1.2
Hôm nay cả nhóm sẽ ghi hình trước cho sân khấu comeback sắp tới. Sau khi nghe staff nói sơ lược qua về buổi ghi hình sẽ đến phần đợi set up trường quay và như thường lệ, các thành viên sẽ bắt đầu đi loanh quanh phim trường và chơi đùa với nhau để giết thời gian.
Toàn bộ thời gian đó Jeonghan đều để mắt đến Joshua, quan sát từng động thái của cậu với các thành viên khác.
Phía sau hậu trường, Mingyu đang ôm lấy Joshua từ phía sau khi cả hai đùa giỡn với nhau.
"Em đùa thôi mà, hôm nay anh trông rất tuyệt đấy Mingyu hyung," Joshua vừa cười vừa nói. Cậu đã chọc rằng mái tóc màu bông cải xanh của Mingyu hơi dài quá rồi, và điều đó đã khiến chú cún to xác kia hờn dỗi.
Mingyu bĩu môi, vùi đầu vào vai Joshua rồi siết chặt cậu hơn, khiến cậu bật cười khúc khích và vặn vẹo dưới cái ôm của người anh lớn hơn kia.
"Ah—em đùa thôi mà, hyung, thật đấy! Anh trông vô cùng đẹp trai!" Joshua đành cầu xin trước khi Mingyu nghiền nát cậu hoàn toàn.
"Thật sao?" Mingyu dò hỏi với đôi mắt cún con.
"Yep, hôm nay trông anh siêu cấp đẹp trai, siêu cấp ngầu. Tin em đi."
Nói xong, Mingyu vui vẻ đung đưa Joshua qua lại, và cả hai lại cười toe toét với nhau.
Soonyoung lững thững đi về phía họ, đưa gói snack cho Joshua. "Ăn nó đi, Shua-ya."
Joshua gật đầu rồi bắt đầu nhai snack với đôi má hơi phồng lên.
Jeonghan quan sát toàn bộ với đôi mắt chim ưng của mình và anh khá ghen tị vì sự gần gũi của họ với maknae Joshua.
Tất nhiên, các thành viên luôn quan tâm đến nhau nhưng với Joshua thì họ càng đặc biệt quan tâm nhiều hơn. Mọi người đều chú ý đến cậu bất cứ khi nào họ có cơ hội. Dù chỉ đơn giản là đi ngang qua thì các thành viên đều sẽ dừng lại vuốt tóc, xoa đầu cậu hoặc cười với nhau thật vui vẻ. Kể cả khi đang ăn hoặc uống thứ gì đó, họ cũng sẽ luôn đưa cho Joshua trước nếu cậu đang ở gần.
Trước đó Jeonghan còn bắt gặp Seungkwan đưa ly Americano của mình cho cậu. Mọi người đều biết Seungkwan keo kiệt như thế nào khi phải chia sẻ lượng caffein của mình. Nhưng rõ ràng thì Joshua là một ngoại lệ.
Có gì đó hơi khác ở Joshua.
Joshua từng là một người thường xuyên thể hiện tình cảm bằng skinskip, đặc biệt là thuở còn là thực tập sinh và khi mới ra mắt. Tuy nhiên, khi cậu và các thành viên dần trưởng thành hơn, cậu đã trở nên dè dặt và sẽ không chủ dộng skinskip nữa, nhưng nếu có thành viên bắt đầu trước thì cậu vẫn sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Bây giờ cậu giống như đang trở về khoảng thời gian tốt đẹp trước đây vậy.
Joshua đã vui vẻ và thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình hơn, cũng như đáp lại các thành viên khác. Ở một khía cạnh nào đó cậu đã cởi mở hơn, thoải mái thể hiện sự ngây thơ và phản ứng trong sáng như trẻ con của mình. Để mô tả chính xác sự khác biệt giữa maknae Joshua và cậu bạn Joshua cùng tuổi với anh thì từ 'đáng yêu' sẽ phù hợp với cậu maknae hơn.
Seungkwan từ đâu xuất hiện bên cạnh Jeonghan, vừa nhấm nháp ly Americano vừa nói. "Hôm nay anh lạ quá đấy."
"Anh cũng không biết tại sao nữa," Jeonghan lơ đãng nói, không rời mắt khỏi Joshua.
"Anh với Shua đang gây nhau à? Có chuyện gì xảy ra mà hôm nay giữa hai người lại có khoảng cách vậy?"
Jeonghan quay đầu về phía Seungkwan. "Nói thử xem, anh thường đối xử với cậu ấy thế nào?"
Seungkwan nheo mắt. "Bây giờ cả điều đó mà anh cũng hỏi em?"
"Chỉ cần trả lời anh thôi. Anh chỉ cần biết cậu đang nghĩ gì."
Jeonghan thừa nhận rằng mình đang mâu thuẫn về cách cư xử của anh với Joshua hiện tại. Cho dù tính cách và hành động của Joshua maknae và Joshua cùng tuổi anh không khác biệt gì thì việc tương tác của anh với Joshua cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh quyết định sẽ thực hiện nghiên cứu cá nhân của mình sau khi tan làm, còn bây giờ để không làm mọi thứ trở nên khó xử trong buổi ghi hình của cả nhóm thì Jeonghan cần một chút thông tin khái quát để anh có thể tương tác với Joshua một cách thoải mái.
"Không có gì đặc biệt. Chỉ là anh luôn ở cạnh cậu ấy, nếu không muốn nói là hai người luôn dính nhau luôn ấy. Và Shua thì luôn chiều chuộng anh. Đôi khi em cũng chẳng biết ai là hyung, ai là dongsaeng nữa," Seungkwan trả lời đơn giản.
"Ý cậu là anh là người thân nhất với em ấy phải không?
"Bây giờ anh đang muốn khoe khoang đấy à?"
"Phải rồi, vậy anh chính là hyung yêu thích của em ấy," Jeonghan tự rút ra kết luận và vẻ mặt khó của Seungkwan đã xác nhận điều đó.
"Anh đã dạy hư cậu ấy. Cậu ấy vẫn dịu dàng và ngây thơ như ngày nào nhưng hãy nhìn xem bây giờ cậu ấy nghịch ngợm như thế nào. Bởi vì hai người lúc nào cũng dính lấy nhau nên sự xấu xa của anh đã ảnh hưởng xấu đến cậu ấy ".
"Cậu thô lỗ với anh quá rồi đấy," Jeonghan mừng khi phát hiện ra điều đó. "Còn Shua thì sao? Phản ứng của em ấy với anh như thế nào?"
"Phản ứng của Shua?"
"Ừm, kiểu như... cậu có biết em ấy nghĩ về anh như thế nào không?"
"Chính anh vừa nói rằng mình là người hyung yêu thích của cậu ấy. Và bây giờ anh đang cảm thấy ghen tị vì Shua đang chơi với người khác không phải anh đúng không?" Seungkwan đảo mắt. "Đó là hậu quả mà anh phải tự gánh lấy. Hầu hết thời gian Shua đều bám lấy anh nhưng vì sáng nay anh đã hành động vô cùng kỳ lạ nên có lẽ cậu ấy đang giữ khoảng cách với anh đấy."
Seungkwan huých tay về phía Joshua để khẳng định quan điểm của mình.
"Nhìn kìa. Cậu ấy cứ liếc nhìn anh suốt. Ưu điểm của Shua chính là rất dễ đọc biểu cảm của cậu ấy. Anh không cảm thấy tệ cho cậu ấy sao?"
"Ừ, thực ra anh cũng thấy rất tệ," Jeonghan thừa nhận. "Bọn anh không gây nhau, tin anh đi. Anh sẽ nói chuyện với cậu ấy sau."
Jeonghan để ý thấy Seungkwan đang săm soi anh từ đầu đến chân.
"Chuyện gì?" Người anh lớn cau mày.
"Hôm nay anh lạ thật đấy," Seungkwan đã nói câu này lần thứ mười một trong ngày hôm nay.
"Không phải chú mày lúc nào cũng nói anh là người kỳ lạ à."
"Thì đúng là vậy mà."
Seungkwan liền rời đi và Jeonghan lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Joshua.
Mingyu và Soonyoung cũng đã rời đi và giờ thì Joshua đang dính lấy Seungcheol. Cả hai đang nói chuyện với vẻ mặt đầy lo lắng, Jeonghan tự hỏi chủ đề gì đã khiến cả hai có vẻ mặt như vậy. Khi Shua liếc nhìn anh thì ánh mắt họ bất ngờ chạm nhau khiến cậu giật mình, nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Seungcheol bắt được khoảnh khắc đó và giờ thì đến lượt anh ấy liếc nhìn về phía Jeonghan, nhướn mày dò xét người bạn cùng tuổi duy nhất của mình.
Ồ, chắc chắn họ đang nói về anh rồi.
Chẳng mấy chốc Seungcheol đã tiến đến gần Jeonghan trong khi Joshua vội vàng rời khỏi hiện trường đó.
"Này, hai người đánh nhau à? Cậu nên giải quyết chuyện này nhanh chóng đi. Tớ không muốn thấy hai đứa cư xử ngượng nghịu như vậy đâu," Seungcheol nói với anh.
Jeonghan thở dài. Vậy là... đúng thật là các thành viên đang bảo vệ maknae của họ mà.
"Không, bọn tớ không có đánh nhau. Sáng nay tớ hành động hơi kỳ lạ nhỉ? Có lẽ Shua vẫn còn ngạc nhiên vì chuyện đó."
"Có thật không? Chỉ vậy thôi?" Seungcheol nghiêng đầu. "Tớ không nghĩ vậy đậu, bởi vì chính cậu mới đang tránh Shua đấy. Bình thường cậu đều là người bám dính lấy em ấy mà."
Chết tiệt, Seungcheol nhạy bén thật. Nhưng Jeonghan đã dễ dàng che đậy. "Ừm, thật đấy. Nếu nó làm phiền đến cậu thì tớ sẽ nói chuyện với em ấy."
"Tốt nhất là cậu nên làm vậy. Shua tội nghiệp còn đang nghĩ rằng cậu giận em ấy đấy."
"Okay. Có lẽ sau buổi chụp hình tớ sẽ tìm em ấy nói chuyện."
"Cậu nói như vậy thì được rồi. Đừng để gây ảnh hưởng đến nhóm, được chứ?"
Họ đã là thần tượng trong nhiều năm, vì vậy mọi thành viên đều đủ chuyên nghiệp để biết nên đặt vấn đề cá nhân sang một bên và ưu tiên công việc nhóm trước. Như thường lệ, buổi ghi hình trước đã diễn ra suôn sẻ mà không gặp trở ngại nào. Cả nhóm đã có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ giải lao sau buổi ghi hình.
Sau khi bị Seungcheol khiển trách, Jeonghan cảm thấy hơi có lỗi. Anh chỉ đang bối rối trước tình huống khó tin đang xảy ra với mình nên trong vô thức anh đã không nhận ra những hành động kỳ lạ của mình đối Shua. Hẳn là maknae của chúng ta cũng đã bối rối khi bị anh đối xử lạnh lùng như vậy.
Anh nhìn thấy cậu đang ngồi cùng Vernon nói chuyện sôi nổi bằng tiếng Anh trong khi tay đang cầm quạt mini để hạ nhiệt. Cả hai dựa vai vào nhau mải mê nói chuyện, Joshua còn vỗ nhẹ vào vai Vernon khi họ cười.
Jeonghan kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Joshua. Cậu út có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Jeonghan, trong khi Vernon gần như không chớp mắt. Anh cố không để tâm và tiếp tục nghe Vernon nói, một lúc sau Jeonghan nhận ra chủ đề mà cả hai đang nói là về một chương trình của Netflix.
Họ ngồi cạnh nhau, Jeonghan giả vờ tập trung vào điện thoại trong khi nghe lén họ. Thỉnh thoảng đầu gối của anh vô tình chạm vào đầu gối của Shua và Jeonghan gần như có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ. Một sự lúng túng khó tả và anh không biết phải tiếp nhận nó như thế nào.
Anh tiếp tục cân nhắc xem phải nói gì và chẳng bao lâu sau thì giờ giải lao cũng đã kết thúc.
Khi họ vào vị trí cho lượt quay tiếp theo, Jeonghan liếc nhìn cậu thêm một lần nữa.
Jeonghan bình thường tương tác với maknae Joshua như thế nào vậy?
Sau khi lịch trình kết thúc, cả nhóm họ trở về ký túc xá và đây là lúc để Jeonghan suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Anh bước ra khỏi bồn tắm với một tâm trí tỉnh táo hơn, sau đó anh thả mình xuống giường rồi hồi tưởng lại mọi thứ đã xảy ra ngày hôm nay.
Cuối cùng, Jeonghan không thể phủ nhận rằng toàn bộ tình huống này không phải là một một trò đùa hay camera ẩn nào cả. Đây là hiện thực của anh—một thế giới mà Joshua là maknae của Seventeen.
Jeonghan dừng lại một chút trước khi anh lăn lộn trên giường và vùi mặt vào gối để kìm nén tiếng rên rỉ của mình.
Ngay cả khi anh đã chấp nhận điều đó thì cũng không dễ để điều chỉnh hành vi của anh đối với Joshua. Suốt cả ngày hôm đó, Jeonghan và Joshua cứ trao nhau những cái nhìn khó xử, cứng ngắc, như thể họ đang lẩn trốn nhau. Có lúc Jeonghan còn tưởng như mình đã nhìn thấy đôi tai thỏ trên đầu Joshua và đôi tai đó đang cụp xuống một cách ủ rũ.
Anh không thể trốn tránh Joshua mãi được. Có lẽ Joshua chính là chìa khóa cho câu trả lời mà anh cần. Nói chuyện với Joshua có thể giúp anh tìm ra điều gì đó về tình huống này.
Tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh.
"Jeonghan-hyung?" Giọng của Joshua vang lên, quá nhỏ khiến Jeonghan gần như bỏ lỡ chúng. "Ừm, em muốn trả lại chiếc áo khoác mà em đã mượn của anh."
Jeonghan ngay lập tức nhấc mình khỏi giường và đi ra mở cửa. Rõ ràng Joshua đang quá lịch sự và xa cách vì căng thẳng chưa được giải quyết giữa hai người. Anh biết rằng nếu anh không mở cửa thì cậu em út này có thể sẽ do dự không dám bước vào phòng mất.
"Vào đi, Shua," Jeonghan nói, mở rộng cửa cho cậu vào. "Vừa đúng lúc anh có chuyện muốn hỏi em."
Joshua bối rối, không biết phải cư xử thế nào với Jeonghan. Trước đây cậu đã lui tới phòng Jeonghan không biết bao nhiêu lần rồi nhưng giờ đây, cậu thậm chí còn không biết nên ngồi ở đâu, cố gắng cẩn trọng để không làm phiền Jeonghan thêm nữa. Hành động kỳ lạ và lạnh lùng của Jeonghan xuất phát từ sự bối rối của cậu, nhưng không đời nào Joshua có thể nhận ra điều đó. Tất cả những gì cậu biết là Jeonghan đã tránh mặt cậu và nhìn chằm chằm vào cậu suốt cả ngày hôm nay
"Lại đây nào, Shua," Jeonghan ngồi trên chiếc ghế xoay, vỗ nhẹ vào giường để Joshua ngồi trước mặt mình. "Đừng khó xử như vậy. Anh xin lỗi nếu anh hành động của anh có vẻ giống như đang giận em, nhưng thực sự thì không phải đâu. Chỉ là... đêm qua anh đã gặp một giấc mơ kỳ lạ."
"Giấc mơ kỳ lạ? Về cái gì?"
"Anh quên gần hết rồi," Jeonghan nói dối. "Dù sao đi nữa, giấc mơ đó đã khiến anh bối rối. Chuyện chỉ như vậy thôi. Tin anh đi, anh không giận em đâu."
Joshua trông có vẻ không tin lắm nên Jeonghan cố gắng làm dịu bầu không khí bằng cách đùa giỡn. Anh nghiêng người về phía trước và nở nụ cười tinh nghịch. "Em có sợ nếu anh giận em thật không, Joshuji?"
"... hơi hơi," Joshua trả lời, không giấu được vẻ bĩu môi.
Sự trung thực của cậu luôn rất đáng yêu.
Jeonghan đưa tay ra xoa đầu Joshua và gần như cậu bé ngả người về phía anh ngay lập tức. Thật ngạc nhiên và thú vị khi thấy Joshua như thế này, cảm giác như thể đang vỗ về một chú thỏ con ngoan ngoãn vậy.
"Hyung, anh nói anh có chuyện muốn hỏi em sao?" Joshua tò mò nói.
Nghe Joshua gọi anh là hyung vẫn rất lạ lẫm, nhưng Jeonghan biết mình có thể quen dần với điều đó.
"À, phải rồi. Ừm, anh đã làm gì vào ngày hôm qua vậy?
"Anh đã làm gì vào ngày hôm qua sao?" Joshua lặp lại câu hỏi kỳ quái.
Jeonghan gật đầu, dùng ánh mắt trấn an Joshua. "Đúng vậy. Anh biết đó là một câu hỏi kỳ lạ nhưng em chỉ cần cho anh biết tất cả mọi thứ. Anh đã làm gì, ở đâu, và với ai, v.v?"
Joshua ậm ừ khi nhớ lại. "Bọn mình vẫn chạy lịch trình như thường lệ. Chúng ta đã có một buổi chụp ảnh cho merch, sau đó đi họp và chuẩn bị cho họp báo. Em nghĩ rằng chúng ta cũng đã ở lại phòng tập cho đến nửa đêm."
"Vậy không có gì đặc biệt à?"
"Ừm ... không có. Em không nghĩ có gì đặc biệt."
"Và anh luôn ở cạnh mấy đứa, phải không? Không đi đâu cả?"
"Vâng, chúng ta đã luôn ở cạnh nhau."
"Hmm, được rồi," Jeonghan xoa cằm, nhíu mày khi tập trung. "Nếu có điều gì không đúng hoặc kỳ lạ từ những gì anh nói hoặc làm thì hãy nói cho anh biết nhé, Shua. Em thử cố nhớ lại xem. Bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Bất cứ điều gì. Cứ thoải mái nói ra nếu em nghĩ có điều gì kỳ lạ về anh từ ngày hôm qua nhé."
Trước sự thôi thúc của Jeonghan, Joshua suy nghĩ rất lâu và nghiêm túc, mắt cậu đảo quanh cố nhớ từng chi tiết nhỏ nhất.
"Em thực sự không nghĩ rằng có bất cứ điều gì kỳ lạ vào ngày hôm qua," Joshua cuối cùng đã nói trong thất bại của việc cố tìm kiếm gì đó cho anh.
"Hãy cố gắng nhớ thêm chút nữa đi Shua."
"Umm...anh nói anh có một giấc mơ kỳ lạ hả hyung? Hôm qua chúng ta có nói chuyện một chút trong phòng của anh trước khi đi ngủ ấy. Anh có nhớ không?"
Không... Chắc chắn là anh không nhớ rồi, nhưng anh đã thẳng lưng và ngồi trong trạng thái cảnh giác cao độ. "Chúng ta đã nói về cái gì vậy? Anh có nói gì không?"
"Chỉ là những thứ thông thường, mấy chủ đề ngẫu nhiên? Thành thật mà nói thì em không có ký ức về nó lắm nên em không nghĩ có gì kỳ lạ cả..." Joshua ngập ngừng một lúc, sau đó cậu vui vẻ hô lên. "Ah, nhưng anh đã hỏi em điều này. Anh hỏi nếu chúng ta bằng tuổi nhau thì sao?
"Anh đã hỏi như vậy ư?"
"Phải, anh nói nếu chúng ta bằng tuổi nhau thì có lẽ chúng ta sẽ thân thiết với nhau hơn nhiều. chỗ ngồi của chúng ta cũng sẽ được sắp gần nhau hơn và có thể ở cùng một đơn vị tuổi. Nhưng anh cũng nói rằng điều đó cũng sẽ khiến anh sẽ đau khổ hơn, vì em sẽ bạo dạn hơn trong những trò đùa của mình hay những điều tương tự. Anh còn nói rằng em sẽ táo tợn hơn nữa," Joshua vừa cười vừa nói.
Ồ. Jeonghan nhớ ra rồi. Anh đã nói điều gần như tương tự với Joshua cùng tuổi vào tối hôm qua, chỉ là điều anh nói ngược lại với những điều anh vừa nghe được
"Giá như cậu là maknae nhỉ, Shua. Cậu chắc chắn sẽ là người dễ thương nhất trong nhóm."
Những lời bất cẩn đó có phải là lý do tại sao Jeonghan ở đây - trong thế giới mà Joshua là maknae? Và còn, nếu Jeonghan của thế giới này cũng nói những lời đó, liệu anh ta có đang thay thế vị trí của anh ở thế giới mà anh với Joshua cùng tuổi không?
Đầu óc Jeonghan bắt đầu quay mòng mòng.
Họ... họ có đổi chỗ cho nhau không?
"Hyung?"
Anh và Jeonghan của thế giới này đổi chỗ cho nhau, và giờ mỗi người họ đều đang đối mặt với một Joshua khác, Joshua bằng tuổi của thế giới của anh và Joshua maknae của thế giới này—
"Jeonghan hyung?"
"Shua..." Jeonghan lắp bắp, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Joshua - vẫn là Joshua với đôi mắt dịu dàng và đường nét mặt ngọt ngào quen thuộc, nhưng không hẳn là Joshua của anh.
"Hyung? Anh có ổn không? Trông anh nhợt nhạt quá, em có nên gọi ai đó không?" Joshua đứng dậy, cuống cuồng nhìn xung quanh, khi cậu chuẩn bị chạy ra khỏi cửa thì Jeonghan đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu xuống.
"Không, không sao, anh không sao," người anh lớn thở dài. "Anh chỉ... anh chỉ hơi chóng mặt thôi. Anh nghĩ hôm nay mình cần phải ngủ sớm ".
"Anh có chắc không?" Joshua nắm lấy tay Jeonghan, siết chặt. "Anh có cần em lấy gì cho không? Vitamin? Nước uống? Đồ ăn?"
Xuyên qua những sóng gió trong lòng, Jeonghan nhận ra ánh mắt quan tâm từ Joshua, nó thật ấm áp và ngọt ngào. Anh không khỏi mỉm cười, vươn tay xoa đầu đứa nhỏ trước mặt. "Anh không sao, không cần lo lắng đâu. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng như vậy. Hãy về nghỉ ngơi và đừng thức khuya nhé"
Joshua chậm rãi gật đầu. "Được rồi..."
Trông cậu có vẻ miễn cưỡng rời đi nên Jeonghan vuốt ve má cậu và nở một nụ cười. "Anh thề là anh đang rất ổn. Chúng ta hãy nói chuyện nhiều hơn vào ngày mai được chứ? Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Trước khi Joshua rời đi và đóng cửa lại, cậu nhìn về phía anh lần cuối. "Hyung, nếu anh cần gì thì gọi cho em nhé? Hứa với em đi."
Jeonghan cười khúc khích. "Ừ, anh hứa. Bây giờ anh định để cho anh đi ngủ chưa nào?"
"Được rồi. Chúc ngủ ngon, Hannie-hyung."
"Ngủ ngon, Joshuji."
Cánh cửa khẽ kêu cạch, để lại Jeonghan một mình với dòng suy nghĩ.
Tim anh đập rất nhanh, đầu óc anh rối bời với hàng trăm suy nghĩ đang chạy vòng vòng. Jeonghan biết đêm nay mình sẽ không thể ngủ được. Ngay cả khi có thể—thì liệu anh có đột nhiên quay trở lại thế giới của mình không?
Nhưng bằng cách nào đó, Jeonghan biết rằng anh sẽ không làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro