Bạn gái + Tập kích + tình thú
Bạn gái + tập kích + tình thú
ಡ ͜ ʖ ಡ
Bạn gái
Trương Long và Vương Triều đưa cậu chàng ‘blouse trắng’ của tổ giám định về SCI. Hai người báo cáo sơ với Mew và Gulf.
Mew gật đầu, ngoắc ngón tay về phía phòng thẩm vấn, ra hiệu dẫn người vào trước. Sau đó, anh yêu cầu Krist và Lạc Thiên đi thăm dò thân phận người cảnh sát bị giết kia. Những người khác giúp Tưởng Bình kiểm tra toàn bộ tư liệu giám thị. Type về nhà ngủ bù. Xong xuôi, Mew cùng Gulf tới phòng thẩm vấn.
“Tên gì?” Mew thấy cậu chàng của tổ giám định đang ngồi đó run như cầy sấy, anh nháy mắt với Gulf — Miêu Nhi, non quá!
Gulf gật đầu — Cậu dọa nữa đi, không khéo chưa tới hai câu đã phun ra hết.
Mew hiểu ý, ngồi xuống ghế băng đối diện cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng.
“Trương Nham Khải.” Đối phương thành thật đáp.
“Trương Nham Khải?” Mew đầu, “Làm ở tổ giám định bao lâu rồi?”
“Tôi… tôi mới thực tập.” Trương Nham Khải nhỏ giọng trả lời, giọng nói cũng run, “Đội… đội trưởng Mew, tôi không liên quan gì hết, tôi không cố tình.”
Mew cười nhạt, “Không cố tình? Tống bom cho SCI, thêm một cảnh sát chết trên sân thượng nữa… Đó là không cố tình?”
“Không… Tôi không biết sẽ như thế…” Trương Nham Khải vội vàng biện hộ, sắc mặt đỏ bừng.
“Đừng kích động.” Gulf nói, “Kích động chẳng để làm gì, kể lại tiến trình đi. Ai đưa cho cậu trái bom đó?”
“Tôi… tôi không biết người đưa bom có phải cô ấy không.” Trương Nham Khải thoáng bình ổn lại tâm tình, thấp giọng khai, “Nhưng… tôi cho cô ấy mượn áo blouse của tôi để cô ấy giả làm người của tổ giám định, vào cục cảnh sát.”
“Cô ấy là ai?” Mew hỏi.
“Bạn gái của tôi.” Trương Nham Khải đáp, “Tôi biết cô ấy từ hội những người thích đọc sách của tiến sĩ Gulf… Qua lại đã nửa năm rồi.”
“Hội thích đọc sách?” Gulf khó hiểu, “Của tôi?”
“Vâng.” Trương Nham Khải hơi ngượng ngùng, “Chắc anh không biết, người thích đọc sách của anh nhiều lắm… Trong cảnh cục này phải phân nửa đám trẻ chúng tôi lấy anh với đội trưởng Mew làm thần tượng… Chúng tôi mua sách của anh, trên một diễn đàn online, thành lập hội những người thích đọc sách của anh, sau đó thi thoảng lại tổ chức họp mặt offline, cũng gặp gỡ được khá nhiều người thú vị.”
Gulf gật đầu, “Bạn gái cậu tên gì?”
“Cô ấy tên là An Linh Lệ.” Trương Nham Khải đáp.
“Cái gì?!” Gulf và Mew liếc nhau, lại mở to mắt hỏi lại, “An Linh Lệ?”
“Vâng.” Trương Nham Khải gật đầu, “Cha cô ấy làm cảnh sát, ở cảnh cục này cũng phải lên lão làng rồi… Nhưng mà Linh Lệ nói với tôi, cha cô ấy rất phản đối chuyện con gái qua lại với cảnh sát, cho nên bảo tôi không được để lộ.”
Gulf cùng Mew liếc nhau thêm lần nữa, lập tức hiểu ra, cậu chàng này chắc chắn bị lừa rồi.
Mew đứng dậy ra ngoài, không bao lâu quay lại, cầm theo một tấm ảnh của An Linh Lệ: “Là người này ư?”
Trương Nham Khải ghé lại gần nhìn một hồi, nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Không phải.”
Gulf nhìn chằm chằm vào cử động của Trương Nham Khải, thắc mắc hỏi, “Cậu có vẻ chần chừ, người bình thường không phải chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra bạn gái của mình hay sao?”
Trương Nham Khải ngẩng lên đáp: “Không phải… Linh Lệ rất ăn diện; bình thường chụp ảnh cô ấy toàn trang điểm… Người này không trang điểm, tôi muốn nhìn kỹ xem có phải là Linh Lệ tẩy trang rồi hay không… Dù sao thì con gái trước và sau khi trang điểm hay giống hai người khác nhau lắm.”
“Cậu khẳng định đây không phải bạn gái mình?” Mew hỏi.
“Vâng!” Trương Nham Khải gật đầu, “Không phải.”
“Cô ta không nói lý do muốn vào cảnh cục ư?” Mew hỏi tiếp.
“… Ừm, cũng là tại tôi thích thể hiện.” Trương Nham Khải bất đắc dĩ nói, “Thành viên trong hội chúng tôi chưa ai từng gặp tiến sĩ Gulf, mà bình thường tiến sĩ cũng không lộ mặt, cho nên mọi người rất hiếu kỳ về ngoại hình của anh. Từ sớm tôi đã biết mình có khả năng sẽ thực tập tại cục cảnh sát, tất nhiên sẽ có khả năng trông thấy tiến sĩ Gulf, cho nên tôi mới đáp ứng chuyện chụp ảnh anh rồi tải lên mọi người xem.”
“Sau đó thì sao?” Mew hỏi, “Cậu chụp?”
Trương Nham Khải cười khổ lắc đầu, “Nói thật là chúng tôi ai cũng tưởng một người có trình độ học thuật như thế hẳn phải là một ông lão, không thì cũng phải tầm tuổi trung niên. Chẳng phải người ta hay nói ngoại hình và học vấn tỉ lệ nghịch sao? Nhưng mà… Lần đầu tiên trông thấy tiến sĩ Gulf, tôi gần như choáng váng…” Trương Nham Khải nói đến đây có chút đỏ mặt, “Tôi nhìn anh đến ngây cả người, quên béng chuyện chụp ảnh. Sau muốn chụp thì lại chẳng còn mấy cơ hội. Lúc có thì anh thường ở cạnh đội trưởng Mew… Tôi cứ e sợ nên mãi vẫn chưa thành công.”
Gulf đưa mắt liếc Mew bên cạnh, sắc mặt ai đó không dễ coi chút nào — Đồ mèo đáng chết, xem trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu đến mức nào đây?!
Gulf bất mãn — Liên quan gì tới tôi? Con chuột Bạch nhà cậu ghen ghét cái gì!
Mew càng nghĩ càng giận, một chân dậm mạnh lên băng ghế, quay phắt sang trừng mắt — Gulf cũng quay sang trừng lại. Động tác trợn trừng của cả hai không dọa lẫn nhau mà hù dọa chính cái vị đang ngồi đối diện -Trương Nham Khải bị thẩm vấn. Cậu chàng nơm nớp lo sợ lên tiếng, “Nhị vị cảnh sát, tôi không cố ý thật mà, bởi vì lúc đi làm về, khoe khoang với bọn họ nên mới làm Linh Lệ muốn tới cảnh cục nhìn tiến sĩ Gulf… Các anh biết đấy, người ngoài không được phép vào cảnh cục, cho nên tôi mới cho cô ấy mượn áo blouse trắng, cho cô ấy nhìn thấy rồi mau mau rời đi… đừng gây chuyện. Không ngờ… Vì sao lại thành vậy chứ?”
“Vì sao?” Mew lắc đầu, “Tôi cũng muốn biết. Cậu có số điện thoại của cô ta không?”
“Có!” Trương Nham Khải gật đầu, “Tôi có số điện thoại của cô ấy, còn có cả địa chỉ chỗ cô ấy thuê ở.”
Mew và Gulf lại hỏi thêm vài câu, phát hiện không có gì tiến triển thêm, liền bảo người đưa Trương Nham Khải đi, mô tả để vẽ lại “An Linh Lệ”.
Hai người ra khỏi phòng thẩm vấn, cau mày mà quay về SCI. Văn phòng im ắng, những người khác đều tụ tập trước máy vi tính nhìn Tưởng Bình thu thập các video tư liệu, tuy không lâu nhưng cảnh cục rất lớn, muốn tìm một người bị tình nghi thật không dễ dàng.
Mew và Gulf đi vào, bước tới cạnh Tưởng Bình.
“Tưởng Bình, tìm hộ cái hội những người thích đọc sách của con mèo trên diễn đàn cái.” Mew nói.
“Vâng…” Tưởng Bình tìm một lúc, há hốc mồm, “Oa… Tiến sĩ Gulf… Nhiều tin tức liên quan đến anh ghê!”
“Thật hả?” Gulf giật mình lại gần.
“Toàn từ cái hội thích sách yêu sách này này, người thích đọc sách của anh không ít a!” Tưởng Bình nhanh chóng xem lướt qua trang web.
“Ậy…” Vốn đang vui vẻ nói cười, Tưởng Bình đột nhiên ngây người.
“Sao vậy?” Mew hỏi, “Phát hiện ra gì à?”
“Tên này…” Tưởng Bình nhìn nickname rất hay xuất hiện, “Thay Trời Hành Đạo.”
“Thay Trời Hành Đạo?!” Gulf và Mew đồng thời chấn động. Lúc kết thúc bữa tiếc hôm trước, một mảnh giấy kẹp trên cửa sổ xe bọn họ cũng ghi dòng chữ này.
“Các anh có nhớ không, cái đợt điều tra vụ án mổ bụng, chúng ta cũng tìm thấy diễn đàn của Lục Lương ấy?” Tưởng Bình vừa hỏi vừa mở diễn đàn của Lục Lương ra, “Xem đi! Thay Trời Hành Đạo cũng hay đăng bài ở đây, hơn nữa còn nằm trong số ít những người chế nhạo Lục Lương, rất hay bị vây công.”
“Có thể tìm ra địa chỉ IP của tên này không?” Mew lên tiếng, “Tên này không phải hung thủ thì chí ít cũng là kẻ biết rõ sự tình, nghĩ biện pháp lôi hắn ra đi!”
“Được, em tận lực!” Tưởng Bình bắt đầu bận rộn.
Mew và Gulf đứng dậy, chợt nghe có tiếng trẻ con non nớt vọng tới từ cửa: “Ba ơi… Con vừa xem thời sự… Mọi người không sao chứ?!” Theo sau thanh âm trong veo đó, Dương Dương lưng đeo cặp phi như bay vào, đầu tóc mướt mồ hôi.
“Dương Dương…” Triệu Hổ ngồi gần cửa nhất, thấy Dương Dương vào thì bế thốc cậu nhóc lên, hung hăng hôn một cái, “Trị bệnh cho chú đi, hôm nay thật đáng kinh sợ!”
Mã Hán đạp cậu ta một cái, “Nói linh tinh gì thế?!” Rồi anh cũng vươn tay xoa đầu Dương Dương, “Yên tâm đi, tất cả mọi người đều không sao, may mà có ba con!”
“Thật không ạ?” Dương Dương thở phào, xoay sang thấy Gulf và Mew đứng đó. Nọi người xung quanh có vẻ đang bận bịu, cả SCI thật hỗn độn, cậu bé hỏi: “Các chú đang bận ạ? Đã ăn cơm chưa? Con đi mua cho các chú nha?”
Bầu không khí căng thẳng trong SCI nháy mắt dịu xuống từ lúc Dương Dương xuất hiện. Kỳ thật Triệu Hổ nói không sai, Dương Dương chính là linh vật của SCI, vừa nhìn thấy gương mặt tươi tắn, nghe được tiếng cười của cậu nhóc là có thể quên hết sự phức tạp của vụ án, sự tàn ác của tội phạm… Đúng là một liều thuốc trị bệnh thần kỳ!
Gulf đến gần, tiện thể nhéo nhẹ hai má Dương Dương. Hình như cậu nhóc không vui lắm. Anh hỏi, “Sao thế? Bị ai bắt nạt à?”
“Không ạ…” Lạc Dương lắc đầu, ngồi xuống sofa, nhỏ giọng kể, “Phương Hành chuyển trường rồi.”
Mew và Gulf sững sờ.
“Ba cậu ấy được chứng minh là vô tội.” Lạc Dương nói, “Con còn tưởng cậu ấy sẽ quay lại trường học, thế mà từ ngày cậu ấy nghỉ tới giờ là nghỉ luôn. Hôm nay cô giáo nói với con, ba cậu ấy đã làm thủ tục chuyển trường, chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi đâu?” Gulf tò mò hỏi.
“Đi nước ngoài.” Dương Dương mất mát đáp, “Lại còn rất xa chứ, tới Ý lận… Có lẽ sau này sẽ chẳng gặp nhau nữa.”
Gulf cùng Mew lại sửng sốt, nghĩ tới chiếc xe Bentley màu đen cộng thêm nước Ý, chỗ huyệt thái dương nhức buốt, đúng là không thể lường trước được…
“Còn nữa, bệnh của Tĩnh Tĩnh vẫn chẳng khá lên.” Lạc Dương ngồi xếp bằng, tựa lên sofa, tay siết siết ve áo, “Bạn ấy ngày nào cũng như ngày nào, thấy cái gì cũng xếp thành I LOVE YOU.”
“Con vẫn hay vào thăm Triệu Tĩnh sao?” Gulf hiếu kỳ, “Cô bé có nói gì với con không?”
“Có ạ.” Lạc Dương gật đầu, vô cùng đắc ý chia sẻ, “Con với bạn ấy đã là bạn tốt, bạn ấy chẳng kể với người lớn cái gì, chỉ kể với con thôi.”
“Cô bé kể gì với con?” Mew ngồi xuống cạnh Lạc Dương, “Có kể chuyện cha mẹ mình không?”
“Có ạ.” Lạc Dương lại gật đầu, sắc mặt thêm u ám, “Ba mẹ Tĩnh Tĩnh nói phải xa nhà, gửi bạn í ở nhà chú, nhưng mà, sau khi ba mẹ rời đi, ngoài để lại một tờ giấy cho bạn í thì không trở lại nữa.”
“Đúng vậy!” Trương Long xen miệng vào, “Bọn em điều tra đã lâu, mãi vẫn chưa tìm thấy cha mẹ cô bé.”
“Ba mẹ Tĩnh Tĩnh để lại tờ giấy thế nào?” Gulf hỏi.
“Chỉ có mỗi một câu I LOVE YOU a!” Dương Dương đáp, “Không thì Tĩnh Tĩnh cũng chẳng thích xếp I LOVE YOU nhiều như vậy.”
“Cái gì?!” Tất cả mọi người đều ngừng công việc trên tay, giương mắt khiếp sợ nhìn Lạc Dương.
“Làm… làm sao ạ?” Lạc Dương thấy kỳ cục, nhìn mọi người, “Có gì bất thường ạ?”
“Dương Dương!” Mew ngồi xổm xuống trước Lạc Dương, “Kể lại hết những gì Triệu Tĩnh nói với con, từ đầu chí cuối đều kể hết các chú. Còn nữa, con giúp chú hỏi Triệu Tĩnh về ba mẹ cô bé.”
“… Dạ.” Dương Dương nghi hoặc gật đầu. Đúng lúc này…
“Đội trưởng! Anh!” Lạc Thiên và Krist vừa đi điều tra về người cảnh sát bị giết trở về, tựa hồ phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.
“Sao thế?” Mew thấy bộ dạng này của cả hai, biết ngay đã có chuyện xảy ra.
“Chuyện lạ!” Lạc Thiên bế Lạc Dương đang bổ nhào tới ôm chân mình lên, anh nói với Mew, “Cậu cảnh sát kia tên là Vương Lập Dũng, mới làm cảnh sát không lâu.”
“Ừm.” Mew gật đầu, “Cậu ta có vấn đề gì?”
“Cậu ta không có vấn đề gì.” Krist tiếp lời, “Nhưng mà em nghe bạn bè của cậu ta kể… Gần đây cậu ta vừa có bạn gái.”
Mew và Gulf vừa nghe tới hai chữ “bạn gái” thì sửng sốt.
“Không phải…” Mew cười cười, “Bạn gái cậu ta tên An Linh Lệ chứ?”
Lúc này đến phiên Krist và Lạc Thiên trợn tròn mắt, hai người giật mình đồng thanh: “Sao anh/cậu biết?”
Mew cùng Gulf thở dài, liếc mắt nhìn nhau, nói không nên lời.
________
Tập kích
“Tại sao lại cứ phải giả mạo An Linh Lệ?” Ngón tay Gulf nhẹ gõ lên cằm, “Tên sát thủ này rốt cuộc là có quan hệ gì với An Linh Lệ? Hay là có quan hệ mật thiết?”
“Hơn nữa, nếu mục đích của cô ta chỉ là lợi dụng bạn trai để lẻn vào cục cảnh sát… Giả làm An Linh Lệ chẳng phải chỉ tổ tăng thêm nguy cơ bại lộ?” Khuôn mặt Mew ánh lên một tia hứng thú, “Nếu bất cẩn mà nói hớ, không phải là tự chuốc họa vào thân à?”
“Nhân viên cảnh sát kia…” Gulf hỏi, “Có khi nào cũng thuộc hội những người yêu sách của tôi không?”
“Cái này vẫn chưa rõ ạ.” Krist đáp, “Nhưng bọn em nghe nói anh ta là người rất tốt, thường xuyên đến viện dưỡng lão thăm nom người già neo đơn.”
“Ồ ~” Gulf gật gù.
“Làm sao thế, Mèo nhỏ?” Mew nhìn Gulf, “Cậu có vẻ khá có hứng thú với cậu cảnh sát bé kia.”
“Ừ.” Gulf gật đầu, “Giết người chắc phải có nguyên do. Nếu An Linh Lệ giả sợ thân phận bị lộ thì không lý nào lại giết cậu cảnh sát kia mà tha cho Trương Nham Khải, đúng chưa? Vậy mới nói, giết cậu ta hẳn là vì nguyên do khác… Hơn nữa, cũng không chắc chắn có phải là cô ta giết hay không. Đồng phục cảnh sát bị lấy mất… Vóc dáng con gái khá nhỏ… Mặc một bộ đồng phục cảnh sát không vừa ở đây đúng là quá thừa thãi!”
“Ừ.” Mew quay sang Lạc Thiên và Krist, “Hai người điều tra phía cha mẹ Triệu Tĩnh đi, với lại hỏi Dương Dương những chi tiết liên quan nữa.”
“Rõ.” Lạc Thiên bế Lạc Dương, rời đi cùng Krist. Mew lại gọi Mã Hán và Triệu Hổ, “Hai người đi thăm dò cho tôi, tất cả nạn nhân từ đầu đến giờ… có quan hệ đặc thù nào không.”
Mã Hán cùng Triệu Hổ kinh ngạc, liếc nhau rồi hỏi Mew, “Cái đó… Quan hệ đặc thù?”
“Khụ khụ…” Mew khẽ ho một tiếng, “Nạn nhân và Phương Ác ít nhiều có chút quan hệ, mà Phương Ác cùng Ngôn Lệ lại có quan hệ…”
Nói tới đây, Mew ngừng lại một chút, nhìn nhìn hai người.
Cả hai nghiêng đầu, khó hiểu, “Rồi sao?”
“Mà Trần Giai Di với Tề Nhạc cũng ít nhiều nắm được chuyện Ngôn Lệ và Phương Ác…” Gulf cười, thay Mew nói nốt, “Cho nên đội trưởng Mew muốn hai người về dò hỏi “nội tình” chứ sao.”
Mã Hán cùng Triệu Hổ bày ra cái vẻ “Không phải chứ?!” nhìn Mew.
Mew ngẩng mặt ngó trời, né tránh ánh mắt của hai bạn nhỏ kia, tiếp tục phân công những người khác, “Còn lại cứ tiếp tục kiểm tra băng ghi hình. Chỉ cần hung thủ bước chân vào cảnh cục, dù có là một con muỗi cũng không thể thoát khỏi tầm ngắm của camera!” Nói xong, kéo Gulf, “Đi thôi, Mèo mhor. Chúng ta ra ngoài điều tra thêm về An Linh Lệ và cậu cảnh sát kia.”
…………………………………………………
Type hết việc, rời khỏi SCI, suy nghĩ đắn đo một chút rồi quyết định đón taxi đi tới khách sạn Quốc Tế.
Lên thẳng tới tầng cao nhất, Type lấy chiếc thẻ khóa ra, mở cửa căn phòng mà Tharn thường ở.
Type vào trong tìm tới tìm lui, phát hiện không có ai… Chẳng lẽ Tharn về nhà rồi?
Type nhăn mặt nhăn mũi, “Hừ” một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng, đi tới chỗ thang máy, quyết định về nhà ngủ quách cho rồi.
Chỉ một chốc sau, cửa thang máy từ từ mở ra, Type ngẩng đầu, đập vào mắt là một cái mặt nạ Doraemon.
Anh sửng sốt…
Trong thang máy có một người tầm vóc không cao, mặc một bộ đồ màu đen, hắn đeo mặt nạ Doraemon. Thông qua hai lỗ nơi con ngươi, Type thấy một ánh mắt băng giá đang nhìn mình; nhưng trong phút chốc, nó liền thay đổi, Type cảm thấy ánh mắt ấy… cười.
Tay người nọ chậm rãi đưa ra phía sau, rút một con dao bén ngót loang loáng. Sống lưng Type lạnh toát. Hắn vừa rút dao ra, ngay lập tức đâm bổ về phía anh. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không hề hoảng loạn, Type theo bản năng né sang bên cạnh ánh lóe, tránh được lưỡi dao. Nhưng không đợi anh kịp phục hồi tinh thần, hắn ta tiếp tục vung dao đâm tới. Cái khó ló cái khôn, Type chộp lấy cái thùng rác bên cạnh để đỡ. Con dao cắm phập vào thùng rác, động tác hơi chậm lại, Type liền nhân cơ hội đạp vào đầu gối hắn. Anh vùng lên định chạy, nhưng kẻ đó nhanh mắt lẹ tay, kịp thời chộp lấy cánh tay anh, dùng hết sức lực ném anh…
“Ư…” Type cảm thấy sức lực của hắn vô cùng lớn, cả người anh suýt bị ném bay ra ngoài, thân thể va sầm vào cửa thang máy.
Cú va chạm mãnh liệt khiến đầu óc Type choáng váng quay cuồng. Tên kia tiếp tục giơ dao lao tới…
Chợt cánh cửa thang máy sau lưng từ từ mở ra… Kẻ nọ đã vọt tới trước mặt Type, con dao vừa vung lên chưa kịp đâm xuống, thì từ trong thang máy, một cánh tay vươn ra, siết chặt tay hắn, sau đó túm lấy cổ áo hắn, nâng cả thân người hắn lên rồi trở tay ném thật mạnh…
Một tiếng “RẦM!” truyền đến.
Hắn ta gào thảm, nặng nề té xuống, lăn vài vòng trên mặt đất. Type ngã vào trong thang máy… Ngẩng mặt lên thì thấy Tharn sắc mặt tái mét đứng bên trong, đang cúi đầu nhìn mình. Hai ánh mắt giao nhau, Type trông theo Tharn; sắc mặt anh trở nên lạnh băng, đang ngẩng đầu bước nhanh ra ngoài.
Kẻ mang mặt nạ vừa mới lồm cồm đứng lên, Tharn đã đi tới, đưa tay bóp cổ hắn, dộng mạnh cả thân người hắn vào tường, giật phăng chiếc mặt nạ đi, thoáng sững sờ.
Type lúc này cũng đứng dậy, nhìn thấy bên dưới mặt nạ là một bộ mặt già nua —— Bàng Cát.
“Muốn chết?” Sắc mặt của Tharn cực kỳ khó coi, ánh mắt chỉ còn sự lạnh lẽo. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Type vội tiến lên kéo tay Tharn, “Đừng, giao cho cảnh sát là được rồi.”
“Như thế thì quá dễ dàng cho lão ta.” Tharn cau mày.
Type xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng, “Dường như ông ta không bình thường; một người già làm sao có thể có sức lực lớn như vậy, hôm trước nhìn ông ta cả đứng cũng không vững.”
Tay Tharn thoáng khựng lại, nhưng vẫn siết cổ Bàng Cát không tha, khuôn mặt lão ta cũng dần biến thành màu tím rịm.
Type lôi điện thoại ra, “Anh buông hắn xuống trước đi, tôi sẽ gọi người.” Nói xong, bấm điện thoại gọi về SCI. Tharn nâng Bàng Cát lên rồi ném mạnh xuống đất. Lão ta hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng đã chảy máu, nhưng vẫn gượng đứng dậy. Hơn nữa bây giờ mới thấy, lão đứng lên cũng không phải là muốn chạy trốn, mà còn muốn tiếp tục tấn công Type.
“Con mẹ nó.” Tharn nhấc chân đá Bàng Cát ngã lăn xuống đất, “Lão điên này bị gì thế?”
“Có lẽ là bị cái gì đó kích thích…” Type cúi đầu nhìn tình trạng của Bàng Cát, “Đồng tử giãn ra, không phải điên thì cũng là bị bệnh.”
“Có gì khác nhau?” Tharn cau mày.
Type lắc đầu. Chắc là do đêm qua anh thức trắng một đêm để khám nghiệm tử thi, vừa rồi lại bị chấn động mạnh cho nên chỉ khẽ lắc đầu đã cảm thấy váng vất, trước mắt đột nhiên tối sầm… Type ngã xuống. Trước lúc ngất đi anh còn loáng thoáng nghe thấy từ chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân, “Đại ca!”
Những vệ sĩ chịu trách nhiệm an toàn cho Type cũng chạy lên, “Chúng tôi thấy anh ấy bấm lên tầng cao nhất… Cho nên không dám đi cùng…”
Tharn lạnh lùng chỉ một ngón tay vào Bàng Cát, “Theo dõi hắn, chờ cảnh sát tới.” Anh ôm lấy Type, bế vào trong phòng rồi rống lên, “Còn đứng sững đó làm gì? Mau gọi bác sỹ!”
“Dạ!” Đám thủ hạ toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hai người đè Bàng Cát, hai người khác chạy xuống lầu tìm bác sỹ.
Chốc lát sau, bác sỹ cùng cặp sinh đôi đã chạy tới. Bên SCI, bởi vì Mew và Gulf đã ra ngoài, cho nên Trương Long cùng Vương Triều tới bắt người.
“Không có việc gì, chỉ là bị thiếu máu, lại thêm làm việc quá độ… ” Bác sỹ buông ống nghe xuống, “Nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Tharn gật đầu.
Sau khi vị bác sỹ rời đi, sinh đôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, quay sang Trương Long và Vương Triều đang vừa lôi Bàng Cát dậy vừa nhìn vào trong. Sinh đôi khoát khoát tay, “Ngàn vạn lần đừng vào, sẽ bị làm thịt đó.”
“Type không sao chứ?” Trương Long hỏi, “Có cần báo cho đội trưởng không?”
“Báo cho cậu ấy biết đã không sao nữa.” Đại Đinh nói, “Cứ giao cho đại ca sẽ tốt hơn, không lại mất công Tiểu Mew và Tiểu Gulf lo lắng.”
“Được.” Vương Triều nhanh nhạy gật đầu.
Trương Long túm lấy Bàng Cát, gật đầu với sinh đôi, “Vậy chúng tôi đi trước, có việc gì thì cứ gọi.” Sau đó, hai người áp giải Bàng Cát vẫn điên điên khùng khùng rời đi.
Sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, lại nhìn nhìn mấy người bên cạnh đang cúi đầu ỉu xìu, đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt… Là các vệ sĩ phụ trách an toàn của Type.
“Đừng lo quá.” Tiểu Đinh trêu bọn họ, “Nào, cười cái coi!”
Vệ sĩ đặc biệt chịu trách nhiệm an toàn cho Type là một người Ý, tên là Kevin, đã theo Tharn nhiều năm, bây giờ trên mặt một tia huyết sắc cũng không còn, “Tất cả là tại tôi, tôi thấy Type tới tìm đại ca nên mới ở dưới lầu chờ trong xe… Tôi…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Đại Đinh cười cười, “Không có chuyện gì là ổn rồi.” Đại Đinh ngoài miệng mặc dù nói vậy, trong lòng thật ra cũng đang rất bồn chồn; lâu lắm rồi không thấy Tharn có biểu hiện kinh khủng đến mức này… Vỗ ngực ——Ghét, thật là đáng sợ a~~.
Trên đường tới viện dưỡng lão.
Gulf cúp máy, thở dài, liếc Mew.
“Type không sao chứ?” Mew vừa lái xe vừa hỏi, “Lão già Bàng Cát kia đúng là điên rồi, nếu như lão mà xuống tay được thì không phải chính tôi hại chết Type ư?!”
Gulf vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi, Trương Long đã nói rồi mà, Type không sao, anh hai xuất hiện kịp thời… Cơ mà tôi vẫn băn khoăn vì sao Bàng Cát lại muốn giết Type.”
“Cũng dễ hiểu thôi.” Mew nói, “Con gái của Bàng Cát sở dĩ bị đuổi ra để rồi sau đó bị hại, nói như thế nào cũng là có dính dáng đến Type… Con trai thì lại bị bắt, lão ta chắc vì thế nên mới phát điên.”
“Ừm… Kỳ thực người Bàng Cát hận nhất hẳn phải là anh hai.” Gulf vuốt cằm, “Muốn động vào anh hai lại không dễ, vậy nên chỉ có thể hạ thủ với Type. Nhưng, vì sao lại trùng hợp như vậy, xuất hiện ở khách sạn đúng vào lúc đó?”
“Đúng là có điểm kỳ lạ.” Mew nhíu mày, “Chờ Type tỉnh, chúng ta đến khách sạn một chuyến đi.”
“Ừ.” Gulf cười khổ, “Chắc giờ anh hai làm không khí xuống áp thấp tới mức một con muỗi cũng không dám bay vào phòng.” Vừa nói vừa lắc đầu, “Thực sự nguy hiểm quá, quả là rất trùng hợp…”
“Mèo Nhỏ.” Mew liếc Gulf, “Trông cái mặt đầy thâm ý của cậu kìa… Nghĩ ra gì rồi?”
Gulf mỉm cười, “Có những lúc, càng che giấu lại càng lộ rõ, càng trùng hợp lại càng không phải trùng hợp.”
Mew nhướn mi, cũng cười, “Có vẻ đây không phải trùng hợp rồi.” Nói xong chỉ chỉ lên đỉnh núi, “Chỗ đó chính là ‘Lão Nhân Chi Gia’.”
“Xe không đi vào được sao?” Gulf nhìn ra cửa sổ xe, “Xa quá a~”
“Đây là viện dưỡng lão.” Mew dừng xe lại ven đường, mở cửa bước xuống, “Các cụ đi lại bất tiện, nếu như họ tản bộ mà mình chạy xe thì nguy hiểm lắm.” Nói xong, lôi Gulf vẻ mặt không muốn đi xe “căng hải” ra, “Đi thôi, con mèo cậu đã cả ngày ăn không ngồi rồi, coi chừng bụng bia á.”
Gulf vẻ mặt bất mãn, “Không đời nào!”
“Nhưng mà nói đến cũng kỳ.” Mew vừa đi vừa tán dóc với Gulf, “Con mèo nhà cậu chỉ biết ăn, không vận động mà cũng không béo ra… Cậu là mèo thật à?”
Gulf phản đối, “Con chuột này, không biết gì hết trơn, lao động trí óc có thể tiêu hao ¼ tổng năng lượng, hơn nữa tôi vốn có sự trao đổi chất nhanh, đồ ăn lại lấy chất đường làm chính, sinh hoạt cảnh sát còn không có quy luật, tóm lại là không có khả năng béo lên.”
Mew nghe mà chóng mặt, lấy tay véo cánh tay Gulf, “Đúng vậy, thịt quả là chẳng bao nhiêu, nhưng mỡ không là mỡ, mềm ơi là mềm…”
Gulf thụi anh một cái, “Đồ chuột chết!” Thế nhưng nắm tay vừa đụng phải cánh tay Mew liền phải hối hận; thịt con chuột cứng quá. Vì vậy, mèo ta không cam lòng mà nhéo mấy cái. Hai người vừa đi vừa nháo, khi đến giữa sườn núi, chợt nghe xa xa vang lên “ĐOÀNG!” một tiếng.
Mew nghe tiếng đạn bắn, thân thể theo bản năng phản ứng, “Mèo Nhỏ!” Một tay kéo Gulf, lao vào bụi cỏ bên đường.
Tay rút súng ra, Mew nhíu mày, “Tiếng súng vang rất xa, vị trí là ở chân núi!” Nói dứt lời mà không thấy Gulf đáp, chỉ cảm thấy người ta siết chặt tay mình; Mew cả kinh, vội xoay lại thì thấy sắc mặt Gulf tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, “Mèo Nhỏ!”
Cổ họng Mew nghẹn lại, vội kéo Gulf qua để kiểm tra thương thế, “Cậu làm sao vậy?”
Gulf nhẹ nhàng ngã vào lòng anh, thấp giọng đáp, “Chân đau quá…”
Mew cúi đầu, trên chân Gulf xuất hiện một lỗ, máu chảy ra ồng ộc… Mew nhìn chằm chằm sắc máu trên chân Gulf, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.
_________
Tình thú
Vừa nhìn thấy máu trên đùi Gulf, vành mắt Mew cũng đỏ lên, “Mèo Nhỏ!”
“Không sao…” Gulf thấp giọng, “Đạn ở đây…” Vừa nói vừa chỉ chỉ một đầu đạn nhỏ bên cạnh, “Đạn bắn xuyên qua, không phạm khớp xương.”
Mắt Mew càng đỏ. Anh xé tay áo, băng cầm máu cho Gulf, cố định vết thương, “Mèo Nhỏ, chịu đựng chút nhé!” Nói rồi, lấy điện thoại gọi về SCI, “Tưởng Bình, Mèo Nhỏ trúng đạn, gọi cứu thương đến đây, ở viện dưỡng lão!” Cúp máy, Mew chợt thấy một chiếc ô tô trắng đậu ven đường đột nhiên nổ máy, tông đổ mọi chướng ngại trên đường mà lao đi.
Nhanh chóng lướt nhìn địa hình, Mew ôm lấy Gulf, đặt anh xuống cạnh vách đá góc khuất, bản thân chắn trước anh.
Cửa sổ của chiếc xe hạ xuống, một nòng súng xuất hiện… Mew liếc mắt đã biết là một khẩu bắn tỉa, viên đạn bắn trúng Gulf ban nãy cũng là kiểu này…
Nhíu mày, Mew đanh mặt, nâng súng bắn… Viên đạn phi thẳng qua nửa khung cửa sổ để mở, bắn trúng gã trong xe. Mew lao ra giữa đường, nã ba phát súng, cả ba đều trúng lốp bánh trái. Tiếng lốp xe nổ tanh bành. Tiếng kim loại ma sát với mặt đường. Cả xe mất trọng tâm, tưởng chừng đâm thẳng vào Mew. Nhưng Mew vẫn đứng im, không hề di chuyển… Chiếc xe trượt một đoạn, lệch hẳn về một bên, vọt qua anh; ngay khi đâm vào vách núi thì “ẦM” một tiếng, kính chắn gió vỡ.
Lạnh lùng nhìn chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Mew đến gần, đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng va chạm mạnh đã khiến cửa xe bị kẹt. Anh lấy báng súng đập vỡ cửa sổ, thò tay vào, túm lấy kẻ cầm lái đang trọng thương. Gương mặt hắn làm anh sững sờ, “Là mày?!”
Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất, anh ẩn hắn lại, nhìn thấy tên ngồi phía sau đã bị mình bắn hạ. Lúc này, dưới chân núi có loáng thoáng tiếng còi hiệu của cảnh sát và cứu thương.
Mew thu súng, lạnh lùng nói: “Quá chậm.”
Anh quay lại góc khuất bên núi, Gulf đang tựa ở đó, sắc mặt tái nhợt.
“Mèo Nhỏ.” Mew đến gần, cúi xuống hôn một cái lên khóe môi anh, “Tôi cõng em.”
“Ừ.” Gulf gật đầu, nhìn thấy chiếc xe màu trắng gần như đã nát bươm, hỏi, “Là ai?”
Mew khom người xuống để Gulf bám vào lưng mình rồi đứng lên, bước nhanh xuống núi.
“P'Meww…” Gulf tựa cằm vào vai Mew, “Người trong xe là ai?”
Mew trầm mặc chốc lát, đáp: “Thằng con của Bàng Cát… Hai ngày trước nó vừa được nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài. Quên tên rồi.”
Gulf cọ cọ vào vai Mew, cười: “Sao lại bốc hỏa lớn thế này?”
“Chi sau bị thương mà còn nói nhiều thế.” Mew nhíu mày, “Từ trước tới nay em chưa từng trúng đạn bao giờ… Mẹ nó.”
“Văng tục?” Gulf ngạc nhiên, “Đội trưởng Mew, chủ nghĩa sạch sẽ của Anh đâu rồi?”
“Tốt nhất là đừng có để lại sẹo, bằng không gặp họ Bàng ở đâu là tôi tẩn cho nhừ tử!” Mew vẫn căm giận.
“Anh cũng có sẹo…” Gulf nhẹ nhàng chạm vào mảng bỏng lớn trên cánh tay Mew, “Mỗi người một cái, huề…”
Mew không đáp, nháy mắt đã xuống tới chân núi. Xe cứu thương cũng dừng lại, chợt nghe Gulf lên tiếng, “Hình như có người không cho chúng ta đến viện dưỡng lão.”
“Ý em là sao?” Mew đặt Gulf vào xe cứu thương.
“Dọc đường xảy ra một vụ bắn súng, phong tỏa đường lên viện dưỡng lão.” Gulf nhìn Mew, ngắn gọn nói, “Tôi xử lý qua vết thương ở đây xong thì anh cõng tôi lên núi, chúng ta tới viện dưỡng lão trước!”
Mew mỉm cười, không mở miệng thêm, lẳng lặng chờ ở bên, để bác sĩ kiểm tra thương thế của Gulf.
Các y sĩ nhanh chóng băng bó cho Gulf. Máu đã ngừng nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Mew gật đầu, nói với bác sĩ, “Trong chiếc xe màu trắng trên núi còn hai tên, một đã chết, một sắp chết.”
Các bác sĩ nhìn nhau, vội vàng xuống xe, gấp gáp lên núi.
Mew dặn những cảnh sát có mặt phong tỏa hiện trường, không được để kẻ nào chạy thoát. Sau đó, anh bảo Lạc Thiên và Krist điều tra những cụ già có liên quan đến viên cảnh sát đã chết kia.
Mọi người tản đi. Gulf vẫy tay với Mew, “Chúng ta cũng đi chứ nhỉ?”
Mew quay đầu lại, mỉm cười với Gulf: “Ý em là chúng ta tới viện dưỡng lão điều tra trước, sau mới đến bệnh viện, phải không?”
“Ừ.” Gulf gật đầu.
Mew ghé lại sát gần, tay bắt lấy cằm Gulf, âm u nói: “Mèo Nhỏ, có phải ngày thường tôi quá chiều em hay không?”
Gulf ngẩn ra, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chợt nghe Mew chầm chậm nói tiếp, “Em không nhìn ra bây giờ tôi đang tức giận thế nào sao?”
Gulf có chút căng thẳng, đã lâu lắm rồi con chuột không nổi điên thế này… Anh nhỏ giọng, “Thì… khả năng có đầu mối.”
Mew lùi lại, nhấc chân đạp mạnh một cái vào bên khoang lái, anh rống lên: “Còn chưa khởi động?!”
Tài xế giật mình, nơm nớp mở miệng: “Cửa… Đóng cửa đã ạ.”
Mew sập cửa đánh “RẦM”. Anh ngồi xuống cạnh Gulf, nhìn chiếc giường, trừng Gulf — Nằm xuống!
Gulf dẩu dẩu — Hung dữ cái gì chứ?!
Mew nhướn mi — Em có nằm không?
Gulf không tự nhiên, nhìn về một bên — Không nằm!
“Nha…” Gulf kinh ngạc, bị Mew ấn ngã ngửa.
“Anh… làm gì?” Gulf bối rối khi Mew áp lên anh.
“Làm gì?” Mew cười, “Phạt em!” Nói rồi, anh bắt lấy đôi môi Gulf, ác liệt mà hôn.
“Cứu… Cứu…” Gulf vừa thở vừa kêu.
“Cứu?” Mew kết thúc nụ hôn dài, đưa tay véo véo hai má Gulf, “Gọi ai cứu? Ai cũng không cứu được em.”
“Cứu cái đầu anh á!” Gulf thẳng tay tung quyền, “Tôi nói là xe cứu thương, Anh còn dám làm bậy!”
“em đánh thật à?” Mew xoa mũi, ngồi dậy.
“Ai bảo Anh nói bậy.” Gulf bật lên, “A…” Một phen kích động làm Gulf quên béng vết thương trên đùi, anh đau đến lạnh cả người.
“Mèo Nhỏ!” Mew cả kinh, luống cuống, “Đau không?”
“Lời thừa!”
“Ráng chịu đựng, sắp tới bệnh viện rồi!”
“Hứ!”
…
Tại bệnh viện, sau khi tiến hành kiểm tra toàn diện, bác sĩ cho biết — Phát súng không làm khớp xương bị thương, cũng không gây vỡ tĩnh mạch, chỉ cần cố định chân, chờ liền thịt là ổn, cũng không đáng lo lắm. Trong khoảng thời gian này, Gulf nên hạn chế hoạt động, chú tâm tĩnh dưỡng, thực hiện thêm vật lý trị liệu nữa là tốt rồi.
“Tĩnh dưỡng ở đây tức là chỉ ăn mà không vận động?” Mew hỏi bác sĩ.
“À ừ… Phải.” Bác sĩ gật đầu.
“Mèo Nhỏ, thì ra đời em ngày nào cũng tĩnh dưỡng a!” Mew cười phá lên.
Gulf cầm khay y tế ném Mew.
…
Type mơ màng mở mắt, đầu hơi váng, đã phục hồi sức lực ít nhiều. Đôi mắt chậm rãi mở hẳn, trời đã tối, anh đang nằm trên một chiếc giường lớn, chính xác thì đang gối lên một cánh tay quen thuộc.
“Tỉnh?” Bên tai vang lên giọng nói người ấy.
“Ừ.” Type gật đầu, lại lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn, mở miệng tiếp, “Khát.”
Tharn đứng dậy xuống giường, hỏi: “Nước hay rượu?”
“Rượu.” Type không nghĩ ngợi mà đáp.
Tharn đi tới tủ rượu, rót một ly, quay lại bên giường, đưa cho anh, cười: “Muốn tôi dùng miệng mớm không?”
Type trợn mắt lườm, đưa tay nhận chiếc ly, ngửa cổ uống một ngụm. Chất cồn khiến anh có tinh thần hơn. Type xoay sang nhìn Tharn, “Bàng Cát sao rồi?”
“Không chết.” Mew đáp.
“Vì sao ông ta lại…” Type không hiểu.
“Ai biết, giao cho cảnh sát rồi.” Tharn hời hợt nói, “À phải, Tiểu Gulf bị thương.”
“Cái gì?” Type kinh hoảng, “Bị làm sao? Có nghiêm trọng không?”
Tharn khẽ nhướn mi, “Muốn biết?”
“Nói nhảm!”Type nổi cáu, “Mau nói đi!”
Lấy lại ly rượu từ tay Type, Tharn uống nốt, để chiếc ly xuống. Anh trở tay một cái, đặt Type dưới thân, “Em không phản kháng… thì tôi nói.”
“Anh…” Type vừa tức vừa lo lắng, đẩy đẩy Tharn, với tay lấy di động, “Hỏi anh không bằng tự hỏi.”
Tharn cười khẽ, chui vào trong chăn, mở cúc áo ngủ của Type.
“Đừng nghịch!” Type đẩy anh ra, tìm số của Mew, nhấn nút gọi.
Lúc này Tharn đã cởi hết cúc áo ngủ của Type, đặt môi xuống bờ ngực người ta.
Chuông điện thoại vang lên, Mew tiếp máy, “Alo?”
“A!” Đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng thở nhẹ ám muội của Type.
Mew cảm thấy khó hiểu, giơ điện thoại nhìn tên… Đúng là Type mà?
“Ai đấy?” Gulf bên cạnh đang gặm xương sườn bổ thân, ngẩng đầu hỏi.
“Hình như là Type.” Mew chưa dám khẳng định, hỏi bên kia đầu dây, “Type?”
“Ư…” Type không mở miệng đáp nổi, Tharn đang hôn anh. Bàn tay kia luồn vào quần ngủ của Type, đụng chạm không trong sáng chút nào khiến anh phải rên lên.
… Mew nhìn điện thoại, vẻ mặt mù tịt, thanh âm đậm tình sắc phát ra từ loa điện thoại.
“Ai vậy?” Gulf vẫn gặm xương sườn, tò mò.
“Cậu tự nghe xem.” Mew áp điện thoại vào tai Gulf.
Gulf vừa mới nghe…
“Nha… Bỏ ra… Ư…” Là tiếng kêu vô lực của Type. Động tác của Tharn quá nhanh, khiến anh hoàn toàn đã chìm vào “tình” cảnh mất rồi.
“Khụ khụ…” Thiếu chút thì Gulf nghẹn miếng sườn, mở to mắt nhìn Mew, “Là ai gọi? Sao lại hạ lưu thế này?”
Type ở đầu dây bên kia không nói nên lời. Nhưng anh nghe rõ tiếng trò chuyện, xem ra Type có sức sống lắm, tự nhiên thấy yên lòng. Chỉ là Tharn càng lúc càng suồng sã, giày vò anh, tên hỗn đản này!
Bất đắc dĩ, Type muốn dập máy, Tharn ngược lại không cho, đè tay Type lại, điện thoại rơi sang một bên.
“Nha… Đm… A!” Type cáu. Tharn quá hiểu thân thể anh, chỉ hai ba cái đã khiến anh thở hổn hển, khó có thể nói chuyện bình thường.
Gulf và Mew vừa gặm xương sườn vừa nghe điện thoại. Tiếng động từ đầu dây bên kia càng lúc càng kịch liệt.
“Dừng… tay… Điện thoại!” Type cuống cuồng, nếu Tharn mà làm xong thì anh còn mặt mũi nào nữa?!
“Đừng lo.” Hình như Tharn đọc thấu suy nghĩ của Type. Anh hôn lên tai người ta một cái, khẽ cười, “Không lên tiếng là được.”
Đầu dây bên này, Mew và Gulf được nghe tường thuật trực tiếp, mặt đỏ tới tận mang tai. Mew nhìn nhìn Gulf đang gặm xương sườn, nghiêm túc đặt vấn đề: “Mèo Nhỏ… Chúng ta cũng làm đi!” Dứt lời, vồ sang.
“Chuột chết, anh làm gì?!”
“Làm ấy, lâu lắm rồi không làm!”
“Đừng! Tôi bị thương!”
“Không chạm vào thì không sao!”
“Phải tĩnh dưỡng! ~”
“Không thể không vật lý trị liệu!”
“Nha… Đừng đụng vào…”
“Cứ đụng!”
…
+++
Mọi người chú ý nhé sẽ có một vài lời chửi tục,tục tĩu,chửi thề!
Và nói luôn là S.C.I tầm 19 hay trên 20 vụ án gì đó!chưa nắm rõ cho lắm :3
(◍•ᴗ•◍) cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro