hoại, Gulf và mọi người xem được đầy đủ.
Hơn bốn giờ chiều, An Linh Lệ kéo một chiếc vali vào, dùng thẻ phòng để mở cửa. Nửa giờ sau, một người vận đồ đen toàn thân đột nhiên xuất hiện dưới ống kính, đem so tỷ lệ tầm vóc của hắn với cánh cửa thì người này cao khoảng 1m75.
Chiều cao như thế này là phiền toái nhất. Hung thủ phục trang ình rất kín kẽ, vậy nên rất khó phán đoán đây là một người đàn ông hơi thấp hay là một phụ nữ hơi cao.
Người này đi tới trước cửa phòng An Linh Lệ, nhìn tới nhìn lui một chút. Khoảnh khắc mà hắn quay mặt lại, mọi người nhìn thấy gương mặt hắn… Hắn mang một chiếc mặt nạ Doraemon. Bộ mặt cười của Mon trông vô cùng đáng yêu, chỉ có vị trí con ngươi là để lộ hai con mắt láo liên. Không thể không nhớ lại bộ xếp hình Doraemon ở vụ án phân thây kia, một lần nữa, Gulf và Mew lần đầu tiên cảm thấy chú mèo máy vốn dĩ đáng yêu vô cùng cũng có một bộ mặt đáng sợ như vậy.
Người nọ đút tay vào túi, móc ra một tấm thẻ kỳ quái… Là thẻ giả. Khi tấm thẻ được đút vào khe hở, cửa phòng mở ra, người áo đen đi vào, đóng cửa lại… Tất cả trở lại tĩnh lặng như cũ.
Khoảng năm giờ, cửa mở ra, người áo đen cầm lấy một cái túi cùng màu thật to đặt trước cửa.
Chỉ một chốc sau, có một người phục vụ đi tới, cầm lấy cái cái túi kia rồi xoay người rời đi. Camera vẫn tiếp tục quay hình đến khi người phục vụ kia biến mất khỏi cánh cửa.
Sau đó, mọi thứ lại tĩnh lặng như trước. Cho đến bảy giờ hơn, Bàng Hiểu Cầm mặc một thân lễ phục chạy tới trước cửa. Mọi người đều tập trung hẳn lên; chỉ thấy cửa được nhanh chóng mở ra, không biết người bên trong nói gì mà khiến Bàng Hiểu Cầm nhanh chóng nín khóc. Cô ta mỉm cười, bước vào phòng một cách hết sức vui vẻ.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, cánh cửa căn phòng lại được mở ra, người nọ vẫn vận một thân đồ đen như cũ, trên mặt vẫn mang mặt nạ Doraemon, nhưng, tay hắn kéo theo một chiếc bánh kem đính hôn cực lớn.
Gulf không khỏi cảm thấy buồn nôn, lắc đầu nói với Mew, “Xem ra hung thủ là người quen của Bàng Hiểu Cầm.”
“Khó trách.” Mew cười, “Cô Bàng Hiểu Cầm này vốn đã hung hãn lắm rồi, không ngờ bạn bè của cô ta còn kinh khủng hơn thế.”
“Bây giờ, ngoại trừ việc điều tra thân phận của người áo đen thì còn phải tìm hiểu tại sao An Linh Lệ lại đột nhiên đến chỗ như thế này, và cả quan hệ giữa người nọ và Bàng Hiểu Cầm là gì nữa.”
“Mau gọi người phục vụ kia tới.” Mew ra lệnh. Không bao lâu sau, một người phục vụ nơm nớp lo sợ đi tới, hồi hộp ngẩng đầu nhìn Mew và Gulf, “Có… Có việc gì… NHA ~~” Vừa xoay mặt một cái, nhìn thấy thi thể của Bàng Hiểu Cầm, người phục vụ bị dọa đến mức hét lên một tiếng.
Gulf hỏi hắn, “Chiều nay cậu được phân công đi thu rác?”
“Vâng.” Người phục vụ gật đầu, “Là một vị khách gọi điện thoại tới, bảo tôi đến thu rác.”
“Vị khách đó là nam hay nữ?” Gulf hỏi.
“Tôi không chắc.” Người phục vụ lắc đầu, “Trong điện thoại nghe không rõ.”
“Khi cậu vứt rác, không cảm thấy nó nặng sao?” Mew hỏi, “Nhấc nổi bằng một tay chứ?”
“Hoàn toàn không nặng chút nào!” Phục vụ sinh giải thích, “Người đó nói ở trỏng toàn là giấy vụn…”
Mew cau mày, càng cảm thấy khó hiểu hơn, chợt nghe Gulf nói, “Khi nói điện thoại, hung thủ đã thôi miên cậu ta.”
“Không cần nhìn vào mắt đối phương cũng có thể thôi miên sao?” Mew giật mình.
“Người này… tương đối không đơn giản.” Gulf lẩm bẩm.
Cho người phục vụ đi, Mew đột nhiên hỏi: “À, Mèo, khi cậu nhìn thấy số điện thoại mà viên quản lý kia gọi, có phải từ lúc ấy đã cảm thấy có gì bất thường rồi đúng không?”
Gulf khẽ mỉm cười, thở dài, “Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được con chuột nhà cậu.”
“Số điện thoại có vấn đề gì vậy?” Mew hỏi.
“Số điện thoại là 215425.” Gulf giương mắt liếc Meq, “2, 15, 4, 25, vị trí những con số này đại diện cho các ký tự nào trong bảng chữ cái tiếng Anh?”
“2, 15, 4, 25…” Mew vuốt cằm nhẩm tính, “B, o, d, y… body?! Thi thể…”
(*) Đường đi bộ trên không – skyway
+++++++
Gây hấn
“Có một điểm rất kỳ quái.” Vội vàng khám nghiệm tử thi, Type cau mày.
“Kỳ quái ở đâu?” Gulf cùng Mew khó hiểu lại gần.
“Các cậu nhìn chỗ này xem.” Nói rồi, Type chỉ vào phéc-mơ-tuya sau lễ phục của Bàng Hiểu Cầm.
“Cái gì vậy?” Mew nhìn chằm chằm vào dây khóa kéo, trên dải băng màu đen tinh xảo có một vệt màu phấn hồng, còn lấp lánh.
“Là sơn móng tay.” Type giờ bàn tay thi thể lên cho Mew nhìn, lớp sơn trên móng của Bàng Hiểu Cầm và trên phéc-mơ-tuya giống nhau. Hơn nữa… ngón giữa tay phải, rõ ràng bị mất một mảng sơn, chắc chắn là do cọ sát với dây kéo sau lưng.
“Nói lên điều gì?” Mew và Gulf liếc nhìn nhau.
Type bất đắc dĩ lắc đầu, gọi một nữ đồng nghiệp trong ban giám định pháp chứng lại, “Cô xem xem, có thấy chỗ nào kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ chứ!” Nữ đồng nghiệp xoa cằm, gật gù: “Sơn móng tay loại này lâu khô lắm, phải mất ít nhất mười lăm phút… Tình hình là Bàng Hiểu Cầm không đợi móng tay khô đã mặc lễ phục rồi.”
Đám đàn ông nơi hiện trường đồng loạt gật đầu, khiêm tốn học hỏi — Phân tích rất có lý.
“Nhưng mà… Bộ lễ phục của cô ta trông đã thấy quý, người bình thường sẽ mặc quần áo trước rồi mới sơn móng tay.” Nữ nhân viên giám chứng nghiêm túc nói, “Các anh nghĩ xem, nếu lúc mặc quần áo mà sơn móng tay còn chưa khô, chẳng những làm xước lớp sơn mà còn làm bẩn quần áo, chẳng có lợi gì cả.”
“Tất nhiên, lúc phụ nữ chỉnh trang, nếu không phải là mặc đồ xong mới sơn móng tay thì chính là chờ móng tay khô mới mặc quần áo.”
“Nói cách khác, Bàng Hiểu Cầm vốn định chờ móng tay khô mới mặc đồ, nhưng sau đó có chuyện xảy ra nên cô ta vội vàng mặc lễ phục.” Mew gật đầu, “Quả thật là kỳ lạ, người như Bàng Hiểu Cầm, khi tham dự một buổi tiệc long trọng, sao có thể cho phép móng tay của mình bị hỏng một móng?”
“Còn một điều nữa cũng hết sức kỳ lạ.” Gulf nhìn xung quanh, “Hiện trường hoàn toàn không có dấu vết giãy dụa hay phản kháng nào…” Nói đến đây, Gulf đột nhiên nhíu mày, hình như nghĩ tới cái gì.
“Sao thế Mèo Nhỏ?” Mew nhận ra sự bất thường của Gulf, “Phát hiện ra gì à?”
“Tôi muốn nhìn lại băng ghi hình quản chế!” Gulf nói xong liền chạy về phòng an ninh, lấy băng ghi hình ra, xem đi xem lại hình ảnh hung thủ cắm thẻ vào phòng.
“Nhìn chỗ này!” Gulf chỉ tay vào chỗ cánh cửa trên màn hình, “Nhìn đi!”
Mew ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào chỗ cánh cửa, đột nhiên hít một hơi, “Trước khi hắn đụng tay vào cánh cửa, cửa đã mở ra rồi!”
“Còn nữa, cậu xem!” Gulf chỉ tay vào gương mặt của kẻ áo đen, “Tuy bị mặt nạ che hết, nhưng vẫn có thể thấy hắn khẽ gật đầu.”
“An Linh Lệ biết hắn sẽ đến!” Mew nhíu mày, “Nhìn cả hành động lúc sau của Bàng Hiểu Cầm… hẳn cũng biết hung thủ, hơn nữa quan hệ cũng không phải qua loa!”
“Trời ạ, rốt cục là quan hệ gì á?!” Triệu Hổ vò đầu, “Quá phức tạp!”
“Phải.” Vương Triều gật đầu, “Giết người phóng hỏa gì thì cũng phải có lý do chứ, biến người ta thành cái dạng này, nếu nói khó nghe thì không vì hận thấu xương cũng phải là thù giết cha… Có điều bây giờ cái gì cũng có, chỉ có động cơ là không thấy!
“Đúng.” Mã Hán nhìn Mew, “Sếp, anh có thấy… vụ án này và vụ án phân thây hình như có liên quan… Mà vụ phân thây lại can hệ tới vụ mổ bụng… Các vụ án lại quan hệ với Phương Ác. Rối tinh rối mù, không biết là có liên quan hay không liên quan nữa. Thêm nữa, đầu của An Linh Lệ, thân thể của Bàng Hiểu Cầm, thời gian đôi bên cách nhau khá xa, khiến mọi người đều bị rối loạn.”
Mew và Gulf dở khóc dở cười, Triệu Hổ cẩm ly nước đem tới, “Tiểu Mã ca, uống miếng nước cái… Anh nói nhanh quá, em hôn mê mất.”
Cười đi cười lại, nhưng tất cả đều thấy lời Mã Hán là trọng điểm. Mấy vụ án đó, nhìn tưởng không liên quan đến nhau, kỳ thực lại có một mối liên hệ – một mối liên hệ mơ hồ nhưng dường như vẫn tồn tại, khiến người ta không thể nhìn rõ, vô cùng kỳ quái.
Phong tỏa hiện trường và thu thập chứng cứ xong, người của SCI uể oải rời đi.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi ít nhất sáng mai mới có.” Mew nói với mọi người, “Từ ngày mai có lẽ sẽ phải chiến đấu liên tục, tối nay mọi người về nghỉ ngơi, điều dưỡng tinh thần nhé!”
“Rõ!” Cả SCI tản đi.
Mew và Gulf đi ra xe; đang muốn mở cửa vào, Gulf đột nhiên “A” một tiếng.
“Sao thế?” Mew tò mò.
“P'Mew, cái gì đây?” Cửa sổ bên ghế phó lại có gài một mảnh giấy, Gulf vươn tay lấy, “Kẹp trên cửa sổ.”
Mew vòng sang, tới cạnh Gulf, trên tờ giấy có mấy chữ màu đỏ: “Thay trời hành đạo.”
“Thứ quái quỷ gì vậy?!” Mew nhận mảnh giấy, xem trước xem sau, ngoài bốn chữ màu đỏ đó thì chẳng còn gì.
Kêu nhân viên trông xe lại, Mew hỏi: “Có thấy ai lại gần chiếc xe này không?”
“A…” Cậu nhân viên cười, “Cậu chủ Mew, xe của cậu số lượng hạn chế cả thế giới, rất nhiều người đi ngang qua để mắt đến, còn chụp ảnh lại nữa.”
Mew hỏi, “Bãi đỗ xe chắc phải có camera chứ?” Vừa nói vừa nhìn xung quanh, quả nhiên bốn góc có camera, “Đưa chúng tôi tới phòng an ninh!” Nói rồi, Mew kéo Gulf bắt đầu ngáp đến phòng an ninh.
Lấy đoạn băng ghi hình ở bãi đỗ xe xong, Mew lái xe đưa Gulf về nhà.
Loài mèo là vậy, lúc nó không muốn ngủ thì bạn cũng đừng mong mình được ngủ. Nó sẽ ở bên gối bạn, lấy móng gãi gãi vào gan bàn tay bạn, meo meo kêu cho đến khi bạn dậy mà chơi với nó. Nhưng, nếu lúc nó muốn ngủ, vô luận bạn có lại gần túm đuôi hay vuốt ve gì nó cũng sẽ cuộn tròn lại, thế nào cũng chẳng phản ứng, cứ mơ màng thế mà thiếp đi.
Giờ đã khuya, mấy ngày nay, Gulf mệt phờ người, cho nên anh đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đầu tựa vào vai Mew, hai tay nắm lấy đai an toàn, miệng khẽ nhếch, khò khò ngủ say.Mew thấy mà phát lo, chưa nói tới việc tư thế không hợp lý, ngồi thế này người nào đó rất có thể…
Vất vả mãi mới tới nhà; trước tiên Mew quyết định phải ôm Gulf vào đã. Đi từ bãi đỗ xe ra, anh cẩn thận bế ai kia. Gulf mơ mơ màng màng mở mắt, rồi lại nhắm lại, miễn cưỡng trở mình một cái rồi vòng tay ôm lấy cổ Mew, hừ hừ hai tiếng, tiếp tục ngủ.
“Haiz…”Mew nhìn trời, “Con mèo này… Xem mình là giường rồi.”
Đi tới cửa, đang nghĩ làm sao để lấy chìa khóa, chợt Mew trông thấy trước cửa đặt một bó hoa.
“Hoa?” Mew nheo mắt, nhìn chằm chằm bó hồng, không hiểu vì sao thấy thật gai mắt… Màu sắc của những bông hoa có chút u ám, làm người nhìn khó chịu.
“Mèo Nhỏ.” Bất đắc dĩ, Mew đành phải đánh thức Gulf, để anh xem xem, “tình yêu ơi.”
“Ừm?” Gulf ngái ngủ, vẻ mặt không thoải mái khi bị đánh thức, giương mắt nhìn Mew.
“Kia kìa~” Mew đưa mắt, ra hiệu Gulf nhìn xuống đất.
Gulf nhìn theo, trông thấy một bó hồng dưới đất, tỉnh táo lại phân nửa.
“Sao hoa lại có màu này?” Mew nhẹ nhàng thả Gulf xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Quả là kỳ quái!” Gulf lấy di động ra, chụp lại bó hoa, sau đó nhìn Mew.
Gật đầu, Mew đá nhẹ bó hoa, hoa lăn đi một chút, lưu lại trên mặt đất một vũng chất lỏng màu đỏ… Máu.
“Cái gì đây?” Mew nhíu mày, ngồi xổm xuống quan sát, giữa bó hoa có một phong bì nhỏ. Phong bì màu trắng, vết máu loang lổ, trông vô cùng chướng mắt.
Gulf lấy giấy ăn lót tay, rút phong bì ra khỏi bó hoa.
Miệng phong bì cũng không dán kín, bên trong có gì đó. Gulf lấy thứ bên trong ra, là một trang sách, trên đó có một đoạn được đánh dấu bằng bút nhớ vàng — Tâm lý học là một bộ môn khoa học chỉ dùng để trị bệnh cứu người, không phải là một trò ảo thuật để gây ra tội ác…
“Sách của tôi?” Gulf nhớ rõ đây là phần lời tựa trong cuốn sách thứ hai của mình.
“Có gì nữa thì phải?” Mew nhìn chằm chằm vào trong phong bì.
Gulf phát hiện bên trong còn một chiếc bao nilon nhỏ, giống như bao đựng khi sưu tầm tem, bên trong là một cánh hoa đỏ tươi, nhìn không ra là loại hoa gì, chỉ biết đỏ tươi dị thường.
“Làm sao bây giờ P'Mew?” Gulf hỏi.
“Mặc kệ nó.” Mew nhún vai, chỉ chỉ di động, “Dù sao cũng đã chụp lại rồi. Cái thứ mắc ói này chờ sáng mai mấy cô vệ sinh dọn sạch đi thôi.” Nói rồi, anh lấy chìa khóa mở cửa, kéo Gulf vào, đóng cửa.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
“Chưa ngủ?” Mew hỏi Gulf.
“Ngủ không được.” Gulf phiền muộn đáp, “Bị bó hoa kia làm tỉnh.”
“Có tinh thần?” Mew vừa nghe cũng thấy tỉnh táo, “Vậy chúng ta thực hiện vài hoạt động nghỉ ngơi đ… Hự ~” Lời còn chưa dứt đã bị Gulf lấy gối đập vào mặt.
Bắt cái gối lại, Mew thấy Gulf vẫn còn đăm chiêu, anh bèn thu lại tâm tình đùa cợt, nghiêm túc nói: “Tôi bảo rồi mà… Là nhằm vào em đấy.”
“Ừ…” Gulf không muốn thừa nhận cũng không được, nằm ngửa lên nhìn trần nhà, “Tôi cũng chẳng đắc tội ai, kẻ nào chĩa mũi vào tôi chứ, lại còn giết nhiều người vậy… Để làm gì a?”
Mew lắc đầu, vươn tay nhéo mũi Gulf, “Cái con mèo này, em gặp chuyện người thì tỉnh táo vô cùng, sao gặp vấn đề của bản thân lại mơ hồ như thế… Không phải em là nhà tâm lý học No.1 sao?!”
“Ai bảo?” Gulf trừng mắt, “Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị… Cậu bảo tôi No.1, không khéo ngày mai tôi bị đồng nghiệp dìm chết trong nước bọt.”
“Nghiên cứu tâm lý, thành quả người ta phấn đấu năm mươi năm bằng cậu cố gắng mấy năm; thân là một nhà tâm lý học, viết sách chuyên môn mà cũng leo lên đứng đầu bảng xếp hạng tiểu thuyết; nhà cố vấn tâm lý học SCI làm gì ở đâu cũng thuận lợi, túc trí đa mưu… Đã túc trí đa mưu thì chớ, còn là một nhà tâm lý có ngoại hình đẹp hơn so với bất kỳ a… Hự ~” Cái gối thứ hai đập vào mặt.
“Cậu nói hươu nói vượn nữa xem.” Gulf đoạt lấy một cái gối từ Mew, nhét lại xuống dưới đầu, “Vụ án này liên lụy không hẹp, mà ngoài chĩa mũi về phía chúng ta, cậu không có cảm giác nó còn chĩa mũi về Type và anh hai, rồi Singto nữa…
“Cậu lo… Hắn không gây phiền phức được cho chúng ta thì sẽ tìm tới người thân và bạn bè chúng ta?” Mew nghĩ nghĩ, “Mèo nhỏ, nói vậy thì cậu và hung thủ nhất định có liên quan, nhớ lại xem, có thấy ai khả nghi không?”
“… Nói đến khả nghi…” Đột nhiên Gulf vỡ ra, “Tôi nghĩ tới một chuyện.”
+++++++
Nội quỷ
“Cậu đang nghĩ tới cái gì vậy?” Mew tò mò hỏi.
“Ừm…” Gulf xoa cằm, trèo xuống giường, chạy tới phòng chứa đồ, đem ra ba cái hộp.
“Đây là cái gì?” Mew thắc mắc, nhìn ba cái hộp trông như hộp giầy đặt trên bàn. Gulf mở hộp ra, bên trong chứa đầy thư tín.
“Đều là thư của độc giả gửi tới, biên tập tập hợp lại rồi chuyển cho tôi.” Gulf lùng bùng trong miệng, mắt liếc liếc Mew.
“Mèo Nhỏ…” Mew tay chỉa ba cái hộp giầy, “Sao tôi lại không biết gì về mấy cái này?”
“Anh ghen ghê gớm như vậy…” Gulf lại nhỏ giọng thì thào, “Không bị Anh lén đốt hết mới lạ!”
“Hừ…” Mew cau mày, trong lòng thầm nói, chờ cậu đọc xong tôi đem ra đốt tất!
Gulf đưa từng phong thư lên soi trước ánh đèn, dường như đang muốn nhìn xem trong phong thư có gì.
“Cậu muốn tìm gì?” Mew lại hỏi.
“Tôi nhớ có mấy phong thư, bên trong đều kẹp mấy hình bông hoa gì đó.”
“Hoa?” Mew cũng cầm một phong thư lên soi trên đèn, “Mèo nhỏ, em chưa mở phong bì mấy bức thư đó à?”
“Ừ… Mỗi một phong thư đều chỉ soi lên đèn thôi, rất thú vị.” Gulf thành thật thú nhận, “A! Tìm được rồi!” Vừa nói vừa rút ra ba phong thư màu hồng nhạt giống hệt nhau, đưa cho Mew xem, “Là mấy phong thư này này.”
“Lá thư đầu tiên cũng được gửi từ nửa năm trước rồi.” Mew cau mày, nhìn phong bì không có tên người gửi hay người nhận, chỉ có một cái tên — ‘Học Sinh’.
“Chà… Ai lại lấy cái tên thế này.” Mew lắc đầu, mở phong bì, quả nhiên có vài cánh hoa nhỏ rơi ra từ bên trong, chỉ có điều sắc hoa không phải đỏ tươi như lúc nãy, mà đã hơi ngả sang đen, thẫm như màu son. Mew làm cảnh sát đã lâu năm, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với màu sắc này… đây là màu máu khô.
Gulf nhanh chóng rút lá thư bên trong ra, chăm chú đọc.
“Thư viết gì?” Mew tò mò vươn người tới, cùng đọc với Gulf.
Lá thư này vô cùng dài, phải tới vài trang, nét chữ nắn nót, bên trong còn có bảng số liệu và tranh vẽ minh họa, thoạt nhìn thật giống bài tập của một học sinh, thực không hổ người viết lấy lên “Học Sinh”. Tốc độ đọc của Mew không thể sánh với Gulf, Gulf xem một trang anh cũng chỉ đọc được vài chữ. Vậy nên cuối cùng, anh quyết định từ bỏ, chờ Gulf đọc xong tóm tắt lại là được. Nghĩ vậy, Mew liền cúi xuống chuyên tâm xem xét mấy cánh hoa kia.
“Hà…” Gulf nhanh chóng xem xong cả ba lá thư, buông thư xuống bàn, thở dài.
“Làm sao vậy?” Mew ngẩng đầu nhìn anh, “Trong thư nói gì?”
“Mấy lá thư này không khác nào đang mô tả quá trình diễn biến tâm lý của một con người.” Gulf giơ bức thư thứ nhất lên, có bốn trang giấy, nói: “Khi viết lá thư này, người đó là một học sinh có lòng hiếu kỳ và sự nhiệt tình, muốn tìm hiểu tâm lý học, nhưng lại nghiên cứu sai phương hướng.”
Lại cầm bức thư thứ hai, có hai trang, anh nói tiếp: “Bức thư này, người đó đã lạc lối quá xa trên con đường sai lầm ấy, hơn nữa còn bắt đầu phá vỡ cả nhân sinh quan của chính mình.”
“Bức thư cuối cùng…” Gulf cầm lấy lá thư chỉ nhỏ bằng miếng đậu phụ khô, “Hắn ta đã trở thành biến thái.”
Mew nhận lấy ba bức thư, nhìn một hồi, quay lại hỏi Gulf, “Cậu nói cụ thể xem?”
“Bức thư thứ nhất.” Gulf chỉ vào phong thư, “Người này thiếu điều phân tích nguyên cả quyển sách của tôi, hơn nữa còn tỏ ý nghi ngờ một số quan điểm trong sách, ý tứ đại khái là hắn ta cảm thấy hứng thú với những vấn đề tôi cố ý tránh đề cập trong sách.”
“Những vấn đề cậu cố ý tránh đề cập tới?” Mew tới đây cũng tỏ ra hứng thú, “Cậu viết sách cố ý tránh nói chuyện gì?”
“Thì ví dụ như một vài chi tiết trong tâm lý tội phạm, phương pháp thôi miên, làm thế nào để hạ ám chỉ,… Đều là những vấn đề chuyên môn, không thể tự học mà thành.” Gulf đáp, “Tôi chỉ sợ viết ra rồi có người lấy dùng bậy bạ, hại người hại mình.”
“Ừm.” Meq cũng đăm chiêu gật đầu, “Nhưng xem ra tên này, phàm là những vấn đề không phổ thông, càng tỏ ra hứng thú.”
“Đấy chỉ là chuyện phụ… Cậu xem chỗ này này.” Gulf chỉ tay vào dòng thư cuối cùng, “Nhìn hắn viết mà xem, ‘Tôi biết ngài có thể đọc được lá thư này, cũng có thể không đọc được, nhưng tôi vẫn muốn nói, I LOVE YOU!’ ”
Mew bĩu môi, “Chỉ đọc xong một quyển sách mà có thể ‘love’ luôn được sao?”
“Còn lá thư thứ hai…” Gulf chỉ vào bức thư tiếp theo, “Trong lá thư này, hắn nói rất nhiều về thành quả nghiên cứu tâm lý học của chính hắn, tất cả đều nói về vấn đề thao tác kỹ thuật ứng dụng trong thực tế. Cậu nhìn câu cuối của hắn xem!”
Mew ngó sang, lập tức thấy câu cuối cùng hắn viết chính là: “Ngài nói xem, nếu tôi dùng thành quả nghiên cứu của chính mình để phạm tội… Can you catch me?”
“Catch…” Mew há hốc mồm, đưa tay lật phong thư thứ ba, “Cái này không phải sẽ có ’body’ chứ?”
Trong lá thư thứ ba, chỉ viết một câu duy nhất, “Xem ra tất cả lý luận đều chỉ là nói suông… Muốn làm nghiên cứu, nhất định phải thí nghiệm! Vậy cho phép tôi đi chế tạo một khối body nhé.”
Đọc tới đây, cả hai người đều choáng váng.
Mew sửng sốt thật lâu, mãi mới phục hồi được tinh thần, “Mèo nhỏ, tên nhóc này thật sự định đi làm thí nghiệm sao?”
Gulf cau mày, đi tới sofa. Anh ngồi xuống lắc đầu: “Hắn ta không chỉ muốn tự mình làm thí nghiệm, còn muốn tôi cùng làm với hắn.”
“Rốt cục là vì cái gì?” Mew ngồi xuống bên cạnh anh, “Có điều coi như có manh mối, mai giao cho bên giám định để họ tìm xuất xứ mấy phong thư này, rồi chúng ta điều tra tiếp.”
“Ừ.” Gulf gật đầu, “Người này có lẽ là người bên cạnh chúng ta thôi.” Gulf nhỏ giọng nói, “Hoặc là có nguồn tin xác thực, nếu không làm sao có thể biết rõ ràng hành tung của chúng ta, thậm chí mấy thứ này cũng có thể đưa tới tận cửa nhà?”
“Thực sự là rất khả nghi.” Mew cầm lấy mấy phong thư, cho vào túi nilon đựng vật chứng, “Sáng mai về cảnh cục xem xét tiếp, đêm nay cậu cũng mệt rồi!” Nói xong liền kéo Gulf về phòng, nằm lên giường.
Hai người nằm đó, ngước mắt ngẩn người nhìn trần nhà, mãi tới nửa tiếng sau mới chịu thôi suy nghĩ miên man, cùng nhau say ngủ.
Sáng hôm sau, hai người tinh thần sáng láng bước ra cửa, quả nhiên thấy bó hoa đẫm máu kia vẫn ở trên thềm, chỉ là toàn bộ máu đã khô lại. Dùng túi đựng vật chứng bọc lại, hai người thong thả dạo bộ tới cục cảnh sát.
Những thành viên còn lại của SCI cũng đã tới cảnh cục, không ngoài dự đoán, Taytawan tỏ ra cực kỳ coi trọng vụ án này. Sau khi họp bàn với tất cả mọi người, ông chỉ lưu lại một câu, “Trong vòng nửa tháng, phá được án thì có thưởng, phá không được thì đi cọ WC!” Rồi bước đi.
Chờ Taytawan khuất bóng, một đám đứng đằng sau mắt to trừng mắt nhỏ, Triệu Hổ chọc chọc Mã Hán, “Anh nói xem, sao lần nào cục trưởng Tay cũng lấy việc cọ WC đem dọa sếp chúng ta vậy?”
Mã Hán không trả lời, trừng mắt liếc cậu ta một cái.
“Type đã có kết quả khám nghiệm tử thi chưa?” Mew hỏi.
“Chắc nhanh thôi.” Lạc Thiên đáp, “Type đã ngồi trong phòng pháp y cả một đêm…” Vừa dứt lời, cánh cửa “RẦM” một tiếng bị đẩy ra, Type hùng hổ xông tới, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng đầy tơ máu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ai nấy đều ngoan ngoãn không lên tiếng, chờ Type báo cáo kết quả nghiệm thi.
“RẦM” một tiếng nữa, tập tài liệu bị ném lên mặt bàn, Type thở phì phì chửi mắng, “Con mẹ nó, chúng ta bị chơi đểu!”
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác mờ mịt. Mew hỏi, “Bị chơi cái gì?”
“Trong hai cỗ thi thể này đều còn một lượng thành phần dược phẩm, là loại thuốc mê hay dùng trong các vụ cưỡng gian!” Type căm giận ngồi xuống ghế, “Không cùng cấp bậc phạm tội với cái vụ I LOVE YOU kia!”
“Hả?” Gulf chau mày, “Có thuốc mê sao?”
“Còn nữa!” Type đưa ra ảnh chụp thi thể vụ án I LOVE YOU lần trước, “Các cậu nhìn đi, mấy dấu tay này, lúc đầu chúng ta vẫn tưởng là bị tụ máu đúng không?”
“Đúng thế.” Mọi người gật đầu.
“Không phải tạo ra lúc hung thủ túm lấy để cắt thi thể đâu.” Type nói xong, túm lấy cánh tay Triệu Hổ làm ví dụ, “Nếu tôi cắt một nhát ở đây!” Nói xong, chỉ vị trí động mạch, “Muốn lấy máu, phải niết mạnh chỗ này!”
“Còn có chân… rồi cổ… Tất cả các vết bầm này đều do hung thủ muốn siết lấy máu tạo thành! Đầu tiên siết chảy hết máu, sau đó mới phân thây!”
“Máu…” Mew cùng Gulf trao đổi một cái liếc mắt, lập tức nhớ tới bó hoa đẫm máu tối hôm qua.
“Mấy hôm tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, máu trong thi thể rõ ràng đều chảy đi gần hết, nhưng lượng máu trên mặt đất lại không đủ của ba người… Hóa ra đều đã bị lấy đi rồi!” Type lại chỉ vào ảnh chụp thi thể Bàng Hiểu Cầm và An Linh Lệ, nói tiếp, “Phương pháp xử lý hai cỗ thi thể này không tinh tế bằng vụ án thứ nhất! Nhiều khả năng không phải của cùng một người làm!”
“Thật quái dị!” Mew nhìn Gulf, hai người lấy bó hoa cùng mấy phong thư hôm qua ra, đưa tới trước mắt mọi người.
“Cái gì đây?” Type cầm lấy bó hoa đen thẫm kia nhìn nhìn một hồi, rồi gọi một cậu nhân viên tổ giám định đem đi kiểm tra, so sánh với mẫu máu của mấy cỗ thi thể trước, xem có thể điều tra ra xuất xứ hay không.
“Dựa trên những gì mấy lá thư này viết… Hung thủ đáng ra phải là một người chứ.” Krist nghi hoặc, “Tại sao lại xuất hiện tình trạng này?”
“Không thể nào.” Gulf lắc đầu, “Kẻ này si mê thuật thôi miên, hạ ám chỉ… Sao có thể sử dụng thủ đoạn không chuyên nghiệp như đánh thuốc mê thế được?”
Mọi người còn đang bàn bạc, bỗng thấy Lư Phương sắc mặt tối sầm bước tới, “Xảy ra chuyện rồi!”
“Dạo này sao có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp vậy chứ?” Mew nhíu mày.
“Xem TV đi!” Lư Phương bật TV, mọi người cùng theo dõi mục tin tức đưa tin.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, gần đây liên tiếp xảy ra một loạt vụ án nghiêm trọng, có hành vi phạm tội với mục đích khiêu chiến giới cảnh sát. Hung thủ để lại lời nhắn tại hiện trường “I LOVE YOU” “catch me” và “body”. Thân phận người bị hại không có điểm tương đồng, có vẻ như được chọn lựa ngẫu nhiên… Đáng chú ý nhất chính là thủ phạm đã từng gửi thư cảnh cáo cho tiến sỹ Gulf của SCI; hắn muốn dùng người làm thí nghiệm, có điều cũng không làm cảnh sát tăng cường cảnh giác… Lần này hung thủ đã tỏ ý đối đầu với giới cảnh sát, bằng việc hại chết con gái một sĩ quan cảnh sát tại vị…”
Mew vừa xem vừa tỏ ra hoang mang, quay đầu lại hỏi Lư Phương, “Sao bọn họ nắm được nhiều chi tiết như vậy?”
Lư Phương thở dài, “Sáng sớm hôm nay, các tòa soạn báo và đài truyền hình đều nhận được hình ảnh tư liệu; thêm nữa, các trang web lớn cũng đồng loạt truyền tin… Rõ ràng là có người cố ý tung tin!”
“Kẻ nào lại chơi trò vô vị như thế chứ?” Triệu Hổ trừng mắt.
Gulf nhìn cậu ta, thản nhiên đáp, “Hung thủ!”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại văn phòng SCI vang lên. Tưởng Bình nhận điện thoại, vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, vội vàng ấn nút chờ máy, sau đó nhẹ nhàng tới bên máy tính, truy tìm nơi gọi tới.
Mọi người thấy hành động của cậu ta, đều tập trung tinh thần nghe ngóng. Chỉ một lát sau, đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm đã được xử lý qua máy biến âm, giọng nói cợt nhả, “Xin chào, tiến sỹ Gulf và các vị SCI.”
Gulf và Mew liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Là ai vậy?”
“Hung thủ.” Người nọ nhẹ nhàng cười, “Án phân thây, án chặt đầu, và cả vụ di hoa tiếp mộc (*) lần này, đều là tôi làm.”
(*) di hoa tiếp mộc: đánh tráo, đổi trắng thay đen — không chắc hắn nói về cái gì: tráo đổi đầu Bàng Hiểu Cầm và An Linh Linh, hay vụ trên báo đài truyền hình từ đầu tới giờ, lật lọng cái gì cũng đổ cho cảnh sát =.=||
Mew nhíu mày, cười lạnh: “Án phân thây đã phá rồi.”
“Ha ha…” Người nọ bật cười hai tiếng, không đáp lại mà ngay lập tức đổi đề tài, “Tiến sỹ Gulf, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Trò chơi gì?” Gulf lạnh giọng hỏi.
“Đầu tiên, ngài nên biết, tôi làm tất cả những chuyện này, chỉ vì một mục đích.” Người nọ nói, tựa hồ rất hưng phấn.
“Mục đích nào?” Gulf hỏi.
“I LOVE YOU!” Đầu bên kia chậm rãi trả lời.
Gulf cười lạnh, “Tôi không thấy điều đó.”
“Ha ha, sau này ngài sẽ nhìn ra thôi.” Cái giọng kia lại tiếp tục, “Để tôi giải thích quy tắc trò chơi nhé.”
“Nói.”
“Rất đơn giản! Trong thời gian ngắn nhất, ngài phải catch me, nếu không các ngài sẽ tìm được càng lúc càng nhiều body!”
Lời dứt, bên kia dập máy, truyền đến những hồi “tít” đều đều.
Mew ngẩng đầu hỏi Tưởng Bình, “Tra được không?”
Tưởng Bình tay run rẩy, lắp bắp, “Tra… Tra ra rồi…”
“Người ở đâu?” Mew nhận ra cậu ta có vẻ khác thường.
“Ở… Ở ngay trong tòa nhà này!”
__________
Mưu toan
“Tín hiệu điện thoại được phát ra từ bên trong cục cảnh sát.” Một câu nói của Tưởng Bình có tác dụng hệt như ném mồi lửa vào chảo dầu đang sôi —— Cháy bùng! Mọi người trong SCI đều đồng loạt đứng lên, đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
“Là… Người nội bộ sao?”Krist lên tiếng, khiến tất cả đang chấn động liền bừng tỉnh. Mew lập tức phân nhiệm vụ, “Tưởng Bình, kiểm tra toàn bộ hệ thống camera theo dõi của cục, đặc biệt là những nơi ít người lai vãng, hung thủ khó có khả năng sử dụng máy biến giọng ở nơi đông người!”
“Rõ!” Tưởng Bình nhanh chóng chạy đến phòng quản chế, kiểm tra băng ghi hình.
“Những người khác hãy tản ra, hai người một tổ, tìm cho tôi tất cả những kẻ đáng khả nghi!” Mew ra lệnh.
Những người còn lại nhanh chóng thực thi. Gulf đột nhiên gọi với lại, “Lạc Thiên, anh và Krist ở lại đi! Trông chừng SCI!”
Tất cả mọi người đều giật mình quay lại nhìn Gulf.
“Mèo, em sợ ‘điệu hổ ly sơn’?” Mew hỏi.
“Tôi không dám chắc…” Gulf lắc đầu, “Nhưng cảm thấy bất an.” Nói xong, đưa tay bật ghi âm của cuộc gọi vừa rồi lên, muốn nghe lại cuộc đối thoại. Mọi người ra khỏi văn phòng, phân tán tra xét khắp cục cảnh sát.
Gulf mở đoạn ghi âm lên nghe, khẽ nhíu mày. Ngay lúc ấy, một người bỗng từ cửa tiến vào, nói: “Đội trưởng Mew, có vật chứng cho tổ SCI đây!”
“Vật chứng?” Mew chưa hiểu, “Vật chứng gì?”
“Không rõ ạ.” Viên cảnh sát trẻ kia đáp, “Vừa rồi, người bên tổ giám định bảo tôi mang tới.” Vừa nói, vừa đưa thứ ấy cho anh.
Mew nhận lấy, đảo mắt nhìn quanh; trên bàn chất đầy tư liệu nên đành để tạm chiếc hộp lên ghế, mở nắp ra…… Phát hiện ra bên trong là mấy kíp thuốc nổ được buộc lại với nhau, bên trên là một chiếc đồng hồ điện tử hiện thời gian – 00:06, 00:05……
“Nguy hiểm!” Lạc Thiên nhấc chân đạp mạnh chiếc ghế xoay. Nếu phải người bình thường đạp thì ghế xoay giỏi lắm chỉ quay vài vòng rồi trượt xa một đoạn, nhưng cái mà Lạc Thiên có chính là thần lực. Một cước này của anh đá cho cái ghế bay ra xa, lao thẳng về phía cửa sổ văn phòng SCI. Chiếc ghế va mạnh vào lớp kính, đập vỡ cửa sổ thủy tinh, rơi thẳng xuống dưới; còn hộp bom thì theo quán tính bay vút ra xa giữa không trung, đúng lúc đó nổ “OÀNH”, long trời lở đất.
Một luồng sóng nhiệt ập vào, khiến lớp cửa kính bên ngoài tan nát, mảnh vỡ bắn tứ tung. Mew một tay bảo vệ Gulf, một tay túm lấy Type còn đang ngẩn người bên cạnh, kéo cả hai sụp xuống, nấp đằng sau cái bàn. Lạc Thiên cũng lấy người che chở cho Krist. Tưởng Bình đã chui xuống gầm bàn từ lâu. Trong nháy mắt, tiếng chuông báo động vang lên khắp cục cảnh sát để mọi người sơ tán, còi xe dưới lầu réo ầm ĩ như điên, ở hành lang đầy những tiếng chân hỗn loạn. Chỉ một lát sau, Tay đã vội vã lao vào, mặt trắng chưa từng thấy, rống to: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông đảo mắt nhìn quanh, kinh hãi: “Những người khác đâu?”
Vừa dứt lời, đằng sau xuất hiện tiếng bước chân rầm rập; là nhóm người SCI vừa tản ra để điều tra kẻ tình nghi đang cấp tốc chạy loạn trở về, vừa vào tới cửa đã hô hào: “Sếp, mọi người đều không sao chứ?!”
Mew nhìn qua một lượt, ngoại trừ Lạc Thiên bị xây xát ở tay do mảnh kính vỡ, những người khác đều bình an vô sự.
Tay đếm nhân số, không thiếu mống nào, mà ai nấy đều hăng hái mạnh khỏe. Ông thở phào nhẹ nhõm, hai chân nhũn ra như bún, vội vàng tìm cái ghế ngồi phịch xuống, thở hổn hển.
Mew kéo Gulf và Type đứng dậy. Krist và Lạc Thiên cũng đứng lên. Mew vỗ vai Lạc Thiên, “Người anh em, anh cứu tôi hai lần rồi đó, đúng là phúc tướng (*)!”
Hành động vừa rồi của Lạc Thiên hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bây giờ nhớ lại cũng không khỏi có chút rùng mình; Mew còn bảo cái gì mà ơn cứu mạng chứ. Lạc Thiên bật cười, “Trước kia nếu không phải mọi người tốt bụng giúp đỡ thì làm sao có tôi ngày hôm nay. Đây là ở hiền gặp lành thôi.”
Mọi người cũng phá ra cười, sợ bóng sợ gió một hồi xong thì bắt đầu cảm khái – Quá may mắn, mạng mình cũng quá lớn đi!
“Tưởng Bình, cậu dính luôn xuống đất rồi à?” Triệu Hổ khó hiểu nhìn Tưởng Bình.
“Phí… phí lời!” Tưởng Bình mắt trợn trừng, “Tôi… tôi đứng dậy nổi sao?!”
Mọi người nhìn lại, thấy hai chân Tưởng Bình run lập cập thì buồn cười.
“Lạc… Lạc Thiên!” Tưởng Bình đưa hai tay nắm thật chặt tay Lạc Thiên, “Người anh em tốt, cám ơn cú đá thần kỳ của anh. Em xin đại diện một nhà già trẻ lớn bé của em đội ơn anh suốt đời.” Nói xong lại đưa tay túm Gulf: “Tiến sỹ… Amen, nam mô a di đà Phật, anh còn linh hơn cái thứ giác quan thứ sáu cái thổ tả gì đó nữa… Em cũng xin đại diện cho vợ dại con thơ nhà em đội ơn suốt đời!” Tiếp đó lại kéo Mew, “Còn nữa, đội… Đội trưởng, anh tự nhiên lại có dự cảm trước mà đặt gói thuốc nổ ở cái ghế xoay bảo bối thần kỳ kia, quả đúng là bản năng động vật huyền diệu!”
Mew dở khóc dở cười, Tưởng Bình bị dọa đến nói năng lung tung, bèn đưa tay nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên, “Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Taytawan nãy giờ chưa lên tiếng đột nhiêu cau mày giận dữ hỏi, “Tại sao có thể có người đem kíp nổ lớn thế qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ vào đây hả?!”
Tất cả mọi người liếc Mew cùng Gulf, ý như hỏi – Chuyện quỷ dị phát sinh trong nội bộ, có nên kể cho cục trưởng Tay hay không?
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Mọi người trong SCI theo bản năng liền đanh mặt lại. Tay cảm thấy kỳ quái, liếc Mew.
Gulf bước tới, mở chế độ loa ngoài, “Alo?”
Đầu bên kia im lặng một hồi, có tiếng người thở ra, sau đó, lại là cái tiếng léo nhéo khó nghe kia: “Các ngài quả nhiên không mệnh hệ gì.”
Gulf nhíu mày, “Bom là anh gửi tới?”
“No, no, no!” Người nọ cười, “Các ngài phải cảm ơn tôi mới đúng chứ? Bằng không, trong văn phòng có nhiều người như vậy…. Hế hế.” Nói rồi, cúp máy.
Mọi người trầm mặc, sắc mặt Taytawan tái nhợt, lại hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Mew thuật lại toàn bộ sự tình cho Taytawan, bao gồm cả bó hoa anh trông thấy hôm qua, những lá thư gửi Gulf , và cú điện thoại được ghi âm vừa rồi.
Taytawan im lặng hồi lâu, quay lại nhìn nhân viên cảnh sát mặt tái nhợt, đứng đờ đẫn ngoài cửa, “Vật chứng này ai đưa cho cậu?”
“A…..” Cảnh viên kia mãi một lúc mới hoàn hồn, lắp bắp đáp, “Là một… người bên tổ giám định… Một cô gái trẻ.”
“Cô gái trẻ?!” Những người khác giật mình.
Type nhíu mày, nhấc điện thoại gọi tổ trưởng tổ giám định, “Alo, tổ trưởng Trần, gọi tất cả thành viên tổ giám định lên SCI, ngay lập tức.”
Chỉ một lát sau, tổ trưởng Trần chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào dắt theo một đội giám định ‘áo blouse trắng’ chạy tới, “Đội trưởng Mew, hoa các anh vừa đem qua còn chưa giám định xong.” Chưa dứt lời đã bị đống bừa bộn trước mắt dọa cho ngây người, nhân viên tổ giám định nhìn nhau – Bắn súng kiểu gì mà muốn banh cục cảnh sát thế này? Không đúng a, đây hơn mười tầng lầu nha.
Mew không đáp, hỏi: “Tất cả mọi người đều đủ mặt cả chứ?”
“A, vâng!” Tổ trưởng Trần thấy Mew sắc mặt không tốt, lại còn có cả Tay, nhận thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, liền nghiêm túc trả lời, “Tổ giám định của tôi tổng cộng có 23 người.”
Taytawan viên cảnh sát kia, hỏi: “Cậu nhìn xem, là ai?”
Nhân viên cảnh sát cẩn thận nhìn kỹ đám người; một lúc lâu sau, lắc đầu, “Không có….”
Mọi người nhíu mày, tổ trưởng Trần nghe chẳng hiểu ra sao, lấy làm lạ, “Chuyện gì thế?”
Tay hỏi tiếp: “Vừa rồi anh có nhờ ai đưa vật chứng cho bên SCI không?”
Tổ trưởng Trần lắc đầu: “Không có.”
Type cũng nói, “Hẳn là không có, đại đa số vật chứng bên tổ giám định đều phải thông qua tôi trước, rồi tôi mới mang đến SCI.”
Tổ trưởng Trần càng khó hiểu hơn. Sau khi Tay thuật lại tình hình, tổ trưởng Trần lập tức phát hỏa: “Cái gì?! Tên khốn nào lại dám hãm hại tổ giám định của tôi?”
Mew khẽ thở dài; vấn đề này hoàn toàn không chút đầu mối, quay lại định hỏi xem Gulf có ý kiến gì không thì thấy hai mắt Gulf chăm chú nhìn chằm chằm về phía trước… Mew phóng theo tầm mắt anh, trông thấy Gulf đang nhìn chăm chăm vào một người trong tổ giám định, là chàng trai trẻ đứng ở cuối hàng.
Chàng trai kia trông khoảng đôi mươi, dáng người trung bình, tóc húi cua, không hiểu vì sao cứ luôn cúi đầu, hai tay vò vò ve áo, bộ dạng có vẻ nhấp nhổm không yên.
Mew nhìn một lúc, quay lại nhìn Gulf, bốn mắt gặp nhau.
Mew nhướng mày – Mèo, làm sao thế? Nhóc con kia có vấn đề?
Gulf nheo mắt – Cậu không thấy cậu ta phản ứng khác với mọi người à?
Mew vẻ mặt hứng thú – Sao sao?
Gulf đưa mắt chỉ mấy người khác – Nhìn những người khác xem, phản ứng của bọn họ là tức giận và bất mãn, còn có vẻ oan uổng, nhưng nhìn cậu ta đi! Rõ ràng là nhấp nhổm và sợ hãi mà!
Mew sáng tỏ – Đúng vậy.
Tay nhìn nhìn viên cảnh sát lúc nãy, nói với Triệu Hổ, “Đưa cậu ta đi thẩm vấn!”
Triệu Hổ gật đầu, dẫn người đi.
“Về vấn đề của tổ giám định.” Taytawan quay sang nói với tổ trưởng Trần, “Cứ về làm tiếp phận sự của mình. Đừng tiết lộ với bất cứ ai chuyện này, để sau tôi sẽ điều tra rõ ràng!”
“Rõ.” Tổ trưởng Trần gật đầu, dẫn các tổ viên rời đi.
Mew nháy mắt một cái với Trương Long và Vương Triều ở cửa đối diện; hai người lập tức hiểu ý, bước tới.
Trương Long hỏi: “Sếp, có phải muốn bọn em theo dõi cậu tóc húi cua bên tổ giám định không?”
“Giỏi!” Mew nhướn mi, “Cũng thông minh ra phết!”
“Vừa nãy thấy anh với tiến sĩ Gulf nhắm cậu ta mãi mà.” Trương Long cười cười, cùng Vương Triều bước ra khỏi văn phòng.
Đến khi bọn họ đi rồi, Tay quay lại nhìn mọi người: “Mấy đứa các cậu cẩn thận cho tôi một chút, về cái chuyện quỷ dị trong nội bộ, đừng để lộ ra ngoài, tôi sẽ sắp xếp người điều tra!”
“… Tự bọn cháu cũng có thể điều tra được mà?” Gulf hỏi.
Taytawan bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: “Được rồi, được rồi, cứ cẩn thận một chút cho tôi là được!” Nói xong, hùng hổ bỏ đi, rời khỏi SCI. Trở lại phòng làm việc của mình, Tay nhấc điện thoại.
“Alo? Gun, tôi đây, hai thằng nhóc bị theo dõi… Ừ, được, tôi biết rồi.”
Trong văn phòng SCI, mảnh thủy tinh vương vãi khắp trên mặt đất, giấy tờ rơi rớt lung tung; Mew lắc đầu, “Phải tìm ai đến quét dọn thôi.”
Type ngồi xuống ghế dựa: “Nếu hung thủ ở trong cục cảnh sát, mà nơi này thì người ra kẻ vào tấp nập, tìm chỗ vắng vẻ lại không có camera theo dõi… Nơi như thế thật sự là không có nhiều lắm đâu!”
“Có một chỗ.” Gulf đột nhiên nói: “Khi nãy qua điện thoại… Tôi có nghe tiếng gió thổi.”
“Gió?” Mọi người trợn tròn mắt, đồng thanh nói – “Sân thượng!”
Tất cả nhanh chóng chạy lên sân thượng, theo lệnh của Mew mà tản ra lục soát khắp nơi, chợt nghe Krist la lên một tiếng: “Nha!”
Mọi người lập tức chạy tới, thấy Krist đang đứng ở mặt sau sân thượng. Ở đằng sau có một khoảng sân được chắn gió; trên mặt đất, trước mắt cậu, một thi thể nằm chình ình. Nạn nhân bị một dao cắt ngang yết hầu nên tử vong, nhưng kỳ lạ hơn cả là áo ngoài của anh ta đã bị lấy mất.
“Anh ta là cảnh sát!” Type ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng nạn nhân, “Là cảnh sát tuần tra, dấu hằn trên trán là do đội mũ cảnh sát thường xuyên mới có… Và cả loại đồng hồ chuyên dụng được cấp phát nữa.”
Mọi người trầm mặc.
Trương Long cùng Vương Triều chia làm hai đường, lặng lẽ theo dõi anh chàng húi cua tổ giám định. Cậu ta không cùng mọi người trở về tổ ngay mà bảo muốn đi vệ sinh, sau đó lại một mình lẻn vào phòng thay đồ.
“Alo!” Cậu ta nhìn quanh kiểm tra xem có người không, sau đó liền vội vàng nhấc điện thoại, “Sao em có thể làm như vậy chứ?!”
Đầu bên kia không biết đáp lại gì mà cậu chàng đã bắt đầu bị kích động, “Em tiếp cận anh chỉ vì muốn anh dẫn vào, rồi tống bom SCI sao?!… Alo? Alo!”
Đối phương hiển nhiên đã dập máy, cậu chàng húi cua ngu ngơ ngồi phịch xuống ghế, đầu óc đang rối tung thì đột nhiên có người vỗ vào vai một cái.
“A!” Cậu ta giật mình kêu lên, quay lại, trông thấy Trương Long, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“À…” Vương Triều cười lạnh, “Chú em, theo bọn tôi trở về tâm sự chút nha!” Nói rồi, dắt người đi.
=======
(*) phúc tướng – chỉ những viên tướng may mắn, trận nào ra quân cũng thắng lợi, chỉ người may mắn, làm việc gì cũng như ý nguyện, chữ “tướng” này hay bị nhầm “tướng” với “tướng mạo”, không phải “có tướng có phúc” đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro