Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍑72🍑 "Ai là con trai em?. Gọi ông xã."

𝑪𝒂𝒏𝒏𝒐𝒕 𝑳𝒆𝒕 𝑮𝒐.



- Chương 72: "Ai là con trai em?. Gọi ông xã."



🍑🍑🍑🍑



Mặt?.

Là cái gì?.

Có thể ăn được sao?.

Kim Jisoo bị trói tay, kéo sát lại gần.

Kim Taehyung giữ lấy cô, bàn tay nhỏ nhắn của Kim Jisoo đặt trên cổ anh.

Anh cúi đầu, trầm giọng nói.

"Ừm?. Dỗ anh đi."

May mà khoang xe Hummer rộng rãi, không gian vẫn đủ thoải mái.

Kim Jisoo bị giữ chặt một tay, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, môi anh còn vương chút đỏ nhạt, giống như có tơ máu.

Kim Jisoo mỉm cười, người nhẹ nghiêng về phía anh, thì thầm bên tai.

"Con trai ngoan, ngoan nào."

Kim Taehyung: "..........."

Ngay sau đó, vòng tay ôm lấy eo của Kim Jisoo siết chặt hơn.

Cô khẽ kêu đau, còn anh cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô.

"Ai là con trai em?. Gọi ông xã."

Kim Jisoo bật cười, bàn tay luồn vào tóc anh, cố né tránh những cú cắn của anh.

Cử chỉ ấy khiến hai người càng áp sát nhau hơn.

Hơi thở của Kim Taehyung có chút nặng nề.

Cú cắn mang tính trừng phạt ban đầu dần biến thành một nụ hôn.

Mặt của Kim Jisoo đỏ bừng, cô chống tay vào vai anh, lắp bắp.

"Xuống xe ... Xuống xe trước đã."

Giọng anh trầm khàn: "Dọn đồ, về nhà anh."

Kim Jisoo tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng hỏi.

"Sống chung sao?."

Kim Taehyung: "Ừ."

Kim Jisoo cười: "Sống chung thì em quản lý hết đấy."

Kim Taehyung cười đáp: "Anh chỉ sợ em chẳng thèm để ý."

Nụ cười của Kim Jisoo nhẹ nhàng mà rực rỡ như ánh nắng.

Anh chăm chú nhìn cô, lòng tràn đầy cảm xúc.

Kim Jisoo có nhiều dáng vẻ: khi làm việc thì thông minh sắc sảo, lúc thường ngày lại dịu dàng đáng yêu, còn trên giường thì quyến rũ mê hoặc.

Cô luôn cuốn hút, khiến anh chẳng thể ngừng yêu.

"Được rồi, nhưng mà tội nghiệp Tzuyu quá."

Sau khi tháo gỡ khúc mắc, Kim Jisoo đã không còn ngại ngùng với việc sống chung nữa.

Ý nghĩ về việc cùng anh chia sẻ cuộc sống hàng ngày khiến cô cảm thấy hứng thú.

Huống chi còn có chú mèo nhỏ bầu bạn, cô thực sự mong đợi.

Bàn tay của Kim Taehyung nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thì thầm.

"Chou Tzuyu rồi cũng sẽ yêu thôi."

Kim Jisoo gật gù: "Cũng đúng."

Chỉ có thể tạm biệt Chou Tzuyu trước.



***



Bên trong xe, hai người vẫn thân mật.

Bên ngoài, những người khác chờ đợi đến phát cáu.

Chou Tzuyu và Park Jimin tựa vào chiếc xe mới, trò chuyện để giết thời gian.

Park Jimin thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chiếc Hummer, còn Chou Tzuyu thì nheo mắt, khẽ chọc một cái vào người anh.

Park Jimin làm rơi điếu thuốc trên tay, hỏi.

"Chuyện gì vậy?."

Chou Tzuyu tựa tay lên cửa xe, chống hông, dáng vẻ hiếm khi tỏ ra nghiêm túc.

"jimin ca, anh không phải thích tiểu Soo nhà tôi đấy chứ?."

Park Jimin nhướng mày, cười ha hả: "Cô nghĩ sao?."

Câu trả lời thản nhiên của anh khiến Chou Tzuyu chần chừ.

Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của mình sai rồi sao?.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Park Jimin chỉ cười, cúi xuống nhặt lại điếu thuốc.

Bên kia, cửa xe Hummer cuối cùng cũng mở ra.

Kim Jisoo bước xuống xe, khẽ xoa cổ tay đỏ bừng vì bị trói, rồi đi về phía họ.

Kim Taehyung chậm rãi chỉnh lại cổ áo.

Trên cổ anh còn hằn rõ một dấu răng màu đỏ.

Hai người tiến đến gần chiếc Tesla màu đỏ rực.

Kim Jisoo cất giọng: "jimin ca!."

Park Jimin ngậm điếu thuốc, khẽ gật đầu đáp lại.

Sau đó anh mở cửa xe, ra hiệu cho Kim Jisoo nhìn thử.

Cô cúi người bước vào xe, tò mò ngắm nghía.

Chou Tzuyu cũng không chịu kém, theo sau chui vào, khiến cả hai vô tình va đầu vào nhau.

Chou Tzuyu cười, đẩy nhẹ Kim Jisoo.

Kim Jisoo cũng cười, dùng vai chọc lại cô ấy.

Hai người bạn thân, dù đã gần 30 tuổi, vẫn nhí nhảnh, quậy phá như những cô gái trẻ.

Bên ngoài, hai người đàn ông hút thuốc, lặng lẽ nghe tiếng cười từ trong xe vọng ra.

Kim Taehyung cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay, khóe môi cong lên, ánh mắt ánh lên vài tia thích thú.

Park Jimin cũng mỉm cười, nói.

"Như hai cô bé con vậy, chẳng khác gì ngày xưa."

Kim Taehyung khẽ ừ, đầu ngón tay vô thức mân mê vết sẹo trên cằm, ánh mắt xa xăm.

Chiếc Tesla màu đỏ dừng trước cổng khu dân cư, hai bên kính xe còn buộc dải lụa đỏ, nhìn là biết xe mới tinh.

Nổi bật như vậy, bất cứ ai đi ngang qua hay ra vào khu dân cư cũng đều không kiềm được mà liếc nhìn.

Ở gần đó, một chiếc xe con dừng lại.

Kim Kính Khang và Chu Lệ bước xuống xe, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi chiếc Tesla rực rỡ.

Khi nhìn thấy Kim Taehyung đang dựa người vào xe, cả hai bất giác chững lại, có phần bối rối.

Lúc này, Kim Jisoo vội vàng bước ra từ trong xe.

Vì quá vội, cô loạng choạng suýt ngã.

Kim Taehyung nhanh tay đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng vững.

Kim Jisoo cười, tựa vào ngực anh, ngón tay khẽ chỉ lên nóc xe.

"Thật đẹp, em rất thích nha."

Kim Taehyung cúi đầu, khẽ chạm vào Kim Jisoo, giọng nói dịu dàng.

"Thích là tốt rồi."

Đứng cách đó không xa, Kim Kính Khang và Chu Lệ nghe rõ mồn một cuộc đối thoại.

Ánh mắt họ lại chuyển sang chiếc xe màu đỏ.

Xe không chỉ đẹp mà còn toát lên vẻ đắt tiền và sang trọng.

Chu Lệ khẽ lẩm bẩm.

"Hắn đối với Kim Jisoo cũng thật là quá tốt."

Nhưng trong lòng Kim Kính Khang lại đầy day dứt.

Ông nghĩ đến trách nhiệm của mình.

Nhớ lại lúc trước, khi ông cố vay tiền để mua chiếc Cadillac cho Kim Hân, niềm vui trên gương mặt của Kim Hân khi đó ... Nhưng giờ đây, xe của cô con gái nhỏ lại là quà từ một người đàn ông khác.

Nỗi hổ thẹn tràn ngập trong lòng Kim Kính Khang.

Hai vợ chồng đứng lặng yên một chỗ, không nói gì nữa.

Bên kia, Kim Jisoo và Kim Taehyung vẫn trò chuyện, ánh mắt cô lướt qua bắt gặp cha mẹ mình đang đứng đó.

Cô khựng lại.

Theo ánh mắt của cô, Kim Taehyung cũng nhìn sang.

Anh nhận ra họ nhưng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ bình thản quay lại, nhẹ nhàng vỗ vào eo của Kim Jisoo.

"Lên lầu thu dọn hành lý đi."

"Ừm."

Kim Jisoo đáp, kéo tay anh đi.

Park Jimin lúc này ngậm điếu thuốc, cầm lấy chìa khóa chiếc Hummer từ tay của Kim Taehyung.


"Thế tôi về trước đây."

Kim Jisoo và Chou Tzuyu chào tạm biệt Park Jimin.

Anh phất tay, rồi bước lên chiếc Hummer rời đi.

Cả ba người đứng nhìn cho đến khi xe khuất bóng mới cùng nhau tiến vào cổng khu dân cư.

Chưa đi được bao xa, Kim Kính Khang bất chợt cất tiếng gọi.

"Tiểu Soo."

Kim Jisoo quay lại, gương mặt bình thản: "Vâng."

Kim Kính Khang và Chu Lệ bước nhanh lên, ông ngập ngừng hỏi.


"Chúng ta có thể lên nhà ngồi một lát không?."

Ý tứ rõ ràng là muốn ghé thăm chỗ ở của Kim Jisoo.

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Được, đi lên đi."

Ánh mắt của Kim Kính Khang sáng rực.

Ông kéo tay Chu Lệ, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, bước theo.

Chou Tzuyu đi trước, móc chìa khóa ra mở cửa, còn Kim Taehyung thì bận đăng ký thông tin ở quầy lễ tân.

Sau đó, tất cả cùng nhau lên lầu.

Khi Chou Tzuyu mở cửa, một mùi hương hoa nhẹ nhàng thoang thoảng bay ra.

Đó là nét đặc trưng của căn hộ do hai cô gái trẻ sống chung.

Cảm giác mềm mại, dịu dàng ngập tràn trong không gian.

Đây là lần đầu tiên Kim Taehyung bước vào chung cư của Kim Jisoo.

Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua cách bài trí trong phòng.

Không thể không công nhận, căn hộ được Kim Jisoo và Chou Tzuyu giữ gìn rất gọn gàng và sạch sẽ.

Nội thất bài trí đơn giản mà tinh tế.

Một tấm thảm màu nhạt được trải trên ghế sofa, bàn trà được phủ khăn trải thủ công thô mộc.

Trên bàn còn đặt một chiếc đĩa hình cá, bên trong đựng vài viên chocolate và kẹo ngọt.

Ở một góc bàn, vài chiếc ly cùng ấm trà được sắp xếp ngay ngắn trên khay màu trắng.

Mọi thứ không chỉ được dọn dẹp gọn gàng mà còn rất sạch sẽ.

Sofa thì đầy gối ôm với nhiều kiểu dáng, kể cả những chiếc gối có hình thú dễ thương.

Trên tường treo một chiếc túi nhỏ, bên trong là vài chiếc mặt nạ chăm sóc da.

Cả không gian toát lên vẻ ấm áp và dễ chịu.

Ngay cả Kim Kính Khang và Chu Lệ cũng ngẩn người trước căn hộ này.

Trong đầu họ bất giác so sánh với chung cư của con gái lớn Kim Hân.

Kim Hân không giữ nhà sạch sẽ như thế này.

Đồ đạc trong nhà của cô ta thường xuyên bừa bộn, lộn xộn, không chút tươi tắn hay hào phóng.

Hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài luôn ngăn nắp và chỉnh chu của Kim Hân.

Nhưng căn hộ của Kim Jisoo và Chou Tzuyu thì khác.

Cách bày trí khiến cho người ta dễ dàng yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Kim Jisoo đặt túi xách gọn gàng rồi mới mời mọi người ngồi xuống.

Chou Tzuyu nhanh nhẹn chạy vào bếp nấu nước.

Kim Taehyung thì chọn một chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống.

Anh nhìn Kim Jisoo, một bên chân vắt hờ, ánh mắt mang theo nét thích thú.

Nếu không phải lúc này có đông người như vậy, anh chắc chắn sẽ hôn cô...

Kim Kính Khang và Chu Lệ ngồi trên sofa có chút ngượng ngùng.

Ánh mắt của Chu Lệ nhìn khắp căn phòng, khó mà tin rằng không gian này có cùng cách sắp xếp với căn hộ trước đây của họ.

Bà nhìn Kim Jisoo, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.

Từ lúc nào cô con gái nhỏ của mình, người mà trong ký ức vẫn luôn gai góc như một chú nhím, lại trưởng thành thành một con người hoàn toàn khác thế này?.

"Uống trà không?."

Chou Tzuyu mang ấm trà ra, quay sang hỏi Kim Jisoo.

Kim Jisoo gật đầu: "Pha hồng trà đi."

Chou Tzuyu đồng ý, nhanh chóng vào bếp.

Lúc này, Kim Taehyung nhận ra Kim Jisoo và cha mẹ cô có chuyện muốn nói riêng.

Anh đứng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô và nói.

"Anh vào phòng em nghỉ một lát?."

Thực tế, anh cũng muốn xem thử phòng của Kim Jisoo.

Kim Jisoo ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được."

Nói xong, cô đứng dậy, nắm lấy tay áo anh, dẫn anh về phòng của mình.

Căn hộ này không lớn, diện tích chỉ khoảng 65 mét vuông, với hai phòng ngủ đặt đối diện nhau, không phân biệt rõ phòng chính hay phụ.

Mỗi phòng đều có cửa sổ và tủ quần áo gắn sẵn.

Khi bước vào, một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trong không gian.

Đó là loại đàn hương mà Kim Jisoo đã mua trên mạng, mỗi ngày cô đều đốt một chút, tạo nên không khí dễ chịu trong phòng.

Giường trong phòng không lớn, chỉ khoảng 1m5.

Kim Taehyung nhìn quanh căn phòng nhỏ, căn phòng này thậm chí không bằng một góc trong phòng của anh, nhưng kỳ lạ thay, nó mang lại cảm giác ấm áp khó tả.

Anh thầm nghĩ: 'Lão tử thật sự nhặt được bảo bối rồi.'

Là một người đàn ông trưởng thành, việc trang trí nhà cửa đối với anh luôn giao hết cho công ty nội thất.

Phong cách thường chỉ xoay quanh tông màu đen trắng, nhìn có vẻ sang trọng nhưng lại lạnh lẽo, thiếu sức sống.

Nhìn căn phòng của Kim Jisoo, anh mới nhận ra mình thực sự bị cuốn hút bởi phong cách ấm áp, gần gũi thế này.

Kim Jisoo gom hết đống gối ôm và búp bê trên giường, đặt lên bệ cửa sổ rồi quay sang nói.


"Anh ngủ đi, lái xe lâu như vậy chắc cũng mệt rồi..."

Chưa nói dứt câu, Kim Taehyung đã từ phía sau ôm lấy cô.

Anh cúi xuống, đặt những nụ hôn nhẹ lên má cô, khẽ thì thầm.

"Đừng để anh chờ lâu, còn phải thu dọn hành lý nữa đấy."

Kim Jisoo hơi nghiêng đầu để mặc anh hôn, chỉ đáp nhẹ nhàng.

"Ừm."

Nhớ ra cha mẹ còn đang ngồi ngoài phòng khách, cô không muốn để họ chờ quá lâu.

Sau khi sắp xếp cho Kim Taehyung nằm nghỉ, Kim Jisoo liền rời khỏi phòng.

Khi ra đến phòng khách, Chou Tzuyu đã ngồi trên sofa.

Ngoài việc pha trà, cô ấy dường như không mấy hứng thú nói chuyện phiếm với Kim Kính Khang và Chu Lệ.

Không gian phòng khách trở nên yên lặng và có hơi ngượng ngùng.

Kim Jisoo bước tới, ngồi xuống, rót trà cho cha mẹ, phá vỡ bầu không khí.

"Ba mẹ định khi nào trở về?."

Kim Kính Khang đặt tay lên đầu gối, ngập ngừng một chút rồi đáp.

"Còn chưa mua vé. Có lẽ là trong một, hai ngày tới."

Kim Jisoo gật đầu nhẹ, đáp.

"Đến lúc đó, con sẽ đưa ba mẹ đi."

Đây là điều duy nhất cô có thể làm.

Kim Kính Khang thoáng cảm động, vội vàng xua tay.

"Không cần đâu, ba với mẹ con tự bắt xe là được rồi."

Kim Jisoo không phản bác, cũng không hứa sẽ đưa hay không.

Cô chỉ nói: "Khi nào mua vé thì báo con một tiếng."

Kim Kính Khang gật đầu: "Được."

Không khí rơi vào im lặng trong vài giây.

Sau đó, ông lên tiếng, phá vỡ sự ngượng ngùng.

"Ba với mẹ con trước đó có mang một ít rau ngâm, vẫn chưa mở ra. Lát nữa ba mang qua cho con."

Kim Jisoo nhấp một ngụm trà, tựa người ra sau dựa vào tủ, dáng vẻ lười nhác nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Được."

Kim Kính Khang mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.

Chu Lệ ngồi bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn Kim Jisoo.

Trong lòng bà dâng lên những cảm xúc phức tạp, pha trộn giữa tự hào, day dứt, và có chút hối tiếc.

Một lát sau, Kim Kính Khang chần chừ mở lời.

"Chị gái của con ... có lẽ sắp kết hôn rồi."

Bàn tay của Kim Jisoo đang rót trà khựng lại.

Ngay cả Chou Tzuyu cũng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt lộ rõ sự bất ngờ.

Kim Kính Khang giải thích.

"Nó đã đồng ý lời cầu hôn của một cậu công tử. Có lẽ đám cưới sẽ được tổ chức sớm. Ba với mẹ con tính về quê trước. Nếu nó không mời, chúng ta sẽ không quay lại Hải Thị."

Nói đến đây, ông trầm ngâm, như muốn che giấu nỗi buồn trong lòng.

Thực tế, tin tức này như một cú đánh lớn đối với Kim Kính Khang và Chu Lệ.

Họ hoàn toàn không biết về việc Kim Hân đã nhận lời cầu hôn, mà nghe từ hàng xóm sát vách.

Sau lần gặp gỡ căng thẳng ở bệnh viện, Kim Hân dường như không muốn đối diện với họ.

Sự im lặng của cô ta khiến cho mối quan hệ vốn đã rạn nứt càng trở nên xa cách, đầy oán trách.

Đối với Kim Kính Khang và Chu Lệ - những người vốn luôn cảm thấy bất an về mối quan hệ gia đình, điều này thực sự là quá đau lòng.

Chu Lệ đặt chén trà xuống, lúc này mới mở miệng.

"Hân Hân ... Gả cho người kia có vẻ cũng không tệ lắm, điều kiện ... Điều kiện tốt, con bé gả đi rồi sẽ không phải làm việc nữa."

Nói xong, Chu Lệ mặt mày tái nhợt, có chút bực bội.

Thậm chí có một chút hận ý.

Tuy nhiên, ngoài miệng, bà vẫn cố gắng nói như vậy, theo bản năng vẫn coi Kim Hân là một người kiêu ngạo.

Kim Kính Khang liếc mắt nhìn Chu Lệ một cái, giận dữ nói.

"Nó gả đi thì có liên quan gì đến chúng ta?."

Chu Lệ im lặng, không nói gì thêm nữa.

Kim Jisoo bình tĩnh pha trà, ngoài việc hơi ngạc nhiên lúc đầu, cô không có biểu hiện gì đặc biệt.

Điều khiến Kim Jisoo cảm thấy buồn cười là, cuối cùng Kim Hân lại cảm thấy xấu hổ với cha mẹ, chuyện lớn như kết hôn mà cũng không nói gì với họ.

Không thể không nói, Kim Kính Khang và Chu Lệ quả thật là những bậc cha mẹ thất bại.

Một lúc sau, họ chuẩn bị rời đi.

Kim Jisoo đứng dậy khỏi ghế tatami, tiễn họ ra ngoài.

Kim Kính Khang cúi đầu, những sợi tóc bạc lộ rõ trên gáy, nhìn qua có vẻ không nhiều lắm, nhưng đủ để nhận ra.

Chu Lệ có những nếp nhăn sâu ở khóe mắt, thậm chí huyệt thái dương cũng có những vết đốm tối màu, tất cả đều là dấu hiệu của tuổi tác.

Kim Jisoo nhìn họ một lúc, rồi quay đầu đi.

Kim Kính Khang xỏ giày xong, quay lại nói với Kim Jisoo. 

"Không cần tiễn đâu, ba mẹ tự xuống là được."

Kim Jisoo đứng trong cửa, tay vịn khung cửa, biết rằng họ đang ở phía sau, gật đầu.

"Vâng, hai người chú ý an toàn."

Kim Kính Khang đôi mắt có chút ươn ướt, nói.

"Đợi chút, ba và mẹ con sẽ mang rau ngâm lại cho con."

Kim Jisoo đáp: "Vâng, Tzuyu sẽ nhận, con phải dọn đồ."

"Con muốn dọn đi à?."

Kim Kính Khang ngạc nhiên.

Kim Jisoo gật đầu: "Con sẽ cùng Kim Taehyung sống chung."

Khi nhắc đến Kim Taehyung, cả Kim Kính Khang và Chu Lệ đều im lặng, không dám nói gì.

Họ luôn cảm thấy sợ hãi với người đàn ông này, đến mức ngay cả vừa rồi cũng không dám chào hỏi.

Họ cũng không thể coi anh ta là một người con rể bình thường để đối xử, có lẽ cả đời này họ cũng không dám.

Im lặng một lúc, Kim Kính Khang cuối cùng lên tiếng.

"Cũng tốt, cậu ta ... Cậu ta có thể chăm sóc con."

Kim Jisoo mỉm cười.

Đúng vậy.

Suy nghĩ lại, từ thời trung học, mặc dù Kim Taehyung đã mang đến cho Kim Jisoo rất nhiều đau khổ, nhưng anh cũng đã mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Chỉ có anh mới che chở được cho cô, từ đó cho đến nay.

Kim Jisoo nhìn Kim Kính Khang và Chu Lệ, hai ông bà trông như già đi mười tuổi, đứng chờ thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Kim Jisoo dựa vào cửa, không thể kìm nén được, nước mắt đã lăn dài trên má.

Những ký ức về quá khứ không thể xóa nhòa, từng có lúc cô hy vọng có thể giống như Kim Hân, dựa vào vòng tay của họ, trở thành cô con gái mà họ yêu quý nhất.

Đáng tiếc, hy vọng xa vời ấy suốt bao năm qua vẫn chưa bao giờ trở thành hiện thực.

Giờ đây, họ đã già đi.

Kim Jisoo cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc khó tả, nhưng tóm lại là không dễ chịu.

"Lại khóc à?."

Giọng nói trầm thấp của Kim Taehyung vang lên, Kim Jisoo quay lại nhìn.

Kim Taehyung đi chân trần, khuôn mặt có chút buồn ngủ, áo sơ mi hơi nhăn, anh đưa tay ra.

"Còn không lại đây, để anh ôm một chút."

Kim Jisoo ngừng khóc, mỉm cười, chạy đến lao vào lòng anh.

Kim Taehyung ôm cô thật chặt, thở dài.

"Đều phải đối phó với mấy chuyện này."

Kim Jisoo: ".........."

Anh mới là người phải đối phó với chuyện này!.


- tác giả gốc đã bắt đầu cập nhật truyện từ từ rồi Na sẽ tiếp tục chuyển ver tiếp mọi người kiên nhẫn chờ đợi nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro