(#𝟎𝟑) - 𝒌𝒉𝒐𝒂̉𝒏𝒈 𝒍𝒂̣̆𝒏𝒈 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒚𝒆̂𝒖 -
Xuyên suốt cả mấy tiết học, em không tài nào tập trung nổi. Những lời giảng của thầy cô trôi qua như làn gió thoảng, chẳng đọng lại chút gì. Thay vào đó, từng nhịp đập rõ rệt của trái tim em lại dần chiếm trọn tâm trí. Em mơ màng với một niềm mong đợi không thể giấu nổi khi được cùng Jay trở về sau giờ tan học.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, em vô thức viết tên cậu ấy lên một góc vở. Ngón tay cầm bút cứ mải miết vẽ thêm những nét nhỏ bên cạnh cái tên ấy, và không hiểu sao, nụ cười lại hiện hữu trên môi. Có lẽ em đã quên mất rằng, từ đầu giờ học tới giờ, Jay vẫn luôn lén nhìn em. Khi phát hiện ra dòng chữ trên vở, đôi mắt cậu thoáng mở lớn, rồi ngay lập tức, hai gò má cậu đỏ ửng lên. Cậu bối rối quay phắt đi, ánh mắt lảng tránh đầy ngại ngùng.
Khoảnh khắc ấy khiến em bừng tỉnh, rời khỏi những ý nghĩ mơ màng. Em liếc sang bên cạnh, kịp thấy đôi tai cậu đỏ lên rõ rệt. Như bị dòng điện nhỏ chạy qua, em ngờ ngợ cúi xuống nhìn vở mình, và... đúng như em lo sợ, cái tên "Jay Jo" hiện lên rõ ràng.
Em giật thót, vội vàng dùng bút gạch xóa dòng chữ vừa viết, nhưng vết mực đậm hằn sâu trên trang giấy như một lời "tố cáo" không thể chối cãi. Em cúi gằm mặt, cảm giác nóng bừng lan khắp hai má, chẳng dám nhìn về phía cậu thêm lần nào nữa.
Trong không gian im lặng giữa hai người, chỉ còn tiếng nhịp tim vang lên trong lồng ngực mỗi người. Em không biết Jay đang nghĩ gì, nhưng sự lúng túng và ánh mắt thoáng lén nhìn của cậu cũng đủ để em hiểu rằng, có lẽ cậu cũng ngượng ngùng chẳng kém gì mình.
Đúng là hai đứa nhỏ mới tập yêu, chẳng ai chịu nói ra điều mình nghĩ. Nhưng đôi khi, chẳng cần lời nói, những ánh mắt thoáng qua hay chút ngượng ngùng vụng về này thôi cũng đã đủ khiến trái tim em dao động, niềm vui len lỏi trong lòng mà chẳng thể gọi tên.
[...]
Tiết học cuối cùng trôi qua trong sự mơ màng. Em cứ mãi ngắm nhìn những hàng cây đơn điệu bên ngoài cửa sổ, cố gắng quên đi sự nôn nao trong lòng. Nhưng dù làm cách nào, hình bóng Jay vẫn lẩn khuất trong tâm trí em. Đầu óc em cứ đọng lại bóng dáng cậu ấy, em lang thang trong những viễn cảnh mà em tưởng tượng khi được về cùng cậu. Đến khi tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, em mới giật mình nhận ra mọi người đã lục đục thu dọn sách vở từ bao giờ.
Em vội quay sang kiếm tìm ánh mắt thân thuộc từ Jay. Ơ kìa hay thật, tan học chưa được bao lâu mà quay ra quay vào đã thấy hắn ta mất hút. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng khi hình dung đến viễn cảnh tệ nhất: hắn có lẽ đã bùng kèo với em.
Sau vài phút ngắn ngủi để em tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của hắn trong lớp học nhưng lại chẳng thấy đâu. Điều này lại càng chắc chắn cho những giả thiết mà em đã đặt ra. Em rầu rĩ thu dọn đồ đạc, sách vở với sự thất vọng tràn trề. Giờ đây, đến cả cái thở dài phát ra từ em cũng trở nên nặng trĩu và rệu rã. Đôi vai chùng xuống, bước chân nặng nề lê về phía cửa lớp. Vì trong lòng chất chứa muộn phiền nên em không còn cách nào khác mà cắm mặt rời đi, hai hốc mắt nhỏ trở nên bỏng rát và dòng lệ thì trực chờ để được giải thoát, tuôn xuống khóe mi, chỉ thiếu điều khóc òa ngay tại nơi đây.
Chưa kịp ra khỏi lớp, một bóng người cao lớn đã chắn ngang trước mặt, bao trùm lấy em. Ánh sáng từ đèn chiếu xuống mặt sàn lớp học, hiện rõ bóng hình quen thuộc ấy. Em chầm chậm ngước lên nhìn
Là Jay.
Em quan sát cậu ta với chút ngạc nhiên, không phải là cậu muốn bùng kèo như em nghĩ sao? Jay đứng đó với khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi và hơi thở cũng khá gấp gáp, có lẽ hắn ta vừa chạy đi đâu đó rất vội vàng. Chưa kịp nói gì thì cậu lúng túng lên tiếng, nhỏ giọng như để che giấu sự ngại ngùng.
"Cho cậu này-..."
Em nhìn theo bàn tay cậu, thấy một hộp sữa dưa lưới và thanh chocolate được đưa ra. Tim em như lỡ mất một nhịp. Thứ đồ uống yêu thích ấy khiến em không kìm được nụ cười. Mơ hồ nhận ra được tâm ý của người đang đứng đối diện kia mà mọi phiền não trong em đều tan biết chẳng sót thứ gì. Gương mặt thanh tú của em từ bao giờ đã lớt phớt ánh hồng trên hai chiếc má bánh bao mềm mại, bên cạnh đó em còn cảm nhận được nhiệt độ đang tăng cao và cả người em bắt đầu trở nên nóng ran. Khoảnh khắc tay em chạm nhẹ vào tay Jay khi nhận lấy hộp sữa khiến cả hai như hóa thành những đứa trẻ ngượng ngùng. Em khẽ cúi mặt xuống, giấu đi nụ cười đang muốn tràn ra. Em ậm ừ cảm ơn mà lời cảm ơn đó thậm chí còn không tròn vành rõ chữ.
Chuyện là sáng nay vì mất nhiều thời gian để trau chuốt bản thân mà em đã không kịp ăn bữa sáng. Bởi vậy em bị thiếu đi một nguồn năng lượng quan trọng, thảo nào hôm nay em thấy việc nghe giảng thôi cũng trở nên khó khăn. Em mệt mỏi gục mặt xuống bàn, thi thoảng lại ôm bụng để giấu đi tiếng kêu ọc ọc của dạ dày đã bị em bỏ đói mốc meo. Ai mà ngờ được hắn ta lại tinh ý thế chứ, bình thường lầm lì ít nói mà tự dưng nay lại quan tâm em chi vậy không hiểu. Sự quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành ấy đủ để xóa sạch mọi hoài nghi em từng có về cậu. Dù sao thì em cũng không mong đợi rằng nếu cậu ta thực sự nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng em, thế thì em sẽ ngại chết mất:))))
Hai đứa đi bộ về nhà như đã hẹn. Băng qua dãy hành lang nhộn nhịp, ồn ã nhưng mọi thứ lại dường như trở nên nhạt nhòa bên tai em, thay vào đó em chưa bao giờ nghe thấy tiếng đập từ trái tim em lại vang vọng và rõ ràng tới vậy. Không gian giữa hai người tĩnh lặng đến lạ, nhưng cũng khiến em càng thêm bối rối. Mím chặt đôi môi hồng, em tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, đơn giản chỉ là hai người bạn thân đi học về cùng nhau sau khoảng thời gian không gặp mặt thôi mà, nhỉ?
Ngôi trường đang trở nên mờ nhạt và khuất dần sau lưng. Chẳng biết bao lâu nhưng em và anh đã đi được quãng đường khá dài rồi. Sau một lúc đấu tranh nội tâm, em mới chần chừ cất tiếng, phá vỡ sự im lặng nặng nề và bức bối ngăn cách chúng ta.
"Thế... thời gian vừa rồi cậu học ở trường cũ thế nào?" em hỏi, khẽ nghiêng đầu để có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
"Nhàm chán" - anh đáp, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng.
"Sao thế?" - Em tò mò hỏi thêm, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Jay ngập ngừng, ánh mắt lướt qua em rồi dừng lại ở phía xa:
"Vì ở đó... không có cậu."
Câu nói ngắn ngủi ấy như một ngọn sóng bất ngờ đánh vào tâm hồn em. Em sững người, tâm trí cố chạy theo kịp nội dung của cuộc trò chuyện. Mất vài giây để em nhận ra mình vừa nghe thấy gì, nhưng chỉ kịp cười ngượng và quay đi, cố giấu sự ngại ngùng. Đôi tai em nóng bừng, như muốn phản bội mọi nỗ lực giữ bình tĩnh.
Chết tiệt, đây là "lời tỏ tình" ngọt ngào nhất mà em từng được nghe. Mà nếu như một ngày nào đó hắn ta thực sự bày tỏ với em như thế thì em chắc chắn sẽ chẳng do dự mà đồng ý ngay lập tức, vồ lấy cậu với một niềm hạnh phúc không thể diễn tả nổi, để đôi tay mình siết lấy cậu với tất cả nhung nhớ chẳng thể nói bằng lời. Chỉ đơn giản là muốn ở bên cậu mãi mãi.
Suốt quãng đường còn lại về nhà, không khí giữa hai đứa chìm vào một sự im lặng ngượng ngập, khó xử. Lòng em cứ vẩn vơ suy nghĩ về những lời nói của Jay. Niềm vui như sóng vỗ trong lồng ngực, khóe môi em không thể ngừng cười thầm. Nhưng có điều gì đó trong lòng em không yên, một cảm giác lạ lẫm đang lớn dần, như thể mình đã bắt đầu bước vào một điều gì đó chưa biết.
Ngôi nhà của em từ xa đã hiện ra. Cảm giác lưu luyến chưa kịp vơi đi khi em nhìn lại lần cuối rồi chào tạm biệt Jay. Chẳng rõ tại sao, em cảm thấy có điều gì đó chưa trọn vẹn, như thể tất cả chỉ mới bắt đầu. Nhưng dù sao, em cũng bước vào nhà, lòng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ, không biết liệu mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào trong những ngày tới.
[...]
Trở về nhà sau một ngày dài, em buông thõng cặp sách xuống ghế rồi ngả lưng ra thở phào nhẹ nhõm. Không khí yên tĩnh của buổi tối giúp em thấy thoải mái hơn. Sau khi sắp xếp đồ đạc, em vào phòng tắm, để dòng nước ấm xoa dịu những mệt mỏi trong cơ thể.
Vài phút sau em quay trở lại cùng mùi hương dịu nhẹ từ phòng tắm vẫn còn đọng lại trên vải mềm. Em nhẹ nhàng ngồi xuống bàn học. Em vô thức nhìn hộp sữa mà Jay tặng lúc chiều. Một cảm giác ấm áp len lỏi qua tâm trí, khiến khóe môi em bất giác nhếch lên. Em lấy điện thoại, nhập dãy số của Jay trong sự đắn đo. Nhắn hay không nhắn đây? Sau vài giây lưỡng lự, em quyết định gõ vài chữ:
"Cảm ơn cậu vì hộp sữa chiều nay nha. Tớ không ngờ cậu lại để ý mấy chuyện nhỏ như vậy."
Tin nhắn vừa gửi đi, tim em đập nhanh một cách kỳ lạ.
Jay đáp lại gần như ngay lập tức:
"Không có gì. Thấy cậu mệt nên tiện đưa thôi."
Một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi em. Hai người cứ thế nhắn qua lại, từ câu chuyện này sang câu chuyện khác, cho đến khi màn đêm bên ngoài đã buông xuống từ bao giờ.
Em gõ một tin nhắn, ngón tay hơi ngập ngừng:
"Khuya rồi, chắc mình đi ngủ đây. Chúc cậu ngủ ngon nha."
Em không mong đợi Jay sẽ trả lời, nhưng điện thoại lại rung lên:
"Ừ, ngủ ngon nhé."
Chỉ năm chữ ngắn gọn, nhưng sao lại khiến lòng em xao động đến vậy? Đặt điện thoại xuống, em ngã người lên giường. Ánh mắt em vô thức hướng lên trần nhà, nơi ánh sáng mờ nhạt của mùa thu len lỏi qua khe cửa sổ. Trong đầu em, chỉ có câu nói vừa rồi của Jay, cứ lặp đi lặp lại, như một giai điệu ngọt ngào vương vấn mãi không thôi. Mùa thu bên ngoài dường như cũng dịu dàng hơn, và trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều như ngừng lại. Chỉ có em, đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, như một giọt nắng nhỏ chiếu xuyên qua màn đêm se lạnh, khiến mọi nỗi lo lắng, bồn chồn tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp lạ kỳ.
Cảm giác ấm áp dần lan tỏa từ trong lòng ra khắp cơ thể. Đôi má em nóng ran, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ những lời nói ấy. Tựa lời thì thầm của biển cả hay là tiếng hát của gió, chúng đều mang một dư vị đậm chất đọng lại trên đầu lưỡi. Gợi nhắc một nỗi luyến tiếc, hoài cảm khó tả đặc trưng của mùa thu. Những cảm xúc ấy thôi thúc con người ta không ngừng nhớ thương về hình bóng ai đó, được cất giấu cẩn thận trong trái tim sâu thẳm.
Cảm giác này, một cảm giác mà em chưa từng trải qua, giống như một ngọn lửa dập dìu, nhẹ nhàng nhưng cháy bỏng trong lòng. Em biết rõ rằng, dù là mùa thu hay mùa nào đi nữa, trái tim em đã dành một phần không thể thiếu cho anh.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro