
•req:hoàng đức duy•hoa•
rq from: Nguyet0124 , chiếc rq siu cư tê lun, vừa đọc vừa tưởng tượng vừa cười....
WN: OOC, lặp từ
__________
sài gòn tháng tư, trời vừa chớm nắng lại đổ cơn mưa bất chợt. thành phố ồn ào nhưng vẫn có những góc nhỏ đủ để con người tìm thấy sự bình yên của riêng mình. một trong số đó là tiệm hoa "lumière" – nơi yn vẫn mở cửa mỗi sáng sớm, tưới từng cành hoa như thể đang chạm vào điều gì đó dịu dàng nhất trong ngày
em yêu hoa từ nhỏ, và cũng từ đó, học được cách nói thay cảm xúc bằng màu sắc. người khác có thể nói "em nhớ anh" bằng lời, còn yn lại chọn gửi gắm nó qua những bó hoa tulip trắng, những đóa hồng nhung hay cành baby khô
một ngày nọ, giữa lúc em đang sắp xếp đơn hàng, có một đơn đặc biệt xuất hiện trên instagram:
"đặt một bó hoa tulip trắng – gửi đến Captain Boy. nội dung thiệp: 'cảm ơn anh vì âm nhạc của anh đã làm em vượt qua những ngày buồn.' – từ: Cừu có cánh'"
yn nhìn tên người nhận, tim em khẽ rung lên. cái tên đó, em đã quen thuộc đến mức thuộc lòng. hoàng đức duy – người ca sĩ có giọng hát như nắng cuối chiều, người mà em đã âm thầm yêu từ rất lâu mà chưa từng dám thừa nhận với ai
em tự tay gói bó tulip ấy. tỉ mỉ, cẩn thận đến từng sợi ruy băng. từng lớp giấy gói, từng nhịp thở đều mang một chút gì đó của riêng em – thứ tình cảm thầm kín chưa từng nói ra. khi bó hoa hoàn thành, em ngắm nhìn nó thật lâu, khẽ cười
bó hoa ấy được giao đến tận tay đức duy vào chiều hôm đó
buổi chiều, khi kết thúc buổi tập cùng ban nhạc, anh nhận được món quà nhỏ. tấm thiệp khiến anh mỉm cười, nhưng điều khiến anh dừng lại lâu nhất chính là phần bó hoa – được gói tinh tế, phối sắc hài hòa, nhẹ nhàng nhưng vẫn có chiều sâu. có gì đó trong cách bó khiến anh cảm thấy... quen thuộc
tối hôm đó, khi về nhà, anh mở điện thoại, vô tình lướt qua trang cá nhân của tiệm hoa "lumière" được gắn thẻ trên hộp quà. anh nhấn vào xem thử. những bức ảnh ngập tràn hương sắc: hồng, tulip, baby, lavender... và giữa những khung hình ấy là em – chủ tiệm hoa – nụ cười trong trẻo như ánh nắng len qua tán lá
anh không biết vì sao mình lại ấn nút "theo dõi". chỉ biết là ngón tay như tự động, và từ đó, mỗi lần em đăng ảnh, anh đều dừng lại vài giây, ngắm nhìn. ban đầu, là tò mò. sau đó, là một thói quen
còn yn – khi nhìn thấy thông báo "captainboy_0603 đã theo dõi bạn" – tim em đập nhanh đến mức không tin được. em tưởng là nhầm. phải mất vài phút, em mới dám mở lại, xác nhận rằng đó thật sự là tài khoản chính thức
từ hôm đó, em hay đăng nhiều hơn một chút. đôi khi là bức ảnh hoa hướng dương giữa nắng. đôi khi là ly cà phê buổi sáng bên khung cửa. những caption vu vơ, nhưng đều thấp thoáng chút xao động. và em biết, ở đâu đó, anh đang đọc
thời gian trôi, đức duy bắt đầu ghé vào trang của em mỗi ngày. anh thích cách em kể chuyện bằng ảnh – mỗi khung hình đều như một bài hát chưa viết
cho đến một hôm, số phận lại khẽ đan tay
đức duy có buổi diễn nhỏ trong chương trình gây quỹ nghệ thuật, tổ chức tại một khu vườn ngoài trời ở quận 3. ban tổ chức mời một số tiệm hoa địa phương đến trang trí không gian, và "lumière" nằm trong danh sách đó
sáng hôm diễn, khi yn đang bày những giỏ hoa quanh sân khấu, một giọng nói vang lên phía sau:
"chào em... đây có phải là tiệm hoa lumière không?"
yn quay lại. tim em như ngừng đập. người đứng đó – không ai khác – là hoàng đức duy, bằng xương bằng thịt, với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và nụ cười hiền đến nao lòng
"dạ, đúng rồi ạ. anh... là..." – em ấp úng
"anh là người nhận được bó tulip hôm nọ đó, nhớ không?" – anh cười, mắt ánh lên tia ấm áp
em khẽ gật đầu, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng.
"em... là người gói bó hoa ấy"
"thật à?" – anh trông như bất ngờ thật sự
"bó hoa đó... đẹp lắm. anh vẫn còn giữ, khô rồi nhưng vẫn thơm"
câu nói ấy khiến lòng em ấm lên. như thể bao nhiêu tháng ngày lặng lẽ yêu thương được đáp lại bằng vài lời giản dị
từ hôm đó, họ nói chuyện nhiều hơn. ban đầu là những tin nhắn về hoa, về âm nhạc. anh hỏi em về ý nghĩa từng loài hoa, còn em kể anh nghe chuyện mình thường nghe nhạc của anh khi làm việc
rồi những buổi chiều sài gòn, anh ghé qua tiệm, đôi khi chỉ để ngồi nghe tiếng kéo giấy gói hoa sột soạt, hoặc đàn vài hợp âm nhẹ. yn dần nhận ra, bên anh, mọi thứ đều trở nên yên bình đến lạ
"em biết không, anh vốn không tin vào định mệnh đâu" – duy nói một hôm khi cả hai cùng ngồi trong tiệm, ngoài kia mưa rơi lất phất
"nhưng từ khi gặp em, anh thấy có những chuyện không cần lý do, chỉ cần cảm giác là đủ"
yn nhìn anh, nụ cười thoảng buồn
"còn em thì tin. tin rằng mọi thứ đều có thời điểm của nó. kể cả việc em gặp anh"
anh khẽ cười, ánh mắt chạm vào em thật lâu
"vậy chắc là đến lúc của anh rồi"
sau hôm đó, họ không còn chỉ là bạn. có những tối, anh mời em đến xem buổi diễn, gửi vé với lời nhắn
"ngồi hàng ghế thứ ba, bên phải sân khấu – để anh dễ nhìn thấy em."
và yn đến, lặng lẽ ngồi trong dòng người, nghe tiếng hát của anh – người mà em từng yêu từ xa, giờ đang cất tiếng gọi tên em bằng âm nhạc
tình yêu của họ không ồn ào, không phô trương. chỉ là những tin nhắn chúc ngủ ngon, những bó hoa để trước cửa phòng thu, hay những bài hát anh viết tặng riêng cho "một em gái thích tulip trắng."
tháng tám, đức duy có concert riêng đầu tiên. khán phòng kín người, ánh đèn rực rỡ. trước giờ diễn, anh nhận được một bó tulip trắng, kèm tấm thiệp viết tay:
"hôm nay, em lại gửi anh bó tulip. nhưng lần này, không phải từ fan, mà từ người yêu của anh."
anh nhìn tấm thiệp, cười khẽ. bước lên sân khấu, khi tiếng đàn vang lên, anh nói vào micro:
"bài hát tiếp theo, anh muốn gửi đến một người đã khiến anh tin rằng hoa cũng có thể hát, nếu người chạm vào chúng đủ dịu dàng"
dưới hàng ghế khán giả, yn khẽ rưng rưng. em chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu thầm lặng của mình lại có thể đi xa đến thế – từ một bó hoa vô danh, đến một bài hát được viết riêng cho em
buổi diễn kết thúc, anh tìm đến em sau hậu trường, mồ hôi còn đọng trên trán.
"cảm ơn em đã đến" – anh nói, giọng khàn đi vì xúc động
"cảm ơn anh đã để em yêu bằng cả trái tim mình" em đáp, mắt ánh lên như có cả ngàn vì sao.
anh nắm tay em, khẽ siết.
"anh nghĩ... đây là lúc anh trả lại bó hoa đầu tiên. nhưng lần này, để anh là người tặng"
trên tay anh, một bó tulip trắng được gói bằng chính loại giấy mà em từng dùng, cùng sợi ruy băng bạc.
"dành cho em, cô gái của anh"
yn cười. một nụ cười nhẹ như hương hoa, đủ để làm lòng người tan chảy
tối hôm đó, sài gòn không mưa. thành phố sáng lên bằng những ngọn đèn vàng, và trong một con hẻm nhỏ, tiệm hoa lumière vẫn mở cửa. nhưng lần này, không chỉ có hương hoa... mà còn có tiếng cười của hai người, đan xen trong bản nhạc nhỏ xíu, ấm áp đến tận cùng
•~•~•~•
"và đôi khi, tình yêu bắt đầu chỉ bằng một bó hoa.
nhưng nếu là đúng người, nó sẽ nở mãi – dù hoa có héo, hương vẫn còn."
_______________________
ôi tình iu sô cô la kẹo mútttt~
nếu ổn áp thì cho sốp xin 1 vote nhá, rảnh rảnh sốp lại ngoi lên trả rq cho các nàng ạaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro