𝐢𝐯. 𝐝𝐞𝐬𝐭𝐫𝐮𝐜𝐭𝐢𝐨𝐧 (⋆)
oikawa khẽ cựa mình, đôi mắt mở hé phản ứng mạnh với tia sáng len lỏi qua rèm cửa rồi lập tức nhắm lại, nhấc chiếc gối mềm xốp lên che kín mặt và cuộn tròn trong tấm chăn thoảng hương bột giặt và mùi của—
thiếu niên lập tức bật dậy với hai mắt mở lớn. cậu chợt nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của ushijima, nằm ngủ trên giường của ushijima.
chắc đêm qua hắn đã đưa cậu về giường sau khi cậu mệt lả thiếp đi. chắc chắn là vậy.
nhưng mà, tên khốn chu đáo đó đâu rồi?
oikawa đảo mắt một vòng. không thấy ushijima đâu cả. cậu vò rối tóc, bĩu môi rời giường với tâm trạng thiếu vắng không rõ lí do, bước tới tủ quần áo của chủ nhân căn phòng với tốc độ chậm rì rì. cũng may, người cậu sạch sẽ thơm tho, không có cái gì chảy ra cả. ushijima hẳn đã làm mọi thứ trong lúc oikawa ngủ chẳng biết trời trăng gì.
đắn đo một hồi, oikawa quyết định chọn một chiếc áo sơ mi theo phong cách tối giản và một cái quần boxer màu xanh than. ống quần có hơi rộng so với cậu, ít nhất thì nó là cạp chun nên sẽ không dễ dàng tụt xuống khi cử động.
cậu bắt đầu quan sát phòng ngủ của ushijima kỹ lưỡng hơn. mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, có hay chăng thứ lộn xộn duy nhất trong căn phòng này chính là cậu cũng nên. ushijima có một giá để đồ đóng bằng gỗ, chia thành nhiều tầng và bày biện nhiều thứ khác nhau. nào là cúp chiến thắng dành cho nhà vô địch, huy chương đủ các thứ hạng, bằng chứng nhận thành tích... rồi cả ảnh chụp tập thể được đóng khung ngay ngắn. nhân vật chính trong bức ảnh là ushijima và các thành viên câu lạc bộ bóng chuyền shiratorizawa. mỗi người một vẻ, chỉ riêng gã chủ công thì tuyệt nhiên không thể hiện bất cứ cảm xúc nào rõ rệt.
căn phòng theo phong cách tối giản nên ngoài giá để đồ ấy ra cũng không còn gì đáng chú ý nữa. ngoại trừ— đôi mắt oikawa ánh lên vẻ thích thú khi phát hiện khu vườn nho nhỏ của ushijima ở bệ cửa sổ. một hàng dài những chậu cây đủ các loài khác nhau đang vươn mình trong nắng, chậu nào cũng tươi xanh mơn mởn. và trên từng chậu đều được dán nhãn với chữ viết tay mà oikawa dám chắc là của ushijima.
là những cái tên. oikawa nhận ra, rồi bụm miệng cười. anh ấy đặt tên cho từng chậu cây bé nhỏ này.
ngắm nghía xong xuôi, oikawa bắt đầu muốn khám phá những gian phòng khác trong nhà. thế là cậu đi dọc hành lang, rồi theo cầu thang xuống dưới tầng. âm thanh bếp núc truyền tới, oikawa cứ tưởng ushijima đang bận rộn trong đó, mỉm cười rồi nhảy phốc một cái khi chỉ còn mỗi hai bậc thang là chạm đất, nghiêng đầu vào định làm hắn bất ngờ bằng một câu chào buổi sáng thật dõng dạc.
nhưng giây tiếp theo, cả người lẫn miệng oikawa đều đông cứng.
trong bếp không phải ushijima như cậu đã nghĩ, mà là một người phụ nữ trung niên đang loay hoay với mấy túi đồ trên bàn bếp, lúc này đã dừng mọi động tác mà nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên. bà có vẻ ngoài vô cùng dễ mến, toát ra phong thái của một người phụ nữ trải nhiều năm sự đời, nhưng vẫn giữ được vẹn nguyên nụ cười hiền lành khiến người ta có thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên. đường nét trên khuôn mặt và dáng đứng lưng thẳng tắp của người phụ nữ là dấu hiệu giúp oikawa lập tức biết được đây là phu nhân ushijima, tức mẹ của ushijima wakatoshi.
"xin chào!" giọng của bà rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, "chắc cháu là oikawa nhỉ?"
oikawa đứng đó há hốc miệng trong vài giây, rồi mới lúng túng đáp lại. "à... dạ vâng, chào buổi sáng cô ạ."
"chúc oikawa buổi sáng tốt lành nhé. cô là mẹ của wakatoshi." người phụ nữ tử tế nói với cậu, nở một nụ cười vô cùng mến khách.
"cảm ơn cô đã chào đón cháu ạ." oikawa ấp úng nói tiếp, càng lúc càng cảm giác hai gò má mình nóng ran vì xấu hổ.
làm sao cậu có thể không xấu hổ cơ chứ, trong khi cậu đột nhiên xuất hiện trong nhà riêng của ushijima wakatoshi vào sáng sớm, đứng trước mặt người phụ nữ duyên dáng là mẹ của ushijima wakatoshi. và đáng ngại nhất là, cậu đang mặc trên người quần áo của con trai bà ấy.
thật là muốn đào hố chôn thân ngay tại chỗ luôn mà!
"ừm... à thì... cô ơi," oikawa cố gắng bình tĩnh nhất có thể để mở lời, "ushiwa—" suýt nữa thì lỡ miệng, cậu vội sửa lại cách gọi tên. "wakatoshi đi đâu rồi ạ?"
cảm giác lạ lùng quá. từ lúc quen biết gã chủ công tới giờ, oikawa chưa từng một lần gọi hắn bằng cái tên này.
"à thằng bé ấy hả? nó ra ngoài được một lúc rồi. trước khi đi còn nói với cô là cháu đang ở đây. cũng may mà cô biết trước, chứ không thì cô ngất ra đấy mất." nói xong, bà nheo mắt bật cười thành tiếng vì câu đùa của mình.
nghe được tiếng cười này, sự căng thẳng của oikawa cũng vơi đi phần nào.
dưới sự hướng dẫn thân thiện của phu nhân ushijima, oikawa giúp bà chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trong nhà. khi xong xuôi, bà còn ưu ái pha riêng cho oikawa một tách trà thảo mộc thơm nghi ngút.
bọn họ ngồi cùng nhau trong bếp. bên ngoài, cơn mưa tầm tã suốt đêm qua đã tạnh hẳn, nhường chỗ cho bầu trời xanh trong vắt và những áng mây trắng muốt.
"nói thật nhé, cô cứ tưởng oikawa ghét con trai cô lắm cơ." phu nhân ushijima vừa nói vừa dùng muỗng khuấy trà. "cho nên lúc wakatoshi bảo cháu qua đêm ở đây, cô đã ngạc nhiên lắm đấy."
hai vành tai của oikawa nóng lên trước những lời nói của bà. cậu hơi chột dạ một chút, bởi vì xét từ cách mà người phụ nữ gợi chuyện và dựa vào giọng điệu, oikawa cảm giác như bà đã biết gì đó về chuyện của cậu và ushijima. hoặc hẳn là ushijima đã kể gì đó, không phải tất cả, nhưng vừa đủ để bà nhận biết được sự thay đổi trong mối quan hệ của bọn họ.
"giữ bạn bè gần gũi, giữ kẻ thù gần hơn – có câu nói như vậy, phải không cô?" oikawa mỉm cười đáp lại một cách khôn khéo.
người phụ nữ ngồi đối diện cậu tủm tỉm cười mà không nói gì thêm, vui vẻ uống một ngụm trà.
đúng lúc đó, bên ngoài vọng tới tiếng mở cửa kèm theo vài tiếng bước chân. lần này oikawa chắc chắn là ushijima đã từ bên ngoài trở về.
"cuối cùng cũng về rồi đấy à." oikawa liếc mắt nhìn và chào đón hắn bằng chất giọng không rõ cảm xúc.
ushijima chào mẹ của mình bằng một nụ cười đúng chuẩn con trai ngoan. rồi quay sang nói với oikawa, "mình nói chuyện riêng một lát được không?"
oikawa thở dài, uống nốt tách trà cho ấm bụng, lễ phép cúi chào phu nhân ushijima trước khi đi theo người đàn ông về phía hành lang. khi tiếng động lỉnh kỉnh trong phòng bếp hoàn toàn mờ nhạt, ushijima mới dừng lại và lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho oikawa.
"cái này..." cậu có thể nghe ra được sự cẩn trọng trong giọng nói của ushijima.
cậu chớp mắt, lập tức nhận ra đó là cái gì. cậu siết chặt hộp thuốc trong lòng bàn tay. ushijima theo sau, không quên lấy cho cậu một cốc nước và đưa cho cậu khi cả hai đều đứng trước gương trong phòng tắm.
oikawa lấy ra một viên thuốc, ngậm một ngụm nước rồi nuốt ực một cái. có lẽ vì uống vội quá mà oikawa hơi sặc, chỉ trong một giây, ushijima đã đưa tay vuốt nhẹ lưng cậu, với hy vọng có thể giúp cậu cảm thấy khá hơn chút đỉnh.
"chuyện hôm qua nhất định không được xảy ra lần nữa." oikawa dùng mu bàn tay chùi miệng, quăng trả hộp thuốc cho ushijima.
nếu có điều gì đó khiến oikawa cảm thấy tức giận và khó chịu ngay lúc này, thì đó chính là sự dại dột và dễ mềm lòng của chính mình. trước đây, chẳng phải cậu cũng đã cam đoan rằng mình sẽ không dây dưa gì với ushijima nữa sao.
nhưng sự thật là bọn họ đã dây dưa với nhau hết lần này đến lần khác, điên cuồng suốt cả ngày hôm qua. cho nên, oikawa thực lòng không dám chắc về bất cứ điều gì.
"nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra, tôi muốn em biết rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." từ giọng nói đến ánh mắt của ushijima đều vô cùng kiên định.
tim gan phèo phổi của cậu thắt lại, đôi mắt chân thành của gã chủ công làm trái tim oikawa đau nhói, hốc mắt thoáng chốc trở nên nóng rát. rõ ràng là cậu đã quá quen với việc căm ghét ushijima và cười nhạo cái suy nghĩ có một mối quan hệ gần gũi với hắn.
cậu nên tiếp tục làm vậy mới phải. nhưng mà, nhưng mà—
oikawa lắc đầu, lấy tay quệt nước mắt sắp trào ra, cáu kỉnh nói với ushijima. "anh không cần phải làm gì hết. bởi vì tôi sẽ không mạo hiểm thêm bất cứ lần nào nữa đâu, hiểu chưa?"
ushijima chớp mắt, bất đắc dĩ mà gật đầu.
rồi khi thấy người nọ chuẩn bị rời đi, hắn liền gọi cậu. "oikawa?"
"sao thế?"
"em lại đây được không? một lát thôi."
oikawa từ từ bước đến trước mặt ushijima và để gã chủ công ôm lấy cậu. giống như lúc ở trại huấn luyện, bàn tay to lớn của hắn ôm trọn lấy mặt cậu, đem đôi môi đang mím chặt của oikawa lên gần sát hắn. và rồi, ushijima đặt một nụ hôn lên đó. một nụ hôn ngọt ngào và thuần khiết.
nụ hôn này, oikawa thầm nghĩ, tựa như một lời hứa kiên định mà người nọ có thể trao cho cậu. đồng thời, nó cũng đánh dấu sự chấm dứt của mối thù hằn đơn phương vô lý mà oikawa tooru dành cho ushijima wakatoshi.
thế chỗ vào đó, chính là tình cảm góp nhặt trong suốt những tháng năm trung học mà ushijima wakatoshi dành cho oikawa tooru.
gã chủ công đã đem quần áo cả hai thải ra ngày hôm qua bỏ vào máy giặt. oikawa cực kì khoan khoái khi được mặc bộ đồ quen thuộc mà bây giờ đã sạch sẽ thơm tho lên người. sau đó, bọn họ cùng lên tàu trở về sendai. oikawa lo lắng về sự vắng mặt không báo trước của mình tại nhà ngày hôm qua. ushijima ngồi bên cạnh cậu, không nhìn nổi nữa, bèn kéo tay oikawa ra khỏi miệng và đan tay những ngón tay đầy vết răng cắn của đối phương vào tay mình.
[.......]
sau khi xuống tàu ở sendai, ushijima phải đi đến sân ga khác để đến nơi mình cần. nhưng cả hai đều không tách nhau ra ngay. ushijima cứ đứng lì đó, nhìn oikawa bằng ánh mắt như muốn nói– ước gì tôi không phải đi. oikawa hoàn toàn hiểu ánh mắt ấy, bởi vì cậu cũng vậy, không hề muốn rời xa hắn chút nào.
"người khác nhìn thấy sẽ nghĩ anh là kẻ theo dõi biến thái nào đó mất." oikawa lên tiếng sau một phút lặng yên nắm tay nhau. giọng của cậu rất nhẹ, lời nói ra như bông đùa. "lúc nào cũng không rời mắt được khỏi tôi."
ushijima đáng lẽ có thể đè oikawa ra và hôn cậu ngay tại đây. nhưng sân ga đông đúc nên hắn không thể, thay vào đó, hắn chỉnh lại cổ áo cho oikawa và vuốt nhẹ gò má hây hây của cậu trước khi rời đi, cảm nhận được ánh mắt của đối phương nán lại trên lưng mình rất lâu.
oikawa vừa mới đặt chân vào khuôn viên trường, iwaizumi hajime chẳng biết từ đâu ra, chặn trước mặt cậu với đôi mắt tò mò và đôi lông mày đen nhíu chặt vào nhau.
"cậu lại phịch nhau với ushijima rồi đúng không?"
oikawa thậm chí còn không buồn phủ nhận, cậu đưa tay lên làm động tác đầu hàng. "chuyện cứ thế xảy ra thôi."
"cất cái văn đấy đi giùm!" iwaizumi không nghe vào tai nổi nữa, quay lưng trở về dãy nhà phòng học, giọng rất là bức xúc. "đi hú hí với trai quên mất việc phải học với bạn mình. cậu đúng là không còn gì để chê đâu đấy!"
"đã bảo là có cái gì thì phải kể chứ, lấp lửng thế mà được à!" nói đoạn, iwaizumi dồn hết cái sự bực bội tầm phào vào cú đấm lên vai oikawa.
rồi cả hai cùng bật cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"đây đây, bây giờ kể bù hết cho nè. dỏng tai lên mà nghe nhé iwa-chan~"
kế đó, oikawa gần như đã kể toàn bộ những sự kiện mang tính điểm nhấn của một ngày điên rồ cậu đã trải qua. bao gồm việc thân mật vụng trộm với ushijima wakatoshi giữa chốn đông người, làm tình với ushijima wakatoshi suốt hàng giờ đồng hồ cho đến khi mất ý thức, thức dậy vào buổi sáng hôm sau và tình cờ ra mắt mẹ của ushijima wakatoshi, uống viên thuốc phòng ngừa rủi ro mà ushijima wakatoshi đã kiếm về cho cậu...
oikawa càng kể thì hàng lông mày rậm rạp của iwaizumi càng nhíu chặt hơn.
"cứ tiếp tục thế này thì người chịu khổ sẽ là cậu đấy, biết không hả?" iwaizumi chất vấn.
oikawa gật đầu, cậu biết rõ mười mươi kể từ khi theo ushijima về nhà qua đêm rồi. iwaizumi nhìn bạn mình, thở dài một cái rồi khoác vai oikawa, vò rối mái tóc cậu, đưa ra lời khuyên chân thành. "bây giờ nhé, chàng ngốc của chúng ta có hai lựa chọn: một là giữ khoảng cách tuyệt đối với ushijima, hai là thừa nhận quách tình cảm của mình với hắn đi cho nhẹ lòng."
đành rằng là vậy, nhưng oikawa không muốn phải chọn lựa một chút nào. trái tim cậu đã có đáp án của riêng nó rồi, nhưng lí trí thì vẫn chưa sẵn sàng để hiện thực hóa sự lựa chọn đó. iwaizumi luôn nói rằng oikawa là một người cực kì tùy hứng, hay theo cách nói nặng nề hơn thì là suy nghĩ bốc đồng đi đôi với hành động nông nổi.
oikawa hoàn toàn đồng ý với nhận định này. rất khó để oikawa có thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân, và chính vì lẽ đó, cậu thường phải đón nhận những hậu quả chẳng mấy tốt đẹp gì.
"nhưng mà hỏi thật nhé, cậu có muốn mang thai con của ushijima không?" iwaizumi vu vơ gợi chuyện trong lúc đang đánh chén bữa trưa, vẫn chưa chịu chấm dứt chủ đề liên quan đến mối quan hệ của oikawa và ushijima.
câu hỏi vu vơ nhưng cực kỳ gây sát thương này khiến oikawa lập tức dừng việc làm bù bài tập môn tiếng anh của mình, ngẩng đầu và nhìn người bạn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"ừ thì, tớ chưa từng... mà cũng không biết nữa." oikawa nói năng lộn xộn, bởi vì cậu thực sự không biết phải trả lời ra sao. với cả—
"tại sao cậu lại hỏi câu này chứ? một đứa bé đi kèm với biết bao nhiêu là trách nhiệm. tớ thực sự chưa sẵn sàng... về mặt tâm lý." oikawa chống cằm thở dài.
"à, thế à... nhưng tớ dám chắc cậu sẵn sàng cầu xin hắn lấp đầy bên trong cậu, mặc dù biết rõ khả năng dính bầu không hề nhỏ." iwaizumi cũng một tay chống cằm, nhướng mày nói đầy ẩn ý.
"này nhé! đó là một cách để tăng sự hưng phấn khi làm tình thôi!" oikawa phản bác. nhưng cái viễn cảnh trong bụng mình chứa đầy hạt giống của ushijima khiến cậu không khỏi rùng mình.
"nếu điều này cảm thấy cậu khá hơn, thì việc mang thai không làm giảm sự nam tính của cậu đâu."
oikawa nghe xong có chút bối rối, vô thức chỉnh lại cổ áo của mình, đúng vị trí mà ushijima đã chạm vào cách đây không lâu khi bọn họ đứng cạnh nhau ở sân ga.
cậu hút một hơi cạn sạch hộp sữa chua uống vị hoa quả rồi tuôn ra một tràng. "nghe này, hiện tại tớ sẽ không mạo hiểm đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào cả. chúng ta còn chưa tốt nghiệp đâu đấy, chẳng phải còn quá sớm để nghĩ đến chuyện có em bé hay sao? chỉ một ushijima wakatoshi đã đủ khiến tớ tâm phiền ý loạn rồi!"
oikawa cố gắng không nghĩ về điều đó trong suốt thời gian còn lại của ngày. nhưng hết suy nghĩ này đến suy nghĩ chết khác về việc thiết lập một mối liên kết chặt chẽ với ushijima, cơ thể trở nên nặng nề bởi vì phải mang theo đứa con của hắn, loạt hình ảnh sống động về cuộc làm tình thâu đêm suốt sáng, cái cách ushijima hối thúc vô số tinh dịch của hắn vào sâu trong cơ thể cậu— tất cả những kí ức vẫn mới nguyên ấy khiến máu nóng của oikawa dồn lên não, đốt cháy sự phản kháng của cậu theo thời gian.
cậu tự nguyền rủa mình vì đã không lưu số điện thoại di động của ushijima, để có thể gọi điện cho hắn, lắng nghe chất giọng trầm ấm ấy đến khi mọi ngóc ngách bên trong cậu đều được xoa dịu.
khi về đến nhà, oikawa ra nhà tối om và vắng người. cậu mở điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên có tin nhắn của mẹ cậu gửi đến.
[chịu khó ở nhà một mình thêm một hôm nữa nhé, con yêu. mẹ vẫn đang vướng công việc ở tokyo nên chưa về ngay được. mẹ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng cho con ăn tiêu thoải mái rồi đó!]
cậu đọc tin nhắn và mường tượng ra nụ cười của mẹ. cậu rất yêu mẹ, chỉ có điều là hai mẹ con không có nhiều thời gian bên nhau lắm, kể từ khi mẹ cậu được thăng chức thì khối lượng công việc cũng tăng lên đáng kể. oikawa mừng cho mẹ, và cậu cũng thích được ở một mình nữa. nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn.
sau khi tắm rửa và thay bộ đồ ở nhà, oikawa nằm dài trên ghế sofa để xem bộ phim truyền hình nhiều tập yêu thích. khi tập phim kết thúc, ánh mắt của oikawa đã bám lấy quyển danh bạ điện thoại ở tủ sách.
oikawa tò mò lấy xuống xem thử mà không đặt quá nhiều hy vọng.
thế nhưng, sau sáu lần bấm số, cuối cùng cậu đã nghe được cái tên quen thuộc vọng đến ở đầu dây bên kia.
"xin chào, gia đình ushijima xin nghe?"
oikawa nhận ra giọng nói ấy ngay lập tức.
"chào cô, cháu là oikawa tooru đây ạ." oikawa mỉm cười chào phu nhân ushijima. ở câu tiếp theo, cậu suýt nữa gọi nhầm tên người cậu cần tìm, nhưng thật may đã kịp sửa lại, "wakatoshi có đang ở nhà không ạ?"
"ồ, rất vui được nghe giọng của cháu, oikawa-kun!" người phụ nữ reo lên một tiếng, rồi nói tiếp. "thằng bé đang ở trong phòng. cháu đợi một lát, cô bảo nó ra nghe điện thoại liền!"
oikawa nhẩm tính thời gian, chưa đầy một phút, một chuỗi tiếng bước chân vọng đến, rồi cạch một tiếng, sau đó là đến chất giọng mà cậu mong ngóng truyền đến bên tai.
"oikawa đấy à? có chuyện gì không ổn sao?" hắn hỏi đầy quan tâm.
"ừ, chuyện là tôi đang cô đơn lắm. anh mau đến đây được không?"
"cô đơn nghe có vẻ không thực sự nghiêm trọng l–"
oikawa hờn dỗi ngắt lời đối phương, "tôi bảo nghiêm trọng thì là nghiêm trọng. cơ hội cuối cùng, anh đến, hay là không?"
ushijima chào thua, "được rồi. cho tôi địa chỉ nhà em. tôi sẽ đến nhanh nhất có thể."
cậu vừa đọc địa chỉ chi tiết cho hắn, vừa nghe tiếng sột soạt của đầu bút chì viết trên giấy. một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt trắng trẻo, oikawa rất tận hưởng sự nghe lời và chiều chuộng mà ushijima dành cho mình.
giống như là, cậu đang nắm quyền kiểm soát vậy. cậu thực sự rất cần cái cảm giác này.
oikawa cắn môi nghĩ ngợi một lúc, rồi một ý tưởng liều lĩnh chợt nảy ra trong đầu.
rất nguy hiểm. nhưng đáng để thử.
trong lòng đã quyết, oikawa đứng dậy và đi lên phòng ngủ của bố mẹ mình trên tầng hai. cậu bật công tắc đèn, mở tủ quần áo ra và dễ dàng tìm thấy một chiếc hộp quà vẫn được buộc ruy băng màu đỏ tươi. cậu biết bên trong là gì, bởi vì mẹ cậu đã từng kể về nó. mẹ còn bảo nhóm bạn nữ thân thiết của mẹ muốn đùa vui một chút, nên đã gửi tặng một bộ đồ nội y. món quà mới chỉ được mở ra đúng một lần vào ngày được tặng, sau đó gói gọn y nguyên, chưa bao giờ dùng tới.
cậu cầm hộp quà về phòng ngủ của mình và mở ra. dưới lớp giấy gói là một chiếc áo ngực, một cái quần lót và một đôi dây đai cố định. vì nằm trong một bộ nên chúng đều có màu đen tuyền và được làm bằng vải ren thượng hạng. oikawa nuốt nước bọt, quyết định loại bỏ áo ngực; cậu không thích cái sự vướng víu của nó mà cũng chẳng cần để làm gì. để ngực trần còn tốt hơn.
hai thứ còn lại thì dĩ nhiên được tận dụng triệt để. oikawa cởi quần đùi đang mặc ra, thay vào chiếc quần lót ren. oikawa mặc nó trước tiên, may mắn thay, kích cỡ của quần lót vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn đầy của mình, tuy có hơi kích một chút nếu cậu vận động mạnh. sau đó, cậu mất thêm vài phút loay hoay với phần dây đai cố định.
khi oikawa đứng soi mình trong gương, tự đánh giá sắc vóc của mình, cậu cảm thấy cực kỳ hài lòng. đặc biệt là với những đường cong hoàn mỹ của bờ mông này, oikawa nhếch mép cười, vươn tay xuống nhéo vài cái, mềm như thạch vậy.
xong xuôi, cậu tìm một cái quần khác mặc vào, tạm thời che đi cảnh đẹp mà cậu đã tô vẽ cho nửa thân dưới của mình. trước khi ra ngoài, oikawa còn đảm bảo cạp quần phải che được viền ren quần lót bên trong.
dù ushijima nói sẽ đến nhanh nhất thế có thể, nhưng oikawa hiểu rằng với quãng đường xa như vậy, cậu sẽ phải chờ hắn thêm một lúc nữa. thế là oikawa lại nằm xuống ghế sofa và tiếp tục xem phim, chân đung đưa chờ đợi.
oikawa thích làm tình, nhưng cậu cũng thích những giây phút ở bên nhau một cách đơn thuần, cùng chia sẻ không gian với ushijima. cậu thực sự rất thích cảm giác ở bên cạnh người nọ, hắn giống như một chú cún bự với bộ lông mềm mượt, hay như chiếc chăn bông êm ái thơm tho mà một khi đã ôm rồi là cứ muốn ôm mãi.
ở bên ushijima, oikawa cảm thấy an toàn. và lúc này, cậu rất cần điều đó.
thế rồi, thời gian chờ đợi chấm dứt khi một tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên. tức thì, sự hồi hộp của oikawa cũng gia tăng nhanh chóng, cậu đứng dậy, chỉnh lại quần để đảm bảo không có sơ hở và bước về phía cửa. người ấy chỉ còn cách cậu một cánh cửa nữa thôi.
oikawa hít sâu một hơi và nhập mật mã. cánh cửa bật mở, và ushijima wakatoshi mà cậu mong chờ cả buổi cuối cùng cũng hiện diện trong tầm mắt rồi.
───── ⋆⋅☆⋅⋆ ─────
shuu: có ai muốn dự đoán nhiệt độ phòng của oikawa trong chương sau không nhỉ 🔥(◔◡◔)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro