Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A̶r̶h̶a̶z̶'t̶h̶a̶a̶l̶











PHẦN TRÍCH TỪ CUỐN "Arhaz'thaal". bản sao chép bị cháy dở, trong hầm mộ thư viện Thành cổ Umbryl, trang 17 đến 38.

"Viên đá không tạo ra tiên tri. Nó ghi nhớ chúng.
Nó không nói tương lai - nó thì thầm ký ức của những vũ trụ."


1. NGUỒN GỐC.

Viên Đá Tiên Tri hay là 'Arhaz'thaal', trong ngôn ngữ thất truyền của loài người tiền sử không phải một tạo vật.

Nó là một tàn dư.

Một mảnh nứt hóa thạch của ký ức vũ trụ.

Một đốm đen cháy sém còn sót lại từ thời kỳ Phép thuật Nguyên Thủy, một kỷ nguyên không còn ai nhắc đến, không còn bản đồ nào vẽ lại. Một thời khi thế giới chưa biết đến mặt trời hay tên gọi của sự sống.

Theo những mảnh ghi chép chắp vá, phần lớn bị thiêu rụi hoặc biến mất trong các vụ "tình cờ cháy kho tài liệu", viên đá lần đầu được nhắc đến trong Lễ Máu Đầu Tiên - một nghi thức hiến tế trên đỉnh núi Athradon, nơi gió không thổi, nơi mặt đất tự thở bằng tiếng rên rỉ của chính nó. Những kẻ hành lễ thuộc về tộc Orr'hazra hay còn gọi là "Những Kẻ Ghi Nhớ Bóng Tối."

Họ không học phép thuật.

Họ không niệm chú.

Họ nhớ phép thuật như một cơn ám ảnh chạy trong mạch máu, họ uống máu sinh vật ma cổ, hít tro cốt của các phù thủy chết yểu vào trong phổi, ăn xương sọ trẻ em sinh vào nhật thực, và trong cơn cuồng loạn, họ nghe được tiếng thì thầm của thực tại khác.

Không phải tương lai mà là ký ức của những thực tại khác, nơi cùng một khoảnh khắc có hàng trăm, hàng ngàn kết cục. Và viên đá, nằm ở trung tâm lễ hiến tế, không tiên đoán mà nó lưu giữ.

Nó nghe.

Và nó không bao giờ quên.

2. SỨC MẠNH VÀ LỜI NGUYỀN.

Viên đá không chọn người giữ nó nhưng những kẻ giữ nó không thể nào rời đi. Một khi có kẻ chạm vào viên đá, nó sẽ để lại dấu vết, một lời thì thầm trong xương tủy, một nỗi khát khao không thể gọi tên.

Nó không tấn công chủ sở hữu nó.

Không tra tấn.

Mà nó kết nối đầy âm thầm, từ từ, bằng tình yêu điên dại của người khác dành cho kẻ giữ viên đá.

Đó không phải là yêu, mà là sự ám ảnh.

Sự ám ảnh này không đến từ lòng ganh tị.

Không phải thù hận.

Mà là cơn mê muội dịu dàng đến từng hơi thở, như đứa trẻ mơ thấy mẹ nó âu yếm yêu thương, như xác chết mơ thấy sự sống ngọt ngào.

Những người xung quanh kẻ giữ viên đá bắt đầu yêu kẻ đó một cách mù quáng, một thứ tình yêu bệnh hoạn, chiếm hữu, muốn lột da kẻ đó mặc vào người chỉ để cảm giác ở bên họ, muốn sống trong họ, thở thay họ, giữ họ trong lồng ngực và nuốt chửng.

Vì lý do đó, gia tộc Pettlie - những người từng giữ viên đá suốt nhiều thế hệ đã thề rằng viên đá chỉ được truyền lại cho con trai.

Không phải vì phụ nữ yếu đuối mà vì bất kỳ người đàn ông nào yêu một người phụ nữ giữ viên đá đều trở nên phát cuồng, giết chính mình hoặc giết người họ yêu, ví dụ điển hình là Elizabeth Pettlie, bà từng cố phá vỡ truyền thống bằng cách trộm lấy viên đá, kết quả là bị ba người bạn thân nhất dùng chính đôi bàn tay của họ nhấn chìm Elizabeth xuống địa ngục.

Có lẽ nam có thể chống đỡ... Hoặc không.

3. NHỮNG KẺ TRONG NHIỀU KẺ TỪNG SỞ HỮU VIÊN ĐÁ ĐƯỢC GHI NHẬN.

1. Tareth Pettlie, đời thứ nhất. Ông chạm vào viên đá khi mới 13 tuổi và ba năm sau, toàn bộ dân làng ông sống cùng biến mất trong một đêm không trăng. Chỉ còn lại một giếng nước sủi bọt đầy máu và những cánh tay bị rút gân vắt lên miệng giếng như hoa cúc trắng.

2. Maevan Alorr, kẻ trộm tham vọng đánh cắp viên đá từ tay Tareth , sau này bị mất trí thành kẻ nửa tỉnh nửa khùng, nhét viên đá vào miệng rồi cắt lưỡi mình, tự tin nói rằng "bây giờ các lời tiên tri sẽ nói qua miệng của TÔI!" Ông được tìm thấy ba ngày sau, treo ngược trên cây sồi, bụng bị rạch và bên trong toàn là giòi và những con chuột mắt trắng giả.

3. Jonnas Pettlie, đời thứ hai, bị ba người vợ cũ tìm đến, họ yêu cầu "được trở thành một phần của ông lần nữa." và rồi họ lột da bản thân, nhét vào lò nướng và đút cho ông ăn mỗi đêm. Khi người hầu phát hiện, Jonnas đang mỉm cười và thì thầm "Các nàng lại đến đút cho ta ăn rồi..."

4. Ephir Moorglen, một sử gia điên, dùng máu chính mình viết lại toàn bộ ký ức mà viên đá thì thầm cho hắn mỗi đêm, từng phút, từng giây. Không một chữ nào có thể dịch được, ngôn ngữ đó về sau chỉ có những đứa trẻ bị nguyền rủa mới có thể đọc và hắn chết trong ngục tù, máu đông cứng như sáp nến bám quanh đầu ngón tay.

5. Calvus Pettlie, đời thứ ba, mất tích trong rừng khi mang theo viên đá để mong được lắng nghe lời thì thầm "trong yên tĩnh." Mười năm sau, người ta tìm thấy căn chòi hắn dựng từ xương nai, trên giường là mười ba cái sọ người còn ướt máu, tất cả nhìn về một điểm: viên đá được đặt giữa lò sưởi như tim đang đập.

6. Mirella Thorne, phù thủy trẻ lấy cắp viên đá. Mỗi đêm, nàng đều mơ thấy người nàng yêu nhưng trong giấc mơ, người đó luôn chết trong tay nàng, cái chết đầy đau đớn khiến lòng nàng đau như bị xé nát. Sau 108 giấc mơ giống hệt nhau, nàng tự thiêu sống chính mình bên trong căn phòng đầy gương, da thịt cháy khét.

7. Lucan Pettlie, đời thứ tư. Cha của ba đứa con trai, cả ba đứa đều tự đâm mắt mình khi viên đá được truyền lại cho Lucan, bọn nó nói "Thấy ánh sáng của cha đã là quá đủ đối với cuộc sống chúng con." Lucan chết bởi chính tay người vợ mình luôn yêu thương, bà ôm thi thể ông suốt 12 ngày, trước khi cắn lưỡi mình và biến mất vào rừng hoang.

8. Revell Pettlie, đời thứ năm. Và là kẻ cuối cùng còn được ghi lại, được cho là đã hợp nhất với viên đá trong dòng họ Pettlie. Lần cuối người ta thấy ông, ông ngồi bên bờ hồ, tay chìm vào trong nước, nhưng phản chiếu trong nước không phải là hình ông mà là một đứa trẻ đang thì thầm điều gì đó bằng giọng của chính người đang nhìn.

"Viên đá không nói trước tương lai mà nó nhớ và nó gọi tên những mảnh ký ức chưa từng xảy ra ở thế giới này. Nó không lừa dối, nó hiến tế sự thật và kẻ giữ nó, từng người một, sẽ bị nhớ đến như những cơn ác mộng biết đi."

TRÍCH TỪ CUỐN "Arhaz'thaal" trang 56 - Bản phục hồi từ tro bụi thư khố cấm Gralevin, kèm dấu niêm phong của Bộ Pháp Thuật

4. HỆ THỐNG DANH XƯNG.

"Từng âm tiết là một bùa chú.
Một cái tên là một lời thề bằng máu mà chính người mang nó không hề hay biết."

Có một điều mà giới học giả hiện đại không thể giải thích được đó là một mẫu số bí ẩn trong huyết thống gia tộc Pettlie, nơi tất cả những người từng tiếp xúc gần với viên đá tiên tri đều sở hữu những cái tên bắt đầu bằng một trong số các chữ cái nhất định.

Ban đầu, điều này bị cho là trùng hợp, sau đó là mê tín. Nhưng đến đời thứ tư của gia tộc, khi những cái chết kỳ dị và các cơn mê loạn đẫm máu xuất hiện theo chu kỳ tên gọi thì không còn ai dám phủ nhận nữa.

Viên đá không chọn ngẫu nhiên.

Nó phân cấp.

Từ thời Orr'hazra cổ đại, mỗi chữ cái đầu tiên trong tên một người đã được mã hóa như một chỉ dấu định mệnh, một thứ mật ngữ của vũ trụ, chỉ những kẻ từng giữ viên đá mới có thể "nghe" thấy. Trong ma trận đó, các chữ cái không còn là công cụ ngôn ngữ mà là chìa khóa cho các tầng hiện thực.

Từng chữ cái là một tầng lớp.

Từng cái tên là một lời nguyền.

Mỗi thế hệ trong gia tộc Pettlie, khi đặt tên con, đều thực hiện nghi lễ chọn chữ cái đầu trong im lặng, dưới ánh nến xám, và chỉ sau khi đã được phép bởi kẻ giữ viên đá lúc bấy giờ.

Một số chữ cái đã được giải mã.

Chữ T - "Thrall"

Tareth. Tomael. Tiriel. Ba đời, ba định mệnh giống nhau: kẻ bị dẫn dắt, kẻ bị điều khiển.

Từ "thrall" trong tiếng Bắc Âu cổ, nghĩa là nô lệ.

Nhưng đây không phải sự nô lệ thể xác mà là nô lệ tâm trí, linh hồn, ý chí những người mang chữ "T" đều sống cả đời với một ý nghĩ không thuộc về họ, như một con rối.

Họ cười khi người khác vui, họ đau khi viên đá muốn. Và khi chết, họ thì thầm những lời tiên tri bằng ngôn ngữ không còn ai sống hiểu được.

Chữ E - "Estranged / Exiled / Eximius"

Ephir. Elenna. Elandor. Những kẻ mang chữ "E" luôn bị đẩy ra ngoài, không bao giờ thực sự thuộc về một cộng đồng, một gia đình, hay thậm chí là chính cơ thể mình.

Exiled - đày ải.

Estranged - bị tách biệt khỏi thứ từng là của mình.

Eximius - "đặc biệt" theo nghĩa bị kéo ra khỏi số đông, để gánh lấy cái nhìn kỳ thị, thương hại... hay tôn thờ đến điên cuồng.

Họ là người dẫn đường. Nhưng không ai đi theo họ mà sống sót.

Chữ L - "Lord / Liege / Lucifer"

Lucan. Leovold. Lirael.
Tên họ vang vọng như quyền lực, như ánh sáng, nhưng quyền lực càng lớn, sự sụp đổ càng thê thảm.

Lord - vị chúa.

Liege - người cai trị được thề trung thành... nhưng luôn cô độc.

Lucifer - "người mang ánh sáng", và cũng là thiên thần đầu tiên rơi xuống địa ngục.

Những kẻ mang chữ "L" sống như ngọn lửa, rực rỡ, mê hoặc... và đốt cháy tất cả.. Cả bản thân họ.

Chữ C - "Catspaw / Caesus / Churl"

Calvus. Cersein. Caellum. Họ là con cờ, vật tế, người bị lợi dụng.

Catspaw - con mèo bị dụ móc hạt dẻ trong lò lửa.

Caesus - tiếng Latinh cho "đã bị giết".

Churl - kẻ thấp hèn.

Họ là những người phải hy sinh để ma trận vận hành. Không một chữ "C" nào sống thọ quá 40 tuổi trong gia tộc.

5. GIA PHẢ PETTLIE, NHỮNG NGƯỜI CHỨNG KIẾN KHÔNG GIỮ ĐÁ.

Không phải ai cũng được giữ viên đá.

Nhưng ai từng nhìn thấy nó đều bị đánh dấu.

Họ được gọi là Người Chứng Kiến, những nhân chứng sống thầm lặng, sống quanh người giữ viên đá, bị hút vào quỹ đạo như các thiên thể như vệ tinh tự nhiên quanh một hành tinh chết.

Trong gia phả Pettlie, mỗi người chứng kiến đều được khắc tên bằng máu lên giấy da người, cùng chữ cái đầu tiên được khoanh tròn như một lời nhắc nhở.


"Ngươi đã nhìn thấy và ngươi sẽ không bao giờ không còn thấy nó nữa."

6. SỰ THẬT CUỐI CÙNG.

Vì sao một di vật cổ đại mang trong mình ký ức của vô số thực tại lại không bao giờ được nhắc đến trong các tài liệu chính thức của Bộ Pháp Thuật? Vì sao lịch sử về viên đá chỉ tồn tại trong các trang sách cháy dở, lời truyền miệng méo mó và những tàn tích bị phong ấn?

Bởi vì viên đá không đơn thuần là cổ vật.

Nó là bằng chứng.

Bằng chứng rằng thực tại là lưới nhện.

Rằng mỗi lựa chọn nhỏ nhất có thể vỡ ra thành hàng nghìn phiên bản và rằng Bộ Pháp Thuật, những kẻ xưng là người giữ trật tự.

không kiểm soát được điều gì cả.

Và vì vậy

Một bí mật đáng sợ hơn cả bản thân viên đá.

Một khế ước máu.

Ký vào giữa đêm trăng đen thứ 13 trong thế kỷ 5, giữa người đứng đầu Bộ Pháp Thuật và hậu duệ thứ tư của dòng tộc Pettlie một giao kèo câm lặng, không một con chữ, chỉ là lời thề buộc vào linh hồn:


"Các ngươi sống, chúng tôi giữ im lặng.
Đổi lại viên đá chỉ nói với chúng tôi, hoặc không nói gì cả."


Từ đó, gia tộc Pettlie trở thành bóng tối bên dưới ngai vàng, được bảo vệ, được bao che, nhưng cũng bị theo dõi từng giấc mơ. Họ sống giữa hai thế giới:

kẻ bị ám bởi tiên trikẻ không được phép tiết lộ tiên tri ấy cho bất kỳ ai, kể cả chính mình.

"Tên ngươi không phải ngẫu nhiên.
Ngươi đã được đánh dấu từ trước khi được sinh ra.
Viên đá đã gọi tên ngươi và giờ, ngươi chỉ có thể đáp lời hoặc tan biến."

7. THOMAS PETTLIE.

Họ không biết. Không một ai biết.

Trong những tấm ảnh kỷ yếu cũ kĩ treo trong đại sảnh Gryffindor, cậu thiếu niên tóc vàng rơm rối bù, miệng cười toe, đang cưỡi chiếc chổi Comet 290 đã sửa tới năm lần vì đâm xuống hồ, vẫn mỉm cười với tất cả những ai nhìn vào.


Thomas Pettlie - "cái tên sôi nổi nhất Hogwarts khóa 1974", người luôn bị phạt vì trốn học bay, vì tổ chức các trận Quidditch tự phát giữa đêm, vì cho nổ tung bồn tắm Phòng Sinh Hoạt Chung chỉ để tạo bọt có mùi cam.


Thomas học cùng năm với James Potter, Sirius Black, Remus Lupin và Peter Pettigrew - bộ tứ đạo tặc trứ danh Hogwarts. Nhưng trong bóng tối của bốn ánh hào quang ấy, Thomas là người thứ năm, không được nhắc đến, không được ghi vào những truyền thuyết học trò kể lại.

Dù vậy, James từng nói. "Không ai làm tụi mình cười như Thomas Và cũng không ai chơi Quidditch hăng bằng nó."

Thomas là người gài bẫy cho Peeves trong nhà tắm tầng ba.


Là người pha độc dược đổi màu tóc Snape khiến hắn bị trục xuất khỏi lớp học suốt một tuần.


Là người dám bơi khỏa thân qua hồ đêm Giáng Sinh để thắng một ván cá cược với Sirius.


Một ngọn lửa sống động, tỏa sáng bằng tiếng cười, nhưng luôn mang theo tro tàn trong lòng.


Một cái tên, giờ chỉ còn là học sinh nổi bật trong sổ lưu trữ và không gì hơn.


Nhưng ít ai biết rằng đằng sau những tiếng cười ầm ĩ đó, là một trái tim mang gánh nặng của một di sản bị nguyền rủa.


Thomas là con trai duy nhất của Theoden Pettlie, người giữ viên đá đời thứ mười tám, người đã chết không rõ nguyên do trong một đêm mưa không trăng, nơi cửa nhà mở toang và vết máu kéo dài từ hành lang đến tận vườn. Thi thể ông được tìm thấy với đôi mắt mở trừng trừng nhìn trên trần nhà, như thể đã thấy được cả vũ trụ trong khoảnh khắc cuối cùng.


Năm đó, Thomas mười tám tuổi.


Trong đêm tang lễ, khi mọi người còn bên quan tài, Thomas biến mất, lẻn vào kho lưu trữ gia tộc, căn phòng bị cấm mà cha cậu luôn bảo rằng chỉ được mở khi đến lượt cậu chết.


Cậu đã phá luật.


Và tại đó, giữa những tấm màn nhung cũ, giữa bụi và tro, cậu tìm thấy nó, viên đá tiên tri đang nằm lặng lẽ trong chiếc hộp gỗ mun có khắc phong ấn thời Orr'hazra.


Không ai biết cậu đã lấy nó đi.


Không ai biết, nhưng kể từ đêm đó, Thomas đã nghe thấy những tiếng thì thầm.


Thomas, bằng tất cả ý chí còn sót lại bên trong bản thân, đã khóa viên đá vào một hộp mới màu nâu đất, đặt ba lớp phong ấn.


một bằng máu, một bằng ký ức, và một bằng chính sự im lặng tuyệt đối.


Cậu thề, không bao giờ dùng nó.


Không bao giờ để nó rơi vào tay kẻ khác, cậu đã chứng kiến cha mình dần hoá điên.


Cậu từng nghe tiếng mẹ thì thầm trong mơ những đoạn ngôn ngữ cổ không tồn tại trong bất kỳ cuốn sách nào.


Cậu biết cái giá phải trả.


Nhưng cậu không trốn chạy.

Sau đó, James và Lily chết.
Sirius bị giam.
Peter Pettigrew, kẻ nhỏ bé, run rẩy, nhưng mang lòng phản trắc của cả một thời đại giờ đây lộ bộ mặt thật.


Thomas biết, chỉ là vấn đề thời gian.


Peter tìm tới Thomas, không phải để hỏi han, không phải để khóc than, mà là để lấy viên đá.


Họ nói rằng bọn Tử Thần Thực Tử không bao giờ cần tra tấn cậu, vì vậy việc cậu chỉ cần làm là đưa viên đá cho Voldemort.


Nhưng Thomas biết... đưa cho hắn thì có nghĩa là chấm hết, cậu đã không làm điều đó.


Và rồi Peter đã tự ra tay, không bùa chú mà là những thứ cũ kỹ và man rợ hơn, dao, lửa, rắn, máu.


Hắn cắt vào tay Thomas và rắc tro xương pháp sư đã chết lên vết thương nghi lễ của Orr'hazra cổ xưa của cậu.


Thomas không nói.


Không gào thét.


Không đầu hàng.


Và rồi nhắm mắt lại.


Thomas không chết. Nhưng từ đó đến nay, cậu không bao giờ tỉnh lại.


Người ta nói cậu ta hôn mê, một số y thuật gia bảo đó là tổn thương não.

Viên đá tiên tri, tới nay, vẫn chưa được tìm thấy.


Cái hộp gỗ phong ấn bị cất giấu nơi đâu, không một ai biết.


Và người duy nhất bây giờ biết nó ở đâu... Chính là Lucas Pettlie, con trai Thomas Pettlie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro