Trong Vòng Tay Dịu Dàng Của Người
#Tóm tắt: Zephys đại nhân bị bệnh.
༻༺༻༺༻༺༻༺༻༻༺
Nakroth rất hiếm khi bị bệnh. Từ ngày Zephys quen biết gã cho đến nay, chưa một lần hắn thấy gã ngã bệnh. Dù ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, xử lý hàng trăm sự vụ ở Minh Giới, sức khỏe của Nakroth vẫn kiên cường như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Trái ngược với Nakroth, Zephys thường xuyên lâm bệnh nặng. Không phải vì yếu đuối, mà bởi hắn có một cơ thể đặc thù và mang dòng huyết mạch đặc biệt được gọi là "Âm Lân."
Dòng máu này thu hút và dẫn dụ ma quỷ, trong khi cơ thể đặc thù khiến hắn trở thành vật chứa lý tưởng cho âm khí. Nhờ đó, Zephys có thể hấp thụ và sử dụng âm khí để đối phó với ác quỷ mạnh mẽ. Nhưng điều này cũng là điểm yếu lớn nhất: khi âm khí tích tụ quá mức, cơ thể hắn mất cân bằng, dẫn đến suy yếu và ngã bệnh.
Từ khi còn sống, Zephys đã mang tính Âm nặng hơn Dương, luôn nhạy cảm với nơi có âm khí mạnh. Sau khi trở thành Quỷ Vô Thường, đặc điểm ấy không những không phai nhạt mà còn ăn sâu vào máu thịt như một lời nguyền. Âm khí vừa là nguồn sức mạnh độc nhất, vừa là độc tố âm ỉ tàn phá cơ thể hắn.
Khác với các loài ma quỷ, luôn mang âm khí nặng nề để phô trương sức mạnh, âm khí của Zephys mang sắc thái dịu nhẹ, màu tím nhạt với mùi hương thanh thuần, an ủi những linh hồn đau khổ thay vì gây sợ hãi. Nhưng chính sự thanh khiết ấy khiến hắn không chịu nổi những khí âm mạnh mẽ, tiêu cực. Khi âm khí "ngoại lai" xâm nhập, chúng không thể dung hòa, lập tức gây ra đau đớn và khiến hắn suy kiệt.
Mỗi lần bệnh tái phát, hắn chỉ có hai cách để hồi phục. Một là tự bài trừ âm khí dư thừa, cách này khiến hắn chịu đựng đau đớn kéo dài. Cách còn lại là nhờ Nakroth hút âm khí từ cơ thể hắn, sau đó thiêu đốt và tiêu tán hoàn toàn.
Nakroth sở hữu âm khí đỏ rực như máu, mang sức mạnh hủy diệt khiến cả ác quỷ cũng khiếp sợ. Nhưng với Zephys, luồng khí ấy lại đem đến cảm giác an toàn kỳ lạ. Âm khí tím của Zephys tựa dòng nước thanh nhẹ, còn khí đỏ của Nakroth như ngọn lửa mãnh liệt, không chỉ bảo vệ mà còn cân bằng hoàn hảo.
Giữa họ tồn tại sợi dây liên kết sâu sắc đến mức Nakroth có thể truyền khí âm của mình vào Zephys mà không gây tổn hại. Điều này không chỉ nhờ kỹ năng của Nakroth mà còn bởi sự tin tưởng và tình cảm gắn bó khăng khít giữa hai người. Trong luồng khí ấy, Zephys không chỉ nhận sự an ủi mà còn cảm nhận được tình yêu âm thầm của Nakroth.
Dẫu biết mình bất lực khi không có Nakroth, Zephys chưa bao giờ xem đó là gánh nặng. Hắn trân trọng sự hiện diện của Nakroth như một món quà quý giá nhất cuộc đời.
Nghe thật trớ trêu, phải không? Một Quỷ Vô Thường uy nghiêm, đã sống ngàn năm ở Minh Giới, lại không chịu nổi âm khí nặng. Với loài quỷ, càng tích tụ nhiều âm khí, sức mạnh càng lớn. Nhưng Zephys thì ngược lại: càng hấp thụ, hắn càng suy kiệt, có khi nằm liệt giường mấy ngày.
Dù vậy, Zephys chẳng bao giờ chịu giữ gìn sức khỏe. Nhiệm vụ truy bắt ác linh hay tuần tra Minh Giới, hắn luôn hoàn thành, bất chấp phải bước vào những nơi đặc quánh âm khí. Và hậu quả tất yếu là một Zephys xanh xao, môi nứt khô, cuộn mình trong chăn, khiến người khác không khỏi xót xa.
Mà người đau lòng nhất, không ai khác ngoài Nakroth. Ngài Phán Quan lạnh lùng, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng mỗi lần Zephys ngã bệnh, người cẩn thận chăm sóc hắn từng chút, vẫn luôn là gã.
❥ ❥ ❥
Khi vừa bước chân vào phủ, Nakroth đã thấy Song Diện Quỷ Nương đứng chờ sẵn trên bậc thềm. Chiếc khăn voan đỏ mỏng manh khẽ tung bay trong làn gió, nàng cuối đầu hành lễ, giọng trầm thấp, đầy cung kính:
"Thưa đại nhân, phu nhân lại lâm bệnh. Hiện đang nghỉ trong phòng, xin ngài mau vào với phu nhân."
Ánh mắt Nakroth thoáng hiện một tia lo lắng dù gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Gã gật đầu thay lời đáp, rồi sải bước nhanh vào bên trong, tiến về phía phòng ngủ.
❥ ❥ ❥
Cánh cửa phòng khẽ mở, tiếng động nhỏ đến mức tan vào sự tĩnh lặng của màn đêm.
Trên chiếc giường lớn, Zephys nằm bất động, lớp chăn dày phủ đến ngang ngực nhưng không đủ xua đi cơn rét lạnh. Dù được bao bọc, cơ thể hắn vẫn run rẩy từng hồi, như thể cái lạnh từ trong xương tủy không cách nào xua tan. Đôi môi tái nhợt, khô khốc, mất đi sắc hồng thường ngày, tựa như sinh khí bị rút cạn. Làn da xanh xao, nhợt nhạt, dưới ánh sáng càng trở nên mong manh, yếu ớt hơn bao giờ hết.
Nakroth bước vào, dáng người cao lớn nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm kinh động đến người đang nằm trên giường. Đôi mắt đỏ rực ánh lên sự lo lắng mà gã chẳng cần dấu diếm.
Gã ngồi xuống bên mép giường, bàn tay lạnh như băng nhẹ đặt lên trán Zephys. Nhiệt độ bất thường từ cơ thể người yêu khiến đôi mày gã cau lại: một nửa nóng rực như lửa, một nửa lại lạnh giá như băng – trạng thái bất ổn mà gã chẳng còn xa lạ mỗi khi Zephys phát bệnh.
Lúc này đây, vẻ cương nghị thường ngày của vị Phán Quan đã tan biến, chỉ còn lại ánh mắt dịu dàng, chứa đựng một tình yêu không lời dành cho người gã yêu hơn cả sinh mạng của bản thân.
Dường như cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc, Zephys khẽ cựa mình. Hắn khẽ hé mắt, đôi đồng tử màu tím phủ một tầng sương mờ mịt. Hàng mi run rẩy, vẻ nghịch ngợm ngày thường đã thay bằng nét ảm đạm đến đau lòng.
Hắn khẽ gọi, giọng thì thào:
"Nak...Nakroth..."
"Ta ở đây." Gã đáp bằng giọng trầm ấm.
Zephys chậm rãi nhấc cánh tay từ trong lớp chăn dày nặng nề. Bàn tay ấy, dù không còn mạnh mẽ như thường ngày, vẫn giữ nguyên nét rắn rỏi đặc trưng. Ngón tay trắng bệch của hắn chạm vào tay Nakroth, kéo nhẹ lấy rồi áp sát vào bên má mình. Hắn nghiêng đầu, tựa nhẹ vào bàn tay lạnh lẽo của gã, như tìm chút an ủi giữa sự khó chịu bủa vây.
"Em... khó chịu... quá..." Hắn khẽ thở ra, từng chữ ngắt quãng, hệt như sức lực còn sót lại chỉ vừa đủ để nói lên điều đó.
Nakroth đưa tay xoa nhẹ mái tóc trắng của hắn, ánh mắt gã dịu lại: "Ta giúp em. Chịu đựng một chút."
Zephys gật đầu yếu ớt, mi mắt nặng trĩu khép lại, nhưng bàn tay vẫn không buông Nakroth ra. Gã cúi người xuống, hơi thở lạnh phả nhẹ lên gương mặt xanh xao của hắn. Khoảnh khắc ấy, không có gì khác tồn tại trong tầm mắt gã, ngoài người con trai trước mặt – người đã cùng gã gắn bó suốt ngàn năm qua.
Đôi môi của gã chạm nhẹ vào môi Zephys, một nụ hôn mỏng manh như lời an ủi, không chứa sự vội vã hay đòi hỏi. Zephys thoáng cựa mình, nhưng không phản kháng. Thay vào đó, hắn khẽ hé môi, yếu ớt đáp lại, để mặc cho hơi thở của cả hai giao hòa trong sự tĩnh lặng.
Ma lực của Nakroth từ từ rót vào bên trong Zephys, như dòng suối ngầm dịu dàng, từng giọt, từng giọt len lỏi, truyền sức sống vào cơ thể suy nhược của hắn.
Zephys khẽ mở mắt, đôi môi khô khốc run rẩy: "Nakroth... đừng đi..."
Nakroth liền đáp: "Ta không đi. Ta ở đây với em."
Nghe được câu nói ấy, Zephys dường như đã an tâm. Đôi mắt tím mờ sương chậm rãi khép lại, hơi thở yếu ớt dần đều hơn. Bàn tay vẫn nắm lấy tay gã, không chịu buông ra, nhưng lực đã lỏng đi, tựa như hắn đang thả mình vào giấc ngủ dưới sự chở che và bảo bọc của gã.
Nakroth ngồi lặng lẽ, đôi mắt đỏ sâu thẳm vẫn dán chặt vào hắn. Gã không rời đi, cũng không nói thêm lời nào. Trong không gian chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Zephys, và sự trầm mặc như một lời hứa lặng thầm – rằng gã sẽ ở đây, đến khi em của gã tỉnh lại.
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
Căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chập chờn phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của Zephys. Hắn khẽ co giật, hơi thở gấp gáp, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài xuống thái dương, thấm đẫm gối và mái tóc trắng rối bời. Đôi tay run rẩy bấu chặt lấy tấm chăn, như cố níu giữ lấy thứ gì đó giữa cơn mê man. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, thốt lên những lời thì thầm đứt quãng:
"Nak...Nakroth... đừng... đừng đi... đừng bỏ ta..."
Bất chợt, hắn bật người dậy, hơi thở dồn dập đến đau thắt cả ngực, đôi mắt tím mở to, ngập tràn nỗi kinh hoàng. Mồ hôi lạnh đầm đìa trên gương mặt, lấp lánh dưới ánh sáng. Tim hắn đập loạn xạ, như muốn phá tan lồng ngực. Cơn ác mộng vừa rồi vẫn đè nặng trong tâm trí, khiến hắn không thể thoát khỏi sự sợ hãi.
Zephys siết chặt lấy ngực, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt vẫn chưa chịu buông tha. Đôi môi nhợt nhạt khẽ thốt ra một cái tên quen thuộc, giọng nói khàn khàn như bị vỡ vụn:
"Nakroth..."
Không có ai trả lời.
Zephys ngồi bất động trên giường, ánh mắt quét khắp căn phòng tối om, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc—người mà hắn luôn tin chắc sẽ ở đây, bên cạnh hắn. Nhưng căn phòng trống rỗng. Đáp lại hắn chỉ là tiếng vọng của chính mình và bóng tối lạnh lẽo. Cảm giác bất an dâng lên như sóng dữ nuốt chửng lấy hắn.
"Đại nhân...!" Hắn cất tiếng gọi lớn hơn, giọng nói pha lẫn hoảng loạn. Nhưng vẫn không có ai đáp lại lời hắn.
Không thể chịu đựng thêm, Zephys gạt phăng chăn ra. Làn da trắng nhợt lộ ra dưới ánh sáng, nổi bật với những dấu vết xanh tím rãi rác trên cơ thể. Hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ dài, cơ thể cường tráng của hắn lúc này trong mỏng manh, yếu đuối hơn bao giờ hết.
Đôi chân trần chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo, khiến Zephys bất giác rùng mình. Cơ thể hắn thoáng lảo đảo, đầu óc quay cuồng vì sức lực chưa phục hồi. Nhưng hắn không quan tâm. Sự lo lắng và nỗi sợ mơ hồ đã lấn át mọi cảm giác khác, thôi thúc hắn phải hành động.
"Nakroth..." Zephys thì thầm như tự trấn an mình. Thế nhưng, giọng nói yếu ớt của hắn lại chứa đầy sự gấp gáp, khẩn thiết như một đứa trẻ sợ hãi bị bỏ rơi.
"Ngươi đâu rồi..." Hắn gọi khẽ, giọng run rẩy đến đáng thương, như thể mỗi giây không thấy Nakroth, vực sâu của nỗi sợ lại càng nuốt chửng lấy hắn.
Từng bước chân nặng nề kéo hắn về phía cánh cửa. Sàn nhà lạnh giá như hút hết chút sức tàn còn sót lại. Đôi chân loạng choạng, cơn sốt chưa dứt khiến đầu óc hắn mịt mờ, nhưng Zephys không ngừng bước. Lúc này, tất cả những gì hắn cần là Nakroth. Cảm giác cô độc, bóng tối và nỗi lo sợ như một vòng xoáy khổng lồ, chỉ chực nhấn chìm hắn.
Ngay khi bàn tay của hắn chạm vào tay nắm cửa lạnh buốt, bất ngờ cánh cửa được đẩy ra từ phía bên ngoài. Một luồng gió lạnh ùa vào, và dáng hình cao lớn của Nakroth xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang.
"Zephys." Nakroth gọi, giọng của gã như kéo Zephys trở lại với thực tại.
Hắn khựng lại, ánh mắt mông lung mở lớn, nhưng ngay khi nhận ra người trước mặt, cảm xúc bị dồn nén bỗng vỡ oà.
"Nakroth..." Giọng hắn nghẹn ngào.
Không chần chừ, Zephys lao vào vòng tay của Nakroth. Hắn ôm chặt lấy gã, cơ thể run rẩy kịch liệt, gần như đau đớn, sợ rằng nếu buông ra, gã sẽ biến mất mãi mãi.
Nakroth thoáng khựng lại, gương mặt lạnh lùng ánh lên vẻ sửng sốt. Nhưng rồi, gã vươn tay, bao bọc lấy Zephys trong cái ôm của mình. Gã cúi đầu, một tay chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Zephys, một tay chậm rãi xoa dịu dọc sống lưng hắn.
"Zephys..."Nakroth khẽ gọi, "Đừng sợ. Ta ở đây."
Zephys vẫn nấc lên, đôi vai run rẩy trong vòng tay của Nakroth. Hắn khóc không kiềm chế được , để nỗi sợ hãi và bất an vỡ oà sau thời gian dồn nén. Giọng nói yếu ớt, đứt quãng bật ra từ đôi môi khô khốc: "Nakroth..." Hắn gọi tên gã hết lần này đến lần khác, như một lời khẩn cầu tuyệt vọng, sợ rằng người trước mặt chỉ là ảo ảnh.
Nakroth siết chặt vòng tay, ôm lấy cơ thể vẫn đang run lên từng đợt. Không một lời nào được thốt ra, gã chỉ giữ hắn chặt hơn, truyền chút hơi ấm ít ỏi từ mình sang cho hắn để xoa dịu, thay cho mọi lời trấn an.
❥ ❥ ❥
Một lúc sau, khi hơi thở của Zephys dần ổn định hơn, Nakroth cúi người bế hắn lên. Vòng tay Zephys lập tức siết chặt lấy cổ gã. Gã vẫn im lặng, từng bước chậm rãi ôm hắn trở về giường.
Ngồi xuống giường, Nakroth vẫn giữ Zephys tựa vào lòng mình. Hắn vùi mặt vào hõm cổ gã, hơi thở nóng ran phả lên làn da mát lạnh. Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ Nakroth khiến những suy nghĩ hỗn loạn trong Zephys dần lắng xuống.
Hắn rúc sâu hơn, tìm kiếm sự an toàn trong im lặng.
"Zephys..." Nakroth khẽ gọi, ánh mắt chứa đầy sự bất lực xen lẫn yêu thương.
Gã đưa tay gạt những lọn tóc ướt bết trên trán Zephys, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má nhợt nhạt. Giọng nói trầm ổn, dịu dàng vang lên: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Zephys ngẩng lên. Đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước, giọng khàn đặc vì nghẹn ngào: "Ngươi đã đi đâu... sao lại không ở bên ta? Ta rất sợ... Ngươi đã nói sẽ không rời xa ta mà..."
Nakroth xoa nhẹ đầu hắn, giọng ôn hòa: "Ta chỉ đi nấu chút cháo cho em."
Gã dừng lại một chút, rồi cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn ngấn nước: "Ta đã về rồi. Đừng sợ nữa."
Nakroth âm thầm thở dài, gã chỉ rời đi một lát để chuẩn bị đồ ăn, nhưng không ngờ, chỉ một khoảnh khắc vắng mặt của gã lại khiến Zephys hoảng loạn đến vậy.
"Ngươi không được đi nữa." Zephys thì thầm, giọng nói nhỏ nhưng tha thiết. "Dù chỉ một bước... ngươi cũng không được rời xa ta."
Nakroth gật đầu:"Ta không đi nữa. Ta sẽ ở đây, với em."
Zephys không nói gì thêm, chỉ rúc sâu vào ngực Nakroth. Hắn nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim vững vàng vang lên trong lồng ngực gã. Âm thanh ấy như kéo hắn ra khỏi nỗi sợ hãi của cơn ác mộng, mang lại cảm giác bình yên, an toàn.
Bình thường, Zephys vốn đã thích bám dính lấy Nakroth. Nhưng khi bệnh, cảm giác phụ thuộc ấy trở nên mãnh liệt hơn. Những giấc mơ bất an, cơn sốt dai dẳng – tất cả như một vực thẳm tối tăm, mà chỉ có Nakroth mới là ánh sáng duy nhất dẫn hắn trở về thực tại.
Nakroth đưa tay vuốt mái tóc trắng mềm của Zephys. Động tác chậm rãi, chăm chút như muốn xoa dịu nỗi bất an còn sót lại trong lòng hắn. Một lúc sau, gã khẽ lên tiếng:
"Em lại mơ thấy ác mộng sao?"
Zephys không trả lời ngay, chỉ gật đầu thật khẽ. Nhưng đôi tay đang ôm lấy Nakroth siết chặt hơn, như thể dư âm của giấc mơ vẫn còn bám lấy hắn. Một lát sau, giọng hắn cất lên, mang theo sự đau đớn và buồn bã:
"Ta mơ thấy... ngươi vì ta mà gặp nạn. Ta chỉ là một gánh nặng, là kẻ mang đến bất hạnh cho ngươi. Sau đó... ngươi bỏ ta mà đi..."
Hắn dừng lại, giọng nghẹn đi như bị bóp nghẹt. Đôi mắt lại ngấn nước, run rẩy nhìn thẳng vào Nakroth, mỗi lời thốt ra đều chất chứa sự tuyệt vọng:
"Nakroth, đừng rời xa ta. Ta không thể tưởng tượng được một ngày không có ngươi nên cạnh ta sẽ ra sao...Nếu không có ngươi... chắc ta không sống nổi mất. Ngươi là tất cả đối với ta..."
Nakroth thoáng sững lại, nhưng rất nhanh ánh mắt của gã dịu đi, tràn ngập nỗi xót xa. Gã cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Zephys, động tác nhẹ nhàng như một lời hứa không cần nói ra.
"Chỉ là một giấc mơ thôi, Zephys. Ta sẽ không bao giờ rời bỏ em." Giọng gã chắc chắn, tựa như một lời thề không gì có thể lay chuyển.
Zephys lặng nhìn gã, đôi mắt ngấn lệ dần dịu lại. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không nới lỏng vòng tay.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Zephys hỏi.
"Ba ngày." Nakroth đáp.
"Ba ngày..." Zephys lẩm bẩm lặp lại, hàng mày khẽ nhíu lại nhưng hắn không nói thêm.
Một lát sau, Nakroth khẽ hỏi: "Em đã đói chưa?"
Zephys gật đầu, đáp ngắn gọn: "Đói."
"Ta đi lấy cháo cho em."
Zephys khẽ lắc đầu, bàn tay vuốt nhẹ lồng ngực Nakroth. Hơi thở nóng hổi phả qua tai gã, giọng hắn đầy ý trêu ghẹo:
"Nhưng ta không muốn ăn cháo... Ta muốn ăn ngươi, được không?"
Nakroth thoáng bất lực, ánh nhìn sắc đỏ đầy ý vị nhìn hắn. Thật là, dù bệnh thế nào, Zephys vẫn không quên trêu chọc gã.
Gã nhẹ nhàng niết lấy vành tai Zephys, động tác chậm rãi, rồi lên tiếng:
"Ta từ chối."
Zephys bật cười khúc khích. Gương mặt nhợt nhạt bỗng sáng lên với nụ cười nghịch ngợm:
"Ngươi đúng là vô tình thật đấy~"
"Còn em lo dưỡng sức đi."
Zephys híp mắt cười. Mỗi lần trêu ghẹo Nakroth khiến hắn cảm thấy thật sảng khoái, bao nhiu mệt mỏi cứ vậy mà tan biến.
"Được rồi, ta đi lấy cháo cho em." Nakroth cưng chiều nói.
Khi Nakroth định gỡ tay Zephys ra, ngay lập tức, Zephys siết chặt vòng tay quanh cổ gã, nụ cười trên môi lập tức tắt đi. Nỗi lo sợ trong lòng hắn lại một lần nữa dâng lên. Giọng hắn cất lên, mang chút gấp gáp:
"Đừng đi!"
Cảm nhận được nỗi bất an Zephys trở lại, Nakroth không hề chống cự. Gã nhẹ nhàng đưa tay vuốt gò má Zephys, trấn an:
"Được, ta không đi. Em đừng hoảng sợ."
Như không muốn làm trái ý Zephys, Nakroth khẽ thở dài rồi cất giọng gọi:
"Song Diện."
Ngay lập tức, một bóng dáng đỏ rực hiện lên giữa căn phòng, Song Diện Quỷ Nương cúi đầu đầy cung kính:
"Đại nhân cho gọi thuộc hạ."
"Mang cháo lên đây."
"Vâng, thưa đại nhân." Nàng đáp gọn, rồi biến mất khỏi căn phòng chỉ trong chớp mắt.
Không lâu sau, Song Diện trở lại. Trên tay nàng là một khay cháo vẫn còn nghi ngút khói và một ly nước. Nàng đặt khay xuống bàn một cách cẩn thận, cúi đầu kính cẩn lần nữa, sau đó lặng lẽ rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Nakroth cầm bát cháo lên, múc từng muỗng nhỏ, thổi nhẹ cho nguội rồi mới đưa đến miệng Zephys. Hắn ngoan ngoãn há miệng đón lấy, ăn từng chút một. Trong ánh mắt tím dịu đi của Zephys thoáng hiện lên vẻ bình yên và an lòng, dù sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng thìa chạm khẽ vào bát sứ, đều đặn và nhẹ nhàng. Một người kiên nhẫn đút, một người lặng lẽ ăn. Khi bát cháo đã cạn, Nakroth đặt chiếc bát sang một bên rồi cầm lấy ly nước, đưa cho Zephys. Hắn uống một hơi, đặt ly xuống bàn, sau đó khẽ ngước lên nhìn gã, ánh mắt như đang dò xét điều gì đó.
"Có muốn ăn thêm không?" Nakroth ân cần hỏi.
"Ta no rồi..." Zephys lắc đầu, nhưng ngay sau đó khuôn mặt hắn thoáng hiện lên vẻ khó chịu. Đôi mày khẽ chau lại, hắn lẩm bẩm với giọng bất mãn: "Nhưng ta muốn đi tắm. Cả người ta bết rít, khó chịu lắm!"
Nakroth không đáp, chỉ gật đầu nhẹ. Gã cúi xuống, luồn tay qua cơ thể của Zephys, nhấc hắn lên một cách dễ dàng.
Bước chân Nakroth chậm rãi nhưng vững vàng, mang Zephys tiến về phía phòng tắm.
❥ ❥ ❥
Nakroth bước vào phòng tắm, nơi hơi nước ấm đã bao trùm không gian, thoảng mùi hương tinh dầu hoa bách hợp dịu nhẹ. Zephys ngoan ngoãn để Nakroth đặt mình xuống bồn tắm lớn. Làn nước ấm áp ôm lấy cơ thể hắn, hơi nước mờ ảo vây quanh, che lấp đi vẻ nhợt nhạt trên gương mặt.
Nakroth ngồi xuống phía sau hắn, để Zephys tựa lưng vào ngực mình. Hắn thả lỏng, đầu hơi ngửa ra sau, nhắm mắt lại, mái tóc ướt sũng buông lơi trên vai Nakroth, gương mặt hiện lên vẻ thư thái.Tựa như mọi mệt mỏi và căng thẳng trong hắn đều bị làn nước xóa nhòa.
Không một lời nói, Nakroth lặng lẽ đưa tay lên, những ngón tay dài luồn qua mái tóc bạch kim mềm mại, xoa nhẹ.
Zephys im lặng, để mặc Nakroth chăm sóc mình. Nhưng đôi tay hắn lại chẳng yên. Một bàn tay khẽ trượt dưới làn nước, lần tìm bắp đùi rắn chắc của Nakroth, nhẹ vuốt ve trêu đùa.
"Đừng nghịch." Giọng Nakroth trầm thấp vang lên, mang theo chút cảnh báo, nhưng không hề nghiêm khắc.
Zephys chỉ khẽ cười, cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào gáy mình. Hắn nâng tay, vòng ra sau, giữ lấy gáy Nakroth. Kéo gã cúi xuống, hắn nghiêng đầu, đôi môi hơi nhếch lên một nụ cười tinh nghịch trước khi nhẹ nhàng đặt lên môi Nakroth một nụ hôn.
Ban đầu, đó chỉ là một cái chạm khẽ, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua. Nụ hôn không vội vã mà chậm rãi, tựa như một lời mời gọi đầy khiêu khích.
Nakroth chẳng bao giờ để mình bị dẫn dắt lâu. Gã nhanh chóng đáp lại, đôi môi chiếm lấy môi Zephys với sự mạnh mẽ quen thuộc. Đầu lưỡi của gã trượt vào bên trong, quấn lấy lưỡi hắn, kéo hắn vào một vũ điệu cuồng nhiệt.
Zephys run lên, bàn tay bấu lấy gáy Nakroth, kéo gã sát lại. Tiếng thở gấp gáp hòa cùng âm thanh ướt át vang lên trong không gian ngập hơi nước. Nakroth hôn hắn sâu hơn, không để lại khoảng trống nào trong khoang miệng Zephys, như thể muốn nuốt trọn mọi hơi thở của hắn.
Khi nụ hôn dứt, một sợi chỉ bạc mong manh nối giữa họ, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt. Zephys thở dốc, đôi mắt tím mê man có chút ngây dại nhìn gã.
Hắn nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên hõm cổ Nakroth. Đôi môi hắn lướt dọc làn da lạnh lẽo, để lại dấu hôn mờ nhạt như một lời khẳng định rằng gã thuộc về mình.
Zephys nhìn gã, nở một nụ cười vô tội, khuôn mặt mang vẻ nghịch ngợm:
"Được rồi, em không nghịch nữa." Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng sự thích thú trong đáy mắt không thể che giấu.
Zephys quay lại phía trước, chăm chú nghịch mớ bọt trắng phủ lên trên mặt nước một cách thản nhiên. Nhưng rõ ràng, cơ thể hắn không thể phớt lờ hơi thở nóng rực của Nakroth ngay phía sau, cùng với thứ cứng rắn, nóng bỏng đang áp sát vào lưng mình.
Nakroth lặng lẽ quan sát người đang ngồi gọn trong lòng. Đôi mắt đỏ sẫm của gã dần tối lại, sâu thẳm, mang theo một tia nguy hiểm. Gã cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên gáy Zephys.
"Lúc nào em cũng nghịch ngợm." Giọng Nakroth vang lên bên tai hắn, như một lời mắng yêu xen lẫn trách móc nhẹ nhàng. "Ta phải làm gì với em đây?"
Khoé môi Zephys cong lên thành một nụ cười lém lỉnh, hắn vớt bọt xà phòng lên tay, rồi đưa lên thổi nhẹ vào chúng.
"Nếu em ngoan ngoãn, chẳng phải ngài sẽ thấy chán sao?"
Nakroth không đáp. Gã đặc một nụ lên gáy Zephys, rồi di chuyển chậm rãi, đôi môi lạnh lướt dọc lên làn da trắng ngần, để lại những dấu hôn đỏ nhạt đầy sự chiếm hữu. Di chuyển đến vành tai, đầu lưỡi gã liếm nhẹ, rồi bất ngờ cắn lấy, ngậm mút chúng trong miệng.
Zephys không khỏi rùng mình, một âm thanh rên rỉ nhỏ thoát ra từ cổ họng, không thể kiềm nén. Cơ thể hắn run lên, bấu chặt lấy mép bồn sứ, đầu hơi nghiêng, đón nhận lấy khoái cảm mà gã khơi dậy.
"Đại... đại nhân..." Giọng hắn run nhẹ, đứt quãng, mang theo sự ngập ngừng. "Có...ưm...có cần em giúp...không..."
Nakroth cười khẽ, thì thầm bên tai hắn: "Vậy thì làm đi."
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
❣︎
Zephys ngồi tựa vào tường, cơ thể trần trụi điểm xuyết những dấu tích đỏ thẫm kéo dài từ cổ, vai, xuống tận vòng eo và bắp đùi săn chắn. Từng dấu hôn, từng vết cắn hiện rõ trên làn da trắng mịn, như minh chứng không thể chối cãi cho sự chiếm hữu mãnh liệt của Nakroth. Nước da thanh thuần giờ ửng hồng, phảng phất nét đẹp mong manh mà đầy mê hoặc. Toàn thân hắn run nhẹ , mái tóc bạch kim ướt đẫm bết nhẹ trên trán, lồng ngực phập phòng theo từng nhịp thở dốc vẫn chưa vơi đi.
Đôi mắt màu tử ngọc khẽ hé mở, ánh nhìn nhuốm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự thỏa mãn, thoáng chút trách cứ nhẹ nhàng. Bàn tay chậm rãi che lấy gương mặt nóng bừng của mình. Giọng nói khàn đặc, yếu ớt được bật ra:
"Nakroth... Em chẳng còn chút sức lực nào để nhấc nổi chân nữa..."
Nakroth cười nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều. Không đáp lại, gã từ tốn thắt dây áo choàng ngủ, sau đó cúi xuống, bế bổng hắn lên một cách đầy nhẹ nhàng.
Zephys vòng tay ôm lấy cổ gã, dụi đầu vào trong lòng gã như mèo con.
Nakroth bước ra khỏi phòng tắm, chậm rãi tiến đến giường, nhẹ nhàng đặt Zephys ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Gã với tay lấy chiếc áo choàng ngủ đã được chuẩn bị sẵn, động tác chậm rãi, ân cần mặc vào cho Zephys. Sau khi buộc xong dây áo, gã cầm khăn, nhẹ nhàng lau khô mái tóc mềm mại của hắn. Zephys chóng tay xuống ghế, đầu hơi ngửa lên, mắt nhắm lại, ngoan ngoãn hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo từ người yêu.
Lòng bàn tay Nakroth phát ra một tia sáng nhỏ, hơi ấm từ ma lực nhanh chóng hong khô mái tóc của Zephys chỉ trong tích tắc, để lại trong không gian một mùi hương hoa tử đinh hương thoang thoảng.
Zephys hé mắt nhìn gã, bỗng nhiên bật cười, giọng điệu trêu ghẹo vang lên:
"Đại nhân thật dịu dàng với em..."
Nakroth không đáp, chỉ lặng lẽ vươn tay cầm lấy chiếc lược đặt bên cạnh, chậm rãi chải qua từng lọn tóc mềm mại của hắn.
"Ngài biết không..." Zephys tiếp lời, giọng nói mang theo sự đùa dỡn. "Mỗi lần ngài dịu dàng như thế này, em lại muốn bệnh mãi để được ngài chăm sóc."
Nghe thế, Nakroth khẽ nhíu mày, cốc nhẹ vào đầu của Zephys. "Nói linh tinh."
Zephys khẽ ôm đầu, vờ như xoa vào chỗ vừa bị cốc yêu, dù thực ra chẳng thấy đau chút nào. Hắn cười khúc khích, đôi mắt tím ánh lên vẻ tinh nghịch, rồi bất ngờ ôm chầm lấy thân hình cao lớn của Nakroth. Sự yêu thích dành cho đại nhân nhà mình như tràn cả ra ngoài, không cách nào che giấu được.
Đại nhân của hắn – lạnh lùng và vô tình với cả thế gian – lại chỉ dịu dàng và ân cần với mình hắn thôi. Zephys cảm thấy trái tim mình tan chảy trước sự tương phản đáng yêu ấy. Hắn biết rằng, bản thân thật may mắn và hạnh phúc khi có Nakroth bên cạnh, luôn chiều chuộng, che chở, và biến hắn thành ngoại lệ duy nhất trong thế giới của gã.
❥ ❥ ❥
Khi Nakroth đặt Zephys lên giường, đôi mắt hắn đã muốn lim dim, nhưng hắn vẫn cố gượng. Gã nằm xuống bên cạnh, sau đó kéo chăn đắp lên cho cả hai. Zephys theo thói quen, gối đầu nằm trên lòng ngực ấm áp quen thuộc của gã, cảm nhận từng nhịp đập nơi trái tim như lời ru, khiến hắn cảm thấy bình yên và an tâm.
Nakroth bao bộc lấy hắn trong vòng tay của mình, gã đặc một nụ hôn lên mái tóc của hắn. Giọng gã trầm ấm, dịu dàng vang lên:
"Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi thêm."
"Ưm...ngủ ngon."
Zephys ngọ ngậy, hôn lên ngực gã. Xong hắn không thể chịu nổi nữa, mí mắt dần sụp xuống, từ từ khép lại, chìm vào giấc ngủ bình yên.
Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn hắt lên gương mặt tuấn mỹ của Nakroth, phản chiếu đôi mắt ma mị, đỏ rực như hai viên hồng ngọc. Đôi mắt ấy, thường ngày là biểu tượng của sự lạnh lùng uy nghiêm, của quyền lực không khoan nhượng, giờ đây lại ánh lên một sự dịu dàng và ấm áp hiếm hoi — duy nhất chỉ dành cho người đang nằm trong lòng gã.
Zephys, ngoại lệ duy nhất trong thế giới băng lãnh của Nakroth.
Với thế gian, Nakroth là một Phán Quan lạnh lùng, tàn nhẫn, lý trí đến mức không bao giờ dao động trước bất kỳ thứ gì. Nhưng với Zephys, gã không phải Phán Quan, không phải biểu tượng của quyền lực. Với Zephys, Nakroth là người yêu, là nơi dịu dàng nhất trong những khắc nghiệt của thế gian. Là từng cái chạm khẽ trên mái tóc, từng nụ hôn dịu dàng đặt lên đôi môi, từng vòng tay ấm áp trong màn đêm. Tất cả những điều đó, chỉ thuộc về Zephys.
Zephys nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Nakroth, hơi thở hắn dần đều lại dưới nhịp tim vững chãi của gã. Bóng tối vĩnh hằng của Minh Giới vẫn phủ tràn khắp bên ngoài, nhưng trong phủ Quán Quan, hơi ấm từ hai linh hồn đang hòa quyện đã xua tan mọi giá lạnh. Zephys biết rằng không có ngọn lửa nào trên thế gian này ấm áp hơn vòng tay của Nakroth. Và cũng không có nơi nào an toàn hơn lòng ngực của gã.
Đêm nay, Zephys hoàn toàn yên tâm mà thiếp đi, vì hắn biết, mọi giông bão trong đời đều chẳng thể chạm tới hắn được nữa. Nakroth là thành trì, là nơi hắn có thể ẩn náu mà không cần bất cứ phòng bị nào.
Còn với Nakroth, thế giới ngoài kia có đổi thay thế nào cũng chẳng sao. Chỉ cần Zephys vẫn ở bên, gã sẽ mãi là nơi duy nhất hắn có thể tựa vào, mãi mãi bảo vệ hắn bằng tất cả dịu dàng của mình.
༻༺༻༺༻༺༻༺༻༺༻༺
P/s: Chương này dở tệ quá, sốp không có gì để nói. (つ .•́ _ʖ •̀.)つ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro