4
Summary: "gì vậy?"
Minho bắt đầu lấy ra những hộp tupperware đầy thức ăn và đặt chúng xuống bên cạnh đôi đũa trên bàn. "Jeonginnie bỗng dưng hoá rồ, đó là lý do. Thằng nhóc ấy thấy món này trên tivi và yêu cầu anh làm cho nó."
"Và anh đã làm?" Hyunjin đáp lại, vẻ hài hước. Em chắc chắn 100% rằng Jeongin chưa bao giờ yêu cầu Minho làm gì.
Hoặc là ba lần Minho mang thức ăn đến cho Hyunjin, và lần duy nhất Hyunjin tự mình tìm đến món ăn.
1.
Lần đầu tiên Minho đột ngột xông vào là khi Hyunjin đang ngủ trưa.
Dạo này em thường xuyên ngủ trưa. Thời gian trôi qua chậm chạp trong kỳ nghỉ và thật sự có rất ít thứ để em làm cho đỡ chán. Dù có bao nhiêu sở thích, công việc nhà và những hoạt động tình nguyện, em vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Cảm giác như mình đã tích tụ quá nhiều năng lượng trong suốt vài tháng qua mà không có cách nào xả ra.
Ngủ trưa làm thời gian trôi qua nhanh hơn là cứ nhìn vào bốn bức tường trong phòng.
Nếu không có sự kiện tình nguyện nào phải tham gia hoặc đã làm xong hết công việc nhà, em thường ngủ trưa vào khoảng 2 giờ chiều và thức dậy vừa kịp lúc ăn tối, rồi thức cả đêm vẽ tranh, vẽ hoặc xem phim cho đến tận sáng. Ba mẹ em thường không làm phiền khi cậu ngủ trưa, họ để em nghỉ ngơi và chỉ gọi em dậy khi cơm tối đã sẵn sàng, nhưng hôm nay thì khác.
"Hyunjin à," mẹ em nhẹ nhàng đánh thức. "Thằng quý tử này, dậy mau. Có khách đến tìm con kìa ."
Mặc dù mấy đứa bạn trong nhóm thỉnh thoảng đến chơi, nhưng họ thường gọi trước để chắc chắn là Hyunjin sẽ ở nhà, như thể em không có nơi nào khác để đi. Nhưng em đã quá bận rộn với công việc nhà nên không kiểm tra điện thoại trước khi ngủ. Em lơ đãng mở mắt và ngồi dậy, dụi mắt. "Ai vậy mẹ?"
"Người đẹp."
"với mẹ thì ai chả đẹp."
"Không , không đâu , người đẹp thật đó , là một thanh niên vô cùng đẹp trai." mẹ cậu hào hứng nói. Hyunjin không cần đợi đến câu tiếp theo để đoán ra người mà mẹ nói đến. "Mũi cao với một nốt ruồi bên cạnh. Đôi mắt đẹp và nụ cười đẹp nhất. Thằng nhóc mang đồ ăn đến cho con."
Hyunjin nói sẽ ra ngay, rồi khi mẹ ra ngoài, em lấy điện thoại trên bàn cạnh giường và mở khóa. Có tổng cộng 147 tin nhắn trong nhóm chat SKZ – chắc là Jisung lại đang la hét về cái gì đó – cùng một vài tin nhắn từ Minho.
lee know hyung: anh sẽ đến nhà em trong khoảng một giờ nữa
lee know hyung: Jeongin bắt anh làm ogyeopsal và có rất nhiều đồ ăn thừa nên anh mang cho em một ít
lee know hyung: đừng có để anh chờ lâu nhé Hwang
Hyunjin thở dài rồi đi cột tóc lên , tóc em đã dài ra khá nhiều, sau đó ra phòng khách thì thấy Minho đang ngồi đợi, ánh mắt không vui. Có một túi đồ trên bàn cà phê.
"Anh đã nói là đừng để anh chờ mà," Minho nói với giọng đều đều.
"Em đang ngủ trưa mà." Hyunjin ngồi xuống bên cạnh Minho và liếc vào trong túi. "Có dịp gì đặc biệt à?"
Minho bắt đầu lấy ra những hộp thức ăn và đặt chúng xuống cạnh đôi đũa trên bàn. "Jeonginnie bỗng dưng hoá rồ, đó là lý do. Thằng nhóc ấy thấy món này trên tivi và yêu cầu anh làm cho nó."
"Và anh làm thật à?" Hyunjin trả lời, vẻ hài hước. Em chắc chắn rằng Jeongin không bao giờ yêu cầu Minho làm bất cứ điều gì.
"Jeongin làm nũng mà." Trên bàn còn có một hộp mì bibimmyeon, cùng một vài món ăn kèm và rau sống. Một bữa tiệc đầy đủ. "Anh cũng mang một ít cho ba mẹ em để họ ăn sau."
Hyunjin nhíu mày. "Mình có thể ăn cùng với họ mà? sắp đến bữa tối rồi."
"Họ muốn em ăn với anh" Minho nói trong khi vừa làm một chiếc bánh cuốn và ra hiệu cho Hyunjin mở miệng. "Ăn đi. Đừng lo về phần ăn, còn nhiều lắm. Ăn đi."
Cái cử chỉ đó làm trái tim Hyunjin đập loạn xạ. Minho luôn rất dịu dàng theo một cách nào đó , luôn đặt mọi người trong nhóm lên trước bản thân mình. Anh mua một hộp sữa cho mình nhưng lại để trong tủ lạnh cho ai muốn uống thì uống. Đó là cách Minho sống. Vì vậy, việc Minho đến tận nhà Hyunjin chỉ để mang một ít "thức ăn thừa" mà anh đã ăn cùng các thành viên khác cũng không có gì lạ.
Đã lâu rồi kể từ khi tám người họ ăn cùng nhau.
"Anh cũng ăn đi." Hyunjin làm một chiếc bánh cuốn nữa, chắc chắn bỏ đầy đủ những thứ Minho thích vào trong rồi đưa cho Minho ăn.
"Anh ăn đủ rồi," Minho nói, nhưng ngay lập tức mở miệng nhận lấy chiếc bánh cuốn.
Cả hai người thay nhau đút cho nhau những chiếc bánh cuốn, miếng thịt và mì cho đến khi những hộp thức ăn trống rỗng. Khi Minho chuẩn bị ra về, anh cúi người chào ba mẹ Hyunjin , hứa sẽ mang thêm thức ăn đến vào lần sau nếu có thể.
Lần sau á? Hyunjin nhìn cậu, làm động tác môi.
Minho chỉ nhếch môi. "Nếu có thức ăn thừa cho em thì anh sẽ đến."
Sau khi Minho rời đi, Hyunjin vào bếp pha trà. Em đang dốc túi trà vào nước , liếc nhìn đồng hồ trên tủ lạnh. Đã hai giờ trôi qua kể từ khi em tỉnh dậy. Chỉ trong thoáng chốc.
2.
"Anh nói anh đang trên đường đến đây là sao?"
"Anh biết nói sao nữa, Hyunjin à." Giọng Minho gần như không thể nghe rõ giữa tiếng ồn của ít nhất một trăm người đi tàu và những thông báo lặp đi lặp lại trên tàu điện ngầm.
"Anh đang đi tàu à?!" Hyunjin thảng thốt, ngồi dậy từ trên ghế sofa trong phòng khách. "Anh không có buổi tập nhảy sao? Sao lại tốn thời gian đến thăm em vậy?"
Điều đặc biệt về Minho là anh luôn làm mọi thứ để không để cảm xúc lộ ra ngoài, dù là trong bất kỳ tình huống nào. Anh che giấu bằng những trò đùa khó hiểu và xoay chuyển câu chuyện để có thể giữ được quyền kiểm soát mọi thứ. phải có kính hiển vi mới có thể đoán được anh thật sự muốn nói gì hoặc cảm thấy gì bên trong.
Trong trường hợp này, kính hiển vi của Hyunjin là những năm tháng sống cùng nhau, luyện tập cùng nhau và chia sẻ phòng cùng nhau. Em biết chắc là Minho hơi khó chịu khi trả lời: "Đến thăm em không phải là lãng phí thời gian đâu."
"Anh–"
"Không phải. Không phải và sẽ không bao giờ là như vậy." Hyunjin có thể nghe thấy sự cau mày trong giọng nói của Minho. "Anh làm bít tết bằng máy sous vide và mang đến cho em. lát gặp sau."
Hyunjin chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại trong khi Minho kết thúc cuộc gọi. Đã hơn một giờ chiều và dựa trên những gì các thành viên khác nói trong nhóm chat, ai nấy đều có bài học và buổi tập riêng trong ngày. Felix cũng nhắc gì đó về việc tập vũ đạo với Minho từ sáng sớm.
bận rộn. Hyunjin biết rõ điều đó hơn ai hết. Họ luôn đảm bảo cập nhật cho em – 3racha thích gửi cho em những bản nhạc để em viết lời trong thời gian rảnh, và mọi người đều gửi cho em những bức selfie và video trong giờ nghỉ giữa buổi tập nhảy. Họ thỉnh thoảng đến thăm em, nhưng ngay cả những lúc đó cũng ít dần vì tất cả đều bận rộn.
Vậy nên Hyunjin không hiểu sao Minho không chỉ đến mà còn mang thức ăn nữa. Lại lần nữa. Không phải đồ ăn mua ngoài như Seungmin, Jeongin hay Changbin thường mang đến khi đến thăm em, mà là đồ ăn mà Minho đã tự nấu. Em không hiểu nổi Minho tìm đâu ra thời gian để làm những thứ này.
Chuông cửa reo trước khi Hyunjin có thể suy nghĩ thêm, và em vội vã chạy ra cửa.
Minho đứng ngoài cửa với vẻ mặt không hài lòng. "Lâu quá."
"Em đang xem tv mà!" Hyunjin than vãn, vừa lấy đôi dép dự phòng. "Mẹ và ba vẫn đi làm và Kkami... em cũng không biết Kkami đâu. Em nghĩ nó đang ngủ trưa trong phòng em."
Minho không thèm trả lời, chỉ tháo giày và mang đôi dép Hyunjin đã để sẵn cho em, rồi đi thẳng vào bếp với một túi đồ trong tay.
Lần này chỉ có hai hộp trong túi. Một hộp đựng thịt bít tết thái lát kèm sốt ở bên cạnh, còn hộp kia đựng rau xào. Minho không hỏi Hyunjin ở đâu có đồ dùng ăn uống, chỉ ngay lập tức lục lọi trong tủ bát đũa và lấy ra một đôi đũa cho Hyunjin.
"Ăn đi."
Hyunjin nhìn đống thức ăn bày trên bàn rồi lại quay sang nhìn Minho, người đang chống cằm lên tay và chờ Hyunjin ăn. "Anh ơi, anh cũng ăn đi."
"Anh ăn đủ rồi tối qua cùng mọi người rồi," Minho đáp. "Ăn đi. Cái này là của em."
Giống như mọi món Minho từng nấu, bít tết rất ngon. Hyunjin cảm thấy biết ơn Minho vì đã gọi điện trước khi em ăn trưa vì nếu không thì có lẽ em không thể ăn hết mọi thứ. Minho mang ít nhất ba phần thịt trong hộp.
Hyunjin tự hỏi liệu Minho có nấu như thế cho những người khác không.
Khi ăn xong, Minho gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bắt đầu đóng gói lại các hộp. Hyunjin rót nước vào ly và nhấp một ngụm trong khi nhìn Minho đặt các hộp trống vào túi.
"Anh đi luôn à?"
"Ừ," Minho trả lời, cố tình không nhìn vào mắt Hyunjin. "Anh có buổi tập với Yongbokie sau. Anh cố gắng tiết kiệm tiền bằng cách đi tàu điện thay vì đi taxi như thường lệ, nên anh phải đi ngay nếu không muốn trễ."
Trước khi Hyunjin kịp ngăn chính mình, em nắm lấy tay áo hoodie của Minho, bàn tay dài dễ dàng quấn quanh cổ tay Minho.
Có rất nhiều điều Hyunjin muốn hỏi. "Buổi tập có ổn không?" hoặc "anh có nhớ em như em nhớ anh không?" hay "Mọi người đang ổn chứ?" và còn rất nhiều câu hỏi khác nữa. Em muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng có điều gì đó trong cách Minho nhìn mình khiến em phải nói ra một câu khác, câu dễ nói hơn. "Nấu ăn vui không?"
Ánh mắt Minho di chuyển khắp khuôn mặt Hyunjin, như thể cậu đang tìm kiếm điều gì đó, và Hyunjin cảm thấy mình thật nhỏ bé. "vui." Minho đưa tay còn lại gãi nhẹ dưới cằm Hyunjin, cười lần đầu tiên kể từ khi anh đến nhà Hyunjin. "Rất vui. Anh đang thử những công thức mới, phong cách nấu ăn mới và nghĩ sẽ mua một chiếc lò mới , em nên nấu ăn cùng anh."
"Chiếc lò mới ? nghe hay đấy. Em sẽ về sớm và chúng ta có thể nấu ăn cùng nhau."
"Nhưng liệu nó có vừa trong ký túc xá không? Chúng ta đã để có quá nhiều đồ rồi."
"Anh sẽ dời chiếc tivi đi nếu cần."
3.
Tháng Sáu chắc hẳn là tháng cuối cùng.
Nói rằng bàn làm việc của Hyunjin bừa bộn là một cách nói giảm nói tránh. Màu sắc của bút chì vương vãi khắp nơi và cuốn nhật ký của em vẫn còn ở trang mà em đã để lại tối qua khi vô tình ngủ quên trong lúc viết về bộ phim mà em vừa xem xong. Bàn làm việc của em đã như thế này kể từ khi em về nhà. Cảm giác muốn dọn dẹp gần như không tồn tại, vì không có người bạn cùng phòng nào liên tục càu nhàu em.
Em cũng đã không thức dậy sớm hơn buổi trưa trong mấy tháng qua, không có lịch trình hay ai đó ép em dậy.
Ở góc bàn là một cuốn lịch nhỏ với tháng Sáu đã được mở ra. Mười một ô đã được đánh dấu bằng một dấu kiểm màu đỏ – một kiểu đếm ngược nào đó. Hyunjin mỉm cười một mình và với tay lấy cây bút đánh dấu đỏ nằm cạnh cuốn lịch. Đến lúc đánh dấu ô thứ mười hai rồi.
Điện thoại của em reo.
"Alô?" Hyunjin trả lời mà không thèm kiểm tra số điện thoại. Em đã đoán ra người gọi là ai.
Như dự đoán, giọng Minho vang lên từ đầu dây bên kia. "Sườn. Anh đang trên đường."
"Hyung–" nhưng đã quá muộn. Hyunjin rút điện thoại khỏi tai và nhìn chằm chằm vào thông báo "Cuộc gọi kết thúc" trên màn hình. Đôi khi Minho quả thật là phiền phức.
Một bát đầy thức ăn cho Kkami và một phiên dọn dẹp phòng khách nhỏ sau đó, chuông cửa lại vang lên.
Minho mỉm cười tinh nghịch khi tháo giày ra. "mới thức à?"
"Em luôn thức vào giờ này mà," Hyunjin đáp tỉnh bơ. "Sườn?"
Minho gật đầu, lách qua Hyunjin và đi thẳng vào bếp, nơi anh không chút khách sáo đặt một túi đồ lên bàn bếp. Có hai hộp đựng sườn, một hộp có khoai tây nghiền, và một hộp nữa chứa rau xào. Hyunjin ngồi xuống và im lặng chờ đợi khi Minho lướt qua bếp, không thể ngừng nở một nụ cười trìu mến.
Minho trông thật tuyệt trong căn bếp gia đình thế này.
Một chiếc găng tay, một đôi đũa và một cái thìa được đưa cho em vài phút sau. Minho chỉ vào món ăn. "Ăn đi."
Hyunjin đeo găng tay và lấy một miếng sườn heo lớn. Em đã kỳ vọng nó sẽ ngon vì Minho luôn nấu ăn rất giỏi, nhưng thật sự thì wow. "Anh ơi," em rên rỉ. "Anh như nào thế? sao nó ngon hơn hẳn những món chúng ta thường ăn ở nhà hàng?"
"Chắc độc dược là nguyên liệu đặc biệt hay ho," Minho nói, dùng khăn giấy lau góc miệng Hyunjin. "Không ai ăn hết của em đâu, ăn từ từ thôi. Tất cả là của em mà."
Hyunjin bắt đầu ho vì miếng sườn trong miệng, nhanh chóng uống nước để nuốt xuống khi Minho nhìn em đầy vui thích. "Tất cả á?!" Em nói khi dừng lại không còn sặc. "Anh điên rồi à? Em không thể ăn hết tất cả những thứ này đâu!"
Minho chỉ nhún vai. "Chia sẻ với bố mẹ em đi. Lúc về em về thể mang hộp của anh về."
Lúc về ? Về nhà ? ký túc xá với cả nhóm ? Một nơi mà em chưa trở lại trong suốt bốn tháng qua. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong cổ họng Hyunjin và em cố gắng nuốt nó xuống bằng một miếng sườn nữa. "Vậy khi nào em có thể về nhà?"
Trước khi Hyunjin rời ký túc xá lần đầu, cả tám người đã có một cuộc trò chuyện dài. Nó gồm kế hoạch, những lời trấn an và rất nhiều, rất nhiều nước mắt. Chan đã ôm em thật chặt sau khi đưa em ra xe đang đợi dưới lầu, thì thầm một lời hứa vào tóc em rồi mới buông tay.
Kể từ đó, em chưa bao giờ ở trong một căn phòng với cả tám người. Không có thời gian.
"Sớm thôi," Minho hứa, rót đầy cốc của Hyunjin, nở một nụ cười ngọt ngào. Hyunjin cảm thấy ngực mình siết chặt quanh một cảm xúc mà em không thể hiểu được. "Chỉ một chút nữa thôi, nhé? Em sẽ được về nhà sớm thôi."
Hyunjin đã nghe câu này nhiều từ miệng những người khác, nhưng không hiểu sao, khi nghe chúng từ Minho lại khiến em cảm thấy bao nhiêu cảm xúc lạ lẫm. Em nhặt một miếng sườn khác và mỉm cười đáp lại Minho.
+1.
"Hyunjin-ah." Đầu của Minho ló vào cửa phòng ngủ, đôi mắt như mèo lấp lánh hào hứng khi cậu cười. "Em muốn thử món này anh làm không?"
Mới chỉ chưa đầy một tuần kể từ khi Hyunjin trở lại ký túc xá. Em đã chuyển hết đồ đạc về, và bàn cạnh giường của em không còn trống trơn nữa, giờ nó đầy ắp đồ nghề vẽ. Những ngày gần đây khá là lười biếng. Cái gọi là bình yên trước cơn bão, vì tất cả mọi người đều đang cố gắng nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt trước khi phải lao vào những đợt quảng bá cho đợt comeback.
Hyunjin nhanh chóng thoát khỏi ứng dụng Netflix và bước ra khỏi phòng ngủ. Em mơ hồ nghe thấy Minho bận rộn trong bếp hôm nọ nhưng chưa có dịp hỏi anh làm gì. Tất cả những gì em biết là nó liên quan đến chiếc máy sous vide mà Minho mới mua mấy tháng trước. Nó chắc chắn có mùi thơm tuyệt vời, và có vẻ khá phức tạp dựa trên lượng công việc mà Minho đã bỏ vào đó.
"Những người khác đâu rồi?" Hyunjin hỏi khi bước vào bếp, ngồi xuống bàn ăn và đợi Minho mang thức ăn đến.
Minho đặt một đĩa thức ăn trước mặt Hyunjin rồi ngồi đối diện em. "Channie hyung và Jisungie đi ra ngoài mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Binnie đang ngủ và những người khác thì ở công ty."
Món ăn trên đĩa là thứ mà Hyunjin chưa bao giờ thấy trước đây. Chắc chắn là thịt, nhưng mùi nó thơm đến mức không thể chỉ gọi là thịt.em cẩn thận dùng dĩa xiên vào và suýt nữa thì há hốc miệng. "Anh làm món này trong bao lâu vậy?"
"Chỉ hơn 24 giờ thôi." Minho rót cho cậu một ly nước rồi đẩy cốc về phía cậu. "Ăn đi. Tất cả là của em đó."
Làm sao em có thể từ chối? Hyunjin cắn một miếng lớn và suýt nữa thì rơi nước mắt ngay tại chỗ. Em biết Minho đã thử những công thức mới từ những bài đăng trên Instagram của anh và những thứ em gửi trong nhóm chat, nhưng món này thật sự là món ăn đẳng cấp. Cảm giác có chút sai trái khi Hyunjin được ăn miễn phí món ăn ngon thế này.
"Đây là món thịt ngon nhất em từng ăn," Hyunjin thừa nhận, cười trong khi nhai thêm một miếng nữa. "Anh điên thật rồi, làm sao anh có thể làm món này? Mà thôi, em không phàn nàn đâu,vì nó ngon lắm, nhưng chắc là anh đã phải vất vả lắm để làm ra món này." Em nhướng mày. "Chắc là đồ ăn mang về không còn làm anh hài lòng nữa đúng không?"
Minho chỉ nhìn cậu trong vài giây. "Em thực sự đang hỏi à?"
Hyunjin đặt dĩa xuống, nuốt nốt miếng thức ăn trong miệng rồi nheo mắt lại. "Vâng? Không được hỏi à?"
"Ý–" Minho dừng lại, nhắm mắt lại rồi hít một hơi sâu, cố gắng nở một nụ cười. "Không sao đâu. Ăn bao nhiêu cũng được."
Hyunjin gật đầu, định ăn thêm một miếng. Minho đứng dậy và quay lại bếp, nơi anh đang xắt thêm phần thịt. Anh không nhìn Hyunjin nữa, thay vào đó chú tâm vào việc bày thức ăn ra đĩa, mặc dù chẳng ai để ý đến chuyện đó khi mọi người bắt đầu ăn.
Thức ăn không còn ngon như khi Minho ngồi đối diện em trong khi em ăn.
Cảm giác đó làm Hyunjin bận tâm suốt cả ngày.
Sau khi dọn sạch đĩa của mình, em nhanh chóng đặt nó vào bồn rửa để ngâm cùng với tất cả những đồ dùng trong bếp mà Minho đã sử dụng. Trước khi em kịp hỏi Minho liệu anh có giận không, Jisung và Chan đã ập vào bếp đòi ăn, và Minho ngay lập tức bị cuốn theo.
Bây giờ là đầu buổi tối, Hyunjin đã ngồi hun hút trên bàn vẽ với cuốn sketchbook mở và chiếc bút chì trong tay, nhìn chằm chằm vào một trang giấy trắng suốt cả giờ đồng hồ. Em nên nghĩ đến bữa tối; liệu có nên gọi đồ ăn hay không, liệu có thể nhờ ai đó ăn cùng em không, liệu có thể hỏi Minho xem còn porchetta không?
Món ăn mà Minho đã cho em ăn hôm nay gọi là porchetta. Một món thịt heo nướng kiểu Ý hay gì đó. Em không thật sự quan tâm đến chi tiết. Ẩm thực cao cấp không phải là thứ mà em quan tâm học hỏi, dù em thích nấu ăn, vì theo em, nấu ăn đơn giản luôn là tốt nhất. Tất cả những gì em biết là porchetta mà Minho làm cho em, cùng tất cả những món khác Minho đã mang đến tận nhà, đều rất ngon, không phải vì chúng tuân theo những công thức phức tạp, mà vì chính Minho là người làm ra chúng.
Hyunjin đặt bút xuống và lén nhìn vào cuốn lịch của mình. Tháng Bảy nhìn lại em , những ô lịch một lần nữa đầy ắp các ghi chú về lịch trình của em trong ngày, như các buổi học thanh nhạc, tập nhảy hay các buổi ăn tối cùng cả nhóm. Em nhẹ nhàng lật cuốn lịch và xem lại các tháng trước. Ngoài tháng Sáu đã đầy ắp dấu kiểm đếm ngược của em , các tháng trước đó hầu như trống trơn ngoài những ghi chú nhỏ em viết về món ăn mà Minho đã mang đến.
Ogyeopsal vào tháng Tư. Bít tết sous vide vào tháng Năm. Sườn nướng vào tháng Sáu. Canh kimchi tự làm, bít tết và pasta, bánh xèo rau, cơm chiên và còn nhiều món nữa trong suốt thời gian em vắng nhà. Mỗi khi cảm giác như sắp phát điên, hay mỗi khi thời gian cứ kéo dài mãi, Minho luôn xuất hiện trước cửa với một túi đồ ăn.
Ký túc xá không quá xa nhà em, nhưng dù sao cũng vẫn phải đi một vài chuyến tàu điện ngầm hay một chuyến taxi đầy kẹt xe. Nấu ăn vốn đã là một công việc tốn thời gian. Thế mà Minho không chỉ miệt mài bên bếp mà còn làm đủ mọi cách để mang trái tim của mình đến cho Hyunjin qua từng món ăn. Chắc chắn có lý do gì đó.
Để rồi khi em quyết định trả lại trái tim ấy, chẳng có gì ngạc nhiên khi em tìm thấy Minho vẫn đang ở trong bếp, mặc dù bữa tối đã gần đến. Trái với việc bếp đã đầy những món ăn sắp xong, Minho lại đang bận bóc tỏi.
"Hyung."
Nghe thấy giọng của Hyunjin, Minho dừng tay, để lại tỏi sang một bên. "Em cần gì sao , Hyunjin-ah?"
"Porchetta."
"gì–"
"Anh còn porchetta không?" Hyunjin hỏi, biết là giọng mình có hơi mệt mỏi nhưng em không bận tâm lắm. "Nó rất ngon. Tuyệt vời, hoàn hảo, mọi tính từ tích cực em có thể nghĩ ra. Em muốn ăn thêm nữa."
Minho vẫn giữ vẻ mặt trống rỗng, nhưng Hyunjin có thể thấy khóe môi của anh hơi nhếch lên. "Hết rồi. Binnie ăn hết sạch rồi, không để anh để dành cho maknae."
"Ồ." Hyunjin cố gắng không để lộ sự thất vọng rõ ràng, nhưng chắc chắn Minho có thể thấy qua được. "Không sao. Em có thể ăn món khác."
Minho chỉ đứng lên, vứt túi đựng vỏ tỏi vào thùng rác rồi đi vào bếp, ra hiệu bảo Hyunjin theo mình. "muốn ăn samgyeopsal không?" Anh hỏi trong khi bắt đầu mở tủ tìm đồ. "Anh không chắc là có nhiều món ăn kèm trong tủ lạnh, nhưng anh nghĩ có thể nấu một nồi canh doenjang nhanh chóng nếu em đồng ý."
Hyunjin thật sự muốn khóc. "Anh biết em thích món ăn của anh, đúng không? Hyung?"
Minho đóng mạnh cửa tủ, đặt chảo lên bếp rồi quay lại nhướng mày. "Đương nhiên rồi. Em luôn nói với tôi mỗi khi anh nấu món gì."
"Không, ý em là–" Hyunjin tiến lại gần hơn, đưa tay ra một cách do dự để véo nhẹ vào đôi tai đang nhanh chóng đỏ ửng của Minho. "Ý em là em thật sự, thật sự rất thích đồ ăn anh nấu. Không phải chỉ vì nó ngon, dù điều đó chắc chắn là một phần, mà vì anh đã làm nó cho em."
Minho chớp mắt, ánh nhìn lướt khắp khuôn mặt Hyunjin, như thể anh đang cố hiểu xem Hyunjin thực sự muốn nói gì qua biểu cảm của em . Hyunjin di chuyển bàn tay đang véo tai Minho xuống, áp lên má nóng của anh. Phải mất vài giây, Minho mới đưa tay lên nắm lấy cổ tay Hyunjin, nghiêng má tựa vào lòng bàn tay em.
"Được rồi," anh nói, giọng nhuốm một cảm xúc khiến máu dồn lên mặt Hyunjin. "Được rồi. Samgyeopsal nhé?"
Âm thanh như một lời hứa.
Hyunjin không thể ngăn mình nở nụ cười tươi giống hệt Minho, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên gò má của anh. "Nghe tuyệt đó, hyung."
🖇️Fic gốc : https://archiveofourown.org/works/32704981
🎧🖇️ hơi muộn chút nhưng mà chúc mừng năm mới ạaaa🧧🥮
Ban đầu mình không tính dịch bộ này đâu , do truyện nhẹ nhàng + dài quá , nhưng đọc thử thì quyết định dịch , chắc mọi người cũng hiểu nhỉ ?
Dạo này bận việc nhiều quá nên không dịch thường xuyên được😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro