𝕸𝖔̣̂𝖙
Bầu trời buổi chiều hôm ấy trong xanh, với những tia nắng cuối ngày hắt lên tán cây tạo thành những vệt sáng lốm đốm dọc trên cung đường. Từng lớp học sinh ùa ra từ cổng trường, từng nhóm tụ lại trò chuyện, cười đùa trước khi tản đi về các hướng khác nhau.
Chiếc Lamboghini Lanzador màu đen tuyền lặng lẽ đỗ lại ngay bên ngoài cổng trường Trung Học X, tựa như một nốt mực trầm mặc giữa dòng đời rực rỡ sắc màu. Dựa người mình lên thân xe, Caleb gõ nhẹ ngón tay lên mặt đồng hồ láng bóng, ánh mắt thâm trầm dõi theo dòng học sinh túa ra từ cổng trường. Cũng như mọi ngày, dù cho công việc có bận rộn đến đâu, gã vẫn luôn dành ra chút thời gian để đến đây, chỉ để chờ một người.
Không mất quá lâu để từ trong dòng người tấp nập vội vã, Caleb đã nhìn thấy bóng dáng thân thương quen thuộc.
Ade.
Cô bé con của gã.
Từ đằng xa, Ade dường như cũng đã nhận ra gã. Đôi mắt tròn xoe sáng lên như vừa nhìn thấy điều gì đó khiến em vui vẻ tột cùng. Chẳng chút chần chừ, cô bé nhanh chóng băng qua sân trường, bím tóc toát rõ ra vẻ vụng về nhưng chứa đựng bao tâm huyết của người đã tạo nên nó đung đưa theo từng nhịp chạy, khóe môi em cong lên thành nụ cười rực rỡ. Một vài lọn tóc nhỏ xõa sau lưng khẽ bay trong gió, đôi giày thể thao nhỏ nhắn nện từng bước chân vội vã trên nền xi măng lạnh lẽo. Chỉ một khoảnh khắc sau, thân ảnh bé nhỏ đã nhào thẳng vào vòng tay Caleb, không chút phòng bị, không chút e dè.
Caleb siết nhẹ cánh tay quanh tấm lưng nhỏ nhắn, cảm nhận nhiệt độ mát lạnh truyền qua lớp áo đồng phục. Một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua chóp mũi, khiến hơi thở của gã chững lại trong chốc lát. Mỗi lần như vậy, đầu tim gã lại rung lên một nhịp khó giải thích, như thể có một ngọn lửa nhỏ đang len lỏi thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể.
"A-Anh Caleb!"
Ade ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh nắng chiều tà, giọng nói non nớt mang theo sự hân hoan không giấu giếm.
Caleb nhẹ nâng khóe môi tạo thành một nụ cười dịu dàng ngập tràn yêu thương, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại, nâng niu đến mức tưởng chừng như chẳng thể tìm thấy một chút tì vết nào của con người đứng sau lớp mặt nạ ấy.
"Hôm nay ở trường thế nào? Có ai bắt nạt em không?"
Ade lắc đầu nguầy nguậy, bím tóc khẽ đung đưa theo nhịp, cười hề hề ngốc ngốc nhìn gã mà thành thật báo cáo với gã.
"Không, không có ạ! Nhưng, nhưng mà... em mệt. Thể dục, thầy, thầy bắt chạy... bốn vòng... Mệt lắm!"
"Vậy sao?"
Caleb cúi xuống, ánh mắt lặng lẽ lướt qua hai má ửng hồng vì vận động của em.
"Lên xe đi, anh đưa em về."
Không đợi bé con phản hồi, gã nhẹ nhàng mở cửa ghế phụ, chờ em leo lên trước khi cẩn thận đóng lại. Gã vòng sang ghế lái, động tác vẫn thong dong như mọi khi, nhưng trong lòng lại có chút bức bối không tên. Hôm nay Ade có vẻ uể oải hơn bình thường, song cơ thể em lại thoang thoảng một mùi hương mồ hôi nhàn nhạt pha lẫn với chút hương hoa quen thuộc. Thứ mùi hương khiến gã đắm chìm, mê luyến không thể thoát ra được.
Trước khi khởi động xe, Caleb nghiêng người, đưa tay với sang phía ghế phụ cài lại thắt dây an toàn lại cho bé bỏng. Từ góc độ này, gã có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt em. Đôi mi dài khẽ run, làn da trắng mịn phơn phớt hồng dưới ánh hoàng hôn. Gã cố tình chậm rãi kéo dây đai qua người cô bé, đầu ngón tay vô tình lướt nhẹ trên bờ vai nhỏ, cảm nhận được sự mềm mại của lớp vải đồng phục mỏng manh.
Ade dường như không nhận ra sự bất thường. Cô bé chỉ ngồi ngoan ngoãn, bàn tay nhỏ đặt ngay ngắn trên đùi, đong đưa đôi chân trắng mịn lên xuống, ánh mắt vô tư nhìn ra cửa xe, miệng nhỏ ngân nga những giai điệu vô nghĩa. Trái lại, Caleb thì không thể bình tĩnh như em. Cơn khát khao kìm nén đã lâu trỗi dậy, nhưng gã vẫn phải đè nén nó xuống, ép mình duy trì vỏ bọc hoàn hảo.
Thắt xong dây an toàn, Caleb vẫn chưa vội rời đi. Ánh mắt gã lướt qua những sợi tóc rối trên trán em, sau đó, như một phản xạ tự nhiên, gã đưa tay vén chúng sang một bên, đầu ngón tay vô thức chạm vào làn da mát lạnh.
"Ade, tóc rối rồi."
Gã khẽ cười, giọng trầm ấm.
Ade ngước lên, ánh mắt trong veo chớp chớp.
"Vậy, vậy ạ? Cảm ơn anh Caleb!"
Ngây ngô chẳng hề nhận ra cái chạm kia dài hơn mức cần thiết.
Caleb cười khẽ, thu tay lại, ngồi ngay ngắn trên ghế lái. Gã hít vào một hơi thật chậm, cố gắng loại bỏ đi những suy nghĩ không nên có đang len lỏi trong đầu.
"Cài dây an toàn xong rồi. Giờ về thôi."
Chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng người tấp nập. Caleb lái xe bằng một bên tay phải, tay còn lại ở nơi góc khuất mà em không nhìn thấy, lặng lẽ tự véo mạnh vào đùi, như thể đó là cách duy nhất giúp gã kiềm chế bản thân lúc này.
Trong suốt quãng đường về, Ade vẫn ríu rít kể chuyện về một ngày của em bằng từng từ ngữ rời rạc, non nớt tựa như đứa trẻ 6 tuổi, về những người bạn, những câu chuyện nhỏ nhặt mà em cảm thấy thú vị. Caleb lắng nghe, đáp lại bằng những câu hỏi vu vơ, nhưng ánh mắt vẫn luôn không tự chủ nhìn sang một vài khắc, dừng lại trên hình bóng bé nhỏ bên cạnh.
Một nửa con người gã chỉ muốn tiếp tục đóng vai người anh trai dịu dàng, bảo bọc Ade trong vòng tay mà không cần bất cứ tạp niệm nào khác. Nhưng nửa còn lại... hay chính là thứ bóng tối mà gã đã cố dìm sâu suốt bao năm qua, chúng gào thét hòng thoát khỏi xiềng xích.
Gã không thể nào chỉ đứng nhìn em mãi được. Không thể.
Mỗi ngày trôi qua, khao khát của gã chỉ càng lớn dần, đến mức không gì có thể ngăn cản nổi.
...
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn. Ade vừa nhìn thấy khung cảnh quen thuộc đã nhanh chóng tháo dây an toàn, không chờ Caleb mở cửa mà đã tự mình nhảy xuống xe, đôi chân trần chạm lên nền đất lát đá mát lạnh. Bầu trời đầu hè dù đã ngả màu hoàng hôn nhưng cái nóng vẫn chưa kịp tan đi.
Căn nhà chìm trong thứ ánh sáng dịu nhẹ của buổi chạng vạng, bóng tối bắt đầu len lỏi vào từng góc khuất, tạo nên một không gian vừa yên bình, vừa có chút gì đó âm trầm khó đoán. Caleb đóng cánh cửa sau lưng, tiếng khóa cửa phát ra một âm thanh nặng nề, như một sợi xích vô hình siết chặt lại.
Bé con không để ý đến điều đó. Ade vẫn như thường lệ, hồn nhiên vứt phăng đôi giày xuống sàn, chiếc cặp sách cũng bị em quăng đại một góc, rồi chẳng chút kiêng dè mà bắt đầu cởi bỏ từng món đồ trên người. Tất chân, áo khoác, từng lớp vải dần được nới lỏng khỏi cơ thể em một cách vô tư. Cơn nóng của ngày hè đầu mùa làm em cảm thấy bức bối, mà cái tính trẻ con vốn có lại càng khiến em không chút ngại ngần.
Caleb chậm rãi đi theo sau, từng bước chân thong thả nhưng trầm ổn, cứ như một kẻ săn mồi kiên nhẫn đang quan sát con mồi của mình. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng hành động nhỏ nhất của em, từ cách em vặn vẹo bàn chân trần để giũ bỏ tất, đến cách bờ vai em khẽ run nhẹ khi cơn gió lùa qua khoảng da thịt vừa được giải thoát khỏi lớp vải. Gã lặng lẽ cúi người xuống, nhặt lấy từng món đồ bị em vứt bừa bãi trên đường em đi, đôi mắt tối tăm vẫn không rời khỏi thân ảnh nhỏ bé đang tung tăng phía trước.
Lớp vớ mỏng cuối cùng bị em kéo ra, lộ ra đôi chân trắng trẻo, thon gọn nhưng lại có chút non nớt của một cô gái vừa chuẩn bị đặt chân bước đến ngưỡng tuổi trưởng thành. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên làn da em, tạo thành một hiệu ứng mềm mại đến mức khiến kẻ khác không thể rời mắt. Caleb vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc một cách khó chịu. Yết hầu gã khẽ trượt lên xuống, một sự gượng ép đầy mâu thuẫn.
"Ade, coi chừng ngã."
Caleb cất giọng, âm điệu trầm thấp xen lẫn chút dịu dàng giả tạo. Gã đi đến gần, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy nhỏ của em, dùng lực vừa đủ để khiến em dừng lại.
Ade ngước đôi mắt to tròn lên nhìn gã, trong trẻo và vô tư, không hề hay biết về sự chấn động ẩn giấu dưới vẻ mặt điềm nhiên của người đối diện. Gã khẽ cười, cái cười nhẹ bẫng nhưng lại mang một cảm giác nặng nề khó gọi tên.
"Lại đây nào, anh thay đồ cho em."
Ade vốn chẳng suy nghĩ nhiều, nghe vậy liền ngoan ngoãn ngồi xuống sofa. Em từ nhỏ đã quen với sự chăm sóc của Caleb, cũng chưa từng có ý đề phòng gã. Trong mắt em, Caleb luôn là người anh trai hiền hậu, tối bụng, là người thay bố mẹ chăm sóc em khi họ vắng nhà, là người sẽ dịu dàng dỗ dành mỗi khi em quấy khóc. Nhưng em không biết, từ rất lâu rồi, sự dịu dàng ấy vốn không đơn thuần chỉ là sự che chở của một người anh.
Caleb ngồi xuống bên cạnh, bàn tay thuôn dài khẽ chạm vào cổ áo em, động tác chậm rãi nhưng đầy ẩn ý. Ngón tay gã lướt qua làn da mịn màng, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nhỏ nhắn ấy. Mỗi cử động đều như đang thử thách sự tự chủ vốn đã mong manh của chính mình.
"Bé con này."
Gã khẽ gọi, giọng nói trầm thấp có chút khàn đi vì cảm xúc đè nén.
"Mấy ngày nay em có nhớ anh không?"
Ade chớp chớp mắt, rồi nở nụ cười ngây ngô, gật đầu đầy chắc nịch.
"Có! Caleb, em nhớ Caleb!"
Một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến tâm trí Caleb như dậy sóng. Đôi mắt gã trầm xuống, sâu hun hút như một hố đen không đáy. Sự chiếm hữu, sự điên cuồng được gã đè nén bấy lâu nay dường như đang từng chút một trỗi dậy, gặm nhấm lý trí.
Gã cúi đầu thấp hơn, gần đến mức hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên mái tóc mềm mại của em. Trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở này, gã có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình đang dồn dập một cách nguy hiểm. Gã nhắm mắt, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên vai em lại siết chặt hơn, như thể chỉ cần lơi lỏng một chút, gã sẽ không thể kiểm soát bản thân.
"Ade, từ giờ em không được tùy tiện cởi đồ như vậy nữa, hiểu không?"
Caleb trầm giọng dặn dò, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn không có chút ý trách móc nào. Thay vào đó, nó tràn ngập một thứ cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.
Ade ngơ ngác nhìn gã, rồi bĩu môi, lầm bầm:
"Nhưng... nóng, nóng mà..."
Caleb bật cười, một tiếng cười trầm thấp đầy ẩn ý. Gã vươn tay, nhẹ nhàng kéo em lại gần hơn một chút, cảm nhận cơ thể bé nhỏ ấy đang nằm gọn trong phạm vi của mình. Hương thơm tự nhiên từ em len lỏi vào khứu giác gã, khiến từng dây thần kinh trong người đều căng lên.
"Anh biết."
Gã thì thầm, ánh mắt sắc bén nhưng cũng xen lẫn chút dịu dàng giả tạo.
"Vậy để anh giúp em nhé?"
Gã cúi đầu thấp hơn nữa, đến mức có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài của em khẽ run lên. Một cơn gió từ ngoài khung cửa sổ thổi vào, khiến không gian thoáng chốc trở nên mơ hồ, như một ranh giới mong manh giữa thực tại và ảo mộng.
Bên ngoài, bầu trời đã dần chuyển sang một màu tím than u tối. Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy tất cả.
...
Ade bỗng dưng ngồi ngây ra ở đó, đôi mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định, như thể mọi thứ xung quanh chẳng còn ý nghĩa. Không gian dường như lặng đi, chỉ còn hơi thở nhè nhẹ của em hòa vào bầu không khí tĩnh mịch. Ánh sáng nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ một lớp mỏng manh lên khuôn mặt thanh tú, làm nổi bật làn da trắng muốt tựa sứ, mong manh đến mức tựa hồ có thể vỡ tan nếu chạm vào. Ngón tay em vô thức vân vê mép áo, động tác chậm rãi, lặp đi lặp lại, như một thói quen vô định không cần đến ý thức. Mỗi lần em chìm vào trạng thái này, mọi thứ xung quanh như dần nhạt nhòa đi, chẳng còn gì thực sự đáng để bận tâm.
Caleb đứng bên cạnh, ánh mắt trầm xuống, sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Gã ghét những lúc em như thế này. Ghét sự xa cách vô hình mà em tạo ra giữa cả hai. Ghét cảm giác bất lực khi không thể kéo em về với thực tại. Em như một vì sao xa, tỏa sáng lặng lẽ trên bầu trời nhưng vĩnh viễn ngoài tầm với. Một sự khó chịu âm ỉ dâng lên trong lòng gã, không quá mãnh liệt nhưng dai dẳng, gặm nhấm từng chút kiên nhẫn vốn đã ít ỏi. Nhưng đồng thời, gã lại không thể rời mắt khỏi em, không thể kiềm chế nỗi ám ảnh của mình. Sự mong manh đó, vẻ đờ đẫn đó như một sợi dây vô hình siết chặt lấy gã, vừa khiến gã đau đớn, vừa khiến gã mê muội.
Gã cúi xuống, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gò má lạnh lẽo. Sự chênh lệch nhiệt độ rõ ràng giữa hai làn da khiến tim gã khẽ run lên. Nhưng em vẫn không có phản ứng. Đôi mắt vô hồn không dao động, tựa như một con búp bê vô tri vô giác. Caleb nghiến răng, cơn bực bội lẫn với sự bất lực dâng tràn trong lồng ngực. Nhưng gã không thể giận em. Làm sao gã có thể giận một sinh vật yếu đuối như vậy? Một sinh vật mà gã vừa muốn ôm trọn vào lòng để bảo vệ, vừa muốn phá vỡ để em chỉ có thể nhìn thấy duy nhất mình gã.
"Ade."
Giọng Caleb trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút cứng rắn lẫn kiên nhẫn. Hàng mi em khẽ rung, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm, như thể gã chỉ là một âm thanh thoảng qua bên tai mà không chạm tới được nhận thức. Gã thở dài, bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng siết lấy cằm em, buộc em phải đối diện với gã.
"Ade, nhìn anh."
Một khoảnh khắc thoáng qua, đôi mắt em có chút dao động, như thể linh hồn bị kéo lại thực tại. Nhưng gã không muốn chờ đợi. Gã không có đủ kiên nhẫn để chờ em tự mình tỉnh táo. Gã muốn em phải tập trung vào gã, ngay bây giờ.
Không chần chừ, Caleb chậm rãi giúp em thay bộ đồ rộng thùng thình. Những ngón tay lướt qua làn da mát lạnh, cảm giác quen thuộc nhưng vẫn khiến gã khó thở. Mọi động tác đều nhẹ nhàng, tỉ mỉ như đang chạm vào thứ gì đó dễ vỡ. Nhưng dù vậy, trong lòng gã vẫn trào dâng một thứ cảm xúc phức tạp, một ngọn lửa thiêu đốt mà gã cố kiềm chế nhưng chẳng thể dập tắt.
Em vẫn đứng yên, ngoan ngoãn để mặc gã làm gì thì làm. Không phản kháng, không từ chối. Chỉ đơn thuần chấp nhận. Như một con mèo nhỏ yếu đuối để mặc chủ nhân ve vuốt. Nhưng chính điều đó lại càng khiến Caleb phát điên. Gã muốn thấy nhiều hơn. Muốn em có cảm xúc, muốn em phản ứng với sự hiện diện của gã, muốn em thuộc về gã một cách trọn vẹn.
Sau khi thay xong quần áo, gã khẽ chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt vào em, như muốn khắc ghi từng đường nét của em vào tâm trí. Gã khẽ hít sâu, giọng nói trở nên khàn đặc.
"Lúc nào em cũng như thế này... Có biết anh rất khó chịu không?"
Không có câu trả lời. Em chỉ chớp mắt vài lần, vẻ mặt vẫn còn chút mơ hồ. Nhưng Caleb không cần câu trả lời. Gã biết em không thể đáp lại những gì gã mong muốn. Điều đó càng khiến gã thêm tuyệt vọng.
Bàn tay mạnh mẽ vươn ra, vòng qua eo em, siết nhẹ. Hành động không quá mạnh nhưng đủ để kéo em ra khỏi cơn mê man. Cuối cùng, ánh mắt em cũng có chút phản ứng, như một đứa trẻ vừa tỉnh khỏi giấc mộng mơ hồ.
Caleb khẽ mỉm cười, một nụ cười chẳng rõ là nhẹ nhõm hay cay đắng.
"Tốt lắm."
Gã buông em ra, lùi lại một bước để nhìn rõ em hơn. Trong lòng vẫn là một mớ hỗn loạn, nhưng gã không thể để nó bộc lộ quá nhiều. Gã biết rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ một ngày nào đó, gã sẽ không thể kiểm soát bản thân nữa.
"Ngồi đây ngoan, đừng đi đâu."
Giọng gã trầm thấp, mang theo mệnh lệnh không thể chối từ. "Anh đi nấu cơm, lát nữa sẽ quay lại."
Em chậm rãi gật đầu. Cử chỉ nhỏ bé ấy như một sự cam kết lặng lẽ. Caleb nhìn em thêm một chút rồi xoay người rời đi. Khi bước vào bếp, gã thở hắt ra, buông lỏng bờ vai căng cứng.
Cảm xúc trong lòng vẫn âm ỉ như lửa cháy dưới tro tàn, nóng bỏng đến mức khiến gã bức bối. Nhưng gã biết rõ, chỉ có một mình gã bị thiêu đốt bởi ngọn lửa này. Còn em... em mãi mãi chẳng hiểu được. Và chính điều đó khiến gã phát điên.
...
Căn bếp tràn ngập hương thơm của thức ăn nóng hổi, hòa lẫn với mùi sữa ngọt dịu tỏa ra từ chiếc ly thủy tinh trong suốt. Caleb đứng trước bếp, từng động tác đều thuần thục và thong thả. Món ăn sắp hoàn thành, nhưng gã vẫn chưa quên thói quen của mình, chuẩn bị cho em một ly sữa bột, loại đặc biệt giúp phát triển thể chất.
Đây vốn là thói quen của cả gia đình, một dạng chăm sóc tận tâm dành cho em, một cô bé ngây ngô lúc nào cũng cần được bảo bọc. Ade chưa bao giờ phải lo nghĩ về bất cứ điều gì, vì lúc nào cũng có người thay em quyết định. Nhưng giữa tất cả những người quan tâm em, Caleb vẫn luôn là kẻ khao khát được kiểm soát em nhiều nhất, muốn giữ em trong vòng tay gã, mãi mãi.
Gã đứng trước quầy bếp, nhìn chất lỏng trắng sánh mịn trong ly sữa, đôi mắt trầm xuống một chút. Hơi ấm của ly sữa len qua lòng bàn tay, nhưng thứ thực sự nóng lên lại là tâm trí gã.
Không nhanh không chậm, Caleb thò tay vào túi, lấy ra một vỉ thuốc nhỏ. Một hàng viên thuốc trắng tinh tươm lặng lẽ nằm gọn trong đó, như một lời nhắc nhở rằng em, Ade bé nhỏ của gã, cần được giữ trong trạng thái tốt nhất, ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, và không bao giờ có thể tự rời xa anh.
Haroperidol.
Hai viên.
Gã tách chúng ra, đặt vào lòng bàn tay, rồi dùng muỗng nghiền nát. Tiếng vỡ giòn tan của viên thuốc vang lên khe khẽ, từng mảnh vỡ trắng nhỏ li ti hòa vào bột sữa mà không để lại dấu vết. Caleb khuấy nhẹ, nhìn dòng sữa xoáy tròn như một thứ ma thuật lặng lẽ, sau đó đặt ly xuống bàn.
Xong xuôi, gã quay lại với bữa tối. Ba món mặn, một món canh, chúng đều là món em thích. Caleb đã quá quen với khẩu vị của bé bỏng, quen đến mức không cần nghĩ cũng có thể làm ra đúng hương vị mà em muốn. Từ từ sắp xếp từng món lên bàn, gã hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng qua một tia chờ mong.
Bước ra khỏi bếp, Caleb đưa mắt tìm em, giọng trầm thấp nhưng đủ vang vọng trong không gian nhỏ bé:
"Ade, lại đây ăn tối nào."
Ade lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mắt em sáng lên một chút, rồi như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn, bé nhỏ nhanh chóng bước đến, ngồi vào chỗ của mình. Nhìn em lúc này, không còn chút mơ hồ xa vời như khi chiều nữa, chỉ còn lại dáng vẻ ngây ngô đáng yêu mà gã yêu thích.
Em cầm muỗng lên, vụng về xúc từng muỗng cơm đưa vào miệng. Đôi khi, cơm rơi vãi một chút lên bàn, nhưng em cũng chẳng buồn để ý, chỉ tiếp tục ăn một cách thích thú.
Dường như mọi âm thanh trong căn nhà rộng lớn này chỉ xuất phát từ em. Tiếng em đập nhẹ gót mảnh của mình vào chân ghế, tiếng nhai nuốt không kiêng nể bất kỳ điều gì, hay đôi khi là tiếng vang chói tai của chiếc muỗng đáng thương bị bé nhỏ nghịch ngợm chơi đùa trong tay rồi lỡ làm rơi xuống.
Caleb tựa lưng vào ghế, chống cằm quan sát em. Nhìn dáng vẻ em ăn, lòng gã như bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve, ngưa ngứa, nhột nhột, nhưng cũng có một cảm giác mãn nguyện khó tả. Thật đáng yêu. Từng hành động của em, từng cái chớp mắt, từng lần nhai chậm rãi, tất cả đều khiến gã không thể rời mắt.
Em không hề nhận ra ánh nhìn nóng rực từ phía gã, chỉ chăm chăm vào bát cơm trước mặt, thỉnh thoảng lại liếm nhẹ đầu môi như một thói quen vô thức. Caleb khẽ nheo mắt, đầu ngón tay lướt nhẹ qua thành ghế, như muốn khắc chế một cảm giác kì lạ đang dâng lên trong lòng.
"Chậm thôi."
Gã khẽ nhắc nhở, rồi tự tay gắp một miếng thức ăn đặt vào chén của em.
Ade ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn gã, sau đó cười hì hì một cách đơn thuần, rồi lại tiếp tục ăn như cũ.
Caleb nhìn dáng vẻ hồn nhiên đó, lòng lại nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ. Một mặt, gã thích nhìn em như thế này ; ngoan ngoãn, đơn thuần, chỉ tập trung vào những gì ngay trước mắt. Nhưng mặt khác, một nỗi bức bối nào đó dâng lên, khiến gã muốn chạm vào em nhiều hơn, muốn xác nhận rằng em thực sự thuộc về gã.
Caleb rũ mắt, tiếp tục ăn phần của mình, nhưng thực chất chẳng còn quan tâm đến mùi vị nữa.
Bữa ăn trôi qua trong sự yên tĩnh dễ chịu. Khi cả hai đã ăn xong, Caleb nhìn đồng hồ, chờ thêm một lúc rồi mới đặt ly sữa trước mặt em.
"Uống hết đi."
Gã nói, giọng vẫn bình thản, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu một tia cảm xúc khác thường.
"Anh đi dọn dẹp một chút, lát nữa quay lại sẽ quay lại với em."
Ade không chần chừ, theo thói quen mà nhận lấy ly sữa, vừa nhấp từng ngụm vừa tập trung vào bộ phim hoạt hình đang chiếu trên TV. Caleb nhìn em một lúc lâu rồi mới xoay người vào bếp, nhưng dù không còn trong tầm mắt, gã vẫn lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất phát ra từ phòng khách.
Đến khi xong xuôi mọi thứ, gã bước ra phòng khách và nhìn thấy em đã tựa lưng vào ghế, mắt lim dim, hàng mi dài khẽ run. Ly sữa trên bàn đã cạn sạch.
Một cơn thỏa mãn tràn qua lòng ngực, như thể gã vừa thành công cột chặt một sợi dây vô hình quanh người em.
Caleb chậm rãi bước tới, cúi người bế em lên một cách nhẹ nhàng, như đang nâng niu một báu vật mong manh.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại, hơi ấm lan qua lớp vải áo mỏng, từng nhịp thở đều đều của em khẽ phả vào cổ. Một dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng gã, bàn tay siết chặt lấy em hơn một chút.
Ade khẽ cựa quậy, nhưng rồi lại ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực gã, hơi thở dịu dàng chảy bên tai.
Caleb cúi xuống, áp mặt mình vào mái tóc mềm mại của em, hít một hơi thật sâu. Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể em lan tỏa, mang đến một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Một nụ cười trầm thấp hiện lên trên môi.
Bước từng bước vững vàng lên phòng ngủ, Caleb cảm nhận từng nhịp tim đập chậm rãi trong lồng ngực mình.
Bé con.
Đêm nay lại để anh chăm sóc em nhé.
___________________________________________
15/03/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro