23
Jimin tỉnh dậy đờ đẫn mở mắt nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm này, gương mặt bỗng biến sắc, tay xoa đầu vì đau cứ như bị búa đập vào vậy.
_Anh tỉnh rồi à?
Cậu thanh niên từ bên ngoài bước vào, tay cầm một ly nước tiến lại hỏi han
_Cậu là ai? Sao tôi lại ở đây?
_Tôi chỉ là người đi đường tối qua đi ngang tình cờ thấy anh say xỉn nằm ngủ vật vờ ở ghế đá định có lòng tốt đưa anh về nhà anh nhưng tôi hỏi thì anh không nói nên tôi đành cho anh ngủ nhờ nhà tôi vậy.
Đầu Jimin lại đau nhói lên, những chuyện tối qua cậu chả hề nhớ gì hết. Thanh niên kia đưa cho cậu ly nước gừng bảo cậu uống để giải rượu , cậu liền tức khắc cầm lấy nốc một hơi hết sạch cả ly.
_Cảm ơn vì đã cho tôi ngủ nhờ! Tôi là Park Jimin 23 tuổi, còn cậu?
_Thế phải gọi bằng anh rồi, em là Jeon Jungkook 20 tuổi.
_À thật là phiền cậu quá.
Jimin nở một nụ cười tươi rói với Jungkook làm cậu cảm giác như tim bị đã lỡ một nhịp.
_A không có gì đâu! Giúp đỡ người khác cũng là một điều tốt mà.
_Thôi anh phải về sớm không thôi trễ chuyến bay tối nay mất.
_Chuyến bay? Anh ra nước ngoài à?
_Thật ra anh sống ở Mỹ , mấy hôm nay về đây chỉ thăm bạn bè thôi tối nay phải đi rồi.
_À ra là thế.
_Vậy anh về đây, một lần nữa cảm ơn cậu nhiều nhé!
_Anh có cần em chở về không?
_Nếu không phiền cậu.
_Không đâu em đang rất rảnh, vậy để em ra lấy xe.
[Cậu nhóc vừa dễ thương vừa tốt bụng thật] Đó là những ấn tượng Jimin suy nghĩ trong đầu sau khi tiếp xúc với cậu thanh niên tốt bụng đã cho cậu ngủ nhờ vào một đêm gió rét này. Bây giờ là 10h sáng rồi cũng không còn nhiều thời gian nữa, tối nay 7h cậu phải bay rồi mà vẫn chưa soạn đồ đạt gì hết. Đáng lẽ ngày mai Jimin mới đi nhưng mọi chuyến bay của ngày mai đều bị hủy vì lí do thời tiết không ổn định nên họ đã thông báo rằng hôm nay sẽ phải bay sớm. Mà thế cũng tốt thôi, đi sớm để khỏi phải thấy những điều khiến mình buồn nữa.
____________________________________
_Cảm ơn cậu đã đưa anh về nhé!
_Không có gì đâu!
_Thế hẹn cậu dịp khác gặp lại.
_Tạm biệt anh!
Jimin đứng trước cửa nhà vẫy tay chào cho đến khi Jungkook đi xa dần. Cậu nhóc này rất thực sự thân thiện, tốt tính lại còn khá điển trai kiểu ngây thơ thế nào đó đã gây ấn tượng mạnh trong lòng Jimin mất rồi. Khi ở trên xe Jimin đã không ngần ngại tâm sự cho cậu nhóc nghe vì sao đêm qua cậu lại nói những lời như vậy trong lúc say, chắc có lẽ trong lòng cậu đã có một sự tin tưởng từ Jungkook nên mới vô tư kể chuyện tình cảm của mình cho người lạ nghe mà không sợ họ dị nghị hay kì thị. Jungkook cũng khá tâm lí cố gắng an ủi động viên Jimin rất nhiều nhờ đó mà cậu mới cảm thấy tinh thần thoải mái hơn.
Đứng trước cửa nhà Hoseok, định mở cửa đi vào nhưng Jimin lại sực nhớ ra một điều
_Sao lại đến nhà Hoseok hyung? Đồ đạc mình ở nhà Namjoon hyung cơ mà!!!
Tự cốc đầu một cái vì sự ngâu si bất giác này của mình, giờ này Hoseok và Namjoon vẫn còn trong công ty thì ai đâu mà đưa cậu đi về, đành phải bắt taxi vậy.
____________________________________
Ở trong căn phòng rộng lớn nọ, Hoseok mơ màng tỉnh giấc. Ánh sáng trong căn phòng làm mắt cậu nheo lại vì chói, cậu từ từ bật ngồi dậy, vẻ mặt thẩn thờ trông thật đáng yêu.
_Sao hôm nay phòng mình rộng vậy nhỉ?
Cậu lẩm nhẩm trong miệng, có lẽ vẫn còn mê mang hơi rượu mà chưa nhận thức được mọi thứ. Quay sang một bên bỗng thấy có một người con trai nào đó nằm cạnh mình, cậu liền trợn to mắt, cứ như cảnh tượng này đã kéo cậu về thực tại, nhìn tổng quát xung quanh biết được đây không phải nhà mình cậu liền hét một tiếng rõ to
_AAAAAAAAAAAAAA
Người kế bên không ai khác là Yoongi, đang ngủ yên lành bị tiếng hét của Hoseok đánh thức nhưng lại không hề giật mình hay hoảng hốt. Anh hơi nhăn mặt khó chịu, tay dụi dụi đôi mắt mình rồi quay qua nhìn thấy được khuôn mặt đang cực kì hoang mang của Hoseok.
_Cậu hoảng hốt cái gì, là tôi bắt nhầm người thôi.
_Gì? Bắt gì chứ? Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi? - Hoseok bực tức lớn tiếng với người kia
_Tôi nhờ đám đàn em bắt người kia nhưng chúng nó vô dụng quá nên bắt nhầm cậu thôi . Tôi không vứt cậu ngoài đường là may rồi còn ở đó mà la làng. Mau đi vệ sinh cá nhân đi rồi tôi cho người đưa cậu về, ồn ào nữa thì tự về.
_Thế quái nào lại bắt cóc nhầm, bộ mấy người không có mắt à? Rõ ràng là cố ý mà, tên khốn này! Đã gây sự trước rồi, không xin lỗi mà còn hâm dọa tôi à?
Hoseok tức giận vô cùng, rõ ràng là anh khi không lại bắt cậu đến cái nơi lạ quắc này, hắn không thèm nói một tiếng xin lỗi mà còn đe dọa cậu nữa, trong người đã khó chịu vì hôm qua nhậu hơi nhiều bây giờ lại bị tên này làm cho tức điên lên thật. Yoongi bước chân xuống giường để tiến lại phòng tắm, Hoseok lén lút dí ở phía sau lưng anh, giơ nắm đấm lên định cho anh vài phát hả dạ nhưng ai dè anh quay phắc qua nắm chặt lấy cổ tay cậu mạnh bạo đẩy vào tường, nhếch miệng nói đầy vẻ mỉa mai
_Kì lạ thật nhé! Hồi tối cưng còn rất ngoan ngoãn nằm rên rỉ ngọt ngào vậy mà sao bây giờ hóa sư tử thế kia?
_Anh...anh nói sao? Ngoan ngoãn rên rỉ? Ý anh là sao? Anh...anh đã làm gì tôi? - Hoseok bỗng sựng lại khi nghe hắn nói vậy liền không tin vào lỗ tai mình mà hỏi lại
_Anh chỉ là khám phá thân thể cưng một chút thôi. Phải rồi! Cái lỗ nhỏ phía dưới của cưng khít thật đấy, nó như muốn nuốt lấy thằng nhóc của anh vậy!
Anh thì thào từng chữ một bên lỗ tai Hoseok. Thực sự Yoongi chỉ mới dạo đầu với cậu bằng ngón tay của anh thôi nhưng anh cố tình nói lố sự việc muốn chọc tức cậu. Cứ tưởng cậu sẽ lại điên lên mà đánh anh tới tấp nhưng cậu lại im lặng bất thường, anh ngó ra xem khuôn mặt cậu thế nào thì thấy hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng. Hoseok khóc rồi, khóc rất nhiều, ngước khuôn mặt với đôi mắt đầy bi thương nhìn thẳng vào mặt anh
_T...tại sao anh...anh lại l...làm...làm vậy với tôi?
Yoongi bỗng hóa đá sau vài giây liền bật cười lớn, anh không ngờ cậu lại tin những lời chọc ghẹo đó
_Haha cậu ngây thơ thật đấy! Tôi chỉ lừa cậu thôi mà cũng tin à? Cậu nghĩ tôi thèm chịch cậu chắc?
_Hức...tôi sẽ...tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc cưỡng hiếp. Anh tên gì?
_Hahaha cậu đáng yêu thật! Cậu nghĩ tôi sẽ nói tên mình ra để cậu kiện à?
Hoseok liền xụ mặt xuống, tự quở trách mình đang nói vớ vẩn cái gì đấy rồi tự xấu hổ, tuy rằng anh nói dóc nhưng cậu vẫn còn nghi ngờ lắm, cậu vẫn nghĩ rằng tối hôm qua anh đã làm chuyện gì đó đồi bại với cậu. (Nghĩ đúng rồi đó :D)
______________[End 23]_____________
NOTE:
*Bỏ fic hơi lâu rồi, cảm thấy có lỗi quá><
*Nếu thấy hay hãy ủng hộ bằng cách vote hoặc cmt ý kiến của các cậu nhé^^
KAMSAMITA
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro