Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(#𝟎𝟒) - 𝒍𝒂̣𝒄 𝒍𝒐̂́𝒊 -

   Một ngày lại nối tiếp một tuần, rồi một tháng, thời gian trôi qua nhanh chóng, như thể cuộc sống của em giờ chỉ xoay quanh cái tên Jay Jo. Suốt tháng trời ấy, em và anh như hình với bóng mỗi chiều tan học, cứ thế khoảnh khắc đó trở thành một phần không thể thiếu trong ngày của hai đứa nhóc. Cảm giác ấy giống như một thói quen, một điều gì đó tự nhiên như hơi thở, không thể thiếu đi. Mỗi buổi chiều, khi bước ra từ cổng trường, đôi chân của cả hai cứ vô thức bước song song trên con đường quen thuộc, giữa những hàng cây đã bắt đầu chuyển sang vàng, những cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút se lạnh, báo hiệu mùa đông đang đến gần.

   Với em, những khoảnh khắc này không chỉ là sự thân cận, gần gũi của hai người bạn. Chúng mang một cảm giác đặc biệt, những cuộc trò chuyện vô tư không cần phải cố gắng, chỉ là sự im lặng đầy an yên và đôi khi là những tiếng cười khe khẽ từ những câu nói ngớ ngẩn mà em vô tình thốt ra. Jay luôn lắng nghe, đôi mắt hắn ta thỉnh thoảng sáng lên với những cái nhướn mày nhẹ nhàng, như thể hắn đang đùa giỡn một chút với những gì em nói. Mỗi lúc ấy, em không thể kiềm chế được cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi đang len lỏi trong tim. Anh không cần phải thể hiện quá nhiều, chỉ một ánh mắt, một nụ cười thoáng qua là đủ để trái tim em lạc nhịp.

   Chẳng phải lúc nào em cũng có thể bộc lộ những cảm xúc sâu kín này. Cứ mỗi khi nhìn vào mắt anh thì em lại tự hỏi liệu anh có cảm nhận được điều gì giống như em không. Tình cảm cứ lớn dần theo thời gian như từng bước chân, từng buổi chiều đi về bên nhau. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng có lẽ hai người đều hiểu rằng có một điều gì đó đang dần hình thành giữa họ. Một mối liên kết không lời, nhưng đầy mạnh mẽ, cứ thế gắn chặt họ lại với nhau.

[...]

   Bằng một cách nào đó, dạo gần đây Jay đã quyết định tham gia một giải đua xe đạp đường phố. Vốn đã luôn bận rộn với việc học hành, giờ đây cậu lại phải dành thêm thời gian cho những buổi tập luyện khắc nghiệt, những trận đua đầy thách thức. Khoảng thời gian hai đứa từng đi về bên nhau mỗi chiều dần bị thay thế bởi những lần cậu phải ở lại trường muộn để luyện tập, những buổi cuối tuần cậu biến mất cùng đội đua của mình. Em không trách, cũng chẳng dám buồn, vì hiểu rằng Jay đang theo đuổi niềm đam mê mà cậu ấy yêu thích. Nhưng tận sâu trong lòng, cảm giác hụt hẫng ấy vẫn cứ lớn dần.

   Nhưng cuộc sống luôn mang đến những điều bất ngờ mà em chẳng thể lường trước. Một ngày nọ, khi bước vào lớp học, em bắt gặp một gương mặt mới. Đó là Shelly – cô gái ngoại quốc với làn da trắng mịn như sứ, mái tóc dài mượt mà buông xõa, phản chiếu ánh nắng ban mai. Đôi mắt cô ấy sắc sảo, sâu thẳm, như chứa đựng cả một bầu trời tự tin. Dáng vẻ của Shelly toát lên một sức hút kỳ lạ, tựa như bức tranh sống động giữa những ngày thu lặng lẽ.

   Không những vẻ ngoài nổi bật, Shelly còn mang trong mình một phong thái điềm tĩnh mà kiêu hãnh. Chỉ cần cô ấy bước vào lớp, cả không gian như sáng bừng lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô mà chẳng thể cưỡng lại.

   Khi Shelly xuất hiện, như một ngọn gió lạ ùa vào cuộc sống vốn dĩ yên bình của em. Không chỉ hòa nhập nhanh chóng vào nhóm bạn của Jay, Shelly còn có vẻ như là một đồng đội hoàn hảo trong mọi trận đua. Từng cái nhìn, từng nụ cười cậu ấy dành cho Shelly giống như những gì em từng nhận được – chỉ là giờ đây, tất cả những thứ ấy không còn dành cho em nữa. Anh ta ngày càng thờ ơ, lạnh lùng hơn. Những lần về nhà cùng nhau thưa thớt dần, những ánh mắt trước kia từng đầy quan tâm giờ đây chỉ còn lại sự xa cách mơ hồ.

   Cứ thế, nỗi đau trong em dường như lớn dần lên theo từng khoảnh khắc. Cảm giác bị bỏ lại phía sau bao trùm lấy tâm hồn em, như một vết cắt cứa vào lòng, từng chút một. Mỗi lần thấy cậu ấy và Shelly ngày càng thân thiết, trái tim em như bị siết chặt, vừa ghen tị vừa tủi thân đến nghẹn ngào. Em chẳng thể ngăn mình nghĩ đến những gì đã mất, những gì từng là của riêng em và Jay, giờ đây lại nhạt nhòa đi trong ánh cười của cô ta. Em không biết phải làm gì ngoài việc để mặc những cảm xúc này tràn ngập trong lòng, để chúng âm thầm lớn lên và bóp nghẹt trái tim mình mỗi khi nhìn thấy hắn.

   Cô ấy là người duy nhất trong lớp có chung niềm đam mê mãnh liệt với đua xe đạp giống Jay, lại còn hiểu rõ kỹ thuật và chiến thuật như một vận động viên chuyên nghiệp. Cả hai nhanh chóng trở thành cặp đôi ăn ý trong đội, luôn cùng nhau tập luyện cho giải đua xe đạp đường phố sắp tới. Họ trò chuyện thoải mái, cười nói vui vẻ trong giờ học và cả ngoài giờ. Những khoảnh khắc đó, em không thể không cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt. Cảm giác như có một khoảng cách vô hình đang xuất hiện giữa em và anh. Hắn ta không còn trao cho em những ánh mắt đầy quan tâm như trước nữa. Những buổi chiều về, không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng, đôi khi là sự xa cách nhẹ nhàng mà em chẳng thể giải thích. Xúc cảm này thật mới mẻ và kì lạ, dường như có gì đó đang dần tuột khỏi tay em. Liệu tình cảm mà em dành cho Jay có thực sự được đáp lại? Hay chỉ là một cảm giác nhất thời?Tâm tư đang lớn dần, nhưng em có đủ can đảm để đối mặt với cảm xúc này, khi đã có một người khác làm xáo trộn mọi thứ?

   Cảm giác ấy dần trở nên mạnh mẽ hơn mỗi khi em nhìn thấy Jay và Shelly. Mỗi lần họ cười đùa vui vẻ, trái tim em lại thắt lại một chút. Mùa thu này, tình yêu ấy đang dâng trào trong lòng em. Nhưng tự hỏi rằng nó có đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách từ Shelly, người con gái mới này, hay sẽ là một bài học đắng lòng về tình yêu?

   Vào một ngày giữa thu, khi mà ánh nắng cuối cùng của mùa hè còn đang cố gắng len lỏi qua từng kẽ lá, những cơn gió thu đã bắt đầu trở nên lạnh hơn, mỗi buổi chiều về, em và Jay vẫn đi cùng nhau như mọi khi. Tuy vậy, có một điều gì đó khác lạ, như thể một lớp sương mờ ảo bỗng phủ lên giữa cả hai người. Hắn không còn nhìn em nhiều như trước, cũng chẳng còn nở những nụ cười tươi khi hai người trò chuyện. Mỗi buổi chiều về, anh vẫn bên cạnh đây, nhưng dường như có một khoảng cách vô hình đã bắt đầu xuất hiện giữa hai ta. Em cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng không thể không nhận ra rằng từng lời nói của hắn, từng cử chỉ, tất cả đều trở nên lạnh lùng, xa cách hơn.

   Lòng em nặng trĩu, nhưng em không dám hé nửa lời, chỉ im lặng đi cạnh hắn, cố giữ sự bình tĩnh. Đó là một nỗi lo lắng mơ hồ không thể gọi tên, một nỗi lo rằng có điều gì đó đã thay đổi. Em tự hỏi liệu có phải Jay đang mệt mỏi với sự hiện diện của mình? Liệu hắn có đang chán ghét những cuộc trò chuyện vô nghĩa của em? Hay có phải hắn không còn coi trọng mối quan hệ này nữa?

   Một hôm, khi đang đạp xe quanh khu phố vào cuối tuần, em cảm nhận được sự yên tĩnh trong không khí đêm, như thể mọi thứ xung quanh đang ngừng lại để nhường chỗ cho sự bình yên trong lòng. Đạp xe vào lúc này như một thói quen, một cách để em giải tỏa căng thẳng sau một tuần dài đầy bận rộn. Cảm giác gió lạnh thổi qua từng kẽ tóc khiến mọi mệt mỏi, lo âu dường như tan biến, để lại chỉ còn sự tự do và tĩnh lặng bao phủ tâm hồn. Dù mỗi buổi tối như vậy, em chỉ đơn giản là đạp xe một mình, nhưng đó là lúc em cảm thấy thật sự được sống, được hòa vào không gian và thời gian của riêng mình.

   Rồi em bất ngờ nhìn thấy Jay cùng Shelly đang tập luyện cùng đội đua. Hai người họ cười nói vui vẻ, ánh mắt của hắn lúc ấy sáng ngời như khi hắn nói chuyện với em trước đây. Nhưng hôm nay, có một cảm giác khác, một cảm giác mà em không thể lý giải được. Không hiểu sao, cảnh tượng ấy lại khiến em cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Cảm giác ghen tị ập đến, nhưng em lại không thể thổ lộ với ai. Cậu ấy đang cười, nhưng không phải vì em.

   Siết chặt tay lái khiến các đốt ngón tay em trắng bệch, con ngươi bỏng rát, dòng nước mắt nóng ấm trực trào mà tuôn xuống khóe mi, lăn dài trên đôi má mềm của người thiếu nữ. Cứ như một tia chớp xuyên qua trái tim, đau đớn nhưng lại không thể nào quên. Em quay lưng, đạp nhanh và ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Từ lúc ấy, Em không còn cảm nhận được sự ấm áp từ anh nữa. Mọi thứ dường như thay đổi ngay trước mắt, và em chẳng thể tìm ra lý do tại sao.

   Ánh hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối cùng của một ngày dường như tan biến quá nhanh, như chính cảm giác trong lòng em lúc này. Em vẫn lặng lẽ đạp xe, nhưng trong đầu, từng suy nghĩ cứ chồng chất lên nhau: Làm thế nào để kéo anh lại gần? Làm thế nào để không bị bỏ lại phía sau? Để không phải cảm thấy nhỏ bé trước cô ấy? Gió lạnh lướt qua má, mang theo những câu hỏi không lời đáp, để lại trái tim em một cảm giác trống trải đến lạ kỳ. Có lẽ, câu trả lời vẫn đang chờ em ở đâu đó trên con đường phía trước.

   Dù em cũng khá hiểu biết về xe đạp, từng cùng những người bạn đạp xe quanh thành phố trong những buổi chiều hè dài, nhưng không hiểu sao, cậu chưa bao giờ ngỏ lời mời em tham gia những buổi tập luyện cùng đội đua của cậu ấy. Mỗi lần nhìn thấy Jay lướt qua những con phố, đạp xe cùng Shelly và những người bạn của cậu ấy, em lại cảm thấy một nỗi chạnh lòng khó nói thành lời. Mỗi lần ấy, trái tim em lại đập thổn thức, không phải vì nỗi lo lắng cho sự an toàn của Jay, mà là vì cảm giác có một khoảng cách vô hình đang dần lớn dần giữa hai đứa.

   Chẳng lẽ vì chưa đủ giỏi, chưa đủ nhanh? Hay vì em chỉ là một người bạn bình thường trong mắt cậu ấy, không hơn không kém? Dù biết rằng mình không phải là một tay đua chuyên nghiệp, nhưng em tin chắc rằng mình có thể đạp xe cùng Jay, thậm chí là cạnh tranh với cậu ấy, nếu được cơ hội. Nhưng cái "cơ hội" ấy vẫn chưa bao giờ đến và dường như nó còn quá xa vời.

   Sau một ngày dài mệt mỏi, em chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, không phải đối diện với bất kỳ ai, đặc biệt là Jay. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài bên nhau, em cảm thấy bối rối, hụt hẫng. Đúng vậy, tại sao lại có thể dễ dàng bị tổn thương đến vậy chỉ vì một hành động của cậu ấy? Em từng nghĩ mình có thể tin tưởng vào mối quan hệ này, nhưng giờ đây, mọi thứ đều mờ mịt, và bóng dáng cô ấy như một tấm chắn giữa hai người, đẩy em vào những suy nghĩ hoài nghi.

   Cái cách Jay vẫn không nhận ra em đang thay đổi, cách cậu ấy như chẳng để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh em khiến trái tim em se lại. Em không muốn tiếp tục đối diện với cảm giác này, nên chỉ biết tránh xa cậu ấy mỗi khi có thể. Những cuộc trò chuyện, những câu hỏi quan tâm của Jay dần trở thành những điều vô nghĩa, bởi em chẳng còn muốn chia sẻ tâm tư nữa. Cảm giác thất vọng dâng lên từng giờ, như những con sóng ập đến không thể ngừng lại.

   Em không biết sẽ phải làm sao để thoát ra khỏi vòng xoáy này, chỉ biết một điều, là không thể đối diện với Jay, ít nhất là lúc này.


[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro