
16.END
Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh đến lạ. Ánh nắng đầu thu trải nhẹ xuống từng mái nhà, vương trên những tán cây ngập sắc vàng. Con phố dẫn vào hội trường trang trí bằng vô vàn dải lụa trắng tinh khôi, xen lẫn hoa hồng đỏ, hoa baby trắng muốt. Mọi thứ như khoác lên một tấm áo mơ mộng, chờ đợi đôi nhân vật chính của ngày hôm nay.
Anxin đứng trước gương, bộ vest trắng ôm gọn vóc dáng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, từng đường nét toát lên vẻ dịu dàng, thanh thoát. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy tim mình run lên nhè nhẹ, như thể sắp bước vào một thế giới mới.
Cánh cửa phòng bật mở, Geonwoo xuất hiện trong bộ vest đen cổ điển. Cậu đứng đó, ngắm Anxin đến mức quên cả thở. Một nụ cười chậm rãi dâng lên nơi khóe môi, vừa tự hào, vừa xúc động.
"Đẹp thật..." – Geonwoo buột miệng, giọng khẽ nhưng rõ ràng.
Anxin quay mặt đi, gò má hồng lên: "Anh cũng không tệ đâu."
Geonwoo bật cười, tiến lại gần, chỉnh nhẹ cà vạt cho Anxin. Khoảng khắc ấy, cả hai đều im lặng, chỉ nghe nhịp tim mình đập gấp. Không cần lời nào, ánh mắt đã đủ nói thay tất cả.
Tiếng nhạc vang lên. Cánh cửa lễ đường mở rộng. Ánh sáng từ hàng nghìn ngọn đèn rọi xuống, những cánh hoa hồng rơi lả tả theo từng bước chân. Bạn bè, người thân đứng dậy, vỗ tay rộn rã, ánh mắt chan chứa niềm vui.
Geonwoo nắm lấy tay Anxin, bàn tay vững chãi, truyền hơi ấm chắc chắn. Hai người cùng nhau bước vào lễ đường, sánh vai giữa bao lời chúc phúc. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều cảm nhận rõ — đây là khoảnh khắc định mệnh, là đích đến của bao tháng năm đồng hành.
Khi người chủ hôn đọc xong lời tuyên thệ, Geonwoo nhìn Anxin thật lâu. Trong ánh mắt ấy có cả bầu trời, có cả chặng đường tuổi trẻ họ đã cùng nhau đi qua: từ những ngày còn ngại ngùng dưới ghế nhà trường, đến những tháng năm đại học đầy lời đồn đoán, rồi những buổi tối dài làm bạn đời bất đắc dĩ. Tất cả gom lại, kết tinh trong khoảnh khắc này.
"Anxin, anh hứa... từ nay về sau, sẽ mãi là nơi để em dựa vào."
Anxin mím môi, gật đầu khẽ: "Em cũng vậy. Mãi bên anh."
Tiếng vỗ tay vang dội. Và rồi, Geonwoo khẽ cúi xuống, trao cho Anxin một nụ hôn. Không quá dài, không quá cuồng nhiệt, mà dịu dàng, ấm áp — như một dấu ấn khẳng định tất cả những gì họ đã cùng trải qua, và những gì họ sẽ cùng nắm tay hướng tới.
Khán phòng nổ tung bởi những tiếng hò reo, những bông hoa rơi xuống như mưa.
Ngày hôm đó, Anxin và Geonwoo không chỉ bước vào lễ đường, mà còn bước vào một chương mới của cuộc đời — nơi họ không còn là hai người song hành mơ hồ, mà là một đôi vợ chồng chính thức, cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, dài như mùa thu không bao giờ tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro