NT: 2
☆ Ngoại truyện 02 ☆
Cầu hôn.
Buổi KTV kết thúc, Hoàng Tuấn Tiệp và Hạ Chi Quang được kéo lại vào nhóm chat ban đầu. Sau khi mọi người tỉnh rượu, nhóm chat đó rơi vào sự trầm mặc kéo dài, vì bản thân mình của đêm hôm đó, ai cũng nhục muốn đội quần không dám nhìn mặt nhau.
Khi nhóm chat lại sáng lên thông báo đã là buổi chiều của nửa tháng sau.
[Lưu Nhược Cốc: Một tuần nữa lại ăn Tết tiếp rồi, đầu tiên chúc mọi người ăn Tết vui vẻ đã, ha ha.]
[Ngô Tư: Nhóm chat gì đây? Tôi out nhé.]
[Chương Nhàn Tịnh: (Chia sẻ video – bản thu âm KTV “Người anh em, ôm cái nào”]
[Tả Khoan: ?!]
[Tả Khoan: Lúc ấy mày có ở trong phòng đâu? ĐM đứa nào quay! Lại còn dám lan truyền ra ngoài! Thò cái mặt ra đây nhận lấy cái chết đi!!!]
[Lưu Nhược Cốc: Ra đây nhận lấy cái chết!!!… Nhưng mà chị Tịnh, ảnh đại diện của mày là Kha Đình phải không? Là Kha Đình đấy phải không? Ảnh chụp hồi cấp ba của cậu ấy phải không? Mày lại còn vẽ trái tim trên đầu người ta nữa làm gì?]
[Chương Nhàn Tịnh: Không liên quan đến mày.]
[Lưu Nhược Cốc: …]
[Chu Húc: Lỗi tao lỗi tao, tối hôm đó không kiểm soát được cảm xúc nên cứ kéo bọn mày uống rượu, lần sau chắc chắn tao sẽ không như thế nữa.]
[Chu Húc: Lần này Lần này buông bỏ thật rồi các anh em ạ.]
[Lưu Nhược Cốc: Giờ mới đúng này, người sau sẽ tốt hơn thôi mà. Trước đây tao đã nói rồi, mối tình đầu chỉ là để hoài niệm thôi.]
[Chu Húc: Ừ. Mà nhắc đến đây, @XZG học sinh giỏi đã tu thành chính quả với mối tình đầu chưa?]
Ba người còn lại trong nhóm đã biết sự thật: “…”
Tối hôm đó ở KTV, đám trai thẳng đó không phát hiện bất cứ điều kì lạ gì. Khi hát đến một câu về tình yêu trong bài [Người anh em, ôm cái nào], Tả Khoan còn chỉ về phía Hạ Chi Quang, nhưng cả đám đã say ngất ngưởng rồi, ngủ một giấc dậy quên sạch sành sanh về chi tiết nhỏ này.
Hạ Chi Quang gõ xong hàng code cuối cùng mới cầm điện thoại lên lướt tin nhắn. Người nằm đầu WeChat hắn im lìm, công việc của Hoàng Tuấn Tiệp đã dần vào nếp, lịch trình mấy tháng nay được xếp kín, hôm nay có đến hai buổi quay, đương nhiên là bận đến nỗi không có thời gian xem điện thoại.
Hiện giờ WeChat của Hạ Chi Quang có hai tin nhắn mới, một cái thông báo nhận hàng, cái còn lại là của nhóm chat.
Hắn bấm mở thông báo nhận hàng, sau khi xác định địa điểm lấy hàng rồi mới thoát ra nhắn trả.
[XZG: Rồi.]
[Chu Húc: Tốt quá! Kết hôn chưa?]
[XZG: Chưa, sắp.]
[Chu Húc: Chúc mừng chúc mừng, nhớ mời tôi đến dự tiệc nhé, tôi nhất định phải hưởng ké bầu không khí hạnh phúc này.]
[Chu Húc: Mấy đứa còn lại sao im hết thế? Đến lúc đó đi chung đi.]
…
Hạ Chi Quang không tham gia vào đề tài đó nữa, hắn ném điện thoại vào túi, cầm áo khoác ra ngoài.
Các đồng nghiệp đang điên cuồng làm việc bên ngoài đồng thời thò đầu ra từ màn hình máy tính.
Thấy hắn, La Lý Dương cũng sửng sốt, giơ cốc cà phê mới pha lên hỏi:
“Cậu xong việc rồi á? Tan làm à??”
“Ừm, có việc. Tôi đã chạy chương trình vài lần, không còn vấn đề gì nữa, có chuyện gì thì lại gọi điện thoại.” Hạ Chi Quang nói:
“Tôi đặt trà chiều cho mọi người, ăn xong làm tiếp.”
Mọi người nhìn theo Hạ Chi Quang bước vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại đã có người nằm nhoài ra bàn kêu rên:
“Sao lại có người dữ vậy trời? Tôi làm việc hơn nửa năm, không có một ngày nào được tan làm đúng giờ! Không một ngày nào!!”
“Ai mà chẳng thế??”
“Thì cũng thế thôi, có ai đi làm mà tan tầm đúng giờ được. Cả năm qua cậu ấy đã làm được nhiều việc hơn các cậu rồi, chỉ có mỗi hôm nay là mới tan làm trước khi trời tối, đừng có nhìn vào mỗi mặt vấn đề đại thần trốn việc như thế.” La Lý Dương, “Làm việc tiếp đi, xong sớm nghỉ sớm.”
–
Hôm nay Hoàng Tuấn Tiệp quay chụp ở một cửa hàng thuê, chỗ này rất hẹp, chỉ có một phim trường, nhưng tạm thời với cậu thì cũng đủ rồi.
Khách hàng là một người chị em của Chương Nhàn Tịnh, hình như chuẩn bị debut làm idol, thần thái bắt cam rất ổn, Hoàng Tuấn Tiệp vô thức chụp không biết bao lâu.
Chụp xong một tấn, Hoàng Tuấn Tiệp không ngẩng đầu lên mà chỉ giơ tay chỉ đạo:
“Thấp ánh sáng xuống.”
Cậu trai đằng sau cậu đáp “Vâng” rồi lập tức hạ thấp tay xuống.
Sau đó, luồng ánh sáng trắng lóe lên cùng tiếng tanh tách, Hoàng Tuấn Tiệp cúi đầu kiểm tra lại ảnh rồi nói với cô gái trước mặt:
“Chụp xong rồi, chị xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta chụp đến đây thôi, trong một tuần tôi sẽ chỉnh xong ảnh và gửi qua cho chị.”
Khách hàng xác nhận lại ảnh gốc ổn thỏa rồi rời đi, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi trước máy tính gửi tài liệu, một chai nước bỗng được đưa tới.
“Anh, anh uống nước không?”
Cậu trai đó tên Khương Hành, là một người tỏa nắng, cũng là trợ lý tạm thời Hoàng Tuấn Tiệp mới giới thiệu. Cậu ta là em họ của Uông Nguyệt nên được cô giới thiệu qua, bảo cậu ta muốn kiếm ít tiền tiêu vặt để mua thiết bị điện tử gì đó nhân kỳ nghỉ sau thi đại học… Cuối năm cũng không dễ tìm nhân viên chính thức mà Hoàng Tuấn Tiệp cũng đang thiếu một chân chạy việc, cậu thấy cũng không tệ nên tuyển tạm thời hai tuần để ứng phó với những nhu cầu bức thiết.
Hoàng Tuấn Tiệp nhận nước, ngửa đầu uống, Khương Hành đứng bên cạnh ngắm góc nghiêng của cậu không chớp mắt, ánh mắt nóng rực đầy cẩn trọng.
Lúc giới thiệu chị họ không cho cậu ta biết rằng sếp của cậu ta lại đẹp trai nhường này, vả lại theo Hoàng Tuấn Tiệp hai tuần, cậu ta phát hiện cậu rất có cá tính, là một người ngoài lạnh trong nóng.
Tóm lại là… rất cuốn hút.
“Chỗ đồ cậu mua kia bao nhiêu tiền?” Hoàng Tuấn Tiệp bỗng hỏi.
“Dạ?” Khương Hành sửng sốt, đoạn đáp, “Một nghìn ba ạ!”
“Nhỏ tiếng thôi.” Hoàng Tuấn Tiệp lướt sang bức ảnh tiếp theo, lười nhác nói:
“Lát nữa anh chuyển WeChat cho.”
Khương Hành: “Anh, hồi trước chúng ta đã thỏa thuận tiền lương chỉ có một nghìn…”
“Trả thêm lì xì tiền ăn Tết.” Hoàng Tuấn Tiệp nói:
"Làm hết hôm nay cậu dọn dẹp rồi nghỉ đông đi, sau này cũng không phải đến nữa."
“Anh, anh không cần em nữa ạ?”
“Nói cái gì đấy? Qua năm mới cậu phải đi học còn gì?”
“Qua năm mới em còn muốn ở đây một tuần nữa.”
“Không cần, anh liên lạc tìm người khác rồi.” Hoàng Tuấn Tiệp nói.
“Thế anh bảo người ta đến muộn một tuần đi, một tuần thừa đó em làm không công cho anh, anh, nếu sau này anh cần thì cuối tuần nào em cũng sẽ đến chỗ anh, em làm công miễn phí cho anh!”
“?” Hoàng Tuấn Tiệp khó hiểu:
“Làm việc xong ấm đầu rồi à?”
“Không phải…” Khương Hành bật thốt.
“Anh, em muốn ở cạnh anh lâu hơn ——”
Cộc. Một tiếng vang nhỏ ngắt lời Khương Hành, cậu ta quay đầu lại, thấy một anh trai cao gầy xa lạ đứng ngoài cửa.
Câu nói “Xin chào, anh tìm ai ạ” vừa đến cửa miệng, Khương Hành đã nghe tiếng ghế ngồi của người bên cạnh lùi về sau.
“Sao cậu lại đến đây?” Hoàng Tuấn Tiệp hơi giật mình, đây là lần đầu tiên Hạ Chi Quang đến tìm cậu kể từ ngày cậu bắt đầu công việc.
Hạ Chi Quang nói: “Đón cậu về.”
“Đã bảo không cần mà, từ đây ngồi giao thông công cộng về chỉ có mười phút thôi.”
Khương Hành ngơ ngác nhìn hai người họ, cậu ta phát hiện mặc dù nói như vậy nhưng sắc mặt Hoàng Tuấn Tiệp đã tươi tỉnh hơn hẳn.
“Sếp ơi, hai anh… quen nhau ạ?” Khương Hành hỏi.
“Ừm.” Hoàng Tuấn Tiệp tắt máy tính, đi tới nắm lấy áo khoác của Hạ Chi Quang dẫn hắn vào trong. Đi được hai bước, cậu chợt nhớ ra một chuyện nên quay đầu lại nói:
“Cậu về đi, hôm nay hết việc rồi.”
Trong phòng nghỉ, Hoàng Tuấn Tiệp cúi đầu dọn dẹp đồ:
“Sao trước khi tới không báo cho tôi một tiếng?”
“Báo cậu có đọc được không?”
“Bật tiếng, trợ lý có thể nghe thấy mà.”
“Có nghe cậu cũng không đọc.” Hạ Chi Quang bình tĩnh nói:
“Vừa nãy là trợ lý bữa trước cậu bảo à?”
“Ừ, nhưng qua năm mới là đi rồi, vừa mới tuyển một người có kinh nghiệm hơn. Xong rồi, đi…” Hoàng Tuấn Tiệp cầm áo khoác ngẩng đầu lên, bỗng ngừng câu nói lại.
Hạ Chi Quang dựa vào tường thong thả, hắn đứng rất gần cậu, Hoàng Tuấn Tiệp vừa ngẩng lên đã chạm mắt đối phương.
Hoàng Tuấn Tiệp khựng lại vài giây rồi nhíu mày:
“Hạ Chi Quang, đừng có nhìn tôi như thế.”
“Tôi nhìn cậu như nào?” Hạ Chi Quang hỏi.
“…”
Hoàng Tuấn Tiệp không đáp được. Cậu nhìn chằm chằm con ngươi đen hút sâu thẳm và đôi môi hơi khô của Hạ Chi Quang, cảm giác dạo này mình càng ngày càng thụt lùi về trước đây.
Thụt lùi về cái khoảng thời gian chỉ nhìn Trần Cảnh Thâm thôi cũng thấy sôi sục.
–
Khương Hành đứng bên ngoài do dự hồi lâu, vẫn thấy không cam lòng. Cậu ta gãi tóc, quyết định nói chuyện lại với Hoàng Tuấn Tiệp.
Vì bối rối nên cậu ta bước rất rón rén, vừa tự chuẩn bị bản thảo trong lòng vừa bước đến phòng nghỉ, cậu ta ngẩng đầu lên để rồi sững sờ ngay tại chỗ, quên đi sạch tất thảy những lời nói đã chuẩn bị khi nãy.
Trong phòng nghỉ, anh sếp ngày thường rất lạnh lùng với mọi người đang quay lưng về phía cậu ta, túm lấy cổ áo của anh trai kia, hôn hắn.
Cảnh tượng ấy quá chấn động, đầu óc Khương Hành chưa kịp chạy lại, người con trai kia đã ngước lên nhìn cậu ta.
Đôi mắt đen thẳm sắc bén đó nhìn thẳng về phía cậu ta, Khương Hành cứng người. Song giây tiếp theo, đối phương thu ánh mắt về, cúi xuống tiếp tục yên lặng hôn môi Hoàng Tuấn Tiệp.
–
Hoàng Tuấn Tiệp quay mặt đi bằng chút lý trí cuối cùng, nếu bây giờ làm gì đó với Hạ Chi Quang ở đây, về sau cậu sẽ không thể nào đối mặt với nơi này nữa.
Quay về xe, Hoàng Tuấn Tiệp chuyển tiền cho Khương Hành. Cậu vốn tưởng Khương Hành sẽ cò cưa thêm mấy câu nữa, không ngờ phía bên kia nhận rất nhanh, sau khi nhắn trả câu “Cảm ơn” thì không còn nói gì tiếp.
Càng tốt, tiết kiệm sức.
Hạ Chi Quang đặt ngón tay lên vô lăng, hỏi cậu:
“Mua trái cây không?”
“Không mua, về luôn đi.” Hoàng Tuấn Tiệp nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, vành tai đỏ hồng.
“Lái nhanh lên, Hạ Chi Quang. Tôi…”
Về đến nhà, còn chưa kịp cởi áo khoác, hai người đi thẳng từ huyền quan vào phòng tắm, áo quần rơi xuống rải rác. Về cơ bản hai người luôn dính lấy nhau, hoặc là tay, hoặc là mặt, hoặc là môi.
Đầu óc Hoàng Tuấn Tiệp mông lung vì nụ hôn, cậu ngồi trên bồn rửa mặt rộng rãi, cúi đầu hôn Hạ Chi Quang. Hai chân dang rộng thả bên người Hạ Chi Quang rỗi rãi không có gì làm, vô thức cọ vào quần hắn một chút.
Cọ lần hai.
Lần ba.
Hoàng Tuấn Tiệp nắm cằm Hạ Chi Quang đẩy hắn ra, bất mãn ra lệnh:
“Hạ Chi Quang, lấy cái thứ trong túi quần ra ngay, cộm chân.”
“…”
Hạ Chi Quang rất hối hận vì đã bế cậu ngồi lên đây. Sau hai giây yên lặng, hắn xoay người đi:
“Nửa phút, đợi tôi mang ra ngoài.”
“?”
Hạ Chi Quang không chuồn được, hắn bị túm áo kéo về. Bạn trai hắn thành thạo luồn tay vào trong túi quần hắn, lấy thứ đồ bên trong ra.
Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt nhìn món đồ trong tay, đoạn hỏi: “Gì đây?”
Áo Hạ Chi Quang vẫn đang nằm trong tay cậu, bọn họ đứng rất gần, tóc đan cả vào nhau.
Hạ Chi Quang cao giọng một cách biếng nhác bắt chước cậu:
“Hộp nhẫn?”
“Dùng để làm gì?”
“Đựng nhẫn?”
“Cậu đeo nhẫn à?”
“Không đeo?”
“Thế mua làm gì?”
“Cầu hôn?”
“…”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Tuấn Tiệp ngơ ra, Hạ Chi Quang không kìm được lòng. Nhân lúc cậu vẫn đang ngơ ngác, hắn mổ chụt cái lên môi cậu.
“Cầu hôn ai?” Hoàng Tuấn Tiệp nghẹn mãi mới thốt nên lời.
“Tuấn Tiệp. Cậu quen không?”
“…”
Hoàng Tuấn Tiệp hoàn hồn, cảm giác mình hỏi ngu quá sức. Cậu nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi:
“Hạ Chi Quang, mua bao giờ?”
“Đặt từ tháng trước, hôm nay giao đến, vẫn chưa nghĩ ra nên cầu hôn như nào.” Hạ Chi Quang nói, “Giờ tôi phải quỳ gối đúng không?”
“Không cần.”
Hoàng Tuấn Tiệp lấy nhẫn ra đeo, vừa khít. Cậu nói:
“Nợ cậu, tôi sẽ trả lại nhanh thôi.”
Rồi cậu nâng mặt Hạ Chi Quang lên chuẩn bị tiếp tục. Sau một nụ hôn nữa, cậu lại ngẩng đầu.
“Khoan đã, Hạ Chi Quang.” Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày, “Chúng ta kết hôn thì là ai cưới ai.”
Hạ Chi Quang: “Có quan trọng không?”
“Hơi hơi.”
Hạ Chi Quang nghiêng mặt hôn cậu, đáp không rõ ràng:
“Vậy thì cậu cưới tôi.”
Bọn họ ở chỗ bồn rửa mặt ẩm ướt trơn trượt gần nửa tiếng đồng hồ, lưng Hoàng Tuấn Tiệp dán vào vách bồn và tường lạnh lẽo.
Tắm rửa xong về giường, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chằm chằm trần nhà, giường bên cạnh bỗng lún xuống.
Bình thường ở trước mặt người khác, Hạ Chi Quang rất lạnh lùng, không vướng bận ham muốn, nhưng vào một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó không ai thấy…
Hoàng Tuấn Tiệp nheo mắt lại vì ngộp thở, nhưng cậu không nhìn thấy gì.
Chiếc khuy áo kia lắc lư rất lâu trong không trung, lúc nói chuyện, giọng Hoàng Tuấn Tiệp khản đặc vụn vỡ: “Hạ Chi Quang…”
“Ừm.” Môi chạm nhẹ vào chóp mũi, giọng Hạ Chi Quang cũng khàn khàn, khẽ khàng vang bên tai cậu, “Run dữ quá, chồng à.”
“…”
Hoàng Tuấn Tiệp nhắm mắt, thò tay ra hòng bịt miệng Hạ Chi Quang, sau đó tay cậu bị đan lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
–
Hoàng Tuấn Tiệp nằm trong chăn, mệt như thể linh hồn đã lạc vào cõi tiên, người mỏi đến nỗi không buồn cử động. Mãi đến khi Hạ Chi Quang tắm xong quay ra, cậu mới cử động.
Hoàng Tuấn Tiệp định rút chiếc nhẫn trên tay mình ra, nhưng Hạ Chi Quang đè lại không cho rút, còn cúi đầu hôn cậu.
“Hạ Chi Quang, tôi sẽ giết cậu.”
“Lần sau đi.” Hạ Chi Quang vuốt tóc cậu.
Hoàng Tuấn Tiệp nhắm mắt, một lúc sau, cậu mê man lên tiếng:
“Hạ Chi Quang, sang nước ngoài kết hôn phải mang gì? Chứng minh thư… hay là sổ hộ khẩu… Chúng ta đi đâu đây?”
“Xem cậu thích phong cảnh ở đâu.”
Một lúc lâu sau Hoàng Tuấn Tiệp mới chậm chạp đáp “Ừm”, cũng chẳng biết có nghe không.
–
Hôm sau, cuối tuần.
Chu Húc bị con chó nhà hàng xóm đánh thức chầm chậm mở mắt, cậu ta cầm điện thoại, chuẩn bị vùi mình vào chăn ngủ nướng.
Cậu ta tiện tay lướt vòng bạn bè, không ngờ lại lướt đến bài đăng của Hoàng Tuấn Tiệp – người trăm năm không đăng một trạng thái nào.
[–: Kết hôn (Hình ảnh)]
Ảnh chụp Hoàng Tuấn Tiệp đan tay mười ngón với người nào đó, chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón tay cậu.
Chu Húc kêu “Vãi chưởng”, bật dậy khỏi giường! Chụp màn hình, gửi vào nhóm, gõ chữ như tia chớp ——
[Chu Húc: Vãi! Vãi chưởng! Bọn mày thấy vòng bạn bè chưa!! Vcl Hoàng Tuấn Tiệp kết hôn!!! Hoàng Tuấn Tiệp kết hôn rồi!!! Cậu ấy kết hôn với ai?? Sau trước nay chưa nghe cậu ấy nhắc đến bao giờ!!!]
Nhóm chat im như thóc, ngay cả Lưu Nhược Cốc và Tả Khoan ngày thường hay hùa nhất cũng mặc xác cậu ta.
Chu Húc nhíu mày khó hiểu, thử @ một lượt tất cả mọi người, vẫn không ai phản ứng gì.
Thậm chí Chu Húc còn ngờ mình vẫn đang nằm mơ. Cậu ta cau mày lải nhải, lại chui vào chăn, nhớ ra nãy mình kích động quá nên quên like.
Chu Húc nhanh chóng quay về ủng hộ cho anh bạn tốt của mình!
Nào ngờ khi quay lại vòng bạn bè, lại một trạng thái nữa xuất hiện
——
[XZG: Cưới chồng (Hình ảnh)]
[Chu Húc: Vãi chưởng! Vãi chưởng! Bọn mày mau vào xem vòng bạn bè đi!! Học sinh giỏi cũng kết hôn! Học sinh giỏi kết hôn rồi!! Hôm qua mới nhắc mà hôm nay đã kết hôn!! Cậu ấy với Hoàng Tuấn Tiệp trùng hợp thế! Kết hôn cũng chung ngày]
[Chu Húc: ?]
[Chu Húc: ???]
[Chu Húc: Khoan đã? Hai người họ đăng cùng một ảnh mà?]
[Chu Húc: …?]
[Chu Húc: …????]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro