
🌻100🌻 "Thật, thật lợi hại."
☆ 𝑨𝒑𝒐𝒄𝒂𝒍𝒚𝒑𝒔𝒆.
- Chương 100: “Thật, thật lợi hại.”
🌻🌻🌻🌻
“Đội trưởng Kim.”
Ngô Tĩnh nhịn đau, mỉm cười chào hỏi.
“Đây là đội viên mời từ bên ngoài của các cậu à?.”
“Đúng, đây là Kim Jisoo, cô ấy rất lợi hại.”
Kim Taehyung lấy một cái ghế qua, bảo Kim Jisoo ngồi cạnh Ngô Tĩnh, còn mình thì đứng trước giường, nhíu mày.
“Có phải trên móng của con quái vật cao cấp kia đầy mủ đen?.”
Lúc trước loại quái vật cao cấp họ gặp phải trên Vân Liên Sơn tuy có thể hấp thu máu thịt của người khác, nhưng không có mủ đen.
Bây giờ nhìn thấy vết thương của Ngô Tĩnh, trong lòng hắn không khỏi cảnh giác, điều này quả thực quái dị.
“Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải.”
Ngô Tĩnh tay trái chỉ vào dòng máu đen.
“Rõ ràng đã thanh trừ rất nhiều lần, nhưng giống như nó đã bám vào cốt nhục, khó lòng loại bỏ.”
Cô ta rũ mắt xuống, gian nan nói.
“Tôi cảm thấy dị năng của mủ đen đang lẫn trong kinh mạch tôi, dị năng của tôi chẳng còn bao nhiêu nữa.”
Từ sau khi bị quái vật cào trúng, cánh tay phải của cô ta giống như bị kiến gặm ăn, đau đớn không thôi, nhưng đáng sợ nhất là việc dị năng của cô ta tựa hồ đã trở thành nguồn dinh dưỡng cho lớp mủ màu đen kia, sau khi nó hấp thụ đủ dị năng, mủ đen sẽ chảy ra ngoài, khi bị tiêu trừ, chút mủ đen quan trọng nhất sẽ lui về trong máu thịt, không thấy bóng dáng.
["Sau khi cô ta được chữa khỏi thì dị năng cũng sẽ thụt lùi ...... Thậm chí có thể không thăng cấp được."]
Lô hội biến dị lầm bầm trong đầu Kim Jisoo, tình cảm của nó đối với Ngô Tĩnh rất phức tạp, dù sao năng lượng Mạc Vũ hấp thụ từ nó hơn phân nửa đều tiêu hao ở trên người của Ngô Tĩnh.
Nhưng dịch đen ô uế là tử địch của thực vật biến dị, nó sinh ra là để trừ loại dịch này.
Sắc mặt Kim Taehyung thâm trầm, suy tư một lát, vẫn quyết định làm chuyện chính trước.
“Để Jisoo trị liệu cho cậu xem sao.”
Ngô Tĩnh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Kim Jisoo.
“Kim Jisoo cũng là dị năng giả hệ trị liệu à?.”
Kim Jisoo mỉm cười.
“Tôi là dị năng giả hệ mộc, nhưng vừa vặn có thể trị thương cho cô.”
Nói xong, tay phải của cô lập tức ngưng tụ mộc hệ dị năng phát ra sương mù màu xanh biếc, mà lô hội biến dị cũng mượn khế ước tản ra từng luồng sáng trắng, ánh sáng ấy hòa vào sương mù xanh biếc, dung hợp lẫn nhau, cuối cùng hình thành sương mù màu xanh nhạt, nhẹ nhàng phủ lên vết thương của Ngô Tĩnh.
Ngô Tĩnh khẽ rít một hơi, cô ta cảm thấy vết thương mình chợt lạnh, sương mù màu xanh nhạt tựa hồ từ vết thương tràn vào trong cơ thể, bơi trong tĩnh mạch, cuối cùng hội tụ đến ngực.
Nhận ra uy hiếp, giọt dịch ô uế chân chính từ trong máu thịt ở tim ngưng tụ lại, xông về phía sương mù màu xanh nhạt.
Sương mù màu xanh lá tản ra bốn phía, trực tiếp bao lấy dịch ô uế, giống như sói vào bầy cừu, cắn nuốt từng chút một, cuối cùng màu đen cùng màu xanh lá tan chảy thành sương mù màu trắng, dung nhập vào trong thân thể của Ngô Tĩnh.
Khi sương mù màu xanh nhạt bao bọc lấy dịch ô uế, Ngô Tĩnh phát ra một tiếng rên rĩ, sắc mặt cô ta thoáng tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương chảy xuống, đau đớn thấu tim cũng chỉ như thế này.
Nhưng sau khi dịch ô uế bị thôn phệ, vẻ mặt cô ta dần dần giãn ra, phảng phất như thân thể rốt cục đã có thể thoát khỏi gông xiềng, trở nên nhẹ nhàng.
Chờ đến khi cô ta mở mắt ra, lại nhìn về phía vết thương, liền phát hiện vết thương đã bắt đầu khép lại, lại thêm vài phút, làn da liền trở nên bóng loáng như lúc ban đầu, rốt cuộc không nhìn thấy vết thương nữa.
“Thật, thật lợi hại.”
Ngô Tĩnh lẩm bẩm nói.
Cô ta cũng là dị năng giả hệ mộc, nhưng đừng nói là loại vết thương mà đến dị năng giả hệ trị liệu cũng bó tay bất lực, thì dù vết rạch do dao gây ra, cô ta cũng phải bó tay.
Trong lòng Kim Jisoo cũng rất hài lòng, có thể công có thể thủ có thể chữa khỏi, mình cũng coi như tự cấp tự túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro