𝓚𝓱𝓸𝓪̉𝓷𝓱 𝓚𝓱𝓪̆́𝓬 𝓣𝓻𝓸𝓷𝓰 𝓣𝓲̃𝓷𝓱 𝓛𝓪̣̆𝓷𝓰
╔═══≪ °❈° ≫.·:·.✧ ✦ ✧.·:·.≪ °❈° ≫═══╗
''Em lạc đường à?''
╚═══≪ °❈° ≫.·:·.✧ ✦ ✧.·:·.≪ °❈° ≫═══╝
★
''T/b thua rời giờ cậu phải đi tìm chúng tớ''
''Hả!!!!''
Nhắm chặt mắt lại quay mặt vào dưới thân cây lớn, tôi đếm chậm rãi từng số một. ''Một.... Hai.... Ba..''
Mở mắt ra tui nhìn kĩ xung quanh một lần nữa rồi nói thật to ''TỚ ĐI TÌM NHA!''
Cứ như vậy tôi xuống dưới dốc, tôi là T/b một cô gái trung học ở độ tuổi 13 sống ở vùng quê Hyogo. Từng ngày trong đời tôi như chiếc lá rơi nhẹ trên dòng nước tĩnh, bình yên mà không có chút gợn sóng.
Chạy xuống con dốc gần đây, từng bước chân của tôi nhảy múa trên những vệt nắng vương vãi từ tán cây, như những tia sáng vàng rực rỡ vẽ nên bức tranh huyền ảo, lung linh trong không gian. Rồi tôi cứ chạy rồi chạy mãi. Người tôi cần tìm là bạn, nhưng thứ tôi đang tìm lại là một cảm giác bình yên nơi chính mình.
Cứ chạy mãi chạy mãi tìm ngóng những chỗ quen thuộc rồi bớt chợt dừng lại ở một cánh đồng lớn được trải vàng nắng.
''....'' lưỡng lự hồi lâu rồi tôi lại bước chân xuống cánh đồng đó.
''Em lạc đường à?" Một giọng nói ấm áp dễ chịu bớt chợt vang lên làm tôi giật mình.
"Ừm... em... em đang chơi trốn tìm" tôi đáp, giọng tôi nhỏ nhẹ, ngập ngừng. Tôi cảm thấy mình như kẻ lạ trong chính thế giới của mình, không biết phải giải thích thế nào cho người lạ này hiểu.
Anh mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. "Không sao đâu," anh nói, rồi đưa tay vẫy vẫy một cái ghế nhỏ bên cạnh. "Em có thể ngồi nghỉ một chút. Ở đây không ai làm phiền đâu."
Tôi không hiểu sao lại ngồi xuống ngay, như thể một phần nào đó trong tôi đã tìm thấy sự bình yên mà nó cần. Cánh đồng trước mắt tôi rộng lớn, nhưng lại không làm tôi cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, nó khiến tôi cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới mà mọi thứ đều chậm rãi và tĩnh lặng. Có lẽ đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm, một nơi để tôi không cảm thấy mình cứ phải chạy theo những điều xung quanh.
Tôi ngước lên nhìn anh, và như thể một sức mạnh vô hình nào đó đã kéo tôi tới gần hơn. "Anh làm gì vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi lấp lánh sự tò mò. Mắt tôi lướt qua những cánh đồng lúa xung quanh, rồi lại nhìn vào anh.
"À, tôi làm ruộng," anh trả lời một cách đơn giản, nhưng tôi nhận ra có gì đó rất khác biệt trong cách anh nói. Anh không chỉ đang làm công việc này để kiếm sống, mà dường như, nó là một cách để anh tìm sự bình yên cho tâm hồn mình. "Nơi này không có gì đặc biệt đâu. Nhưng với tôi, nó là nơi giúp tôi tìm lại sự thanh thản mà mình đã mất."
Câu nói ấy vang vọng trong đầu tôi, như thể anh đang nói về một điều gì đó rất quan trọng mà tôi không thể hiểu ngay lập tức. Nhưng tôi cảm nhận được trong lời anh, có một thứ gì đó rất gần gũi với mình. Tôi cũng đang tìm kiếm sự bình yên trong lòng mình, một nơi không còn những áp lực, không còn những cảm giác bị lạc lõng giữa thế giới này.
"Em cảm thấy mình như bị lạc trong một khu rừng toàn những điều không rõ ràng," tôi thở dài, nhìn xuống đất, không dám đối diện với ánh mắt anh. "Mọi thứ cứ thay đổi liên tục, em không biết phải làm gì nữa."
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, không có sự vội vã, chỉ là một sự hiện diện đầy an yên. Anh không nói gì ngay lập tức, chỉ lắng nghe tôi. Dường như, anh hiểu tôi hơn bất kỳ ai. Không phải vì chúng tôi có điểm gì giống nhau, mà là vì anh hiểu cái cảm giác đó, cái cảm giác lạc lõng mà tôi chưa bao giờ chia sẻ với ai.
"Lạc lõng..." anh nói nhẹ nhàng, như thể anh đã thấu hiểu tất cả những gì tôi đang mang trong lòng. "Mỗi người đều có những thời điểm như vậy. Nhưng đôi khi, lạc lõng lại là cách để chúng ta tìm ra con đường thật sự của mình. Điều quan trọng là đừng sợ bước đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi len lỏi trong tim mình. Cảm giác ấy như một làn sóng nhẹ nhàng, xoa dịu đi những nỗi buồn trong tôi. Lời anh nói, mặc dù giản dị, nhưng lại mang một sức mạnh lạ kỳ. Tôi nhận ra rằng có thể, tôi không phải đi tìm con đường đó một mình.
"Cảm ơn anh," tôi thì thầm, và lần đầu tiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. "Có lẽ em sẽ thử tin rằng, mình sẽ tìm ra được con đường thôi."
Anh nhìn tôi mỉm cười, và tôi cảm nhận được trong ánh mắt ấy sự động viên mà tôi chưa bao giờ tìm thấy ở bất kỳ ai khác. "Em sẽ tìm thấy thôi," anh nói.
Lúc ấy, tôi không còn cảm thấy mình lạc lõng nữa. Tôi biết rằng, dù hành trình tìm kiếm bản thân có gian nan thế nào, tôi không hề cô đơn.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh mình những giọt mồ hôi chảy trên gó má, lấp lánh như một viên ngọc dưới ánh nắng chói chang, ánh nắng xuyên qua nhưng tán cây rồi tạo thành những vệt sáng lung linh trên người anh.
''本当に日差しがきれいですね'' (''Nắng đẹp thật'')
.
.
.
.
.
.
.
Người ta có thể say rượu, say xe say sóng nhưng riêng tôi, tôi đã say nắng và ánh nắng đó chính là anh nông dân đó Shinsuke Kita.
Tay cầm bút, tôi vẽ vào tờ giấy trắng một thế giới đen trắng nơi anh và tôi lần đâu gặp nhau, chẳng biết anh nghĩ gì về tôi nhỉ, anh thấy tôi xinh không, anh có để ý tôi không tôi không ngừng lặp lại câu hỏi này trong đầu vô số lần.
Tôi chẳng biết tôi sao nữa giống như một nhà thám hiểm vô tình đi lạc đã tìm thấy con suối dẫn tới ngôi làng hay là John Montagu 'vô tình' phát minh ra bánh sandwich. Họ đều giống tôi như việc lạc lối trong một hành trình, nhưng vô tình khám phá ra con đường mới dẫn đến điều tuyệt vời hơn.
''T/b cậu là đồ đáng ghét tớ đã ngồi chờ cậu lâu lắm cậu biết không!!!'' Nhỏ bạn tôi nổi điên lên, sau hôm gặp anh tôi dường như đã quên hết tất cả.
"Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu..." Tôi lúng túng đáp, đôi mắt nhìn xuống, né tránh ánh nhìn giận dữ của nhỏ bạn. Tôi muốn kể cho nhỏ nghe về anh ấy, về cánh đồng đầy nắng mà tôi vô tình lạc vào, nhưng làm sao mà nói được đây?
"Tớ đã đợi cậu cả tiếng đồng hồ, cuối cùng lại nhận ra cậu đang đi đâu đó, chơi gì đó một mình. Cậu có coi bạn bè ra gì không?"
Nhỏ quát lên, nhưng tôi biết, đằng sau giọng điệu gay gắt ấy là sự tổn thương. Có lẽ tôi nên dừng việc chìm đắm vào thế giới riêng của mình một chút. Nhưng đồng thời, trong lòng tôi vẫn day dứt bởi cảm giác rằng, tôi đã tìm thấy điều gì đó thật quan trọng, một mảnh ghép mà tôi không thể bỏ qua.
"Xin lỗi, tớ không cố ý đâu, nhưng hôm qua... hôm qua tớ đã tìm thấy một nơi thật đặc biệt."
Nhỏ bạn tôi nhíu mày, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa khó chịu. "Nơi đặc biệt? Lại mơ mộng viển vông nữa hả? Cậu cứ thế này thì bao giờ mới sống thực tế được?"
Tôi không trả lời, chỉ im lặng nhìn nhỏ. Có lẽ nhỏ đúng, tôi hay mơ mộng, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng, cánh đồng ấy, người đàn ông ấy, đã làm tôi thấy yên bình đến lạ. Một cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có.
"T/b, cậu làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khác thế?" Nhỏ bạn tôi nhìn tôi chăm chú, lần đầu tiên nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt tôi.
★
''Nhưng đôi khi, lạc lõng lại là cách để chúng ta tìm ra con đường thật sự của mình. Điều quan trọng là đừng sợ bước đi.''
-------------------★-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro