Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. Cậu trai mùa xuân

Cậu ấy sinh ra trong một thị trấn nhỏ nơi thời gian trôi chậm như tiếng gió thổi qua hàng cây anh đào.

Thị trấn nằm nép mình giữa những ngọn đồi mềm như vai mẹ, mùa đông phủ tuyết trắng xóa mái ngói cũ, nơi mùa xuân lúc nào cũng thật đẹp. Ở chỗ ấy, tiếng chuông gió vang lên từ ban công tầng hai của hiệu sách cổ đã cũ kỹ, mỗi lần gió xuân đi ngang qua đều để lại một âm thanh như nụ cười dịu dàng.

Jeong In lớn lên ở đó, giữa những con đường quanh co lát đá, những quán trà cũ kỹ chỉ có hai ba bộ bàn ghế, và những buổi sáng ngập mùi bánh mì mới nướng từ lò của vợ chồng ông bà Kim cuối phố. Cậu không có nhiều bạn, không phải vì khó gần mà bởi cậu không giỏi bắt chuyện với người khác.

Người trong thị trấn gọi Jeong In là "cậu trai mùa xuân", vì cậu luôn mỉm cười, nụ cười Jeong In không nổi bật, không ồn ào nhưng lại thật ấm áp. Cậu như bức tranh phai màu được treo lâu năm trong quán cà phê, dù không phải nổi bật nhất nhưng lại cho người ta cảm giác quen thuộc tới lạ. Cậu hay mặc áo khoác dài màu kem nhạt, mái tóc nâu mềm rũ xuống trán, và đôi mắt trong đến mức đôi khi người ta tưởng mình thấy một mảnh trời tháng ba ở trong đó.

Cậu hay đến tiệm bánh góc phố vào mỗi sáng thứ Ba, mua một ổ bánh mì bơ nhỏ rồi ngồi ở bàn ngoài cùng gần cửa sổ. Bên cạnh luôn có một cuốn sổ vẽ. Cậu rất thích vẽ tranh. Trong tranh thỉnh thoảng là mái nhà nhà với vài cánh hoa rơi, đôi lúc lại là con mèo ngồi cạnh cái lò bánh hay kể cả bầu trời đêm đầy sao ở thị trấn.

Có lần bà chủ tiệm hỏi đùa:
— "Cô gái trong tranh của cháu là ai thế? Bạn gái à?"
Jeong In chỉ cười, rồi đáp nhỏ:
— "Không phải đâu ạ. Lần tới cháu sẽ vẽ tặng bà một bức nhé?"

Jeong In trước tới nay chưa từng có bạn gái, cũng bởi cậu chỉ loanh quanh trong thị trấn nhỏ này, công việc của cậu là làm việc bê vác bán thời gian cho một cửa hàng hoa quả gần nhà, lúc rảnh rỗi cũng chỉ tới tám chuyện với các ông bà trong vùng hoặc biểu diễn kĩ năng vẽ tranh cho bé Kami - con mèo nhỏ mà cậu nuôi ở nhà mà thôi.

Cậu sống một mình trong căn nhà nhỏ dưới chân đồi, có mái ngói xanh và khung cửa sổ luôn mở hé. Trong vườn có cây mận trắng nở sớm. Căn nhà có cửa chớp màu ngà, lan can gỗ được quấn quanh bởi dây thường xuân xanh thẫm, và một cái chuông gió bằng gốm treo trước hiên. Mùa xuân chưa đến hẳn, nhưng cánh hoa đã lác đác phủ lên bàn gỗ ngoài sân, như thể thiên nhiên cũng không đợi được nữa để được gặp Jeong In.

Cậu còn thích pha trà hoa cúc, mở nhạc từ chiếc máy phát cũ mà bố để lại, và ngồi bên cửa sổ vẽ vời đủ thứ cả.

Trong tranh của Jeong In không có màu sắc rực rỡ. Tông màu cậu dùng thường nhạt, dịu, và có chút buồn như chiều mùa đông khác hẳn với tính cách của cậu. Nhưng dạo gần đây có gì đó rất lạ, cậu không vẽ những thứ đơn điệu như trước đây nữa.

Giờ đây trong các bức tranh của cậu còn xuất hiện hình ảnh một cô gái, cô ấy có mái tóc dài ngang lưng, tấm lưng thon gầy cùng bộ trang phục đơn giản. Cậu bắt đầu vẽ cô sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ dài từ tháng 11 năm ngoái. Kể từ đó, cậu thầm nghĩ đó có lẽ chính là người trong mộng của mình chăng?

Hơn nữa tối qua, đột nhiên điện thoại cậu có tin nhắn mới từ group chat cũng đã lâu ngày không hiện thông báo.
   
Min Jun: "Xuân về rồi. Sáng nay nắng lên sớm lắm. Mình đã dậy từ sớm để chạy bộ đó. Các cậu cũng mau làm gì đó để tận hưởng không khí trong lành này đi ㅋㅋㅋ!"

Haru: "Tớ xin. Ở đây vừa mưa, tâm trạng y như lúc biết tin bản thân trượt bằng lái xe vậyㅠㅠ."

Ji Hwan: "Tớ nhớ cậu đã trượt 2 lần rồi đó?! Thôi thì xuân về rồi nên các cậu hãy ra ngoài chơi đi, nhất là Jeong In đó! Cậu nên ra ngoài đi, đừng vẽ nữa!!!"

Jeong In chỉ mỉm cười, đặt điện thoại xuống.
Xuân về thật rồi. Nhưng cậu có cảm giác mùa xuân này sẽ đặc biệt lắm đây.

Cậu tin rằng mọi người đều có thể bắt đầu lại. Như mùa xuân đến sau mùa đông, như bông hoa có thể nở lại dù đã từng rụng xuống.

Sáng hôm ấy, gió mang theo mùi hoa mới, mùi của một điều gì đó thật mơi mẻ mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.

Jeong In đang quét lá ngoài hiên thì có tiếng chân bước rất khẽ. Cậu ngẩng lên, và thấy một cô gái đứng phía ngoài cổng. Cô không đẹp theo kiểu ấn tượng, nhưng có dáng vẻ khiến người ta muốn ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nữa. Tóc cô dài, lẫn vài cánh hoa mận trắng. Chiếc ba lô cũ được đeo lệch một bên, và đôi giày vải màu kem dính chút bùn đất.

Cô gái ngập ngừng, như thể đang tự hỏi có nên gõ cửa hay quay lưng bỏ đi.

Rồi bằng một giọng khàn nhẹ vì gió, cô nói:
— Xin lỗi cho tôi hỏi... đây có phải là nhà của họa sĩ Jeong In không ạ?

Jeong In ngẩng lên.

Nắng đầu mùa đổ lên tóc cậu, rọi cả vào mắt.
Và như một bản nhạc đã từng được viết ra nhưng chưa ai hát, mùa xuân ấy bắt đầu từ một ánh nhìn.

Jeong In không trả lời ngay. Cậu nhìn cô gái, ánh nắng lọc qua kẽ lá rọi xuống vai cô, dịu dàng như tấm chăn mùa xuân.

Và lúc ấy, không hiểu vì sao, cậu lại nghĩ đến câu chuyện cậu mơ thấy lúc ấy, phải chăng đã tới lúc mùa xuân trong lòng cậu đến thật rồi?

— Là tôi. — Jeong In đáp, giọng cậu nhẹ hơn tiếng gió. — Mời cô vào.

Cô gái mỉm cười.

Và cánh cổng gỗ cũ kỹ đã lâu không ai đẩy, khẽ mở.

Mùa xuân không bao giờ báo trước khi nó bắt đầu. Nó chỉ lặng lẽ len vào một sáng nào đó, qua một người không hẹn mà đến.

Cậu chuyện mỗi người mỗi khác, như bốn mùa xuân hạ thu đông vậy. Và có lẽ Jeong In sẽ là người bắt đầu với mùa Xuân.

13/06/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro