
Step 2: Spend time with him
"Nhưng rõ ràng là anh ấy đang thả thính cậu còn gì ?"Kaiwen nói thẳng ra như thế, khiến Anxin nghẹn cả miếng bánh trong miệng. Cậu ho sặc sụa, vội vàng uống nước cho trôi, mặt đỏ bừng lên.
"Kaiwen !" cậu trợn mắt, cố giữ giọng thấp. "Đừng nói bậy nữa !"
Kaiwen chỉ nhướng mày, mặt tỉnh bơ. "Thì tớ chỉ nói sự thật thôi. Anh ấy đâu có đối xử như vậy với ai khác. Cậu thử để ý đi, lúc nào anh ấy cũng để mắt đến cậu."
Anxin vội lắc đầu. "Anh ấy tốt với tất cả mọi người. Chứ không phải riêng tớ." Cậu nói nghe chắc nịch, nhưng trong lòng lại dao động.
Kaiwen dựa lưng vào ghế, khoanh tay, cười nhạt. "Cậu cứ nghĩ vậy đi. Nhưng thử nghĩ coi, có bao nhiêu lần tớ thấy anh ấy tự nguyện xách đồ giúp người khác, ngồi canh ai khác làm bài, hay nhường ghế cho người khác ? Ừm... chưa bao giờ nhỉ. Với cậu thì lại khác."
Anxin cắn môi, tim lỡ một nhịp. Cậu ghét cái cảm giác hi vọng nhỏ nhoi lóe lên, vì hi vọng sẽ chỉ khiến mình đau hơn thôi.
"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, Kaiwen," cậu nói, cố gượng cười.
Kaiwen khẽ nhún vai, ánh mắt đầy ẩn ý. "Thôi được, tin hay không thì tùy cậu."
Một buổi chiều, Anxin đang cắm cúi làm bài trong lớp thì Sangwon bước vào. Cậu ngẩng lên, lập tức thấy bóng dáng quen thuộc ấy, và như một phản xạ, tim cậu lại nện thình thịch.
"Anxin ah," Sangwon gọi nhẹ, giọng dịu dàng. "Em ăn trưa chưa ? Anh có mang thêm đồ ăn này."
Anh chìa ra một hộp bánh bao nóng hổi.
"Ơ..." Anxin ấp úng. "Em... ăn rồi ạ. Nhưng mà—"
"Vậy thì coi như tráng miệng nhé," Sangwon cười, đặt hộp ngay trên bàn cậu.
Không gian trong lớp như thu hẹp lại chỉ còn hai người. Anxin lúng túng gãi má, trong đầu loạn xạ: Đây có phải là bình thường không? Hay thật sự... anh ấy quan tâm mình hơn mức bạn bè ?
Ở góc phòng, Kaiwen ngó qua, khóe môi nhếch lên, như thể muốn nói: Thấy chưa, tớ nói có sai đâu.
Hôm sau, trong buổi họp nhóm, một bạn cùng lớp lỡ làm Anxin bối rối trước mặt mọi người, khiến cậu đỏ bừng mặt, không biết giấu đi đâu. Cậu định lảng sang chuyện khác thì Sangwon đã cau mày, đổi giọng nghiêm túc:
"Đừng có nói như thế với Anxin."
Không khí trong phòng chững lại. Người kia ngập ngừng xin lỗi, còn Anxin thì chết lặng, ngồi im nhìn bàn tay mình run run. Cảm giác... được bảo vệ công khai như thế, vừa ngọt ngào vừa khó tin.
Sau buổi họp, Sangwon còn kịp quay sang cậu, giọng dịu đi: "Ổn chứ ? Đừng để tâm nhé."
Anxin chỉ gật đầu, nhưng trong lòng thì hỗn loạn: Ổn sao được khi anh đối xử với mình đặc biệt với em như vậy chứ ?
Đêm đó, Anxin nằm trằn trọc mãi. Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc: bữa tối với Jiahao, lời nói mập mờ của Kaiwen và ánh mắt dịu dàng của Sangwon hyung. Tất cả đan xen như một cuộn chỉ rối tung trong ngực.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Sangwon hyung.
Sangwon hyung: Em ngủ chưa
Anxin: Chưa ạ.
Sangwon hyung: Đừng thức khuya quá, mai còn phải đi học nữa. Ngủ ngon nhé, Anxin.
Anxin cắn chặt môi, ngón tay run run muốn gõ thêm điều gì đó, muốn giữ anh lại lâu hơn chút nữa. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ trả lời:
Anxin: Anh ngủ ngon ạ.
Rồi thả điện thoại xuống, úp mặt vào gối, tim vừa nhói vừa ấm.
Cậu biết mình đang sa vào sâu hơn từng ngày.
Bữa giờ bận rộn làm hồ sơ nhập học quá nên mãi mới trans được fic 😭 cả nhà thông cảm cho tui nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro