
(H)
Vong Tiện - Bạch Lang Quân Truyền Kì (Hoàn)
Vong Tiện Long Hồ
Tác giả: VICIOUSX
❌EDIT PHI THƯƠNG MẠI❌
❌BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, vui lòng không re-up hay mang đi đâu khác🙏❌
_______________________________
"Hàm Quang Quân đột nhiên bị một hồ ly tinh lừa đi rồi!"
Long thần Lam Vong Cơ cùng một hồ yêu ở nhân gian ở bên nhau hơn nửa năm tiếng gió mới chậm rãi ở Tiên - Yêu hai giới truyền khai.
Không nghĩ tới Bạch Long tộc nghe được tin tức đều vui mừng khôn xiết, ngay cả tộc trưởng thậm chí còn nói:
"Hỉ hỉ hỉ, mau mau mau, mau phái người tới Yêu giới hỏi thăm, sính lễ thu nhiều hay ít, yến khách làm mấy bàn, thế nào mới có thể đem vị yêu hồ đại nhân này gả vào cửa!"
Nguyên lai là vị Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ này từ khi lịch kiếp hóa rồng sau gần ngàn năm, không nói cười tùy tiện, không gần nữ sắc, không chạm rượu thịt, làm việc không nhìn mặt Phật cũng không xem tăng mặt, chừng như không hề có nhân tính.
Nhưng y thần lực cao cường, đừng nói phàm nhân, bình thường tiểu thần tiểu yêu thấy Hàm Quang Quân đều đã theo bản năng mà sợ hãi, nhẹ thì cảnh giác không dám tới gần, nặng thì sợ tới mức không thể động đậy, run rẩy lẩy bẩy chứ đừng nói đến hôn phối, ngay cả bằng hữu còn hiếm thấy.
Mắt thấy vị Long thần đại nhân này nghìn năm qua còn giữ gìn thân thể đồng tử*, gia tộc của y cũng sốt ruột không thôi.
*Đồng tử (童子): Thường cập đến trẻ vị thành niên trong tiểu thuyết võ hiệp, những nam nhân không có kinh nghiệm về tình dục cũng được gọi là "nam nhi".
Về sau vị thuộc yêu giới kiêu ngạo ngang ngược không phải vương kia, bắt cóc Hàm Quang Quân lại là hồ ly tinh, yêu hồ Ngụy Vô Tiện nghe những tin đồn nảy quả thực khó có thể tin, nội tâm vô cùng ủy khuất.
"Đồng tử!?" người phải chịu đựng rất nhiều nhưng không thể nói ra lời, Ngụy Vô Tiện cực kì phẫn nộ, "Ai nói y là ngàn năm đồng tử?"
Thật là buồn cười.
Phật Đà vỗ tay mà cười, lời bình đạo: Thế gian có đạo lý đó là vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn, tương sinh tương khắc, phụ thuộc lẫn nhau.
****
Giữa hè nắng gắt khốc liệt, nóng như thiêu như đốt.
Ngụy Vô Tiện ở cánh rừng đi dạo nửa buổi trưa, mồ hôi nhễ nhại, ủ rũ cầm vò rượu trên tay ước chừng, thầm nghĩ thật vất vả mới có được rượu ngon nếu đem ra phơi nắng thêm sẽ mất tư vị.
Long tộc tắm rửa ở hồ hàn quanh mình đều thiết lập trận pháp, những người không có ngọc bài thông hành trong tộc thì không thể vào.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đã tới vài lần, dựa vào đầu óc uyên bác mạnh mẽ nhớ những thuật che mắt người khác, chỉ cần tìm được sơ hở là có thể vào được nơi này.
Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, bước chân của Ngụy Vô Tiện cũng càng nhẹ đến cuối cùng cũng không hề phát ra một tiếng động.
Thẳng đến khi phát hiện có thác nước từ trên đỉnh không ngừng chảy xuống liên tục rót vào hồ sâu, hơi nước mát lạnh, làm cho người ta thần thanh khí sảng.
Tìm được rồi!
Ngụy Vô Tiện tâm trí thay đổi lập tức núp sau tảng đá lặng lẽ thò đầu nhìn trộm.
Chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ như thần tiên nửa người ngâm ở trong hồ nước, đôi mắt rũ xuống trầm tư, ngực có vân da rõ ràng, làm da sáng loáng như ngọc, tóc đen dài trơn mượt, chỉ có cặp sừng kéo dài từ hai bên sườn của trán cho thấy y không phải là người phàm.
Bộ dáng vẻ mặt của tiểu cũ kỉ này vẫn luôn nhàm chán như vậy.
Ngụy Vô Tiện oán thầm, nội tâm không giấu được mà đung đưa cái đuôi từ bên này sang bên kia, trong mắt lóe lên một tia tinh quái.
Hắn thật cẩn thận mà di chuyển qua những viên sỏi lớn xếp dọc bên bờ, chậm rãi tới gần nam tử trong nước, đi đến sau lưng đối phương.
Thừa dịp đối phương cuối đầu tắm rửa, đợi đúng thời cơ hét lớn một tiếng hai chân nhảy về phía trước.
"Lam Trạm!"
Một tiếng vang lên, nước bắn tung tóe trên mặt hồ.
Lam Vong Cơ nhất thời không để ý bị người nhào vào lập tức tóm lấy phía sau của đối phương nhấc lên lạnh lùng nhìn chằm chằm, chất vấn nói: "Ngươi là ai?"
Ánh mặt trời rực rỡ từ trên đỉnh thác nước cùng chim bay chiếu xuống, đem con ngươi cực nhạt của Lam Vong Cơ cơ hồ như trong suốt khiến thần sắc của y càng thêm lãnh đạm và nghiêm nghị.
Người lạ tiến vào phạm vi tiên thần, nhẹ thì xua đuổi, nặng thì mất mạng.
"Là ta Lam Trạm"
Ngụy Vô Tiện vội vàng kêu lên: "Bằng hữu hồ ly của ngươi!"
Thanh âm quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc, tuy rằng nét mặt không quen thuộc với y, nhưng chỉ có đôi mắt đen linh động kia làm y quen thuộc lại yêu say đắm.
Lam Vong Cơ kinh ngạc, hơi mở to hai mắt, chần chừ nói: "Ngươi là....Ngụy Anh?"
"Chính là ta chính là ta"
Ngụy Vô Tiện đắc ý cười, trước mặt y dạo qua một vòng, "Ta trưởng thành hóa thành hình người, có đẹp không, có tuấn tú không?"
Lam Vong Cơ thở nhẹ một hơi lại cảm thấy chỗ nào không đúng, y buông áo của Ngụy Vô Tiện ra làm cho hắn rơi xuống nước, lại chợt duỗi đuôi ra làm cho đối phương ngồi ở trên mặt nước không đến nỗi chìm ngập.
Cẩn thận nhìn xuống mặt nước trong veo lại có một thân rồng to lớn vòng quanh, giao long dài đến mấy trượng. Người bình thường nếu là thấy thì thế nào cũng phải sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ngụy Vô Tiện lại dương dương tự đắc, mũi chân ở dưới nước giẫm lên thân rồng, hai ba bước nhảy lên bờ mang vò rượu đến đối mặt với Lam Vong Cơ cười cười:
"Ta mang theo Thiên Tử Tiếu trong truyền thuyết, theo ta uống rượu ăn mừng, như thế nào?"
"Ừ." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhịn không được nhìn bộ dáng tuấn tú của Ngụy Vô Tiện.
Muốn chết.
Lam Vong Cơ uống cạn ly rượu, ly ngọc rơi xuống nước.
Long thần say rượu thần trí không rõ, Ngụy Vô Tiện vừa lòng đến đuôi giấu không nổi.
Hắn chậm rãi đi về phía trước dọc theo thân hình tuyết trắng của giao long ở dưới mặt nước, xê dịch một chút rồi ngồi ngay ngắn chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ trước mặt, nhẹ giọng nói:
"Bạch Lang Quân, Bạch Lang Quân, Bạch Lang Quân thần tiên hạ phàm, mau nhìn ta?"
Không phải lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ say rượu, nhưng lần này Ngụy Vô Tiện ôm mục đích không thể nói mà đến, so với bình thường càng thêm cẩn thận, không dám liều lĩnh.
Lam Vong Cơ mở to mắt, ánh mắt thanh tỉnh, mặt không chút thay đổi.
Lam Vong Cơ nói: "Hồ ly, ngươi không có đuôi."
Ngụy Vô Tiện cầm ly rượu tùy hứng nói: "Không để cho ngươi xem."
Ngụy Vô Tiện cảm giác dưới mông lay động, kích khởi nước gợn, lại nghe Lam Vong Cơ nói:
"Ta cũng có đuôi, ngươi cũng có. Ngươi là hồ ly."
Hồ ly hóa thân thành người Ngụy nào đó nói: "Ta muốn biến thành người."
Nói xong hắn tò mò mà đưa tay sờ long sừng của Lam Vong Cơ. Hắn muốn chạm vào cặp sừng này từ lâu nhưng mỗi lần đều bị Lam Vong Cơ phản ứng mạnh tránh đi.
Hơn nữa, sau khi hóa thành hình người, xúc cảm của các ngón tay khác biệt rất nhiều so với nguyên hình, linh hoạt hơn, nhạy cảm hơn, càng thêm....
"Hồ ly."
Lam Vong Cơ đè tay hắn lại, nghiêm túc nói: "Sừng không thể sờ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vì sao không thể sờ? Ngươi ôm ta, hôn ta, còn cùng nhau ngủ với ta, tai cùng với đuôi của ta đều bị ngươi sờ khắp nơi, ngươi thậm chí còn từng nhìn lông mao của ta, đúng không nào?"
Dù sao trước khi Long thần gặp được Hồ ly, y đã sớm nhận ra hắn là giống đực.
Lam Vong Cơ vành tai đỏ bừng, y nghiêm mặt nói: "Ngươi thật muốn sờ?"
Nói xong, y nhắm mắt quay lưng lại. Ngượng ngùng tựa như một cô nương xuất giá, đôi mắt ngọc màu lưu ly như có thủy quang ủy khuất.
"Phải. Ngươi cho ta sờ, ta mới cho ngươi xem tai với đuôi!"
Ngụy Vô Tiện cười xấu xa ghé lên trên lưng y, nâng tay chạm vào sừng, ở bên tai của y nói: "Yêu hồ trưởng thành có thể hòa hình người và tốt hơn là không nên giống với nguyên hình. Cho nên....."
Yêu tộc hóa người, nguyên hình bị người xuyên qua là tối kị.
Hình dáng con người của Ngụy Vô Tiện không có con mắt hẹp dài, dáng người cũng không thấy yêu mị, so với Hồ yêu họa thế hắn càng giống như một kiếm khách tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng có thể cùng chu du thiên hạ.
Một cái đuôi đỏ như bông vỗ vào ngực của Lam Vong Cơ, y nắm lấy nó vùi mặt vào và hít một hơi thật sâu.
Khi sừng mẫn cảm truyền đến cảm giác ấm áp, Lam Vong Cơ nhịn không được mà ngậm lấy cái đuôi.
"A!"
Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng mới nói: "Chỉ cho ngươi cắn."
"Sừng.....chỉ có ngươi mới có thể chạm." Lam Vong Cơ nói.
Giao tộc hóa rồng phương vai nam, tượng trưng cho tu vi, cao quý mà tư mật. Mặc dù không nói nhưng sừng của giao long chỉ có người mệnh định đạo lữ mới có thể chạm vào.
Y biết Ngụy Vô Tiện là tới cầu được yêu.
Tâm ý của hắn rất rõ ràng.
Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn, ngồi ngay ngắn đoan chính, Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh vuốt ve đuôi rồng trải dài của y, hai chiếc đùi trần cọ xát lên lớp vảy rồng trắng như tuyết, cảm thấy mát mẻ thoải mái liền dán lại gần hơn, cọ đến vui vẻ.
Hồ ly này không có mặc quần, không biết xấu hổ.Ngón tay linh hoạt của Yêu Hồ dọc theo rãnh lưng chậm rãi đi xuống, cảm giác làn da dưới đầu ngón tay dần dần căng lên, ở bên tai Lam Vong Cơ cười nói:
"Lam Trạm, ngươi tỉnh rượu."
"Ừ."
Lam Vong Cơ thừa nhận, vành tai lại càng đỏ hơn, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta không tin là ngươi không biết."
Vạt áo ướt đẫm của Ngụy Vô Tiện mở ra, dứt khoát dán sát vào lưng Lam Vong Cơ, hai bàn tay vòng qua bụng đối phương, chậm rãi vuốt ve da thịt cứng rắn.
Bả vai Lam Vong Cơ kéo căng, thấp giọng hỏi: "Ngươi không hối hận?"
Ngụy Vô Tiện bật cười, nói:
"Ta cũng không hối hận. Ta thích ngươi, Lam Trạm. Ta đã trưởng thành, ta là đến cầu thân."
Hồ Yêu hướng Long Thần cầu thân, nhưng Lam Vong Cơ đều có quyết định của riêng mình mà hiện giờ y cũng không có chỗ để cự tuyệt.
Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay đang lang thang ở ngực và bụng của Ngụy Vô Tiện xấu xa di chuyển móng vuốt Yêu Hồ bấm ở nơi nào đó.
Ngụy Vô Tiện giống như là bị điện giật dọa sợ, muốn hất tay ra nhưng lại bị gắt gao đè chặt.
Lam Vong Cơ lặp lại hỏi: "Ngươi không hối hận?"
".....A...ư." Ngụy Vô Tiện nằm trên lưng Lam Vong Cơ, lại phải lần mò tìm xem thứ gì ở dưới đó, sắc mặt hoang mang, hỗn loạn, thậm chí kinh động.
Hai cái? Thật lớn!
Tay còn lại của Hồ Ly cũng bị đè chặt ở cùng một chỗ, cả hai móng vuốt đều đè lên nhau....Ách.....vật kia so với lòng bàn tay hắn còn dài hơn, lại vừa cứng và nóng.
Sờ phần đầu dựng lên phía trước giống như không phải hình tròn, sẽ không có móc câu chứ?
Ngụy Vô Tiện nhịn không được tiếp tục sờ, nội tâm sóng gợn mãnh liệt.
Lam Vong Cơ chậm rãi nghiêng mặt đi, mặt không chút thay đổi lại ép hỏi: "Ngươi không hối hận?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng hối hận, hắn đương nhiên hối hận, hắn hối hận vì hóa thành hình người không thể cao hơn hai mươi phân, nặng thêm 50 cân nữa!
"Cái kia....."
Ngụy Vô Tiện sắc mặt biến hóa , lắp bắp hỏi: "Đạo lữ của....Long....có phải hay không....sẽ bị làm chết...ở trên giường?"
"Thật đáng tiếc"
Lam Vong Cơ đáy mắt mang theo ý cười thâm sâu, nghiêm trang đáp: "Không có."
******
Gió nhẹ lướt qua, một vài cánh hoa rơi vào hồ nước, nhộn nhạo trôi nổi theo nước gợn, dính bám vào cặp đùi trần trụi của Ngụy Vô Tiện, bàn tay của nam nhân vuốt ve chân thịt, đem cánh hoa nhào nát lại với nhau.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên người của Lam Vong Cơ bị đỉnh đến không ngừng hướng lên co quắp, hai tay nắm cặp sừng trên đầu y, thật sự chịu không nỗi liền vươn đầu lưỡi ra đòi hôn, cầu ôm một cái, cầu vỗ về, cầu điểm nhẹ, cầu chậm một chút.
"Lam Trạm, quá trướng....Ta không được, a...tha mạng....."
Đáng tiếc Long Thần nói ít lực nhiều, hai tay sắt thép siết chặt thắt lưng nhỏ gầy của Hồ Yêu, khiến người cưỡi trên nước nổi lên, liên tục ra vào kịch liệt đến mức Ngụy Vô Tiện hô hấp khó khăn.
Dương vật to lớn của Long Thần lạnh như băng, xung quanh nổi gân guốc, vừa tiến vào trong có thể ma sát toàn bộ điểm mẫn cảm trên cơ thể, Ngụy Vô Tiện cưỡi tuy vất vả nhưng lại cảm thấy sảng khoái, dũng đạo non nớt chật hẹp không ngừng chảy nước, đem đại vật kia nuốt hết, một tính khí khác ngẩng đầu cùng với tính khí của hắn cọ xát, phảng phất như hổ rinh mồi.
"Haa...aa....Chậm một chút, ca ca, chậm....a!"
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, dùng đầu lưỡi liếm quanh khóe môi Lam Vong Cơ, eo nhỏ vặn vẹo trốn tránh từng đợt đỉnh lộng.
"Vậy ngươi....đừng vặn eo nữa!"
Lam Vong Cơ cũng thở gấp, hai chân Hồ Yêu thon dài gắt gao quấn lấy eo Lam Vong Cơ, nhục huyệt mềm mại ẩm ướt bao bọc lấy xung quanh tính khí, vì sự vặn vẹo eo của đối phương mà càng kẹp chặt thêm, chỗ kia thịt nộn mềm mại điên cuồng cắn nuốt y, hừng hực dữ dội như muốn đem hồn phách y hút cạn.
Sừng bị người nọ hết lần này đến lần khác vuốt ve kích thích, Lam Vong Cơ phát ra tiếng gầm nhẹ, móng vuốt lạnh như băng siết chặt hai tay Ngụy Vô Tiện đem người ấn về phía trước nằm sấp xuống.
"A, Lam Trạm?"
Ngụy Vô Tiện đang thích thú đột nhiên không hiểu sao lại bị đẩy lên bờ, đôi tai Hồ Yêu run lên, dựa lưng vào tảng đá được nắng sưởi ấm áp, Long Thần mặc dù động tác thô bạo nhưng lại không làm đau hắn.
Nhìn thấy y lên bờ, hai mắt đỏ bừng từ trên cao nhìn xuống hắn, Ngụy Vô Tiện hưng phấn mà vẫy đuôi, đang muốn nói hai câu trêu ghẹo thì trên mặt nước hiện ra cái đuôi rồng ẩn sâu trong nước, như có bừng bừng dục vọng mà quấn quanh, chiếm lấy mắt cá chân Hồ Yêu.
Cơ thể Long Thần Lam Vong Cơ theo bản năng gầm thét để cảnh báo Yêu Hồ đây có ý đồ thuần hóa y.
Hồ Yêu này dụ dỗ y, mị hoặc y, muốn thu phục y làm nô lệ dục vọng.
Mồ hôi cùng chất dịch trắng mỏng dính đầy bụng dưới bằng phẳng, Hồ Yêu nằm trong lòng mình ra vẻ nhu nhược vô lực, ngẩng mặt đối với y cười, đôi môi bị ngặm nhấm đến sưng tấy hết đóng rồi lại mở, trong lời nói đều là những lời dâm đãng.
Không thể bị hắn cắn nuốt.
Phải cắn nuốt hắn.
Lam Vong Cơ dùng đuôi quấn quanh Ngụy Vô Tiện, khiến cho hai cánh tay hắn bó sát chặt vào với hai bên hông người, cả hai tay đều không thể nâng dậy, không có cách nào giãy dụa tách khỏi.
Y vuốt ve bắp đùi hắn, ở trên đầu ngón tay lưu lại vết nhào nặn, huyệt khẩu bị dương vật chà đạp hồi lâu đến ướt át hồng nộn.
Dương vật hung hăng ra vào sẽ tiết ra nhiều dịch thể rõ ràng hơn, tựa như cái miệng nhỏ kia khóc chảy nước mắt.
Lam Vong Cơ cố ý rời khỏi hơn phân nửa, chỉ đặt phần đầu bao chống trước huyệt khẩu, vươn tay an ủi chơi đùa tính khí của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn bị kích thích đến không ngừng phun ra chất lỏng trong suốt.
Y lấy tính khí thô to của mình cọ vào hắn, cũng không đưa vui sướng lên hơn nhưng cũng không chịu rời khỏi, chỉ lơ lửng bám vào một cách nông cạn, như là đang đùa lộng hắn.
Ngón chân Ngụy Vô Tiện cuộn tròn lại kêu lên: "Ngươi ức hiếp Hồ Ly!"
"Toàn bộ tiến vào, ngươi sẽ không chịu nổi."
Lam Vong Cơ kiềm chế máu nóng cả người kêu gào, chậm rãi đưa dương vật vào. Gốc rễ vật kia to lớn so với lúc nãy càng thô, đi vào bảy, tám phần, huyệt khẩu mềm mại đỏ ửng liền run rẩy cắn chặt càng nhanh.
"Sao ngươi biết....a......"
Sự cậy mạnh của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng bị cắt đứt, hắn ngẩng cao mặt, đáy chậu mẫn cảm bị cơ bụng cứng rắn va chạm, tính khí ẩn nhẫn lâu ngày rốt cục cũng tiết ra tinh hương, đem bụng hai người dính đến trắng mịn, phát ra tình hương dâm loạn.
Mùi hương giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua linh hồn Long Thần Lam Vong Cơ.
Đuôi rồng quấn lấy Ngụy Vô Tiện thả lỏng khiến hắn rơi vào cái ôm ấm áp bên trong Long Thần.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ sinh ra chính là để thuần phục y.
Lam Vong Cơ tàn phá thao lộng Hồ Yêu như vũ bão, sợ đối phương chạy nên xiết lại ôm chặt, đè đầu và véo đôi tai Hồ Yêu, làm hắn ở trong lòng ngực mình không thể động đậy, chỉ có thể dạng chân ra, ở chỗ sâu bên trong nhận từng chút đợt va chạm.
Dương vật hơi cong ở quy đầu ra vào hàng trăm lần, mỗi lần đều nghiền nát qua các chỗ thịt nộn mẫn cảm, nhiều lần đều tiến vào tận gốc rễ, cố ý dùng lực tàn nhẫn muốn ép cả túi nang vào huyệt khẩu, cuối cùng làm cho Hồ Yêu bỏ vũ khí đầu hàng.
Ngụy Vô Tiễn nằm ngửa trên đuôi rồng phơi nắng nghỉ ngơi, hai chân mềm nhuyễn đau ê đến không thể động đậy, hắn ngay cả quần áo cũng không nghĩ tới mặc, ngón tay khều khều lớp vảy của Lam Vong Cơ, nhắm mắt lại rì rà rì rầm nén giận, dường như nói mê, "Lam Trạm....ngươi sao có thể, làm lâu như vậy......"
Tương lai làm yêu tộc vương hậu như thế thật khó khăn a.....Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt mà nghĩ.
Lam Vong Cơ lại để hắn xuống dưới thân, che mất ánh nắng cản trở hắn phơi nắng. Đuôi rồng vòng quanh mắt cá chân hắn, hướng đùi chậm rãi mò lanh quanh.
Nếu là vảy trên thân rồng dựng lên, mỗi một phiến vảy xung quanh sẽ giống như một lưỡi dao sắc bén, dễ dàng có thể đem huyết nhục thân hoa chảy thành máu tươi đầm đìa. Tuy nhiên khi Ngụy Vô Tiện vướng vào, những phiến vảy đó sẽ nhanh nhẹn san phẳng, tạo điều kiện cho đối phương cọ xát với bề mặt trơn bóng và mát mẻ, không hề có chút sát thương nào.
Nhận ra được ý đồ của Long Thần, Ngụy Vô Tiện cười cười trốn y, ôm tay của y và hôn hơn mười lần, xin sự khoan dung nói: "Aiii, hai cái không được....."
"Không được sao." Lam Vong Cơ thấp giọng nói còn mang theo âm trầm tính dục, được cùng người mình yêu say đắm thỏa mãn làm cho y được sủng nịch, được một tấc lại muốn tiến một bước.
Truyền thuyết cho rằng Long tộc bản tính phóng túng, Hồ tộc mị thế, y vốn không tin, hiện tại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, thầm nghĩ rằng người này quá mức nguy hiểm, phải mang về gia tộc, xem ra không thể để hắn đi lung tung ra ngoài gây hại và rắc rối.
"Không được." Ngụy Vô Tiện cầm hai cái dương vật sắp tiến vào mông của mình, mở đôi mắt đen ẩm ướt, liếm liếm môi, đối với Lam Vong Cơ nói: "Thay phiên nhau."
Y thích nghe Ngụy Vô Tiện cầu xin tha thứ. Y thích nghe Ngụy Vô Tiện rên rỉ.
Mồ hôi chảy dọc theo trán hạ xuống chóp mũi, Ngụy Vô Tiện cả người ướt đẫm bị thao đến thần trí không rõ, sắc mặt ửng hồng, cao trào liên tục dập tới, ngay cả bị Lam Vong Cơ cắn trên đầu vai, lưu lại dấu răng cũng quên kêu đau.
Lam Vong Cơ đem cổ tay trái trở thành một bàn tay rồng to lớn, đem Ngụy Vô Tiện bao bọc ở trong lớp giáp cứng rắn và móng vuốt sắc nhọn, tạo thành một cái lồng giam và khóa lại. Cái đuôi của Ngụy Vô Tiện run rẩy quấn lấy đốt ngón tay của y, hai chân ngày càng tách ra trên khủyu tay xương cốt to lớn, chỉ có thể không tự chủ phát ra thanh âm nức nở, khiến Lam Vong Cơ càng thêm thâm nhập vào sâu và mạnh hơn.
Có được hoàn toàn Hồ Ly này làm cho y cảm thấy mỹ mãn, cơ hồ quên mất bây giờ là chiều hay tối.
"Lam Trạm, ưm...! Ngươi lớn quá, ta nuốt không nổi, a...a.....Đừng, ưm....." Ngụy Vô Tiện đuôi mắt ửng hồng, đôi mắt đen sương nước đầm đìa, âm thanh rên rỉ lại phập phồng nhẹ nhàng, kẻ khác sa vào hận không thể khi dễ hắn đến chết, làm cho hắn bất lực, toàn bộ chơi đùa phá hư mới tốt.
******
"Ngụy Anh, tỉnh."
"Đừng....Để ta ngủ thêm...."
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện khó khăn mở mắt, sau khi thấy rõ bốn phía cảnh tượng xung quanh, thân thể nhất thời nổi trận da gà, ở trên giường từ từ ngồi dậy.
Hắn là ai vậy? Hắn ở đâu? Hiện tại là mấy giờ? Những câu hỏi lớn trong cuộc sống nháy mắt có vẻ tầm thường.
Lũ rắn uốn quanh và một đống rồng trắng to nhỏ xô đẩy nhau, hai mắt sáng lên, tất cả đều chen chúc phía sau phòng của Lam Vong Cơ, cuộn tròn trên những bức chạm trổ trên vách tường, quấn quanh xà và trên cột, xếp xếp theo cầu thang trên tấm thảm dày, chiếm giữ chiếc bàn làm việc của Lam Vong Cơ, thậm chí có những con rồng rõ ràng đã giảm kích thước còn treo trên những cành đào tươi trong những chiếc bình hoa cao từ trần đến sàn, vắt quanh trước màn che ở giường, dùng ánh mắt như chuông đồng ngoắc ngoắc vui vẻ nhìn hắn
Ngụy Vô Tiện kinh hãi bừng tỉnh, ở trong lòng hò hét, đây....chắc là có tới trăm con đi !
Nếu không phải đang có Lam Vong Cơ trấn an giữ hắn ngồi yên, Ngụy Vô Tiện sẽ cướp đường mà chạy !
Lam Vong Cơ không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, đối với Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng lo lắng. Là gia quyến thân thích của ta, bọn họ muốn nhìn một chút....Người định mệnh của ta dáng vẻ ra sao."
Ngụy Vô Tiện đối mặt với khung cảnh một đống trắng lóa trước mắt, là dòng họ thân thích giao long, khóc không ra nước mắt mà nói: "Mọi người....đều họ Bạch sao...."
Lam Vong Cơ chỉ vào một bạch long đặc biệt thô to còn đang cười híp cả mắt, giới thiệu nói: "Vị này chính là huynh trưởng."
Con rồng tuyết trắng có sừng trên đỉnh đầu gần Ngụy Vô Tiện nhất thời nghe thấy lời đó, bộ râu trên miệng rung rinh, giống như nở một nụ cười ấm áp.
Ngụy Vô Tiện chân thành chào hỏi: ".....Chào huynh trưởng."
Nếu sự xấu hổ có thể bán được đổi lấy tiền thì hồ ly Ngụy Vô Tiện bây giờ phải đứng thứ nhất trong bảng người giàu có nhất Tam Giới !
Bạch Lang Quân họ Lam
Hắn được mang về Lam gia.
Và thế là Ngụy công tử cùng sống hạnh phúc mỗi ngày cùng với Bạch....Ồ đâu, đúng rồi, là Lam lang quân, Lam Vong Cơ.
*****
Ngụy Vô Tiện là một người họa tranh của một thế hệ mới, hắn có vô số kiệt tác, rất nhiều người trong hoàng cung quý tộc tiêu pha số tiền lớn chỉ để xin có được bút mực của hắn, nhưng thậm chí đến vỏ bọc tranh của Ngụy Vô Tiện cũng không thể chạm vào được.
Tiểu nhị của tiệm rượu Cô Tô nghe xong lời đồn khó hiểu nói: "Bức tranh Thánh Thị Thiên Tử Tiếu như sinh mệnh, chắc chắn uống rượu phải say mới vẽ được, số tiền lớn hay lễ vật, không bằng cho hắn rượu đi ! Này không, hắn vừa rồi mới mua rượu đi."
Tục truyền, đương kim Thánh Thượng sau khi gặp qua bức họa, vội vàng kêu người tu sửa lại Long thần miếu ở các hồ lớn và mang theo bức tranh treo về hướng hương khói đèn nhang hưng thịnh trong Long thần miếu ở sông Vân Mộng, quả nhiên mấy năm liên tục mưa thuận gió hòa, cực kì linh nghiệm.
Này nói sau đi.
Cô Tô nước chảy bên hồ Cửu Khúc Kiều, có một trận mưa hạ xuống xối xả vào sáng sớm, Ngụy Vô Tiện xách theo hành lý nặng nề bay nhanh trên dòng nước ở cầu đá.
Một thân bạch y tay áo phiêu nhiên của vị nam tử đang miễn cưỡng duy trì đứng ở trên cầu ngắm mưa. Mái tóc dài xõa sau lưng bay bồng lên đen tựa như mực, ngoại bào trắng tinh không bị ướt dù trời mưa càng hiển thị rõ y không phải người phàm tục.
Y đang đợi một người, tựa hồ đợi hồi lâu, mủi chân vì nhàm chán nghiền những viên sỏi.
"Thật là một người đẹp dưới trời quang trăng sáng, ta mời ngươi uống rượu, tới hay không ?"
Cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sáng rực, một thân hắc y đứng ở tảng đá cuối đường, tướng mạo hắn tuấn tú, dung mạo lộ vẻ linh hoạt rực rỡ.
Nam nhân một thân bạch y xoay người, hai người đối mặt một lát, mà ánh mắt y xuyên qua màn sương mông lung nhìn thấy người nọ đắc ý đung đưa cái đuôi.
"Hàm Quang Quân, mời ngươi uống rượu nhé !" Ngụy Vô Tiện hai tay cầm theo rượu đưa lên nhìn xung quanh.
"Ta thấy bên kia hồ trông cũng không tồi."
Chiếc ô dừng ở đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện, là Lam Vong Cơ cầm đi tới, y ôn hòa nói: "Được, cùng người du ngoạn nhân gian."
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro