Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh em + đồng dao + từ phương xa + chuyện cũ

Anh em + đồng dao + từ phương xa + chuyện cũ

_________
Anh em

Mew đối mặt với gã râu quai nón quái gở ngoài xe, còn Gulf trong xe đang suy nghĩ về hai tiếng “anh trai” đầy khó hiểu của hắn. Ánh mắt kẻ đó hướng về Dương Dương, nhưng luận về tuổi tác, sao hắn có thể là em trai Dương Dương được?

Gulf nhìn hắn, một gương mặt thật ngây ngô, cảm giác không đúng tuổi lắm — Người này có vấn đề về trí óc? Không phải… Là có vấn đề về tâm thần.

Mew bước thêm một bước, hỏi hắn: “Ai là anh trai anh?”

Lúc này, Gulf lùi sang, tạo khoảng cách rõ ràng với Lạc Dương, gã râu quai nón chỉ vào cậu bé. Lần này, ngay cả Mew cũng thấy rõ.

“Anh tên gì?” Gulf mở cửa xe, đi ra, nhìn hắn.

Hắn nghiêng đầu, thấy Gulf mặc một chiếc áo len đỏ, liền nhíu mày: “Sao không mặc áo trắng, cậu mặc áo trắng đẹp lắm, rất đẹp.”

Mew liếc Gulf —- Thằng này bị bệnh hả?

Gulf lắc đầu, nhìn hắn: “Anh tìm anh trai làm gì?”

Hắn nghiêng đầu: “Anh… anh ơi, dạo này em làm nhiều chuyện vui cho anh lắm!”

“Là chuyện gì?”

Gã râu quai nón làm như không nghe thấy, hắn tiếp tục nói với Lạc Dương, “Anh ơi… Sao anh không nhìn em?”

Mew đưa mắt ra hiệu cho Gulf. Gulf do dự một chút, chui lại vào xe, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Dương: “Dương Dương… Con…”

“Con từng thấy chú ta!” Lạc Dương chợt nói.

Gulf sửng sốt, “Nhưng con bảo chưa từng thấy một Râu Quai Nón nào khác.”

“Tối nào chú ta cũng đứng ở đầu hẻm nhìn con, không thì cũng ngay sát cửa, không lại gần thêm.” Lạc Dương có chút hỗn loạn, “Con vẫn tưởng là chú Râu Quai Nón, nhưng mà… cảm giác không giống thế.”

Gulf gật đầu, nói với Lạc Dương: “Con hỏi chú ta vài câu hộ chú được không?”

Lạc Dương ngoan ngoãn gật đầu. Gulf ấn nút mở mui xe —- Phần mui đặc biệt của Skyper C8 chầm chậm mở ra, Dương Dương nhô đầu lên, nhìn gã râu quai nón kia.

Hắn đang bị chiếc xe thu hút, hiếu kỳ nhìn nó chằm chằm, bước vài bước về phía trước.

Gulf phát hiện khả năng tập trung của hắn không tốt. Người này có lúc có vấn đề về tâm thần, có lúc lại gặp vấn đề về trí óc… Hoặc là cùng lúc cả hai.

“Hỏi chú ta tên gì, tìm con có chuyện gì.” Gulf khẽ nói với Lạc Dương.

“Vâng…” Lạc Dương gật đầu, quay đầu nhìn gã râu quai nón, “Em trai?”

“Anh… anh ơi, anh không giận em nữa ư?” Hắn bừng lên vẻ mừng rỡ, tiến thêm một bước, “Em không dám nhẹ dạ với những người đó nữa đâu, sau này em cũng sẽ không chọc giận anh nữa!”

Nghe vậy, Gulf và Mew như lạc vào sương mù, rốt cục hắn đang nói gì?

“Em à… Em đã đổi tên rồi hả?” Lạc Dương dùng một phương pháp thăm dò khiến cả Gulf lẫn Mew phải giật mình, “Chẳng phải em nói em không thích cái tên cũ sao.”

“Không… không có đâu.” Hắn có phần khó hiểu, “Kiệt Kiệt không đổi tên, vẫn gọi là Kiệt Kiệt.”

Mew và Gulf nhìn nhau, Lạc Dương thật cao tay, vô cùng thông minh.

Lạc Dương xoay sang một chút nhìn Gulf, như đang hỏi, hỏi vậy được không?

Gulf tỏ ý khen ngợi, gật đầu với cậu nhóc, ra hiệu bảo nhóc tiếp tục.

“Sao em lại tìm anh?” Lạc Dương nói, “Không phải em đang bận sao, bận làm cái chuyện khiến anh vui ấy.”

Mew nhướn mi với Gulf, mấp máy môi —- Thằng bé có tiền đồ.

Gulf thì không biết nên vui hay nên buồn. Lạc Dương quá người lớn, tâm lý vượt xa so với những đứa trẻ bảy tuổi khác. Đây không phải là hiện tượng bình thường. Chuyện gì đã thúc đẩy sự hoàn thiện về trí não của cậu nhóc? Điều này không liên quan tới chỉ số IQ, mà là về mức độ trưởng thành.

“Đúng đúng!” Kiệt Kiệt gật đầu lia lịa, “Em đang làm một chuyện rất quan trọng, chờ em làm xong sẽ cứu anh.”

Dương Dương lơ mơ, nhìn Gulf, như muốn hỏi, nên làm gì?

Gulf mỉm cười, thấp giọng: “Dò hỏi lai lịch, chuyện cần làm và những kẻ bên cạnh chú ta.”

Lạc Dương gật đầu, nói với Kiệt Kiệt: “Em… đừng để bị kẻ xấu lừa nha.”

“Hì hì… Không đâu.” Kiệt Kiệt lắc đầu, hoan hỉ cười, “Bọn chúng mới là kẻ bị lừa… Bọn chúng không lừa được em đâu.”

“Em phải cẩn thận a, tên kia… Anh nghe nói hắn cực xấu xa!” Lạc Dương nói một cách mập mờ. Gulf vui mừng phát hiện, Lạc Dương thực nhạy bén, hơn nữa còn đang vận dụng chính những điều anh viết trong sách.

“Anh bảo Taber sao?” Kiệt Kiệt lắc đầu, “Em biết hắn là kẻ xấu… Hì hì, bọn chúng tưởng là có thể gạt em, nhưng mà mùi của chúng cũng thế.”

Mew và Gulf nghe thấy cái tên “Taber”, giật mình —- Hắn có liên quan tới Taber!

Lạc Dương nói, “Vậy em kể đi, hắn muốn em làm gì? Để anh xem có phải hắn lừa em không.”

“Không nói được không nói được!” Kiệt Kiệt vội vàng xua tay, chỉ chỉ Mew, “Hắn là cảnh sát a! Không thể nói được… Hi hi.”

Mew chẳng biết nên khóc hay cười, nhìn Gulf —- Thằng dở này thông minh hay ngu ngốc vậy?

Gulf cũng có phần bất đắc dĩ, Kiệt Kiệt bị bệnh không nhẹ, rối loạn tâm thần nghiêm trọng. Hoặc nói cách khác, bản năng sinh tồn và quan niệm thiện ác thị phi của hắn vẫn tồn tại, chỉ có điều một phần ký ức nào đó bị hỗn loạn. Đó hẳn là phần trí nhớ về Lạc Dương, hay chính xác hơn, là phần trí nhớ về “anh trai” hắn.

Lạc Dương nghĩ nghĩ: “Phải rồi Kiệt Kiệt, hôm bữa anh có thấy một người rất giống em.”

Kiệt Kiệt sửng sốt, sau đó trở nên sợ sệt, nhìn chung quanh: “Hắn ở đâu? Ở đâu?”

“Sao em lại sợ vậy?” Lạc Dương không hiểu, “Kẻ đó làm gì em hả?”

“Không phải… Hắn muốn giết… Không phải!” Kiệt Kiệt lắc đầu nguây nguậy, “Hắn là đen, rất đen, rất đáng sợ…” Vừa nói, vừa chậm rãi thụt lùi, lẩm bẩm, “Em phải đi… phải đi đây.” Sau đó xoay người.

Mew lại để hắn chạy ư? Anh giương súng, quát: “ĐỨNG LẠI.”

Kiệt Kiệt quay đầu, nhìn súng trong tay Mew, mãi một lúc mới mở miệng: “Đó… Đó là cái anh trai đánh kẻ xấu… Kiệt Kiệt không phải kẻ xấu… Không phải.”

Mew cau mày, lạnh giọng hỏi, “Anh trai anh thường đánh kẻ xấu vào đâu?”

Kiệt Kiệt nhìn chăm chăm Mew một chốc, rồi chậm rãi chỉ vào trán mình.

Mew rút còng tay ra, lại gần Kiệt Kiệt, “Đưa tay đây!”

Kiệt Kiệt lắc đầu, “Đừng…”

“Ta ghét nhất loại người giả ngây giả dại như mi.” Mew cười lạnh, “Giả bộ vừa thôi, nếu khờ thật thì sao còn giấu súng trong ống quấn?”

Kiệt Kiệt ngây ngốc nhìn Mew, “Ống quần… ống quần…” Nói rồi, cúi xuống, rút từ ống quần lên một khẩu súng ổ quay 0,38 kiểu cổ.

Hắn giơ súng lên, hỏi Mew, “Nói cái này á?”

Mew phát hiện kia là một khẩu súng giả, nhưng mà… Anh nhanh chóng nhìn ra điểm bất thường, cả Gulf cũng ngây người. Trên tay Kiệt Kiệt chính là kiểu súng đồ chơi cũ kỹ — Cực giống với loại được sát thủcái bóng găm trên tường!

Nhìn nụ cười thần bí trên gương mặt Kiệt Kiệt, Mew thu súng lại, tiến lên một bước: “Theo tôi về cảnh cục!”

Kiệt Kiệt lắc đầu: “Ứ ư! Kiệt Kiệt không phải người xấu!” Nói rồi xoay lưng bỏ chạy.

Mew vươn tay chộp được cánh tay hắn. Không ngờ lại có một chuyện xảy ra. Kiệt Kiệt xoắn mạnh tay một cái, Mew bỗng cảm giác không phải mình đang bắt một cánh tay mà là một con rắn mềm nhũn, lạnh buốt mà dẻo dai dị thường —- Không có xương ư?!

Anh ngây người. Lợi dụng khoảnh khắc đó, Kiệt Kiệt lao về phía trước, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Mew lại lôi súng ra, nổ súng về phía hắn.

Tiếng súng vang lớn và làn khói mỏng bốc lên từ mặt đất khiến Kiệt Kiệt giật mình, ôm tai: “Đáng ghét!”

Mew nhằm vào hắn, “Tôi không giỡn với anh nữa, ngoan ngoãn quay lại đây, nếu không phát đạn tiếp theo sẽ bắn vào chân anh đấy.”

Kiệt Kiệt nghĩ nghĩ, rồi làm mặt quỷ với Mew: “Ứ đấy!” Sau đó tiếp tục bỏ chạy.

Mew nhíu mày, kẻ này không phải quái vừa, anh đoán không nổi tiếp theo hắn muốn làm gì. Kiệt Kiệt chưa làm ra chuyện nguy hiểm, tuy hắn là kẻ bị tình nghi, nhưng anh cũng không thể cho hắn bị thương thật. Mew điều chỉnh góc độ một chút, nhằm vào chân hắn, nổ súng. Viên đạn sượt qua đùi Kiệt Kiệt, tức khắc gây trầy da, vết thương mau chóng xuất huyết. Nhưng kỳ quái, Kiệt Kiệt không chút phát hiện, vẫn cứ bỏ chạy như thường — Hắn không thấy đau.

Mew chợt nhớ ra, vấn đề cảm giác đau —- Kẻ này không có cảm giác đau!

Nhưng cứ vậy mà để hắn thoát thì không phải là Mew. Một lần nữa nhằm bắn, trước khi Kiệt Kiệt lao ra khỏi cổng bãi đỗ xe, Mew chuẩn xác nổ một phát đạn vào cẳng chân hắn. Kiệt Kiệt “Ai u” một tiếng, “Bịch” ngã xuống.

Mew đuổi theo, nhưng Kiệt Kiệt vẫn cứ đứng lên, hướng về phía cổng. Gulf nhìn từ xa, kinh ngạc phát hiện, cảm giác đau của Kiệt Kiệt không hề tê liệt, mà là hoàn toàn biến mất.

Đúng lúc đó, ngoài cổng có tiếng “Két” phanh xe. Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng, Kiệt Kiệt nhanh chóng nhảy vào xe. Xe quay một vòng, nghênh ngang rời đi.

Mew đuổi tới tận cổng, chỉ thấy đó là một chiếc xe không biển. Anh buồn bực thu súng, biết vậy lúc đầu bắn luôn vào chân hắn cho rồi…

Mew quay về, Gulf và Lạc Dương đã xuống xe.

“Cậu không sao chứ?” Gulf lại gần kiểm tra Mew. Anh rất sợ chiếc xe ban nãy sẽ dừng lại, một kẻ nào đó cầm súng xuất hiện, bắn cho Mew một phát.

“Không sao… Đáng tiếc để hắn thoát rồi.” Mew không cam lòng, “Vất vả mãi mới có đầu mối.”

“Đừng nóng vội!” Gulf mỉm cười, “Chúng ta đã biết không ít.”

Mew khó hiểu nhìn Gulf, “Kana…à không Mèo, cậu phát hiện ra gì rồi hả?”

Gulf chớp mắt mấy cái, “Cậu đã làm hắn bị thương, sắp tới hắn cũng sẽ chẳng thể làm chuyện xấu. Hôm nay muộn rồi, để mai tính tiếp đi.” Nói xong, một tay kéo Mew, tay kia dắt Dương Dương, đi về phía thang máy.

Mở cửa, chào mừng Dương Dương đến với ngôi nhà của Gulf và Mew.

Lần đầu gặp Mew, Dương Dương đã nghĩ, nơi anh ở hẳn cũng phải rất sang trọng, có bàn kim loại, tường bằng kính vân vân. Còn với Gulf, Dương Dương thấy nhà của anh nhất định sẽ rất ấm áp và tao nhã, có đèn chùm, sofa trắng đại loại vậy. Nhưng mà khi biết hai người ở chung, Dương Dương bắt đầu thấy loạn, không biết ngôi nhà của họ sẽ thế nào.

Vừa vào trong, Dương Dương choáng.

Giữa phòng khách là một chiếc sofa ngựa vằn, dưới sàn trải thảm chíp bông, trên bàn có một chậu xương rồng xù xì, còn tường thì dán đầy hình Doraemon —- Căn phòng khách đáng yêu!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Dương, Mew có chút vô lực thuyết minh, “Phòng khách do Krist bố trí, sofa là Singto tặng.”

Lạc Dương gật đầu, chẳng trách.

Gulf vào phòng ngủ của khách lấy dép trong nhà cho Dương Dương. Dương Dương hiếu kỳ theo vào, lập tức ngây người.

Tường phòng trắng toát, nổi bật cái giường màu đen, trần treo một cái đèn hình giọt nước chưa từng thấy, còn cả cái tủ không giống tủ kia nữa chứ. Há hốc mồm, phong cách khác biệt hoàn toàn với phòng khách a.

Gulf xoa đầu cậu nhóc, “Là anh hai bày biện.”

Thay dép, Lạc Dương chạy ra bếp tham quan… Quả nhiên lại thêm một lần sửng sốt.

Ấn tượng đầu tiên về căn bếp chính là —- bệnh viện. Lạnh quá lạnh quá… Tuy rất sạch sẽ, nhưng ngoài inox thì toàn là… inox.

Không đợi Mew mở miệng, Lạc Dương đã hỏi trước: “Là chú pháp y kia?”

Mew cười khổ, gật đầu.

Tham quan thêm phòng tắm, Lạc Dương kinh ngạc nhìn nội thất bên trong —- Bồn tắm cực lớn, đầy đủ trang thiết bị, hơn nữa phong cách cũng không có gì quái dị.

Gulf cười: “Là P'Mew sắp xếp.” Rồi ghé xuống thì thầm, “Tên đó bị bệnh sạch sẽá.”

Lạc Dương gật đầu, được Gulf dắt vào phòng sách. Phong cách căn phòng không khác văn phòng của Gulf là mấy, chỉ có điều số lượng sách thêm đồ sộ thôi. Lạc Dương hứng thú, đứng trước giá sách ngắm nghía mãi.

Gulf hơi tò mò, hỏi: “Dương Dương, ba con đọc sách của chú cho con nghe sao?”

Lạc Dương gật đầu: “Vâng, ba bảo chú là thiên tài.”

Gulf thầm giật mình. Sách của anh tuy không phải quá khó hiểu nhưng cũng không giống tiểu thuyết giải trí. Một đứa trẻ bảy tuổi như Lạc Dương đã có thể vận dụng… Phải nói là rất tài.

“Còn phòng nữa, là phòng ngủ phải không ạ?” Lạc Dương đầy hiếu kỳ.

Gulf thoáng xấu hổ, gật đầu.

“Con muốn xem!” Lạc Dương chạy đi, Gulf đỡ trán… Thật mất thể diện, phòng ngủ là do song sinh trang hoàng.

Cửa phòng ngủ được mở ra, Lạc Dương há to miệng, kinh ngạc không nói nên lời. Gian phòng được bài trí thật tráng lệ, mà thu hút ánh nhìn nhất chính là bức ảnh hai đứa trẻ đang thơm nhau được phóng to ở đầu giường. Chiếc giường đặt giữa phòng, to một cách khủng bố, loại có màn đỉnh. Dương Dương chưa từng thấy loại giường này bao giờ, lại gần một chút, thò tay ra sờ —- Mềm quá nha!

“Đây là cái gì?” Dương Dương cầm lên một cái hộp xinh xắn bên gối, hỏi Gulf.

“NHA!” Gulf đỏ bừng, giật lấy chiếc hộp, dúi vào ngăn kéo như dúi gián vào thùng rác, lòng thầm nhủ, “Chuột chết, cái thứ này cũng để linh tinh!”

Lạc Dương chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu: “Đó là gì ạ?”

Gulf thở phào, may mà Lạc Văn không dạy thằng bé cái này.

Tối đến, Gulf  tiếp tục cầm bút, ngồi trong phòng khách ký bản cho cuốn sách của mình. Lạc Dương bám lấy Mew, nhờ anh dạy vài chiêu phòng thân.

Gulf nhìn một lớn một nhỏ nô đùa chẳng biết mệt, không biết vì sao tâm tình lại khoan khái, ý văn tuôn như suối!

__________
Đồng dao

Mãi đến khuya, Lạc Dương mới chìm vào giấc ngủ. Mew ôm cậu nhóc vào phòng ngủ của khách, đắp chăn tắt đèn xong xuôi mới cẩn thận ra ngoài khép cửa.

Sau khi tắm gội, anh trở lại phòng ngủ của mình, Gulf đang ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn một cái hộp trước mặt. Mew nhìn được cái hộp, thiếu chút sặc nước bọt. Đó là cái hộp mà Đại Đinh Tiểu Đinh hôm bữa đưa anh, cái gì mà “hộp tình thú”.

“Mèo nhỏ… Sao chủ động thế này?” Mew vừa lau tóc vừa đi tới giường.

Gulf ngẩng lên, thấy Mew thân trên không mặc áo, thân dưới quây mỗi cái khăn bông… “Chuột chết, mặc vậy hả?!”

Mew nhìn nhìn bản thân, tủi hờn: “Tôi vừa mới tắm xong, cậu muốn tôi mặc cái gì chứ?”

“Giờ Dương Dương ở đây, cậu kín đáo tí đi.” Gulf nói, chỉ chỉ cái hộp trên giường, “Thứ này giấu ở đâu được?”

Mew cười: “Giấu làm gì?”

“Bị thấy thì hỏng!” Gulf nói nhỏ, xoay mặt một cái, liếc thấy thân trên của Mew, vóc người con chuột đẹp thật, hình tam giác ngược, chân dài eo thon, còn có cơ bụng nữa kìa, đáng ghét!

“Vứt đi thì phí lắm.” Mew lại gần, hôn một cái vào tai Gulf, “Không bằng chúng ta dùng hết đi…”

Gulf lườm tên kia, nghĩ nghĩ một chút, sau đó cười thật tươi: “Dùng hết? Cậu có thể?”

Mew ngỡ ngàng, thấy ánh mắt gian tà mang theo ý cười đó rõi vào mình, còn cổ áo ngủ rộng mở, ẩn hiện xương quai xanh mê hồn…

“Mèo nhỏ, em đừng hối hận a.” Vừa nói, vừa tiếp cận tới cần cổ Gulf.

“Hối hận cái gì?” Gulf hì hì cười, vênh cằm lên, áp vào má Mew mà cọ cọ.

Mew thở hắt một hơi, tóm lấy tay Gulf áp xuống, đang định ăn no, chợt nghe hai tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó, cửa được mở ra, Dương Dương thò đầu vào.

“RẦM” một tiếng.

Nhìn lại trên giường, chỉ có mỗi mình Gulf nở nụ cười ôn hòa, vừa chỉnh trang vừa chững chạc đàng hoàng hỏi, “Dương Dương, sao vậy? Không ngủ được à?”

Dương Dương nhìn quanh quất vài lần, không thấy Mew ở trong phòng, có chút khó hiểu, “Con chỉ muốn xem các chú có nhà hay không thôi.”

Gulf sửng sốt, nhớ lại ban nãy Dương Dương đang ngủ thì được ôm vào phòng, khả năng tỉnh lại thấy không ai bên cạnh nên mới đi tìm.

“Ừm… Con ngủ tiếp đây, chú ngủ ngon.” Nói rồi, đóng cửa.

Gulf thở phào, quay đầu nhìn Mew ở dưới giường. Vừa rồi hoảng quá, anh đá một cái, làm rơi Mew rồi.

Mew đang nằm trên thảm, trên người là mấy thứ “tình thú” trong hộp ban nãy, la liệt toàn thân. Con chuột nào đó nhìn trần nhà, vẻ mặt u sầu.

“P'Mew.” Gulf duỗi chân, chọc chọc vào bụng Mew, “Tắt đèn!” Thu chân, đắp chăn ngủ.

Mew tiếc hận đứng dậy, đi tắt đèn. Xung quanh tối om. Lát sau, chợt nghe…

“Ai nha, chuột chết, làm trò gì hả?!”

“Cậu dám đá tôi xuống giường, xem tôi trị cậu thế nào.”

“Không được sờ chỗ đó!”

“Cứ sờ!”

“Nha…”

“Suỵt… Cẩn thận bị nghe giờ.”

“Ưm… Ư ư ~~ A…”

“Mèo Nhỏ…”

………

Sáng hôm sau, Gulf uể oải thức giấc, toàn thân đau nhức, “Chuột chết, chuột điên!”

Ra khỏi phòng, thấy Mew đang ngồi vắt chân bên bàn uống cà phê đọc báo. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, mà trong bếp vẫn có tiếng động lạch cà lạch cạch vang lên.

“Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm?” Mew hơi nheo mắt, hôm qua điên đảo hơi muộn, sáng nay có lòng để mèo con ngủ thêm một chút, thế nào lại dậy sớm vậy?

Gulf đang định mở miệng đáp thì thấy Tiểu Lạc Dương mặc tạp dề Mew hay mặc, cầm cái mâm đi ra. Ngẩng đầu thấy Gulf, lại vui vẻ quay vào lấy thêm bữa sáng.

“Lạc Dương làm đấy.” Mew gấp báo, chớp chớp nhìn Gulf, “Thằng bé còn giỏi hơn cả cậu. Thế này cũng tốt, về sau thêm một người nữa cho cậu ăn!”

Gulf thở phì phì, xoay người vào toilet đánh răng rửa mặt. Chưa được bao lâu, mồm ngậm bàn chải chạy lại, “P'Mew, có phải hôm nay Râu Quai Nón đi giải phẫu không?”

“Ừ.” Mew gật đầu, “Chúng ta tới thẳng bệnh viện. Sáng nay Type đã đi trước rồi, nói là muốn xem cái máy biến âm kia được cài vào thanh quản thế nào.”

“Kiệt Kiệt hôm qua lại nói chuyện bình thường!” Gulf rửa mặt xong, quay ra bàn, cầm cốc sữa Dương Dương pha, uống một ngụm, cắn thêm một miếng sandwich —- Ngon quá! Xoa đầu Dương Dương khen ngợi.

“Nói cách khác là hắn đã tìm được chỗ giải phẫu rồi.” Mew đặt tờ báo xuống, “Mặc kệ là đến bệnh viện hay phòng khám tư nào, tóm lại là đã tìm được một đầu mối đáng giá.”

“Ừ.” Gulf gật đầu, nói với Mew, “Còn chuyện hắn nói muốn tìm anh trai ấy… Tôi muốn hỏi Râu Quai Nón một chút.”

“Ăn xong rồi đi!” Mew nhìn đồng hồ, “Hơn mười giờ chắc là xong thôi!”

Ba người gật đầu, tiếp tục ăn sáng. Đột nhiên, Dương Dương hỏi: “Tối qua có phải có động đất không ạ? Con thấy giường rung rung.”

“Phụt…” Mew phun một ngụm cà phê.

“Khụ khụ…” Gulf sặc sữa.

……

Krist lái chiếc bọ rùa tới bệnh viện, dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu, tay cầm tài liệu mà Type gọi điện nhờ mang tới, vội vàng muốn chạy lên tòa cao ốc bệnh viện. Nhưng cậu lại bị thu hút bởi một chiếc xe đen có rèm che, chiếc xe trông quen quen.

Giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một người đứng đó, tựa ở xe hút thuốc — là Tharn.

Tharn tựa hồ đang ngây người, điếu thuốc cứ kẹp giữa hai ngón tay.

Từ góc độ này, nửa gương mặt của Tharn bị khuất, Krist nhìn đường mũi cao thẳng in bóng dưới ánh mắt trời của người anh cả, gương mặt nghiêng thật hoàn mỹ. Tharn và Mew khá giống nhau, nhưng lại mang đến cảm giác khác biệt hoàn toàn. Nếu nói thẳng ra, Mew là khôi ngô thì Tharn là anh tuấn, cảm giác… là một người đàn ông trải đời.

Krist vẫn đang bình phẩm, chợt thấy Tharn quay sang nhìn cậu, anh có vẻ… buồn cười, khóe miệng nhếch lên.

Krist lập tức đỏ bừng mặt, bị phát hiện. Cậu ngây ra đấy nhìn lén một lúc lâu rồi.

Cuối cùng vẫn lại gần, lồng ngực Krist cứ đập bình bịch. Cậu đã quen với Tharn, mà hồi trước cũng không căng thẳng đến thế. Cậu mới gặp Tharn được mấy lần, hơn nữa người nhà họ Jongcheveevat như cũng tránh nhắc tới anh, nên cậu cũng có chút sợ hãi.

Tới trước mặt Tharn, Krist nhìn anh một chút rồi mới nhỏ giọng gọi: “Anh hai.”

Tharn gật đầu, không nói gì, hút thuốc, vỗ vỗ vào lưng Krist, như muốn cậu hãy ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên.

Krist vươn người, dè dặt hỏi: “Anh chờ anh Type ạ?”

Tharn gật đầu, miệng vẫn ngậm điếu thuốc: “Bao lâu nữa thì giải phẫu xong?”

“Nhanh thôi ạ!” Krist đáp, “Đến mười giờ, hiện tại đã chín giờ kém rồi.” Đang nói chuyện, Krist chú ý tới vẻ mặt của Tharn, thấy anh nhíu mày, hình như có gì đó không hài lòng.

Krist bẩm sinh mẫn cảm ở phương diện này, tưởng Tharn không vui với cậu, vội vàng nói thêm: “À ưm, em đi trước vậy…” Nói rồi, xoay người định rời đi, không ngờ lại bị Tharn tóm cổ áo lại. Không đợi cậu kêu một tiếng, anh đã kéo cậu ngồi xuống, trốn ra sau xe.

Krist không hiểu, vừa mới có phản ứng lại thì chợt nghe “bụp” một tiếng. Sau đó, bức tường đối diện xuất hiện một lỗ đen bốc khói… Ban nãy, nếu Tharn không kéo Krist xuống, cậu chắc chắn đã bị bắn trúng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Thoáng chốc, Krist thấy Tharn cau mày, vừa lắng nghe động tĩnh vừa đưa tay ra, miệng chỉ nói đúng một từ: “Súng!”

Tuy nội quy cảnh sát đã quy định, súng không thể tùy tiện để bất kỳ ai sử dụng, nhưng Krist vẫn không chút do dự đưa cho Tharn. Bời vì cậu hiểu, đưa súng cho anh còn hữu dụng hơn là mình cứ giữ khư khư.

Tharn nhận súng, giật chốt, lắng nghe động tĩnh từ đối phương. Krist thoáng giật mình, động tác vừa rồi của Tharn cho thấy, anh đã quá quen với súng ống. Anh không phải cảnh sát, sao lại dùng súng thành thạo vậy?

Đang suy nghĩ, chợt một tiếng ca nhẹ nhàng vang lên.

Thoạt đầu Krist còn tưởng mình nghe lầm, có tiếng ngâm nga thế nào được chứ. Nhưng nghe kỹ lại, không nhầm đâu, quả thật có người đang hát, hơn nữa… hình như đang hát bằng ngoại ngữ, cũng không phải tiếng Anh.

Vô thức xoay sang nhìn Tharn, Tharn muốn xem anh định xử trí thế nào. Nhưng cậu sửng sốt. Tharn tay cầm súng, mắt cứ mở thao lao, sắc mặt tái nhợt, cả cơ thể như ngừng hô hấp.

Krist vỗ nhẹ anh một cái, Tharn mới phục hồi tinh thần, sau đó cau chặt đôi mày, vẻ mặt nghiêm trọng. Anh lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, thấy có kết nối rồi đưa nó cho Krist, ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

Krist cầm điện thoại, số máy hiển thị trên màn hình là số của Mew.

Tiếng rung “rì rì” vang lên, Mew liếc Gulf, “Mèo, xem là ai.”

Gulf theo thói quen thò tay vào túi áo Mew, lấy điện thoại ra, mở máy nhìn, là Tharn.

“Anh hai.” Bấm nút nghe, “Alo? Anh hai?”

Một lúc lâu, đầu dây bên kia không có tiếng đáp nhưng lại loáng thoáng có thanh âm truyền ra, giống như ai đang ngâm nga hát.

Trong xe, Gulf và Mew, cả Tiểu Lạc Dương ở ghế sau nữa, đều sửng sốt.

“Tiếng gì thế?” Mew không hiểu.

Gulf cau mày, “Là một bài đồng dao Ý.”

“Con nghe cái này ở đâu rồi ấy.” Lạc Dương đột nhiên nói.

Mew và Gulf nhìn nhau, đang thấy khó hiểu, đột nhiên trong điện thoại có những tiếng “bùm bụp” súng nổ.

Sau đó là một chuỗi tiếng động vội vàng.

“P'Mew!” Gulf vừa kêu lên một tiếng, Mew đã nói, “Nắm chặt!”

Krist cầm điện thoại, cảm thấy tiếng ca ngâm nga kia đang đến gần. Lúc này, Tharn tóm lấy cậu, vọt tới đuôi xe. Vừa di chuyển, một viên đạn đã rơi trúng xuống nơi họ vừa nấp ban nãy. Trong nháy mắt, Krist trông thấy bộ dạng kẻ nổ súng —- Là Râu Quai Nón? Không phải, giống đấy, nhưng hình như có khác biệt!

Tharn không nổ súng, kéo Krist trốn sau cột đá ở bãi đỗ xe, sau đó thấp giọng hỏi: “Ai?”

Krist lắc đầu: “Không biết.”

“Chú không biết?” Tharn càng nghi hoặc.

Đúng lúc đó, tiếng phanh xe vang lên. Đó là chiếc xe thể thao màu bạc của Mew, đang vọt vào bãi đỗ.

_______________
Từ phương xa

Xe của Mew lao xuống bãi đỗ, sau tiếng “két” phanh, tạo thành một đường cong trên mặt đất thì chuẩn xác dừng lại trước cột trụ. Cửa xe mở ra, Mew xuất hiện, giơ súng nhằm vào kẻ đang ngâm nga kia, “Bỏ súng xuống!”

Giữa bãi đỗ xe, người đang hát bên cạnh xe của Tharn, chính là Kiệt Kiệt, gã râu quai nón tối qua đi tìm Lạc Dương.

Gulf và Lạc Dương ngồi trong xe. Mew dừng xe rất khéo, cửa sổ xe được chắn bởi cột trụ nhưng người trong xe vẫn có thể quan sát những gì diễn ra ngoài ô kính. Gulf ôm Lạc Dương vào lòng, hai người nhìn rõ tình hình.

“Là chú hôm qua.” Dương Dương ngẩng đầu nhìn Gulf, “Không phải hôm qua chú ta đã bị chú Mew bắn chảy máu sao? Thế nào lại khỏi nhanh vậy?”

Gulf lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc, mà Mew nhìn thấy Kiệt Kiệt cũng lộ ra ngờ vực.

“Bỏ súng xuống!” Mew cau mày, quát thêm một lần nữa. Nghe giọng anh, Gulf có thể cảm thấy phần nào cơn bực tức của Mew… Bất kể lần này Kiệt Kiệt muốn giết ai, là Tharn hay Krist, đều là anh em của Mew. Bình thường Mew vốn có tính bao che bênh vực người thân, đồng nghiệp ở SCI đã vậy chứ đừng nói đến anh em ruột thịt. Giờ chỉ cần Kiệt Kiệt có chút phản ứng, rất có thể Mew sẽ lập tức bắn gục hắn.

“Dương Dương, con bảo đã từng nghe cái chú kia hát bài hát này?” Gulf đột nhiên hỏi Lạc Dương.

“Vâng.” Lạc Dương gật đầu, “Con có nghe vài lần.”

“Chú ta có kể chuyện gì liên quan tới bài đồng dao đó không?” Gulf hỏi.

Lạc Dương nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chú ta có kể hồi nhỏ đã từng nghe, ấn tượng rất sâu sắc.”

“Con có thể hát lại không?” Gulf hỏi Lạc Dương.

Dương Dương cười khổ, lắc đầu, “Không ạ, i i a a thôi, con đâu biết hát.”

Gulf lại nhìn thế giằng co ngoài xe, nói với Lạc Dương, “Nhớ giai điệu là được rồi. Con ngân vài tiếng nhé, chú muốn xem phản ứng của hắn.”

Lạc Dương nghiêng đầu nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Vâng!”

Gulf bấm nút mở cửa sổ xe, ra hiệu cho Lạc Dương bắt đầu.

Trong bãi đỗ xe yên tĩnh, vẩn vơ một làn khói mỏng từ điếu thuốc đã dụi của Tharn. Ba phía đều ở thế căng thẳng. Đúng lúc đó, một giọng ca non nớt vang lên từ trong chiếc xe của Mew. Tiếng ca nhẹ nhàng chậm rãi, chính là khúc đoạn Kiệt Kiệt vừa mới ngâm nga.

Kiệt Kiệt giật nảy mình, mắt mở to nhìn về phía xe, lập tức hòa giọng theo, vừa hát vừa buông súng, từ từ đi về phía chiếc ô tô, cũng chính là về phía Mew, miệng lẩm bẩm: “Anh ơi… anh ơi.”

Cả cơ thể của hắn đều thả lỏng, súng trên tay rơi “cạch” xuống đất. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt Kiệt Kiệt, trông thật ngây thơ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì hành động của hắn. Đang không biết phải phản ứng thế nào thì bên ngoài, thêm một chiếc xe lái tới. Đó là chiếc Bentley màu đen, chầm chậm chạy tới rồi dừng lại giữa bãi độ xe, chặn đường của Kiệt Kiệt.

Mew chau mày. Gulf cũng đã đóng cửa sổ xe, ấn Dương Dương vào trong, dặn cậu nhóc trốn kỹ vào. Anh ra khỏi xe, đến cạnh Mew.

Chiếc Bentley mở ra, hai người xuất hiện.

Người đứng trước là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, thân hình cao lớn, một thân Tây trang đen được may thủ công; chất vải, phụ kiện đều rất sang trọng; mái tóc đen được chải chỉn chu. Hắn đeo kính râm, trán và mũi cao ngất, nước da tái nhợt, nhìn đã biết không phải người châu Á.

Người theo sau hắn, từ ghế phó lái bước xuống, trông lất pha lất phất, sơ mi hoa, tóc để dài —- Eugene.

Gulf thấy ở ghế sau còn một người nữa, nhưng vì cửa kính đen, không rõ là ai.

Kẻ áo đen nhìn quanh một lượt, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người, khi tới Gulf và Mew , hắn mỉm cười, lưu loát hỏi bằng tiếng Anh: “Lần trước Taber thua trong tay các cậu?”

Mew và Gulf nhìn nhau, Gulf chớp mắt —- P'Mew, quen mắt không?

Khẽ gật đầu, Mew nhướn mi —- Không phải chứ… Hôm nay ngày mấy?

Hai người đang “trao đổi”, chợt nghe kẻ đó bật cười, tháo kính râm xuống, quay đầu nói với Mew sắc mặt không tốt đứng đó không xa: “Tharn, cậu và em trai thật giống nhau.”

Tharn tựa hồ không quan tâm tới vẻ hí hửng của hắn, lạnh mặt nhìn một lúc mới mở miệng phun ra vài âm tiết: “Leonard.”

Gulf và Mew lại nhìn nhau —- Quả nhiên.

Nhân vật có khí thế kinh người đang đứng trước mặt họ đây, chính là trùm sỏ mafia ác danh lan xa lan rộng —- Leonard.

Điều khiến cả Gulf và Mew cảm thấy cảm khái chính là ngài trùm của gia tộc Leonard trẻ đến ngỡ ngàng.

“Cậu tới đây làm gì?” Tharn trả súng lại cho Krist phía sau đang nhô đầu nhìn ngó.

Thấy Tharn vô tình một cách cố ý che chở cho Krist, Leonard cười, con ngươi xanh xám chằm chằm dõi vào cậu, “Nghe nói cậu có một tình nhân, là bé đáng yêu sau lưng đó hả? Không giống cậu à, tôi nhớ cậu thích vẻ đẹp lạnh lùng cơ mà.”

Tharn phớt lờ, quay đầu lại nhìn Krist, thấy cậu vẫn ôm khư khư tập tài liệu liền hỏi: “Thứ này Type cần?”

Krist sửng sốt, sau đó giật mình “A” một tiếng, nhìn mọi người: “Em phải đi đưa tài liệu!” Nói rồi, ba chân bốn cẳng chạy lên tòa cao ốc, chết chắc rồi, Type nổi bão cho coi!

“Xem ra không phải…” Leonard cho kính vào túi áo, quay đầu nhìn Mew và Gulf, tinh tế quan sát họ, tầm mắt chiếu vào Gulf, mày thoáng nhướng lên, “Tôi đã từng đọc sách của cậu.”

Gulf gật đầu, “Hy vọng nó không giúp gì cho anh.”

“Ha ha…” Leonard bật cười, “Thật thú vị.” Sau đó phát hiện Mew đang hồ nghi nhìn mình, “Có vấn đề gì sao? Đội trưởng Mew?”

Mew trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên hỏi: “Anh dùng visa du lịch nhập cảnh? Là công ty du lịch nào? Tôi cho người niêm phong nó!”

Leonard không ngờ Mew sẽ thốt ra những lời này, nhất thời dở mếu dở máo. Eugene phía sau đã ôm bụng cười rũ rượi, vừa đập nóc xe vừa nói: “Cậu chàng hài hước gớm!”

Tharn rút thuốc ra, thản nhiên: “Cậu muốn gì?”

Leonard lại quay sang nhìn Tharn, mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Tôi muốn gì có ích lợi chi? Cậu đâu chịu.” Ngữ điệu mập mờ, Gulf và Mew nghe vậy lại nhìn nhau.

“Nói nhảm vừa thôi.” Tharn cau mày, “Không có việc gì thì biến đi, đây không phải là chỗ các người nên tới.”

Tharn và Gulf lại càng tò mò, cách nói chuyện giữa Tharn và ngài trùm mafia đây cho thấy giao tình giữa hai bên chẳng hề nông nha.

Leonard cũng không giận, khoát khoát tay: “Tôi không tới tìm cậu với người nhà để làm phiền, tôi chỉ muốn đưa một đứa trẻ đi lạc về thôi.” Nói rồi, đưa mắt ra hiệu cho Eugene.

Eugene vỗ tay một cái với Kiệt Kiệt.

Kiệt Kiệt sửng sốt, liền cất bước tới chỗ Eugene và Leonard.

Mew chau mày, “Anh muốn đưa hắn đi?”

Leonard rất hứng thú nhìn Mew và Gulf, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Các cậu thật đẹp đôi.”

Mew gật đầu: “Cảm ơn.”

Leonard quan sát Mew thật kỹ, chốc lát sau có phần bất đắc dĩ, nói với Tharn đang hút thuốc một bên: “Người họ Jongcheveevat có phải đều thế này?”

Tharn không đáp, nhìn Kiệt Kiệt đang đi tới gần xe của Leonard: “Hắn không thể đi.”

“Cậu đã nói sau này không quan tâm tới chuyện của tôi nữa.” Leonard nhếch miệng cười, “Chẳng lẽ cậu đang nói giúp em trai mình?”

“A…” Tharn cười lạnh, “Hắn muốn giết tôi. Chung quy thì tôi cũng có chút quyền lợi chứ.”

Leonard lắc đầu, “Nó không cố ý giết cậu, tha lỗi cho nó đi.”

Gulf nghe cậu trả lời của Leonard, con ngươi khẽ chuyển động, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lên tiếng: “Hắn tới bệnh viện là có ý đồ khác, nhưng thấy anh hai lại đột nhiên muốn giết anh ấy… Vì sao? Anh hai có khí chất gì giống với người hắn muốn giết ư?”

Leonard nhìn Gulf một cách khen ngợi, cười: “Lời truyền tụng thật không sai, rất thông minh… Vậy cậu đoán xem, Jongcheveevat có khí chất gì lại khiến đứa trẻ này muốn giết cậu ấy?”

“Anh gọi anh ta là đứa trẻ? Tuổi tác của Kiệt Kiệt hình như không giống vẻ bề ngoài.” Gulf không đi theo dòng suy nghĩ của Leonard, anh tiếp tục như tự trò chuyện, “Nói cách khác, anh biết trí lực của Kiệt Kiệt chưa hoàn toàn trưởng thành, mới dừng lại ở độ tuổi của trẻ em. Xem ra, anh đã có lý giải với chuyện năm đó, mà cũng có liên quan tới không ít người biết chuyện năm ấy. Anh không chọn Râu Quai Nón đang nằm viện kia, khăng khăng chọn Kiệt Kiệt, chứng tỏ Kiệt Kiệt có cái gì đó mà các người muốn — Có thể các người còn muốn tiếp tục thí nghiệm, hoặc đổi mới nghiên cứu.”

Leonard huýt một hơi thật dài, quay lại nói với người trong xe: “Anh nói không sai, cậu ta thật giống anh!”

Gulf kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe, dần dần có một dự cảm, chớp mắt đầu óc rối như tơ vò, nhưng chốc lát lại trống rỗng.

Mew chú ý tới hơi thở có phần bất ổn của Gulf, quay sang nhìn anh. Quả nhiên, Gulf đang nhíu mày trầm tư. Mew lập tức vươn tay vòng qua lưng Gulf, nhẹ nhàng siết lấy cánh tay người này.

Cảm giác sự được sự xoa dịu đến từ Mew, cái chớp mắt tiếp theo khiến dòng suy nghĩ của Gulf dần trở nên trấn tĩnh.

Leonard chú ý tới sự trao đổi im lặng đó, nở một nụ cười nhạt, “Thật đáng thèm… Nhưng mà quá đẹp quá tốt, thường hay bị người ta ganh ghét.”

Mew cũng không quan tâm tới ngữ điệu kỳ quái của Leonard, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Kiệt Kiệt: “Các người có thể đi, hắn ở lại!”

Eugene cười, nói với Leonard: “Đại ca, đừng hy vọng vào tôi, tôi đánh không lại cậu ta!”

Cái liếc của Leonard dành cho Eugene thoáng tỏ ý tiếc nuối, rèn sắt không thành thép, ra hiệu hắn mở cửa xe.

Eugene lập tức mở cửa xe sau, người ngồi trong vẫy vẫy tay với Kiệt Kiệt, Kiệt Kiệt như đứa trẻ nghe thấy mẹ gọi, ngoan ngoãn muốn vào xe.

Gulf động não một cái, quay đầu mấp máy với Tiểu Lạc Dương trong xe mình.

Lạc Dương vẫn luôn chú ý tới những biến chuyển ngoài xe, thấy Gulf nói, khẩu hình như —-Hát tiếp.

Lạc Dương lập tức hạ cửa sổ xe, nhẹ nhàng i a giai điệu đồng dao.

Vốn đã định vào xe của Leonard, Kiệt Kiệt giật mình một cái, xoay người đi về hướng chiếc xe của phía Gulf.

Leonard trầm mặt, liếc Eugene.

Eugene định đuổi theo, nhưng không biết từ lúc nào Tharn đã vọt đứng trước mặt hắn. Hắn kinh ngạc lùi lại trốn sau Leonard, nhô đầu ra: “Đáng ghét, người ta không muốn đắc tội họ Jongcheveevat!”

Leonard nhìn trời, thở dài với Tharn: “Cậu đừng chống đối tôi nữa được không?”

Tharn không đáp, cảnh cáo nhìn hắn: “Đây không phải là nơi mà cậu nên tới!”

Nụ cười của Leonard dần biến mất. Hắn đưa tay phủi chút tàn thuốc dính vào cổ áo Tharn, thấp giọng: “Tharn, cậu phải biết rằng… Tôi muốn giúp cậu.”

Sự tức giận nổi lên trong mắt Tharn, anh lạnh lùng: “Là cậu có dã tâm, đừng lấy tôi để ngụy trang! Tôi không muốn biết gì cả!”

Gulf và Mew đứng nghe như lọt vào sương mù, không rõ đến tột cùng hai người là có quan hệ gì. Kiệt Kiệt cũng đã chạy tới, muốn chạy về phía Tiểu Lạc Dương thì bị Tharn bắt lại.

Kiệt Kiệt giãy dụa một lúc mà cũng không thoát nổi.

Lúc này, từ xe của Leonard, có tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền ra.

Quay đầu lại nhìn, Leonard không hiểu, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng điệu thong dong, vỗ vai Tharn: “Tốt xấu thì cậu cũng là người của gia tộc Leonard, đừng coi tôi là người ngoài.” Nói rồi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Gulf và Mew, khoát tay: “Hôm nay chúng tôi tới không đúng lúc, thôi đành, hẹn gặp lại… Các em trai.” Sau đó xoay người, trở về xe mình, nghênh ngang rời đi.

Tharn kéo Kiệt Kiệt vẫn giãy dụa không ngừng tới trước mặt Mew, “Còng đâu?”

Mew không động đậy, đôi mắt chỉ chăm chăm vào Tharn , mãi mới mở miệng: “Vừa rồi hắn nói gì? Tại sao lại nói anh cũng là người của gia tộc Leonard?”

____________
Chuyện cũ

Vì mất trí nhớ, ký ức tuổi thơ của Tharn rất ngắn ngủi và đơn thuần, chỉ nhớ một ít người. Nếu nói tới trẻ em thì cũng chỉ có Mew và Gulf.

Ngày anh được đưa ra khỏi phòng vô trùng, lần đầu tiên thấy Mew đã có ấn tượng thực sâu sắc. Đứa trẻ ấy chỉ cao tới thắt lưng anh, đáng yêu vô cùng, còn rất thân thiết gọi anh là anh hai, anh cũng rất thích nó. Sau đó phát hiện Gulf hàng xóm ngày nào cũng sang, hai đứa nhỏ đi đâu cũng có đôi có cặp, đồng thanh gọi anh một tiếng “anh hai”, khiến Tharn càng thích thú. Khi anh rời nhà, hồi ức về hai đứa em luôn là hai đứa nhóc tròn vo, chẳng ngờ mấy năm sau trở về, em trai đã trưởng thành rất nhiều.

Mối quan hệ giữa Tharn và người trong họ không được tốt. Nói như Taytawan, người nhà họ Jongcheveevat là hổ, Tharn là sói, có mùi khác biệt, khiến trưởng bối Jongcheveevat gia phải e dè. Chỉ mình Mew không như vậy. Mew vẫn rất ngoan ngoãn gọi anh là anh hai, nói gì nghe nấy, thi thoảng còn xun xoe làm nũng, cho nên Tharn cưng em trai mình lắm.

Mew học cấp hai, Tharn về thăm em, phát hiện Mew thích tập võ, liền mời cho cậu mấy tay cao thủ tới dạy, dặn cậu tập tành thành thạo bao giờ cũng tốt, chẳng những có thể tự vệ mà còn có thể bảo vệ được người mình thích. Nửa năm sau, Mew đã đánh ngã tất cả giáo viên, ngày kết thúc còn nói: “Anh hai, anh trả bao nhiêu mới mời được đấy? Người này có đánh được đâu, lấy lại tiền được không?”

Mew học cấp ba lại đam mê bắn súng, Tharn quay về một chuyến, giới thiệu cho Mew một bãi súng cực tốt, đưa cho cậu em mấy khẩu: “Đừng để ai biết, luyện nhuần nhuyễn luôn đi, sau này em cũng thích làm cảnh sát mà.” Mew dùng được súng một cách thành thục, lại trả súng, nói rằng: “Anh hai, em phải ở ký túc rồi, để lại nhà không an toàn, các cụ mà biết thì bão nổi cái chắc.”

Mew lên đại học, Tharn lại về, mua cho Mew một chiếc xe, để cậu chàng lúc nào rảnh mà không muốn ở trong trường thì đưa Gulf đi loanh quanh thăm thú. Mew dùng ba năm, phá hỏng cái xe, còn nói: “Anh hai, thứ này chậm chết đi được, em thích lái phi cơ ấy.” Thế là đi làm phi công.

Mew trở về từ quân ngũ, quả nhiên không phản đối chuyện làm cảnh sát theo truyền thống nhà họ Jongcheveevat. Tharn mãi vẫn không thể hiểu, em trai anh cái gì cũng giỏi, dù là văn hay võ, nói gì làm gì đều tựa nhân trung long phượng (*), sao cứ phải làm cảnh sát? Vừa nguy hiểm lại vừa phiền phức, anh cũng không tin em trai mình thích trừ gian diệt bạo gì gì đó. Anh chỉ mong người em trai duy nhất sống thật vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Mew lại cứ thản nhiên, nói một câu: “Làm gì chả được ạ.” Đã vậy rồi thì anh cũng chỉ biết mua cho em trai một chiếc xe thể thao, phóng như bay, một chiếc xe thực sự có thể giúp Mew đi lại, nhìn em trai bị kìm nén trong xe cảnh sát anh không nuốt trôi. Rồi sau Tharn mới phát hiện, Mew không phải vì người nhà mà chấp nhận đày ải bản thân, cái chính là bởi —– Gulfkanawut.

(*) nhân trung long phượng: chỉ người anh hùng, tài giỏi xuất chúng.

Ngay từ nhỏ, Tharn đã biết, Mew không đơn giản. Chỗ không đơn giản nhất chính là trong suốt quá trình trưởng thành của mình, Mew sẽ không để ai biết bản thân đang nghĩ gì, nhưng tất nhiên, ngoại trừ Gulf.

Tharn ngẩng đầu nhìn người đang đứng đối diện, người em trai đã cao ngang anh, đang nặng nề hỏi anh: “Bảo anh cũng là người của gia tộc Leonard là sao?”

Tharn bật cười. Con người không ai có thể che đậy tất cả bản tính của mình, Mew cũng vậy thôi. Người nhà họ Jongcheveevat đều là hổ, nhưng đến thế hệ này, hai anh em họ đều là sói!

“Trước cứ còng hắn vào đã, giữ tên này thật mệt!” Tharn nhìn Kiệt Kiệt vẫn đang giãy dụa trong tay mình.

Mew đứng im không nhúc nhích. Gulf đứng cạnh liền tóm lấy tay anh: “Cậu vội cái gì?”

Xoay sang nhìn Gulf, Mew thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng cả người vẫn toát ra khí tức khiến người ta phải căng thẳng. Anh lấy còng tay bên hông, còng Kiệt Kiệt vào rồi gọi Mã Hán và Triệu Hổ tới đưa người đi.

Tharn nhìn Mew trong chớp mắt đã tỉnh táo hơn, cũng không nói gì, lấy thêm điếu thuốc, ánh mắt tỏ ra hờ hững nhìn sang Gulf. Không ngoài dự liệu, Gulf đang quan sát Tharn, dường như đang thăm dò đáy lòng anh.

Với Gulf, ngay từ lần đầu gặp gỡ,Gulf đã cảm thấy quý mến một cách đặc biệt, ngoài gương mặt khả ái, tính nết nhu thuận, quan trọng hơn cả là Gulf một lòng một dạ hướng về Mew, so với những vị cha chú Jongcheveevat gia còn nuông chiều Tiểu Mew của anh hơn nhiều. Gulf cũng chính là vị thuốc an thần duy trì một Mew thong dong bình tĩnh tự tin.

Tharn đã từng thắc mắc, với trí tuệ cùng học thức của Gulf, chàng trai ấy hoàn toàn có thể trở thành một vĩ nhân, vì sao lại muốn hoài phí năng lực tại một cục cảnh sát nho nhỏ? Gulf hoàn toàn có thể tìm một sân khấu lớn gấp bội cho bản thân. Khi Tharn hỏi, Gulf trả lời còn hóm hỉnh hơn cả Mew — Người giỏi nhất không nhất định phải có một sân khấu riêng, đó là người đi tới đâu thì nơi ấy chính là sân khấu. Lần đầu tiên, Tharn phải dành vài phần kính trọng cho cậu thư sinh dịu ngoan này. Cậu ấy và Mew giống hệt nhau ở một điểm, đó là đều chọn lựa mở rộng nhân tâm, như vậy thế giới sẽ bé nhỏ đi. Ở đâu cũng thế, có thể sinh sống và phát huy năng lực, điều quan trọng là bọn họ tràn trề tin tưởng cũng như tự tin, lạc quan và nhìn thấy nhau, vậy thôi đã thỏa mãn rồi, so ra trong mắt nhiều người thì thực sự là quá tuyệt vời.

Đợi Vương Triều Mã Hán lái xe bọc thép tới đưa Kiệt Kiệt đi, ba người mới đưa mắt nhìn nhau.

Mew có chút căng thẳng, cứ nhìn chằm chằm vào Tharn, dường như đang sợ anh trai sẽ nói ra điều gì khó nghe. Tharn ngược lại, vô cùng cao hứng, bởi anh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mew, chứ không phải là sự hoài nghi hay khó chịu. Em trai hay nói giỡn với Gulf, rằng anh là mafia, nhưng lại chưa từng nghi ngờ mình thực sự nhúng tay vào tội ác.

“Muốn hỏi gì?” Tharn dụi điếu thuốc, quyết định tiếp tục trêu Mew, “Không cần vào phòng thẩm vấn chứ? Hỏi thế này là anh đây có quyền không trả lời.”

Quả nhiên, nét mặt Mew càng lo lắng, còn chưa mở miệng đã nghe Gulf nói: “Anh hai sao khách sáo thế, không phải P'Mew có ý vậy đâu! Nếu anh không nói, cậu ta cũng hết cách ấy, phải không?”

Tharn lắc đầu. Nếu nói Mew là thanh đao cứng, thì Gulf lại là một lưỡi đao mềm mỏng. Dù có múa lưỡi thế nào, công lý trong Gulf so với Mew vẫn kém nhiều lắm. Gulf có lý luận và cách suy nghĩ riêng, cũng có cái công lý riêng, nói công việc của Gulf là biểu dương chính nghĩa, thà đổi thành nhìn thấu nhân tâm, mà giới hạn lớn nhất là bảo vệ Mew mà thôi. Sắc mặt Gulf xấu đi không phải bởi vì Tharn có thể là kẻ xấu, mà chính là sợ anh có thể sẽ lừa Mew.

“Mấy đứa không phải nghĩ phức tạp vậy.” Tharn lại rút thêm điếu thuốc, lập tức bị Mew giật lấy.

Nhún vai, Tharn xoa xoa ấn đường, từ tốn mở miệng: “Cũng chẳng biết là dưới cái tình huống gì mà anh bước vào gia tộc Leonard.”

Gulf và Mew giật mình liếc nhau, rồi nhìn Tharn, chờ anh tiếp tục.

“Chuyện này bắt đầu từ lúc anh vừa tới Ý.” Tharn tựa vào xe, “Hồi đó… đại khái khoảng mười tám mười chín, ngày đó anh đi làm công về, đến đầu phố thì thấy có đánh nhau, cả đám người vây đánh một người… Chính là Leonard mấy đứa vừa gặp.”

“Sau đó anh đi giúp?” Gulf hỏi.

Tharn nhướn mi: “Lúc đó Leonard còn rất trẻ, trông nhã nhặn thư sinh, mà từ xa tóc như màu đen, anh thấy nhiều đánh ít, xen vào giúp.”

Gulf liếc Mew — Giống nhau chưa, cậu mà thấy đánh nhau thì nhất định cũng hùa vào bên ít.

Mew thở dài, lại hỏi Tharn: “Vậy, sau đó thì sao?”

“Lúc đó anh không nghĩ nhiều, còn tưởng Leonard là một học sinh, trò chuyện thấy cũng hợp ý, kết giao bạn bè thôi.” Tharn theo thói quen, cầm cái bật lửa ngắm nghía, chiếc bật lửa này anh được một công ty con tặng, anh rất thích nó. Sau một hồi trầm mặc, Tharn tiếp tục: “Rồi anh với hắn, cùng song sinh tụ tập lại, bắt đầu buôn bán. Dù Leonard đã ở cùng hội nhưng bọn anh vẫn không biết thân phận của hắn.”

“Việc làm ăn ngày càng phát đạt, đột nhiên Leonard nói cha hắn muốn gặp anh.” Tharn vừa nói vừa lắc đầu, “Lúc gặp ở quán cà phê, anh tưởng cha hắn chỉ là một văn chức bình thường hay đại loại vậy… Ông ta nói gia tộc ông ta dòng dõi từ xưa, muốn nhận anh làm anh em ruột thịt với Leonard, còn bảo sẽ cho anh mang họ nước ngoài là Leonard.”

“Anh đồng ý?” Mew mở to mắt.

“Không.” Tharn lắc đầu, “Anh từ chối khéo. Thoạt đầu thì không phải nghĩ, chỉ coi như nhà người ta có ý tốt, nhưng sau đó, sự việc trở nên kỳ quặc.”

“Kỳ quặc?” Mew và Gulf đồng thanh.

“Công ty của anh không hiểu vì sao bị ngăn cản, làm ăn trắc trở. Rồi anh phát hiện có kẻ cố ý phá rối, mà phiền toái hơn, song sinh cũng bị cuốn vào. Các anh em khác cũng bị liên lụy.” Tharn thản nhiên kể, “Leonard lại tới tìm anh, lúc đó anh mới ý thức được chuyện không đơn giản, nhưng đã hết cách, muốn bảo vệ được các anh em, chỉ còn cách bước vào gia tộc hắn.”

Nói tới đây, Tharn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Mew và Gulf.

Cả hai tất nhiên đã hiểu rõ, mãi một lúc Mew mới hỏi tiếp: “Như vậy là hết?”

Tharn gật: “Hết rồi.”

“Vậy, vậy sự nghiệp ở Ý của anh, còn chuyện anh với gia tộc Leonard…” Mew tựa hồ còn chút nghi hoặc.

Tharn cười khổ: “Anh làm ăn chính đáng, đơn giản là làm viện dưỡng lão cho gia tộc Leonard.”

“Có ý gì?” Lại đồng thanh.

“Hắc đạo hỗn độn, ở đến ngán rồi, mà cái nghề này không giống các nghề khác, không có phúc lợi cũng không có lương hưu, mệt mỏi cũng không thể dừng lại, chỉ biết ngồi chờ chết… Cho nên người làm việc cho anh, trước đây toàn là tay anh chị.”

Mew và Gulf nghẹn lời, anh hai còn thuê mấy người này, thực là… Thảo nào cảnh sát quốc tế như Âu Dương Xuân thích “chăm sóc” anh như vậy, làm phúc cho cả thế giới mà.

“Mấy đứa biết đấy, rắn rút răng thì vẫn cứ là rắn.” Tharn bất đắc dĩ nói, “Từng dính vào hắc đạo, khó tránh nhiễm chút hơi, cho nên quả thật anh cũng mượn lực gia tộc Leonard để quản lý.”

“Vừa rồi hắn nói… Anh muốn biết gì?” Mew nhiều nghi vấn, hỏi.

“Leonard và anh làm anh em cũng mười năm rồi. Trước kia anh hay đột nhiên ngất xỉu.” Tharn nói, “Anh có kể đại khái chuyện quá khứ cho bọn họ, hắn thấy thú vị, cuối cùng tuyên bố muốn tìm ra chân tướng.”

Gulf và Mew đã vỡ nhẽ, thảo nào Tharn nói Leonard lấy anh làm cớ. Rõ ràng, gia tộc Leonard vô cùng hứng thú với chuyện Tharn trở nên “ưu tú” thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro