𝒜𝒷𝑜𝓊𝓉 𝓂𝓎 𝑜𝒸
Satou Umi.
Là tên của em, hoa tử đằng và biển cả - nghe chẳng ăn nhập gì với nhau, đúng không? Ấy vậy mà em vẫn yêu cái tên ấy vô cùng, bởi đó là tất cả những gì mẹ em để lại trước khi bà ra đi mãi mãi.
Mỗi lần có ai hỏi về ý nghĩa cái tên, em lại mỉm cười và kể:
" Đơn giản thôi, mẹ em thích hoa tử đằng, còn bố thì yêu biển cả. Vậy là có cái tên này. "
Một lý do giản dị đến buồn cười, nhưng mỗi lần kể, em đều thấy lòng mình như dâng lên những con sóng lặng lẽ.
Nhưng thực chất, em chưa bao giờ biết, liệu bố mình có thật sự yêu biển đến thế không. Ông đã vĩnh viễn chìm vào lòng đại dương trước cả khi em kịp cất tiếng khóc chào đời.
Có lẽ, cái tên Umi không phải là minh chứng cho tình yêu của ông dành cho biển, mà là lời nhắn nhủ của mẹ, như muốn nhắc em nhớ rằng nơi ấy đã giữ lấy một phần của gia đình mình.
Tuổi 18 - độ tuổi đẹp nhất đời người.
Nhưng thực tế, cuộc sống của một chú thuật sư chưa bao giờ là dễ dàng.
Khi người khác ở tuổi này còn đang mơ mộng về những buổi hẹn hò đầu đời, về những giấc mơ lớn lao với một tương lai rực rỡ, thì em – và những người như em – đã phải đối mặt với những nguyền hồn ghê rợn và cả nỗi sợ hãi về cái chết luôn rình rập.
Ở tuổi 18, em đã quen với việc tay mình nhuốm máu, dù là của nguyền hồn hay thậm chí đôi khi là của đồng đội không may mắn. Chúng em không có thời gian để dừng lại, để yếu đuối hay để đặt ra câu hỏi "Vì sao lại là mình?".
7 tháng 7, là sinh nhật của em.
"Umi, ngày sinh của cậu thật đặc biệt đấy." Momo từng nói vậy, ánh mắt lấp lánh khi nghe về câu chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ.
"Đặc biệt gì chứ? Chỉ là một câu chuyện buồn thôi mà." Em cười trừ, nhưng trong lòng lại thấy có chút gì đó tương đồng. Hai con người bị chia cách, chỉ được gặp nhau duy nhất một lần trong năm. Nghe giống như những mối quan hệ xung quanh em vậy.
Người ta bảo em là một người lạc quan và dễ thương. Phải, em luôn mỉm cười, luôn cố tỏ ra tích cực nhất có thể. Nhưng có ai biết được rằng, bên dưới vẻ ngoài đó là một trái tim dễ vỡ. Chỉ một lời nói không đúng lúc, một hành động vô tình cũng đủ khiến em ngồi thu mình trong góc phòng mà khóc.
Khi đứng trước gương, em thấy một cô gái với chiều cao khiêm tốn – chỉ 1m51 – và thân hình nhỏ bé. Nhiều lúc em tự hỏi liệu kích thước này có phù hợp với một chú thuật sư hay không, nhất là khi phải chiến đấu với những nguyền hồn khổng lồ. Nhưng điều đó không làm em nao núng, bởi em tin rằng sức mạnh không nằm ở ngoại hình, mà nằm ở ý chí.
Trong những ngày tháng ở trường Cao Đẳng Chú Thuật Kyoto, mọi người xung quanh đều trở thành những mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của em.
Momo là người bạn thân luôn ở bên cạnh, người hiểu em hơn cả chính bản thân mình. Mai, với sự thô ráp và gai góc, lại là điểm tựa mà em dựa vào trong những lúc khó khăn. Cả hai người ấy đều là những người quan trọng mà em không bao giờ muốn mất.
Và còn Noritoshi...
Em thích cậu ấy. Đã hai năm rồi. Nhưng cái thích ấy giống như câu chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ, mãi chỉ là một khoảng cách không thể lấp đầy. Noritoshi luôn lịch sự, luôn quan tâm, nhưng chỉ như một người đồng đội tốt.
Những lần làm nhiệm vụ cùng nhau, em luôn cố gắng, luôn nỗ lực để cậu ấy có thể chú ý đến mình, nhưng dường như mọi thứ đều vô vọng. Em chỉ là một cô gái nhỏ bé lạc giữa thế giới đầy toan tính và những lý tưởng lớn lao của cậu ấy.
Tối nay, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, em tự hỏi:
"Liệu có ngày nào, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ, chúng ta sẽ gặp nhau trên một cây cầu ánh sáng, dù chỉ một lần?"
Ngọn gió mang theo hương hoa tử đằng nhè nhẹ thổi qua, như một lời thì thầm dịu dàng từ mẹ. Em mỉm cười, tự nhủ rằng dù tương lai có ra sao, em vẫn sẽ bước tiếp, bởi đó chính là điều mà cái tên Satou Umi mang theo – sự kiên cường giữa những mảnh ghép đối lập của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro