Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

"Vẫn chưa chuẩn bị xong sao?" Lạc Văn Tuấn một bên vừa hỏi vừa mang hàng chuyển phát nhanh vào nhà. Triệu Gia Hào vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa cầm một que thử chưa mở, tư thế và vị trí của anh vẫn giống hệt như nửa giờ trước.

"Áp lực có chút lớn..." Triệu Gia Hào giày vò khuôn mặt của con thú bông hình mèo mặt đen trong ngực. "Áp lực có chút lớn?" Lạc Văn Tuấn cười trêu chọc.

"Âu Ân em cười cái gì? Đừng nói là em nghĩ anh thực sự không dám thử có đúng không?".

"Vậy anh thử đi nào." Lạc Văn Tuấn mở cửa nhà vệ sinh và làm động tác mời vào. Sau khi Triệu Gia Hào đỏ mặt lao vào, cậu cũng rất chu đáo đóng cửa lại

"Hỏng rồi!" Triệu Gia Hào từ trong toilet đi ra lập tức lẻn vào phòng ngủ, đem chính mình nhốt lại. Lạc Văn Tuấn vào nhà vệ sinh nhìn thử, hỏng? Kết quả này không phải rất tốt sao? "Ra ngoài ca ca, đến giờ ăn rồi." Lạc Văn Tuấn gõ cửa phòng ngủ. "Để anh bình tĩnh lại một chút." Giọng nói nghèn nghẹn của Triệu Gia Hào vang lên từ dưới chăn.

Cuối cùng Triệu Gia Hào cũng ngửi thấy mùi thơm mà ra khỏi phòng ngủ. Lạc Văn Tuấn nấu món gì mà thơm thế? "Gà luộc!" Hai mắt Triệu Gia Hào sáng lên, vẻ căng thẳng thường trực dường như tan biến mất.

"Là mẹ làm cho anh ăn đó, gọi điện bảo em lấy về. Lúc nãy em đã gọi báo mẹ rằng anh đã có bảo bảo rồi, bà mừng như được mùa, nói sang tuần sẽ lên thăm anh. Còn có Mộng Mộng muốn ăn gì sẽ đều đáp ứng hết."

"Wow! Giúp anh cảm ơn mẹ!" Triệu Gia Hào ngoan ngoãn nói. "Trong mắt chỉ có Mộng Mộng của bà thôi," Lạc Văn Tuấn tựa cằm như sắp khóc, "Em đã nói với mẹ là con muốn ăn cơm thịt nướng a ma mi, vậy mà bà lại nói không có hỏi con đâu tiểu tử. Đau lòng, đau lòng quá".

Triệu Gia Hào sờ sờ đầu an ủi cậu, nhưng thân thể lại rất thành thật vội vàng chạy tới bàn ngồi xuống. Lạc Văn Tuấn đẩy miếng thịt gà cắt sẵn đến trước mặt, "Anh ăn nhanh đi, ban nãy mẹ đã dặn em một đống biện pháp đề phòng, lại bảo em hâm nóng gà cắt sẵn rồi mới cho anh ăn, bà nói mang thai rồi thì không được ăn những món có máu trong xương đâu. Có thể so với lúc trước không được mềm nhưng chấm với nước tương gừng thì cực kỳ ngon!"

Triệu Gia Hào một bên lộ ra vẻ mặt như muốn nói anh biết ngay là em sẽ giới thiệu cái đó mà, một bên đi về phía tủ lạnh: "Phiền quá". Nhìn thấy anh trai mình lại lấy lọ nước sốt tiêu gia truyền của mình ra,  Lạc Văn Tuấn hận sắt không thể rèn thành thép: "Anh đây là muốn theo tà đạo!"

"Rất ngon đó." Triệu Gia Hào múc một thìa lớn nước sốt nóng vào bát, gắp một miếng thịt gà chấm đầy nước sốt.

"Gà nhất định phải có vị gà..." Lạc Văn Tuấn vẫn muốn đấu tranh tới cùng

"Chỉ cần có vị như ở nhà thôi." Triệu Gia Hào hài lòng gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, kêu lên: "Là mùi vị của ma ma!"

Thôi được, Lạc Văn Tuấn nghĩ, chỉ cần ca ca vui là được..

Sau khi ăn xong, Triệu Gia Hào phát hiện những thứ cần thiết hàng ngày trong nhà vệ sinh như kem đánh răng và sữa dưỡng thể đều đã được thay mới, anh vội vàng bước ra và hỏi Lạc Văn Tuấn những thứ này là gì. "Đổi cho cho ca ca sản phẩm chuyên dụng cho thời kỳ thai nghén đó. Hỏi qua bao nhiêu người, đúng là chỉ có Meiko bất khả chiến bại anh có biết không, anh ta trực tiếp đưa cho em một danh sách rồi bảo em theo đó mà đi tìm mua." Cậu vừa trả lời vừa bận rộn bọc tất cả các góc cạnh của đồ vật trong nhà bằng miếng bọt biển mềm mại.

"Phù...cuối cùng cũng bày trí xong... ". Lạc Văn Tuấn thích thú đến mức mỉm cười nhắc lại lần nữa. Khi Lạc Văn Tuấn hoàn thành xong mọi việc, Triệu Gia Hào hẳn đã gặp bố vợ từ lâu. Lạc Văn Tuấn lo lắng nằm trên giường một lúc rồi bất đắc dĩ chìm vào giấc ngủ. Lạc Văn Tuấn gặp ác mộng, trong giấc mơ Triệu Gia Hào ngã vào vòng tay cậu, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ. Cậu vươn tay chạm vào, và nó dính đầy máu của Triệu Gia Hào. Cậu tỉnh dậy sau cơn ác mộng, vội vàng kiểm tra trạng thái của Triệu Gia Hào thì phát hiện ca ca mình vẫn đang ngủ ngon lành trên cánh tay. Máu trên tay cậu không phải là máu, mà là nước bọt của Triệu Gia Hào do ngủ quá say.

"Anh to gan thật đó, ca ca." Cậu véo má Triệu Gia Hào, đứng dậy kiểm tra mọi nơi trong nhà đều không có chuyện gì, nằm lại giường nhưng quả nhiên không ngủ được.

Mọi người đều nói mang thai sẽ lo lắng, mang thai quả thực sẽ lo lắng, nhưng tại sao người u sầu lại là Lạc Văn Tuấn...

__

Bốn tháng sau tại căn cứ BLG.

Mấy đứa nhóc ở BLG đạt được thành tích khá tốt ở LPL mùa xuân, hôm nay là ngày tập luyện cuối cùng và ngày mai sẽ bắt đầu một kỳ nghỉ ngắn trong nửa tháng. "Đấu tập xong tụi mình đi nhậu không, Owen ca?" Tên nhóc đi rừng đang duo cùng người đi đường trên, vừa nói vừa tiến hành gank đường trên.

"Không nhậu, ngày mai phải dậy sớm đón ca ca cùng anh ấy đi khám thai"

Dạo gần đây cứ khi nào nhắc đến ca ca, huấn luyện viên của bọn họ lại cười như được mùa.  Cậu nhóc đường trên vừa quay đầu lại nhìn vị huấn luyện viên thường ngày nói năng nghiêm túc, thậm chí còn có chút hung dữ đang mỉm cười dịu dàng với người được gọi là ca ca ở đầu bên kia điện thoại, dáng vẻ kia doạ cậu sợ đến bật ra một tiếng A, giáp trụ còn chưa ăn được chỉ có thể thở dài tiếc nuối và điều khiển con cá sấu rút lui khỏi phạm vi tấn công của trụ địch. "Thật sự nhìn không nổi nam nhân đang yêu đương." Cậu nhóc nhìn thấy huấn luyện viên trở về phòng, nhẹ nhàng cảm thán.

Một lúc sau, thấy Lạc Văn Tuấn ra khỏi phòng, nhóc đường trên hỏi cậu sao lại ra đây rồi. "Tôi dỗ ca ca ngủ rồi, ra ngoài uống miếng nước". Sau khi trò chuyện cả buổi với ca ca, Lạc Văn Tuấn giống như vừa uống rượu giả. Thanh âm nũng nịu dinh dính phát ra khiến bàn tay của nhóc đường trên run rẩy, hại cậu cắm mắt xuống một vị trí kỳ quái. Người đi rừng pin tại vị trí con mắt được cắm kia một cái, trêu chọc: "Cá sấu sao đó? Cá sấu, cá sấu đang nghĩ gì vậy?

"Cá sấu không nghĩ gì, cá sấu không dám nhìn, cá sấu mà nhìn thì sẽ nằm mơ thấy ác mộng." Nhóc đường trên nơm nớp lo sợ. Chú ý thấy Lạc Văn Tuấn khi nghe thấy chữ "Mộng" mắt liền sáng rực lên, nội tâm của người đi đường trên vang lên giọng nói, đừng bảo là anh Owen sẽ đến hỏi mình mộng gì? Cái gì mộng? Làm sao cậu biết vợ tôi tên Cựu Mộng đấy nhé... nam nhân yêu đương quả nhiên đáng sợ


Khi chuyện này xảy ra, cả hai người Ueno đều đang phát sóng trực tiếp, qua một đêm tất cả người sống đều biết Triệu Gia Hào mang thai. Ngày thứ hai Triệu Gia Hào mở live, đạn mạc trực tiếp bùng nổ, đều nói chủ phòng mang thai mà vẫn nhớ đến mọi người. "Hả? Làm sao mọi người biết? Owen đã nói trong phòng live của em ấy sao?" Cũng tốt, anh và Owen cũng không muốn giấu giếm. Này xem như là thông báo chính thức đi.

"Hôn nhân sắp đặt? Cùng với Owen không phải hôn nhân sắp đặt nha ." Đạn mạc chạy với tốc độ chóng mặt, Triệu Gia Hào cũng chọn ra chính xác hai câu hỏi nghi ngờ mối quan hệ của anh với Lạc Văn Tuấn và kiên nhẫn giải thích. Fan xem trực tiếp cảm thán Triệu Gia Hào dù mang thai vẫn dễ dàng đuổi theo đạn mạc

"Bạn giới thiệu sách cho tôi qua tin nhắn sao? Owen đã mua rất nhiều sách khoa học phổ biến về mang thai. Tôi đã mượn em ấy hai cuốn. Nó, nó cũng khó quá đi, nhìn không rõ a, đọc cũng không hiểu, có vài chữ còn không biết nữa. Tôi nằm trên ghế cạnh cửa sổ, đọc một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay, còn bị sách đập vào mặt. Owen? Owen thực sự là vô địch, mọi người có biết không em ấy đọc xong còn ghi chú lại, mấy cái ghi chú đó tôi đọc cũng không hiểu, có rất nhiều pinyin, pinyin cộng thêm mấy cái ảnh minh hoạ, chắc là chỉ có mình em ấy mới đọc hiểu được thôi"

"Không có xem bản của Heidi, nhìn là biết rất khó hiểu. Tôi chỉ xem một cuốn tên là "Cùng Vợ Mang Thai". Nhìn tiêu đề thấy có chút hài hước, tôi biết là dành cho alpha mà, nhưng mà đều không khác gì mấy, vẫn rất khó đọc hiểu được.... Đi khám thai chưa? Vẫn ổn, mọi thứ vẫn ổn, chỉ là sẽ dễ buồn ngủ và ngủ quên...Nôn sao? Gần đây không buồn nôn mà chỉ muốn ăn cay thôi."

Sau khi chơi hai trận, Triệu Gia Hào lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Trước sự thúc giục của người hâm mộ phải chú ý sức khỏe và nghỉ ngơi, anh cuối cùng cũng tắt live.

___

Thời gian vô tình trôi đến cuối tháng 11, Lạc Văn Tuấn cùng Triệu Gia Hào đi khám thai lần cuối. Mục cuối cùng là đánh giá nồng độ pheromone omega để xác định biện pháp sinh cuối cùng. Để ngăn chặn sự can thiệp của pheromone alpha, Lạc Văn Tuấn không thể vào cùng mà chỉ có thể đợi ở bên ngoài. Lạc Văn Tuấn điền vào mẫu đơn và đưa cho nhân viên tư vấn ở quầy lễ tân. Vừa định giúp Triệu Gia Hào lấy áo khoác, cậu đã nhìn thấy chiếc Samoyed của mình được bọc lại giống như một quả bóng từ từ di chuyển đến cửa phòng khám. Samoyed rất vội, Samoyed muốn về nhà ăn Haidilao mà Lạc Văn Tuấn đã hứa.

Một lúc sau, Triệu Gia Hào bước ra với một chồng tài liệu kiểm tra trên tay, một tay khoác áo khoác, một tay quàng khăn, giống như một cây thông Noel chậm rãi nhích từng bước về phía cửa. Sợ anh ngã, Lạc Văn Tuấn vội vàng tiến hai bước đón anh, trước tiên cầm lấy chiếc áo khoác nặng hơn và khăn quàng cổ trong tay anh. "Lạc phu nhân, vui lòng nộp danh sách bác sĩ đưa vào đây giúp tôi nhé" Cô gái ở quầy lễ tân nhẹ nhàng nhắc nhở

Đây là đang gọi ai vậy? Triệu Gia Hào không biết, Triệu Gia Hào chỉ biết nồi lẩu mà anh nhung nhớ cả ngày đã sôi sùng sục ở nhà.

"Gọi anh đó, Lạc phu nhân". Lạc Văn Tuấn rất hưởng thụ, trong lòng meo meo như nở hoa, ai có thể nghĩ ra cách xưng hô này quả thực là một thiên tài.

"A ahhh..." Sau khi phản ứng lại, Triệu Gia Hào bị cái kiểu xưng hô làm cho xấu hổ đến đỏ mặt Anh lục lọi danh sách trong tay và phát hiện tên các hạng mục trên đó gần như tương tự nhau. "Đây rồi." Lạc Văn Tuấn cầm lấy tập tài liệu dày đặc với nhiều kích cỡ và màu sắc khác nhau, chuẩn xác lấy ra tài liệu cần thiết nộp cho quầy lễ tân. Triệu Gia Hào ở bên vô công rỗi nghề, một bên nhìn chồng tìm đồ, một bên thầm nghĩ, tay thật đẹp a~

Sau khi nộp, Lạc Văn Tuấn cất những tài liệu còn lại vào túi, giúp Triệu Gia Hào mặc áo khoác, đội mũ và quàng khăn, mọi thao tác diễn ra như mây bay nước chảy. Cô gái ở quầy lễ tân thực ra là fan của Ouye CP, nhưng dù sao cô cũng được đào tạo chuyên nghiệp, dù đường có ngọt đến mấy cũng không thể trắng trợn táo bạo gặm mà chỉ có thể lén lút cười khúc khích ở sau khi Lạc Văn Tuấn quấn khăn cho AD ca ca.

"Chờ chút." Triệu Gia Hào đang định rời đi thì bị Lạc Văn Tuấn chặn lại: "Dây giày của anh hơi lỏng rồi ca ca." Sau đó Lạc Văn Tuấn ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn giúp anh buộc lại dây giày đàng hoàng. Ahhhhhhhhhhhhhhh đây cũng quá là cưng chiều rồi, cô gái ở quầy lễ tân hú hét trong lòng. Triệu Gia Hào bị cái bụng căng tròn che khuất tầm nhìn, vô vị quan sát chiếc khăn quàng cổ trong lúc chờ Lạc Văn Tuấn buộc dây giày.

Mấy động tác nhỏ nhặt này chính là tôi đã tự tay dạy em ấy khi vừa mới yêu đấy nhé. Triệu Gia Hào cảm thán rằng thời gian trôi qua thật nhanh, như thể một giây trước Lạc Văn Tuấn vẫn là đệ đệ kém anh hai tuổi, giây tiếp theo đã trở thành người chồng đáng tin cậy có thể bảo vệ anh. Khi hai người mới quen nhau, Triệu Gia Hào đề xuất cậu có thể choàng khăn quàng cổ bằng len, Lạc Văn Tuấn nói ca ca chọn cho em một chiếc đi, thế là Triệu Gia Hào đã lựa một cái đẹp nhất cho cậu. Sau khi quàng lên, Triệu Gia Hào cảm thấy cách buộc của Lạc Văn Tuấn đã lỗi thời nên anh đã tổ chức khóa huấn luyện cấp tốc trước khi lên đường tham gia sự kiện.

Vì Lạc Văn Tuấn quá cao nên anh để cậu ngồi trên giường và chỉ cho cậu cách choàng phức tạp hơn. Anh đã thử nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không thể choàng được kiểu dáng như mong muốn. Nhoái người về phía trước hơi mệt nên anh quỳ một chân lên giường dùng sức chỉnh. Sau khi thành công xoay đầu khăn quàng như mong muốn,  anh cảm thấy hình dáng của chiếc khăn hình như không được đẹp lắm, thế là lại quỳ chân còn lại xuống, nhích người lại gần hơn để dễ điều chỉnh. Nếu rời mắt khỏi chiếc khăn dù chỉ một giây, anh cũng sẽ phát hiện ra tư thế của họ ái muội đến mức nào. Hai chân hai đùi của anh dang rộng sang hai bên ngồi lên người Lạc Văn Tuấn mà không hề hay biết...

Cậu em sinh năm 2003 chắc hẳn đã phải nhẫn nhịn một hồi lâu, chỉ đến khi chịu không nổi cảm giác khiêu khích dưới thân, cậu lập tức nắm lấy đầu kia của chiếc khăn kéo một phát ôm người kia vào lòng, thở hổn hển một lúc rồi mới dùng chút lý trí cuối cùng buông anh ra, dáng vẻ lúng túng bước về phía cửa. Hóa ra đứa trẻ đến hôn cũng ngại ngùng mà cũng hiểu loại chuyện này. Nghĩ vậy nhưng bản thân vẫn không quên nhắc Lạc Văn Tuấn cởi khăn quàng cổ trước khi ra ngoài nhé. Lạc Văn Tuấn đi đến cửa liền dừng lại, không dám quay đầu nhìn anh, chỉ ngoan ngoãn thu khăn quàng cổ thật nhanh và bước ra khỏi phòng như thể muốn chạy trốn.

Hồi tưởng lại dáng đi lúng túng của Lạc Văn Tuấn lúc đó, Triệu Gia Hào muốn bật cười. "Buộc xong rồi, ca ca." Lạc Văn Tuấn thấy anh còn đang suy tư, cười hỏi: "Đang nghĩ gì mà cười tủm tỉm vậy, ca ca?"

"Anh đang nghĩ về Owen khi còn nhỏ, rất dễ thương."

"Em hiện tại không dễ thương sao ca ca" Lạc Văn Tuấn có chút ấm ức nói.

"Dễ thương a~. Sẽ còn dễ thương hơn nếu tối nay để anh gọi món lẩu cay.~"

"Không được~" Lạc Văn Tuấn dùng ngữ khí làm nũng quen thuộc nói.

"Một loại nước chấm cay hơn thì sao?"

"Không được ~"

"Vậy cho anh ăn kem đi."

"Không được, bác sĩ nói anh phải kiêng đồ ăn lạnh và cay, nhịn thêm nốt tháng cuối này nữa thôi, sau đó sẽ để ca ca ăn đủ luôn có được không"

"Được thôi." Triệu Gia Hào được Lạc Văn Tuấn cẩn thận nắm tay dắt anh về hướng ngôi nhà của bọn họ

_____

Chuẩn bị một trái tym kiên cường để ăn ngược chưa mấy cô gái ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro