Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bánh Ngọt


-1950-

Mùa đông ở Moscow lạnh lắm. Nó buốt lạnh mang theo cảm giác mới lạ khi trải qua một thời tiết như thế này ở đất nước mình, thật lạ lẫm nhưng cũng...rất thú vị.
Nếu không mặc bộ áo khoác dày để giữ ấm thì cơ thể này có thể đã phải chịu thua trước thời tiết và khắt nghiệt thế này, hai bàn tay đã mang găng tay liên tục xoa vào nhau để tạo cảm giác ấm ấp , hơi thở nhịp nhàng thở ra làn khói trắng muốt rồi tan đi với da mặt cứng ngắc đi vì lạnh, ngẫm lại thì thấy việc ở đây trải nghiệm cảm giác này thì thinh thích lúc đầu chứ sống với nó như người dân ở đây, thì quả là ác mộng.

Cứ dao dác nhìn về phía những người dân Liên Xô đang bận bịu với cuộc sống của mình dưới tuyết rơi với màn đêm tối thật âm u, nhưng ánh sáng vàng cam huyền ảo và ấm áp phần nào soi rọi khung cảnh cùng với tiếng nổ của củi trong lò sưởi cũng không tệ,thậm trí còn khiến nó hoài niệm hơn
Nhưng cứ cô đơn nhìn họ như thế cứ lạ lùng sao ấy nhỉ? Anh Minh thì còn đang họp công chuyện, nhưng ảnh dặn không được đi lung tung mà vô trong doanh trại chờ anh xong rồi đi, nhưng mà buồn tẻ lắm, trước khi đi vào phòng họp thì ảnh dúi vào tay mình vài đồng và tờ tiền ở đây rồi vội vàng đi mất.

Mà ở trong đó chán lắm, nên mới lẻn ra ngoài ngồi băng ghế ngắm cảnh vật chứ thấy ngột ngạt và lạc lõng kinh khủng.

Nhìn người dân làm việc chán chê rồi thì đi loanh quanh tìm tiệm bánh nóng mua đem về cho anh mình đi, đỡ chán mà có khi nhìn thêm được nhiều thứ thú vị , ở đây riết thì chỉ có hít khói từ các nhà máy công nghiệp bay qua đây là chính

Thấy đó là ý tưởng hay, liền vui vẻ đi và mơ màng nhìn mọi thứ, quả thật nơi đây rất khác biệt về nhiều mặt so với nước của mình, về con người, văn hoá và mọi thứ, nhưng anh Minh nói rằng dù khác biệt là thế nhưng hai nước đều có chung lí tưởng và chí hướng!

Dễ dàng nhận ra khi có nhiều áp phích lẫn hình lưỡi liềm vàng luôn hiện diện mọi nơi trong cuộc sống nơi đây cả, đúng là hùng vĩ

Đi một hồi thì thấy một tiệm bánh trông có vẻ lớn đang trưng bày những chiếc bánh giòn rụm ngọt ngào trước cửa để thu hút khách hàng , nhưng hiện tại thì không có ai mua cả nên có vẻ mình là khách hàng duy nhất vào lúc này thì phải
Không chần chừ bước vào, chủ tiệm bánh nghe thấy tiếng chuông reo ở cửa thì niềm nở chào người vị khách nhỏ ngoại quốc và hỏi muốn mua loại bánh gì đem về
Nhìn đống bánh nóng giòn rụm này mà ăn vào thời tiết thế này, đúng là không có gì tuyệt hơn thế nhưng khó giữ độ giòn lâu khi đi ra khỏi nơi đây đâu, có thể lựa bánh ngọt mềm là lựa chọn thay thế tốt? Bốc đại một mẻ bánh ngọt cuối cùng trên khay vừa trông có vẻ ngon mắt rồi đưa cho chủ tiệm bánh gói lại cho mình, nghe chủ tiệm nói rằng bánh này bán chạy nhất đó

Đang lục túi lấy từng tờ ra để thanh toán, thì tiếng chuông cửa một lần nữa lại reo lên, cậu ta thở nhọc và liếc về phía khay có miếng biếng cuối cùng bị lấy mất mà khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.

" Ồ cậu bé! Thật tiếc quá, nay cậu tới trễ nên cô bé này đã mua mất rồi..."
Chủ tiệm lắc đầu lấy làm tiếc : " Để ngày mai mua nhé?"

" À vâng ạ...Để mai cháu ghé mua sau..."

Cậu nghe thế thì miễn cưỡng chấp nhận rồi rảo bước quay lại phía cửa đi về

...

" Này cậu gì đó ơi? Hay cậu lấy bánh cậu thích đi, mình tặng, mình mua cái khác cũng được"

" H..Hả? Được không vậy...? Cậu sẵn sàng cho người lạ phần bánh mà mình định mua sao?"

Cậu ta nhướng mày băn khoăn, có chút ngập ngừng và lưỡng lự khi nghe lời đề nghị hấp dẫn nhưng không kém phần kì cục này

" Có sao đâu mà, tớ nhường phần này cho cậu nếu cậu thích, tớ sẽ mua cái khác đem về "

Rồi sợ cậu bạn ngại mà từ chối nên nói thêm

"Tớ không hảo bánh ngọt đâu, nên lựa đại nên cậu đừng ngại nếu tớ thích bánh này mà nhường lại cho cậu lại."

" Ơ cảm ơn cậu..."

"Tớ tặng cậu luôn nè,thanh toán rồi nên cứ nhận đi nhé?"

" Nhưng mà nhìn cậu lạ nhỉ? Không giống như những công dân ở đây? Nước cờ của cậu khang khác..."

Cảm thấy kì lạ khi ngoài chiếc cờ đỏ với lưỡi liềm quen thuộc thì còn có sọc xanh phía bên phải nữa?

" À- ừ..."
Nghe tới việc đó, giọng cậu nhỏ dần đi rồi không nói gì thêm, thấy cậu bạn lạ mặt này tự nhiên cúi gầm mặt mà còn không nói gì thêm mà thấy bối rối, nhưng chưa nói gì thêm thì cậu ấy bất chợt ngỏ lời mua chiếc bánh khác cho .

Cậu ta chọn một mẻ bánh mềm xốp rồi nhanh chóng nhờ gói lại và trả tiền rồi đưa cho mình

" Coi như là cảm ơn cậu vì nhường lại cho tớ nhé."

Cậu ta không cười hay biểu lộ gì , khuôn mặt lẫn giọng nói như không biểu đạt rõ ràng cảm xúc nhất định

Thế là cả hai đi ra tiệm bánh và tôi đi theo cậu ta, phần vì tò mò về bản thân cậu bạn mới , phần vì không nhớ đường về khi nơi nào cũng phủ đầy tuyết mà theo trí nhớ của tôi thì đường cậu đi hình như giống đường tôi định đi.

" ?"

" Sao cậu đi theo tớ vậy..."

" Hở? À- , tớ không nhớ đường về doanh trại... mà theo hướng cậu đi có vẻ giống nơi tớ muốn về...Nên đi theo cạu thử xem sao! Lỡ tìm thấy chỗ cũ thì tốt quá!"

"..."

Một người lạnh lùng nhỉ? Cậu ấy không nói năng gì sau khi nghe vậy

" Cậu tên gì thế? Cậu bạn lạnh lùng?"

" Tôi vừa rảo bước bên cạnh mà hỏi cậu rồi cười khúc khích, nhưng trông cậu có vẻ bình tĩnh chán, cậu ta trả lời một cách không thể nào súc tích hơn

" Cứ gọi là Russia."

" Russia,..Russia..? Nghe tên cậu quen quen nhỉ...?"

Ngẫm một hồi, tự nhiên cái tên này nó quen lắm, không, hình như nghe qua rất nhiều lần thì phải?

" Khoan- Tên đầy đủ của cậu là gì vậy?"

" Hả? Tên đầy đủ luôn sao"

Bây giờ cậu ta mới bắt đầu nhíu mắt nhìn tôi một cách nghi ngờ như thể người đi bên cạnh mình có mưu đồ gì vậy, nhưng thật tốt khi cậu ta không im lặng mà nói tiếp

"Russian Soviet Federative Socialist Republic , hoặc gọi tắt là RSFSR, nhưng tớ thường dùng cái tên Russia cho gọn ."

Ơ, hình như cái tên này có gì đó hơi quen thuộc thì phải...

Đúng rồi! Giống ngài ấy!

" A! Vậy cậu hẳn có liên hệ gì với ngài USSR đúng không! Hay được dân chúng biết với cái tên CCCP hoặc thân thuộc hơn là Soviet Union?"

Cậu ấy nghe thấy những lời như vậy liền dừng hẳn mà quay mặt đối diện, đôi mắt của cậu có chút dao động và cậu liền nắm giữ lấy tay đối phương lại.

" ..."

" Cậu quen biết cha tớ sao ?"

" Cậu là ai vậy...?"

...
(Bộ truyện: "Charmente Muse")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro