Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

taedo - strawberries and cigarettes

⚠️bản chuyển ngữ chưa được sự cho phép của tác giả gốc, vui lòng không đem đi nơi khác⚠️

tác giả: florestristes

link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/35217208

warning: lowercase

tóm tắt: strawberries and cigarettes always taste like you

thật ra đó là bản chuyển ver và được dịch lại từ fic gốc là cái này 

( và bây giờ nó được dịch lại một lần nữa =)))) )

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

taeyong rất thích mùi dâu,

chúng luôn khiến anh nhớ đến doyoung, mối tình đầu của anh.

người nhỏ tuổi hơn kia đã là hàng xóm của anh lúc anh 14, và taeyong luôn nhìn thấy cậu ngồi hút thuốc trong hành lang.

anh luôn tự hỏi làm thế nào để ra đó, bởi vì bất kể lúc nào, dù trời lạnh cóng hay nóng như lửa đốt, cậu vẫn ở đó hút thuốc khoảng mười phút, ngồi suy tư và nhìn vào hư không.

và đến một ngày nọ, khi taeyong vừa tròn 17, anh bỗng muốn biết cậu con trai cầm điếu thuốc ấy nghĩ về chuyện gì khi hút, anh muốn biết khuôn mặt của cậu sẽ trông như thế nào, anh muốn biết mọi thứ để giải đáp về những khúc mắc trong tình cảm đơn thuần của mình.

có lẽ đó là lý do tại sao vào một buổi tối tháng mười một, taeyong đi xuống lối đi đến hành lang đó, đứng ngay trước mặt chàng trai có mái tóc nâu nhạt đang ngậm điếu thuốc chưa tắt trên đôi môi nhỏ, và ánh mắt dịu dàng nhưng mãnh liệt nhìn taeyong.

- tôi có thể mượn cái bật lửa không ? - là điều đầu tiên mà anh nói với cậu trai ngồi hút thuốc kia, bất ngờ đúng chứ ?

và tâm can của anh bỗng có chút dao động vì giọng nói của anh lúc đó vừa quyết đoán vừa nhẹ nhàng, giống như ánh mắt của cậu.

người kia thường luôn có mang theo bật lửa trong người, không phải vì cậu đem theo để hút thuốc hay vì cậu là một người thích đốt phá, cậu chỉ đơn giản có một bộ sưu tập nhỏ về chúng để cho vui.

và khi cậu trai tóc nâu đến gần taeyong để bật nó lên, anh ngửi thấy mùi dâu tươi ngọt ngào và mỉm cười vui vẻ.

- cảm ơn - tôi nghĩ là tôi nhỏ hơn anh đấy -. nhân tiện, tôi là doyoung.

- tôi là taeyong - anh cười nhẹ nhưng đầy vui vẻ.

và tối hôm ấy, khi màn đêm buông xuống, hai chàng trai nọ vẫn cùng ngồi ở đó nói chuyện, doyoung đã hút nhiều hơn bình thường vài điếu, nhưng taeyong chắc chắn không bận tâm đến nó, vì anh luôn châm lửa chúng, và cũng vì thế nên anh được ngồi hít thở cùng với mùi hương ngọt ngào nhất.

vài tuần sau, taeyong không quay lại gặp doyoung dù cậu vẫn ngồi hút thuốc ở chỗ cũ, anh chỉ thích dừng chân đứng lại quan sát sắc mặt và sự bình thản của người hàng xóm.

nhưng một đêm nọ, anh thấy cậu ngồi co ro trên mặt đất, cậu không hút thuốc vì anh không thấy làn khói nhỏ bốc lên nhờ ánh trăng rọi xuống, chỉ là doyoung đang ngồi trên mặt đất vào một đêm tối, và taeyong chạy về phía cậu.

- doyoung ?

người trẻ hơn nhìn lên, thoáng ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.

taeyong ngồi xuống cạnh doyoung, và cậu run rẩy nắm tay người lớn tuổi hơn.

- hyung - chàng trai tóc nâu lên tiếng -, có vấn đề gì không nếu em hôn anh ?

taeyong đỏ mặt, hơi bất ngờ vì doyoung là người mà anh thích và, ừm... cậu vừa nói với anh điều đó.

- anh có muốn hôn không ?

- anh nghĩ là anh cần nó.

- vậy thì làm đi.

nụ hôn đó có vị giống như dâu tây ngọt ngào trộn lẫn cùng với một chút mùi thuốc lá.

và taeyong thích nó.

những tuần tiếp theo, taeyong bắt đầu chú ý nhiều hơn đến những chỗ khác của cậu, đặc biệt là môi doyoung, mùi hương của cậu và tất cả những gì của cậu, bởi vì anh đã dành nhiều tình cảm hơn cho người hàng xóm trẻ tuổi của mình, và anh biết điều đó.

họ đã gặp lại nhau sau một tháng, và không phải theo cách tốt đẹp nhất.

ba mẹ của taeyong đang đi công tác hay đại loại thế, và vì con trai họ đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân, nên họ đã để anh một mình và không quá bận tâm, vì đó chỉ là cuối tuần.

và vì thế nên taeyong không mong đợi có ai gõ cửa phòng mình vào lúc nửa đêm.

lúc đầu anh thực sự tin rằng họ là kẻ trộm, nhưng anh đã gạt đi ý định đó khi họ liên tục gọi và anh vẫn không nghe thấy tiếng kính vỡ nào.

- hyung... - đó là giọng nói yếu ớt và run rẩy của doyoung từ phía bên kia cánh cửa.

taeyong nhanh chóng mở cửa thì thấy doyoung mặc một chiếc áo len màu đen to tướng, có mũ trùm đầu và rùng mình nhẹ.

anh đưa cậu vào, và doyoung cúi đầu xuống và âm thầm khóc.

- doyoung... - taeyong thì thầm - em bị sao vậy ?

và doyoung phản ứng, nhưng lại bật khóc to hơn và ôm taeyong một cách bất ngờ.

- e-em có thể... ở lại được không ? - doyoung thều thào với giọng đứt quãng.

và rõ ràng là dù có vấn đề gì thì taeyong cũng không đuổi cậu ra ngoài mà.

sáng hôm sau, doyoung đã đi, nhưng taeyong biết rằng cậu chỉ mới rời đi trước đó, vì hơi ấm trong chỗ trống bên cạnh vẫn còn, vì giường của anh vẫn còn mùi dâu tây và thuốc lá, giống như mùi của doyoung.

và taeyong bất giác mỉm cười.

anh thực sự lo lắng không biết doyoung yêu quý của mình có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cậu vào buổi chiều cùng ngày vẫn đang ngồi hút thuốc trên hành lang, tâm trí anh bình tĩnh lại, nhưng tim anh lại đập thình thịch trong lồng ngực, anh chỉ đang đứng ngắm doyoung nhìn về phía nhà cậu.

và thế là taeyong lại chạy xuống sân, mặc chiếc áo len đầu tiên mà anh tìm thấy.

- doyoung - anh lẩm bẩm khi anh vừa chạy đến.

- vâng, taeyong ?

- em có ổn không thế ?

doyoung thở ra 1 làn khói mỏng và nhìn taeyong, cậu cảm thấy khó giải.

- em ổn - cậu cười nhẹ - em đã làm anh lo lắng điều gì à ?

- hôm qua em đến nhà anh khóc, tất nhiên là em làm anh lo lắng rồi, làm sao anh có thể không lo lắng cho một cậu trai... - taeyong dừng lại khi nhận ra điều mình sắp nói.

- cậu trai làm sao ...?

- không có gì - taeyong lắc đầu.

- hừm... nhân tiện, taeyong - người lớn tuổi hơn nhìn qua cậu - anh có bạn gái không?

taeyong ngạc nhiên và đỏ mặt nhìn doyoung, đó là loại câu hỏi gì vậy ?

- vì, nếu anh làm vậy, em nghĩ anh nên chia tay với cô ấy.

taeyong bất ngờ.

- thứ nhất, anh chưa có bạn gái, và thứ hai... tại sao anh phải chia tay cô ấy ?

- vì anh sẽ phải giải thích cho cô ấy lý do tại sao người hàng xóm của anh từ bây giờ sẽ đi ngủ ở nhà anh đấy.

taeyong tự nhiên nhìn doyoung như thể cậu ấy có ba đầu ấy.

- gì cơ ?

- em thích anh - doyoung nói, đi về phía taeyong, nhìn chằm chằm vào anh - anh đáng yêu ghê á, taeyong, và nếu anh có bạn gái, đó sẽ là một điều phiền toái giữa chúng ta - cậu mỉm cười khi chạm nhẹ vào vai taeyong.

và anh đang cố gắng xử lý tất cả những gì cậu vừa nói bởi vì đó được coi là một lời tỏ tình rất thẳng thắng mà, phải không ?

- anh không nói gì à ? - doyoung hỏi, lấy điếu thuốc sắp tắt và đạp bẹp dí trên mặt đất.

- anh...

- anh...? - doyoung thích thú nhìn anh.

- chỉ là ...- taeyong đang run.

doyoung cười, nắm lấy cổ áo nỉ của taeyong,

và cậu hôn anh.

taeyong đáp lại nụ hôn, đó là câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của doyoung, và đó là lý do tại sao anh lại mỉm cười trong nụ hôn.

taeyong thích mùi dâu tây không bao giờ mất đi trên người của doyoung kể cả khi cậu không ăn chúng, và mùi vị nồng nặc của thuốc lá, thứ vẫn không thực sự khiến anh bận tâm.

dâu tây và thuốc lá luôn khiến anh nhớ đến doyoung, mối tình đầu của anh, cũng là người bạn đời hiện tại và mãi mãi của anh.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
notes của tác giả gốc và cũng là notes của mình: cảm ơn mọi người đã đọc nhé hihi ❤️

👀

chúc mừng sinh nhật leader tý lê của chúng taaa 🌹💞

lúc đầu mình định trans fic smut taedo vì đói quá đói rồi, nhưng mà mình chỉ kiếm thấy smut dotae chứ mình không có thấy taedo 😢

chưa thành học sinh cuối cấp, mới chuẩn bị thôi mà deadline dí mình túm quần chạy không kịp, mốt vô học phải làm sao đây 😇

-2022.07.01-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro