
Bản thảo số phận
Quake x Blaze : Tình yêu đơn phương và sức mạnh của những kỷ niệm, dù ngắn ngủi, vẫn có thể thắp sáng con đường mà ta chọn, dẫn lối cho những giấc mơ và đam mê."
_______________________________
Nằm sâu trong khu phố cổ Hà Nội, giữa những căn nhà mái ngói đỏ rêu phong và những hàng cây bàng lâu năm, có một nhà xuất bản nhỏ tên là Thời Không. Nơi đây không phải là một địa điểm nổi tiếng, không hề có dòng người hối hả ghé qua. Chỉ có những kệ sách cũ kỹ, những cuốn sách đã bạc màu và mùi giấy cũ, thứ hương vị mà chỉ những người yêu văn chương mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Với Quang, một biên tập viên trẻ tuổi của Thời Không, nơi này như một thế giới bí mật. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc, Quang lại lặng lẽ bước vào phòng lưu trữ, nơi chứa đầy những bản thảo bị lãng quên. Ở đó có những tác phẩm chưa từng được hoàn thiện, những giấc mơ còn dang dở của các tác giả không tên, nằm im lìm như chờ đợi một ai đó sẽ đến để đánh thức. Người ta đồn rằng, nếu những bản thảo này không được đọc trong một thời gian dài, chúng sẽ tự động biến mất, như chưa từng tồn tại.
Mưa phùn giăng kín ngõ phố cổ, phủ lên Hà Nội một lớp mờ ảo như trong tranh thủy mặc. Giữa không gian đó, nhà xuất bản Thời Không hiện lên trầm mặc, lặng lẽ như đã ở đó từ bao đời nay. Ánh đèn vàng leo lét hắt ra từ cửa sổ, hòa cùng màn mưa dày, tạo nên một khung cảnh đầy hoài niệm và sâu lắng.
Công việc mỗi ngày dường như không bao giờ cạn kiệt, nhưng Quang vẫn kiên nhẫn đọc từng trang giấy, chỉnh sửa từng câu từ một cách tỉ mỉ. Dẫu công việc có phần đơn điệu và lặng lẽ, nhưng với anh, việc giúp các tác giả truyền tải ước mơ của mình là một điều gì đó thiêng liêng. Anh tin rằng mỗi câu chữ đều chứa đựng những tâm hồn, những ước vọng và những nỗi niềm mà chỉ những ai thật sự đam mê mới có thể hiểu.
Chiều hôm ấy, giữa những âm thanh tí tách của mưa rơi, Quang tình cờ nhìn thấy một bản thảo lạ đặt trên bàn. Trang bìa cũ kỹ với màu giấy vàng ố, góc cạnh đã sờn, nhưng tên tác giả lại hiện lên sắc nét đến kỳ lạ: "Bảy."
Quang ngạc nhiên. Cái tên "Bảy" ấy vốn không xa lạ với cậu. Đó là một tác giả nổi tiếng với lối viết giàu cảm xúc, từng là nguồn cảm hứng của không ít người. Nhưng thật trớ trêu, Bảy đã qua đời từ lâu, và các tác phẩm của anh dần dần cũng lùi vào quên lãng.
Khi chạm tay vào bản thảo, Quang cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Lật trang đầu tiên, cậu bắt đầu đọc từng dòng chữ, cảm nhận như những tâm sự từ một quá khứ xa xăm đang dần hé mở. Mỗi câu văn, mỗi đoạn mô tả đều mang đậm dấu ấn của một tâm hồn cô đơn, khát khao được lắng nghe. Điều kỳ lạ là, ở lề của mỗi trang đều có những dòng chữ viết tay, như một lời nhắn gửi riêng tư.
"Đừng vội vàng, hãy đọc thật chậm," ghi chú đầu tiên trên trang mở đầu. Quang mỉm cười. Dường như tác giả đang muốn cậu thực sự đắm mình vào từng câu chữ, từng ý tứ mà ông để lại.
Khi đọc đến giữa bản thảo, ánh đèn trong phòng bất ngờ chập chờn, rồi im lìm trong bóng tối. Bên ngoài, tiếng gió thổi qua khung cửa sổ tạo thành một điệu nhạc khe khẽ. Ngay lúc ấy, Quang cảm thấy có một bóng hình mờ ảo hiện lên bên cạnh, trong thoáng chốc như một ảo ảnh.
Trái tim đập mạnh, nhưng cậu không dám quay đầu. Cảm giác như chính là Bảy – hay đúng hơn là linh hồn của người, đang đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát những gì Quang đang làm. Cậu vẫn giữ nguyên vị trí, nín thở, đôi mắt không rời khỏi trang bản thảo trước mặt. Một luồng không khí lạnh lẽo, thoảng hương hoa nhài nhè nhẹ, lan tỏa trong phòng. Giọng nói trầm và dịu vang lên từ phía sau, như âm thanh của một giấc mơ thoảng qua:
"Em có thể nghe thấy tôi không?"
Quang ngẩng đầu lên, trái tim vẫn còn run rẩy, rồi khẽ gật. Anh cất giọng, nhỏ nhưng rõ ràng: "Anh là... Bảy?"
Bóng hình mờ ảo gật đầu. Người đàn ông ấy khoác một chiếc áo dài sẫm màu, vẻ ngoài phảng phất nét trang nghiêm và mệt mỏi của người đã trải qua nhiều thăng trầm. Đôi mắt anh sáng lên, chứa đựng nỗi niềm khó tả.
"Đúng vậy. Tôi đã đợi ở đây từ lâu, hy vọng có ai đó sẽ tìm thấy những dòng chữ tôi bỏ lại." Anh nhìn chằm chằm vào Quang, ánh mắt vừa buồn vừa dịu dàng. "Em là người đầu tiên đọc lại chúng, từ sau khi tôi rời xa thế giới này."
Quang ngần ngại. Sự hiện diện của một linh hồn đáng lý ra phải khiến cậu sợ hãi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì cậu cảm thấy là một niềm thương cảm sâu sắc. Bản thảo của Bảy đầy những câu chuyện và ký ức, như thể chính linh hồn anh đã thấm vào từng con chữ.
"Tại sao anh lại ở đây?" Quang hỏi, giọng nhẹ bẫng.
"Vì tôi chưa hoàn thành điều mình khao khát nhất," Bảy thở dài, ánh mắt xa xăm. "Tôi muốn kể một câu chuyện cuối cùng, nhưng tôi đã không kịp..."
"Câu chuyện cuối cùng?" Quang nhíu mày, ngạc nhiên.
Bảy gật đầu, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn mơ hồ. "Đó là câu chuyện tôi muốn để lại cho đời sau, là những gì sâu kín nhất trong lòng tôi... nhưng số phận đã không cho phép tôi hoàn thành."
Quang cúi nhìn bản thảo trên tay, rồi lật sang trang tiếp theo. Mỗi trang đều được viết bằng một phong cách đầy cảm xúc, nhưng anh nhận thấy càng về sau câu chuyện càng trở nên rời rạc, như thể có điều gì đó còn dang dở. Những đoạn viết tay bên lề cũng trở nên mờ nhạt, chỉ đủ để đọc những mẩu rời rạc như "tiếp tục..." và "một ngày nào đó..."
"Vậy... tôi có thể giúp anh không?" Quang ngập ngừng hỏi.
Một nụ cười thoáng qua gương mặt Bảy, vẻ dịu dàng và biết ơn.
"Em có thể tiếp tục câu chuyện này, giúp tôi hoàn thành những gì còn dang dở. Tôi biết, điều này có thể vượt ngoài tầm tay của em, nhưng..."
Quang ngắt lời, giọng nói kiên quyết hơn trước: "Tôi sẽ giúp. Anh có thể nói cho tôi biết những gì anh muốn kể."
Trong thoáng chốc, bóng hình của Bảy trở nên rõ ràng hơn, gần như chạm vào được. "Cảm ơn em, Quang. Tôi đã cô đơn quá lâu giữa thế giới này. Chỉ cần có người hiểu, có người đọc những dòng này với lòng đồng cảm, tôi sẽ mãn nguyện."
Ngài ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Quang, như truyền một ý niệm gì đó vô cùng quan trọng. "Hãy lắng nghe thật kỹ, và đừng để sót bất kỳ lời nào. Câu chuyện này không chỉ là của tôi, mà còn là của em nữa."
Cứ như thế, đêm ấy, Quang ngồi lại cùng Bảy, nghe giọng kể của một linh hồn già nua về những ký ức, những ước mơ còn dang dở. Những điều chưa bao giờ được nói ra, những câu chuyện sâu thẳm chôn vùi trong lòng ông từ quá khứ xa xưa, từng chút một, được Bảy truyền lại cho Quang.
Thời gian trôi đi, và trong từng trang sách, giữa những câu chữ của Bảy, Quang dần nhận ra rằng mình đã nảy sinh một tình cảm sâu đậm dành cho linh hồn này. Mỗi lần nghe Bảy kể chuyện, cậu không chỉ cảm nhận được những nỗi đau và niềm hạnh phúc của tác giả, mà còn cảm thấy lòng mình thổn thức vì một tình yêu không thể chạm tới.
Bảy, với tất cả những khao khát và những tâm sự chưa trọn, đã thắp sáng một phần trong trái tim Quang, khiến cậu không chỉ nhìn nhận Bảy như một tác giả mà còn là một người bạn, một linh hồn tương đồng trong muôn vàn nỗi cô đơn.
Khi mùa hè đến gần, Bảy đã kể cho Quang câu chuyện về cuộc đời mình, những nỗi đau mất mát và những khoảnh khắc đẹp đẽ. Quang bắt đầu viết lại theo cách của riêng mình, như một cuộc đối thoại với chính những ký ức mà Bảy để lại. Mỗi câu chữ như chứa đựng một phần linh hồn của Bảy, và dần dần, Quang nhận ra rằng câu chuyện không chỉ đơn thuần là những dòng chữ, mà còn là một phần của tình yêu mà cậu dành cho tác giả.
Mỗi lần Bảy nói về những khao khát chưa thành, Quang lại cảm thấy nỗi đau trong lòng. Cậu không chỉ muốn hoàn thành bản thảo, mà còn muốn giúp Bảy tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, như một lời hứa với chính mình và với Bảy. Cậu mong muốn được ở bên anh, được chạm vào thế giới của anh, mặc dù biết rằng đó là một điều không thể.
Một ngày nọ, khi Bảy kể về những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình với tình yêu đầu đời, Quang không thể kìm nén cảm xúc. Cậu cắt lời, giọng nói đầy nghẹn ngào: "Tôi ước gì có thể gặp anh trong thế giới thực, có thể nắm tay anh, và cùng nhau đi qua những con phố cổ này."
Bảy dừng lại, ánh mắt tràn ngập sự ấm áp, nhưng cũng là nỗi buồn. "Em có biết không? Tình yêu, dù chỉ là một thoáng chốc, cũng đủ để trở thành ký ức vĩnh cửu. Đừng lo, Quang. Tôi sẽ mãi mãi ở đây, trong trái tim em, trong câu chuyện em viết
Quang nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. Cậu hiểu rằng, mặc dù Bảy là một linh hồn đã mất, nhưng tình cảm của cậu dành cho anh là thật. Những dòng chữ mà cậu viết không chỉ để hoàn thiện một bản thảo, mà còn để lưu giữ những kỷ niệm về một tình yêu đơn phương, một tình yêu không bao giờ có thể đến đích.
Cuối cùng, sau nhiều tháng trời vật lộn với những con chữ, Quang đã hoàn thành tác phẩm mang tên "Hạnh phúc giữa những ngày mưa." Đó không chỉ là một cuốn sách, mà là một tác phẩm nghệ thuật đầy chất chứa tâm tư và ký ức của một linh hồn không còn hiện hữu.
Khi đặt bút ký tên mình vào trang cuối cùng, Quang cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa mới. Ngay lúc ấy, trong không khí, Quang cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của Bảy bên cạnh, như thể anh đã thấy những gì mà cậu đã làm được.
"Bây giờ, tôi đã hoàn thành," Quang thì thầm, cảm xúc vỡ òa.
Bảy xuất hiện bên cạnh, nụ cười tràn đầy tự hào. "Cảm ơn em, Quang. Em không chỉ cứu lấy một câu chuyện, mà còn giúp tôi tìm lại bản thân mình. Giờ đây, tôi có thể ra đi."
Quang nghẹn ngào, nhưng cảm thấy một niềm vui lấp lánh. "Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ luôn nhớ về anh."
"Đừng lo. Tôi sẽ luôn ở đây, trong những trang sách mà em đã tạo nên." Nói xong, Bảy dần tan biến, chỉ để lại một làn gió nhẹ và hương hoa nhài thoang thoảng trong không gian.
Dù Bảy đã ra đi, nhưng trong trái tim Quang, tình yêu dành cho Bảy vẫn còn mãi. Câu chuyện của Bảy không chỉ còn sống mãi trong lòng cậu mà còn trong tâm trí của biết bao độc giả khác, nối liền những thế hệ, những tâm hồn tìm kiếm ý nghĩa giữa những bão tố của cuộc sống
Thời Không không chỉ là một nhà xuất bản nhỏ bé, mà đã trở thành nơi mà những giấc mơ, những câu chuyện và những linh hồn được chắp cánh. Quang sẽ tiếp tục viết, không chỉ để hoàn thành những bản thảo dang dở, mà còn để giữ gìn những kỷ niệm về một tình yêu đơn phương, mãi mãi tồn tại giữa những trang sách.
Lòng đơn phương, chôn sâu trong ngực,
Mỗi đêm về, trái tim lại thổn thức.
Bảy mỉm cười, hạnh phúc giản đơn,
Mà lòng Quang, sóng gió dâng trào
Dẫu chưa thành, nhưng vẫn trân quý,
Kỷ niệm xưa, vẫn mãi không phai.
Tình yêu ấy, dù không hoàn mỹ,
Vẫn thắp sáng, giấc mơ mỗi ngày.
Hết
Ờm có ai muốn 1 seri ver việt không nhỉ ; tại giờ có 3 người Quake-Thundy-Solar rồi nên muốn làm nốt ý mà :))))
Cảm ơn các bạn đã đọc hẹn gặp lại trong các chương tới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro