Ngủ Cùng Em (1)
#Tóm tắt: Biên niên sử: một trong những câu nói kinh điển của Zephys nói với Nakroth.
#P/s: Shop tự viết, shop tự đọc, tự quắn quéo rồi dãy đành đạch luôn
(⊃。•́‿•̀。)⊃ shop khùng quá (ಡ‸ಡ)
Trong quá trình đọc, có sai sót và lỗi chính tả ở đâu thì nhắc nhở shop dùm nhé các tình yêu. 🫶🏻
##Phiên bản đã được tinh chỉnh và cập nhật lần cuối: T2/13/1/2025.
༻༺༻༺༻༺༻༺༻༺༻༺
Ánh sáng lập lòe từ ngọn đèn ngủ ma trơi lơ lửng trên bàn, phủ lên căn phòng rộng lớn một sắc đỏ nhàn nhạt, lạnh lẽo và ma mị.
Trên chiếc giường lớn phủ chăn gấm đen, Zephys nằm úp mặt xuống gối. Một nửa tấm lưng trần lộ ra dưới ánh sáng, làn da trắng như sứ điểm xuyết những vết hôn xanh tím — dấu tích cuồng nhiệt kéo dài từ cổ xuống xương vai, lưng, cùng dấu răng và dấu tay rải rác khắp nơi.
Chỉ cần nhìn bộ dạng chật vật, kiệt sức của ngài Hắc Vô Thường, không khó để đoán ai là thủ phạm: gã người yêu, vừa đáng yêu vừa đáng giận của hắn —Phán Quan Nakroth.
Mỗi lần khẽ cử động, cơn đau nhức lan khắp người như từng thớ cơ bị nghiền nát, nhất là phía bên dưới. Một luồng đau nhói chạy dọc theo sống lưng khiến hắn rùng mình, nghiến răng, bật ra tiếng rên khẽ.
Hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc: "Nak chết tiệt..."
Mái tóc trắng rối bời dính bết trên gối, đôi mắt tử đinh hương mệt mỏi, ánh lên những tia oán trách pha chút hờn dỗi. Zephys nhấc tay, chạm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ vẫn nóng ran từ đêm qua. Ánh mắt lơ đãng hướng về ngọn đèn ma trơi, lòng hắn lại dâng lên cơn bực bội quen thuộc, pha lẫn bất lực.
Ký ức về đêm qua bất giác ùa về.
❥ ❥ ❥
Chuyện là, cái gã người yêu của Zephys —Phán Quan Nakroth, là một kẻ cuồng công việc. Nếu đem so gã với một cỗ máy, điều đó cũng chẳng sai, bởi Nakroth chẳng bao giờ biết mệt mỏi — đúng như cách một cỗ máy vận hành không ngừng nghỉ.
Ban ngày, Nakroth đã bận rộn xử lý công việc trên công đường thì không nói, nhưng đến khi tan làm, gã vẫn không chịu dừng lại. Gã thường xuyên tăng ca thêm giờ hoặc mang công việc về nhà, làm việc thâu đêm suốt sáng. Zephys, trong vai trò người yêu, gần như bị bỏ quên, phải chờ đợi gã mòn mỏi trong sự bực bội và ấm ức.
Từ ngày Zephys gặp và yêu Nakroth, cả hai đã xác định mối quan hệ gắn bó sâu sắc, trở thành một nửa linh hồn của nhau. Thế nhưng, chính Zephys lại phụ thuộc vào Nakroth nhiều hơn. Không biết từ bao giờ, hắn đã "nghiện" gã người yêu của mình.
Nakroth chẳng khác nào liều thuốc an thần với Zephys. Hơi thở và vòng tay ấm áp của gã chính là thứ duy nhất khiến Zephys cảm thấy an toàn. Nếu không có Nakroth bên cạnh, hắn không sao ngủ được. Những đêm thiếu vắng gã, Zephys trằn trọc mãi, nỗi trống trải và một nỗi sợ vô hình len lỏi khiến hắn rơi vào trạng thái bất an. Hắn cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, như thể cả thế giới đã quay lưng với mình.
Zephys dần hình thành một thói quen. Để có thể ngủ ngon, hắn cần Nakroth ôm mình vào lòng, cần những nụ hôn dịu dàng của gã, cùng lời chúc ngủ ngon được đặt lên trán và môi. Nakroth là tất cả cảm giác an ủi mà hắn cần để ru mình vào giấc ngủ bình yên.
Ngược lại, khi Nakroth vắng mặt, đêm đó với Zephys trở thành một cơn ác mộng kéo dài. Nỗi sợ vô hình bủa vây hắn, để lại chỉ sự thức trắng và bất lực.
Nakroth hiểu rõ tình trạng của Zephys, nhưng công việc của một Phán Quan địa phủ chưa bao giờ là dễ dàng. Gã không nghiện công việc như Zephys nghĩ. Gã cũng muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc để về nhà cùng người yêu mình lắm chứ, nhưng sự vụ thì chất cao như núi. Số hồn ma xuống địa phủ ngày một nhiều, muôn vạn kiểu chết, vô vàn câu chuyện và tội nghiệt cần được phán xét. Gã làm vì trách nhiệm của một Phán Quan, vì sứ mệnh đã được giao phó.
Ngày nối ngày, vòng lặp ấy cứ tiếp diễn như một chu kỳ sinh tử bất tận. Cuối cùng, dưới sự bận rộn bất kể ngày đêm của gã, rơi vào mắt Zephys, điều đó chỉ biến Nakroth thành một kẻ nghiện công việc đến mức bỏ bê người yêu, chẳng mảy may quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Nakroth biết rõ những gì "một nửa linh hồn" của mình đang nghĩ. Nếu có thể, gã chẳng bao giờ để Zephys phải chịu cảm giác trống trải hay nghĩ ngợi lung tung. Vì vậy, đôi khi gã quyết định mang đống công việc chất cao ở công đường về nhà, chỉ để có thể ở gần người yêu hơn.
Hậu phương của gã, Zephys, thường thức khuya chờ đợi, và khi thấy gã bê cả núi sổ sách về nhà, hắn chỉ biết ngao ngán, bất lực, hờn dỗi. Cái ánh mắt oán trách kiểu: "Không thể tin được ngươi mê công việc đến mức này!" đủ để khiến Nakroth thấy áy náy.
Làm việc ở công đường có phúc lợi rõ ràng: yên tĩnh, tập trung, không bị ai quấy rầy. Nhưng ở nhà thì lại khác, vì nhà gã có nuôi một con hồ ly lông trắng, mắt tím — kẻ chuyên đi phá rối và quyến rũ, dụ dỗ gã sa vào cám dỗ đầy mê hoặc của nó.
Nhiều lần, con hồ ly này chờ đợi để được ngủ cùng gã, nhưng mãi chẳng thấy gã đâu. Nó tìm đến tận chỗ, xông vào, nhìn gã bằng cặp mắt ươn ướt, uất ức. Hồ ly tinh lông trắng quấn quanh người gã, nỉ non bên tai gã, mè nheo đòi gã ngủ cùng. Bất đắc dĩ, gã ôm nó về phòng, dỗ dành một phen, hồ ly này mới chịu an giấc. Sau khi người nọ đã ngủ say, gã lại lặng lẽ rời khỏi, tiếp tục công việc đang dang dở.
Tưởng chừng như chú hồ ly đã say giấc mộng đẹp, nhưng không, một lần nữa nó lại mở cửa bước vào, gương mặt buồn thiu, thẫn thờ đi đến, sà vào lòng của gã. Hồ ly lông trắng bảo rằng, thiếu hơi của gã nó chẳng thể ngủ được đâu. Và một lần nữa, gã lại ôm chú hồ ly của mình về phòng, dỗ dành nó ngủ. Lần này gã không đi nữa, mà leo lên giường, ôm chú hồ ly vào lòng, cùng nhau say giấc nồng.
Việc này không chỉ xảy ra một hai lần, mà thường xuyên lập lại.
Những đêm dài đằng đẵng, Zephys thức giấc rất nhiều lần, mỗi lần không thấy Nakroth bên cạnh, hắn sẽ tìm đến phòng làm việc của người mình yêu, ngồi bên cạnh gã, chờ đợi gã hoàn thành xong công việc, rồi cả hai cùng nhau ngủ. Nhưng chờ đợi mãi mà chẳng thấy xong, không thể chống lại được cơn buồn ngủ, Zephys gục xuống bàn, hơi thở đều đều.
Nakroth dừng bút, nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng an tâm của người thương khi ngủ bên cạnh mình, gã khẽ mỉm cười. Gã đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trắng mềm mại, rồi gập lại sổ sách, mặc kệ đống sự vụ còn dang dở. Cuối cùng, gã bế bổng Zephys lên, mang hắn trở về phòng.
❥ ❥ ❥
Đêm qua, lại là một đêm bận rộn của Nakroth với mớ sự vụ chất chồng. Và cũng là một đêm nữa, Zephys bị gã người yêu bỏ rơi.
Zephys cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ trong căn phòng trống vắng, nơi thiếu đi hơi thở ấm áp và vòng tay quen thuộc của Nakroth. Hắn đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần rằng phải tập quen với điều này, không được quá ỷ lại vào gã Phán Quan vô tâm kia. "Thiếu gã, mình vẫn ngủ ngon được," hắn tự dỗ mình như thế.
Nhưng kết quả, Zephys lăn qua lộn lại trên giường, khiến đầu tóc rối bù, chăn gối xộc xệch, mà mí mắt thì vẫn không chịu khép lại.
Hắn thở hắt ra, hoán giận cả thế giới. Cuối cùng, Zephys đành chấp nhận sự thật: hắn nghiện cái gã người yêu đó hơn cả bản thân hắn tưởng.
Nakroth, với hắn, chẳng khác gì liều thuốc phiện — vừa là thuốc độc, vừa là thuốc an thần. Và giờ, hắn cần liều thuốc đó ngay - lập - tức.
Zephys bật dậy, ngồi bó gối một lúc rồi lại thở dài thườn thượt. Càng nghĩ càng bực, càng bực lại càng chẳng biết trút vào đâu. Tất cả là tại cái gã Phán Quan mê công việc hơn mạng sống kia! Hắn mất ngủ thế này đều là tại Nakroth. Đã vậy, thì Nakroth cũng đừng hòng được yên. Hắn không ngủ được thì sẽ kéo Nakroth vào cái "bi kịch mất ngủ" của mình — quấy rối, chọc phá, làm ầm lên cho đến khi gã cũng không thể làm việc được nữa.
Nghĩ là làm, Zephys hớn hở bật xuống giường, nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng như một chú cáo nhỏ đang âm mưu giở trò nghịch ngợm. Cả người hắn toát lên vẻ tinh quái, trong đầu không ngừng lên kế hoạch "trả thù" táo bạo. Đêm nay sẽ không giống những đêm trước đâu, Nakroth. Hắn sẽ khiến gã phải bỏ dở đống sổ sách và chú ý đến hắn, gấp đôi, không, gấp ba lần hôm qua.
Zephys nhoẻn miệng cười, đôi mắt tím ánh lên vẻ ranh mãnh khi bước đến cửa phòng làm việc của Nakroth.
❥ ❥ ❥
"Cạch."
Cánh cửa phòng làm việc của ngài Phán Quan hé mở, con hồ ly lông trắng nghịch ngợm bước vào. Nakroth chẳng buồn ngẩng đầu nhìn, vì gã thừa biết đó là ai.
Ngọn đèn ma trơi màu cam lập lòe trên bàn làm việc, ánh sáng rọi xuống những chồng văn kiện chất cao trước mặt Nakroth. Gã vẫn giữ dáng ngồi thẳng tắp, tay lật từng trang Sổ Sinh Tử, đôi mắt đỏ như hai viên hồng ngọc phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn. Đối với Nakroth, thế giới lúc này chỉ còn lại những dòng chữ trên trang giấy.
Zephys khẽ bĩu môi, liếc nhìn người yêu mình một cái. Gã Phán Quan vô tâm ấy không thèm để ý đến sự xuất hiện của hắn, nhưng điều đó cũng chẳng làm Zephys ngạc nhiên. Hắn vốn đã quen với việc bị phớt lờ như thế.
Thay vì lập tức quấy rầy Nakroth, Zephys lượn quanh phòng, chậm rãi ngắm nghía mọi thứ, dù đây là căn phòng hắn đã ra vào không biết bao nhiêu lần rồi.
Văn phòng của Nakroth đơn giản nhưng gọn gàng, với tông màu chủ đạo đỏ và đen. Căn phòng chỉ có vài món đồ cơ bản: một chiếc bàn làm việc, một bộ ghế sofa, một tủ sách dài, cùng vài món đồ trang trí giản dị.
Nakroth vốn thích đọc sách. Những lúc rảnh rỗi, gã thường tìm đến một góc yên tĩnh để đọc chúng. Vì thế, chiếc tủ trong phòng làm việc của gã chứa đầy đủ các loại sách khác nhau: từ phép thuật, cổ ngữ xa xưa, ma thú, ma dược, quỷ thần, đến cả... sách nấu ăn nữa.
(Bật mí nhỏ: Nakroth là một đầu bếp tài ba, và người yêu hắn nấu ăn cực kỳ ngon luôn đấy!)
Đừng nghĩ Phủ Phán Quan chỉ có mỗi chiếc tủ sách nhỏ này. Thật ra, phủ còn có cả một thư viện khổng lồ, được cho là sánh ngang với thư viện trong Minh Cung của Minh Vương Volkath. Thế nên Nakroth — gã Phán Quan ấy — là một người hiểu biết sâu rộng, đến mức được gọi là "Bách khoa toàn thư của Minh Giới". Thậm chí, có khi gã còn vượt xa ngoài Minh Giới nữa.
Tóm lại, người yêu của Hắc Vô Thường Zephys — Nakroth đại nhân — chính là một kẻ vạn năng, trên cả tuyệt vời!
Zephys đưa ngón tay thon dài lướt qua từng quyển sách trên kệ, nhưng chẳng quyển nào khiến hắn ưng ý. Tủ sách này có đủ các loại sách, nhưng lại chẳng có nổi một quyển "tiểu thuyết tình cảm". Chán chết đi được! Zephys thở dài, nghĩ thầm: Cả ngày đọc những cuốn khô khan này thì đúng là buồn ngủ chết mất!
Hắn chợt nảy ra ý tưởng: lần sau, khi có nhiệm vụ lên Dương Gian, hắn nhất định phải giả làm người phàm để mua vài quyển tiểu thuyết về đọc. Hắn nghe nói tiểu thuyết Nam Tình hoặc Bách Hợp rất được yêu thích, chắc sẽ thú vị lắm. Đôi khi hắn thấy Mạnh Bà Natalya đọc thể loại đó, vừa đọc vừa cười thích thú. Có lẽ hắn cũng nên thử xem sao.
Sau một hồi chẳng tìm được quyển sách nào ra hồn, Zephys thở dài lần nữa, rồi thả người xuống ghế sofa. Hắn ngồi dựa lưng vào chiếc ghế êm ái, chân vắt chéo, tay khoanh lại trước ngực. Đôi mắt tử đinh hương chăm chú nhìn Nakroth, ngài Phán Quan của hắn.
Có một sự thật không thể chối cãi — Nakroth thật sự rất đẹp. Gã mang vẻ đẹp của một vị thần, một vẻ đẹp cao quý khiến người ta lầm tưởng gã thuộc về Thiên Giới, chứ không phải một Phán Quan ở chốn Địa Phủ u ám. Zephys nghĩ, nếu đôi mắt của Nakroth không phải màu đỏ rực như máu — sắc đỏ lạnh lẽo và nguy hiểm — thì có lẽ gã thật sự là một thiên thần bị đọa lạc xuống chốn địa ngục đen tối này.
Nakroth sở hữu một đôi mắt hồng ngọc pigeon's blood — sắc đỏ tinh khiết nhất, rực rỡ và sâu thẳm đến mức khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Trong ánh mắt ấy có ngọn lửa như muốn thiêu đốt linh hồn, có vực sâu như muốn nhấn chìm bất kỳ ai dám cả gan đối diện. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng kiêu hãnh khép hờ, làn da nhợt nhạt, khi chạm vào lại như băng giá xuyên thấu da thịt. Và mái tóc trắng dài mềm mại, đổ xuống hai bên gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, càng làm nổi bật những đường nét sắc sảo như được các vị thần đích thân chạm khắc.
Nakroth là sự kết hợp hoàn hảo giữa lãnh khốc, uy nghi và quyền lực. Từng cử chỉ, ánh nhìn của gã đều toát ra một vẻ đẹp ma mị, quyến rũ đến mức khiến người ta mê muội, mất hết lý trí.
Zephys chăm chú nhìn Nakroth với ánh mắt của một kẻ si tình. Càng ngắm, trái tim hắn càng loạn nhịp, đầu óc trở nên mụ mị. Toàn thân như có dòng nhiệt rạo rực dâng lên, thiêu đốt từng tế bào trong người. Hắn nghĩ, người yêu của hắn đúng là yêu nghiệt, là tai họa. Sao có thể đẹp đến mức không tưởng như thế chứ?
Điên mất thôi!
Người ta vẫn thường nói: đàn ông quyến rũ nhất là khi đang làm việc. Với Zephys, câu này quả là không sai chút nào. Nakroth lúc tập trung nghiêm túc làm việc lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết, như thể cả thế gian này chẳng ai có thể sánh được với gã. Zephys chỉ biết nhìn, càng nhìn càng u mê không lối thoát.
Ban nãy, hắn còn quyết tâm bày trò quấy phá Nakroth cho bõ ghét, nhưng giờ thì sao? Hắn cứ mê mải ngắm người ta, mê đến quên cả ý định của mình. Hoặc có lẽ, thay vì quấy rầy gã, việc ngồi im lặng như thế này, lặng lẽ nhìn "một nửa linh hồn" của mình làm việc cũng là một loại diễm phúc. Khoảnh khắc này, dường như mọi bực bội vì bị bỏ rơi cũng tan biến theo từng nhịp chuyển động của Nakroth.
Dù vậy, một phần khác trong lòng Zephys vẫn dâng lên sự xót xa. Hắn biết, hắn bực vì bị bỏ mặc, vì không được ngủ trong vòng tay của người yêu. Nhưng hắn cũng thương gã vô cùng. Ngày ngày bận rộn không ngơi tay, Nakroth ngủ ít, làm nhiều. Hắn biết rõ những lần hắn cố tình quấy phá, mè nheo chẳng qua cũng chỉ là cái cớ. Thật ra, tất cả đều vì muốn kéo Nakroth rời khỏi đống giấy tờ đó, nghỉ ngơi sớm một chút.
Thần linh hay ma quỷ cũng vậy thôi, cũng có trái tim, cũng có cảm xúc, cũng biết mệt mỏi và đau đớn. Dù Nakroth có quyền năng hay mạnh mẽ đến đâu, gã cũng không phải bất tử tuyệt đối. Zephys không muốn người yêu mình cứ mãi bán mạng cho công việc, không muốn thấy gã kiệt sức hay tổn hại đến linh hồn.
Nghĩ đến đây, hắn thở dài, đôi mắt tử ngọc nhìn người yêu mình đong đầy yêu thương và xót xa.
Tóm lại, hắn xót Nakroth muốn chết. Thật đấy!
Càng nghĩ, Zephys lại càng thấy thương Nakroth hơn. Cảm giác tội lỗi bắt đầu len lỏi trong lòng hắn khi nhớ lại những lần mình bày trò quấy rối, phá phách, chỉ để thu hút sự chú ý của gã. Hắn có ồn ào, bướng bỉnh đến đâu, Nakroth cũng chưa từng lớn tiếng trách mắng, chưa bao giờ lạnh lùng đuổi hắn ra khỏi phòng.
Nakroth không phải kiểu người biết dỗ ngọt bằng những lời hoa mỹ. Gã chẳng nói những câu sến súa, cũng chẳng hứa hẹn những điều viển vông. Thay vào đó, Nakroth dùng hành động để thay lời yêu.
Từng cái chạm khẽ, từng ánh mắt quan tâm âm thầm, tất cả đều là cách Nakroth bày tỏ tình cảm của mình. Sự dịu dàng lặng lẽ ấy như dòng nước âm ỉ thấm vào lòng Zephys, khiến hắn cảm nhận được rõ ràng tình yêu sâu sắc của người yêu. Không cần những lời hứa sáo rỗng, không cần mật ngọt hoa mỹ, chỉ cần những cử chỉ nhỏ nhặt đó thôi cũng đủ khiến Zephys đắm chìm. Trái tim hắn như một ngọn lửa cuồng nhiệt được bao bọc bởi sự ấm áp và yên bình của biển tình tĩnh lặng.
Nghĩ đến đây, Zephys bất giác mỉm cười. Một mong muốn mãnh liệt trỗi dậy trong lòng hắn — hắn muốn ôm Nakroth, ngay lúc này. Hắn muốn vùi mình trong vòng tay ấm áp của người yêu, cảm nhận hơi thở dịu dàng và mùi hương thân thuộc, để nỗi nhớ nhung cùng cảm giác xót xa tan biến đi.
Nghĩ là làm, Zephys đứng dậy, đôi chân uyển chuyển tiến về phía bàn làm việc. Hắn bước nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Khi đến gần, Zephys vòng qua phía sau Nakroth, cúi người xuống, đôi tay trượt nhẹ qua vai gã, rồi quấn lấy cổ gã như hồ ly quấn lấy mục tiêu.
Mùi hương thoảng nhẹ từ cơ thể hắn lan tỏa trong không khí, dịu dàng nhưng mê hoặc.
Zephys gác cằm lên vai gã, đôi mắt khẽ nhắm lại, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc. Mùi hoa bách hợp trắng thanh khiết hòa quyện cùng hương trầm và chút gỗ tuyết tùng thoảng nhẹ — mùi hương nam tính đầy quyến rũ này đã khiến Zephys say mê từ lâu. Chỉ cần một hơi thôi cũng đủ khiến hắn như bị thôi miên, nghiện ngập đến phát điên.
"Đại nhân ơi ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro