Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hè , sóng biển và em

Fang x Blaze : va phải một ánh mắt đem lòng tương tư cả mùa hạ
-------------------------------------------------------

Fang hiện đang sống cùng anh trai Kaizo trong một thành phố đông đúc, nơi những ngày tháng trôi qua đều như nhau, bình lặng đến mức đôi khi anh quên đi cả cảm giác muốn thay đổi. Là một học sinh bình thường, Fang không có gì nổi bật để thu hút sự chú ý. Nhưng cậu bạn thân của anh – Boboiboy – lại hoàn toàn khác biệt. Boboiboy nổi tiếng khắp nơi, từ trường học đến những hoạt động bên ngoài, cậu luôn là tâm điểm. Fang đôi lúc cảm thấy khó chịu, không phải vì ghen tỵ, mà vì cậu thường bị lấn át, bị đẩy về phía sau trong cái bóng quá lớn của bạn mình. Nhưng dẫu vậy, mối quan hệ giữa họ vẫn bền chặt. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, Fang vẫn luôn chấp nhận vị trí đó vì cậu biết rằng, dù có nổi tiếng hay không, Boboiboy vẫn luôn coi cậu là người bạn thân nhất.

Trước kỳ nghỉ hè, Boboiboy bất ngờ đề nghị:

-"Fang, về quê tôi chơi đi. Tôi muốn cậu gặp ông nội tôi và... cả em họ Blaze của tôi nữa."

Fang thoáng chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Anh trai Kaizo cũng không có ý kiến gì về việc này, nên Fang bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến đi. Trên đường về quê, bầu không khí trong xe tràn ngập sự hân hoan của Boboiboy, trong khi Fang chỉ lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng đáp lại vài câu.

-"Blaze, cậu em họ của tôi ấy, nghịch ngợm cực kỳ. Đôi khi nó phá phách đến mức khó mà chịu nổi."

Fang nghe đến đây đã cảm thấy sự chán nản dâng lên trong lòng. Anh không thích những người ồn ào, và chỉ cần vài lời của Boboiboy cũng đã đủ để anh cảm thấy không thiện cảm với Blaze. Sự yêu thích chưa nảy nở đã bị nhấn chìm trong sự phiền phức mà cậu tưởng tượng ra.

-"Nhưng mà," Boboiboy tiếp tục, "nó cũng rất tốt bụng và nhiệt tình. Đôi khi tôi còn bất ngờ vì cái cách mà nó sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần suy nghĩ."

Fang chỉ biết thầm nghĩ Vừa đấm vừa xoa thế này thì mong cứu vãn được gì đâu, nhưng cậu không phản ứng gì thêm, chỉ tiếp tục nhìn cảnh vật lướt qua cửa xe.

Khi xe gần đến quê, Boboiboy thả Fang xuống một bãi biển và bảo cậu đi dạo trong lúc cậu ấy vào nhà chuẩn bị vài thứ. Fang ậm ừ đáp lại, vẫy tay với Boboiboy trước khi bắt đầu thả bộ dọc bờ biển. Gió biển mang theo hương vị mằn mặn của đại dương, thổi nhẹ qua mái tóc và khuôn mặt Fang, khiến tâm hồn cậu thoáng chốc cảm thấy dễ chịu. Cảnh vật nơi đây khác hẳn với sự ồn ào của thành phố, sóng biển vỗ nhẹ vào bờ cát, tạo nên những gợn sóng nhỏ, đều đặn như nhịp thở của thiên nhiên.

Khi đang mải mê ngắm nhìn biển cả, Fang bỗng chốc vô tình lướt qua một bóng dáng. Chẳng hiểu sao, cậu ngay lập tức ngoái đầu lại. Cả hai ánh mắt vô tình chạm nhau, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để mọi thứ xung quanh như ngừng trôi. Đôi mắt đỏ rực của người đối diện như lửa cháy trong hoàng hôn, rực rỡ và cuốn hút đến mức Fang cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Một mũi tên vô hình xuyên qua trái tim cậu, khiến mọi thứ xung quanh nhòa đi, chỉ còn lại người con trai trước mặt. Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này. Cảm giác ấy như một trận cuồng phong đột ngột thổi vào tâm hồn vốn bình lặng của Fang.

"Nỡ va chạm ánh mắt rồi đem nhớ thương cả mùa hạ," một câu thơ từ đâu đó thoáng qua tâm trí Fang, gợi lên một sự xao xuyến không thể giải thích.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong chớp mắt. Người ấy quay lưng bước đi, để lại trong lòng Fang một nỗi tiếc nuối vô hình. Cậu đứng bất động, chưa kịp định thần thì Boboiboy đã đến gần, vỗ vai cậu một cách vui vẻ:

-"Ê Fang, có sao không?"

-"K-không, không sao cả..." Fang lúng túng đáp, cố che giấu cảm giác hỗn loạn trong lòng.

-"Sao mặt cậu đỏ như tía tai thế kia? Chắc không quen với thời tiết quê tôi rồi."

-"Chắc vậy." Fang nhanh chóng tìm cách lảng tránh ánh mắt của Boboiboy. Anh vẫn chưa thể hiểu nổi cảm xúc mình vừa trải qua.

-"Thôi tạm tin vậy. Đi, về nhà ông tôi đi, tôi sẽ giới thiệu cậu em họ Blaze mà tôi nói đến cho cậu."

Trên đường về nhà, cả hai đều im lặng. Fang không nói gì vì trong lòng cậu vẫn còn vương vấn cái nhìn thoáng qua của chàng trai bí ẩn ấy. Cậu không thể ngờ rằng, chỉ một khoảnh khắc ấy thôi lại đủ khiến tâm hồn cậu rối loạn như vậy.

Khi về đến nhà, Boboiboy lao ngay vào lòng ông Tok Aba. Fang đứng một bên, ngượng ngùng khi chứng kiến cảnh đoàn tụ ấm áp giữa hai ông cháu.

-"Ông Tok Aba! Đã bao lâu rồi không gặp, cháu nhớ ông lắm!" Boboiboy reo lên đầy phấn khích.

-"Ừ, ông cũng nhớ cháu nhiều lắm, Boboiboy." Ông Tok Aba đáp lại với nụ cười hiền từ, ánh mắt trìu mến như ánh nắng buổi sớm.

Boboiboy quay sang Fang, giới thiệu với giọng hào hứng:

-"Đây là Fang, bạn thân của cháu ở trên thành phố. Ông nhớ cậu ta là người mà cháu hay kể với ông không?"

Ông Tok Aba mỉm cười, ánh mắt ấm áp hướng về phía Fang:

-"À, cháu là Fang phải không? Ông nghe Boboiboy kể nhiều về cháu rồi. Rất vui được gặp cháu."

-"Cháu cũng rất vui được gặp ông." Fang lễ phép đáp lại, nhưng tâm trí cậu vẫn không thoát khỏi hình ảnh của người lạ trên bãi biển.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, làm Fang giật mình.
-"Ông, có ai đến chơi à?"
Fang quay đầu lại và lập tức nhận ra đó chính là người con trai mà cậu đã gặp trên bãi biển. Trái tim cậu như thắt lại khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực ấy một lần nữa. Người đó đánh mắt nhìn về phía hai người, rồi nở một nụ cười vui vẻ, chào hỏi một cách tự nhiên:

-"Anh Boboiboy, lâu rồi không gặp. Anh dẫn bạn về quê chơi hả?"

-"Ừ, đúng rồi. Blaze, đây là Fang, bạn thân của anh. Còn Fang, đây là Blaze – em họ tôi. Mong hai người sẽ thân thiết với nhau."

Fang ngượng ngùng gật đầu, không dám nhìn thẳng vào Blaze. Cảm giác bối rối trong lòng khiến cậu không biết phải làm gì hay nói gì. Blaze chỉ cười nhẹ, rồi đưa tay ra bắt:

-"Mong anh giúp đỡ nhiều hơn."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý ấy khiến Fang càng thêm lúng túng. Cậu bắt tay Blaze, cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ bàn tay ấy. Ánh mắt Blaze thoáng nhìn như chạm đến nơi sâu kín nhất trong lòng Fang, khiến cậu không khỏi bất giác cúi đầu để che đi nét ngượng ngùng. Đôi tay ấm áp ấy lưu lại trong tâm trí cậu, như một mạch sóng ngầm không thể dứt, khuấy động mọi suy nghĩ vốn dĩ yên ả trước đây.

Từ khoảnh khắc đó, Fang biết rằng Blaze không còn là một người xa lạ, mà trở thành một dấu ấn khó phai trong tâm trí cậu. Cậu bắt đầu nhận thấy những điều nhỏ nhặt về Blaze mà trước đây cậu không hề để ý: cách cậu ta nghiêng đầu khi lắng nghe, cách nụ cười rạng rỡ chiếu sáng cả không gian xung quanh, và cả ánh mắt tinh nghịch nhưng dịu dàng mỗi khi đối diện với cậu. Fang nhận ra mỗi lần hai người ở gần nhau, hơi thở của cậu dường như không còn đều đặn, và lòng cậu cứ mãi xốn xang, như đang đứng giữa một cơn gió lạ mơn trớn từng góc cạnh của trái tim.

Những ngày ở quê trôi qua như những cơn gió hiền hòa mang theo hương biển, nhưng bên trong Fang, một cơn bão cảm xúc âm thầm hình thành. Từng buổi sáng thức dậy cùng với nụ cười chào đón của Blaze, từng bữa ăn đầm ấm bên ông Tok Aba, hay chỉ đơn giản là những lần đi dạo trên bờ cát với Blaze bên cạnh, Fang đều cảm nhận rằng trái tim mình đã không còn là của chính mình nữa. Mỗi khi Blaze nhìn cậu, cậu như bị bao trùm trong ánh sáng của nụ cười ấy, khiến những băn khoăn, lo lắng về tình cảm của mình càng thêm nặng nề. Fang nhận thấy mỗi khoảnh khắc cùng Blaze trở nên quý giá hơn, nhưng cũng đầy căng thẳng vì cậu không biết phải đối mặt với cảm xúc của mình như thế nào.

Tình cảm mà Fang dành cho Blaze không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ, mà đã trở thành một ngọn lửa âm ỉ, cháy bỏng trong trái tim cậu, ngày càng lớn dần theo thời gian. Fang không thể phủ nhận rằng mỗi khi Blaze đến gần, tim cậu lại đập mạnh hơn, một cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi khi cậu nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Blaze, trái tim cậu lại như muốn vỡ tung. Nhưng điều đó cũng khiến cậu càng thêm bối rối, càng thêm e ngại.

Fang không dám thừa nhận rằng mình đã rung động trước một người mà cậu chỉ mới gặp chưa lâu. Những cảm xúc này có thể chỉ là thoáng qua, phải chăng đó chỉ là do sự mới mẻ và ngỡ ngàng trước tính cách của Blaze? Nhưng trái tim cậu lại từ chối những lý lẽ đó, nó muốn nhiều hơn, nó khao khát Blaze như một điều hiển nhiên không thể tránh khỏi. Fang cảm nhận được sự sợ hãi âm thầm, bởi cậu không biết mình sẽ phải đối diện với Blaze như thế nào khi kỳ nghỉ kết thúc, và cậu buộc phải trở lại cuộc sống thường nhật – nơi mà Blaze có lẽ sẽ chỉ còn là một ký ức thoáng qua.

Rồi kỳ nghỉ cũng đến hồi kết ;  Fang trở về thành phố với một tâm trạng lơ lửng, như thể trái tim cậu chưa hoàn toàn trở về cùng thân xác. Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi ấy đã trôi qua, nhưng những cảm xúc mà nó mang lại vẫn còn vang vọng mãi trong tâm hồn Fang. Cậu ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn ra khung cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu chỉ còn duy nhất một hình ảnh: Blaze – người con trai có đôi mắt đỏ rực như lửa, khiến trái tim cậu lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự chao đảo mạnh mẽ đến thế.

Mọi thứ về Blaze hiện lên rõ ràng như một bộ phim chiếu chậm. Những ngày đầu tiên, khi Fang vẫn còn cố gắng chống lại sự bối rối của mình, cậu không thể ngừng để ý đến sự hiện diện của Blaze trong từng khoảnh khắc. Blaze có một sức hút kỳ lạ, không chỉ bởi ngoại hình cuốn hút mà còn bởi tính cách sôi nổi, nhiệt tình – điều mà Boboiboy đã từng nói nhưng Fang không ngờ nó lại mang một vẻ quyến rũ như vậy.

Những lần gặp mặt ban đầu, Fang cố gắng giữ một khoảng cách, tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tạm thời. Cậu thậm chí không muốn thừa nhận rằng mình đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng càng ngày, càng nhiều lần Blaze cười nói vui vẻ trước mặt, trái tim Fang càng khó giữ bình tĩnh. Blaze là người mà Boboiboy miêu tả là nghịch ngợm, phá phách, nhưng cũng thật sự chân thành và biết quan tâm đến người khác. Fang nhận ra điều đó rõ nhất khi một buổi chiều Blaze đưa cậu đi dạo quanh làng.

-"Cậu có thích biển không, Fang?" Blaze bất ngờ hỏi khi hai người đang đi dọc theo bờ cát, sóng biển vỗ nhẹ vào chân họ.

-"Cũng... không biết nữa. Có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó," Fang trả lời, cảm thấy hơi bối rối.

Blaze cười khẽ, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch như đang suy nghĩ điều gì đó.

-"Tôi thì rất thích biển. Biển giống như tâm trạng con người, có lúc êm đềm, có lúc dậy sóng. Nhưng dù thế nào, biển luôn luôn đẹp, phải không?"

Fang im lặng nhìn xuống mặt nước trong xanh. Đúng vậy, biển thực sự đẹp, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ nghĩ đến Blaze. Người trước mặt, với ánh mắt đỏ rực ấy, cũng tựa như biển – đôi khi yên lặng, đôi khi mãnh liệt, nhưng luôn khiến cậu cảm thấy khó nắm bắt.

Trong những ngày ở quê, Blaze thường xuyên xuất hiện bên cạnh Fang, không phải vì ép buộc mà vì sự tự nhiên của cả hai dần kéo họ lại gần nhau. Ban đầu, những cuộc trò chuyện chỉ là xã giao đơn giản, nhưng theo thời gian, Fang nhận ra mình bắt đầu mong chờ sự có mặt của Blaze. Cậu nhận ra mình luôn dõi theo Blaze, dù chỉ là từ xa, và mỗi lần Blaze đến gần, trái tim cậu lại đập loạn nhịp.

Có một buổi tối, khi cả hai ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực trên nền trời, Fang bất giác hỏi:

-"Cậu đã bao giờ... cảm thấy có thứ gì đó mà cậu không thể nói ra không, Blaze?"

Blaze quay sang nhìn Fang, đôi mắt ánh lên sự tò mò nhưng cũng có chút gì đó sâu lắng.
-"Ý cậu là gì?"

Fang không trả lời ngay, cậu chỉ nhìn xa xăm ra đại dương. Lòng ngực cậu chật chội với hàng ngàn suy nghĩ không thành lời. Cậu muốn nói cho Blaze biết những cảm xúc cậu đã kìm nén bấy lâu, nhưng lại sợ rằng sẽ phá vỡ mối quan hệ vừa mới hình thành giữa họ.

-"Chỉ là... có những điều mà chúng ta không thể dễ dàng thổ lộ, phải không?" Fang nói tiếp, giọng nhỏ dần, như thể đang nói với chính mình hơn là với Blaze.

Blaze không trả lời ngay, mà chỉ yên lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Fang. Sự chạm nhẹ ấy khiến tim Fang như đập rộn lên lần nữa.

-"Nếu có gì cần phải nói, tốt hơn hết là đừng giữ nó quá lâu. Cuộc sống đôi khi rất ngắn, Fang," Blaze nói, giọng trầm ấm nhưng đầy ý nghĩa.

Nhưng Fang vẫn không nói gì, cậu chỉ khẽ gật đầu, để lòng mình chìm đắm trong cảm giác ấm áp mà Blaze mang lại.

Những ngày ấy, tuy bình yên và ngọt ngào, cũng dần trôi qua như từng con sóng xô vào bờ rồi rút đi. Và trước khi Fang kịp nhận ra, thời gian đã đến lúc cậu phải rời khỏi vùng quê này, để trở về thành phố, trở lại cuộc sống cũ của mình. Ngày chia tay, Blaze vẫn cười đùa như mọi khi, nhưng trong đôi mắt đỏ rực ấy, Fang nhận thấy một chút gì đó luyến tiếc, dù Blaze không nói ra.

-"Hẹn gặp lại nhé, Fang. Khi nào có dịp, cậu hãy về đây chơi tiếp," Blaze nói, giọng nhẹ nhàng như không muốn tạm biệt.

Fang chỉ mỉm cười gượng gạo, trái tim cậu như thắt lại. Cậu muốn nói gì đó, muốn ở lại thêm một chút, nhưng chẳng biết phải nói gì. Từng lời Blaze nói vang vọng trong đầu cậu: "Cuộc sống đôi khi rất ngắn." Nhưng cuối cùng, Fang vẫn chỉ giữ lại trong lòng những lời chưa thể thổ lộ.

Trên chuyến xe trở về thành phố, Fang nhìn qua cửa sổ, cảnh vật lướt qua trong tầm mắt nhưng tâm trí cậu vẫn còn mắc kẹt lại nơi bờ biển, nơi mà ánh mắt Blaze từng chạm vào tâm hồn cậu. Mối tình nhẹ nhàng như sóng biển ấy, dù không có những lời nói thành lời, vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim Fang. Cậu biết, từ giây phút ánh mắt họ gặp nhau trên bãi biển, một tình yêu dịu dàng nhưng sâu sắc đã nảy nở, dù có lẽ không bao giờ có cơ hội để nói ra.

Fang trở về thành phố, để lại sau lưng một mối tình dang dở. Nhưng trong lòng cậu, hình ảnh Blaze sẽ luôn ở đó, như biển cả luôn gợn sóng, dù bề ngoài có thể yên bình. Có lẽ cậu và Blaze không thể có một kết thúc rõ ràng, nhưng tình yêu ấy vẫn sẽ âm thầm tồn tại, như làn gió biển nhẹ nhàng nhưng mãi mãi không biến mất.

Trong một khoảnh khắc nào đó, giữa cuộc sống tấp nập của thành phố, Fang sẽ nhìn về phía chân trời và nhớ đến Blaze – người con trai với đôi mắt đỏ như lửa, người đã chạm đến trái tim cậu chỉ trong một mùa hè ngắn ngủi. Và dù thời gian có trôi đi, tình cảm ấy sẽ vẫn còn đó, như những con sóng mãi không ngừng vỗ bờ.

Trên bờ cát, bước chân em khẽ in,
Mùa hè ấy lặng thầm như hạt sương.
Đôi mắt đỏ, ánh nhìn mang nhớ thương,
Gợi trong tim bao ngàn lời chưa nói.
Gió biển thổi, lòng anh chợt bồi hồi,
Câu từ không đủ để trao hết nhớ mong.
Cảm xúc ấy, nhẹ nhàng mà lắng đọng,
Tựa sóng biển, vỗ mãi chẳng phai nhòa.
Chia tay rồi, lòng còn vương bóng ai,
Đôi chân bước mà tim thì chùng xuống.
Mùa hè qua, nhưng tình kia mãi vấn vương,
Như cơn sóng dạt dào không bao giờ dừng lại.
Dẫu biết rằng xa cách là điều hiển nhiên,
Tình còn đó, trong lòng anh lưu luyến,
Hẹn một ngày, khi ánh nắng lại bừng lên,
Sóng biển xanh sẽ mang ta về bên nhau.

Hết

Quà 20 -10 cho tất cả các bạn nữ theo chuyện từ những ngày đầu ; Chúc mọi người 20-10 vui vẻ ah

Giờ thì hẹn gặp lại trong các chương tiếp theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro