Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ác Quỷ + Karula + Hợp Tác + Dàn Dựng

_______
Ác quỷ

Mew thấy Ben vẫn còn cười được ngạo mạn như vậy, khẽ nhíu mày nhìn hắn một lát, sau đó đứng lên định ra ngoài.

“Các cậu mau quyết định đi.” Ben nói, “Thời gian không còn nhiều đâu.”

Mew đứng đó, chưa cất bước, vẫn chăm chăm nhìn Ben.

“P'Mew giận rồi.” Gulf có vẻ thật thích thú, nhỏ giọng cổ vũ, “Đánh hắn đi, P'Meww! Tôi nhịn lâu lắm rồi!”

Tất cả đội viên SCI đều bất lực nhìn Gulf, nhưng thấy anh nói vậy chẳng sai, quả thật Ben đáng đánh.

Ben cũng biết Mew đang nổi giận, bèn ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Giận rồi à?”

Mew liếc mắt, cười nhạt, “Ben, anh có nghĩ tới trường hợp Wolf biết anh phản bội hắn, hắn sẽ làm gì anh không?”

Ben hơi sửng sốt, im bặt.

“Leonard, Karula và cả Wolf.” Mew thản nhiên, “Ba phe phái này, chỉ cần một thôi đã đủ khiến anh sống không bằng chết.”

Sắc mặt Ben tái đi, “Cậu sẽ giao tôi cho chúng?”

Mew cười lạnh, “Vì sao tôi không thể chứ?”

“Còn vụ án của WOLF, cậu không muốn điều tra?” Ben thoáng kích động.

“Tôi có thể đem anh cho Leonard hoặc Karula, điều kiện chính là lấy được thông tin tôi muốn biết từ miệng anh.” Mew lãnh đạm trả lời, “Đương nhiên, tôi tin là không cần tôi hỏi họ cũng có nhã hứng muốn biết.”

Ben nhìn Mew, tựa hồ đang tính toán lại.

“Anh muốn an ổn mà sống, lối thoát duy nhất là hợp tác với cảnh sát.” Mew thu dọn đồ đạc trên bàn, để lại một câu, “Tôi cho anh nửa giờ cân nhắc, sau ba mươi phút nữa nếu anh không muốn hợp tác, tôi sẽ báo cho Leonard.” Dứt lời, xoay người ra ngoài; tới cổng, thấy Gulf hậm hực đứng đó.

“Làm gì thế, Mèo Nhỏ?”

Gulf bĩu môi, không cam tâm chút nào, “Quá lời cho hắn!”

Mew ngoảnh lại nhìn qua cái người đang đờ ra giữa căn phòng, sau đó cùng Gulf rời khỏi phòng quản chế.

“Cậu thấy sao?” Mew hỏi Gulf.

“Ừm, chắc chắn hắn sẽ hợp tác với chúng ta; nếu không thì là hắn quá ngu.”

“Còn về những gì hắn nói?” Mew lại hỏi, “Có liên quan gì tới trường Cảnh sát nhỉ?”

Gulf nhíu nhíu mày, “Không phải tôi nói thôi nhé, vị hiệu trưởng trường Cảnh sát thực sự khiến người ta thấy bất thường, cả mấy học sinh trường đó nữa… Hiện trường vụ Lý Phi còn bị ngụy tạo thành mô hình ‘gieo gió gặt bão’, tựa hồ có ẩn ý.”

Mew gật đầu, các đội viên SCI ngơ ngác nhìn nhau.

“Không lẽ… lại có liên quan đến cảnh sát cấp cao?” Type hỏi.

“Uầy… Thế thì xong rồi sao?” Triệu Hổ há hốc miệng, “Các anh nghĩ xem, nếu tên hiệu trưởng kia bị WOLF khống chế, khi tới cục cảnh sát, những thành viên mới ở các ban ngành đều có mối quan hệ khăng khít với WOLF… Vậy thì chẳng phải là quá dễ dàng cài nội gián ư?”

Mã Hán nhìn cậu, “Không kinh khủng vậy chứ?”

“Em nói thật mà.” Triệu Hổ nhìn Mew, “Sếp, anh nói phải không?”

Mew đưa mắt sang Gulf, thấy vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng.

“Có khả năng này.” Gulf lên tiếng, “Vậy… Chuyện gì đã xảy ra với ba sinh viên mất tích ấy? Trong nhà còn nuôi sói.”

“Mèo Nhỏ…” Meq chợt hỏi, “Nếu Ben không nhấn mạnh vào đầu mối trường Cảnh sát, chỉ đơn thuần điều tra vụ WOLF thì sau này khi phát hiện thành viên của WOLF tại trường cảnh sát, có thể nghi ngờ nhà trường?”

“Không đâu.” Gulf lắc đầu, “Sẽ nghi ngờ ba sinh viên mất tích kia mới là người làm công việc tuyên truyền… Tuyệt đối sẽ không để mắt tới nhà trường.”

“Sếp.” Vương Triều từ phòng quản chế đi ra, “Ben nói có chuyện cần trao đổi với anh.”

Mew cùng Gulf nhìn nhau, bước vào trong.

Trong phòng, Mew quan sát Ben, vẻ ngang ngạnh của hắn đã được thay bằng sự ủ ê, sa sút mà nhìn xuống đất.

“Anh muốn thế nào?” Mew ngồi xuống đối diện Ben.

“Được.” Ben gật đầu, “Tôi hợp tác với các người.”

Im lặng một hồi, Mew mới mở miệng, “Vậy anh bắt đầu đi.”

“Trước khi khai ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Đột nhiên Ben đề nghị.

Mew thoáng sửng sốt, Gulf ngoài ô cửa kính cùng nhướng mày mà bực bội, “Vẫn còn thích tâm tình?”

“Nói đi.” Mew đóng tập tài liệu lại, nhìn Ben.

“Ngày trước, tôi cũng muốn làm một người cảnh sát tốt.” Ben nhàn nhạt cất lời, “Tôi không có gia thế, tất cả đều dựa vào bản thân, vốn dĩ xuất thân từ bộ đội, nhưng sau cảm thấy mình làm cảnh sát thì hợp hơn… Mới đi làm cảnh sát trưởng.”

Mew lẳng lặng lắng nghe, không chen vào.

“Thời gian đầu, đường công danh của tôi rộng mở, trong ba năm, tôi dồn toàn bộ tâm huyết vào công việc, biểu hiện ở cục cảnh sát vô cùng tốt, chính vì thế mới được điều tới đội Chống khủng bố… Những gì đã làm đều là những cống hiến to lớn cho nhân loại.”

Mew cũng nhớ lại những ghi chép về Ben trong thời gian hắn làm cảnh sát, biểu hiện quả thật phi thường xuất sắc.

“Thế nhưng sau khi tôi được thuyên chuyển tới đội Chống khủng bố thì lại thấy mọi thứ thay đổi.” Ben nhìn Mew, “Karula chẳng phải là kẻ xấu sao? Hắn thành lập tổ chức sát thủ, làm xằng làm bậy… Leonard cũng đâu phải người tốt? Hắn là trùm mafia, tôi bắt chúng thì có gì là sai?”

Mew khẽ nhíu mày, môi trường sống của Ben rất phức tạp.

“Chính vì tôi muốn bắt Karula nên mới bị cả đội Chống khủng bố cô lập. Tiến thoái lưỡng nan, con đường thênh thang trong sự nghiệp mà tôi vẫn mong chờ sẽ ngày càng mở rộng đã không còn, nhưng không thể quay lại. Đến khi trở về thăm cục cảnh sát, hóa ra không có tôi họ vẫn phá án như cũ, hơn nữa trong mắt họ, tôi vẫn cứ vinh quang hệt trước đây.”

“Lúc bấy giờ, Wolf tìm được tôi, đề nghị hợp tác và nói về kế hoạch của hắn.” Ben nhún vai, “Kỳ thật dù kế hoạch của hắn có tốt đến mấy tôi cũng không có hứng thú.”

“Vậy vì sao anh vẫn hợp tác với hắn?” Mew hỏi.

“Tôi muốn chứng minh một chuyện.” Ben thản nhiên, “Nếu tôi thành công, có thể dẫm nát những kẻ đang nằm trên đầu mình, có thể đoạt được cái tôi muốn!”

“Thế rốt cuộc vì sao anh lại phản bội hắn?” Mew lại hỏi, “Cứ tiếp tục làm theo kế hoạch của Wolf không phải được rồi sao?”

“Tôi chỉ là quân cờ.” Ben cười gượng, “Đối với cả đội Chống khủng bố hay với WOLF, tôi cũng chỉ là một con cờ, đều có thể dễ dàng bị vứt bỏ.”

Mọi người đứng ngoài nghe Ben tự thuật, nhìn nhau, không biết phải nhận xét sao. Triệu Hổ cau mày, nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, “Hắn đang nói gì thế?”

Mã Hán vỗ vỗ vai cậu, “Đừng nghĩ nữa, sự phức tạp này cả đời cậu cũng không gặp phải đâu.”

“Vì sao?” Triệu Hổ không hiểu.

“Bởi vì cậu không có quá nhiều tham vọng.” Gulf cười, “Người xuất sắc thường bỏ sức nỗ lực hơn người thường; nếu không nhận được sự hồi báo như nguyện thường bất mãn.”

“Con người ai mà chẳng vậy.” Singto nói.

Gulf gật đầu, “Tâm tính và tình cảnh đều có quan hệ với nhau, cho nên mới có câu ‘nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’.”

Ben dứt lời, khẽ thở dài, “Sau vụ này, kết cục của tôi quả thật sẽ chẳng ra sao. Wolf và Karula sẽ không buông tha cho tôi.”

Mew nghĩ ngợi một lúc, “Dù thế nào thì anh cũng từng là cảnh sát, là một quân nhân chống khủng bố, lần này lại hỗ trợ phá án, chuyện đảm bảo an toàn thì có thể cam đoan được, đến lúc đó có thể hiệp thương với cấp trên.”

Ben cười khổ, “Tôi chỉ hy vọng cậu sẽ an ủi tôi.”

Mew nhướn nhướn mi, giở tài liệu ra, “Bắt đầu lấy lời khai được chưa?”

Ben gật đầu, “Các cậu biết kế hoạch căn bản của Wolf rồi, phải không? Thông qua năng lực đặc biệt đó, địa vị của hắn đã cao hơn cả Leonard và Karula.”

“Năng lực đặc biệt mà anh đề cập…?”Mew hỏi lại.

“Về năng lực của Wolf, tôi nghĩ các cậu hỏi Karula sẽ rõ.” Ben nhíu mày, “Lúc đối phó với hắn, các cậu nên cẩn thận. Bạch, tôi biết cậu rất lợi hại, con mèo nhỏ của cậu cũng có khả năng đặc biệt, nhưng Wolf là một kẻ vô cùng đáng e dè.”

“Thế còn vấn đề về trường Cảnh sát?” Mew hỏi tiếp.

“Thật ra không chỉ mỗi trường Cảnh sát, mục tiêu của hắn là sở hữu toàn bộ trường học.” Ben nghiêm túc, “Trường Cảnh sát của thành phố S là căn cứ thí nghiệm, bởi vì hiệu trưởng của trường đó… có giao tình với hắn.”

“Đây là bí mật của anh?”

“Vốn dĩ các vụ án đều có liên quan mật thiết với nhau. Sở dĩ hắn muốn gặp Mild  cũng là vì lý do này.” Ben nói.

“Liên quan gì tới Triệu Tước?”

“Với Wolf, trên đời này ngoài hắn có minh chiếu thuật bẩm sinh thì chỉ Mild mới đạt tới cảnh giới ấy. Hơn nữa, kết quả nghiên cứu về ám thị và thôi miên của Mild… khiến hắn thấy thú vị. Chỉ là…” Ben ngừng lại, đưa mắt về khung cửa sổ, Gulf đang đứng ngoài đó, “Wolf không biết con mèo con của cậu cũng có năng lực này. Nếu hắn biết, tôi e hắn sẽ hứng thú vô cùng, hoặc hắn…”

Mew chau mày, “Anh nói có sự liên quan mật thiết, là liên quan tới ai nữa?”

Ben buông một câu mơ hồ, mỉm cười: “Cậu nghĩ tôi thần thông quảng đại tới mức giấu diếm được toàn bộ đội Chống khủng bố và cảnh sát quốc tế ư?”

“Ý hắn là cấp trên cũng có kẻ tham gia?” Âu Dương Xuân bên ngoài nghe vậy, sắc mặt lạnh băng, “Thảo nào điều tra kiểu gì cũng bị Wolf đi trước một bước, thì ra là thế.”

Mew nhìn về phía nhóm Gulf bên ngoài, vấn đề trọng yếu cơ bản đã rõ ràng, đây đúng là tình huống tồi tệ nhất. Mọi người cũng chưa nghĩ ra biện pháp, hiện tại, các lực lượng phải liên kết với nhau, tiêu diệt đại bản doanh của Wolf, sau đó sẽ dần dần thâm nhập và giải quyết các cấp thành viên trong tổ chức WOLF.

Đóng tài liệu lại, Mew đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên Ben hạ giọng, “Cậu có biết vì sao lúc nãy tôi nói với cậu ‘thời gian không còn nhiều’ không?”

Mew sửng sốt, quay lại nhìn Ben, “Vì sao?”

Ben nhàn nhạt đáp, “Cả đời này, người tôi yêu chỉ có một, chính là cậu… Nhưng cậu lại yêu người khác. Vậy cậu đoán xem, tôi hận ai nhất?”

Mew chau mày, lạnh lùng hỏi lại Ben, “Anh muốn làm gì?”

Ben cười âm u: “Cậu phải hỏi, tôi đã làm gì rồi chứ?”

Mew có dự cảm không tốt. Ben bất chợt cười khà khà, giọng lại hạ thấp xuống: “Tôi đã thu thập mọi tài liệu liên quan về năng lực của Gulfkanawut rồi phân phát cho WOLF và các tổ chức hứng thú về phương diện này… Mặt khác, trong phòng khách của tôi cũng lắp đặt camera; hình ảnh của Gulf cách hai tiếng một, thông qua phòng quản chế sẽ được chuyển thẳng tới chỗ Wolf… Nếu cậu không tiêu diệt được WOLF, Wolf sẽ dốc toàn lực bắt Gulf! Mà nếu các người tiêu diệt Wolf… Gulfkanawut cũng đừng mong nhìn thấy ánh sáng mặt trời!”

Ben vừa dứt lời, sắc mặt của Mew thoáng chốc lạnh băng.

Gulf ở ngoài vội vàng đẩy Singto bên cạnh, “Nguy rồi, mau ngăn P'Mew!”

Singto sửng sốt, nhưng những đội viên SCI đều hiểu tính Mew, vội vàng đẩy cửa vọt vào; chỉ có điều Mew đã nổi điên mà tóm lấy Ben, quăng cả hắn cùng chiếc ghế hắn bị còng vào tường. Động tác mạnh mẽ khiến Ben lập tức thấy khó thở, cơn đau truyền từ cổ xuống xương sườn. Mew bị Singto cùng Tharn lôi ra, Gulf cũng bước vào. Thấy Gulf đã được Mew kéo lại, Ben cười ha hả, “Các người vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời!”

Tất cả mọi người của SCI đều tái mặt. Triệu Hổ còn muốn bước tới đạp Ben mấy đạp, bị mọi người giữ lại. Không gian trở nên lộn xộn… Bất chợt có tiếng cười khẽ vang lên, là Mild đứng trước cửa phòng xem náo nhiệt.

Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, gãi gãi đầu, Đại Đinh lên tiếng, “Chuyện này… Phần hình ảnh cứ yên tâm, tuyệt đối không có chuyện bị truyền đi đâu. Trước khi chúng tôi vào trong, việc đầu tiên chính là vô hiệu hóa phòng quan sát mà.”

Tất cả đều sững người, kinh ngạc xen vui mừng nhìn song sinh.

Hai người dở cười dở mếu, “Làm ơn đi, đây là nguyên tắc cơ bản của việc đánh du kích!”

Bây giờ tất cả mới thở phào, đúng là vội quá hóa hồ đồ. Tharn bổ sung thêm: “Tư liệu của Gulf cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, chỉ cần công khai Ben là gián điệp song phương, hơn nữa lại có liên quan đến WOLF, sẽ không kẻ nào dám đặt quan hệ với hắn.”

“Muốn liên hệ với các tổ chức khủng bố cũng phải có những quy tắc riêng.” Âu Dương Xuân và Mason ra ngoài gọi điện, “Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp ngăn chuyện này, cứ yên tâm.”

“Được rồi.” Type thấy không khí vẫn sặc mùi thuốc súng, vỗ vai Gulf cùng Mew, “Yên tâm đi, không nghiêm trọng thế đâu.”

Gulf gật đầu, kéo Mew, “Không nghiêm trọng vậy mà.”

Mew xoay sang nhìn Singto và Tharn, hai người thả tay ra; anh đi tới trước mặt Ben, kẻ đang sắp bị Mã Hán và Triệu Hổ áp giải, “Anh đừng ép tôi phải ném anh vào nhà tù, nhốt anh cùng những tên bại hoại anh tóm từ trước tới nay! Lúc đó mới là sống không bằng chết.”

Dứt lời, anh gật đầu với Mã Hán, Triệu Hổ, hai người áp giải Ben rời đi; hắn vẫn còn hét lên, “Các người đừng tưởng như vậy là xong. Gulf, mày mới thực sự là ác quỷ…”

“Câm mồm!” Triệu Hổ quát, cùng Mã Hán nhốt hắn vào phòng giam, cậu chàng còn dùng băng dính bịt mồm hắn để đỡ phải nổi xung bởi những câu nói hàm hồ đó.

Mọi người thức thời rời đi, Mew cũng kéo Gulf ra ngoài.

“Mèo Nhỏ…”

Gulf cười như không hề gì, “Việc chi phải căng thẳng vậy, cặp song sinh đã bảo là ổn thỏa rồi, hình ảnh của tôi không bị lưu lại, không sao đâu.”

Mew ôm lấy Gulf, “Cậu đừng nghe hắn nói bậy, hắn…”

“Ý cậu là cái câu ác quỷ thực sự kia á?” Gulf vẫn cười, nhéo má Mew, “Để ý làm gì, thỉnh thoảng là ác quỷ một lần, tôi cũng chẳng quan tâm…”

Mew nhìn anh một chốc, cười, “Cậu phải nhớ kỹ một điều, những gì tôi nói mới là sự thật!”

“Là gì?” Gulf nghiêng đầu.

“Em hoàn toàn không phải là ác quỷ!” Mew chăm chú nhìn vào mắt Gulf, “Tuyệt đối không phải!”

Karula

Sau khi áp giải Ben đi, mọi người tập hợp lại vào phòng khách.

“Hiện tại, việc cấp bách là phải tiêu diệt Wolf.” Mew nói, “Nhưng xem ra sẽ to chuyện đúng không?” Vừa nói vừa nhìn Âu Dương Xuân và Mason ở một bên.

“Chính vậy.” Mason khó xử, ” Không chỉ tôi nhận thấy, pháo đài của Wolf nằm trên đảo, cũng không biết hỏa lực hiện nay của hắn mạnh như thế nào, hơn nữa nếu xảy ra xung đột quá lớn, mọi chuyện bị xé ra quá to, sẽ không dễ gì giải quyết đâu.”

Âu Dương Xuân cũng gật đầu, “Không thể đấu ngoài sáng.”

“Không đấu ngoài sáng thì đấu trong tối ư?” Triệu Hổ hỏi, “Vậy phải làm sao để đấu trong tối?”

“Lợi dụng người của Wolf.” Gulf một mực im lặng từ nãy bỗng lên tiếng, “Hung thủ đối hung thủ.”

“Ý cậu là dùng mấy tên người sói vừa bắt được?” Mew hỏi, “Nhưng mà trong tay chúng ta chỉ có hai tên, có đủ dùng không?”

Gulf lắc đầu, “Không phải lợi dụng người sói để giải quyết vấn đề một cách bạo lực, mà là lợi dụng phản lý luận và phản ám chỉ khiến cho nội bộ của Wolf bị hỗn loạn, chỉ cần hắn mất đi sức chiến đấu, việc giải quyết một mình Wolf sẽ lập tức trở nên đơn giản hơn.”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy phương án ấy rất khả thi.

“Có điều, nói thì dễ làm thì khó.” Gulf khẽ nhíu mày, “Chúng ta không biết kết cấu nội bộ và tay chân của WOLF ra sao… Nếu có nhiều manh mối hơn thì tốt rồi, mà hay nhất là ta có thể cài được người vào WOLF.”

“Có một người hẳn là tinh tường việc này.” Mild ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, “Hắn hiểu rõ Wolf nhất, hơn nữa cũng có thể cũng có khả năng hỗ trợ chúng ta về mọi mặt, và hơn hết, hắn là người muốn tiêu diệt Wolf nhất thế giới.”

Mew cùng Gulf nhìn nhau, đều cảm thấy Mild nói rất có lý, người này chính là —— Karula.

“Theo tính cách của Leonard, cậu ta chắc chắn đã cho người truyền tin ra ngoài, tiết lộ cho Karula địa điểm dừng chân của Wolf.” Tharn dụi tắt điếu thuốc, “Mà với tính tình của Karula, hắn chắc chắn sẽ phát động người của TVA sống mái một phen với WOLF.”

“Lưỡng bại câu thương, sau đó Leonard làm ngư ông đắc lợi?” Gulf hỏi.

“Nhất định là thế.” Cặp song sinh nói, “Nhưng mà, xem việc WOLF không chịu để lộ căn cứ, thế lực của Karula hiện tại hẳn là hơn Wolf nhiều, nhưng Wolf còn có đám người sói, hai bên đều có thế mạnh của mình.”

“Nếu chúng ta tìm Karula hợp tác…” Singto liếc Mew, “Thì hẳn là giải quyết xong Wolf.”

Mew nhìn Âu Dương Xuân, Âu Dương Xuân ngó Mason, Mason dở khóc dở cười, “Chúng ta là cảnh sát… Tìm phần tử khủng bố để hợp tác mà nghe được à? Truyền ra ngoài thì làm sao.”

“Chúng ta không phải đi tìm hắn.” Gulf hạ giọng, “Karula có khả năng sẽ tìm tới chúng ta…”

Vừa dứt lời, điện thoại của Tharn liền vang lên. Anh bắt máy, nghe được một chút thì chau mày.

“Chuyện gì vậy?” Type hỏi anh.

Tharn quay đầu lại nhìn Gulf và Mew, “Karula đang ở dưới chân núi, vừa bảo với anh là muốn đến làm khách.”

“Tới thật hả?!” Mọi người đồng loạt nhìn Gulf.

“Vậy giờ tính sao?” Cặp song sinh hỏi, “Mời hắn vào hay là đuổi hắn đi?”

Gulf liếc nhìn sang Mew, nhún vai với anh như nói: Cậu là đội trưởng, cậu quyết định đi.

“Mời hắn vào.” Mew nói, “Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Tharn gật đầu với cặp song sinh, hai người liền xoay người ra cửa đón khách.

Mew đảo mắt một vòng, “Tôi, Mèo Nhỏ, anh hai, Âu Dương và Mild sẽ ở lại; những người khác lên lầu chờ đi.”

Mọi người vui vẻ tán thành, quay người lên lầu. Mason muốn tránh tình huống khó xử nên cũng theo mọi người.

“Cậu ở lại.” Tharn đột nhiên gọi Singto.

Tất cả mọi người đều có chút thắc mắc, Singto cười cười, “Để làm chi? Anh muốn tôi ở lại biểu diễn ảo thuật để giúp vui á?”

Tất cả mọi người đều cố nín cười.

“Nói vậy cũng không sai.” Tharn nói, “Theo như tôi biết, Karula là một fan cuồng nhiệt của ảo thuật, mà người đứng đầu trong danh sách các ảo thuật gia mà hắn yêu thích nhất không ai khác ngoài cậu.”

Singto nhướn mi, “Ồ, được thế thì vinh hạnh quá. Anh muốn tôi dùng mỹ nam kế với hắn hả?”

“Mỹ nam kế thì miễn đi, nhưng nếu cậu ở đây thì sẽ dễ nói chuyện hơn.” Tharn đáp.

Singto gật đầu, ngồi xuống sofa. Tiểu Krist phía sau bỗng thấy lo lắng. Type kéo cậu lên lầu; sau khi vào phòng, Krist hỏi Type, “Thật sự phải để Sing dùng mỹ nam kế ạ?”

Type buồn cười, “Làm sao vậy được, chẳng qua là tên Karula đó thích ảo thuật thôi, đâu phải thích riêng cậu ấy.”

“Cái đó… Lỡ hắn thích ảo thuật rồi cũng thích luôn anh ấy thì sao?!” Krist có chút mất hứng, “Vậy mà anh ấy lại tỉnh bơ như không…”

Type nhịn không được liền bật cười, trêu Krist, “Kít Kít, em ghen à?”

Krist chớp mắt nhìn Type, “Dạ…? Đâu có đâu.”

“Nhưng mà phải nói, em với Singto lúc thì gần lúc thì xa, cảm giác dường như vẫn chưa vào quỹ đạo… Singto từ nhỏ đến lớn là công tử hào hoa chính hiệu, có thể chung tình với em đến vậy thật sự là không dễ dàng đấy.”

“Cái gì mà chung tình chứ…” Krist đỏ mặt.

Type lắc đầu, ghé sát đến bên tai Krist, thì thầm, “Nếu em thật lòng thích thì đừng đẩy người ta ra xa ngàn dặm, nhỡ dọa người ta chạy mất thì không biết đi đâu để tìm về đó.”

“Thật sao ạ?” Krist càng lộ vẻ nóng ruột hơn, ghé vào khe cửa sổ để quan sát tình hình dưới lầu.

Không bao lâu sau, một chiếc xe màu đen có rèm che lái đến cửa biệt thự của Tharn, cặp song sinh đứng đó đón khách. Cửa xe vừa mở, hai gã đàn ông vận Âu phục màu đen bước ra, vừa nhìn là biết bảo vệ đã qua huấn luyện đặc biệt. Mọi người trong SCI từ cửa sổ trên lầu vọng xuống, Tưởng Bình khẽ cau mày, mở máy tính tra cứu một chút rồi thốt lên, “Wow, hai gã hộ vệ đó đều từng là vua quyền anh nha.”

“Thật sao?” Những người khác cũng bắt đầu xôn xao bàn tán, “Chơi ngông vậy, tìm vua quyền anh để làm bảo tiêu cơ à?”

“Như vậy không phải là còn oách hơn Leonard sao?” Không biết ai đột nhiên nói ra câu đó, mọi người đồng loạt nghĩ tới cái người bên cạnh Leonard, một tên ngó y chang ma cà bông lất pha lất phất, hoa hòe như súp lơ — Eugene, đều có chút câm nín… Địa vị của ngài trùm xã hội đen thật là tràn ngập nguy cơ à.

Sau khi hai gã bảo vệ xuống xe, một gã đứng ở phía trước ba bước, một gã vòng ra sau mở cửa xe; lúc đó, nhân vật chính mới xuất hiện.

“Đó chính là Karula sao? Mẹ nó, trẻ dễ sợ.” Triệu Hổ nhìn xuống từ cửa sổ, người đàn ông bước xuống khỏi xe có dáng cao gầy, mái tóc dài màu đỏ, mặc một bộ Âu phục đen, có chút giống người châu Á… Người Mỹ gốc Ấn?

“Oa, chú này thiệt là đẹp trai ghê!” Tiểu Dương Dương ngồi trên sofa, ôm Lisbon, quan sát đầy tò mò.

Krist lại gần cửa sổ, liếc một cái rồi ngập ngừng, “Hắn ta… Như vậy cũng tính là đẹp trai sao?”

“Cứ cho là thế đi.” Lạc Thiên đáp, “Không hiểu sao cứ thấy cách ăn mặc và khí chất của hắn có chút giống Singto.”

“Là fan mà.” Type thản nhiên, “Bắt chước cách ăn mặc và bộ dáng của thần tượng cũng là chuyện bình thường.”

“Cũng chẳng giống là mấy.” Krist lầu bầu, “Hắn không có đẹp như Singtuan.”

“Ưm…” Lạc Dương nhìn Krist rồi nói, “Trước đây chị Hân có chỉ cho em chút chút về các dạng người.”

“Như thế nào?” Mọi người tò mò hỏi Lạc Dương.

“Dạ… chị Hân nói, chú Gulf và chú Mew là thuộc dạng tạo hóa hoàn mỹ trời ban, không chút tỳ vết, một người thiên về văn, một người thiên về võ. Chú Type thuộc dạng mỹ nhân lạnh lùng, chú Đại ca là dạng đế vương hoàn hảo. Chú Singto là dạng tà mị, hai chú song sinh là dạng quái dị, chú Mã Hán là dạng lãnh khốc, chú Triệu Hổ là dạng chất phác, chú Trương Long là dạng lưu manh, chú Vương Triều đã kết hôn nên là dạng chồng tốt. Ừm, chú Tưởng Bình là dạng trạch nam, ba là dạng ông chú uy mãnh, còn em là dạng đáng yêu.”

Mọi người há mồm nghe Dương Dương liến thoắng, Mã Hán vỗ vỗ Lạc Thiên, chân thành an ủi, “Anh đừng để bụng!” Lạc Thiên thì vẫn còn đắm chìm trong âm hưởng của cụm từ “ông chú uy mãnh” kia… Trong lòng cực kỳ chấn động, mãi mà không thể thoát ra khỏi ý nghĩ đó, cảm giác đã bị tổn thương trầm trọng… Tại sao mình mới ba mươi tuổi đầu mà đã bị gọi là ông chú? Nhưng mà nghĩ lại, ba mươi tuổi đầu không phải là ông chú thì là cái gì?

“Vậy… Còn anh đâu?” Krist có chút gấp gáp, níu tay Lạc Dương, “Anh thuộc dạng gì?”

“Chị Hân nói anh với em giống nhau, thuộc dạng bé trai chứ không phải là đàn ông.” Tiểu Dương Dương đắc ý, “Anh Krist là dạng ngốc nghếch đáng yêu tự nhiên.”

Krist dẩu mỏ, ôm lấy Lisbon bên cạnh, nghĩ hoài không ra, một mình lẩm bẩm: “Singto là dạng đẹp trai tà mị, còn mình lại là dạng ngốc ngếch tự nhiên, đã hơn hai mươi tuổi còn bị nói là bé trai đáng yêu…” Xem ra cậu còn bị đả kích nghiêm trọng hơn cả Lạc Thiên.

Lạc Dương thấy vẻ mặt Lạc Thiên có vẻ như bị tổn thương dữ dội, liền nhào tới nũng nịu, “Ba à, ba không cần khổ sở đâu, chị Hân nói chị ấy thuộc dạng cuồng đại thúc.”

“Khụ khụ…” Những người đang uống nước đều bị sặc, Mã Hán cúi đầu nghiêm túc nói với Lạc Dương, “Dương Dương, sau này con không được bắt chước Hân Hân học mấy cái thứ linh tinh này nữa!”

“Hả? Tại sao ạ?” Lạc Dương nghiêng đầu đầy khó hiểu, “Con thấy chị ấy nói rất đúng mà.”

Trong lúc mọi người vẫn còn cười đùa, Krist thoáng mất mát đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống.

Karula rất oai phong, bảo hai gã hộ vệ canh tại cửa, một mình đi theo cặp song sinh vào bên trong.

“Tharn… Đã lâu không gặp.” Karula bắt tay với Tharn. Tharn đưa tay đáp trả, cũng không có biểu tình gì rõ ràng, nhưng sau đó thì nhường đường cho hắn vào.

“A… cảnh sát Âu Dương.” Karula bắt tay với Âu Dương Xuân, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Đây là Mewsuppasit.” Âu Dương Xuân giới thiệu.

“Em trai của Jongcheveevat?” Karula gật đầu, “Nghe tên đã lâu.”

Mew gật đầu, chưa mở miệng.

Tiếp theo là Gulf, Karula đánh giá anh một chút rồi hỏi Tharn, “Cậu ta chính là người đơn thân độc mã tiến vào căn cứ của Ben và thu thập toàn bộ người ở đó?”

Tharn nhướn mi, “Cậu đừng nghe Leonard nói linh tinh.”

Gulf để ý quan sát Karula, cảm thấy hắn còn rất trẻ, đại khái khoảng ba mươi, đặc biệt nhất chính là mái tóc màu đỏ cực kỳ chói mắt, hẳn là đã nhuộm, người Mỹ gốc Ấn có tóc đen.

“Mild.” Karula sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Mild, “Ông chính là Mild Suttinut Uengtrakul?”

Mild liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng lười đứng lên, tiếp tục bưng tách uống trà.

“Cậu có biết đây là ai không?” Tharn chỉ Singto đang ngồi ở bên cạnh.

“Ô kìa…” Karula lập tức lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, tiến đến bắt tay với Singto.

Krist ở trên lầu nhìn thấy, cực kỳ bất mãn, chợt nghe Type ở bên cạnh góp lời, “Quả nhiên… Cho dù địa vị có thế nào đi nữa thì nhìn thấy thần tượng cũng sẽ hồi hộp.”

Krist không nói lời nào, vẻ mặt rõ là mất hứng.

“Hôm nay đúng là một ngày tốt lành.” Karula hài lòng ngồi xuống sofa, đưa mắt một lượt mới tiếp, “Nếu như trên bàn có thể trưng luôn cái đầu sói của Wolf rồi chúng ta cùng uống rượu thì càng hay.”

Mew, Gulf và Âu Dương Xuân đều là cảnh sát, nghe thấy cách nói sặc mùi giang hồ này vẫn thấy gượng tai.

“Cậu tới là vì Wolf?” Tharn nhìn ra Mew cùng Gulf dường như không có cảm tình Karula, nhưng cũng khó trách, Karula tính tình vô cùng tàn nhẫn, cho nên đại đa số mọi người đều không ưa hắn.

“Dĩ nhiên.” Karula cũng vào đề luôn, “Tôi nói thẳng đây, tôi nhất định phải giết chết Wolf; kẻ dám phản bội tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua, nhưng cái tổ chức biến chủng của hắn… cũng trở thành một thứ khá phức tạp với tôi.”

Mew và Gulf trao đổi ánh mắt —— Karula quả là thẳng thắn.

“Tôi vốn định thuê người để giải quyết Wolf, mà đúng lúc này, những hành vi của hắn cũng chọc giận cảnh sát, nhiễu loạn trật tự an ninh thế giới bên sáng… Cho nên tôi muốn cùng các người hợp tác tiêu diệt hắn.”

Mew gật đầu, “Có thể hợp tác.”

“Sảng khoái!” Karula hài lòng gật đầu, gác chân lên, đưa tay chỉ vào Mew và Gulf, “Tôi rất thích hai người, chúng ta hãy bàn chi tiết hơn về các quy tắc hợp tác!” Sau đó, chỉ vào Tharn, “Tôi nợ cậu một chuyện, sau này nhất định sẽ trả… Về phần cậu…” Lại chỉ Singto, “Bàn chuyện xong xuôi thì đi ăn tối với tôi nhé?”

Singto suy nghĩ một chút, ngẩng đầu liếc lên trên lầu.Krist nấp sau cửa, sắc mặt lúc này đã khó coi hết mức có thể, bỗng nghe thấy giọng Singto thản nhiên trả lời Karula, “Được thôi.”

“Ha ha ha…” Karula cười ha hả, “Hôm nay thật là đáng để ăn mừng!”

Krist nấp sau cửa, sắc mặt tái mét, nhìn sang bên cạnh, phát hiện có một cái gối bèn nhấc chân, giẫm đạp cật lực! [ dmdmdmdm Anh Tôi thề tôi sẽ không thèm để ý anh nữa ]

Hợp tác

Hiệp nghị đã đạt thành rồi thì bước hợp tác tiếp theo sẽ vô cùng dễ dàng. Ý của Karula rất đơn giản.Về phương thức hợp tác, muốn hắn làm gì cũng được, chuyện gì cũng sẽ nghe theo Mew và Gulf. Về điều kiện, hắn chỉ có một điều duy nhất: Wolf phải do chính tay hắn xử.

Thấy Mew và Âu Dương Xuân đều tỏ vẻ khó xử, Karula mỉm cười, “Đương nhiên, nếu các người bắt được Wolf trước, tôi cũng không phản đối việc cho hắn chịu phán quyết của pháp luật. Nhưng nếu để tôi tìm được hắn trước… Vậy thì cho xin lỗi trước.”

Mọi người liếc nhau, thấy thế này cũng không tệ.

“Có thể cho biết năng lực cụ thể của Wolf là gì không?” Gulf hỏi Karula, “Minh chiếu thuật của hắn là bẩm sinh?”

“Tôi không biết minh với chiếu cái gì hết.” Karula nhấc chân ngồi thẳng, lấy một điếu xì gà, hút một hơi, nhả ra một đám khói nhẹ, “Có điều tên nhóc đó đúng là có khả năng đặc biệt.”

“Khả năng đặc biệt?” Singto nhíu mày.

“Ha ha… Trước kia tôi còn nghĩ hắn dùng ảo thuật kia.” Karula nói, “Có điều trên thế giới này, rất ít kẻ có thể dùng ảo thuật lừa được người của tôi.” Hắn chỉ Singto, “Như ảo thuật của cậu thì tôi hoàn toàn không hiểu được, nhưng Wolf thì chắc chắn không phải dùng ảo thuật, mà là thật sự có một năng lực nào đó.”

“Có thể cho ví dụ được không?” Mild nhấp một ngụm hồng trà, hỏi.

“Ví dụ à…” Karula nghĩ một hồi, “Vậy thì cũng nhiều… Ngày trước bọn tôi đã từng làm ăn với một tên buôn súng. Hắn ta vốn là kẻ tráo trở, muốn đâm lén bọn tôi, thế nhưng Wolf chỉ cần nhìn thẳng vào mắt hắn trong chốc lát, hắn liền lập tức nghe lời.”

Mọi người nhìn nhau, Mild lại hỏi, “Còn có ví dụ nào khác không, cụ thể hơn một chút?”

“Cụ thể… À, có đây!” Karula cười cười, “Ngày trước tôi có một người anh em, cậu ta rất vừa mắt một nàng ngôi sao nổi tiếng. Có điều cô nàng kiêu ngạo lắm, không chịu cậu ta. Thế là Wolf nhìn vào mắt cô ả một lát, giờ thì nói cô ta ăn là cô ta ăn, gọi lên giường là lên giường, rất nghe lời.”

Tất cả đều nhíu mày.

“Quá trình hắn nhìn vào mắt người khác mất bao nhiêu thời gian?” Gulf hỏi, “Có tác dụng với tất cả mọi người chứ?”

Karula cười cười, lắc đầu, “Thời gian không cố định. Như cô nàng ngôi sao kia, đàn bà chân yếu tay mềm, chỉ cần khoảng ba phút là thu phục được rồi. Còn đàn ông mà lợi hại một chút, hắn dùng tối đa mười mấy phút đồng hồ… Có điều hắn chưa từng áp dụng lên tôi.”

Gulf nghĩ nghĩ, gật đầu, “Điều này có lẽ là nguyên nhân vì sao đại đa số thành viên của WOLF chỉ là người thường, không ai có năng lực đặc biệt, là vì khả năng của Wolf vẫn chỉ có hạn.”

“Các cậu định chuẩn bị thế nào?” Karula hỏi.

Gulf nghĩ ngợi, rồi hỏi lại hắn, “Ngày trước không phải anh đã từng hẹn hắn quyết đấu sao?”

“Ha ha.” Karula gật đầu, “Ở Châu Âu, bọn tôi với hắn đánh nhau, dù ai thắng ai thua, kẻ được lợi cuối cùng cũng là Leonard, thế nên chúng tôi bàn đổi trận địa tỷ thí. Lúc đầu chọn thành phố S, nhưng sau khi hai bên thử nước, quân đều sợ chạy cả.” Karula nhìn Mew, “SCI quá lợi hại, nên chúng tôi ước định phải đổi địa bàn khác. Có điều đổi đi đổi lại vẫn chẳng tìm được nơi nào lý tưởng. Cuối cùng tên nhóc con kia ra chủ ý: lợi dụng SCI, đổ vấy cho ZJ, khiến Leonard và cảnh sát xích mích, rồi chúng tôi mới khai chiến. Lúc đầu tôi còn thấy kế hoạch không tồi, nhưng rồi thằng nhãi Wolf dám dùng chiêu đê tiện chơi xấu, muốn dâng cả tôi lẫn Leonard cho cảnh sát, lại còn lợi dụng tên cớm Ben chết giẫm kia… May mà tôi nhanh trí, đề phòng hắn từ trước.”

“Nói thật.” Karula nhấc chân, ngồi bắt chéo. “Tôi và Leonard trước nay vẫn hòa thuận, cũng có quan hệ tốt với cảnh sát. Hai bên khống chế nhau, thuận tiện giúp cảnh sát quản lý thế giới ngầm, ít nhất cũng không để người ở “ngoài sáng” bị ảnh hưởng. Ai mà biết tự dưng mọc ra một tên Ben, cố sống cố chết đòi đuổi tận giết tuyệt tôi cơ chứ?”

Mọi người lại trao đổi một ánh mắt. Vụ án về cơ bản đã được làm rõ, bước tiếp theo chính là trực tiếp tiêu diệt Wolf.

“Đúng là chúng tôi đã lên kế hoạch.” Mew đưa cho Karula một tập tài liệu, “Anh cứ xem đi, nếu thấy ổn thì chúng ta có ba ngày để chuẩn bị, đúng ba ngày sau triển khai.”

Karula nhíu mày, nhận tài liệu đọc lướt qua, sau đó vỗ đùi, “Được lắm!”

“Vậy là anh không có ý kiến gì?” Mew hỏi lại hắn.

Karula thảy tập tài liệu lên mặt bàn, nhún vai, “Không có, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.” Dứt lời, nhìn sang Singto. “Đi thôi, ảo thuật gia, tôi có một chai rượu vang trắng 1878, kính mời nhà ảo thuật đại tài đi thưởng thức một ly.”

“Đương nhiên rồi.” Singto mỉm cười, đứng dậy đi theo Karula ra ngoài. Karula dĩ nhiên vô cùng kính trọng Singto, khi bước ra còn mở cửa cho Singto qua trước, vô cùng ân cần chu đáo.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Krist lao từ trên lầu xuống, nhìn ra ngoài, thấy Karula mời Singto vào ghế sau xe, rồi cũng vào theo. Sắc mặt Krist lập tức tối sầm, nghĩ ngợi một hồi, cậu tới cạnh Tharn, “Ừm… Anh hai, cho em mượn một chiếc xe đi.”

Tharn thoáng ngạc nhiên. Gulf nhìn sắc mặt Krist, liền nhanh chóng liếc qua Mew, nháy mắt. Mew có chút dở khóc dở cười.

Gulf nhạy bén cảm giác được lần này chắc chắn sẽ có trò hay để xem, liền kéo Mew, nói với Krist, “Kít Kít, bọn anh cũng đang muốn đi ăn tối, hay đi cùng đi, chắc em muốn đi theo xe của Singto?”

Tất cả nhịn cười, còn Krist mặt đỏ bừng, há miệng hào hển, “Không phải, em sợ Karula không phải người tốt… Không phải lo thứ gì khác đâu.”

Mọi người nhìn nhau — Giấu đầu lòi đuôi kìa.

“Để anh lái xe.” Mew nhận chìa khóa xe từ Tharn, khởi động chiếc xe màu đen ngoài cửa, đuổi theo xe của Singto.

Krist nhoài người lên ghế trước, lo lắng theo dõi phía trước. Nhưng cửa kính xe của Karula màu đen, chẳng thể nhìn thấy gì bên trong cả.

“Đừng lo lắng, Singto sẽ không chịu thiệt đâu.”

“Không phải…” Krist ngại ngùng lắc đầu, mặt đỏ hồng. Gulf và Mew liếc nhau một cái, nhưng không ai nói gì, tiếp tục đuổi theo.

Không bao lâu, xe phía trước đỗ lại trước cửa nhà hàng xa hoa nhất của Rome, Karula xuống xe, mời Singto đi ra, thậm chí còn đỡ lấy tay anh.

“Hắn việc gì phải cầm nắm tay anh ấy chứ?!” Krist kêu lên, “Lấy đâu ra chuyện đàn ông mời đàn ông đi ăn lại còn phải đỡ tay vậy?!”

“Chỉ là đỡ một chút thôi mà.” Mew và Gulf lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kích động của Krist, vô cùng hung dữ nha, làm gì còn bộ dạng con rùa con thường ngày nữa.

“Chúng ta vào thôi!”Krist đang định xuống xe, lại bị Gulf giữ lại, “Chờ chút, nhà hàng này có vẻ chỉ dành cho hội viên thôi.”

“Hội viên?” Krist sốt ruột, “Hội viên gì cơ ạ?”

“Đúng vậy.” Mew tiếp lời, “Có rất nhiều nhà hàng phải đặt chỗ trước, hoặc có thẻ vàng gì đó mới được vào.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Krist ngước nhìn lên trên, hỏi, “Cái này… Đây không phải chỉ là một nhà hàng bình thường thôi sao? Sao lại cao như vậy?”

“Hình như là tổ hợp nhà hàng – khách sạn thì phải.” Mew ngẩng mặt nhìn quanh.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Krist nóng ruột.

“Ừm… Hai người nói xem, nhìn vai vế của anh hai, chắc là cũng phải có thẻ ở đây chứ nhỉ?”

“Đúng rồi, cái tên nhà hàng này nghe quen quen… Hình như lần trước anh ấy có nói phải dẫn Type tới đây ăn tối. Anh ấy còn bảo ở đây có đồ ăn Ý thượng hạng gì đó, có điều ở đây là nơi chuyên dành cho các cặp tình nhân…” Mew nói.

“Ừm!” Krist, “Cái tên Karula đó có ý gì vậy, sao lại dẫn Singto tới mấy chỗ này?”

“Vậy… hẳn là anh hai có thẻ vàng?”Gulf hỏi Mew.

“Ừm, hẳn là có.” Mew lấy điện thoại, định hỏi thử Tharn, lại thấy Gulf đột nhiên vuốt cằm, nhìn vào xe.

“Mèo Nhỏ, sao thế?” Mew hỏi.

“Ừm… Anh hai và Type ăn tối xong, chắc chắn là ở lại tới tận sáng hôm sau mới đi… Dùng thẻ vàng thanh toán xong, theo tính cách của anh ấy, thẻ vàng hẳn là sẽ nằm trong…”

Ngẫm một hồi, Gulf mở hộp đựng thuốc lá phía ghế lái xe, quả nhiên bên trong có không ít thẻ các loại.

“Oa, anh hai có nhiều thẻ thật!” Gulf lấy hết tập thẻ ra, so với tên nhà hàng một lát, “Đây rồi!”

“May quá, chúng ta đi thôi!” Krist vội vã xuống xe, Mew giao xe cho cậu nhân viên trước cửa, rồi cùng Gulf đuổi theo Krist vào nhà hàng.

Thẻ vàng có khắc tên chủ thẻ, người kiểm tra nhìn tên, rồi ngẩng đầu nhìn Mew một lát… Thấy anh và Tharn Jongcheveevat cũng có nét giống, liền đoán là anh em của anh, nhanh chóng phục vụ tận tình.

Đi theo lễ tân vào đại sảnh,Krist nhìn một vòng, không thấy bóng dáng hai người Singto và Karula đâu, liền mở ví, lấy ra ảnh chụp chung của cậu với Singto cùng Lisbon, “Anh đã thấy người này bao giờ chưa?” Krist chỉ vào Singto, hỏi một người bồi bàn đứng đó.

“A, tôi vừa gặp người này, ngài ấy vừa vào nhà hàng xoay tròn trên tầng thượng.” Người bồi bàn trả lời.

“Chúng tôi cũng muốn lên đó!” Krist sốt sắng.

“Được.” Bồi bàn dẫn ba người tới thang máy, Mew đứng sau kéo kéo Gulf, hỏi, “Kít Kít cứ thế có ổn không?”

“Cái gì cơ?” Gulf liếc Mew.

“Nhìn bộ dạng này của nó, chuyện tốt của Singto sắp tới rồi.” Mew cười, “Hay chúng ta cứ tìm một chỗ ăn luôn ở đây đi? Nghe nói đồ ăn Ý chỗ này là tuyệt nhất.”

“Thật sao?” Gulf cũng thấy hơi đói bụng, đang suy tính, chợt nghe Krist phía trước gọi to, “Anh, Đợi em một chút chút em quay lại!”[ má nó đáng gì mà mắc wc ]

Hai người liếc nhau một cái.

Nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất của tòa nhà, bốn phía đều là tường thủy tinh, có thể quan sát toàn cảnh thành phố Rome, tầm nhìn tuyệt đẹp. Mew và Gulf từ xa đã thấy Singto và Karula ngồi bên một bàn dài ở trong góc khuất, trên bàn đã bày đồ ăn, còn thêm một chai rượu. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, mặt ai cũng tươi cười, xem chừng vô cùng hứng khởi.

Krist vừa quay lại thấy màn này, mày đã nhăn tít lại; Gulf kéo cậu sang một bên, ngồi xuống bên một bàn kín đáo, “Kít Kít, phải kiên nhẫn, không thể đánh rắn động cỏ!”

Mew chút nữa phá lên cười thành tiếng.

Ba người ngồi xuống, một người bồi bàn đưa thực đơn tới. Mew mở ra nhìn nhìn, hỏi Gulf, “Mèo Nhỏ, thẻ vàng của của anh hai chắc cũng có thể dùng để trả tiền luôn nhỉ?”

Gulf cầm tấm thẻ hỏi bồi bàn, “Dùng thẻ này để trả tiền được không?”

“Dĩ nhiên thưa ngài.” Người bồi bàn lịch thiệp trả lời, “Đây là thẻ VIP, không chỉ có thể trả tiền đồ ăn, mà còn có thể dùng để đặt phòng.”

“A!” Mew và Gulf liếc nhau, nháy nháy — Vậy là có thể ăn xả láng rồi!

“Ừm, khai vị lạnh là rau trộn Milan, thịt bê hầm cùng salad. Khai vị nóng có chim cút nướng sốt nghệ tây và rau củ, cá pecca sốt cà chua, sách bò hầm đậu tương.” Gulf híp mắt gọi món, “Món chính là một phần mỳ Ý, một phần cơm rang kiểu Ý và một phần nui pho mát; mở thêm một chai rượu vang, sau đó tráng miệng có bánh Torte Schwarzwald với Tiramisu và hồng trà Darjeeling.”

“Món sẽ tới ngay.” Bồi bàn cung kính nhận lại thực đơn rồi rời đi. Gulf hớn hở ngồi hóng đồ ăn, Mew cũng lật xem tờ giới thiệu nhà hàng đặt trên bàn. Krist lại chẳng có tâm trạng gì để ý tới xung quanh, lòng như lửa đốt nhìn về phía xa, nơi Singto và Karula dường như đang tán gẫu vô cùng sôi nổi, Karula còn thân mật giúp Singto gạt một lọn tóc.

“Đồ chết tiệt!” Krist nghiến răng, càng lúc càng bực bội và sốt ruột. [ ai da đau bụng quá ]

“Ai… Kít Kít, thực ra người ta cũng chỉ ăn tối thôi mà, cũng không có hành động gì quá đà.” Mew an ủi, “Đừng nghĩ nhiều quá.”

Krist quay lại liếc Mew, “Nếu đó không phải Sing mà là anh ấy thì sao…” Vừa nói vừa đưa mắt về phía Gulf.

Cặp mày của Mew lập tức xô vào nhau, “Nếu tên khốn Karula đó mà dám làm vậy với Mèo Nhỏ, anh đây trực tiếp bẻ tay hắn!”

Gulf trừng mắt với Mew — Cậu lại còn kích động thằng bé nữa?

Mew vẫn nhăn mày — Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Đúng lúc đó, bồi bàn mang khai vị tới, mở rượu vang, rót ỗi người một ly, “Xin mời dùng.” Rồi rời đi.

“Ừm ừm… Món rau trộn này thật ngon!” Gulf nếm một miếng, lại xiên thịt bê cắn một miếng, “Ừm…” Sung sướng híp cả mắt.

Mew nâng ly, cùng Gulf cụng một cái, hai người hoan hỉ ăn uống tưng bừng. Còn Krist một bên ôm ly, chỉ uống không ăn, vô cùng mất hứng.

Mew và Gulf liếc nhau mấy lượt, đều thấy có tí bất đắc dĩ. Nhưng mà cao lương mỹ vị cứ hết lượt này tới lượt khác được đưa ra, hai kẻ ham ăn nhanh chóng quên mất tình hình của Krist, vui vẻ ăn uống hưởng thụ hương vị tuyệt vời của đồ ăn thuần chất Italia; còn Krist nhanh chóng uống nguyên nửa chai vang.

Bên này Gulf với Mew tôi đút cậu một nĩa mỳ Ý, cậu cho tôi một miệng đầy nui, ly rượu vang còn chưa vơi; bên kia Krist đã nốc trọn cả chai, mặt đỏ hồng, dõi theo đằng xa, nơi Singto và Karula đã chuyển sang màn uống rượu tâm tình, cử chỉ càng lúc càng thân mật. Krist buông ly xuống bàn, vẻ mặt vô cùng uất ức.Muốn Khóc luôn rồi.

Mew và Gulf liếc Kristmột cái, cũng cảm thấy cậu em có chút đáng thương. Gulf lấy di động, gửi tin nhắn tới Singto.

Điện thoại Singto rung lên, anh lấy ra nhìn, đọc được tin nhắn của Gulf, “Chừng đó là được rồi, còn đùa nữa là Kít Kít khóc thật đó. Bắt nạt quá là người ta chạy mất, không tìm lại đươc đâu.”

Singto cười cười, cất điện thoại, cụng ly với Karula, “Hôm nay thật cảm ơn anh, đã giúp tôi một chuyện lớn rồi.”

“Nguyện vì cậu cống hiến công sức.” Karula chạm cốc, “Có điều cậu phải đáp ứng điều kiện trao đổi của tôi đó, lần sau nhớ tiết lộ cho tôi bí kíp màn đào thoát kinh điển đó.”

“Không thành vấn đề.” Singto hớp thêm một ngụm, rồi buông ly đứng lên; anh có vẻ đã ngà ngà say, Karula liền đỡ anh, gọi người phục vụ.

“Còn phòng không? Cho một phòng tình nhân.”

“Có thưa ngài, phòng 217.” Người phục vụ dẫn hai người lên lầu. Krist lòng như lửa đốt, quay lại hỏi Gulf và Mew, “Bọn họ lấy phòng tình nhân làm gì?”

Mew và Gulf đang chạm cốc, ca ngợi hương vị tuyệt hảo của cá Pecca, vừa nghe thấy câu hỏi của Krist, Mew nhíu mày, “Phòng tình nhân à, cái này khó nói…”

“Đúng thế.” Gulf gật gật, “Ai da, không biết Singto có sao không, Kít Kít, em lên đó xem sao?”

“Vâng!” Krist vội vàng đứng lên, cậu nhớ rõ vừa nãy nghe thấy phòng 217! Cậu nhỏ xoay người lao lên lầu, tìm phòng 217.

Krist vừa mới đi khuất, Karula liền đi ra từ một cửa khác, lại gần Mew và Gulf, mỉm cười với hai người. Gulf và Mew gật đầu với hắn, Karula hài lòng rời đi. Hai người tiếp tục ăn cơm, Mew gọi người phục vụ tới, “Chúng tôi lấy phòng 218.”

Dàn dựng

Krist hỏi một người phục vụ xem phòng 217 ở đâu rồi lập tức bừng bừng sát khí tìm tới, chỉ là khi đến trước cửa, cậu lại thấy bình tĩnh hơn, còn do dự nữa. Nhỡ cứ vậy xông vào, sSngto đang cùng Karula làm gì đó thì…

Cơ mà lại nghĩ nghĩ, Krist vẫn rất tự tin về Singto, tuy bình thường anh hay lửa đảo cậu, nhưng anh từng nói thích cậu. Singto không phải loại người ăn nói tùy tiện!

Vì thế, Krist cứ luẩn quẩn trước cửa phòng, vào… không vào… vào…

Đang bối rối, đột nhiên một tiếng “Xoảng” vang lên, nghe như bình hoa vỡ…

“A?!” Krist hoảng hốt, không phải Karula định làm bậy chứ? Ban nãy hình như Singto bị say rồi.

Mặc kệ! Krist vặn cửa… Ấy thế mà cửa không khóa, mở bung ra.

Singto vẫn còn lo lắng đến mơ hồ, chẳng để ý chuyện sao cửa không khóa, cứ thế xông thẳng vào.

Căn phòng này không hổ với chữ “xa hoa”, giường King size thật lớn khiến Krist hoảng hốt thêm, mà hình như còn là giường nước. Cậu buồn bực nhìn chiếc giường khổng lồ, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thấy buồn bực trong lòng; lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện: chẳng thấy bóng Singto hay Karula.

" Chết cha! Đi nhầm phòng hả ta…"

Krist có phần khó chịu, trái nhìn phải ngóng, phát hiện tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra.

Cậu kinh ngạc, trong phòng không ai, chẳng lẽ hai người họ cùng tắm với nhau? Vừa tưởng tượng tới cảnh hai thân thể trần trụi cùng ở trong buồng tắm, Krist bừng bừng lửa giận, dm cơ thể khỏa thân của Singto cậu đây còn chưa từng được thấy nữa là!

Càng nghĩ càng điên tiết, Krist xắn tay áo, hùng hổ vọt về phía phòng tắm, định bụng đạp cửa coi Singto với Karula bên nhau thế nào, sống chết cũng phải đạp được một phát vào chỗ hiểm của Singto, sau đó cậu sẽ cất bước ra đi ngay lập tức, không thèm để mắt đến hắn nữa!

Krist bước tới trước cánh cửa kính hoa của phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi chộp lấy tay nắm của cửa, giật mạnh… Cửa không nhúc nhích. Krist chớp mắt mấy cái, tư thế chuẩn bị đẩy vào…

Lúc này, bên trong phát ra tiếng cười khẽ, đúng là tiếng cười của Singto, vào tới tai Krist thì thành điệu cười lẳng lơ quyến rũ! Chết tiệt!

Krist đổi tay, đẩy mạnh…

“RẦM”, cuối cùng cũng mở được cửa. Krist ngẩng đầu lên, sững cả người.

Trong phòng tắm chỉ có mình Singto, anh không mặc gì, đang đứng sấy tóc.

Đầu tiên, Krist sửng sốt; sau đó lập tức thầm tán thưởng, vóc người của Singto không tệ nha. Vai rộng hông hẹp, đường cong cơ thể đẹp mắt, làn da màu mạch khỏe khoắn.

Krist ngẩn ra hồi lâu, mãi đến lúc lại nghe thấy tiếng cười khẽ mờ ám từ Singto… Anh quay đầu lại, nhìn cậu một lúc, thoáng giật mình gọi, “Kít Kít?”

“A…” Krist bừng tỉnh, sắc mặt đỏ hồng, “Sao… sao chỉ có một mình anh?”

Singto mắc cười, “Không một mình thì mấy chứ?”

“Vậy… Karula đâu?” Krist hỏi.

“Anh ta giúp anh đặt phòng xong thì về rồi.” Singto tự nhiên trả lời.

“Á…” Nháy mắt, sắc mặt Krist trở nên đỏ rực, té ra Singto và Karua không ở cùng nhau… Đang nghĩ ngợi, Singto lại đột ngột quay lại, cười đần, “Muốn tắm chung với anh không?”

Krist ngu ngơ nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Singto, há hốc miệng. Trong mắt Singto, bộ dạng Krist lúc này dễ thương khỏi bàn, lập tức vươn tay ra nựng cậu, “Thích không?”

Thấy Krist xoe tròn mắt, ai kia nở nụ cười xấu xa, “Thích thì cho em đấy.”

Krist đơn thuần, không đọ nổi với công tử hào hoa Singto, đang lõa thể mà mặt không đỏ tim không đập loạn. Chỉ giây lát Krist muốn quay lưng bỏ chạy, đã bị Singto tóm lại, kéo thẳng vào buồng tắm.

“A…!” Bị nước nóng xối vào, còn chưa kịp ngẩng lên suy nghĩ, cậu tiếp tục bị ấn vào tường, nụ hôn của Singto ập xuống.

Nụ hôn ấy khiến Krist choáng choáng váng váng, không biết là bởi nhiệt độ buồng tắm hay vì nước nóng ban nãy, hoặc cũng có thể là bởi khí thế của Singto… Dù là vì cái gì thì đầu óc cậu cũng chỉ có thể đọng lại thân thể trần trụi của Singto… Krist thầm mắng, mình sao lại háo sắc như vậy? Tiếng thở của Singto phả vào tai cậu, “Hôm nay em đừng hòng chạy thoát, biết vì sao không?”

Krist chớp chớp mắt, câu trả lời từ Singto rót vào tai cậu thật chậm: “Bởi vì em tự dâng mình tới cửa, nhịn được thì con mẹ nó, anh đây không làm đàn ông nữa!”

~Gulf và Mew cùng tới trước cửa phòng 218; tất nhiên, sát vách là phòng 217. Hai người mon men tới trước cửa 217, vểnh lỗ tai lên nghe ngóng một hồi… Chả nghe thấy gì. Nhìn nhau một cái, Mew đành móc chìa khóa đi về phía phòng mình.

Vào bên trong, cả hai lập tức suýt soa khi thấy chiếc giường vĩ đại.

“Mem Nhỏ, là giường nước đấy!” Mew ngồi xuống thử.

“Giường nước thì sao?” Gulf chạy ngay tới vách tường, cầm một chiếc ly lại áp lên, làu bàu bất mãn, “Sao lại không có tí tiếng động nào chứ?”

Mew phì cười, “Đây là phòng tình yêu, người ta vào đây toàn là để yêu nhau, cách âm đương nhiên phải có hiệu quả tốt, không thì sao hút khách kiếm cơm được.”

“Chỉ giỏi mấy thứ linh tinh.” Gulf lườm Mew, vẫn cầm chiếc ly nghe ngóng, “Tôi không tin là bức tường này không một khe hở!”

Mew dở khóc dở cười, vào toilet rửa tay, vửa mới bước vào đã lao ngay ra, ngoắc tay với Gulf.

Gulf chưa hiểu gì, chạy tới, Mew chỉ chỉ vào tường nhà tắm. Gulf cầm ly áp vào tường… Há hốc miếng nhìn Mew! Mew vội vàng lấy thêm một cái ly nữa, áp sát cạnh Gulf. Hai người mặt đối mặt, tai cách ly áp tường, chăm chú lắng nghe…

~Tới lúc Krist có thời gian phản ứng,Singto đã lột phăng chiếc áo ướt sũng của cậu ra rồi.

“Khoan khoan.” Krist yếu ớt giãy thoát, càng bị ôm chặt hơn.

“Không được, anh bị em thấy hết rồi, em cũng phải cho anh nhìn lại, không thì không công bằng!”

~Sát vách, Gulf cùng Mew nhíu mày. Mew khinh thường, “Chậc… Chiêu này xưa rồi Singto ạ.”

Gulf liếc anh, “Hình như Kít Kít không muốn.”

“Tôi thấy không tệ mà.” Mew khá hài lòng, “Kỹ thuật được đấy.”

Gulf nhìn bộ mặt bảnh chọe đến khó chịu kia, co giò đạp cho phát.

“Ái…” Mew vội vàng xoa chân, “Xoảng” một cái, ly rơi xuống đất vỡ tan.

~Sát vách, Singto nghe thấy động tĩnh, mỉm cười, “Kít Kít, ngoài kia có giường nước.”

“Giường nước thì sao?” Krist không hiểu, “Anh đừng có sờ loạn nữa.” Singto đang muốn tụt quần cậu đây này…!

“Giường nước có tính đàn hồi.” Singto chết cùng không biết xấu hổ, lại hôn Krist, “Lúc làm không mất sức, làm ít ăn nhiều!”

“Anh nói bậy gì thế.” Krist vùng vẫy, “Quần áo ướt hết rồi.”

“Ừ, ướt rồi thì khỏi cần mặc!” Singto bỏ rơi thành công chiếc quần của Krist, “Cởi ra!”

“A…”

~“Ừm, giường nước có tính đàn hồi, làm ít ăn nhiều…” Phòng bên cạnh, Mew vuốt cằm suy tính, đôi mắt quét Gulf một lượt từ trên xuống dưới, “È hèm, Mèo Nhỏ, hay là chúng ta…”

“Không!” Gulf trừng, “Tôi muốn nghe trực tiếp!”

“Có gì hay ho mà nghe, cậu muốn trực tiếp thì đây, chúng ta làm!” Mew hì hì tiếp cận.

Gulf một tay ngăn Mew, một tay cầm ly bám trụ nghe ngóng.

~Rất nhanh, Krist đã bị Singto lột sạch, cũng trần trụi đứng đó, mắc cỡ vô cùng.

Singto cứ nhìn cậu chằm chằm, rồi đưa tay ra nhéo nhéo vòng eo cậu, “Em cũng có chút thịt đấy chứ.”

Krist bực bội nhìn lại Singto, so sánh vóc dáng của Singto với mình, thoáng chốc lòng tự trọng bị đả kích, bực dọc muốn lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, nhưng luống cuống thế nào mà cậu đụng phải kệ để sữa tắm. “Soạt”, chai sữa tắm Singto vừa dùng còn chưa kịp đóng nắp, đổ ập vào Krist.

Singto hết hồn nhìn Krist cả người toàn sữa tắm, cười, “Kít Kít háo sắc nhé.”

“Ai háo sắc!” Krist lườm Singto, bất mãn, “Sao anh tắm xong cũng không biết đường đậy nắp là thế nào?!”

“Lại đây.” Singto kéo Krist, đưa cậu tới dưới vòi sen, sữa tắm được hòa với nước, Singto lại còn nhẹ nhàng cọ xát, bọt bong bóng lập tức xuất hiện.

Đảo mắt quanh căn phòng tắm đầy bọt trắng,Krist thấy kỳ lạ, “Của nhãn hiệu nào vậy? Lắm bọt thế?”

“A…” Vừa dứt lời, Krist giật mình, trong làn nước và bọt bong bóng, Singto đối diện cậu, sát gần, hai tay anh còn du di tới lui trên cơ thể cậu.

“Không được sờ!” Krist bắt lấy tay Singto.

“Em cũng có thể sờ lại mà.” Singto tủm tỉm dụ dỗ, “Không muốn thử ư? Mịn màng lắm đấy.”

Krist liếc tới bờ vai Singto, hình như da mịn thật… Cậu vươn tay chạm tới, tay dính bọt xà phòng, mịn quá đi

~Thấy Krist mạnh dạn đụng chạm mình, tuy còn e dè nhưng đã có ham muốn, nụ cười của Singto càng thêm chói lọi, mục đích dùng nhan sắc dụ dỗ Krist. Anh thuận thế cúi đầu, hôn lên môi cậu.

~“Sữa tắm à?” Phòng bên cạnh, Mew nhìn quanh, đã thấy trên kệ kính có một chai nhựa màu lam, kiểu dáng khá đẹp, bèn lấy nó xuống, “Chà, là loại đậm đặc, hai giọt là đủ cả bồn tắm.”

Mở nắp bình ngửi ngửi, hương thơm dịu nhẹ dễ chịu, nhìn Gulf vẫn tập trung nghe lén gần đó, Mew nhếch mép cười, đặt chai sữa tắm về vị trí cũ, nhưng mà lại dùng khăn mặt che bớt nửa cái chai, còn không vặn nắp.

“Mèo Nhỏ, tôi đi uống nước.” Mew ra ngoài, “Em uống không?”

Gulf khoát khoát tay, tiếp tục nghe lén.

Mew ra tới ngoài rồi, rót ly nước rồi vẩy vẩy ra bàn, “Úi cha… Mèo Nhỏ, cầm hộ tôi cái khăn ra đây với.”

Gulf nhăn mày nhăn mũi, thầm mắng con chuột phiền phức, liếc liếc một chút, thấy cái khăn trên kệ gần đó, vẫn tư thế nửa ngồi nửa quỳ với tay lên, sau đó… “Soạt!”

Mew nghe thấy tiếng động liền vọt vào ngay. Gulf đứng đó, sắc lam nhuộm từ tóc xuống đến áo quần, trông chẳng khác con mèo bị dội nước, vẻ mặt như đưa đám.

“Mèo Nhỏ ơi là Mèo Nhỏ, bất cẩn thế này?” Mew giả bộ hốt hoảng.

“Tất cả là tại cái khăn của cậu!” Gulf ném chiếc khăn vào mặt Mew, “Chết đi!” Vừa hét vừa vuốt đám dịch sữa tắm xuống, nhưng quần áo vẫn bị ướt.

“Mèo Nhỏ, tắm đi, lau không hết.” Nói rồi, Mew cởi áo khoác, mở vòi nước.

Gulf nhận khăn lau mặt, cũng cởi áo khoác ra, đi vào buồng tắm, mà Mew còn đứng trước cửa.

“Cậu định làm gì?” Gulf nhìn anh, “Tôi tự tắm!”

Mew mỉm cười, “Sữa tắm bị cậu ‘dùng’ hết cả rồi, tôi tắm kiểu gì?”

Gulf đưa mắt về phía chai sữa tắm rỗng không, lại ngẩng lên, “Cậu đâu cần tắm?”

“Phải tắm chứ!” Mew chen vào buồng, “Đậm đặc, hai giọt là thành biển bọt… Đừng lãng phí, Mèo Nhỏ!”

~Krist vẫn đang say mê ve vuốt, cảm thấy hơi bất thường. Bọt bị gột đi gần hết rồi, nhưng cậu với Singto vẫn dán dính lấy nhau, ôm ôm ấp ấp, hơn nữa bàn tay đang sờ mó cậu của Singto càng lúc càng lớn mật.

“Chờ đã.” Krist xấu hổ ngăn bàn tay Singto, “Nếu anh muốn làm chuyện kia… ưm, phải tắm xong đã.”

Singto sững sờ, khó tin hỏi Krist, “Em nói gì?”

Krist trợn mắt nhìn trần nhà một cái rồi lườm Singto, “Cởi hết đồ rồi thì còn làm gì khác nữa?”

“Em… cho anh thật?” Singto kinh ngạc, lập tức ôm chầm lấy Gulf, “Kít Kít, anh còn tưởng em không có cảm giác với anh!”

Krist nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ưm, dù sao thì… không sớm thì muộn…”

Singto càng kích động, ôm hôn Krist, “Ra em đã sớm chuẩn bị tâm lý?”

“Vâng.” Krist gật đầu, “Hồi trước em có xem mấy tài liệu liên quan, họ bảo nam cùng nam, chuyện đó… lần đầu sẽ đau.”

“Không sao đâu Kít Kít!” Singto đang định tiếp rằng “Anh sẽ dịu dàng”, thì lại nghe Krist nghiêm túc thốt lên, “Chuyện đó, em chỉ sợ anh bị đau nên vẫn luôn nhẫn nại. Suy cho cùng ngày nào cũng nhìn thấy người mình thương cũng phải lo nghĩ, em cũng là đàn ông mà… Ừm, nếu anh đã muốn, vậy cứ yên tâm. Em sẽ dịu dàng!” Dứt lời, tốc độ tắm rửa tăng vọt.

Singto sững người, nhìn Krist một lúc thật lâu, “Em…”

“Ơi? Chỉ là lần đầu, em chưa có kinh nghiệm thôi mà.” Krist nói, “Em vẫn luôn cho rằng trước đám cưới thì không nên làm chuyện ấy, nhưng nếu anh đã muốn, em nghĩ mình cũng phải thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông chân chính!”

Singto dở khóc dở cười, hóa ra Kít Kít của anh sâu xa đến nhường này, không ngờ con rùa con còn lên kế hoạch làm heo ăn thịt hổ…

~Vất vả mãi mới thoát khỏi móng vuốt của Mew, Gulf nhào về phía tường, nghe được mấy lời này, lại há hốc miệng nhìn con chuột.

Mew tủm tỉm gật đầu, “Ha, quả nhiên là người nhà họ Jongcheveevat,về đường lối thế là tốt, chỉ là đối tượng thực hành có độ khó tương đối cao!” Dứt lời, anh lôi Gulf lại buồng tắm, “Mèo Nhỏ, chúng ta tiếp tục thôi!”

Lần này đề phòng con mèo chạy mất, Mew giữ chặt tay, vặn nước nóng… Hai người bị bọt xà phòng nhấn chìm!

~Krist vẫn muốn gột sạch bọt, nhưng Singto lại khóa vòi nước lại.

“Làm gì vậy?” Krist hỏi, “Không phải anh sốt ruột sao?”

Singto mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo Krist, ghé vào tai cậu, “Kít Kít… Chúng ta ai ăn ai, vẫn chưa phân định đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro