Gia đình
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng sau bóng những toà nhà cao tầng, anh đến bên giường, lay em dậy, bảo em mau ăn sáng để chúng ta cùng đi khám sức khoẻ.
Em thích những ngày cuối tuần. Vì đó là những ngày em được ngủ nướng và làm nũng với anh một chút, khi thức dậy thì được ăn đồ ăn anh nấu, còn gì tuyệt vời bằng.
Nhưng hôm nay em thấy trong người hơi mệt. Thực không muốn ngồi dậy. Anh liền đưa tay đặt sau gáy em, đỡ em ngồi dậy dựa vào đầu giường rồi bằng gương mặt lo lắng mà hỏi em có sao không.
Em chỉ lắc đầu. Chắc là do dạo gần đây khối lượng công việc hơi nặng, tối hôm qua lại ngủ trễ nên hôm nay mới thấy người hơi mệt. Em mỉm cười nhìn anh, bất chợt đưa tay lên xoa xoa tóc anh, hỏi chúng ta có thể ăn sáng trong phòng ngủ được không.
Đương nhiên rồi. Anh trả lời như thế. Rồi cả hai chúng ta cùng giải quyết bữa sáng trong cái không khí mát mẻ của mùa xuân và trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Những giọt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường tạo thành những đốm sáng ấm áp mê người.
Sau đó hai chúng ta vẫn đi khám sức khoẻ như đã dự định. Để tránh cho em phải đi lại, anh bảo em ngồi ở một chiếc ghế gần phòng khám, còn mình thì chờ nhận kết quả.
Bệnh viện hôm nay khá đông. Đa số đều là những cặp vợ chồng sắp cưới đến kiểm tra sức khoẻ tổng quát. Ngồi cạnh bên em lúc này là một người phụ nữ cùng cái bụng bầu khá to đang ăn xoài chua. Còn anh chồng thì cứ 5 phút lại quay sang ngắm vợ mình, khen vợ mình có bầu nhưng vẫn thật xinh đẹp. Cô vợ chỉ mỉm cười thẹn thùng.
Em đưa tay kiểm tra thời gian. Anh rời đi cũng đã lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy quay trở lại. Em mở điện thoại gọi anh. Từng hồi chuông cứ vang lên mãi như không có điểm ngừng. Dòng người vẫn dày đặc như nối đuôi nhau. Em hơi lo.
Rồi lại thấy từ xa, dáng anh cao gầy đang tiến lại gần. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng chiếc quần tây màu sáng bình thường. Lúc này đứng giữa nhiều người lại trông đẹp trai đến hơi bất ngờ. Vì trên môi anh đang nở một nụ cười tươi, một nụ cười hạnh phúc.
Anh tiến lại gần từng bước chậm rãi, ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn chưa rời khỏi em. Em bất giác đứng dậy, đôi mắt cũng chỉ chăm chăm nhìn anh. Anh vội ôm lấy em cái ôm thật chặt. Em bất ngờ. Anh gục đầu lên vai em, một tay đưa lên xoa tóc em, một tay cầm hai tờ giấy kết quả khám sức khoẻ.
Em thấy một bên vai mình ươn ướt và ấm nóng. Em giật mình đẩy anh ra. Anh đứng trước mặt em, khuôn mặt tèm nhem nước mắt. Em sợ hãi đưa tay lau vội những hàng nước mắt, hỏi anh bị làm sao.
Anh nhìn em một lúc lâu, rồi lại mỉm cười thật tươi "Vợ ơi, anh thật hạnh phúc".
Anh và em đứng ôm nhau, mặc kệ dòng đời vội vã, im lặng nhưng lại như đang hét lên cho cả thế giới biết niềm hạnh phúc khôn tả giờ phút này.
Kết quả khám sức khoẻ ghi nhận, hai chúng ta đã có tiểu bảo bối rồi.
Phương Thảo
#tee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro