Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap 59]

Anh sẽ là gió, còn em là mây...

Gió đưa mây đi đến tận chân trời...

Dù có cách xa, mây cũng đừng buồn nhé!

Ở phương trời nào, gió cũng về với mây...

Cậu chuyện  của chúng ta vẫn còn tiếp diễn... Nước mắt... rồi sẽ qua đi... đau đớn... cũng dần tan biến... Nhưng liệu... ai cũng như vậy... Bối cảnh tiếp theo của cậu chuyện là vào 10 năm sau... Khi những cô cậu học trò cấp ba hồn nhiên đã trở thành người lớn... chững chạc hơn... nhưng kí ức về vụ tai nạn khủng khiếp đó vẫn không nguôi...



10 năm sau, tại một căn biệt thự sang trọng bậc nhất...

Trong một căn phòng sang trong, mọi thứ đều được bày trí đẹp đẽ. Trên cao, ánh đèn chum pha lê long long chiều xuống dưới... Không khí... nặng nề... u ám... hay buồn...

- Taehyung và Yoongi đâu, sao hai người họ không tới?

Một cô gái xinh đẹp... rất xinh đẹp... với nét đẹp duyên dáng hơn... uyển chuyển hơn... nhưng mái tóc tím nhạt và đôi mắt xanh lơ đang buồn vẫn không khác xưa là mấy...

- Cậu biết mà còn hỏi nữa hả Chaeyoung? Taehyung... câu ấy đã đi công tác từ mấy ngày trước rồi... giám đốc công ti mà lại... Mình thật sự bó tay cái tên này rồi đó... Từ cái ngày đó, nó chỉ biết chúi đầu vô học học học... Còn bây giờ thì bỏ bạn bỏ bè rồi đó!

Jungkook nói như tức giận... Còn cô gái ngồi cạnh anh nãy giờ mới chịu lên tiếng:

- Cũng chỉ tại cậu ấy quá đau buồn mà thôi! Không thể trách Tae được... Nhưng... còn Yoon thì sao?

Câu hỏi đó của cô khiến ai nấy im lặng... Cô chỉ biết ngước đôi mắt nâu trong veo lên nhìn mọi người như đang chờ đợi câu trả lời... Thế rồi... cô cũng khẽ thở dài... Thấy Lisa buồn... Jungkook cũng chỉ biết lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc đã dài tới ngang lưng của cô... Trước mặt anh, Lisa tinh nghịch quậy phá cùng mái tóc ngắn xinh xắn đã dần mất đi... Thay vào đó, sự dịu dàng thùy mị đã thay thế...

- 10 năm nay... đã 10 năm rồi... không một lá thư... không một cuộc điện thoại của Jennie... Chắc cậu ta buồn lắm nhỉ?

Wendy lặng lẽ lên tiếng... 10 năm... khoảng thời gian thật dài... nhưng vẫn không đủ để cô có thể quên đi một người... không đủ để ngăn lại nước mắt vẫn tuôn rơi hằng đêm... để không đủ... để... trái tim cô có thể yêu một người khác... Thật sự... cô rất đẹp... đẹp một cách hoàn mĩ... Tất nhiên... rất nhiều chàng trai đang theo đuổi nhưng cô đã từ chối tất cả... vì một lí do duy nhất... Cô đã có bạn trai...

- Wen à, mình biết cậu rất buồn nhưng... Hoseok... đã mất tích 10 năm rồi... không còn hi vọng nào nữa đâu!

Thấy Wen buồn, Joohyun cũng buồn lây... Nhưng trong tình thế như vầy... tốt nhất... Wen nên quên Hope đi... Như vậy sẽ tốt hơn... là cứ mãi mong chờ một người... sẽ mãi không quay trở về... Với lại, chính Irene cũng chẳng còn hi vọng gì nữa vào khuôn mặt mình... Mặc dù cô chẳng biết nó ra sao?... Cô rất sợ soi gương... Cô luôn che vết thương đó lại bằng một miếng băng trắng mặc dù nó đã lành lăn từ lâu rồi... Có lúc... tuyệt vọng... nhưng... lại luôn có một người... ở cạnh cô cho dù bất cứ hoàn cảnh nào... Là người... đang ngồi cạnh cô đây... anh đẹp... còn cô thì...

- Thôi được rồi! Bàn vào vấn đề chính thôi... Sở dĩ... tụi mình mời các cậu đến đâu là để... để...

Jimin bất ngờ lên tiếng... nhưng cũng lại ngập ngừng...

- Có chuyện gì vậy? Các cậu nói mau đi!

Joohyun thúc giục nên Jungkook đành đứng lên và tuyên bố:

- Lisa!

- Hả?

Lisa đang ngơ ngác bỗng dưng bị tiếng nói của Kook làm giật mình...

- Cậu...

- Mình sao?

- Lấy mình nhé!

Ngay sau câu nói đó, người thì đỏ mặt, người thì há hốc mồm kinh ngạc...

- Cái gì? Cậu... vừa nói gì...

- Lời mình nói thì không lặp lại lần thứ hai đâu!

- Đồ ngốc... Bộ cậu nghĩ mình sẽ lấy cậu sao?

...

- Cậu... nghĩ đúng rồi đó!

Lisa đỏ mặt rồi nói tiếp... Tiếng vỗ tay của ai đó vang lên...

- Aw! Hai cậu tỏ tình thiệt là dễ thương đó nha!

Chaeyoung cảm thán nói...

- Đúng rồi đó! Nhưng không dễ thương bằng tụi mình đâu ha!

Bất ngờ, Jimin nói rồi lấy tay choàng qua vai Chaengie trong khi cô nàng tròn mắt:

- Cái gì? Tụi mình... hồi nào vậy?

- Chẳng phải khi học cấp 3 mình đã nói rồi sao? Và cậu cũng đồng ý đó! Hay là cần mình nói lại không?

- Cậu... đồ đáng ghét!- Chaeyoung đỏ mặt...

- Aw! Thật là một dịp đáng mừng đó! Jimin với Chaeyoung, Jungkook với Lisa... Hai đám cưới trong một ngày sao?

Seokjin vỗ tay đồng tình... Ngay lập tức... Jim và Kook cùng quay lại nhìn anh bằng ánh mắt cực kì nghiêm trọng:

- Có cả cậu nữa đó...

- Hả? Sao lại có mình trong đó chứ!

- Thì chẳng phải cậu và Joohyun...

- Nhưng... nhưng...

Seokjin bỗng cảm thấy bối rối... Không phải vì anh không muốn mà vì...

- Mình... có lẽ... là không đâu!

Bất ngờ, cả đám quay lại nhìn Joohyun bằng cặp mắt ngạc nhiên... Thấy vậy, cô chỉ nói tiếp:

- Ai đời... cô dâu mà dán băng trắng vào mặt không?

- Trời ạ... tưởng gì... cậu chỉ cần bỏ ra là được!

Wendy nói nhưng Joohyun chỉ lắc đầu lia lịa:

- Không được... như vậy càng không được!

- Sao lại không được chứ? Cậu có biết rằng Seokjin đã đợi cậu cả 10 năm rồi không hả?

Lisa cố gắng thuyết phục Joohyun bằng cách lôi Seokjin vô.

- Ưm... mình... mình...

Joohyun bỗng do dự... Seokjin... quả thật... cô cũng rất yêu anh ấy... nhưng lại thấy mình không xứng...

- Seokjin... mình... mình muốn cậu tự tay... tháo băng ra cho mình...

Cuối cùng, Thiên Bình cũng lựa chọn được câu trả lời... nhưng liệu... nó có phải là cậu trả lời đúng nhất... Jin chỉ mỉm cười... hạnh phúc... rồi ngồi xuống cạnh cô... Những ngón tay khéo léo gỡ cái vật đã làm Joohyun tự ti suốt 10 năm trời kia... Và rồi... miếng băng bất ngờ rớt xuống đất... Đôi mắt anh hiện ra trước mặt cô với vẻ ngỡ ngàng...

- Seokkim à... Nhìn mình ghê lắm sao?

Joohyun cố lay Seokjin dậy nhưng không được... Và cô bắt đầu phát hoảng...

- Wen à, trông mình như thế nào? Mình xấu lắm phải không?

- Không... cậu... cậu... đẹp lắm...

- Lisa.... chuyện này là thế nào?

- Cậu... còn đẹp hơn xưa nữa...

Câu trả lời của Lisa làm Joohyun ngơ người một lúc... rồi vội vàng vơ lấy chiếc gương soi đang để trên bàn... Trước mặt cô... không còn là mình nữa... Khuôn mật đó hiện ra... thật xinh đẹp! Khuôn mặt bầu bĩnh khi xưa bỗng gọn lại thanh thoát... làn da trắng hồng, ngay cả một vết sẹo cũng không có... Có thể nói... cô... quá đẹp... cứ ngỡ như là tiên nữ giáng trần (má ơi thiệt chứ, cái băng 10 năm ko gỡ)... Sau đó, cô nhẹ nhàng quay lại phía Seokjin... và nhìn anh thật trìu mến...

- E hèm... vậy là không còn cản trở gì nữa rồi...

Jungkook vừa nói vừa mỉm cười nhìn Joohyun đang đỏ mặt... Đã lâu lắm rồi... mọi người không thấy cô vui như lúc này...

- Joohyun à, xin chúc mừng cậu!

Wendy nói với vẻ mặt thật sự vui mừng... nhưng... sự thật có phải vậy?

- À quên! Mình có việc bận rồi... Chắc là phải đi ngay bây giờ... Mấy cậu cứ nói chuyện thoải mái đi nha! Mong nhận được thiệp cưới từ mấy cậu! Bai!

Nói rồi, bóng dáng mảnh mai của cô bỗng biến mất ngay tức khắc... Nụ cười trên môi mọi người dần tắt ngấm...

- Có lẽ... chúng ta... đang vui mừng trên sự đau khổ của người khác...

Joohyun buồn bã nói...

- Wen à...

Lisa bỗng thấy khóe mắt mình cay cay... Cô chỉ biết dựa đầu vào vai Jungkook... rồi thở dài... Bất chợt, tiếng chuông điện thoại bỗng reng lên như muốn đánh thức mọi người...

- Để mình bắt máy cho!

Chaeyoung vội vã đứng dậy rồi nói. Nhân tiện, cô cũng lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má...

- Alo?

- ...

- Alo? Cho hỏi ai vậy?

- Chaeyoung... Là... mình đây...

...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- "Mặt biển xanh bao la... gió rì rào thì thầm nỗi lòng cùng ai đó... cũng tại nơi này... tôi đã mất em... cũng tại nơi này... cuộc tình của chúng ta đành li xa... cũng tại nơi này... trái tim tôi tan vỡ vì em... Em có biết hay không..."

Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi... tàu đã cập bến thuận lợi... một chàng trai đẹp như tạc bước xuống... Lướt đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh rồi cất tiếng nói:

- Vùng đất này tuy có hơi lạc hậu nhưng rất nhiều thuận lợi về nông nghiệp... Chúng ta nên xem xét kĩ lưỡng...

Nói rồi, những người đối tác với anh lần lượt bước xuống tàu và tham quan khắp nơi... Bất ngờ... Điều làm anh chú ý... từ đâu đó, nhưng con thuyền giấy lần lượt trôi lặng lờ theo sóng... Bất ngờ... anh nhớ ra... chiếc thuyền giấy... anh cũng từng dành tặng cho một người lúc cô ấy đang đau buồn... Chiếc thuyền giấy... ghi những lời lãng mạn dành cho cô mà anh nghĩ sẽ không bao giờ dám ghi ra...

- "Jisoo..."

Bỗng dưng, trái tim anh bỗng quặn thắt lại... nhắc đến người đó... vết thương lòng lại tái phát... Cô ra đi... để lại cho anh trái tim tan vỡ... Một thời từng yêu... và một thời được yêu... đã... qua rồi...

- Cho tôi hỏi... ông có biết ai là người thả những chiếc thuyền giấy đó không?

Taehyung bất ngờ hỏi người đàn ông với mái tóc bạc trắng đang đứng gần đó...

- À! Đó là do đứa con gái mà làm công cho một quán ăn.cứ mỗi buổi chiều rảnh rỗi thì nó cứ thích thả thuyền giấy... Bị đánh mãi mà không chừa...

- Ra là vậy...

Nói rồi, Taehyung lại tập trung vào công việc và quên béng đi cuộc nói chuyện hồi sáng của anh...

- Đằng kia có một quán ăn có vẻ sang trọng đó! Ta hãy đến thử xem sao?

Một người đối tác của anh bỗng đề nghị rồi ai nấy đều tán thành... Thế rồi... họ đi khoảng vài cây số nữa... Vừa đi, người thì mải bàn tán về thành phố này... người thì mải ngắm nghía các tòa nhà vẫn còn khá là thô sơ... Riêng Taehyung... anh bỗng có cảm giác gì đó thật lạ... càng ngày càng rõ... Cứ như là... anh sắp tìm lại được điều gì đã mất...

- "Đến rồi sao...?"

Mọi người bỗng xôn xao khi thấy những người lạ mặt tới thành phố của họ... Bỗng nhiên, một cô gái lướt qua mặt anh... thật nhanh... nhưng cũng đủ để anh nhìn thật rõ từ đằng sau... Mái tóc xanh mượt óng ả trong nắng... Thân hình nhỏ nhắn... rất giống... hay là... Bất thần, đôi chân anh như có người đang điều khiển... Nó chạy thật nhanh... thật nhanh để đến gần cô gái đó... Và... bàn tay anh cuối cùng cũng đặt lên vai cô và cất giọng thều thào...

- Jisoo...

Cô gái quay lại... Và làm anh sững sờ... Khuôn mặt thật khác...

- Xin lỗi, tôi nhầm người!

Taehyung cúi đầu xin lỗi... Dường như... trong anh có cái gì đó thật lãng xẹt... Cứ mỗi lần nghĩ đến Jisoo... anh như là không thể điều khiển được tâm trí mình nữa... Cô gái ấy bỏ đi... Hình bóng của Jisoo lại gợi về... Anh tưởng tượng như cô đang đứng trước mặt anh... Mỉm cười thật dễ thương như ngày nào...

- "Taehyung... xem cậu kìa... Hihihi..."

- "Taehyung... mình ở đây này..."

- "Tae à... cậu nhìn đi đâu vậy?"

- "Taehyung... mình nhớ cậu lắm đó..."

- "Tae à..."

Bỗng dưng... vô vàn hình ảnh của Jisoo hiện ra trước mặt anh... Anh bỗng thấy khóe mắt cay cay... nhưng đã là con trai... thì không được rơi lệ...

- "Soo ngốc... tại sao cậu lại bỏ mình mà đi chứ?"

Nhưng những ý nghĩ đó đã bị anh gạt ra khỏi đầu... Anh lặng lẽ bước vào quán...

- Kính chào quí khách...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- "Wendu... nếu cậu cũng đang ở đây... thì có lẽ chúng ta đã..."

Bước trên dường vắng... Wendy trầm ngâm bước từng bước nhẹ nhàng nhưng cũng thật nặng nề... Giờ đây... chỉ còn mình cô cô đơn... âm thầm cùng nỗi nhớ... Bỗng dưng, nước mắt cô bất ngờ tuôn rơi...

- "Mình... vẫn còn nước mắt để khóc sao...?"

Bỗng dưng, tiếng sóng vỗ rì rào làm tâm trí cô thức tỉnh... Wendy vội vàng nhìn lại xung quanh... Cô đã tới bờ biển từ lúc nào...

- "Hoseok... cậu muốn làm mình đau khổ đến chừng nào nữa đây...?"

Một thoáng im lặng... Wen bỗng phát hiện một người phụ nữ trung niên đang khuân vác những chiếc thùng hàng nặng nề...

- Trông có vẻ khó khăn quá... Mình nên đến giúp bà ấy...

Wendy lầm bầm rồi mau mắn đến chỗ người phụ nữ đó...

- Để cháu giúp bác...

Wen vừa nói vừa đỡ một thùng hàng lên tàu... Thấy cô gái có vẻ tốt bụng, bà ấy liền mỉm cười đôn hậu và lên tiếng cám ơn:

- Cám ơn cháu... Hơ...

Bất ngờ, người đàn bà sững sờ... Nhìn từng góc cạnh trên khuôn mặt người con gái xinh đẹp kia... với đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên...

- Cháu...

- Dạ?

Wen hơi ngạc nhiên...

- Bộ cháu có gì lạ lắm sao?

- U... Ừ... Cháu rất giống... à... phải nói là cháu chính là cô gái trong tấm hình đó...

- Dạ? Tấm hình nào cơ...

- À... chuyện là thế này...

"- Aw! Biển đẹp quá à!

Một cô gái trông có vẻ là con nhà giàu... đang ngồi trên một chiếc tàu sang trọng... Chiếc váy vàng nhạt khẽ bồng bềnh trong gió... Đôi tay trắng trẻo đang cố giữ lấy chiếc nón vải như muốn bay tung theo gió biển trong lành... Đang mải ngồi ngắm mặt biển dập dờn những cơn sóng và những đàn hải âu vừa kêu quang quách vừa bay lượn trên bầu trời xanh thẳm... Cô bỗng thấy có thứ gì đó dưới tàu mình...

- Có ai không? Có người chết đuối này! Có ai không?

Tiếng hét inh ỏi của cô gái bất ngờ làm những người cũng đang đi du thuyền gần đó... Ngay lập tức... Hai người đàn ông bất ngờ nhảy xuống... Thật không ngờ... Ở dưới đáy biển sâu... lại là một chàng trai thật đẹp... với mái tóc vàng nhạt như màu nắng..."

- Sao? Chàng trai đó... có mái tóc vàng nhạt sao?

- Đúng vậy... Và rồi... ngay khi tỉnh lại... cậu ta đang ở trên tàu của tiểu thư...

- Tiểu thư... Ý bác là... cô gái đã phát hiện ra Hoseok...

- Hoseok? A... bác nhớ ra rồi... chàng trai đó khi tỉnh dậy thì gặp phải bô vàn những thắc mắc của tiểu thư nhưng cậu ta chỉ trả lời ngắn gọn là cậu tên Hoseok và cậu muốn về nhà ngay lập tức...

"- Đây là đâu chứ? Tôi muốn về nhà ngay lập tức... khụ khụ...

- Nè! Sức khỏe của anh yếu lắm biết không hả? Với lại tàu của tôi sắp hết nhiên liệu rồi... Thôi thì cứ về nhà tôi trước đi... rồi tôi sẽ đưa anh về! Chịu chưa?

Không còn cách nào khác... Chàng trai đó đành chấp nhận... Bất ngờ... anh cẩn thận móc một vật gì đó trong túi áo ra và nhìn thật chăm chú... Mãi về sau... khi vào thu dọn phòng của cậu ấy thì tôi mới biết đó là một tấm hình... của một cô gái rất đẹp... đôi mắt nâu lấp lánh và mái tóc vàng mượt... Cô gái ấy có nụ cười đẹp mê hồn... Lúc đầu, tôi cứ tưởng đó là một bức tranh vẽ, tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy..."

- Sao bác lại biết?

- Vì bác đang là người giúp việc của tiểu thư- con gái thị trưởng của thành phố đó...

- Vậy... Sao... đến giờ cậu ấy còn chưa về...

- Hình như... từ ngày gặp cái cậu tên Hoseok... tiểu thư bỗng đổi tính... Và đến bây giờ... bác mới biết là tiểu thư đã có cảm tình với cậu ta... Hai người có rất nhiều điểm chung... Vậy nên... tiểu thư viện đủ mọi lí do để giữ cậu ta lại...

- T... Thật sao?

- Bác e là vậy? Và... mấy ngày nay... người ta bỗng rần rộ lên tin đồn... Con gái thị trưởng... sắp kết hôn... và người đó không ai khác chính là cái anh chàng gặp nạn và được tiểu thư cứu...

Câu nói... như hàng ngàn con dao đâm thẳng vào tim cô...

- "Trong khi... mình mòn mỏi chờ đợi cậu... với một sự hi vọng mãnh liệt... Thế mà... cậu... lại... sắp kết hôn với người khác sao?"

- Cháu... muốn làm rõ chuyện này... Bác à... Cháu có thể nhờ bác chở đến thành phố đó được không?

Wen bỗng nài nỉ người đàn bà đó.

- Tất nhiên là được rồi... Tàu của bác sẽ rời bến sau 10 phút nữa... Cháu cứ chuẩn bị trước đi...

Wendy bỗng cảm thấy nôn nao lạ thường... Cô nhất định phải làm rõ chuyện này... nhất định...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- Chaeyoung à, là ai thế?

Lisa nôn nóng lên tiếng...

- Chaeyoung... sao cậu cứ đứng đờ ở đấy vậy? Có chuyện gì sao?

Jimin bất ngờ đứng lên và lo lắng hỏi... Bỗng dưng... chiếc điện thoại trên tay Chaeyoung rơi xuống... Đôi môi hồng xinh khẽ mấp máy thành lời...

- (Bí mật! ^^)

- CÁI GÌ?

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- "Xoảng..."

Đang ngồi ăn ngon lành, một tiếng động như tiếng đĩa vỡ phát ra làm cả đoàn thăm quan chú ý... Người chủ quán liền xin phép đi vô trong...

- Cái con nhỏ vô dụng này? Lại làm vỡ chén đĩa nữa à?

- ...

- Đúng thật là chẳng được tích sự gì mà! Uổng công tao nhặt mày về nuôi...

- ...

- Haizzz. Ở đây có vẻ lối cư xử của họ thiếu văn mình quá nhỉ?

Một người trong nhóm bỗng lên tiếng...

- Ưm... tôi xin lỗi...

Taehyung đứng lên và đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành...

- "Ở đây... thật là..."

- "Hức... hức... hức..."

Bỗng dưng, một tiếng khóc tỉ tê vang lên đâu đó khiến Taehyung chú ý...

- Ai đó?

- ...

Tiếng khóc bỗng im bặt...

- Tôi hỏi ai đó?

- Người...

Một câu trả lời cộc lốc... Nhưng qua tiếng nói đó... Taehyung nhận ra người đang nói chuyện với mình là một cô gái...

- Vậy sao? Vậy cô... rốt cuộc là ai?

- Tôi là người đã thả những con thuyền giấy mà hồi sáng anh vừa thấy... là người đã làm vỡ chén đĩa ở trong quán mà anh vừa ở...

- Cô thật là hậu đậu đó!

Nói rồi, Taehyung cố làm lơ cô gái ấy đi... Đơn giản vì anh... đã từ lâu... không thích nói chuyện với bất cứ cô gái nào... trừ...Jisoo...

- Khoan đã... anh định bỏ đi thật sao?

- Sao cơ?

- Cậu... định bỏ mình mà đi sao... Taehyung?

Một câu nói... không khỏi làm đôi mắt anh tròn xoe... Từ trong góc nhà... một cô gái... bước ra... Bộ quần áo vừa rách rưới vừa quê mùa... tay chân im rõ những vết roi tàn khốc... Duy chỉ có khuôn mặt... vẫn mơ mộng và xinh đẹp như ngày nào...

- J... Ji... Jisoo?

- Còn ở đó mà hỏi nữa sao... 10 năm nay... 10 năm mình chờ đợi cậu... Chẳng lẽ cậu không có chút gì là nhớ mình sao? Hay là cậu chê mình xấu hả?

- JISOO!

Taehyung hét lên... như muốn nói thật to cho cả thế giới biết... ngọn lửa hồng của anh... đã mất nhưng đã tìm thấy... ngọn lửa sưởi ấm trái tim anh... bao ngày...

- "Cuối cùng... tôi cũng tìm được bạn... ở một nơi mà tôi không ngờ tới... Đó là trái tim tôi..."

Một cảnh lãng mạn như trên phim... dưới ánh nắng chiều đã dần ngả vàng... Jisoo chạy vội đến bên anh... và nằm gọn trong vòng tay yêu thương của Kết từ lúc nào...

- J... Jisoo... cậu... Sao cậu lại thành ra như thế này? Sao cậu không về chứ? Mình rất nhớ cậu... nhớ đến nỗi...

- Mình biết chứ! Mình bị trôi dạt vào đây và được ông chủ quán nhận nuôi... Nhưng chuyện đấy không quan trọng... Bây giờ... mình đã được ở bên cậu... Đó là điều hạnh phúc nhất đối với mình...

Bất ngờ, Taehyung bỗng buông thõng hai tay xuống làm Chichoo hơi bất ngờ:

- Cậu sao vậy?

- Jisoo... mình đã chờ đợi điều này 10 năm rồi...

- Điều gì?

Jisoo hỏi với vẻ mặt ngây thơ... Khuôn mặt Tae lúc này cực kì nghiêm túc... Và... anh mỉm cười...

- Anh yêu em... Lấy anh nhé!

Nói rồi, Taehyung quì xuồng và đưa lên một chiếc hộp đỏ trông rất sang trọng...

- Anh đã chuẩn bị từ trước rồi... Vì anh biết em vẫn còn sống... và anh vẫn còn rất yêu em... Và giờ... anh chỉ đợi câu trả lời từ em thôi... Jisoo...

Nước mắt Jisoo bỗng tuôn rơi ngay sau lời nói đó... Nước mắt... hạnh phúc... Bao nhiêu ngày tháng đau thương... giờ đây... cô cũng nhận được một lời nói... lời nói cô hằng ao ước biết bao...

- Cậu... ngốc quá... Ưm... sao... em lại không đồng ý chứ?

Nói rồi, Cô ôm chầm lấy Taehyung... Anh nhìn cô với nét mặt tràn ngập hạnh phúc...

- Jisoo...

Nói rồi, đôi môi anh khẽ chạm vào môi cô... thật nồng nàn... như một hương thơm nào đó thoảng qua... và sẽ mãi lưu trữ trong bạn...

- "Tình yêu... được tạo nên bởi sự đắng, cay, ngọt, bùi... Vậy nên... cũng chẳng lạ gì... khi người ta cách xa nhau... và tìm thấy... nhờ sự chỉ dẫn của con tim mỗi người... Để rồi..."

- Jisoo! Cái con nhỏ này... không về rửa chén đi... Suốt ngày đi chơi... Lần này là mày chết với tao...

Một tiếng nói thô bạo vang lên... Taehyung nhìn Jisoo rồi khẽ mỉm cười:

- Đã đến lúc... anh sẽ trả thù cho em...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

Phố xá đông đúc, thật khó để tìm thấy người mình đang mong đợi... Nhưng đối với Wendy thì không... Cô có thể đi khắp nơi... lục tung cả thành phố này để tìm cho ra sự thật.. Nhưng đi đâu... cô cũng nghe những tin đồn đó... những tin đồn như muốn giết chết cô... Cho đến khi... Ở khu trung tâm mua sắm... Hình bóng anh xuất hiện...

- Wendy!

Hoseok hét lên... nhưng hình như âm thanh của phố xá đã át đi tiếng gọi của cô... Định gọi thêm lần nữa... Wen bỗng phát hiện...Hope... đi chung với một cô gái... cười nói vui vẻ... thật... hạnh phúc...?

- Thật không ngờ... Hoseok... cậu dễ đến vậy sao? Trong khi...

Wen nói nhưng nước mắt đã lăn dài trên gò má ửng hồng... Hốn hận sao? Hối hận vì đã chờ đợi Wendy... chờ đợi như muốn biến cô thành một con điên... trong khi anh vui vẻ bên người con gái khác... không phải là cô...

- "Mình không muốn nhìn thấy hình ảnh này thêm một lần nào nữa..."

Bỗng chốc, Wen đứng lặng người... nhìn theo bóng dáng anh lần cuối... nhìn lại khuôn mặt thân thương ấy mà cô đã ước ao nhìn lại từ 10 năm trước... Để rồi... ánh mắt cô bỗng trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết... Vô tình... quay lưng... và bước đi...

- "Còn đâu... người đã tình hi sinh bản thân mình để cứu em khỏi cơn going tố... còn đâu... anh chàng lém lỉnh hay trốn học rồi bị nghe một trận đã đời... còn đâu... những yêu thương vừa tan biến và sẽ mãi không quay trở lại... còn đâu... con tim tan vỡ đang nhói lên từng hồi rồi ngậm ngùi trong đắng cay oái ăm của cuộc đời... Còn đâu nữa... hỡi người dấu yêu..."

- Bác à, chở cháu về nhà đi! Cháu không muốn ở đâu thêm một phút nào nữa?

Giọng Wendy nói như sắp khóc.

- Sao vậy? Cháu không gặp được cậu ấy à?

- Vâng. Chẳng hề gặp mặt...

Thuyền... bắt đầu chuyển động trên mặt nước xanh rì... Wendy đứng lặng người nhìn theo... nhìn theo một cái gì đó thật hư vô... Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng:

- Tạm biệt... Hoseok của em...

Tạm biệt... chưa hẳn là kết thúc... nó không có nghĩa là... ngừng yêu thương...

- Wendy, cậu đi đâu vậy? Đợi mình!

Bỗng dưng, từ phía bến càng, hình ảnh Hoseok hiện ra lập lòa sau làn nước mắt của Wendy...

- Giờ mới xuất hiện... thì còn ý nghĩa gì nữa?

Wen nói như vô tình.

- Bác à, chạy nhanh lên một chút ạ!

Thuyền cũng tự động... chạy thật nhanh... Để lại ánh mắt ngỡ ngàng của Hoseok... Không một chút do dự, anh nhảy tùm xuống nước... Vừa cố gắng bơi thật nhanh và hét lên thật to:

- Wen à, là mình đây mà! Không nhận ra mình sao?

- Nhận ra ư? Sao lại không chứ?

Wendy lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi gục xuống nền ỗ, tay bám vào mạn thuyền và khóc tức tưởi... khóc... vì đau khổ... hay vì... quá vui mừng vì được gặp lại người bao năm xa cách...

- Cậu chạy theo làm gì chứ? Về đi! Về đi mà... hức...

- Wendy... cậu sao vậy? Dừng lại đi... Wen à!

Mặc cho Hoseok có hét đến cỡ nào... Wen chỉ vô tình quay đi... Hình ảnh đó... lại quay mòng mòng trong đầu...

- Cậu đi đi... mình không cần cậu phải đi theo làm gì hết... Đi Đi!

Nhưng càng nói... Hoseok càng cố bơi thật nhanh mặc dù anh không hiểu nổi Wen đang nghĩ cái gì? Bỗng dưng... chiếc thuyền đột ngột dừng lại làm cho Wen bất ngờ:

- Bác à... có chuyện gì sao? Sao lại dừng lại?

Nghe Wen thắc mắc, người đàn bà đó chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng và khuyên bảo cô:

- Bác nghĩ tốt nhất cháu nên nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy đi... Bỏ trốn chưa hẳn là cách tốt nhất...

Wendy nhìn người đàn bà đó... với ánh mắt thấu hiểu...

- "Đúng vậy... Bỏ trốn... thật ngu xuẩn... Hoseok... đã đến lúc... mình nên nói chuyện thẳng thắn với cậu..."

Chỉ một lúc sau, Hoseok đã đuổi kịp tàu... Người phụ nữa đó liền tới và kéo cậu ta lên... Riêng Wen chỉ trầm ngâm đứng lặng người nhìn Hoseok... Anh vẫn như xưa... Chỉ có điều chững chạc hơn... nhưng sao anh lại thay lòng đổi dạ chứ? Giây phút im lặng... bắt đầu... kể từ khi khoảng trống trên tàu... thuộc về hai người...

- Wen à, sao cậu lại bỏ chạy chứ? Cậu có biết là...

- Đủ rồi, mình nghe lời nói này rất rất nhiều rồi... Nhưng đâu chỉ riêng mình được nghe, đúng không?

Wen trả lời nhưng vẫn quay lưng thờ ơ... mặc dù... cô đang không thể kìm nén được nỗi xúc động... khi đứng cạnh anh... người đã làm thay đổi cuộc đời cô...

- Cậu nói vậy là sao chứ? Mình không hiểu!

- Còn giả vờ ngây thơ nữa sao? Không phải... Cậu và cô gái hồi nãy... sắp... kết hôn sao?

- ...

Im lặng... sự im lặng của Hope như làm cô thấy thất vọng...

- "Chẳng lẽ... chuyện đó là có thật..."

- Đúng là có chuyện đó... nhưng...

Câu nói của Hoseok bất ngờ làm Wen quay mặt lại... rồi nheo mắt và nhẹ nhàng hỏi:

- Nhưng sao?

- Nhưng mình đã từ chối... vì... mình đã có... vợ rồi... Chính là cậu đó... thiên thần bé nhỏ của tớ!

- H... Hoseok à...

Nghe tới đó, cánh tay Wen bỗng buông thỏng xuống, đối mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào Hoseok...

- "Đây... có thể coi như một lời cầu hôn không nhỉ?"

Bất chợt, khi cô tỉnh lại... Wen đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hoseok từ khi nào...

- "Thật ấm áp làm sao... khi được ở trong vòng tay của người mình yêu thương... Hãy nên biết quí trọng từng giây phút đẹp đẽ đó..."

- Đã đến lúc... về nhà thôi... Wen à...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro