Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C81🍒 : Chuyện Đêm 30

☆|Editor : 𝐵𝑎𝑛𝑔𝑡𝑎𝑛𝑠𝑜𝑜 [ @MinahTrn ]
( bởi mình ).|

----------------------------------------------
☆ 𝐷𝑜𝑛'𝑡 𝑐𝑟𝑦.

- Chương 81 : Chuyện Đêm 30.

****

Đêm giao thừa.

Tuyến đường chính K thị lạnh lẽo, làm người cơ hồ nhớ không nổi cảnh ngày thường ngựa xe như nước.

Xe thể thao màu lam lướt nhanh trên con đường dài vắng vẻ. Hai bên cửa sổ xe, bóng cây cùng đèn đường xẹt qua như là truy đuổi quỷ mị, cùng với tiếng ầm ĩ cùng ngọn đèn dầu của vạn nhà, bị nó ném ở sau.

Đi ngược qua đêm dài đen như mực, thân xe cuối cùng ngừng ở bên đường cạnh đại viện Kim Ji gia.

Taehyung lấy di động ra, gạt ra một dãy số.

Đối diện thực mau liền nhận điện.

Cách điện thoại, thanh âm cô gái lộ ra hân hoan: "Kim Kim, năm mới vui vẻ!".

"Năm mới vui vẻ." Taehyung đồng ý, sau đó mới cười nói, "Chính là còn chưa tới năm mới đâu."

"Nhanh, nhanh."

"......"

Đêm nay thanh âm của cô nghe tới phá lệ hoạt bát, Taehyung nhịn không được gợi lên khóe miệng. Anh cúi người về phía trước, dựa vào tay lái, nhìn ngọn đèn dầu của Kim Ji gia phía cuối lối rẽ trong đêm tối phía xa.

Chút ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, toát ra vẻ ôn nhu khác hẳn với bình thường.

"Có nguyện vọng năm mới sao tiểu cô nương, hồ ước nguyện sẽ giúp em thực hiện."

"Nguyện vọng năm mới......". Cô lẩm bẩm, trầm tư suy nghĩ hồi lâu sau, mới nhỏ giọng hỏi:

"Còn chưa có nghĩ đến, có thể để sau nói không?".

Taehyung buồn cười: "Đúng 0 giờ nói ra mới có thể gọi là nguyện vọng năm mới, qua rồi đương nhiên không tính. Tiểu cô nương của chúng ta cũng không thể tham lam như vậy."

Jisoo có điểm ủ rũ: "Ồ."

Ngữ khí hơi mất mát này lại chọc đúng tim Taehyung.

Trầm mặc vài giây, anh nghiêng mặt, day trán bất đắc dĩ mà cười: "Được rồi, anh nhận thua. Nguyện vọng năm mới của Soosoo muốn nói bất cứ khi nào cũng được, cho dù là kéo dài tới ngày cuối cùng của năm nay, anh cũng sẽ thực hiện cho em."

"Vậy không thể." Cô cười rộ lên, cách di động cũng có thể nghe ra nụ cười xán lạn, "Ngày cuối cùng cũng phải có nguyện vọng năm mới khác nữa."

Taehyung không nhịn được mà bật cười.

Trong điện thoại an tĩnh vài giây. Sau đó hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng ――

"Kim Kim, anh hiện tại ở nhà sao?".

"Tiểu cô nương của chúng ta về nhà phụ rồi sao?".

Taehyung cười nhẹ mở miệng: "Anh hỏi trước."

Jisoo chần chờ: "Không phải em sao."

"Không phải."

"Ồ."

"Cho nên em phải trả lời anh trước." Taehyung khi dễ cô bé, khóe miệng nhịn không được cong lên. "Về nhà phụ rồi sao?".

"Vâng, trở về đã lâu."

"Vẫn luôn không ngủ?".

"Chú tài xế tới, nói muốn cùng em đón giao thừa. Hơn nữa" Thanh âm cô ngượng ngùng mà nhẹ đi. "Em đang đợi điện thoại của anh."

Taehyung ngoài ý muốn hỏi: "Sao em biết anh sẽ gọi điện thoại?".

Jisoo nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Bởi vì em muốn Kim Kim gọi điện thoại, cho nên cảm thấy Kim Kim hẳn cũng muốn như vậy."

Taehyung ngẩn ra.

Giây lát sau, anh rũ mắt, không nhịn được cười rộ lên: "Em thật đúng là......".

Jisoo tò mò mà chờ: "..."???.

Taehyung lại không tiếp tục, cũng không giải thích, chỉ nói: "Chờ về sau Soosoo của chúng ta hồi phục thị lực, anh nhất định phải đem em xem đến từng li từng tí mới được."

Jisoo nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể mờ mịt lại nghe lời mà theo tiếng.

"Chú tài xế hiện tại ở bên cạnh em sao?".

"Vâng." Cô cười rộ lên. "Anh muốn cùng chú ấy chúc mừng năm mới sao?".

"Không được, ông ấy sẽ nhân cơ hội cúp điện thoại mất."

Taehyung vui đùa. "Bất quá anh cũng có nguyện vọng năm mới, Soosoo có thể giúp anh thực hiện không?".

Jisoo sửng sốt, hưng phấn lên: "Là cái gì, Kim Kim mau nói."

"Có thể thực hiện nguyện vọng năm mới cho anh, liền cao hứng như vậy?".

Taehyung nhịn không được trêu ghẹo cô.

"Đương nhiên. Vẫn luôn là anh làm hồ ước nguyện cho em, em cũng muốn có thể làm cho anh."

"Ừm." Taehyung thanh âm sung sướиɠ. "Em không phải hỏi anh ở đâu sao?. Anh hiện tại không ở nhà, ở nơi cách em không xa."

Jisoo ngẩn ngơ.

Taehyung nói: "Cho nên nguyện vọng năm mới của anh chính là, trước 0 giờ, có thể thấy em giống như ma thuật xuất hiện ở trước mặt anh."

"..."!!!!.

Quen biết hơn nửa năm, Jisoo cùng Taehyung đã sớm ăn ý tới nỗi tâm ý tương thông.

Chờ cô lấy lại tinh thần, thanh âm vui vẻ từ di động truyền tới bên tai Taehyung ――

"Chú, chú ơi có thể đưa cháu tới bên đường nơi chúng ta thường đổi xe không?. Kim Kim ở nơi đó chờ cháu!".

"......"

Không nghe thấy trả lời, Taehyung đã có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lam Cảnh Khiêm. Anh nhịn không được chống cái trán cụp mắt, ác thanh cười rộ lên.

.....

Đèn pha xe hơi phá tan bóng đêm hắc ám, cách trước cửa sổ xe, thẳng tắp mà chiếu vào mặt Taehyung.

Nằm ở trên tay lái, Taehyung theo bản năng nâng nâng cánh tay, ở trước mắt ngăn trở ánh sáng chói mắt. Chờ ngẩng đầu thấy rõ ràng nơi phát ra ánh sáng, Taehyung nửa bực nửa cười mà ngẩng đầu, cười nhạt.

Xe hơi màu đen cuối cùng mặt đối mặt ngừng lại.

Taehyung đẩy cửa siêu xe ra, chân dài bước xuống xe, dẫm lên nền đất bị trời đông giá rét đông lạnh đến rắn chắc.

Giày da đạp lên trên mặt đường nhựa, phát ra tiếng vang rất nhỏ mà cực có vận luật (nhịp nhàng).

Vài giây sau, Taehyung ngừng ở ngoài cửa ghế phụ. Anh chống cửa xe, cúi người xuống.

"Giao thừa vui vẻ, Soosoo."

Cô ôm đai an toàn đỏ bừng mặt. Không biết là gió thổi đến hay là bị kích động đến, nghe vậy cô ngửa đầu, khóe mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên: "Giao thừa vui vẻ, Kim Kim!".

Này kẻ xướng người hoạ dường như đối thoại, nam nhân bên cạnh nắm chặt tay lái trong lòng càng thêm khó chịu. Lam Cảnh Khiêm nghiêng mặt, nhìn về phía Taehyung.

Lại thu được ánh mắt Taehyung lia tới, lười nhác mà cười: "Đã lâu không gặp, chú."

"......"

Gần đây cửa ải cuối năm, Lam Cảnh Khiêm ở công ty vội vội vàng vàng.

Thân thiếu phương pháp, liền ở Jisoo bên này tần suất lộ diện cũng thấp hơn rất nhiều. Trừ bỏ liên hệ điện thoại, ông cùng Taehyung xác thật gần một tháng không có chạm mặt ở nhà phụ.

Nói cách khác, Taehyung lại ở tình huống không có giám sát, ăn vạ bên người con gái bảo bối của ông, không biết có làm chuyện xấu gì không.

Cố tình Jisoo đối Taehyung nhất quyết không hề phòng bị.

Lão cha già dưới đáy lòng than thở, trên mặt biểu tình nghiêm túc: "Thời tiết lạnh như vậy, còn muốn gọi người ra đây. Vạn nhất Tiểu Soo đông lạnh bị cảm làm sao bây giờ?".

Taehyung vừa muốn mở miệng, Jisoo ngồi ghế phụ đã quay mặt sang, nghiêm túc mà nói: "Sẽ không đâu chú, mới được một lúc thôi, sức chống chịu của cháu không có kém như vậy, hơn nữa cháu mặc rất ấm."

Lam Cảnh Khiêm á khẩu không trả lời được.

Taehyung chống cửa xe, cứng họng mà cười: "Là anh suy xét không chu toàn. Muốn tới cùng tiểu cô nương đón giao thừa, nhưng Lâm Thiên Hoa bọn họ về nhà, xe lái không được. Chỉ có thể dùng phương pháp này......".

Jisoo nghe được một nửa, đã nhịn không được cao hứng mà quay lại: "Kim Kim hôm nay là tới cùng em đón giao thừa sao?".

"Bằng không thì sao."

Taehyung bật cười, giơ tay cách mũ len xoa xoa đầu cô: "Anh vượt qua hơn phân nửa cái K thị chạy tới, chẳng lẽ chỉ là vì gặp mặt cùng em nói một tiếng giao thừa vui vẻ sao?".

"Vậy anh mau lên xe đi, có thể...... có thể núp ở phía sau không?".

Lam Cảnh Khiêm gõ tay lái, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đây là xe mui trần, vạn nhất bảo an phụ cận xem xét, ngồi sau xác suất bị phát hiện quá cao ―― vẫn là cốp xe đi, nơi đó an toàn."

Jisoo nghe được ngẩn ngơ: "Cốp xe có thể, có thể trốn người sao?".

Lam Cảnh Khiêm không sốt ruột nói tiếp, quay đầu nhìn về phía Taehyung.

Đối diện hai giây, Taehyung nhướng mày: "Tự nhiên muốn làm gì cũng được."

"Đừng."

Jisoo nóng nảy, cô xoay người, ở bên cạnh cửa xe sờ đến tay Taehyung. Đốt ngón tay thon dài hữu lực, chỉ là lạnh như băng.

Cô nôn nóng mà ngẩng đầu: "Sao anh không mang bao tay?".

Taehyung bất đắc dĩ mà cười: "Vấn đề này nên là anh hỏi em."

Tay cô ấm hơn nhiều so với anh, gầy gầy trắng trắng, còn thực mềm.

"Nhưng em ôm túi chườm nóng, anh là lái xe tới."

"Không sao. Anh ở trên đường đóng mui xe."

"Ồ......". Jisoo không biết nghĩ đến cái gì, cúi thấp đầu.

Taehyung cố nén cảm xúc da kề da, đem bàn tay cô đặt trở về: "Được rồi. Bên ngoài quá lạnh, đưa tay trở về."

Jisoo lại nắm chặt ngón tay anh không buông: "Trốn ở cốp xe nhất định không thoải mái, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khác đi?".

"Đừng lo lắng." Taehyung cứng họng mà cười. "Chúng ta chờ lát nữa gặp lại."

"......"

Hai mươi phút sau.

Bãi đất trống trước nhà phụ Kim Ji gia, xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại.

Đọàn Thanh Yến chờ ở dưới thềm đá vội vàng đi đến bên ghế phụ: "Tiểu Soo?".

Jisoo nghe ra thanh âm, kinh hỉ ngẩng đầu: "Chị tới lâu chưa?".

"Chị vừa đến." Đoàn Thanh Yến kéo ra cửa xe, đỡ Jisoo xuống dưới. "Gõ cửa không ai trả lời, chị còn tưởng em ngủ chứ. Hỏi bảo an mới biết được em đi ra ngoài ―― này Tết nhất, em đi ra ngoài làm gì?".

Jisoo cười rộ lên: "Em đón một vị bằng hữu khác tới đón giao thừa."

"Đón...... người?".

Đoàn Thanh Yến sửng sốt, nhìn về phía sau xe hơi.

Vị đại lão ở ghế lái kia cô không dám nhìn ―― không lâu trước đây lần đầu tiên phát hiện tài xế mới của Jisoo mà là Lam Cảnh Khiêm, cô liền nhận được một hồi "uy hϊếp" phi thường quen thuộc nhưng tương đối ôn hòa.

Nhưng mà lúc này phía sau trống không, một người cũng không có.

Gió lạnh thấu xương, Đòan Thanh Yến đột nhiên run run, cứng cổ quay đầu lại: "Tiểu, Tiểu, Tiểu Soo, vị bằng hữu của em là ngồi, ngồi ở sau xe sao...... Em, em, em trước đó cùng nó nói chuyện qua?".

Jisoo cảm giác được cánh tay đang đỡ mình hơi run rẩy.

Ngẩn ra hai giây, cô phản ứng lại, cười khẽ ra tiếng: "Chị hiểu lầm."

Jisoo nghiêng người hướng trong xe. "Chú ơi, chú mau mau mở cửa, đừng để anh ấy nghẹn hỏng mất."

Lam Cảnh Khiêm giơ tay, khống chế bản thân ấn xuống.

Giây tiếp theo, Đoàn Thanh Yến run run rẩy rẩy liền sững sờ ở tại chỗ ――

Cốp xe chậm rãi mở ra.

Sau một trận O@, vị Kim tiểu thiếu gia kiệt ngạo khó thuần, một thân chật vật mà từ cốp xe chui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro