
lover.
Cánh cửa căn hộ cao cấp mở ra, tiếng nhạc từ bên ngoài vẫn vọng vào, nhưng trong nhà, chỉ còn yên tĩnh và ánh sáng vàng nhè nhẹ của đèn trần.
Mẫn Đình tháo giày, đặt túi xách xuống ghế, hít một hơi thật sâu. Một ngày dài quay MV, hàng loạt cảnh phim, hàng trăm ánh đèn, và hàng nghìn ánh mắt dõi theo em… giờ chỉ còn lại một không gian duy nhất, nơi em có thể thở ra.
Và ngay trước mắt, người phụ nữ khiến em cảm thấy an toàn, chị đứng dựa vào cửa bếp, tay cầm ly nước cam, nụ cười dịu dàng khiến mọi mệt mỏi tan biến.
“Em về rồi à?”
Trí Mẫn lên tiếng, giọng ấm, nhưng vẫn đủ nghiêm túc như mọi khi.
Mẫn Đình cười mệt mỏi, thả mình vào vòng tay của chị.
“Ưm… hôm nay mệt quá. Chị đợi em lâu chưa?”
“Không lâu. Nhưng chị nhìn thấy thế là đủ biết hôm nay dài cỡ nào rồi.”
Trí Mẫn cúi xuống, hôn nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của em.
“Cởi giày đi, em đứng lâu sẽ mỏi chân.”
Hai người biết rằng ngoài kia, hàng triệu ánh mắt vẫn đang dõi theo Mẫn Đình, nhưng trong căn hộ này, họ chỉ là hai người đã kết hôn, bình yên và tự nhiên. Không flash, không ống kính, không fan hâm mộ.
...
Buổi tối trôi qua với những cử chỉ đơn giản mà thân thuộc: cùng nấu ăn, cùng xem lại cảnh quay MV hôm nay, cùng cười với những lỗi nhỏ của nhau. Mỗi câu chuyện đều nhẹ như những chiếc bong bóng, nâng tim họ lên mà chẳng ai hay biết ngoài hai người.
“Chị thấy lạ không?”
Mẫn Đình đặt bát cơm xuống bàn, nhìn chị nghiêm nghị mà vẫn ngọt ngào.
“Cả thế giới ngoài kia cứ rối tung, còn nhà mình, sao vẫn bình yên đến vậy?”
Trí Mẫn mỉm cười, giọng dịu.
“Vì đây là nơi chúng ta thuộc về nhau. Chỉ riêng nhau thôi.”
Mẫn Đình mím môi, nắm lấy tay chị.
“Chị biết không… em thật sự rất hạnh phúc.”
Trí Mẫn cười khẽ, ánh mắt lấp lánh.
“Vì bởi vì chị yêu em rất nhiều.”
Mẫn Đình cảm giác ấm áp lan ra khắp cơ thể.
...
Ngày hôm sau, ở studio, Mẫn Đình vẫn là ca sĩ rạng rỡ, ánh đèn sân khấu chiếu lên em như một vì sao. Nhưng trong túi xách, luôn có một chiếc điện thoại với tin nhắn từ chị:
“Nhớ ăn sáng. Nhớ uống nước. Nhớ… về sớm nhé.”
Em mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh trên tấm gương phía sau sân khấu, và thầm nhủ.
“Ngoài kia cả thế giới có thể rối ren, nhưng chị ấy luôn ở đó, là bình yên của em.”
...
Buổi tối, sau khi kết thúc buổi họp báo, Trí Mẫn đón Mẫn Đình tại gara xe, tay họ chạm nhau trong khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi.
“Em.”
Trí Mẫn nói nhỏ, giọng hơi cứng nhưng vẫn dịu dàng.
“Giữ bí mật lâu vậy, em có thấy mệt không?”
Mẫn Đình mỉm cười, ghé sát vai chị.
“Không mệt. Vì chị ở đây.”
Trí Mẫn nhìn em, nắm chặt tay.
“Thế thì chúng ta vẫn giữ bí mật… nhưng mỗi khi về nhà, em sẽ là tất cả của chị, đúng không?”
Mẫn Đình gật đầu, cười khẽ.
“Ừ. Là tất cả.”
...
Nhiều năm qua, Mẫn Đình đã quen với ánh đèn sân khấu, tiếng reo hò, và sự soi mói từ truyền thông. Em biết mình có thể che giấu mối quan hệ với chị, nhưng giờ đây, em không muốn nữa.
Tối hôm đó, trong một buổi họp báo ra mắt album mới, em bước lên sân khấu, micro trong tay, ánh đèn chiếu rực rỡ. Tim đập nhanh, nhưng ánh mắt chỉ hướng về phía chị, đang ngồi ở hàng ghế đầu.
“Em có một điều muốn nói...”
Mẫn Đình bắt đầu, giọng run nhẹ nhưng chắc chắn.
“Trong suốt thời gian qua, em đã may mắn có người luôn ở bên, không chỉ là bạn, mà còn là… người đồng hành, người em yêu thương nhất.”
Cả phòng họp im phăng phắc. Camera lia khắp khán phòng. Trí Mẫn hơi sững lại, nhưng đôi mắt dịu dàng vẫn hướng về em.
“Người ấy là… Liễu Trí Mẫn. Và em tự hào được gọi chị ấy là vợ mình.”
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí như nổ tung. Ánh đèn flash nhấp nháy, fan reo hò, các phóng viên vỗ tay. Không ai phản đối, trái lại, mọi người đều mỉm cười, ủng hộ.
Trí Mẫn đứng lên, nắm tay em trước ống kính, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
“Chúng tôi muốn tất cả biết rằng, tình yêu này… là thật. Và chúng tôi đang rất hạnh phúc.”
Mẫn Đình cảm thấy tim mình như vỡ òa. Bao năm giữ bí mật, bao năm che chở nhau, giờ đây không còn phải lo sợ ánh nhìn bên ngoài. Em hôn nhẹ lên tay chị, nụ cười rạng rỡ:
“Em yêu chị… rất nhiều.”
Trí Mẫn mỉm cười, gật đầu.
“Và chị cũng yêu em… hơn tất cả.”
Phía dưới, fan hâm mộ reo hò, đồng nghiệp chúc mừng, và cả truyền thông cũng dường như nín lặng một khoảnh khắc trước tình yêu giản dị nhưng thật sự này.
Mẫn Đình thở dài hạnh phúc, nhắm mắt, cảm nhận tất cả ánh đèn, tiếng reo hò, và bàn tay ấm áp của chị đang siết nhẹ tay mình. Em biết, từ giờ, không còn bí mật nào nữa, chỉ còn tình yêu được công nhận, được tôn trọng, và được sống trọn vẹn.
...
Một gia đình nhỏ đích thực
Sau khi công khai mối quan hệ với Trí Mẫn, Mẫn Đình quyết định tạm nghỉ các hoạt động ca hát. Em muốn dành thời gian để xây dựng một gia đình nhỏ, nơi chỉ có hai người, không còn áp lực sân khấu, ánh đèn, hay truyền thông.
Trí Mẫn nhìn em, đôi mắt dịu dàng tràn đầy niềm tự hào.
“Em đã làm đúng. Bây giờ, chúng ta sẽ có khoảng thời gian thật sự cho nhau.”
Mẫn Đình cười, nắm tay chị.
“Em cũng muốn điều đó… chỉ riêng chúng ta.”
Những ngày sau, căn hộ nhỏ của hai người trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Sáng dậy cùng nhau, nấu ăn, đi dạo, trò chuyện về những điều tưởng nhỏ nhặt mà hạnh phúc vô cùng. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn, đều như khẳng định: đây chính là gia đình đích thực mà họ mơ ước.
Và rồi, một buổi sáng, khi Mẫn Đình đang pha trà, em cảm thấy một điều khác thường. Tim em rung lên lạ lùng, ánh mắt giật mình khi nhìn que thử thai.
“Thật sao…?”
Mẫn Đình thốt lên, cảm xúc hỗn độn. Niềm vui, bất ngờ, và một chút hoang mang lẫn lộn.
Trí Mẫn, người vừa đi vào, lập tức nhận ra nét mặt khác thường của em.
“Em… sao vậy?”
Mẫn Đình chìa que thử thai ra, mắt sáng rực.
“Chúng ta… có em bé rồi.”
Trí Mẫn lặng người một giây, rồi nắm chặt tay em, giọng run run vì xúc động.
“Thật sao…? Chúng ta… thật sự sắp có một gia đình nhỏ…”
Mẫn Đình mỉm cười, áp mặt vào vai chị:
“Em cũng bất ngờ… nhưng em hạnh phúc. Em muốn cùng chị đi hết chặng đường này, dù có gì xảy ra.”
Trí Mẫn ôm em chặt hơn, mắt rưng rưng:
“Chị… yêu em… rất nhiều. Và chị sẽ yêu cả gia đình nhỏ này nữa.”
Cả hai đứng đó, giữa căn hộ ấm áp, cảm nhận sự sống mới đang hình thành, niềm vui trọn vẹn lan tỏa từ hai con tim hòa chung nhịp. Ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ, nhẹ nhàng, ấm áp, như chúc phúc cho một hành trình mới hành trình của gia đình, của tình yêu và những bất ngờ ngọt ngào.
...
Buổi hòa nhạc kỷ niệm 10 năm.
Phòng hòa nhạc sáng rực ánh đèn, âm thanh dồn dập, khán giả reo hò không ngớt. Mẫn Đình bước lên sân khấu, tim vẫn hồi hộp như ngày đầu ra mắt, nhưng lần này em mang theo cả một thập kỷ âm nhạc, cùng những kỷ niệm, cả vui lẫn khó khăn.
Em cầm micro, ánh mắt quét qua khán giả.
“Cảm ơn mọi người đã ở bên mình trong suốt 10 năm qua. Hôm nay… mình thật sự rất vui và hạnh phúc.”
Mẫn Đình chuẩn bị bước tiếp, bỗng ánh mắt chợt dừng lại. Dưới hàng ghế khán giả, em nhìn thấy chị vẫn nghiêm túc như mọi khi, nhưng nụ cười dịu dàng rạng rỡ. Và bên cạnh, một cục bông nhỏ đáng yêu, con gái của hai người, đang vẫy tay khẽ.
Em sững lại, tim đập mạnh, nước mắt nhòe đi trong ánh sáng sân khấu. Không ngờ chị đã bí mật đến cùng con tạo bất ngờ cho em.
Trí Mẫn đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho cô bé.
“Nào, chào mami đi con.”
Cô bé nhún nhảy, giọng trong trẻo.
“Mami!”
Mẫn Đình cười khẽ, bước xuống sân khấu, hạ micro, chạy về phía gia đình nhỏ của mình. Cả khán phòng im lặng, rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò.
Trí Mẫn ôm em, vừa hôn lên trán em, vừa nói.
“Chị đã hứa sẽ luôn ở bên em. Và hôm nay, chúng ta cùng nhau, đúng không?”
Mẫn Đình cảm nhận bàn tay ấm áp của con gái đặt lên tay mình, nghe tiếng nhịp tim nhỏ nhắn mà bình yên. Em bật khóc, nụ cười rạng rỡ:
“Em...cảm ơn chị...vì đã là gia đình của em...”
Cả buổi hòa nhạc trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Mỗi nốt nhạc, mỗi tiếng cười, và cả những giọt nước mắt hạnh phúc đều chan chứa tình yêu, và niềm tự hào về hành trình mà em đã đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro