Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟑: 𝗙𝗼𝗿𝗲𝘃𝗲𝗿 𝘆𝗼𝘂𝗻𝗴 - 𝗽𝗮𝗿𝘁 𝘁𝘄𝗼


⋆𐙚₊˚⊹♡


𝐥𝐨𝐬𝐭

Anh đã mất một tháng cố gắng và cuối cùng anh cũng khiến cô mỉm cười, sau khi buộc bím tóc màu cam trên người mình. Cô đã cười khúc khích khi nhìn thấy anh và anh nhìn nụ cười rất được yêu thích của anh trên gương mặt cô.

Nhưng bây giờ đã khác. Nó đầy đau đớn và buồn bã, và anh chỉ biết một cách để khắc phục nó.

Anh muốn nụ cười của mình trở lại, anh sẵn sàng phá huỷ thế giới nếu phải làm vậy.

Bất kì điều gì để khiến nụ cười của anh đến với gương mặt của cô.

𝐠𝐨𝐝

Anh là Chúa trong mắt cô, bất kể ai nói gì. Cô cầu nguyện với anh mỗi đêm khi cô nghĩ anh đang ngủ. Anh sẽ nằm trên chiếc giường khách sạn rách nát của họ và nhắm mắt lại chỉ để nghe giọng nói nhỏ bé của cô khàn khàn nói ra những hy vọng và ước mơ của cô, để anh có thể biết phải cho cô điều gì, cô cần gì. Anh chỉ muốn thấy cô mỉm cười lần nữa, thiên thần tóc hồng nhỏ bé của anh.

"Và làm ơn mang họ về cho em; Sakura nhớ gia đình mình nhiều lắm. Thật đau lòng khi không được nhìn thấy họ khi thức dậy vào buổi sáng. Làm ơn Pein-sama, Sakura biết anh có thể làm được mà!"

Và Chúa sẽ làm bất cứ điều gì thiên thần nhỏ của Người yêu cầu, sau cùng, Người đã hứa với cô về cả thế giới.

𝐟𝐚𝐢𝐭𝐡

Trong suốt một năm đó, niềm tin của cô dành cho anh chưa bao giờ dao động.

Konoha đã hủy hoại nụ cười ngây thơ của cô, và nó sẽ không bao giờ trở lại như cũ cho đến khi gia đình cô hoàn chỉnh trở lại.

Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đã xong, điều mà anh đã đau khổ không ngừng nghỉ trong suốt năm qua. Bây giờ, anh có thể trao cho cô thứ cô đã cầu xin.

"Tenshi bé nhỏ của ta, chúng ta sẽ quay về Ame."

"Nhưng tại sao thế Pein-kun? Em thấy buồn quá."

"Ta biết Tenshi. Nhưng ta chỉ cần vài thứ thôi, rồi chúng ta có thể rời đi nhanh như em muốn, được chứ?"

"Được rồi Pein-kun, em tin ngài."

Và cô sẽ luôn như vậy.

𝐰𝐚𝐭𝐞𝐫

Cảm giác như họ đang lơ lửng trên một dòng sông, dòng nước kéo họ theo một hướng nhưng lại đấu tranh để đi theo hướng khác. Đó là một cuộc chiến vô vọng và họ có thể cảm thấy mình đang buông xuôi và bước tiếp.

Nhưng mọi suy nghĩ như thế đều bị cắt ngang bởi một tia sáng trắng và cảm giác đột nhiên về sự sống.

Khi tiếng ho khạc và tiếng thở khò khè vang khắp phòng, mọi ánh mắt mới mở đều hướng về phía người thủ lĩnh đang thở hổn hển.

"Hãy dọn dẹp và giữ bình tĩnh nào! Có một cô bé tóc hồng đang cần chúng ta hơn bất cứ thứ gì lúc này, đang đợi ngay bên ngoài."

Họ không cần phải tiến lên, tất cả những gì họ cần là nụ hoa nhỏ bé của mình.

"Tuân lệnh, thủ lĩnh-sama."

"YAY, TOBI LẠI ĐƯỢC GẶP SAKURA-CHAN RỒI!"

"Im lặng đi, TOBI, yeah."

𝐬𝐥𝐞𝐞𝐩𝐢𝐧𝐞𝐬𝐬

Cô đã đợi hàng giờ bên ngoài phòng làm việc của Pein. Cô chán quá, chẳng còn gì để làm ở đây nữa. Bất cứ nơi nào cô nhìn, cô đều nhớ đến họ.

Cô không thể chịu đựng được nữa nên đã đi ngủ và cầu nguyện với Pein-sama rằng cô sẽ không gặp ác mộng.

"Saku-chan~, yeah."

"Oi, dậy đi nhóc con-"

"ĐỪNG GỌI SAKURA-CHAN LÀ HIDAN!"

"IM ĐI TOBI!"

"Búp bê, mở mắt ra."

"Hn"

"Nào, Blossom, em không vui khi gặp chúng tôi sao?"

"Này, dậy đi Sakura~"

"Pinkie, nhóc không định dậy sao? Hahaha."

"Chúng ta sắp phải ra chợ rồi. Ta cần thêm tiền mặt, đứng dậy đi."

"Im lặng."

Sau khi mọi thứ đã lắng xuống, Sakura từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh. Bối rối, cô dụi mắt và một nụ cười rộng từ từ lan tỏa trên khuôn mặt.

"Mọi người trở về rồi..."

𝐥𝐨𝐲𝐚𝐥𝐭𝐲

Pein rất coi trọng lòng trung thành của họ, nên vấn đề duy nhất khi nhiệm vụ xuất hiện là: Ai sẽ ở lại để trông chừng Sakura?

"Tobi sẽ làm điều đó~"

"Không, tên ngốc đó chắc chắn sẽ quên mất là cô bé đang ở đây!"

"Tobi, Deidara, đủ rồi. Chúng ta cần tiền để bắt đầu lại từ đầu; mọi người đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Kisame, Itachi, hai người sẽ đưa Sakura đi cùng và trông chừng cô ấy. Hiểu chưa?"

"Hai, thủ lĩnh."

Nếu lắng nghe kỹ, bạn có thể nghe thấy sự tự mãn phát ra từ giọng nói của họ. Những người khác cũng có thể nghe thấy nếu nhìn vào ánh mắt của họ.

Pein khẽ thở dài một tiếng, chuyện này lần nào cũng sẽ xảy ra, anh biết rõ như vậy.

𝐬𝐩𝐚𝐫𝐤𝐥𝐞

Phải mất một thời gian, nhưng cuối cùng họ cũng tìm được một căn cứ mới. Nó nằm ở ngoại ô Hoả quốc và mặc dù họ không thích vị trí đó, nhưng nó lại hoàn hảo cho họ.

Đi dạo lặng lẽ dọc theo hành lang tối tăm, Obito không khỏi suy ngẫm về những thay đổi mà anh thấy ở Sakura gần đây. Lúc đầu, cô không tin, nhưng rồi đã dần chấp nhận ý tưởng đó và chấp nhận họ quay lại với vòng tay rộng mở. Anh có thể thấy nụ cười của cô ngày một rạng rỡ, và vẻ ngây thơ trong sáng của cô dường như dần trở lại.

Anh không quan tâm nếu anh nghe có vẻ yếu đuối, không hề. Anh có thể đã trở nên mềm yếu, nhưng chỉ vì cô thôi.

Bây giờ, anh có một số kế hoạch muốn nói chuyện với Pein.

𝐚𝐫𝐭

"Anh biết là cô bé thích của tôi hơn mà, Sasori~" Deidara hét lên, thoát khỏi người cộng sự đang bực bội của mình và ngồi vào bàn.

"Im đi nhãi ranh!"

Sasori gầm gừ bắt chước Deidara và ngồi xuống cùng những thành viên khác, những người đã dừng mọi việc họ đang làm để xem chương trình.

"Em ấy không nói thế! Ngươi cứ bảo cô bé nói thế đi! Em ấy không biết sự khác biệt đâu."

"Không, tôi không-"

Deidara bị cắt ngang bởi Sakura nhỏ bé nhảy vào phòng và ngồi lên đùi anh. Mọi người im lặng nhìn cô bé đưa một tay đầy đất sét của anh.

"Nhìn này! Sakura đã mua cho anh rồi, Deidara-sama~! Đúng như anh yêu cầu!"

Anh cười khúc khích một cách lo lắng và xoa xoa sau đầu, cố gắng hết sức để không nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài cô gái tóc hồng đang ngồi trên đùi mình.

𝐡𝐨𝐫𝐫𝐨𝐫

Sẽ là một cuộc tắm máu. Với những kế hoạch họ đã vạch ra, sẽ không ai sống sót. Konoha sẽ bị biến thành đống đổ nát vì những gì chúng đã làm với Akatsuki, đặc biệt là đứa trẻ tóc hồng của họ. Pein đã thảo luận chi tiết và đảm bảo rằng mọi người đều hiểu rõ.

Konoha sẽ bị phá hủy vào lúc rạng sáng trong ba ngày nữa.

"Hn."

"Thôi nào Itachi, anh cũng muốn trả thù mà!" Nhận ra mình đang bị phớt lờ; Kisame thở phì phò và càu nhàu một mình.

Hai người tiếp tục đi đến điểm Randevues trong im lặng.

'Mình ước gì Pinkie ở đây! Ít nhất thì cậu ta cũng nói được đôi chút.'

𝐰𝐞𝐥𝐜𝐨𝐦𝐢𝐧𝐠

Người ta có thể thấy ngôi làng không ngờ tới sự xuất hiện của 10 bóng người mặc áo choàng, căn cứ có tiếng báo động và tiếng la hét.

Sakura phải ở lại trong sự an toàn của căn cứ trong khi họ gây ra hỗn loạn và tàn phá, vì sự an toàn của chính cô. Bất kể cô ấy có bĩu môi và cầu xin bao nhiêu đi nữa.

Họ xông vào làng từ mọi phía, phá hủy mọi thứ trên đường đi. Tòa tháp Hokage là tòa nhà đầu tiên sụp đổ do quả bom được đặt đúng chỗ của Deidara và kanton của Itachi. Những con phố được sơn bằng máu của cả thường dân và ninja, không ai thoát khỏi cảnh tàn sát.

Khi họ cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, họ tập hợp lại ở nơi từng là cánh cổng trước khi quay trở lại căn cứ theo cái gật đầu của Pein.

Chỉ có một số ít thoát khỏi cơn thịnh nộ của chúng, trong số đó có thằng nhóc Kyuubi và bạn bè của cậu ta. Nhưng điều đó không làm họ bận tâm, vì họ có thể truy đuổi chúng sau. Không có thương vong nào về phía Akatsuki, một vài người bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Họ cần phải quay lại với hoa nhỏ của mình, có lẽ cô ấy đang lo lắng.

𝐯𝐨𝐢𝐜𝐞

'Oi Sakura-baka, cậu đang làm gì ở đây thế!'

Sakura giật mình ngồi dậy và nhìn quanh căn phòng nhỏ của mình, không thấy ai ở đó cả. Cô cau mày và giật mái tóc ngắn màu hồng của mình.

"Xin chào?"

'Tôi đang ở trong đầu cậu đấy đồ ngốc! Đừng nói với tôi là cậu quên rồi nhé? Pfffft, cậu quên rồi, đúng không!'

"C-cái gì cơ? Sakura không biết là mình có giọng nói trong đầu! Thật tuyệt!" Cô nói và cười toe toét với chính mình.

'Quên chuyện đó đi, cậu đang làm gì với Akatsuki và sao cậu lại nhỏ bé thế!'

Giọng nói đó hỏi một cách cuồng loạn, nghe như đang thở gấp.

"Sakura ở cùng Akatsuki vì đó là gia đình của mình! Và Sakura không nhỏ bé!"

Cô tuyên bố, khoanh tay và bĩu môi với bức tường.

'Sakura, chúng là tội phạm! Chúng muốn giết bạn bè của cậu! Chúng không phải là gia đình của cậu, chúng có thể muốn giết cậu trong khi cậu ngủ! Cậu cần phải rời đi, NGAY BÂY GIỜ!'

Nó hét lên, làm đau tai cô một chút.

"KHÔNG! Cái đồ ngu ngốc và xấu xa của cậu! Để Sakura yên! Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa đâu!"

'Được thôi. Nhưng đừng nói là tôi không cảnh báo cậu nhé!'

𝐜𝐡𝐚𝐧𝐠𝐞

Lúc đầu thì rất tinh tế, bắt đầu một tuần sau khi họ trở về từ Konoha. Những điều nhỏ nhặt như sự tăng trưởng đột biến ở đây và ở đó, hoặc sự thay đổi về lượng chakra mà cô có.

Tuy nhiên, thật khó để bỏ qua sau tháng thứ hai. Cô đã chuyển từ vẻ ngoài như một đứa trẻ sang cô gái khoảng 15-16 tuổi. Obito và Pein đã bắt đầu nghiên cứu ngay khi Konan, người vừa phải tặng Sakura chiếc áo ngực đầu tiên, thu hút sự chú ý của họ.

Kết luận duy nhất mà họ đưa ra là bất cứ thứ gì biến cô thành trẻ con đã đạt đến giới hạn và đang mất tác dụng.

Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền đến tất cả các thành viên và khiến họ hoảng loạn theo cách riêng của họ. Niềm an ủi duy nhất mà họ có thể tìm thấy là cô dường như không nhớ bất cứ điều gì từ cuộc sống trước đây của mình. Tất cả mọi người trong số họ đều thở phào nhẹ nhõm trước tin tức này và cầu nguyện rằng nó sẽ tiếp tục như vậy.

Họ sẽ không từ bỏ cô, ngay cả khi một ngày nào đó cô nhớ ra và muốn họ chết.

𝐡𝐚𝐩𝐩𝐲𝐧𝐞𝐬𝐬

Bây giờ thì khác rồi, Sakura đã lớn hơn, cô vẫn giữ nguyên vẻ tươi sáng, vui vẻ và vô cùng ngây thơ, cô chỉ hành động già dặn và trưởng thành hơn khi cô cao hơn. Thật là một cú sốc lớn đối với tất cả mọi người khi cô ngừng nói chuyện ở ngôi thứ ba, nhưng một nửa trong số họ thầm biết ơn vì cô không mang theo thói quen đó.

Deidara phải mất vài tuần mới vượt qua được sự thật là anh đỏ mặt như quả cà chua mỗi khi cô cười khúc khích hoặc ngồi vào lòng anh.

Kakuzu phải đấu tranh với ham muốn giết chết những gã đàn ông tán tỉnh cô ở chợ, và bắt đầu bỏ cô lại căn cứ trong những lần chạy đến ngôi làng địa phương.

Hidan bắt đầu chửi thề như thể việc đó sắp lỗi thời rồi khi hắn không còn phải kìm nén nữa.

Cái ôm của Obito trở nên hơi ngượng ngùng, bắt đầu từ giây phút anh cảm thấy bộ ngực mềm mại của cô áp vào anh trong lúc ôm.

Pein và Kisame trừng mắt nhìn những thành viên khác khi họ đến quá gần bông hoa nhỏ, bản năng làm cha đã trỗi dậy.

Konan bắt đầu cười khúc khích quanh cô gái khi chọn quần áo mới, nhưng tỏa ra luồng khí giết người đen tối khi bất kỳ chàng trai địa phương nào nhìn cô gái tóc hồng quá lâu.

'Chúng thậm chí còn không phải là ninja; chúng nên tránh xa cô gái nhỏ của cô!'

Sasori bắt đầu ngắm nhìn hình dáng của cô từ xa. Cô vẫn xinh đẹp và thanh lịch như khi cô giúp anh đánh bại lần đầu tiên.

Zetsu và Itachi khá giống nhau, mặc dù có tính bảo vệ cao hơn một chút.

Tuy nhiên, điều đó thực sự ảnh hưởng đến họ rất nhiều, mỗi người đều phải chấp nhận nó theo cách riêng của mình.

Cô bé Saku-chan của họ đã lớn rồi.

𝐥𝐚𝐮𝐠𝐡𝐭𝐞𝐫

"ZETSU! Có một con bọ trong phòng của em! Anh làm ơn đuổi nó đi được không?"

Sakura cầu xin, chạy đến chỗ cựu Ninja làng cỏ và trốn sau lưng anh ta.

Mặt đỏ bừng, anh ta lập tức cởi chiếc áo choàng ra và quấn nó quanh cơ thể chỉ mặc đồ lót của cô.

"Sakura, lần sau hãy mặc quần áo vào nhé! Tôi sẽ xử lí, có ai nhìn thấy em trên đường đến đây không?" Anh hỏi.

"Em nghĩ là Deidara? Em không chắc nữa." Cô đáp, giữ chiếc áo choàng lớn lại gần mình hơn.

Zetsu gật đầu, hòa vào bức tường và xuất hiện trở lại bên ngoài phòng cô vừa kịp lúc để nhìn thấy con nhện đất sét trắng bò ra khỏi cửa và bám vào tay chàng trai tóc vàng đang mỉm cười.

"Deidara."

Anh nghiến răng nhìn chàng trai tóc vàng bắt đầu đổ mồ hôi đang quay sang anh, cười nhẹ.

𝐛𝐢𝐫𝐝 | 𝐫𝐞 - 𝐝𝐨𝐧𝐞

Nghe những gì đã xảy ra sau cái chết của mình, anh quyết định làm một món quà khác. Anh đã làm việc suốt đêm đến nửa ngày hôm sau trước khi anh coi nó là món quà hoàn hảo dành cho cô ấy.

"Sakura-chan?"

"Vâng, Dei-kun?"

"Đây." Anh nói, chìa tay ra và nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng.

"Sasori kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra với con chim tôi đưa cho em, nên tôi quyết định làm cho em một con mới."

Nhặt con chim đất sét lên, Sakura kinh ngạc nhìn chằm chằm. Nó giống hệt như cái kia đến từng chi tiết.

"Cảm ơn anh rất nhiều, Deidara!"

Cô thì thầm trong niềm vui, nắm chặt con chim đất sét vào ngực của cô.

"Ừm, nó tốt hơn bất kỳ thứ gì mà Sasori có thể tặng cho em, dù sao thì ta đều biết em thích nghệ thuật của tôi hơn."

𝐟𝐨𝐫𝐠𝐢𝐯𝐞𝐧𝐞𝐬𝐬

"Thỉnh thoảng em cũng có thể tức giận với ai đó, em biết mà." Sasori nói sau khi thấy cô tha thứ cho Itachi vì đã ăn miếng dango cuối cùng của cô.

"Em biết, nhưng em không thể giận gia đình mình lâu được."

𝐚𝐧𝐠𝐞𝐥 

"Nhóc là thiên thần của chúng tôi, Sakura-chan. Bọn tôi sẽ làm bất cứ điều gì để thấy nhóc cười. Bất kể nhiệm vụ là gì, miễn là chúng tôi biết nhóc sẽ ở đó đến cuối cùng, thì điều đó đều xứng đáng."

"... Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể nghe thấy anh nói điều như thế, Kakuzu."

"Đừng quen với điều đó, nhóc ạ."

𝐜𝐫𝐲

"Gah! Ta xin lỗi, được chưa! Nhóc còn muốn ta làm gì nữa đây!"

Câu trả lời duy nhất của anh là một tiếng kêu nhỏ khác.

"ĐƯỢC RỒI! Ta sẽ đi lấy thêm kem!"

Nghe thấy tiếng chửi thề của anh ta vọng xuống hành lang, Sakura ngẩng đầu lên và ra hiệu cho Konan bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, cả hai đều nở nụ cười.

"Hoạt động mọi lúc."

𝐚𝐰𝐤𝐰𝐚𝐫𝐝𝐧𝐞𝐬𝐬

"Tobi-kun, có gì dưới lớp mặt nạ của anh vậy?"

Cô hỏi khi nhìn anh hơi cứng người trước khi quay lại đối mặt với cô trên ghế sofa. Câu hỏi này đã làm phiền cô trong một thời gian dài và cô muốn tìm hiểu! Liệu anh có răng thỏ hay gì đó không? Có thể là một cái miệng nhỏ? Cô không thể không có cảm giác déjà vu khi suy ngẫm.

Trong khi đó, Obito mỉm cười nhẹ sau chiếc mặt nạ và cúi mặt lại gần cô.

"Tôi sẽ cho em thấy nếu..." Anh ngập ngừng.

"Nếu?" Cô hỏi, không hề để ý đến việc anh đã ngừng nói chuyện ở ngôi thứ ba.

"Nếu... em hôn tôi~"

Anh nói to, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng và cô lao ra khỏi phòng, đi qua Pein đang bối rối và khó chịu.

"Ngưoi đã làm gì!"

Câu trả lời duy nhất của anh là một tiếng thở dài nhẹ nhõm trước khi người đàn ông đeo mặt nạ biến mất khỏi phòng.

𝐬𝐰𝐞𝐚𝐫

Cô có thể đã lớn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe cô chửi thề như vậy.

"Em học điều đó ở đâu thế, Sakura-chan?"

"Kisame."

Người đó nuốt nước bọt và từ từ lùi lại khỏi luồng sát khí đang tiến về phía mình.

'Tại sao cô ấy không thể nói, Hidan?'

𝐚𝐩𝐩𝐫𝐞𝐜𝐢𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧

Ánh sáng của họ, họ biết rằng chính nhờ cô mà họ được đưa trở lại. Nếu không có cô ấy, Pein đã suy sụp và bị giết. Nhưng cô ấy đã giữ anh lại với nụ cười buồn và bản chất yêu thương của mình, cô ấy đã cho anh sức mạnh để đứng dậy trở lại.

Và vì điều đó, họ sẽ mãi mãi mang ơn cô.

"Em là ánh sáng của chúng tôi, Sakura." Họ đã giải thích với cô rất nhiều lần.

Nếu không có em, cuộc sống này sẽ chẳng còn đáng sống nữa."

𝐰𝐨𝐫𝐥𝐝 | 𝐫𝐞-𝐝𝐨𝐧𝐞

"Tôi đã hứa với em rồi mà, đúng không?"

Sau khi Konoha sụp đổ, phần còn lại của thế giới ninja cũng nhanh chóng đi theo bước chân của nó. Có tin tức về Kyuubi và đồng đội của hắn đang lên kế hoạch nổi loạn nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này.

"Anh đã làm thế. Em chỉ không nghĩ rằng..."

Sakura im lặng, nhìn vùng đất xung quanh họ từ vị trí thuận lợi trên đỉnh căn cứ được xây dựng lại.

"Giờ nó là của em, tenshi bé nhỏ của ta, ta sẽ thực thi bất kỳ quyết định nào mà em đưa ra. Thế giới này giờ là của em, hãy làm bất cứ điều gì em thấy phù hợp với nó.

𝐞𝐧𝐝𝐢𝐧𝐠 | 𝐫𝐞-𝐝𝐨𝐧𝐞

Giống hệt như những gì Tobi đã nói với cô khi anh đang trong tình trạng nghiêm trọng.

Mọi thứ kết thúc.

"Mọi thứ đều kết thúc Sakura-chan và không phải lúc nào cũng có kết thúc có hậu."

Anh đã nói trước khi quay lại và cố gắng động viên cô.

"Không sao đâu Sakura-chan, với chúng tôi, em sẽ luôn có kết thúc có hậu, bất kể phải trả giá thế nào! Tôi sẽ sửa chữa thế giới này và em sẽ luôn hạnh phúc!"

Cuối cùng họ đã làm được. Họ đã có mọi thứ họ đặt ra và hơn thế nữa, nhưng chỉ có hai điều thực sự quan trọng với họ lúc này.

Sakura-chan của họ và niềm hạnh phúc của cô ấy.

Và trong trường hợp của Pein, là ngăn không cho tên Obito chết tiệt đó xâm nhập vào phòng cô khi cô đang thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro