(11)
Tôi rút tay lại như bị điện giật, đỏ mặt nhìn xung quanh.
Thấy không ai chú ý tới mới thở phào một hơi.
"Min Yoongi!" Tôi hờn dỗi, đi về phía trước tiếp tục chọn đồ dùng học tập.
Lúc này một đám con trai tràn đầy năng lượng chạy vào canteen, dường như vừa chơi bóng xong, toàn thân tỏa ra hơi nóng trực tiếp chạy tới tủ lạnh.
Có người chen chúc từ phía tôi, suýt chút nữa làm tôi ngã.
Min Yoongi nhanh tay đỡ lấy tôi, tôi dựa vào ngực anh ấy, cả người đều bị vây kín.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không nhìn thấy tôi.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc, có chút tủi thân nói:
"Gần đây ngay cả việc nhìn thấy em còn khó nữa...."
Trái tim tôi nhất thời nhũn ra.
"Em nói với anh rồi mà, em phải chuẩn bị cho kì thi tháng."
"Vừa mới thi xong..."
Nói rồi, giữa dòng người đang chen chúc ở trong canteen, tôi lén cầm tay anh.
"Yoongi, anh đừng giận nữa mà."
Nét mặt anh ấy trở nên dịu dàng, mỉm cười đưa tay lên xoa đầu tôi.
"Đồ ngốc, giận cái gì."
"Chỉ là do tôi quá nhớ em thôi."
"Jennie? Cậu đang ở đâu vậy, Jennie? Mua xong rồi chứ?" Tiếng của Sooyoung ở giữa dòng người đông đúc truyền tới.
"Vậy... em quay về lớp trước nhé?"
Min Yoongi gật đầu ừm một tiếng.
Tôi vừa lùi lại vừa mỉm cười ngọt ngào với anh, lúc quay người buông tay, đầu ngón tay dường như vẫn còn sót lại hơi ấm trong lòng bàn tay anh.
Ra khỏi canteen, phát hiện Sooyoung hình như đang xích mích với ai đó.
Taehyung và Jungkook thích thú nhìn Sooyoung cười đùa: "Mua nhiều đồ ăn vặt như thế, mặt đã biến thành cái bánh bao nhỏ rồi vẫn còn ăn."
"Cả nhà các cậu đều là bánh bao!"
"Sooyoung." Tôi khẩn trương gọi cô ấy.
Hai mắt Jungkook sáng lên: "Chào chị dâu!"
"Chị dâu?" Sooyoung há miệng kinh ngạc nhìn tôi.
"Làm gì đấy?" Min Yoongi đi tới chỗ Jungkook, "Cậu ngứa đòn rồi?"
"Oh.." Jungkook như hiểu ra điều gì đó, "Tôi... tôi nói linh tinh đó, hahaha..."
Sooyoungcầm tay tôi nói nhỏ: "Jennie, trùm trường tới rồi, bọn mình mau đi thôi...."
"Đứng lại." Min Yoongi nói.
Tôi quay người lại, ánh mắt muốn nói anh muốn làm gì.
Anh nhếch mép, đưa bàn tay thon dài ra trước mặt tôi, lấy ra một cây bút hình dưa lưới hỏi:
"Bạn nhỏ, có phải của em làm rơi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro