6
Triệu Gia Hào ở trong phòng quan sát suốt một ngày, đợi đến khi tin tức tố hoàn toàn ổn định thì được chuyển đến phòng bệnh thường. Mọi người lúc này mới có thời gian tụ tập lại để nhìn đứa bé.
"Đây... đây mọi người tự mình xem đi." Cao Tử ca đóng vai trò là mẹ của đám trẻ nhà BLG, cũng là người duy nhất có con đã chăm sóc đứa bé mấy ngày nay khi Triệu Gia Hào hôn mê, lúc này đang bế tiểu bảo bảo cười cười đầy ẩn ý.
"WOCAO*, Owen" Trần Trạch Bân sốc bật thành tiếng. (*wc= đm)
"Đừng có trước mặt trẻ nhỏ nói từ C Trần Trạch Bân... WOCAO!" Này cũng quá là giống nhau rồi, Bành Lập Huân nhìn mà muốn ngốc cả người.
"Đứa bé này, khá là trắng... giống em." Mẹ Cao tìm bổ sung thêm một đặc điểm, cố gắng an ủi giúp Triệu Gia Hào cảm thấy mình có phần tham gia về mặt di truyền.
"Đứa bé dễ thương quá..." Triệu Gia Hào ngược lại không hề để bụng chọc nhẹ vào má đứa bé, cặp lông mi của bảo bối trong giấc ngủ khẽ rung lên, khiến Triệu Gia Hào cảm thấy tim mình như tan chảy.
Một lúc sau Lâu Vận Phong đến thăm anh, tay xách đủ loại túi lớn túi nhỏ. "Đống này là cho cậu, đống này là cho bảo bối."
"Cảm ơn Phong Phong."
Lâu Vận Phong vừa định hỏi tên chồng nhỏ nhà cậu đâu thì thấy chỗ phồng trên chăn của Triệu Gia Hào vặn vẹo hai lần, lộ ra một cái đầu đầy tóc. Lạc Văn Tuấn bị tiếng nói chuyện của họ làm ảnh hưởng, ngẩng đầu lên dụi dụi vào lòng Triệu Gia Hào, nhưng không có ý định tỉnh dậy. "Vết mổ không đau à, sao lại ôm cậu ta thế này." Lâu Vận Phong nhíu mày, giọng điệu như đang hỏi sao lại để cho con mèo cưng nhà cậu lên giường rồi.
"Vẫn ổn." Triệu Gia Hào đưa tay chỉnh lại cổ áo bị lệch của Lạc Văn Tuấn sau đó đắp kín chăn cho cậu
"Cậu đó, ôm tiểu tâm can của mình thì dù đau đến mấy cũng không thấy đau nữa." Lâu Vận Phong đành bất lực với cái đầu óc yêu đương của anh, "Mà này, sao giờ mà cậu ta vẫn chưa dậy?"
"Em ấy dạo này ngủ không ngon, toàn gặp ác mộng." Triệu Gia Hào xót xa xoa đầu Lạc Văn Tuấn. Anh có vẻ đã hiểu chút ít về hiệu ứng mèo bị bỏ rơi mà người ta nói trên mạng. Lạc Văn Tuấn ngất đi ngay sau khi Triệu Gia Hào tỉnh dậy, bác sĩ nói là do thức mấy ngày liền kiệt sức nên đã cho truyền dịch bổ sung. Ai ngờ Lạc Văn Tuấn tỉnh lại, liền rút kim truyền ra rồi lao đi tìm anh, mu bàn tay bầm tím, máu chảy rỉ rả. Mọi người sợ quá, vội dẫn Lạc Văn Tuấn đến trước cửa phòng quan sát, từ ngoài cửa kính nhìn thấy bản thân không sao, lúc này sức lực tích lũy cuối cùng của alpha cũng cạn kiệt, ngã đầu ngất đi. Mấy tiếng sau, Lạc Văn Tuấn lại tỉnh, vẫn lo lắng cho anh, mò ra ngoài phòng quan sát, ngóng vào từ ngoài cửa kính, lần này có kinh nghiệm hơn còn kéo theo cả giá truyền dịch.
Cuối cùng khi được chuyển từ phòng quan sát đến phòng bệnh chung, Lạc Văn Tuấn, bệnh nhân thứ hai trong gia đình, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện ngủ bên cạnh anh. Ngay cả trong tình huống này, Lạc Văn Tuấn cũng không thể ngủ thoải mái. Anh thường xuyên nghe thấy Lạc Văn Tuấn thức dậy và khóc, chạy đến bên giường run rẩy ôm chặt lấy anh giống như một chú mèo con sợ bị bỏ rơi.
Triệu Gia Hào đau lòng không chịu nổi, liền chuyển Lạc Văn Tuấn sang giường mình ôm ngủ, giấc ngủ của Lạc Văn Tuấn mới thật sự cải thiện một chút. Khi thức, Lạc Văn Tuấn không rời anh nửa bước, dù bản thân vẫn còn bệnh, nhưng lại chăm sóc anh chu đáo đến quá mức. Cho ăn, cho uống, cho thuốc những thứ này không cần phải nói, Triệu Gia Hào đi đâu Lạc Văn Tuấn cũng ôm anh đi. Có lần Triệu Gia Hào đỏ mặt nói cậu không cần ôm mình đi vệ sinh, bị bác sĩ phát hiện, nhắc nhở Lạc Văn Tuấn rằng cậu phải để Triệu Gia Hào đi lại nhiều mới có lợi cho việc phục hồi vết thương. Lạc Văn Tuấn lúc này mới như một đứa trẻ làm sai, cẩn thận đặt Triệu Gia Hào xuống, dìu anh đi chậm chậm đến nhà vệ sinh.
"Không ngủ được thì để cậu ta sang phòng bên cạnh trông con, hai tiếng cho bú một lần, bốn tiếng thay tã một lần." Xét đến việc Lạc Văn Tuấn có tiền sử nhõng nhẽo quá mức, lại thêm huynh đệ của mình cũng thường xuyên bị dính chiêu này, Lâu Vận Phong vẫn quyết định đặt câu hỏi trước.
"Em ấy thực sự không ổn, gần đây đều không nói chuyện."
"Đã một tuần rồi mà còn không nói được sao? Tôi thấy cậu ta chỉ là muốn ôm cậu thôi, họng hỏng rồi nên dứt khoát giả vờ câm." Lâu Vận Phong nhíu mày. Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng bị tiếng nói đánh thức, mơ màng tìm đến đôi môi của Triệu Gia Hào nũng nịu xin một nụ hôn chào buổi sáng. Triệu Gia Hào ngại ngùng đẩy cậu ra, Lạc Văn Tuấn lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người thứ ba, từ trong chăn ló ra đôi mắt đề phòng nhìn Lâu Vận Phong, quầng thâm mắt nghiêm trọng dường như thực sự ngủ không ngon.
"Đã làm cha rồi mà vẫn giống như một đứa con nít vậy." Lâu Vận Phong trêu chọc. Lạc Văn Tuấn ghét nhất bị Lâu Vận Phong nói giống trẻ con, không phải chỉ lớn hơn mình vài tuổi sao, ông già này cứ hay ra vẻ gì cơ chứ, Lạc Văn Tuấn tức đến hừ hừ. Thấy hai người này lại sắp cãi nhau như mọi khi, Triệu Gia Hào vội vàng chuyển chủ đề, cùng Lâu Vận Phong nói từ phiên bản mới của Liên Minh Huyền Thoại đến những chuyện hậu kỳ trong giới, rồi đến chỗ nào có đồ ăn ngon. "Được đó, đợi cậu khỏe lại tôi dẫn đi ăn." Lâu Vận Phong cười nói.
Còn muốn dẫn vợ tôi đi ăn, meo meo không chịu đâu, meo meo rất tức giận.
"Wow!" Nghe thấy có đồ ăn ngon, Samoyed vui mừng ngồi dậy, chăn hở ra một khe nhỏ, có gió lùa vào.
Cơ hội tới! Meo meo nghĩ, bèn giả vờ vì lạnh mà cơ thể run lên.
"A..có phải làm em lạnh không, Owen." Samoyed quả nhiên lo lắng nằm xuống, ôm cậu vào lòng, dùng chăn bọc kín hai người. Meo meo lại khổ sở rên lên vài tiếng. "Vết thương trên tay đau sao Quân Ân*?" Samoyed dường như rất đau lòng, xưng hô cũng đổi thành tên thân mật.
* O(trong ON) là hình tròn, nên ý a Hào đọc là Tròn Ân, phiên âm Hán Việt ra là Quân Ân
Hehe Thành công rồi, meo meo tiến tới xin hôn.
"A.. cái này.." Triệu Gia Hào khó xử nhìn về phía Lâu Vận Phong, người kia kịp thời quay đầu đi. Sau đó Lâu Vận Phong nghe thấy Lạc Văn Tuấn hôn Triệu Gia Hào một cách cố ý bằng một tiếng chụt rất kêu.
🍵Trà.. 🍵trà thật! Tên tiểu từ này đúng là giỏi ra vẻ! Lâu Vận Phong tức đến nghiến răng.
Lâu Vận Phong ở câu lạc bộ còn chút việc, giao phó vài câu cho Triệu Gia Hào rồi rời đi, phòng bệnh lại trở thành thế giới của đôi tình nhân nhỏ.
"Ca ca..." Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên trong tuần. Giọng cậu thực sự không ổn, có thể thấy đang rất nỗ lực nhưng không thể nói trọn vẹn câu. Bởi vì cách phát âm cũng có phần tương tự nên Triệu Gia Hào dường như nghe thấy tiếng vịt con ở trước mặt, kêu quác quác
Thế là anh bùng nổ tiếng cười Micky Mouse kinh thiên động địa nhất kể từ khi làm mẹ. Lạc Văn Tuấn vừa xấu hổ vừa lúng túng cúi đầu, emo rồi! Sợ cậu lại trở thành đứa nhóc tự kỷ, Triệu Gia Hào vội vàng đưa tới cốc nước, vuốt ve, vừa vuốt vừa hỏi cậu muốn nói gì. Uống nước xong, giọng Lạc Văn Tuấn khá hơn chút, tiếp tục nói, "Anh bị bệnh hiếm gặp như vậy, có phải vì loại thuốc đó không..."
"À... cái này..." Triệu Gia Hào rơi vào hồi tưởng. Điều này không thể không nhắc đến quá trình yêu đương của hai người.
_
Lúc đó cả hai vừa chuyển đến BLG, Lạc Văn Tuấn biết xạ thủ mới Cựu Mộng của mình là Omega, nhưng vẫn luôn không cảm nhận được gì. Thật ra Triệu Gia Hào ngoài việc sống tinh tế hơn những kẻ thô lỗ như họ thì không có đặc điểm gì của Omega, anh phản ứng nhanh, thao tác tốt trong giao tranh, đối đầu cũng không thua kém bất kỳ Alpha xạ thủ nào. Lạc Văn Tuấn biết Triệu Gia Hào là Omega duy nhất ở vị trí xạ thủ của LPL. Một số người trên diễn đàn có điều tiếng về anh, nhưng Lạc Văn Tuấn coi thường điều đó, giới tính có quan trọng gì, thắng trận là được.
Lạc Văn Tuấn là người chậm nhiệt, không phân biệt giới tính nhưng cũng không muốn xây dựng mối quan hệ thân mật gì với Triệu Gia Hào, chỉ cần làm đồng nghiệp bình thường cùng nhau thắng trận. Cho đến một ngày, chị hậu cần mang đến đồng phục mới, nhờ cậu mang một bộ cho Triệu Gia Hào.
"Đồng phục của anh, Cựu Mộng." Lạc Văn Tuấn mở cửa, thấy Triệu Gia Hào đang dùng kim tiêm lấy thuốc từ một lọ nhỏ. Lạc Văn Tuấn tò mò nhìn hộp thuốc trên bàn, thấy tên thuốc, đồng tử đột nhiên co lại. "Anh không cần mạng nữa sao." Không phải câu hỏi, đôi mắt đen láy của Lạc Văn Tuấn nhìn anh, như đang khẳng định một sự thật.
"À, cái này... không sao..." Triệu Gia Hào che hộp thuốc cố gắng qua loa.
Không ngờ người hỗ trợ quan hệ bình thường với mình lại không bị câu trả lời qua loa này đuổi đi. Vì Lạc Văn Tuấn từng thấy loại thuốc này, biết tác dụng phụ đáng sợ của nó, loại thuốc này có thể hoãn kỳ phát tình của Omega trong hai tháng, nhưng tác dụng phụ là rối loạn tin tức tố nghiêm trọng, và thời gian ủ bệnh rất dài. Trước đây một hỗ trợ trong đội dùng, sau đó hỗ trợ này không chịu nổi cường độ tập luyện về nhà kết hôn, chứng rối loạn tin tức tố tìm đến lúc anh ta hạnh phúc nhất, sau đó thì rơi vào hôn mê, không bao giờ tỉnh lại.
"Anh có biết loại thuốc này nguy hiểm thế nào không.?" Lạc Văn Tuấn cố gắng kiềm chế run rẩy trong giọng nói.
"À... tiêm thuốc ức chế rất buồn ngủ... đôi khi phản ứng không kịp thì rất phiền, dùng cái này có thể trụ cả mùa giải, thắng trận quan trọng hơn mà." Triệu Gia Hào lấy lý do thắng trận, nghĩ rằng lần này Lạc Văn Tuấn sẽ không phản đối nữa, chọn vị trí lấy kim tiêm trên bàn định tiêm xuống.
"Anh điên rồi?!" Lạc Văn Tuấn chưa bao giờ thấy ai không cần mạng thế này, gấp gáp đưa tay gạt đi, kim tiêm rơi xuống đất, thuốc tràn ướt thảm.
"Đừng làm loạn... Owen." Phải nói Triệu Gia Hào tính tình rất tốt, dù hành động mạo phạm như vậy cũng không khiến anh tức giận. Anh chỉ cúi xuống muốn nhặt thuốc lên, khử trùng xong vẫn có thể dùng được. Lạc Văn Tuấn nhanh hơn anh một bước nhặt ống tiêm trên mặt đất lên và hút chất lỏng bên trong vào không khí.
"Em đang làm gì vậy!" Chai thuốc này được Triệu Gia Hào vô cùng khó khăn mới có được, đó là lọ thuốc duy nhất đủ để chống chọi qua giải mùa xuân, lại bị Lạc Văn Tuấn náo đến mức này, mọi kế hoạch của anh đều bị gián đoạn, anh hiếm khi tức giận như bấy giờ.
"Em không thể, không thể nhìn anh làm tổn thương chính mình..." Triệu Gia Hào luôn là một quân tử tốt, Lạc Văn Tuấn chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như vậy, nhất thời có chút bối rối.
"Dạy dỗ anh không thể làm tổn thương bản thân? Em nghĩ, mối quan hệ của chúng ta là gì?" Như thể tâm tình vừa rồi chỉ là ảo giác, Triệu Gia Hào chỉ hỏi cậu quan hệ của chúng ta là gì, giống như việc hỏi cậu một vị anh hùng nào đó nên mua trang bị gì ở bệ đá cổ, bình tĩnh mà xa cách. Đúng nhỉ, mối quan hệ của họ là như vậy, là những đồng nghiệp bình thường, đây không phải là điều mà Lạc Văn Tuấn cậu mong muốn ngay từ đầu sao?
"Sao anh không thử dùng thuốc ức chế đi. Em cũng đã dùng nó khi đang trong thời kỳ dịch cảm, mấy nay còn không ngủ được..."
"Alpha một năm chỉ có vài kỳ dịch cảm, còn omega thì hai tháng phát tình một lần, em có thể đồng cảm sâu sắc được sao?" Triệu Gia Hào tức giận đến mức muốn cười nói: "Đứng cao cao tại thượng chỉ tay năm ngón mà chưa bao giờ thử nhìn xem dư luận trên diễn đàn đối với omega trong liên minh tệ hại đến mức nào, alpha các em.. ngạo mạn đến vậy à?"
Nói xong, Triệu Gia Hào cũng có chút hối hận, Lạc Văn Tuấn thực sự quan tâm đến anh, nhưng nghĩ đến giải đấu mùa xuân sau đó tâm tình lại không tốt, anh liền mặt lạnh mặc kệ Lạc Văn Tuấn bỏ ra ngoài.
Lạc Văn Tuấn luôn đồng ý với tuyên bố của Trần Trạch Bân rằng tôi không quan tâm đến bình phẩm của mấy người, vì vậy cậu không bao giờ quan tâm đến những gì mọi người trên diễn đàn đó nói. Đây là lần đầu tiên cậu nhấp vào để xem họ nghĩ gì về Triệu Gia Hào. ADC của cậu. Nói thế nào nhỉ, mỗi lần Triệu Gia Hào thua đều là lễ hội phân biệt giới tính. Không ai quan tâm đến cách anh chơi và cách anh phối hợp với đồng đội.
Nếu bạn thua, tôi có thể chỉ trích bạn ? Thân là omega mà còn dám đóng vai vị trí của alpha sao? Thế này chưa đủ à? Giới tính đã trở thành tội lỗi đầu tiên của Triệu Gia Hào. Bình luận cho rằng omega chỉ nên đóng vai hỗ trợ. Có người thậm chí còn đặt câu hỏi kỳ quặc, tại sao ADC lại không được gọi là ODC?
Lạc Văn Tuấn vô cớ cảm thấy khó chịu Người đã quen với sự ưu việt do giới tính của mình mang đến như cậu lại quay ngược hỏi anh tại sao không ăn cháo thịt?*
*"何不食肉糜" (Sao không ăn cháo thịt?) thường được sử dụng để chỉ sự thiếu hiểu biết toàn diện về sự việc, cũng như việc những người chưa từng trải nghiệm đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất phi lý về hoàn cảnh khó khăn của người khác.
Mối quan hệ giữa hai người đường dưới trở nên vi diệu suốt cả buổi chiều, Triệu Gia Hào mất bình tĩnh và cố gắng làm dịu bầu không khí bằng một trò đùa, nhưng Lạc Văn Tuấn vẫn chán nản và trầm ngâm. Mãi đến hôm nay Triệu Gia Hào chuẩn bị đi ngủ, anh muốn đóng cửa phòng thì Lạc Văn Tuấn đã chặn cửa: "Em sẽ làm việc chăm chỉ..."
"Cái gì?" Giọng nói của Lạc Văn Tuấn quá nhỏ, Triệu Gia Hào nghe không rõ.
"Em nói là em sẽ cố gắng, anh có thể đừng làm tổn hại chính mình được không?" Lạc Văn Tuấn lại lên tiếng, lần này là ngữ khí cầu xin
"A, loại thuốc kia chỉ có một lọ, lần này... lần này chỉ có thể uống thuốc ức chế."
"Em muốn... muốn giám sát anh sử dụng thuốc ức chế. Là bộ đôi đường dưới, cùng em chiến đấu. Anh phải... anh phải có một sức khoẻ tốt..." Lạc Văn Tuấn nói bằng giọng đầy quyết tâm.
"Hiện tại anh đang định dùng đây, em vào đi." Triệu Gia Hào nhường cho cậu một chỗ, chỉ cần làm yên lòng Lạc Văn Tuấn, chuyện này chẳng đáng gì. Lạc Văn Tuấn dường như bị sự vâng lời của Triệu Gia Hào làm bất ngờ , cậu lờ đờ bước vào, tay bị Triệu Gia Hào nhét cho một ống kim nhỏ. "Em làm đi, như các alpha khác chơi cùng vị trí với anh" Triệu Gia Hào xắn tay áo lên, vừa vặn có người giúp, anh cũng lười dùng tay trái của mình.
"Ồ." Lạc Văn Tuấn giúp anh tiêm thuốc ức chế, sau đó lờ đờ bước ra ngoài. Triệu Gia Hào cười, anh chưa bao giờ thấy Lạc Văn Tuấn ngẩn ngơ thế này, khá là mới mẻ.
Sau đó, việc Lạc Văn Tuấn giúp Triệu Gia Hào tiêm thuốc ức chế đã trở thành thói quen, thường xuyên ra vào phòng ngủ của nhau khiến các thành viên khác trong đội để ý. Hai AO vừa mới thành niên suốt ngày đóng cửa trong phòng thì làm gì nhỉ, Tăng Kỳ nghĩ và cảm thấy không ổn. Có làm biện pháp an toàn không vậy hai đứa nhỏ này, Tăng Kỳ lo lắng đường đôi của BLG sẽ thực sự trở thành đường ba người
Mãi cho đến khi Lạc Văn Tuấn bước vào phòng Triệu Gia Hào lần thứ n sau trận đấu tập, Tăng Kỳ mới cảm thấy cần phải theo dõi. Sau đó, trước cửa phòng Triệu Gia Hào, anh bắt gặp hai người Ueno đang nhìn ngó xung quanh. "Hai đứa làm gì ở đây thế?" Yagao gãi đầu.
"Ồ, em làm mất găng tay"
"Em mất thẻ tập gym"
Hai người Ueno đồng thời trả lời. "Đã vào bao lâu rồi?" Tăng Kỳ hỏi, trong lòng nghĩ có quỷ mới tin hai người
"Mười phút?" Trần Trạch Bân đưa ra một ước lượng.
"Em đến sớm hơn, chắc phải mười lăm phút rồi." Bành Lập Huân chỉnh lại.
Tìm găng tay? Tìm thẻ tập gym? Tăng Kỳ phỉ nhổ Ueno trước mặt
_
Trong phòng, Lạc Văn Tuấn tìm được tĩnh mạch và tiêm thuốc ức chế, Triệu Gia Hào như thường lệ ngả ra sau để thư giãn và chuẩn bị ngủ. Nhưng lần này, sau lưng Triệu Gia Hào không có gối đệm, Lạc Văn Tuấn sợ cổ anh bị đập vào đầu giường, vô thức đưa tay ra bảo vệ, không may chạm vào tuyến thể của Triệu Gia Hào.
Trong kỳ phát tình, tuyến thể của omega rất nhạy cảm, Triệu Gia Hào ngay lập tức phản ứng lại bằng một tiếng rên khẽ. Tiếng rên thực sự rất mê người, một alpha mới hai mươi tuổi như Lạc Văn Tuấn không thể chịu nổi, ngay lập tức cúi xuống che giấu phản ứng ngượng ngùng. Chiếc quần màu xám khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, Triệu Gia Hào lại ở gần, lập tức chú ý đến và chui vào chăn, xấu hổ nhìn cậu "Em... em làm trò gì vậy." Mắt Triệu Gia Hào đỏ ửng, trông như thể đang bị bắt nạt.
Nếu là Lạc Văn Tuấn của hiện tại chắc chắn sẽ cười và nói rằng đúng rồi ca ca, em đang giở trò đấy rồi càng bắt nạt anh hơn. Nhưng lúc đó Lạc Văn Tuấn còn rất non nớt, trong đầu chỉ nghĩ đến một cụm từ, "minh mâu thiện lại"* học được từ một bình luận trên mạng mà người hâm mộ dùng để mô tả Triệu Gia Hào. Dựa vào trình độ văn hóa của năm tên ngốc trong đội, thành ngữ mà một nửa chữ họ còn không hiểu này đã gây chú ý cho bọn họ. Qua quá trình tìm kiếm rộng rãi và thảo luận sôi nổi, Lạc Văn Tuấn đã hiểu đại khái ý nghĩa của từ này, đó là đôi mắt có thể phóng điện
*"明眸善睐": Thành ngữ trong tiếng Trung, thường dùng để miêu tả một người có đôi mắt sáng ngời, long lanh và cuốn hút, thường làm say đắm lòng người khi nhìn vào.
Minh mâu thiện lại, Lạc Văn Tuấn thầm thưởng thức, dường như đó là tính từ thích hợp nhất đối với Triệu Gia Hào lúc này, đôi mắt của anh dường như thực sự phóng điện, lông mi dài tựa như chiếc bàn chải nhỏ khiến trái tim Lạc Văn Tuấn tê dại.
A a a mình đang nghĩ cái gì thế này? Lạc Văn Tuấn quay người lại, mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Lạc Văn Tuấn vừa ra ngoài liền đụng phải Cao lão ma đang do dự có nên gõ cửa hay không, nhưng đầu óc quá tải của cậu không thể nghĩ ra được tại sao ba người này lại ở đây, cậu xoa xoa thái dương đau nhức rồi hoảng sợ bỏ chạy. Ue-Nakano bị bỏ lại ở cửa cùng ba khuôn mặt bàng hoàng.
"Mười lăm phút ra rồi a." Bành Lập Huân cũng cảm thấy ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói ra một câu ác ý. Còn Trần Trạch Bân đợi Lạc Văn Tuấn xuất hiện ở phòng huấn luyện, vỗ vỗ vai Lạc Văn Tuấn nói: "Không sao, mười lăm phút đã rất lợi hại rồi."
"Nói cái vẹo gì vậy?" Sắc mặt Lạc Văn Tuấn càng đỏ hơn.
Triệu Gia Hào cảm thấy buồn ngủ sau khi tiêm thuốc ức chế. Anh ở trong phòng cả ngày, bữa sáng bữa trưa đều không buồn ăn. Điều này khiến Lạc Văn Tuấn muốn chết, cậu gửi WeChat hỏi tại sao Triệu Gia Hào sao không ăn cơm, Triệu Gia Hào dùng chút sức lực cuối cùng trả lời rằng 6h anh sẽ dậy đặt cháo ăn, sau đó thì tiếp tục ngủ.
Thế là Bành Lập Huân nhìn thấy Lạc Văn Tuấn ra ngoài một chuyến, mang về rất nhiều đồ ăn. "Đệt, nhà hàng Hương Giang phải không? Nhà hàng đó phải xếp hàng lâu lắm, mua cho ai vậy a Owen?" Bành Lập Huân biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Cho người ấy, người mà cả ngày chưa thấy ăn uống gì ấy". Trần Trạch Bân như xem náo nhiệt cười hùa theo. Lạc Văn Tuấn đỏ mặt và đặt cháo trước cửa phòng Triệu Gia Hào trong sự cổ vũ nhiệt tình của đồng đội, đồng thời gọi WeChat kêu anh ra ăn.
Món cháo rất ngon miệng, nhìn thấy Triệu Gia Hào ăn ngon lành, Lạc Văn Tuấn có chút yêu thích cảm giác được tự mình đút cho AD nhà mình.
"Omega thường thích ăn gì nhỉ ..." Triệu Gia Hào dạo này không quá thích ăn cơm, Lạc Văn Tuấn tự nhủ trong lúc lướt ứng dụng đặt đồ ăn. "Triệu Gia Hào gần đây thích ăn bánh Cannelé của tiệm Edmi, nhưng tiệm đó xa, phải bắt taxi mới đến được." Bành Lập Huân vạch đường sẵn cho cậu.
"Em không, không có hỏi Triệu Gia Hào nha." Lạc Văn Tuấn một bên thanh minh, một bên mặc áo khoác vào. Hai người Nakano nhìn nhau cười, nhưng không ai vạch trần cậu. Nửa canh giờ sau, Bành Lập Huân nói: "Giờ thì sao? Bắt đầu đếm ngược?"
"Giao thông cuối tuần ở Thượng Hải thông suốt tới vậy sao?" Tăng Kỳ cảm thấy có chút sớm.
"Mười, chín, tám..." Người đi rừng đối với timing có vẻ như rất tự tin. Khi Bành Lập Huân đếm đến một, vừa dứt lời thì liền có điện thoại từ Lạc Văn Tuấn gọi tới. "Cannelé có nhiều loại quá, Triệu Gia Hào thích loại nào... aiya X U N anh đừng có cười!" Lời nói lúng túng của Lạc Văn Tuấn không thể che giấu được, căn cứ BLG tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Nhân lúc Lạc Văn Tuấn đi vệ sinh, Tăng Kỳ tìm gặp Triệu Gia Hào đang thưởng thức bánh Cannelé, thần thần bí bí hỏi: "Chuyện này là sao? Lạc Văn Tuấn theo đuổi được em rồi?"
"Lạc Văn Tuấn theo đuổi em? Không có chuyện đó đâu" Vẻ mặt Triệu Gia Hào tràn đầy nghi ngờ, rõ ràng là không biết gì về chuyện này.
"Hoá ra là em chưa được khai sáng, bọn này còn tưởng hai người ván đã đóng thuyền* rồi cơ đấy." Tăng Kỳ thất vọng nói.
"Hai người này còn chưa đốn cây nữa mà." Trần Trạch Bân phán đoán chuẩn xác
"Đi đốn cây đi, xuống dưới chân núi Phú Sĩ mà đốn." Bành Lập Huân cười gian tà.
* Muốn đóng thuyền thì phải có gỗ , muốn có gỗ thì cần đốn cây, cây thì tìm ở núi. "Mà Mộc dĩ thành châu" (thành ngữ: ván đã đóng thuyền) là ID val của zjh, "Dưới Chân núi Phú Sĩ " cũng là ID val của lwj.
"Mọi người có chuyện gì? Nói cái vẹo gì vậy!" Triệu Gia Hào không hiểu chuyện gì.
Được lắm, thói quen nói chuyện của hai người này bắt đầu lây cho nhau rồi, đường trên- rừng- đường giữa cũng cảm thấy ngày hạnh phúc của bộ đôi đường dưới đang đến gần..
Sau sự việc tiêm thuốc ức chế lần đó, Lạc Văn Tuấn không thể phớt lờ giới tính của Triệu Gia Hào nữa, trong lòng cậu, Triệu Gia Hào không còn là một đồng đội bình thường đi đường dưới cùng, mà đặc điểm omega của Triệu Gia Hào ngày càng rõ rệt, sức hấp dẫn của anh đối với Lạc Văn Tuấn càng lớn. Sau khi mơ về Triệu Gia Hào hai ngày liên tiếp, Lạc Văn Tuấn buộc phải thừa nhận mình là một người tầm thường, và Triệu Gia Hào thật sự rất xinh đẹp, Điều khiến Lạc Văn Tuấn mê mẩn không chỉ là khuôn mặt mà còn là tính cách. Càng thân thiết với anh, Lạc Văn Tuấn càng cảm thấy anh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Cậu muốn có được Triệu Gia Hào nhưng lại không biết phải làm cách nào.
Ý nghĩ này đạt đến đỉnh điểm khi Triệu Gia Hào đi tập huấn và hai người phải xa nhau hai tháng. Cậu đã gửi cho Triệu Gia Hào tin nhắn đầu tiên sau khi xa cách, hỏi anh liệu có đến kỳ phát tình không. Triệu Gia Hào trả lời rằng anh có thể uống thuốc ức chế ở nhà, nếu Lạc Văn Tuấn lo lắng thì có thể gọi video.
Nỗi nhớ quá mức khiến Lạc Văn Tuấn thực hiện hành động điên rồ nhất đời mình, cậu mua vé tàu cao tốc đến Hồ Nam. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp Triệu Gia Hào rồi phải làm gì, chỉ đơn thuần là muốn gặp Triệu Gia Hào, dù chỉ từ xa nhìn cũng được.
Vì vậy, trên đường về nhà, Triệu Gia Hào đã nhặt một con mèo tay ngắn đi dép đang run rẩy trong cơn gió mùa thu lạnh lẽo ở Hồ Nam
"Em... sao em lại ở đây Owen." Triệu Gia Hào tỏ vẻ ngạc nhiên trong khi cởi áo khoác ra và quấn Lạc Văn Tuấn vào trong. Lạc Văn Tuấn cảm thấy rất hạnh phúc. AD ca ca của cậu đã ôm cậu bằng phần cơ thể ấm áp nhất trong cơn gió thu ảm đạm.
"Gia Hào sao con lại ở đây?" Mẹ Triệu đi mua đồ về thì nhìn thấy con trai mình đang ôm ôm ấp ấp một cậu trai khác ở tầng dưới.
"C..c..chào dì." Lạc Văn Tuấn sợ hãi đến mức lắp bắp khi nhìn thấy mẹ vợ.
"Là Tiểu Lạc sao, mau lên lầu ăn cơm." Mẹ Triệu nhìn hai người mặt đỏ như mông khỉ, trong lòng đã đoán được ít nhiều, nhưng trên mặt tuyệt nhiên không biểu lộ ra điều gì. Buổi tối, mẹ Triệu nấu một bàn đầy món để chiêu đãi Lạc Văn Tuấn, bữa ăn đã muộn, thời tiết lại lạnh nên mẹ Triệu đã yêu cầu Lạc Văn Tuấn ngủ lại qua đêm rồi mai hẵng đi.
Lạc Văn Tuấn chưa bao giờ đối mặt với một trận chiến như vậy trước đây, cậu đỏ cả mặt và nói không cần đâu cảm ơn dì. "Không sao đâu, Phong Phong cũng thường xuyên tới nhà nên dư một bộ chăn gối đệm." Lạc Văn Tuấn nghe đến phấn khích, nhấc mông lên lại ngồi xuống lần nữa.
Cuối cùng là Triệu Gia Hào ngủ trên giường, còn Lạc Văn Tuấn nằm dưới đất. Lạc Văn Tuấn ghen tỵ khi Lâu Vận Phong còn có bộ chăn đệm riêng, cậu cứ cọ cọ trên chăn để lại mùi hương của mình.
"Em lạnh sao Owen?". Nhìn thấy cậu cựa quậy như một cái kén, Triệu Gia Hào nghĩ rằng cậu lanh, lo lắng hỏi. "Lạnh quá, ca ca..." Lạc Văn Tuấn thử làm nũng nói. Người trên giường trầm mặc hồi lâu, Lạc Văn Tuấn ngượng ngùng liếm môi nghĩ hình như bản thân làm nũng hơi lố quá rồi..
"...Muốn lên đây ngủ không Owen?"
Lạc Văn Tuấn lừa được rồi, AD ca ca đã bị Lạc Văn Tuấn thao túng thành công. "Cám ơn ca ca." Thì ra Triệu Gia Hào thích kiểu này, Lạc Văn Tuấn vừa lặp lại vừa nhanh chóng leo lên giường, sợ Triệu Gia Hào đổi ý. Triệu Gia Hào nằm đó một lúc rồi mơ màng thiếp đi, cảm thấy hình như Lạc Văn Tuấn đặt tay lên eo mình, hồn thần lập tức thức tỉnh, "Em... em ngủ rồi à, Owen?"
"Ca ca... lạnh quá đi..." Hình như Lạc Văn Tuấn đã ngủ thật, trong mơ lại còn làm nũng với mình, chú chó Samoyed đơn thuần đã trúng chiêu, để mặc cho con mèo đang giả vờ ngủ kia ôm lấy mình.
Ôm... ôm đến eo rồi. Lạc Văn Tuấn mãn nguyện nghĩ, thì ra ca ca anh thích giọng điệu này.
Chiêu trò hiệu quả thì phải dùng nhiều lần, trong các trận đấu xếp hạng cũng vậy, trong cuộc sống hằng ngày cũng vậy. Dường như đã get được cách theo đuổi AD, Lạc Văn Tuấn cứ thế càng lúc càng tiến xa hơn trên con đường cosplay mèo trà xanh của mình..
__
Triệu Gia Hào từ hồi ức tỉnh lại, thấy Lạc Văn Tuấn mắt đỏ hoe liền lập tức an ủi: "Sao vậy, sao tự dưng lại tự trách rồi, anh hiện tại không phải vẫn yên ổn đây sao. Hơn nữa không có loại thuốc đó, chúng ta làm sao đến được với nhau."
"Em thà không có loại thuốc đó ca ca, dù không thể cùng anh đi đến cuối cùng, cũng không muốn anh chịu tổn thương." Lạc Văn Tuấn bức bách nói.
"Đều đã làm cha rồi, phải luôn hướng về phía trước a Owen, ví dụ như bây giờ, mau đi pha sữa cho bảo bối đi." Triệu Gia Hào giao nhiệm vụ để chuyển hướng sự chú ý của cậu.
Lạc Văn Tuấn cầm cuốn sổ bên cạnh giường ôn lại, "Hai thìa đầy pha với 60ml nước, không phải thêm nước vào đến 60ml...". Thấy người kia nghiêm túc học hỏi như vậy, Triệu Gia Hào lại thưởng cho cậu một nụ hôn. Lạc Văn Tuấn lộ ra khoảnh khắc ngây thơ hiếm hoi, tay chân lúng túng bước vào phòng em bé.
Nếu mười năm trước có ai đó nói với Triệu Gia Hào rằng anh sẽ kết hôn với một alpha, sinh một đứa con, anh nhất định sẽ bảo người đó đừng kể chuyện ma nữa.
Cho đến khi anh gặp được Lạc Văn Tuấn....
Khi những tình tiết dịu dàng trong tiểu thuyết được alpha này hiện thực hóa, Triệu Gia Hào dần dần bắt đầu tin vào tình yêu, cún Samoyed và mèo Xiêm cũng như trong cuốn tiểu thuyết, cùng nhau trải qua một đời hạnh phúc viên mãn....
~ Chính văn hoàn ~
________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro