01. 𝖋𝖎𝖗𝖘𝖙 𝖒𝖊𝖊𝖙𝖎𝖓𝖌
"tại sao anh lại để alipede thoát?" âm thanh vang vọng dọc hành lang kèm theo tiếng bước chân. bóng dáng của một người đàn ông và một người phụ nữ đang di chuyển chậm rãi, trò chuyện với nhau. jiwon, cô gái hơi cau mày, đi cạnh peter, gõ gõ qua lại vào cây gậy trong tay. về phần peter, anh ấy chỉ chậm rãi bước đi, trầm ngâm.
"Ý em là sao?" cuối cùng để kết thúc chuỗi im lặng dai dẳng, anh quyết định lên tiếng.
"anh nói sao, chủ peter đã ra ta thì bỏ làm sao mà thoát được..." jiwon đáp, cô dường như vừa khó hiểu vừa có chút gì đó khó chịu.
"yên tâm đi. sớm muộn gì thì alipede sẽ trở thành con bài hữu ích cho chúng ta. yên tâm..." peter nở một nụ cười yếu ớt, anh nhìn xuống cô gái với ánh mắt chắc nịch.
"anh đang nói cái quái gì vậy?" jiwon bất mãn với anh, cô biết tiền bối của mình là người khó đoán, nhưng dù sao cô cũng không thể ngăn cản anh. và cho dù cô ấy nghĩ về nó có bao nhiêu giả thuyết nữa thì điều đó vẫn thực sự vô lý.
"cứ chờ mà xem." nụ cười mỉm của peter dần dần, để lại vẻ trầm ngâm trước đó trên khuôn mặt tuấn tú của anh. đôi mắt nhìn về phía xa hình xăm trong khi tiếp tục bước về phía trước cùng jiwon. có vẻ như có gì đó không ổn, phải không? "...tiền bối rối, dấu gì trên tay anh vậy-"
***
"điện quang." một giọng nói trầm vang lên trong tầng hầm rộng lớn. tiếp theo là một tiếng nổ lớn đập vào cơ thể chàng trai tóc trắng thuần khiết, khiến anh mở to đôi mắt đỏ thẫm màu máu. một trận chiến sinh tử đang diễn ra, sự căng thẳng tột độ giữa hai người đàn ông lan tỏa trong khí.
'Điểm yếu này ở gan, là nơi chí mạng. sẽ đau nhói, đến mức khó thở. vậy mà...cậu ta vẫn chịu được sao?' Peter nhìn xuống Johan, với những suy nghĩ muốn chạy quanh trong đầu. anh vẫn giữ chặt tay cầm trên đầu ghim vào bức tường. Không chần chừ thêm nữa, anh ta lập tức giáng một loạt đòn đau liệt xuống và khiến chàng trai tóc trắng phải cắn môi dưới.
"tiếp theo là 'hiệp âm'. 'yết hầu'. 'hung thiên'. 'ân hạ'. 'tỳ trung'..."
johan, kẻ chịu đựng những đòn hiểm chết người đó, cúi đầu xuống và không hề phát ra âm thanh nào dù có đau đớn tột cùng. Khuôn mặt tối sầm chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ máu xoáy sâu vào peter đầy căm thù rợn người, mái tóc trắng tinh ướt đẫm che đi mọi nếp nhăn trên khuôn mặt. cơ thể không hiểu sao lại thả lỏng đến lạ. peter không nhận ra ý định của hắn.
"phải công nhận là tinh thần cậu rất mạnh mẽ. nhưng cho dù tinh thần có mạnh mẽ đến đâu..." peter nhẹ nhàng nói, chỉ mất vài giây trước khi anh lập tức lao tới với ánh mắt sát khí và giáng cho tên kia một đòn cuối cùng vào bụng, nhắm thẳng vào điểm yếu chết người với ý định kết liễu nó.
"Tôi gục ngã?" cuối cùng, johan nghiến lên cái cay đắng.
"người gục ngã không phải tôi, mà là cậu."
"!!?" peter mở to mắt, nhìn con người phi thường trước mặt, tay giữ chặt còn tay đột nhiên giảm lực theo bản năng.
"thật ngu ngốc. đã ngược tay như thế này rồi...sao không trói chân tôi luôn đi!" johan đã lao lên như một con thú mất kiểm soát, nó lập tức đá thẳng vào bụng peter với lực còn lại mạnh hơn lúc trước gấp nhiều lần.
"ah!" peter kêu lên một tiếng nói khó chịu và đau đớn. tuy nhiên nó vẫn không nhằm nhò gì với anh, người đã ở trên chiến trường hơn 60 năm.
'Giờ tên này còn nhiều hơn trước rất nhiều?! tôi đã nhầm lẫn...nếu vậy thì đành chịu thôi-'
"cuối cùng thì...mày nghĩ một sứ đồ như tao sẽ gục ngã sao? kim sớm goo...mày xong đời rồi! " tiếng chế giễu vang lên với âm thanh giày ma sát vào sàn cao ngưỡng khó chịu như tiếng nĩa cạo vào đĩa khiến ai nghe thấy cũng phải bịt tai lại. nhưng hoàn toàn trái ngược với những gì peter nghĩ. hắn ta đang cười khúc khích, gầm gừ như một con thú hoang và dai dẳng bên tai mà anh không nhận ra. anh chưa kịp phản kháng thì một cú đá nhắm thẳng vào vị trí gan khiến anh kêu lên, mắt mở to. tốc độ johan dường như tăng lên đáng kể.
hàng loạt cú đấm chết chóc và nhắm trả đũa vào những vị trí chết người nhất, johan thành công khiến peter đau đớn. mọi sự căm phẫn và tức giận đều giáng xuống cơ thể anh như trừng phạt. tiếng cười phỉ báng sảng khoái bên tai peter. anh chỉ có thể chống đỡ bằng tay để ngăn chặn đòn tấn công vào cổ mình thôi, vì còn lâu mới thoát, tạm thời sẽ chịu đựng được một chút.
"sao không phản khán nữa đi?" johan cười khúc khích và hét lên với peter. chiếm thế thượng phong, liên tục tấn công dồn dập vào cơ thể anh. "mày sao vậy, nhóc con??" lại thêm một lời chế nhạo khi đưa một đòn đá đánh bật peter vào bức tường.
peter bị đâm vào tường mà đau đớn, chết tiệt, hình như gãy xương ở đâu đó rồi, anh có thể cảm nhận được. bức tường nứt đến đáng thương, nó rơi xuống nhiều vụn bê tông và tỏa ra khói bụi mù mịt. cơ thể bị ghim chặt nhưng cố cựa quậy để thoát ra, nó được nhìn rõ ràng về hình dáng của anh. anh cau mày, lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình johan, bối rối rối bời.
"tao đây, kim soon gu." giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai peter khi anh đang loay hoay. lại một lần nữa tên này làm anh ngạc nhiên. đúng là phức tạp thật. nhưng cơ thể anh lại cứng đờ khi nghe thấy tiếng leng keng ở phía dưới cổ tay.
"ồ, giờ mới nhận ra sao? sao ngạc nhiên thế hả, cục cưng ?" johan thì thầm vào tai peter đầy u ám. nhanh chóng tóm lấy cổ tay anh và ghim mạnh vào bức tường nứt nẻ, chặt chẽ và cố tình cọ vào những chỗ đã nát vụn để làn da anh bị trầy xước.
"mày-từ khi nào mà..." peter cau mày, anh vội dùng chân đá vào hông johan nhưng đã bị chặn đứng. ngay sau đó lại nhận được một cú đấm vào bụng. đôi mắt đỏ mở to ngạc nhiên nhìn xuống còng tay bị đổi vị trí trong tức khắc. 'nó cũng biết kĩ thuật này!'
"gì mà ngạc nhiên thế, tao vốn đã đổi vị trí chiếc còng tay từ lâu rồi..." johan càng ôm chặt, cười ranh mãnh khi thấy sự thảm hại trong giây lát của peter. "còn lâu tao mới tha cho mày." nói xong, tiếp tục đột nhiên rút dao định hướng vào cổ họng. anh nhanh chóng giật mạnh tay lại và giơ lên để chặn đòn tấn công. lưỡi dao lướt qua da anh, rạch một đường nhỏ, máu rỉ ra từ đó và lan ra dao. mặc dù peter may mắn ngăn chặn nhưng anh ta nhanh chóng bị tấn công và ghim vào tường.
"yên nào, mày quấy quá đấy. thôi thì...để giúp mày ngoan hơn nhé?" không chờ đợi thêm giây phút nào, johan tận dụng lúc peter đang mất cảnh giác, chĩa mũi kim bí mật đâm vào vị trí nào đó ở cổ anh ấy.
'chết tiệt!' Peter trong cơn đau thoáng qua gần hàm, anh nheo mắt lại sau đó vì luồng nhiệt lạ xâm nhập vào. Cảm giác tê liệt ở phần da trên khắp cơ thể, nó nhanh chóng chuyển sang trạng thái đau đớn trên khắp cơ thể. anh có thể cảm nhận được nó như chạy xuyên qua mọi huyết quản, thiêu đốt hết hồng cầu trên đường đi. tê bì, tưởng chừng như toàn bộ bắp chân bị hàng ngàn, không, hàng triệu con kiến cắn vào da và kéo mình xuống. peter vô thức khuỵu gối, căn bản là anh đang trong tình trạng choáng váng và không thể kiểm soát được cơ thể do loại thuốc được tiêm vào.
"mày đã tiêm cái quái gì vào người tao?!" peter càu nhàu, anh thực sự ngạc nhiên vì thuốc hiệu quả quá nhanh. cảm giác như bị điện giật vậy, đầu óc trong thoáng chốc trống trơn, cơ thể bị trói buộc bởi bóng tối chết chóc.
"thuốc của nathaniel đấy. chết đi và để lại số thuốc của mình cho groly tiếp tục sử dụng, tốt chứ?" johan cười khẩy, đôi mắt đỏ máu của người đàn ông sáng bừng khi nhìn thấy peter quằn quại bên dưới. chỉ cần đứng đó và tận hưởng, khẳng định cho anh thấy thế nào là 'tuyệt vọng'.
"cái mõ hỗn của mày sao im bặt rồi? hay là đang cố giấu tiếng rên rỉ đáng thương đó, nhỉ?" đá mạnh anh vào vách tường và giẫm vào bụng, nụ cười mỉa mai. "xinh đẹp sao...tao thấy nó hợp với mày hơn, soon goo ạ. gương mặt của mày rất xinh xắn." tiếng cười phỉ báng vang bên trên peter, đôi giày của johan lấn át phần xương sườn tổn thương khiến anh phải kêu lên một tiếng khẽ.
'nếu mày thích nói đến vậy, kim soon goo. đã rồi, tao sẽ chơi với mày.'
**
'ALIPEDE...TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY, GIẾT CHẾT MÀY!!'
"sao nào? mày thích thế đúng không?~" johan cười ranh mãnh, tay siết chặt cổ họng của peter, gần như muốn anh kề cửa tử. đôi mắt rực rỡ đỏ của sứ đồ phát sáng nhìn sự thảm hại của anh, tiếng cười khúc khích vang khắp cả tầng hầm. một tay khác lại tàn bạo siết chặt dương vật của anh trong tay, cẩu thả vuốt ve mạnh, không quan tâm đến cảm nhận của người bên dưới ra sao. quỳ giữa hai chân peter-người đang nằm ngửa dưới sàn lạnh và vùng vẫ.
"thảm hại, tuyệt vọng, mày đang tận hưởng nó đúng không?" johan càng tàn bạo hơn, tiếp tục cố gắng tình ấn vào động mạch cảnh của anh, bóp chặt của quý đến mức phát đau.
tuyệt vọng-từ ngữ miêu tả cảm giác của peter lúc này. tê mọi nơi, tê rần, da anh sẽ râm ran lên nếu chạm hay đơn giản là di chuyển. trong nội tạng thì không ngừng nóng, nhói lên như có thứ sinh vật gì đó đang tìm cách để tôi ruột gan anh ra. da rát, ửng đỏ nhẹ, làm nổi các đường gân rõ rệt lên. tuy nhiên, nhiệt độ lại giảm, giống như khi đổ bệnh: lạnh, nhưng lại nóng ngoài da, ê ẩm. cổ họng co thắt, muốn ho khan nhưng lại bị chặn, phần khác lại không thể thở được, peter chỉ có thể cố gắng sức nắm chặt cổ tay johan như muốn xé toạc nó, thanh âm leng keng còng tay vang lên ầm ĩ. tạp âm thoát ra khỏi cuống họng bất lực, tiếng rít căm phẫn và rên rỉ đôi lúc lại vang lên đầy nghẹn ngào như phản ánh anh trước con thỏ điên.
"đừng đạp," cảm nhận được sự kháng cự của peter, johan cười khúc khích một cách đen tối, thích thú với cách cơ thể anh quằn quại dưới sự kìm kẹp chặt chẽ của hắn. để trừng phạt, bàn tay thành thạo nhanh chóng bóp chặt phần thịt mềm nhũn trong lòng bàn tay. "hmm. chưa lên được sao?" johan lại lảm nhảm, hắn nheo đôi mắt đỏ ngầu lại và cười khẩy. chậm rãi thả bàn tay đang có ý định giết chết peter và di chuyển xuống phần hông thon thả.
"khụ khụ..tsk-thằng chó chết giẫm...bỏ tay ra!" peter bực tức trừng mắt nhìn johan như muốn giết chết hắn bằng án tử đau đớn nhất. chưa bao giờ từ khi được về cái tuổi đôi mươi này mà anh lại tức giận đến thế, đến mức thể hiện mặt thiếu chuyên nghiệp. lấy đà đá thẳng vào hạ bộ đối thủ, có lẽ là được rồi.
"không," johan lập tức chặn lại, cười khẩy trước nỗ lực vô ích của người trẻ tuổi. trong suốt khoảng thời gian ấy, tay hắn chưa bao giờ rời khỏi dương vật xinh xắn của anh, bóp mạnh lần cuối trước khi thả ra và nhanh nhẹn lướt lên phía bắc. "cái miệng xinh của mày phải rên rỉ đúng như nhiệm vụ vốn có. mày hiểu chứ?~"
không hề báo trước, với một lực mạnh và tàn nhẫn, hắn vặn đầu gối peter, thật mạnh và chớp nhoáng khiến anh không kịp phản kháng. tiếng 'bốp' ban đầu dần được đổi mới bằng thanh âm 'rắc rắc' cùng với đó là tiếng rít đau đớn của peter. giữ nó chặt trong chốc lát rồi đẩy lên khiến cơn đau còn lan ra thêm.
nỗi đau càng chồng chất thêm vào nhau. cơn đau thấm vào da thịt, khớp đầu gối của anh bị vặn đến mức tưởng chừng như sắp gãy đến nơi, may là hắn chỉ khiến nó bị trật khớp. cơ thể chưa hồi phục, còn đang bị ảnh hưởng từ mũi tiêm khi trước làm anh trông thêm thảm hại. vị sát thủ đứng đầu ngày nào giờ đây lại phải chịu đựng dưới thằng nhóc tự mãn này sao...dẫu vậy, anh vẫn kiên cường vững vàng ý chí, thậm chí còn giúp bản thân gắng gượng tỉnh táo bằng cách cắn chặt môi dưới. từ lúc bị chơi xấu đến giờ, anh không hề phát ra bất cứ âm thanh nào nhục nhã cả, khiến phần thịt môi dưới ửng đỏ dấu cắn răng, đến mức rỉ cả máu.
"rên, cho tao nghe. tao 'thấy' mày đang tận hưởng rất nhiều~" johan cười khùng khục và đè peter xuống sàn nhà bằng phẳng. hắn nhẫn tâm giật đầu gối trật khớp của anh vắt lên một bên vai. tay khác lần mò lên xương hàm và bóp chặt nó.
"tao nói mày rên, nhanh nào mèo con. à mà không kịp rồi, thôi thì để tao tặng mày một thứ." hắn cười tự mãn, bóp chặt hàm rồi đến má peter, muốn nó mở ra. mức độ điên cuồng phải nói là lên đỉnh điểm, chỉ cần nhìn qua ánh mắt đỏ rực màu máu đó. trong mắt peter, chả khác gì là một con thỏ dại.
johan từ tốn đưa mặt lại gần với khuôn mặt né tránh dữ dội của anh. đúng như dự đoán, thằng này đúng là khốn nạn, hơn nữa thì...mất dạy là từ anh sẽ nguyền rủa nó nếu nói được. hắn đột ngột áp môi cả hai vào nhau, một nụ hôn pháp bầm dập. cơ thể anh vùng vẫy vô cùng, tuyệt vọng, cái chân lành lặn còn lại đá hắn, với mọi sức lực mà cơ thể tích trữ được.
môi của johan và peter dằn vặt nhau giữa điệu múa cưỡng bức. lưỡi johan dù vụng về nhưng lại dễ dàng quấn lấy cái lưỡi 'nhát gan' của anh, nó nếm và thưởng thức mùi vị đáng mong chờ. khoang miệng tỏa hơi ấm nóng cùng nhau, hòa quyện tuyến chất nhờn khó chịu và chắc chắn để lại ấn tượng lâu dài.
peter không chần chừ mà cắn mạnh giữa nụ hôn chưa bắt đầu được lâu. anh trừng mắt tức giận và cố tình cắn mạnh hơn để hắn nhả ra. nhưng thay vào đó lại làm tăng cái hứng thú biến thái của hắn, càng hôn nồng nàn hơn và mặc kệ cái cắn yêu đó. cắn càng mạnh thì johan càng lấy hết dưỡng khí ít ỏi của anh. nhưng không vì thế mà bỏ cuộc, anh dùng tay đấm vào lòng ngực hắn, nhất là xương ức, cái còng tay chết giẫm kêu inh ỏi và giúp một chút vào lực của anh.
"hmm..." johan đáp trả bằng một cú cắn bằng răng nanh vào phần thịt bị thương trước đó của anh, khiến nó bắn ra máu rồi hài lòng nhả ra. liếm dư vị còn trong khoang miệng, hắn thỏa mãn cười một tiếng khúc khích trầm thấp.
"chết tiệt!" peter gầm gừ, anh lập tức đấm vào một bên mặt johan với lực ngang bằng sức mạnh khi anh già nua, vô ích. 'con mẹ mày, nathaniel. đáng lẽ tao phải cho nổ tung cái bệnh viện khốn khiếp ấy lên!!' peter nghiến răng bức bối chửi thầm, nhưng chỉ là giây phút uất ức, nếu phá nát cái bệnh viện thì chuyện sẽ lớn đấy.
sự tấn công đột ngột khiến johan ăn cả cú đấm đó, không đau là mấy, ánh mắt hắn có phần chế giễu. hắn bắt được cổ tay anh và kéo căng nó ra. "không tệ, rất ngon là đằng khác." răng nanh hắn lộ ra khi hắn lại há miệng, định làm gì nữa đây?
"ugh!? ahh!..thằng khốn." peter rên rỉ, anh vùng vẫy kháng cự, các cơ âm ỉ kêu gào, khớp gối cũng nhức nhối, nếu là người thường thì chắc là ngất từ lâu rồi. lòng bàn tay anh dường như thét lên khi bị cắn, làn da chưa trở lại bình thường lại chịu thiệt hại. răng hắn gặm nhấm phần da tổn thương như một cannibal.
"tao và mày...sẽ gặp nhau sớm thôi, bé nhỏ." johan thì thầm khi nhả miếng thịt ngon lành, chất giọng trầm ấm lảng vảng bên tai người đấy như trêu ngươi.
*
đoạn, chớp nhoáng một tích tắc, peter chớp mắt và không thể thấy bóng hình của johan đâu nữa, tiếng động lộp bộp đằng xa vọng về. là đội đặc nhiệm, ánh đèn sáng chói rọi thẳng vào người đang thất thần loạng choạng đứng lên nhờ vào việc vịn vào vách tường, những con người đó mặc đồ kín mít, chĩa mũi súng vào anh. may mắn thay, một trong số đó kịp nhận ra.
"hắn ta đâu rồi?! kim soon goo, anh không sao chứ? rà soát hết mọi nơi!!" đội đặc nhiệm nhanh chống tản ra, đội trưởng của họ đến bên peter và hỏi han khi thấy peter đang trong tình trạng không ổn định.
'gì vậy...cái quái gì đã diễn ra...?' peter ngờ vực, anh đưa mắt nhìn xung quanh, cơ thể thì run rẩy không ngừng. bàn tay đưa xuống xem xét, khóa rồi. khóa kéo quần đã được kéo lên, áo sơ mi thì bị lộ ra ngoài. tên johan đó làm cái quái gì vậy? dấu răng-nó đỏ ửng trong bàn tay của anh như một lời nhắc nhở: mày đã được 'đánh dấu', con mồi của ta.
"anh soon goo?-"
"tao sẽ giết mày, alipede." tiếng ken két nghẹn ngào giữa hàm răng của peter khiến đội trưởng đội đặc nhiệm rùng mình, nhìn chàng trai trẻ trước mặt với cái nhìn khác. ông không biết chuyện gì đã xảy ra ở bãi chiến trường tàn tạ này, nhưng ông chắc chắn đó hẳn là một câu chuyện khủng khiếp. và vờ như ông ta vừa nhìn thấy một con quái vật giận dữ...
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro