PN2: Hậu truyện
BGM: Người tuyết (Bản gốc lẫn cover đều hay, nhưng bản cover là chấp niệm thời thanh xuân của sốp uwu)
* Về bảo bối Hạo Gia, về cuộc sống gia đình họ Lạc
* Một chút bối cảnh Giáng sinh
* Manifest BLG vô địch!!!!
______
"Anh về rồi đây."
Khi Triệu Gia Hào mở cửa bước vào nhà, Lạc Hạo Gia đang cưỡi trên vai daddy của mình để đính ngôi sao may mắn lớn nhất lên đỉnh cây thông Noel.
"Mami!"
"Ca ca!"
"Meo!"
Sau đó là cảnh ba con mèo đồng loạt chạy về phía anh.
Triệu Gia Hào nhớ đến thứ tự mình làm lần trước, đầu tiên là xoa đầu Lạc Văn Tuấn, sau đó gãi cằm mèo con, rồi mới hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Gia. Lần này thứ tự được thay đổi, nước trong bát phải thẳng băng*, có hiệu lực ngăn chặn những trận aram giữa mấy con mèo trong nhà.
Anh xoa đầu Hạo Gia trước, "Hạo Gia nhà mình lại cao hơn rồi!"
Sau đó anh hôn Lạc Văn Tuấn một cái, "Lão công lại đẹp trai hơn rồi!"
Lạc Văn Tuấn hạnh phúc muốn bay lên mây, còn mèo Xiêm dính người bên cạnh chịu không nổi, bắt đầu dính chặt vào chân Triệu Gia Hào làm nũng, vừa cọ vừa kêu meo meo.
Triệu Gia Hào cúi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo Xiêm lên, "Bard lại!... lại đen nữa rồi..." TAT
"Meo...", mèo nhỏ với khuôn mặt đen như than đến nỗi sắp không nhìn rõ được ngũ quan kêu lên đầy bất mãn.
"Pha này em thật sự rất cố gắng rồi ca ca," Lạc Văn Tuấn cho Triệu Gia Hào xem những vật dụng giữ ấm cho Bard, "Bộ quần áo nhỏ này... khăn quàng này... rồi mũ nữa!" Lạc Văn Tuấn đội chiếc mũ trùm lên đầu Bard, nhưng mèo con nghịch ngợm liên tục lắc đầu, chiếc mũ trùm đầu lại rơi xuống.
___
Nhớ lại lúc Bard mới đến nhà họ Lạc, ngoài cái mặt nạ tròn màu than trên mặt ra thì cũng là một con mèo Xiêm nhỏ nhắn trắng trẻo. Khi đó Hạo Gia ba tuổi, Triệu Gia Hào bế em đi dạo phố, tình cờ ghé qua một cửa hàng thú cưng, Hạo Gia đặt tay lên kính, tò mò nhìn vào trong thì phát hiện ra nó.
Bé mèo Xiêm mới bốn tháng tuổi bằng một cách thần kỳ nào đó đưa tay ra, hai bé con chạm tay qua lớp kính, khung cảnh thập phần ấm áp. Triệu Gia Hào cảm thấy bọn họ rất có duyên, bèn về nhà bàn bạc với Lạc Văn Tuấn rồi rước mèo con về nhà.
Lạc Văn Tuấn dù đồng ý nhưng số lượng mèo tranh sủng đột nhiên lại +1, trong lòng vẫn là có chút khó chịu. Do đó để làm dịu mối quan hệ giữa hai con mèo, Triệu Gia Hào đã trao quyền đặt tên của mèo Xiêm cho Lạc Văn Tuấn.
Không biết Lạc Văn Tuấn vì ghen tỵ hay thật sự chưa nghĩ ra, mèo Xiêm được đón về nhà đã được một tuần nhưng vẫn chưa có tên, đành phải gọi tạm là meo meo. Ngày Lạc Văn Tuấn nghĩ ra cái tên Bard, Triệu Gia Hào đúng lúc chuẩn bị đi công tác một tuần.
Lạc Văn Tuấn đang chơi boardgame cùng Hạo Gia trong phòng trẻ em, cơn cảm cúm mùa đông ập đến đầy khí thế khiến hai cha con đồng thời nhiễm bệnh, tiếng ho trong phòng vang lên không dứt.
Hạo Gia mới chỉ miễn cưỡng đếm được số, nhận biết được vài hình ảnh, làm sao thắng nổi daddy ruột của mình, thêm quỷ ấu trĩ Lạc Văn Tuấn này cũng không chịu nhường, rất nhanh trước mặt đã chất đống một xấp "tiền giấy".
Triệu Gia Hào đang ở phòng khách mặc đồ giữ ấm cho mèo Xiêm, vì để tránh mèo con biến trở nên sẫm màu hơn*, anh đã mua một bộ áo lông cừu màu trắng phối cùng với cái mũ có khóa cài, mặc vào trông như một chú cừu nhỏ, đáng yêu vô cùng.
*Lông mèo xiêm nhạy cảm với nhiệt độ, nhiệt độ càng thấp càng tối màu (tai, mặt, bàn chân,..), càng ấm thì bộ lông càng nhạt màu.
"Meow..." mèo Xiêm nhỏ là một chatterbox chính hiệu, lúc này nó đang làm nũng với Triệu Gia Hào. Tiếng kêu truyền đến tai Lạc Văn Tuấn.
Thật là. Lạc Văn Tuấn bĩu môi. Mấy thứ nhỏ nhặt như này mới không làm tôi ghen, Lạc Văn Tuấn cứng miệng nhưng trong lòng cảm thấy chua chát.
"Ai là mèo con ngoan nhất thế giới nào?" Triệu Gia Hào sủng nịnh hỏi khi thấy mèo con ngoan ngoãn hợp tác mặc đồ.
Là em! Lạc Văn Tuấn chơi đùa với mảnh giấy trước mặt, thật sự có chút buồn bã.
"Cho daddy cái này!." Dường như nhìn ra được tâm tình của Lạc Văn Tuấn không tốt, Hạo Gia kéo tay áo đưa cho cậu tờ "tiền giấy" mệnh giá lớn nhất mà mình có.
"Con đưa cái này cho daddy, daddy sẽ thắng đấy." Lạc Văn Tuấn không cần phải tính toán, mệnh giá lớn thế này khẳng định là đủ rồi.
"Daddy... thắng, thì sẽ vui lên!" Hạo Gia đưa từng tấm thẻ trong tay mình cho Lạc Văn Tuấn xem, hào phóng để cậu thoải mái lựa chọn. Tiểu thiên sứ không quan tâm thắng thua trong trò chơi, chỉ hy vọng người mà mình quan tâm được hạnh phúc.
"Vậy daddy thắng nhé." Cũng đã đến giờ ăn rồi, nên kết thúc ván này thôi, Lạc Văn Tuấn cười bế Hạo Gia đi ăn. Nhìn thấy Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng cười, Hạo Gia cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Lạc Hạo Gia dường như bẩm sinh đã có thiên phú yêu thương người khác, bé muốn mọi người xung quanh đều hạnh phúc và cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi người khác vui vẻ.
"Lại là em thắng nữa rồi Âu Ân, nhường Hạo Gia một chút đi mà." Triệu Gia Hào lên án hành vi "ăn chắc" của lão công nhà mình, nỗ lực giành lại chút trải nghiệm trò chơi cho con trai.
"Hạo Gia thua hay thắng đều rất vui, giống ca ca hồi trẻ, rất là lạc quan." Lạc Văn Tuấn bế Hạo Gia cọ cọ vào mũi bé, phảng phất thấy được hình ảnh của ca ca lúc nhỏ, lòng càng thêm mềm mại, "Hôm nay Hạo Gia rộng rãi thế, daddy đưa con đi ăn ngon nhé!"
Nhớ lại nồi sườn heo hầm cho Hạo Gia chắc cũng đã đến độ rồi. Cậu kiêu hãnh đứng dậy trước ánh mắt sùng bái của Hạo Gia.
Sau đó thì bị ca ca ấn xuống.
"Đi đâu đó? Uống xong thuốc trước đã." Triệu Gia Hào ân cần vỗ vai cậu, đưa cho hai cha con mỗi người một bát.
"Ngon quá! ...Ngon quá...ngon...quá..." Hạo Gia phấn khích vỗ tay, nhưng nhìn chén thuốc đen đặc trước mặt, dường như có gì đó không đúng, bé lùi lại đôi chút, nhỏ giọng lặp lại hai lần ngon quá, như thể đang tự thuyết phục chính mình đây thật sự là món ngon daddy nói chứ không phải thứ kỳ quái gì khác.
Đứa nhóc này thật là, đắng chết mất. Mèo con Lạc Văn Tuấn muốn rơi lệ!
Thế là Lạc Văn Tuấn tự cầm chén, còn Hạo Gia thì dùng ống hút, hai cha con đồng thời nhấp một ngụm. Ngay sau đó, cả hai đồng thời lè lưỡi ra nhỏ giọng kêu "phì phì phì".
Biên độ nhíu mày, kích thước mắt nheo lại, thậm chí đến cả góc độ lè lưỡi, tần suất kêu "phì phì phì" của hai người hoàn toàn giống hệt nhau. Triệu Gia Hào nghĩ thầm, bảo sao mọi người ai cũng nói giống, đây mà không phải con của Lạc Văn Tuấn, anh trực tiếp nuốt cái chén này!
Lạc Văn Tuấn vốn dĩ ăn uống đã chậm, thêm nữa thuốc lại đắng, cứ uống một ngụm là nghỉ một hồi, dường như có thể uống đến một vạn năm. Trong khi cậu vẫn đang cầm bát nhấp từng ngụm nhỏ, Hạo Gia ở bên kia đã nhăn mày uống hết, đang ngậm một viên đường phèn Triệu Gia Hào đưa để giảm bớt vị đắng trong miệng.
"Nhìn xem Hạo Gia nhà người ta!" Triệu Gia Hào đưa cái chén trống không cho Lạc Văn Tuấn xem. "Chén của con nhỏ hơn mà ca ca..." Lạc Văn Tuấn nhìn Triệu Gia Hào với ánh mắt tràn đầy ủy khuất.
"Ừm cũng đúng..." Triệu Gia Hào bị thuyết phục, nhẹ giọng khích lệ, "Cố lên nào lão công, uống xong cho em ăn kẹo!"
Hạo Gia cũng ở bên cạnh động viên bằng giọng sữa, "Daddy cố lên! Daddy cố lên!"
Lạc Văn Tuấn nghĩ đến không thể mất thể diện trước mặt con trai nên bưng chén lên uống một hơi ừng ực hết cạn, khuôn mặt vì đắng mà nhăn nhó đến biến dạng.
"Mau ăn kẹo." Triệu Gia Hào lập tức đút viên đường phèn đã chuẩn bị sẵn, sau đó sờ sờ vuốt lông con mèo to xác, Lạc Văn Tuấn mới dễ chịu hơn một chút.
Mèo Xiêm nhỏ nhảy lên đùi Triệu Gia Hào kêu meo meo với vẻ mặt đầy quan tâm. Lạc Văn Tuấn thừa nhận mình có chút cảm động, nhưng thấy nó quay đầu cọ cọ vào tay Triệu Gia Hào thì lại cắn khăn tay mắng thầm "trà xanh".
Triệu Gia Hào để mèo nhỏ vịn vào mình đứng lên, giúp nó chỉnh lại quần áo, vừa chỉnh vừa hỏi Lạc Văn Tuấn đã nghĩ ra tên cho nó chưa. Nhìn thấy nó đứng đó trong một lớp da cừu non trông giống hệt con người, một ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu Lạc Văn Tuấn.
"Gọi là Udyr." Mèo lớn đảo mắt, tinh nghịch nói.
"Nó đáng yêu như thế này!" Triệu Gia Hào không dám tin vào tai mình, "Nghĩ tên khác đi! Không được mang ân oán cá nhân vào!"
Lạc Văn Tuấn lại bắt đầu làm mình làm mẩy quay đầu không nhìn anh, duỗi đôi chân dài ra rung rung.
Giả điếc chứ gì, đều là vợ chồng già cả rồi, Triệu Gia Hào cũng chuyển từ trạng thái đơn phương bị thao túng sang giai đoạn nắm rõ tính khí trẻ con bất định của Lạc Văn Tuấn và thỉnh thoảng có thể "kiểm soát" được nó. Anh bế mèo Xiêm nhỏ đặt lên đùi Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn không thể đẩy nó xuống, chỉ đành ôm lấy mèo con, cảm nhận khối tròn ấm áp mềm mại trong lòng, cũng khá dễ chịu đấy chứ.
"Dễ thương thật, giống cừu Shaun." Lạc Văn Tuấn nhìn nó, khuôn mặt than nhỏ nhắn cộng với bộ đồ cừu non, quả thật rất giống. Triệu Gia Hào lại xoa đầu Lạc Văn Tuấn, "Nhưng vẫn là em dễ thương hơn, mèo con ⭕ Ân."
So với lời an ủi vòng vo, lời tán thưởng trực tiếp luôn làm Lạc Văn Tuấn hài lòng hơn.
Tôi mới là mèo con đáng yêu nhất trong lòng ca ca! Lạc Văn Tuấn vừa được dỗ dành, tận lực tận sức để kìm nén khóe miệng, nhưng hai chân đã không tự chủ được mà rung lên.
Mèo Xiêm nhỏ: Động...động đất rồi! Meoww!
"Chăm sóc Hạo Gia cho tốt nhé." Triệu Gia Hào nhìn một vòng quanh nhà lần cuối rồi chuẩn bị xuất phát.
"Ừm!."
"Chăm sóc bé mèo cho tốt nhé."
"...Ừm."
"Chăm sóc bản thân nữa." Triệu Gia Hào đặt một nụ hôn lên trán Lạc Văn Tuấn.
Mèo Xiêm nhỏ: Cứu...cứu mạng meoww!
Mèo Xiêm nhỏ ngay trong đêm đã lập tức công bố một bài luận vĩ đại về việc "Duy trì sự cân bằng bằng đuôi mèo để sống sót trong trận động đất kịch liệt"
"Mày kiêu căng lắm đấy nhé." Sau khi Triệu Gia Hào đi, Lạc Văn Tuấn bế mèo con đặt lên bàn, đứng trước mặt nó biểu diễn meo meo quyền trong không trung. Mèo Xiêm nhỏ tưởng cậu muốn cùng đập tay, liền đưa móng vuốt chạm vào tay cậu.
"Chống đối chứ gì, đánh trả đúng không, tiếp chiêu đi!" Điều này khơi dậy ý chí chiến đấu của Lạc Văn Tuấn, hai còn mèo bắt đầu đọ sức với nhau bằng cách đập tay qua qua lại lại.
"Aaa lại...quên cầm chìa khóa xe rồi, đúng là mang thai một lần ngớ ngẩn ba năm."
Triệu Gia Hào mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hai con mèo nắm tay nhau hòa hợp.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng mở cửa, Lạc Văn Tuấn ngay lập tức biến nắm đấm thành lòng bàn tay, đặt tay dưới móng vuốt của mèo con, bày ra dáng vẻ như đang bắt tay. Mèo Xiêm nhỏ bị chấn động trước phản ứng nhanh như cắt của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhất thời không biết là phát sinh chuyện gì, móng vuốt vẫn duy trì tư thế cuộn tròn, lúng túng liếm miệng.
"Vậy mới đúng chứ, phải hòa thuận đó nhé." Triệu Gia Hào gửi một nút like, cầm chìa khóa xe rồi đi mất.
"Hây ha!" Nghe thấy tiếng cửa vừa đóng, Lạc Văn Tuấn bất ngờ tập kích, đè ngã mèo con rồi ấn chặt bụng nó. Mèo Xiêm nhỏ duỗi bốn chân lên đạp đạp nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích, kêu meo meo nhìn sang phía thú bông Little Bean Cat bên cạnh.
Anh em ơi cứu tôi với!
Mèo đậu nhỏ với đôi mắt lấp lánh đầy sao vẫn giữ tư thế ngẩng cao đầu, đã seen và không rep.
"Hehe! Phản ứng nhanh lên! Đã phục hay chưa!" Lạc Văn Tuấn giành được thắng lợi, đắc ý rút tay về, làm động tác 'yếu kém' 👎, rồi chạy đi cho Hạo Gia ăn.
Trong nhà tổng cộng có ba con mèo, một là con trai ruột của ta, một con vừa bị ta đánh bại, ta chính là vua mèo! Lạc Văn Tuấn càng nghĩ càng đắc ý, mang đĩa trứng, tôm, sườn, cơm, rau củ nấu cho Hạo Gia bày trước mặt cậu bé, nói: "Con trai, daddy đến rồi đây!"
"Đến rồi, đến rồi!" Hạo Gia đã quá quen với những khoảnh khắc ấu trĩ của daddy mình , liền bắt chước lời của daddy, tự mình cổ vũ. Lạc Văn Tuấn đi lấy cơm cho Hạo Gia thì cảm nhận dưới chân có một cục lông mềm mại, nhìn xuống thì thấy mèo Xiêm nhỏ đi theo vào.
"Mimi, ăn đi!" Hạo Gia gắp miếng sườn to nhất trong bát, chia sẻ cho cộng sự mới của mình.
"Ca ca không chuẩn bị thức ăn cho mày sao?" Lạc Văn Tuấn cảm thấy nên quan tâm một chút đến chế độ ăn uống cho tiểu đệ của mình.
Kết quả, cậu phát hiện ra trong bát của mèo con có thức ăn, trong đồ chơi cũng có thức ăn đông khô do ca ca chuẩn bị, chỉ cần gẩy một cái là sẽ bật ra. Nó đi theo Lạc Văn Tuấn chỉ đơn giản là vì dính người, Lạc Văn Tuấn đi lấy cơm thêm cho Hạo Gia, nó đi theo; đi pha sữa, nó theo; đi rửa bát trong bếp, nó theo; đi làm việc trong thư phòng, nó cũng theo.
Đợi đến khi Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng kết thúc công việc và trở về giường, con mèo nhỏ lại theo nhảy lên.
"Sao mày có thể lang thang khắp nơi như thế hả, hả?" Lạc Văn Tuấn gãi cằm mèo nhỏ khiến nó thoải mái kêu lên tiếng grừ grừ. Lạc Văn Tuấn chợt nảy ra một tia ý tưởng, "Khoác một mảnh vải chạy khắp bản đồ, gọi mày là Bard có được không?"
Mèo con kêu meow meow đáp lại.
"Xem như mày đồng ý rồi nhé."
Thế là khi Triệu Gia Hào đi công tác về, anh liền được Lạc Văn Tuấn giới thiệu cái tên mới của mèo con.
"Bard, lại đây!"
Triệu Gia Hào liền nhìn thấy một con linh thú đáng yêu được triệu hồi từ thư phòng lạch bạch chạy ra. "Được đó, hay lang thang khắp nơi có đúng không?" Nghĩ đến màn trình diễn trên sân đấu của chồng mình, Triệu Gia Hào cũng thấy cái tên này rất có linh tính, rất hợp với mèo con.
"Không chỉ vậy đâu, anh nhìn xem nó còn đeo một cái mặt nạ, một lỗ, hai lỗ, Bard há miệng." Bard phối hợp meo lên một tiếng, "Ba lỗ, có phải rất giống skin mặc định không." Triệu Gia Hào nhìn hai con mắt và một cái miệng trên mặt nạ đen quả thật tạo thành ba lỗ. "Được, Bard có thích không?"
Chatterbox lại meo meo kêu lên.
"Nó nói gì thế, phiên dịch đi nào." Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn, cũng là một con mèo khác.
"Em không biết, nhưng Bard nói gì cũng đúng."
"Được, Bard nói gì cũng đúng." Triệu Gia Hào bị cậu chọc cười, thế là mèo con thành công có được một cái tên.
____
Thời gian quay ngược lại hai năm sau, trạng thái than bánh của Bard khiến ngay cả Samoyed cũng phải lắc đầu thở dài, Triệu Gia Hào hít sâu một hơi, sự tình đã đến nước này, ăn cơm trước đã.
Bữa tối là bữa tiệc Giáng Sinh do Lạc Văn Tuấn chuẩn bị.
Do nhà trường giao cho một bài tập thủ công về Giáng Sinh, Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn đã thảo luận và quyết định tổ chức tiệc cho Hạo Gia để bé trải nghiệm bầu không khí Giáng sinh.
Kết thúc bữa tối, một nhà bốn miệng ăn bao gồm ba người và một mèo, thay đồ ngủ chủ đề Giáng Sinh rồi treo tất để nhận quà ở đầu giường Hạo Gia, Lạc Văn Tuấn bắt đầu kể chuyện trước khi ngủ cho bé. Hạo Gia nghe nói ông già Noel sẽ mang quà đến cho mình nên rất phấn khích, Lạc Văn Tuấn kể chuyện xong nhưng đứa trẻ vẫn vô cùng tỉnh táo.
Ngược lại là Triệu Gia Hào có lẽ do công việc bận rộn, gần đây vô cùng mệt mỏi nên dựa vào Lạc Văn Tuấn mà gật gà gật gù.
"Hạo Gia nằm trên giường mình ngủ cho thật ngoan, ông già Noel sẽ tặng quà cho Hạo Gia đấy." Lạc Văn Tuấn thấy vợ mình buồn ngủ, cậu đắp chăn cho Hạo Gia rồi định bế Triệu Gia Hào về nghỉ ngơi.
"Con muốn mami ngủ với con." Hạo Gia ngập ngừng một hồi, vẫn là nhẹ nhàng kéo góc áo Triệu Gia Hào, không nỡ để mami đi.
Triệu Gia Hào nhận ra vì công việc, mình đã nửa tháng không ở cùng Hạo Gia rồi. Đang suy nghĩ có nên ở lại hay không thì vạt áo phía bên kia cũng bị kéo lại.
Ờm, cũng đã nửa tháng không ở bên Lạc Văn Tuấn rồi.
Triệu Gia Hào lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan giữa hai con mèo, đành nhắm mắt dưỡng thần, để hai cha con tự thương lượng với nhau.
"Vậy chơi oẳn tù tì đi."
Hai cha con PK một lượt, Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng thắng con trai Lạc Hạo Gia.
"Hạo Gia là nam tử hán, thua thì phải nhận thua nhé", Lạc Văn Tuấn nói. Hạo Gia tuy không nỡ nhưng vẫn là buông tay đang níu áo Triệu Gia Hào. Lạc Văn Tuấn bế vợ vào lòng, định chúc Hạo Gia ngủ ngoan thì lại bắt gặp một đôi mắt giống hệt Triệu Gia Hào.
Khi mới sinh, Hạo Gia giống hệt như bản sao của Lạc Văn Tuấn , nhưng dần dần lớn lên, mọi người phát hiện bé có đôi mắt cún con hơi cụp xuống giống hệt Triệu Gia Hào. Bị đôi mắt cún con đáng thương giống hệt Triệu Gia Hào nhìn, Lạc Văn Tuấn làm sao cũng không thể nhấc chân bước đi.
"Hạo Gia hôm nay ngoan ngoãn làm bài tập, thưởng cho Hạo Gia năm ván thắng ba." Lạc Văn Tuấn nhượng bộ.
Triệu Gia Hào vô cùng hứng thú ngồi dậy xem hai cha con đấu bo5, rồi chứng kiến chồng mình nhường 1 truy 3, lật ngược thế cờ. Hạo Gia không nhìn ra, nhưng Triệu Gia Hào nhìn ra được lão công nhà mình đã nhường bé rất nhiều.
"Anh ngủ với Hạo Gia đi ca ca." Lạc Văn Tuấn thực sự không nỡ nhìn đôi mắt cực giống ca ca mình xuất hiện bất kỳ cảm xúc bi thương nào, đành miễn cưỡng buông vợ xuống.
Cùng lắm là đợi Hạo Gia ngủ sẽ bế ca ca đi sau. OvO
"Mami còn chưa treo tất, có khi nào sẽ không có quà không."
Lạc Văn Tuấn nghe Hạo Gia nói thế thì dừng bước, dỗ dành Hạo Gia rằng tất của mami ở phòng mami nên sẽ nhận được quà thôi.
"Nhưng mà, nếu ông già Noel đến, phát hiện mami không ngủ ngoan trên giường mình, có khi nào nghĩ mami không ngoan, không phát quà cho mami không."
Lạc Văn Tuấn nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Hạo Gia, trong lòng nghĩ thầm, daddy của nhóc chính là ông già Noel đây, chẳng những sẽ phát quà cho ca ca, mà còn vừa tặng vừa hỏi có thích món quà 'lớn' lão công tặng hay không nữa cơ...
Hạo Gia thấy cậu ậm ừ không trả lời, tưởng rằng mami thật sự sẽ vì mình mà không nhận được quà, bèn nói mình là nam tử hán, có thể ngủ một mình, quyết không để Triệu Gia Hào ở lại bồi mình nữa.
Đôi phu thê về đến phòng ngủ chính, nhớ lại ánh mắt đơn thuần của Hạo Gia, trong lòng có chút cảm giác tội lỗi. Nhưng nghĩ đến mấy món đồ chơi chủ đề Giáng Sinh mình đã mua cho ca ca, Lạc Văn Tuấn lại thấy hưng phấn.
Cậu ôm lấy người vợ thơm tho, tâm tình dao động lên tiếng, "Anh có biết tại sao ID của anh lại là elk không? Vì anh chính là tuần lộc nhỏ, tuần lộc nhỏ độc quyền của em."
Thấy Lạc Văn Tuấn muốn tiến tới, Triệu Gia Hào vội hỏi rõ, "Em nói rõ trước đã... có tính vào 72 lần đó không..."
"Tất nhiên rồi, mau thử đồ chơi Giáng Sinh nhỏ em mua cho ca ca đi~" Lạc Văn Tuấn vừa nói vừa đè xuống.
"Đợi đợi đợi... đợi một chút, đi tặng quà cho Hạo Gia trước đã!" Triệu Gia Hào cố gắng khống chế bàn tay nổi loạn của cậu.
"Vậy ca ca tự trang bị trước, em sẽ về ngay!" Tâm tình Lạc Văn Tuấn vô cùng tốt, nhanh chóng lấy một cái hộp nhỏ từ tủ ra đặt lên giường. Triệu Gia Hào nhìn đạo cụ trong hộp mà muốn tự cho mình một cái tát vì lời hứa sẽ chơi 72 trò cùng Lạc Văn Tuấn khi đó.
Lúc ấy, hai người vừa giải quyết được hiểu lầm, Lạc Văn Tuấn nhắc đến ba năm bị Triệu Gia Hào lạnh nhạt, Triệu Gia Hào thập phần áy náy nên chủ động đề nghị bù đắp.
"Vậy ca ca cùng em chơi mấy trò em thích vài lần được không?"
"Mấy... mấy lần?" Triệu Gia Hào tất nhiên hiểu ý Lạc Văn Tuấn muốn chơi trò gì, nhưng vừa mới bị bắt gặp chơi một mình, lại bị ánh mắt đáng thương của cậu chăm chú nhìn, Triệu Gia Hào không thể nói lời cự tuyệt, chỉ biết cắn răng hỏi tiếp.
"Chúng ta đã kết hôn ba năm, tính trung bình hai lần mỗi tháng, vậy là 72 lần, trò chơi không được trùng lặp đâu nhé." Mèo con liếm môi.
"Được, anh đồng ý!"
Tốc độ Triệu Gia Hào đồng ý nhanh đến mức làm Lạc Văn Tuấn kinh ngạc, mình nói là 72 lần chứ không phải 2 lần mà?
Không phải Triệu Gia Hào tự tin, chỉ là cách chơi không trùng lặp làm anh thấy mình có thể xoay xở được. Cuối cùng vẫn là một đứa trẻ nha, loại chuyện này làm sao có thể có đến 72 kiểu chơi khác nhau được? Samoyed vui vẻ mừng thầm, chờ đợi ngày Lạc Văn Tuấn bí ý tưởng.
Cho đến khi 5 tháng trôi qua, Triệu Gia Hào bắt đầu cảm thấy sự tình không hề đơn giản. Vốn nghĩ loại chuyển chỉ có vài tư thế vài cách chơi, hoàn toàn quên mất lão công nhà mình trên sân đấu sung mãn thế nào, thì trên giường cũng sung mãn như thế. Khi Lạc Văn Tuấn áp dụng từng "sáng kiến nhỏ" lên người mình, Samoyed mới đau đớn ý thức được, 72 kiểu chơi khác nhau với Lạc Văn Tuấn mà nói thật quá đơn giản, 172 kiểu cậu cũng nghĩ ra được.
Có điều Triệu Gia Hào không thể không thừa nhận rằng, cuối cùng thì một cái giường không thể tạo ra hai loại người khác nhau, được Lạc Văn Tuấn dẫn dắt chơi càng nhiều, chính mình dường như cũng cảm thấy... có chút kích thích.
Kích thích thì có kích thích, nhưng cân nhắc đến cái eo của mình, Triệu Gia Hào đành chấp nhận dấn thân vào cuộc sống tín dụng khốn khổ, ban đầu nói ba năm trả xong, nhưng từ khi sinh Hạo Gia đến khi Hạo Gia năm tuổi, anh vẫn còn nợ vài lần.
Triệu Gia Hào nhẫn nhịn mang cặp kẹp tóc tuần lộc lên đầu, lại nhìn cái vòng cổ có chuông, trong lòng khóc không thành tiếng.
Lạc Hạo Gia trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy cửa được mở ra, bé lập tức tỉnh táo, hiếu kỳ nheo mắt nhìn trộm.
Là ông già Noel!. Lạc Hạo Gia trong lòng âm thầm reo hò. Bé nhìn thấy ông già Noel từ trong chiếc bao lưng trên vai lấy ra những hộp quà đặt vào chiếc tất.
Huu yeah. Thì ra thật sự có ông già Noel! Hạo Gia phấn khích một hồi rồi lại mê mệt ngủ thiếp đi. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bé dường như nghe thấy tiếng ông già Noel rời đi, còn có tiếng chuông tuần lộc vang lên leng keng.
-
Triệu Gia Hào hiếm khi có thể thức dậy sớm sau khi bị Lạc Văn Tuấn 'tra tấn', thực ra không phải là vì theo lời chồng, nam nhân qua tuổi hai mươi thì bắt đầu xuống dốc, mà là do anh luôn cảm thấy có điều gì đó bị lãng quên. Khi nhìn thấy ổ mèo bên giường trống rỗng, Triệu Gia Hào cuối cùng cũng nhớ ra.
Chết! Tối qua chơi high quá! Quên bế mèo về ổ rồi!
Anh vội vã chạy ra phòng khách thì nhìn thấy Bard đang chen chúc giữa cửa sổ lồi và tường - nơi lạnh nhất trong nhà, tự nhuộm đều màu cho mình, khiến cho toàn thân mèo con từ đuôi đến lông trên đầu đều đen thui!
Aaaaah, phải làm sao bây giờ, Triệu Gia Hào ngồi xuống bàn ăn, bánh than nhỏ cũng chạy theo lại, kêu meo meo.
Thôi kệ, ăn một quả dâu bình tĩnh lại đã.
Triệu Gia Hào cầm lên một quả dâu cắn một miếng, thật ngọt.
Thêm một quả việt quất, không tồi.
Thêm một tép bưởi nữa, hoàn hảo.
Cây thông Noel trái cây nhà ai thế này, ngọt quá đi mất.
Đợi đã, Triệu Gia Hào mơ hồ nhớ ra cây thông trái cây này chẳng phải là bài tập thủ công về nhà của Hạo Gia hay sao? Lục tìm trong nhóm chat của phụ huynh, quả nhiên đúng là vậy, Lạc Văn Tuấn còn trả lời bên dưới là 'đã nhận thông tin'.
Có điều lão công nhà mình cuối cùng cũng học được cách trả lời tin nhắn rồi, Triệu Gia Hào cảm thấy rất hài lòng, vẫn nhớ hôm Hạo Gia đi học ngày đầu tiên, giáo viên đã nhắn lên những vật dụng cần chuẩn bị, các phụ huynh đều trả lời bên dưới là đã nhận thông tin, cảm ơn cô giáo, theo sau là một loạt tin nhắn "đã nhận, đã nhận," nhưng giữa chừng lại có một dòng:
Ba của Hạo Gia: 1.
Nội tâm của giáo viên chủ nhiệm: Ba của Hạo Gia có vẻ không dễ quản lý nha. Lại nhớ đến khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn lúc báo danh, nhưng anh ấy đẹp trai quá aaa.
Vừa từ phòng huấn luyện bước ra, Triệu Gia Hào nhìn thấy dòng tin nhắn trong nhóm lớp mà đen mặt, vừa về nhà đã giáo huấn Lạc Văn Tuấn sâu sắc, nói lần sau không được nhắn 1.
"Chán quá đi mất..." Lạc Văn Tuấn không nhịn được mà phản bác, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận lời đề nghị của ca ca, bắt đầu trả lời 'đã nhận'.
Nhưng mấy thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Lạc Văn Tuấn đã quên mang bài tập mà hai cha con đã nhọc công vất vả làm ra, mà bài tập đó còn bị mình phá hỏng nữa chứ a a a.
Nhìn cây Giáng Sinh bị mình ăn nham nhở, Triệu Gia Hào nhanh chóng gọi điện cho Lạc Văn Tuấn.
"Sao thế ca ca?" Lạc Văn Tuấn lúc này đang lái xe đưa Hạo Gia đi học.
"Anh sai rồi, chồng yêu." Triệu Gia Hào vẻ mặt đầy áy náy, vì xấu hổ mà không biết phải mở lời thế nào, "Anh đã... đã ăn bài tập thủ công của Hạo Gia rồi"
"Hả? Là cây Giáng Sinh trái cây đó sao?"
"Đúng... cắt chút thanh long thêm vào có thể cứu vãn được không..." Triệu Gia Hào càng nói càng nhỏ tiếng.
"Anh ăn đi, không sao đâu," Triệu Gia Hào nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đầu bên kia điện thoại "Cây Giáng Sinh đó là em và Hạo Gia làm tặng cho anh mà."
"Hả..."
"Hôm qua em và Hạo Gia làm cây Giáng Sinh, Hạo Gia nói cây Giáng Sinh rất đẹp nên muốn làm cho mami một cái," Lạc Văn Tuấn dịu dàng an ủi, "Ca ca đừng lo, bài tập của Hạo Gia vẫn an toàn ở trong xe đây này, cái trên bàn là do em và Hạo Gia đặc biệt làm tặng anh đó."
Trong lòng Triệu Gia Hào dâng lên một cõi ấm áp, có ăn bao nhiêu trái dâu đi nữa cũng không thể ngọt ngào bằng.
"Giáng Sinh vui vẻ, mami!" Triệu Gia Hào nghe thấy Hạo Gia ở đầu dây bên kia nói.
"Giáng Sinh vui vẻ, ca ca," giọng Lạc Văn Tuấn cũng từ trong ống nghe truyền đến, "Mãi yêu anh."
- TOÀN VĂN HOÀN -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro