
Chương 4: lời dao trong màn đêm
Một buổi tối, khi ánh trăng hắt xuống hiên nhà thành từng mảnh sáng bạc, Nhật Tư vô tình đi ngang qua viện phòng. Từ xa, cậu thấy Mủi đang ngồi dưới gốc mai, tay nhẹ nhàng vuốt bụng như đang thì thầm với đứa trẻ chưa ra đời.
Nhật Tư dừng bước. Ánh mắt cậu thoáng buồn, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Cậu bước đến gần, giọng vang lên lạnh lẽo như sương đêm:
"Ngươi vẫn còn nhàn rỗi đến mức ngồi đây thêu dệt mộng tưởng sao, Mủi?"
Mủi giật mình, vội đứng lên, đôi mắt lóe lên sự e dè rồi nhanh chóng hóa thành ngạo mạn:
"Mợ cả đến đây... cũng vì lo cho cái thai này thôi sao? Dù người có muốn hay không, đứa bé này vẫn là máu mủ của cậu hai."
Nhật Tư nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy như lưỡi dao sắc bén:
"Máu mủ ư? Đúng, nó là máu mủ Trương gia. Nhưng với ta, nó cũng chỉ là một dấu nhơ không thể gột rửa. Ngươi có thể mang thai, nhưng đừng quên: ngươi vẫn chỉ là một a hoàn, sống nhờ hơi thở kẻ khác ban phát."
Mủi cắn môi, giọng run lên nhưng vẫn cố chấp:
"Ta không cần danh phận. Chỉ cần được ở bên cậu hai, vậy là đủ."
Nhật Tư nhìn nàng chăm chú, trong mắt thoáng qua tia thương hại xen lẫn khinh bỉ:
"Ngươi nói không cần danh phận... là tự an ủi chính mình. Một ngày nào đó, khi cậu hai mệt mỏi, khi gia pháp trút xuống, ngươi và đứa bé này sẽ trở thành gánh nặng. Còn ta, ta là mợ cả. Ta sẽ vẫn ngồi nơi cao nhất, để ngươi phải ngước nhìn."
Mủi run rẩy, đôi mắt ngân ngấn lệ. Nhưng Nhật Tư không dừng lại, giọng cậu trầm xuống, đau buồn như than tro, song vẫn sắc bén như mũi kim đâm thẳng vào tim đối phương:
"Ngươi có biết không, Mủi? Chính sự tồn tại của ngươi khiến trái tim ta tan nát. Ta từng yêu Song Tử đến mức dâng hiến cả cuộc đời này. Nhưng rồi ta phải chứng kiến cảnh hắn nâng niu ngươi như ngọc, coi ta chẳng khác gì cái bóng thừa. Ngươi nghĩ bản thân đáng thương? Không. Ngươi chỉ là dơ bẩn. Còn ta... ta mới là kẻ đáng thương nhất."
Trong đêm, gió thổi mạnh làm hoa mai rụng lả tả, phủ lên vai áo Nhật Tư. Bóng dáng cậu gầy guộc mà kiêu hãnh, giống như ngọn nến đang cháy dở: ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn đủ để thiêu đốt cả màn đêm.
Mủi bật khóc nức nở, không biết đó là nỗi sợ hãi, hay là sự xấu hổ bị bóc trần.
Nhật Tư chỉ lặng lẽ xoay lưng rời đi, từng bước nặng trĩu, như mang theo cả nỗi đau sâu thẳm trong tim.
⸻
Đêm khuya, gió thu thổi hun hút ngoài hiên. Trong thư phòng, Nhật Tư ngồi một mình, ánh đèn leo lét hắt lên gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe như vừa rơi lệ.
Cánh cửa bất ngờ mở ra. Song Tử bước vào, trên áo vẫn còn vương mùi hương từ viện phòng của Mủi. Không khí lặng ngắt đến nghẹt thở.
Nhật Tư không ngẩng đầu, chỉ khẽ lật trang sách, giọng cậu bình thản đến lạnh lùng:
"Cậu hai đến tìm ta, chắc có chuyện quan trọng lắm. Hay chỉ là muốn trách ta đã nói những lời nặng nề với Mủi ban chiều?"
Song Tử cau mày, bước đến gần, giọng thấp xuống:
"Nhật Tư, ngươi sao lại trở nên như thế này? Lời lẽ độc địa, ánh mắt lạnh lùng... đây không còn là ngươi trước kia nữa."
Nhật Tư bật cười, nhưng nụ cười ấy đẫm nước mắt:
"Không phải ta thay đổi, Song Tử... mà là chàng đã ép ta thành ra như vậy. Ngày ta gả vào phủ, chỉ mới mười bảy tuổi, lòng tràn ngập yêu thương và hy vọng. Ta tin rằng chỉ cần hết lòng, ta sẽ có được chàng. Nhưng rồi sao? Chàng quay lưng, dốc hết tình vào một a hoàn, để ta sống trong căn phòng lạnh lẽo này như kẻ thừa thãi."
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhưng ánh nhìn lại sáng quắc, như một lưỡi dao:
"Chàng nói ta độc địa ư? Không, Song Tử, ta chỉ trả lại cho chàng những gì ta đã nhận."
Song Tử nghẹn lại, bước thêm một bước, giọng run run:
"Thế nhưng... ta chưa từng ghét ngươi. Trong lòng ta—"
Nhật Tư cắt ngang, nước mắt lăn dài nhưng giọng cậu vang lên kiên quyết:
"Xin chàng đừng nói những lời đó. Đừng gieo cho ta ảo vọng nữa. Chàng yêu ai, ta đều biết. Đêm nào ta cũng thấy ngọn đèn bên viện phòng chàng còn sáng. Ta không mù, cũng không điếc. Nhưng chàng có biết không... mỗi lần ta nghe tiếng bước chân chàng đi ngang phòng ta, trái tim ta như bị xé nát. Ta yêu chàng... nhưng tình yêu ấy, chàng đã biến thành xiềng xích giam hãm ta."
Song Tử lặng im, đôi mắt dần hoe đỏ. Hắn chưa từng thấy Nhật Tư phơi bày nỗi đau như vậy.
Nhật Tư hít sâu, lau nước mắt, giọng trầm xuống, cứng rắn hơn bao giờ hết:
"Từ nay về sau, ta sẽ không còn cầu xin tình yêu của chàng. Ta sẽ chỉ giữ lấy danh phận mợ cả này, để bảo vệ bản thân và danh dự Trương gia. Chàng có thể tiếp tục yêu, tiếp tục che chở cho Mủi, nhưng đừng mong ta sẽ khuất phục. Ta sẽ là bức tường ngăn cách, là gai nhọn khiến chàng và nàng ta chẳng bao giờ được yên."
Ánh mắt cậu run rẩy thoáng chốc, rồi vụt tắt. Một giọt lệ cuối cùng rơi xuống, nhưng giọng nói đã trở nên sắc bén như thép:
"Song Tử... tình yêu của ta, từ nay, chỉ còn là nỗi đau."
Trong gian phòng tịch mịch, Song Tử đứng chết lặng. Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho Nhật Tư, nhưng đôi tay ấy cuối cùng chỉ rũ xuống bên người.
Ngoài trời, trăng bị mây che khuất, để lại bóng tối dày đặc phủ lên cả hai trái tim đang nát vụn.
_____
Sau cuộc đối thoại trong thư phòng, Song Tử trở về viện phòng. Ngọn đèn nơi đây vẫn sáng, Mủi ngồi đợi với dáng vẻ hiền dịu, đôi tay đặt lên bụng, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Nhưng Song Tử không còn cảm thấy sự ấm áp như trước. Ánh nhìn hắn dừng lại trên Mủi, rồi dời đi thật nhanh. Trong đầu hắn, từng lời của Nhật Tư vẫn vang vọng — những giọt nước mắt, những câu nói vừa đau buồn vừa cứng rắn, như mũi dao cắm sâu vào lòng hắn.
Mủi cất giọng run run:
"Cậu hai, hôm nay mợ cả đã nói những lời thật quá đáng... nhưng chàng đừng lo, thiếp sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến chàng."
Song Tử nhìn nàng, nhưng không đáp. Trái tim hắn, lần đầu tiên, không còn rung động bởi sự dịu dàng của Mủi. Thay vào đó, hình ảnh Nhật Tư — gương mặt đẫm lệ, ánh mắt sáng rực trong bóng tối — hiện lên rõ ràng, khiến hắn không tài nào xua đi được.
Hắn chợt nhận ra... suốt bao năm, hắn chưa từng thấu hiểu bản thân mình. Hắn tưởng rằng tình yêu là sự thương hại dành cho Mủi, là trách nhiệm với đứa con trong bụng nàng. Nhưng khi đối diện với Nhật Tư — sự kiêu hãnh xen lẫn nỗi đau, sự dịu dàng bị vùi dập sau bão tố — trái tim hắn lại run rẩy.
Song Tử khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình:
"Nhật Tư... từ bao giờ, ngươi đã trở thành nỗi đau trong lòng ta? Tại sao khi thấy ngươi khóc, ta lại như muốn gục ngã? Tại sao khi ngươi nói đã không còn yêu ta, tim ta lại như bị xé nát?"
Mủi ngẩng đầu, lo lắng nhìn hắn:
"Cậu hai... chàng sao vậy?"
Song Tử giật mình, thoáng nhìn Mủi, nhưng trong mắt hắn giờ chỉ còn sự xa cách. Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy bước ra ngoài.
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, chiếu xuống sân phủ một màu bạc lạnh. Song Tử ngửa mặt nhìn trời, trái tim rối bời như sợi chỉ bị kéo căng.
"Ta đã lầm rồi... tình yêu thật sự của ta... chưa bao giờ là ngươi, Mủi. Người ta khát khao, người ta muốn giữ lấy, lại chính là Nhật Tư."
Trong phút giây ấy, Song Tử như kẻ vừa tỉnh cơn mộng dài. Nhưng hắn cũng biết, tình yêu ấy đến quá muộn, khi những vết thương hắn gây ra cho Nhật Tư đã hằn sâu như sẹo không thể phai.
Trăng sáng vằng vặc, nhưng trong lòng Song Tử, chỉ còn là một màn đêm mịt mùng của hối hận.
⸻
Đêm đã khuya. Trong gian phòng tĩnh lặng, ngọn đèn dầu cháy leo lét, bóng Nhật Tư trải dài trên nền gạch lạnh. Cậu ngồi bên bàn, tay lật một cuốn sách, nhưng ánh mắt thì trống rỗng, chỉ nhìn vào khoảng tối giữa khe cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng. Nhật Tư không ngẩng đầu, chỉ nói:
"Vào đi."
Cánh cửa mở, Song Tử bước vào. Trên y phục hắn còn vương chút hương liệu từ viện phòng, hẳn vừa ở cùng Mủi. Ánh mắt hắn thoáng do dự, nhưng rồi vẫn bước đến.
Nhật Tư mỉm cười nhạt, giọng trầm thấp:
"Cậu hai đến giờ này, hẳn là muốn tìm ta để nói lời phải trái?"
Song Tử khựng lại, nhìn cậu. Ánh mắt Nhật Tư lúc này như có lưỡi dao, sáng mà lạnh.
"Ta chỉ muốn... ngươi đừng quá lời với Mủi. Nàng ấy không đáng chịu những lời cay nghiệt như thế."
Nhật Tư khẽ cười, một nụ cười đẹp mà đau đớn:
"Không đáng ư? Vậy ta thì đáng sao? Một mợ cả đường đường chính chính, lấy thân phận gả vào nhà họ Trương, mà lại phải ngồi đây, mỗi đêm nghe tiếng cười nói từ viện phòng kia vọng sang... cậu hai, trong lòng ngài, rốt cuộc ai mới là chính thất?"
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Song Tử. Hắn siết chặt nắm tay, nhưng lại không thể phản bác.
Nhật Tư hạ mắt, giọng chậm rãi hơn, như thì thầm nhưng từng chữ rõ ràng:
"Ngài bảo vệ nàng ta, ta không trách. Ngài yêu thương nàng ta, ta cũng chẳng ngăn. Nhưng đừng quên... nàng ta chỉ là một người làm, một vết nhơ trong gia phả Trương gia. Còn ta... là mợ cả. Nếu so ra, ta và nàng ta, ai mới là kẻ sống trong dơ bẩn?"
Song Tử giật mình, đôi mắt thoáng hiện lên một tia chấn động. Những lời ấy, vừa đau, vừa thật.
Nhật Tư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt long lanh như còn vương lệ, nhưng ánh nhìn lại kiêu hãnh, lạnh lùng.
"Ta không còn yêu ngài nữa, cậu hai. Nhưng nếu một ngày nào đó, Trương phủ này nổi sóng gió... ta sẽ là người đứng vững. Còn ngài, e rằng sẽ bị chính sự mù quáng của mình nhấn chìm."
Căn phòng rơi vào im lặng nặng nề. Song Tử đứng đó, không nói được lời nào. Trong lòng hắn, bỗng nhiên nảy lên một cảm giác mơ hồ, như thể vừa để vuột mất thứ gì đó mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra.
Nhật Tư quay đi, ánh mắt nhìn về ngọn đèn dầu đang sắp tắt, buông một câu khe khẽ:
"Ngài đi đi. Ta mệt rồi."
Song Tử khẽ cắn môi, xoay người rời khỏi phòng. Nhưng bước chân hắn nặng trĩu, còn trong tim... lại lẩn quẩn hình ảnh đôi mắt đẫm lệ ấy.
⸻
Chương 4 ạ!!
Hyuk'arhy✮
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro